Cậu Ba ngoài mặt cứ như không lo lắng nhưng trong lòng nóng như lửa đốt , ở trong phòng cứ loay hoay loay hoay đi qua đi lại mãi
- Con Năm đâu
- Dạ con đâyy
- Mày xếp đồ cho tao , tao đi việc gấp
- Dạ nhưng
- Mày nhưng nhị tao tán cho bây giờ , nhanh cái tay lên không có như con Út gì hết
Bất giác bây giờ nhìn cái gì cậu Ba cũng có thể so sánh với con Út , cậu Ba chỉ dịu dàng vui vẻ khi có con Út ở đây , đâu nào ngờ mà dám bỏ đi như này . Nói thì nói vậy chứ nó chỉ xách đồ về nhà đây để dọa cậu Ba thôi
- Lần này thì cho cậu biết , hở chút không đúng ý lại mắng mình
- Ủa Út sao về rồi , cậu Ba với mọi người đâu ?
- Anh Năm
- Sao thế , sao ủ rũ dậy đa ? bị đuổi hả
- Đâu có , tự em về đây đó
- Rồi em đi bằng gì , tiền đâu mà bắt xe về đâyy
- Mợ Tư cho đó
- Hả dì mà mợ Tư ?
- Ủa kì đa , thì cô Trúc đó , em tưởng ở đây biết hết rồi
- À à rồi biết rồi cô ơi
- Thôi em đi nấu cơm đây
- Chi mà vội , nhà giờ có ai đâu chứ
Con Út cũng quên mất , nó biết vậy nên cũng tranh thủ đi ngủ , đi từ đêm qua đến giờ nó cũng mệt rã rời rồi , con Út vào ngủ được một lát thì tiếng bước chân quen thuộc
- Cậu Ba
Gia đinh trong nhà luống cuống dọn dẹp cơm nước , vừa vào đến nhà cậu Ba liền bực dọc hỏi
- Con Út đâuu ? còn nhà này để cho bà mợ Hai của bay trông mà bả đi chơi đàn đúm rồi à
- Dạ dạ , ...
- Tao hỏi con Út đâu ?
Con Mén nhanh cái miệng đáp
- Dạ nó ngủ đằng sau nhà bếp ấy ạ
- Mèn ơi con này
- Dì tám cứ kệ nó , nó lười thì chịu
Dì tám với thằng Năm thở dài , con Mén nó ác như bà chủ của nó , lần này thế nào con Út cũng bầm dập cho mà xem