Tensei Kizoku No Isekai Boukenroku ~Jichou Wo Shiranai Kamigami No Shito~ 3

Ngoại truyện: Thực tập viên guild - Nes.



"Mình phải gắng lên!"

Tôi đang tự động viên mình, bởi tôi đã ngồi ở quầy lễ tân từ sáng đến giờ để hỗ trợ những nhà thám hiểm tới nhận nhiệm vụ. Dần quen với công việc sau 1 tuần, tôi đã hoàn thành tốt các công việc, từ giao nhiệm vụ cho đến kiểm tra kết quả của nhà thám hiểm mà không gặp bất cứ khó khăn nào.

"Trông cô bận rộn quá nhỉ, Nes!"

Chị Letia, người đã cho tôi công việc này, đến gần tôi.

"Vâng! Đây là việc mà em có thể làm được ạ!"

"Vậy cố gắng nhé!"

Chị Letia vui vẻ vào trong. Còn tôi tiếp tục làm việc. Tôi là Nes, năm nay vừa tròn 16 tuổi. Do ba mẹ tôi đang làm công việc kiểm toán trong một thương hội ở Drintle, nên tôi đã quyết định xin vô làm tại bang hội mạo hiểm.

Chủ bang hội tuy là một người mạnh mẹ, nhưng không hề giỏi việc văn phòng, nên phó bang Letia đã đảm nhiệm tất cả.

Drintle được gọi là thành phố thám hiểm, bởi nơi đây có hơn nửa dân là mạo hiểm gia. Tôi nghe nói thành phố này ngày trước có chút vấn đề, nhưng nó đã được cải thiện kể từ khi lãnh chúa và người quản lý mới đến.

Những người chị em lâu năm ở đây cũng nói với tôi rằng bang hội trở thành một nơi thoải mái hơn kể từ khi chị Letia đảm nhận chức phó bang.

Giờ cao điểm buổi sáng đã qua, khi những nhà thám hiểm đã giải tán cũng là lúc tôi xả hơi một chút, có một cậu thiếu niên có vẻ là một lính mới vào sảnh.

Sau khi nhìn qua một lượt hội quán, cậu ấy tiến thẳng tới chỗ tôi.

Được rồi! Công việc dành cho tập sự!. Tôi tự nhủ.

"Cho tôi hỏi chút! Có nơi nào quái vật tập trung không?"

Bỗng dưng có một thiếu niên thám hiểm trông giống tấm chiếu chưa trải đòi đi thảo phạt quái vật, nên tôi đã quyết định khuyên ngăn.

"Một nơi nguy hiểm sao có thể để trẻ con tới đó được? Em nên tìm 1 công việc làm an toàn trong thành phố. Bây giờ lãnh chúa đã tạo công ăn việc làm mà trẻ con cũng có thể làm được. Hãy ra đó mà nhận việc. Ngài lãnh chúa vùng này rất quan tâm đến dân chúng và những mạo hiểm gia, kể từ giờ..."

Tôi thuật lại tất cả những kiến thức đã tiếp thu được, nhưng cậu thiếu niên ấy trông có vẻ ngại ngùng.

"...nếu được thì hãy để tôi đi xử lý quái vật..."

Mặc kệ lời khuyên lịch sự từ tôi, cậu ấy vẫn khăng khăng đòi đi thảo phạt quái.

Tôi thở dài vì không còn cách nào khác để ngăn cái đam mê mạo hiểm của cậu thiếu niên đó.

Tôi lấy ra vài tập tài liệu, chán chườm giải thích.

"Xin lỗi đã ngắt lời... chủ guild có ở đây không? Phiền cô truyền lời nói là "Kain đã đến". Lúc đó cô sẽ hiểu."

Cậu ấy e ngại nói. Đến cả tôi còn chưa bao giờ được tiếp xúc với ngài chủ guild, vậy mà cậu thiếu niên này lại muốn gặp ngài ấy.

"Em gọi mình là Kain? Một đứa trẻ thì làm sao dễ dàng yêu cầu gặp chủ guild được. Hiểu không?"

Tôi ân cần giải thích lai. Mong cậu ấy hiểu cho tôi.\

Nhưng không những thở dài, cậu ấy tiếp tục nói.

"Vậy thì... ai là quản lý khác..."

Dù cậu ấy đã đàng hoàng nói, nhưng điều đó vẫn khiến tôi phát nản. Đúng là tôi là nhân viên mới, nhưng tôi đã cố gắng làm việc để được sự coi trọng từ phó bang. Vậy mà giờ tôi lại bị đề xuất thay thế bởi một cậu thiếu niên.

"Đủ rồi! Dù tôi có là người mới đi chăng nữa thì tôi cũng không tệ tới mức đó đâu!"

Không suy nghĩ kỹ, tôi bộc phát lời nói của mình ra. Những người khác liền nhìn vào chỗ chúng tôi.

"Vậy nên Kain này, trẻ nhỏ thì phải ở trong thành phố..."

*Bộp*

"Ui da... đau! Ơ?"

Bỗng nhiên có ai đó vỗ đầu tôi. Quay lại nhìn, ra đó là chị phó bang Letia. Có điều trông chị ấy đang rất giận.

Đáng lẽ giờ chị ấy đang làm việc phía bên trong, tôi chưa kịp hiểu thì chị ấy đã đứng sau tôi rồi.

Tự dưng bị đánh oan, tôi liên kêu ca.

"Chị giám sát! Đánh bất ngờ từ đằng sau không phải tệ lắm ạ?"

Tuy nhiên, chị ấy không đếm xỉa tới tôi mà lại cúi đầu xin lỗi cậu thiếu niên.

Chị ấy ứng xử với cậu thiếu niên khác hẳn so với thường ngày.

"Đã lâu không gặp, ngài Kain. Tôi sẽ báo cho ông chủ ngay. Khi phòng khách đã sẵn sàng, tôi sẽ đưa ngài vô."

Chị hội phó nhờ một nhân viên khác vào trong gọi ông chủ. Tôi không biết chuyện này là sao, nên tôi thì thào hỏi chị.

"Xin hỏi ạ... cậu bé Kain này là..."

Chị Letia lại cốc vào đầu tôi. Thấy tôi như sắp khóc, chị thở dài giải thích.

"Nes! Đây là bá tước Kain Von Shilford Drintle, lãnh chúa thành phố này. Tôi đã bảo cô từ hôm trước rồi, nhớ chứ? Cả việc lãnh chúa mới từ tử tước lên bá tước..."

Tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm khi nghe chị Letia nói. Nhưng... Kain là lãnh chúa ư... người này ăn mặc như những mạo hiểm gia khác. Tôi tưởng người hôm trước đến bang hội mới là lãnh chúa. Đó là một chàng điển trai đã 20 tuổi. Bởi vẻ cuốn hút ấy mà tôi đã chắc nịch anh ấy là lãnh chúa.

"...Vị lãnh chúa mà đến hội khi trước là sao ạ? Chàng thanh niên đẹp trai ấy..."

Chị ấy tiếp tục cốc đầu tôi.

"Đó là Nam tước Alex, anh trai của Kain. Người ấy là quản lý của thành phố này. Tôi đến chịu cô..."

Kệ tôi có ngạc nhiên, Letia tạ lỗi với Kain.

"Thứ lỗi cho cô ấy, ngài Kain. Do cô ấy chưa được giáo dục đầy đủ... nếu được hãy bỏ qua cho cô ấy tội phạm thượng. Coi kìa. Mau xin lỗi ngay!"

Tôi nghe theo lời chị Letia cúi đầu. Lãnh chúa liền xua tay cười.

"Lâu rồi mới gặp chị, chị Letia. Thôi được rồi! Với một người chưa từng gặp thì em đúng là trẻ con mà. Cũng tại Nes lo lắng cho em thôi."

Tôi cứ nghĩ mấy kẻ làm quý tộc thường hay dữ dằn, nhưng lãnh chúa đang ở trước mặt tôi đây lại cười dịu dàng.

"Cảm ơn ngài! Xin hãy theo tôi vào trong!"

Chị Letia dẫn Kain... không, ngài Kain đi vào bên trong.

Dù chuyện đã qua, nhưng tinh thần tôi không ổn định được chút nào. Tôi không hề hay biết cậu trai đó là lãnh chúa, có đôi chút suy sụp, nhưng không vì thế mà tôi có thể để mắc tiếp sai lầm khác trong công việc được.

Khi gần hết giờ hành chính, ngài quản lý Alex đã tới bang hội. Chị giám sát nhờ tôi đi tìm ông chủ, tôi vội hoàn thành công việc tiếp tân rồi đi tới kho chứa nguyên liệu.

Một con quái vật khổng lồ đang nằm ở đó, xung quanh có cả tá người đang vây quanh nó. Trong đó, ông chủ đang nói chuyện thì thầm cùng một mạo hiểm gia. Nghe tôi gọi giật phía sau, 2 người liền quay lại.

"Ông chủ, khách hàng đã tới rồi ạ! Ơ... ngài lãnh chúa... xin lỗi đã cắt ngang cuộc trò chuyện của ngài!"

Nghe tiếng tôi, những nhà thám hiểm đang nhìn con quái vật, liền giật nảy mình.

"LÃNH CHÚA!!!"

Tôi tiếp tục nói để tránh phạm sai lầm như lúc trước.

"Ngài quản lý Alex đã tới, ngài có muốn đi gặp anh ấy không?"

Ông chủ và lãnh chúa thở dài.

"Ông chủ! Ngài Alex đang đợi ở..."

*Bốp*

Ông ấy vỗ đầu tôi. Tuy đã nhẹ tay hơn so với chị Letia, nhưng vẫn khiến tôi choáng váng.

Ông tiếp tục thở dài chán chườm.

"Thứ lỗi cho tôi về cô nhân viên này, ngài Kain!"

"Đúng là không còn cách nào khác...!"

Những nhà thám hiểm đang nhìn lãnh chúa với vẻ sốc.

Ông chủ tiến lên phía trước trình bày.

"Như mọi người đã nghe rồi đó! Ngài Kain đây là lãnh chúa. Có điều, ngài ấy cũng là một nhà thám hiểm. Ngài Kain ít ra ngoài xã hội, nên mong mọi người coi cậu ấy như người bình thường. Đúng là hơi khó... mà những điều ta vừa nói có thể không thấm vào tai mấy người."

Ánh mắt lo lắng của mọi người nhìn lãnh chúa sau khi ông chủ tuyên bố.

Rồi ngài lãnh chúa bước lên nói.

"Vậy là mọi người đã biết, tôi là bá tước Kain Von Shilford Drintle. Tuy là lãnh chúa, nhưng bản thân cũng là một mạo hiểm gia, và là một học sinh của học viện ở vương đô. Tôi hay dùng thân phận nhà thám hiểm để đi lại nên mọi người cứ đối xử với tôi như với những nhà thám hiểm khác."

Lãnh chúa đã nói nhưng không ai phản ứng gì. Tôi nghĩ điều này là bình thường. Bởi kể cả cho phép nhưng tôi chắc mình sẽ khó khăn trong việc đối thoại với lãnh chúa.

Thậm chí có một nữ mạo hiểm gia đã liên tục lầm bầm trong miệng "Kain... là lãnh chúa... Kain là lãnh chúa..."

Vì không khí căng thẳng, lãnh chúa cùng ông chủ đi vào trong.

Tôi đi theo họ nhưng ngoái lại nhìn, thấy mọi người vẫn đang đứng chết chân.

Ngài lãnh chúa và ông chú đang ở phòng khách, nên tôi quay lại bàn làm việc của mình.

Gần hết giờ làm việc, tôi cảm thấy có chút "sát khí" hướng về mình, quay ngang dọc nhìn, tôi thấy chị Letia với dấu hằn trên trán.

"Nes... có rảnh chút không?"

Chị ấy tuy đang cười, nhưng là một nụ cười nguy hiểm.

"Dạ không ạ... em sắp phải về. Còn về chuyện vừa qua..."

Tôi tìm cách rời khỏi chỗ ngồi nhưng chị ấy đã nắm vai tôi.

"Thôi mà đừng nói vậy chứ... qua đây đi..."

Tôi bị lôi tới một phòng trống.

Và tôi đã nhận hình phạt là một bài thuyết giảng suốt 2 tiếng khiến tôi chán nản, mệt mỏi tới mức không buồn lết về nhà.

Hết Tập 3.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật