[Edit] Địa Cầu Online

Chương 93: Sao. . . Sao anh lại có nhiều dị năng như vậy?!



Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
...................
Màn đêm đen kịt. Mây đen dày đặc từ bầu trời phía tây kéo đến che lấp ánh trăng. Thành phố Nam Kinh chìm trong yên tĩnh, lá khô chất thành đống trên đường, xe cộ bỏ hoang ngổn ngang giữa đường xá. Một bóng người màu đen lướt nhanh qua giữa hai tòa nhà, nó có một cái đầu thỏ màu trắng to lớn, hai mắt đỏ như máu. Nó nhanh chóng chạy đi, giữa khe hở của hàm răng sắc nhọn dính một khối thịt người nhỏ dài màu đỏ tươi.

Thỏ Thủ Lĩnh hai chân đạp đất, nhảy qua hai tòa nhà bằng phẳng, phóng xuống một cái hẻm nhỏ.

Ầm!

Một viên đạn từ phía sau nó bắn tới, Thỏ Thủ Lĩnh nhanh chóng tránh sang một bên, nhưng đôi tai dài lại bị đạn bắn ra một cái lỗ nhỏ. Nó tức giận rống lên với nhân loại đang truy kích ở phía sau rồi nhổ tận gốc một cái cây đại thụ ven đường ném về phía hắn. Phó Văn Đoạt nghiêng người tránh, tay phải hắn vung lên, vũ khí sắc bén màu đen lập tức đâm về phía đầu Thỏ Thủ Lĩnh.

Thỏ Thủ Lĩnh nhanh chóng tránh một kích này. Tay phải Phó Văn Đoạt đâm vào vách tường tạo ra một vết nứt dài, tay cũng bị cắm ở trong vách tường. Thỏ Thủ Lĩnh nhân cơ hội xoay người chạy trốn, nhưng nó vừa quay đầu lại thì thấy một bóng người cao gầy đứng ở đầu hẻm.

Đường Mạch hai tay chóng nạnh, sắc mặt bình tĩnh nhìn Thỏ Thủ Lĩnh, nhẹ giọng nói: "Trả ta ông nội!"

Trong phút chốc, ngọn lửa nóng rực che trời lấp đất mà đến. Thỏ Thủ Lĩnh hoảng sợ trợn to hai mắt, nó rống lên từng tiếng chít chít, điên cuồng chạy lui về sau. Nhưng Phó Văn Đoạt đã ngăn lại. Khóe môi hắn nhếch lên, không biết từ lúc nào trong tay thế mà có thêm một tảng đá để làm khiên. Cái này là khi nãy hắn lấy được từ vách tường xuống.

Thỏ Thủ Lĩnh không ngờ rằng tay của Phó Văn Đoạt nhìn như đang bị kẹt không thể cử động được, lại có thể lấy một phiến đá lớn trên vách tường xuống. Tảng đá to lớn chắn ngang trước người Phó Văn Đoạt, chặn lại đường trốn của Thỏ Thủ Lĩnh, cũng ngăn cản ngọn lửa đốt trúng mình. Khi Thỏ Thủ Lĩnh phản ứng kịp muốn phóng lên chạy trốn, ngọn lửa đã lan tới nơi.

"Chít chít!"

Tiếng kêu thống khổ và oán hận quanh quẩn trong con hẻm nhỏ.

Đến khi ngọn lửa dập tắt, Phó Văn Đoạt mới ném tảng đá sang một bên. Hắn cúi đầu nhìn thi thể Thỏ Thủ Lĩnh bị đốt thành than đen, cúi người kiểm tra một chút. Rất nhanh, thi thể của nó đã biến thành một cái huy hiệu gỗ. Đường Mạch cầm lấy cái huy hiệu này. Nhìn thấy chữ trên đó, cậu nhíu mày: "Vẫn là S."

Phó Văn Đoạt đứng lên.

Trông đêm tối hỗn loạn này, khắp nơi trong thành phố Nam Kinh đều là tiếng đánh nhau, tiếng nổ, tiếng súng liên miên không dứt, còn có tiếng sụp đổ của các tòa nhà.

Đường Mạch cất huy hiệu vào trong túi: "Hiện tại chúng ta đã có 15 cái huy hiệu. Tính theo thời gian, bây giờ là 10 giờ 40 phút. Nhóm Thỏ Thủ Lĩnh thứ tư đã bị giết gần hết, chỉ còn lại một ít Thỏ Thủ Lĩnh, xác suất chúng ta gặp được rất thấp." Dừng một chút, giọng nói Đường Mạch trầm xuống: "...Tình huống không tốt lắm."

Hai người cùng đi ra khỏi hẻm nhỏ.

"Bảy S, năm R, một U, một P, một E." Tay phải Phó Văn Đoạt trở lại hình dạng ban đầu, hắn bình tĩnh nói: "Với tốc độ này, ngoại trừ huy hiệu I chúng ta vẫn chưa thu thập được, những chữ khác chúng ta có thể thu thập được trước 6 giờ sáng mai."

Đường Mạch: "Nhưng mà số lượng Thỏ Thủ Lĩnh ngày càng ít. Hơn nữa S và R thật sự quá nhiều."

Bốn tiếng, mười lăm huy hiệu, nhìn qua Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cách mức thông quan trò chơi không còn xa. Lúc Đường Mạch thấy được huy hiệu E thứ hai cậu đã suy đoán. Giết chết Thỏ Thủ Lĩnh có thể thu thập được các huy hiệu có chữ cái khác nhau, những chữ này cuối cùng có thể ráp thành chữ [Surprise]. Đúng như cậu đoán, những huy hiệu mà cậu thu thập sau đó quả thực có liên quan đến surprise. Thế nhưng mười lăm cái huy hiệu này có rất nhiều cái bị trùng nhau.

[Surprise] tổng cộng có tám chữ. Trong đó có hai chữ S và hai chữ R. Những chữ khác chỉ cần một chữ.

Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt muốn ghép ra được hai chữ surprise hoàn chỉnh, cần phải lấy được bốn S, bốn R, những chữ còn lại chỉ cần hai cái. Thực lực của hai người bọn họ rất mạnh, mà trò chơi tổng vệ sinh này Tháp Đen mở ra là để sàng lọc người hạng chót, không liên quan gì tới bọn họ, bọn họ chỉ là ngoài ý muốn bị dính vào. Lấy thực lực của bọn họ, chỉ cần gặp được Thỏ Thủ Lĩnh, trên cơ bản là có thể lấy được huy hiệu. Nhưng mà các huy hiệu của hai người bọn họ bị trùng lặp.

"Chúng ta cũng không cố gắng đi tìm Thỏ Thủ Lĩnh, trong vòng bốn giờ, chúng ta đã đi qua khu đô thị Nam Kinh, quận Giang Ninh và quận Tê Hà." Sở dĩ phải đi nhiều chỗ như vậy là vì Thỏ Thủ Lĩnh quá ít, người chơi lại quá nhiều, bọn họ muốn tìm được một con Thỏ Thủ Lĩnh còn chưa bị giết chết cực kì khó. Đường Mạch nói: "Trên cơ bản có thể loại bỏ khả năng 'Thỏ Thủ Lĩnh xuất hiện ở cùng một khu đại diện cho một chữ cái nhất định'."

Phó Văn Đoạt: "Địa điểm Thỏ Thủ Lĩnh xuất hiện là ngẫu nhiên, thời gian xuất hiện là một giờ." Lúc này cả hai đã đi đến ngã ba quận Tê Hà và khu Phổ Khẩu. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn bảng chỉ đường, hắn dừng một chút, nói: "Đến quận Phổ Khẩu."

Đường Mạch gật đầu: "Ừ, đi thôi."

Hai người rất nhanh tiến vào quận Phổ Khẩu.

Nam Kinh tổng cộng có mười một quận, trước khi Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng tách ra, Tiêu Quý Đồng đã nói rằng: "Có thể hai người chưa biết rõ về Nam Kinh, Nam Kinh có mười một quận. Tháp Đen nói Nam Kinh có tổng cộng mười một trạm xử lý rác thải, Trung Quốc khu 49 Đông Doanh có 6 cái. Đông Doanh có bao nhiêu quận huyện tôi không biết, nhưng Nam Kinh vừa đúng mười một quận. Mà bây giờ, chúng ta tìm được một trạm xử lý rác thải, nó ở đúng vị trí trung tâm quận Tần Hoài. Rất có thể, mười trạm xử lý rác thải còn lại cũng ở vị trí trung tâm của mười quận. Khoảng thời gian kế tiếp, người của tổ chức Nam Kinh sẽ đi đến những chỗ này nhìn tình huống cụ thể. Một giờ cuối cùng, chúng tôi sẽ trở về đây tập hợp. Đường Mạch, Phó tiên sinh, nếu như hai người muốn tìm chúng tôi, có thể trở lại đây."

Vị trí Thỏ Thủ Lĩnh xuất hiện là hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng vị trí của trạm xử lý rác thải tựa hồ có chút quy luật.

Nửa tiếng sau, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại đến khu trung tâm thương mại Phổ Khẩu. Từ xa đã nhìn thấy một căn nhà nhỏ màu sắc kì lạ nằm ngay giữa ngã tư. Đường Mạch đi tới gần nhìn năm chữ to trên đỉnh ngôi nhà.

Đường Mạch: "Đây là cái trạm xử lý rác thải thứ bảy. Giống như Tiêu Quý Đồng nói, tất cả trạm xử lý rác thải đều được thiết lập ở khu vực phồn hoa nhất." Đại não Đường Mạch nhanh chóng tự đặt ra câu hỏi.

Tại sao phải đặt ở những chỗ này?

Địa điểm Thỏ Thủ Lĩnh xuất hiện là hoàn toàn ngẫu nhiên, không có bất cứ quy luật nào. Nhưng trạm xử lý rác thải lại được xây dựng ở trung tâm phồn hoa của từng khu vực. Có thể nghĩ, giống như Nam Kinh, trạm xử lý rác thải của mười thành phố khác cũng được đặt ở những khu vực phồn hoa nhất. Tháp Đen dựa theo số lượng quận huyện của thành phố, dự tính số lượng trạm xử lý rác thải, còn đem chúng đặt ở những chỗ này...

Phó Văn Đoạt: "Để trạm xử lý rác thải ở những chỗ này nhất định là bởi vì những chỗ này có điểm tương đồng."

Đường Mạch thầm nghĩ: "Chúng nó đều là khu vực phồn hoa nhất trong thành phố."

"Là khu vực phồn hoa nhất trước khi Địa Cầu Online, những chỗ này có lưu lượng người qua lại lớn nhất." Phó Văn Đoạt nheo mắt lại, hắn trầm tư một lát: "Khu vực có lưu lượng người lớn nhất, số lượng trạm xử lý rác thải dựa theo số quận huyện đặt ở khu vực sầm uất nhất, phồn hoa nhất, được nhiều người biết nhất."

Nghe thế, Đường Mạch sửng sốt nói: "Địa điểm nổi tiếng nhất!"

Phó Văn Đoạt nhìn về phía cậu, một khắc sau hắn nhướng mày, hiểu ý của Đường Mạch.

Đường Mạch: "Người chơi muốn thông quan phải đem [Surprise] bỏ vào trạm xử lý rác thải mới được tính là thông quan trò chơi. Đem trạm xử lý rác thải thiết lập ở những khu vực phồn hoa nhất, khả năng lớn là để đảm bảo tất cả người chơi có thể tìm được trạm xử lý rác thải. Người chơi có thể không biết khu vực trung tâm của quận huyện mà mình quen thuộc, nhưng bọn họ có thể biết được khu vực phồn hoa nhất ở đó, có khả năng cao sẽ đến đây."

Phó Văn Đoạt: "Điều này có thể giúp cho tất cả người chơi biết được vị trí của từng trạm xử lý rác thải."

Đường Mạch: "Có thể trong giờ đầu tiên của trò chơi, rất nhiều người đã tìm được trạm xử lý rác thải gần nhất." Nói đến đây, giọng nói Đường Mạch dừng lại.

Một cơn gió lạnh lẽo từ xa thổi tới, thổi tóc Đường Mạch ra đằng sau. Cậu ngẩng đầu nhìn khu vực xung quanh khu thương mại.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lúc này đang đứng ở một ngã tư đường rộng lớn. Trạm xử lý rác thải có màu sắc kỳ lạ đứng sừng sửng ở chính giữa ngã tư đường, xung quanh là khu vực đã từng rất náo nhiệt. Nhưng hiện tại, trên con phố dài này là một mảnh yên tĩnh, không có chút tiếng động nào, chỉ có tiếng gió lướt qua mặt đất, thổi bay những chiếc lá, tạo ra âm thanh xào xạc.

Nơi đây không có một bóng người, dường như thực sự chỉ có Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng ở chỗ này, quét mắt nhìn xung quanh.

Ánh mắt Đường Mạch quét qua mấy tòa nhà và từng cái cửa hàng, cậu mím môi một cái. Một lát sau, cậu quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, hai người thống nhất ý kiến trong yên lặng, cất bước rời khỏi trạm xử lý rác thải. Lúc bọn họ rời khỏi, xung quanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, như thể thật sự không có người.

.........................................

[Cùng lúc đó, quận Cổ Lâu, Nam Kinh.]

Giữa nhiều cửa hàng nhỏ, một tên đàn ông trung niên dáng dấp thô bỉ nắm chặc một tấm huy hiệu gỗ, cố gắng chạy về phía trước. Gã dùng hết toàn lực mà chạy, khi gã chạy được khoảng trăm mét, hai thanh niên quẹo ra từ ngã tư, giận giữ hét lớn: "Trả huy hiệu lại cho bọn tôi! Đứng lại, trả huy hiệu lại đây!"

Tên đàn ông trung niên sao có thể dừng lại. Gã chạy nhanh về phía trước, ỷ vào việc quen đường, gã nhanh chóng chạy vào một cái hẻm nhỏ, chạy vài cái là có thể cắt đuôi được hai thanh niên trẻ tuổi. Thế nhưng tố chất cơ thể của hai thanh niên rõ ràng tốt hơn gã rất nhiều, cho dù trong lúc nhất thời bị gã bỏ xa, không lâu sau đã có thể tìm được gã, sau đó tiếp tục đuổi theo.

Ba người liên tục rượt đuổi trong Lão Thành Khu.

Thời gian trôi qua, thể lực của tên đàn ông trung niên dần dần không chịu nổi. Khoảng cách giữa ba người từ từ được rút ngắn lại. Bỗng nhiên, một cánh tay dùng sức kéo mạnh quần áo của tên đàn ông trung niên lại, hung hăng túm gã sau đó quăng mạnh xuống đất. Tên đàn ông trung niên thống khổ rên lên một tiếng, gã còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một nắm đấm đã đập xuống mặt gã.

"Cho mày chạy, bố mày cho mày chạy!"

Một thanh niên tức giận hai mắt đỏ ngầu, hắn thở hổn hển, nắm đấm không chút khách khí chào hỏi gã đàn ông trung niên. Đồng đội của hắn giật lại huy hiệu trong tay gã, mở ra nhìn thì thấy khắc một chữ S.

Hai người này đều là người chơi chính thức, dị năng của cả hai rất bình thường, mặc dù bọn họ không mạnh, nhưng vẫn nhỉnh hơn một chút so với quân dự bị. Trước đó bọn họ thật vất vả mới gặp được một con Thỏ Thủ Lĩnh, xung quanh không có người chơi đuổi theo, bọn họ vội vàng xông lên giết chết Thỏ Thủ Lĩnh. Phí sức chín trâu hai hổ mới có thể giết chết con Thỏ Thủ Lĩnh này. Vậy mà vừa mới lấy được huy hiệu đã bị người đàn ông trung niên này trộm đi.

Hai người họ sao có thể bỏ qua. Sau khi đem gã đàn ông trung niên đánh cho mặt mũi bầm dập, bọn họ nhổ nước miếng rồi đứng dậy rời đi. Nhưng trong nháy mắt bọn họ đứng lên, gã đàn ông trung niên máu me đầy mặt trong mắt lóe lên tia hung quang. Gã đột nhiên móc ra một con dao găm sắc bén từ trong tay áo, hung hăng đâm về phía thanh niên đứng cách mình gần nhất: "Tao giết mày! ! !"

Thanh niên sợ đến hai mắt trợn to, hắn theo bản năng muốn tránh ra, nhưng đã không kịp. Trong lúc hắn sợ hãi chờ đợi cái chết đến gần, đồng đội của hắn đột nhiên đưa tay ra chộp lấy con dao găm của, đồng thời lấy ra một con dao nhỏ, hung hăng đâm thẳng vào ngực tên đàn ông trung niên.

Tên đàn ông trung niên hai mắt trợn to nhìn bọn họ, một lát sau, gã hoàn toàn tắt thở.

Nhìn một màn này, hai thanh niên toàn thân run rẩy.

"Anh, tay của anh... "

Thanh niên giết chết người đàn ông trung niên âm thanh run rẩy: "Không... không có gì. Anh không cố ý giết hắn, vừa rồi bởi vì hắn muốn giết em..."

Đây là lần đầu tiên bọn họ giết người.

Việc giết người ở các thành phố khác có thể là việc cực kì bình thường, nhưng ở Nam Kinh, ngay cả khách lén qua sông cũng rất ít khi giết người, càng đừng nói đến người chơi chính thức và quân dự bị. Hai anh em nhìn nhau, sau đó bình tĩnh lại. Lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi, chỉ thấy anh trai giết người kinh ngạc nói: "Đó là cái gì?"

Người em cũng thấy lạ cũng kinh ngạc 'A' một tiếng, khom lưng nhặt một cái huy hiệu gỗ lên. Nhìn chữ cái trên huy hiệu, hắn cả kinh nói: "Đây là huy hiệu?!"

"Không đúng, huy hiệu này từ đâu tới vậy, vừa rồi em có thấy nó không?"

"Em không thấy. Không thể nào, huy hiệu này vừa rồi căn bản không hề có. Nó đột nhiên xuất hiện!"

Anh trai ngây người chỉ chốc lát: "Tại sao lại đột nhiên xuất hiện một cái huy hiệu, chẳng lẽ..." Thân thể hắn cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía tên đàn ông trung niên đã chết, hắn nói: "Tất cả người chơi ở mười khu... Đều là rác rưởi. Trò chơi tổng vệ sinh người hạng chót rác rưởi. Đây là trò chơi tổng vệ sinh người hạng chót rác rưởi! A Quân, giết người cũng có thể lấy được huy hiệu! Có thể lấy được huy hiệu!"

......................................................

Tình trạng tương tự cũng phát sinh ở chín khu khác của Trung Quốc. Thậm chí ở quận Tần Hoài, Nam Kinh, trong một cái tòa nhà chọc trời, một cụ già rút con dao đâm xuyên tim người khác ra, lão cúi người nhặt huy hiệu rơi bên cạnh thi thể này. Sau khi thấy chữ cái trên huy hiệu, lão lạnh lùng nói: "Lại là R." Nói xong lau sạch máu trên dao đi, lão đầu thu dao lại, lén lút rời khỏi nơi này.

...............................................

Khi Đường Mạch trở lại khu đô thị Nam Kinh, dọc theo đường đi đã nhìn thấy không ít thi thể nằm dưới đất. Thậm chí cậu còn tận mắt thấy một người người đàn ông trung niên tự tay giết chết một người phụ nữ. Tên đàn ông trung niên kia vừa mới giết người, đang trong thời điểm khẩn trương nhất. Nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, gã chột dạ lui về sau hai bước. Sau khi gã tỉnh táo lại, trước tiên chạy về phía người phụ nữ nhặt lên huy hiệu gỗ, sau đó tiếp tục chạy trốn.

Tổ chức Nam Kinh chỉ có hơn bốn mươi thành viên, tổ công lược cũng chỉ có bảy người. Cho dù hiện tại tất cả bọn họ đều đang ở Nam Kinh, không tham gia phó bản nào, cũng không có khả năng quản được một thành phố Nam Kinh lớn như vậy.

Lúc Tháp Đen vừa mới thông báo quy tắc trò chơi, Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng đã suy đoán: Giết người cũng có thể nhận được huy hiệu.

Tháp Đen gọi người chơi ở mười khu là rác rưởi, mà bản thân cái trò chơi này đã là trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi. Rất có thể, giết chết người chơi đồng nghĩa với việc thu dọn rác rưởi, cho nên cũng có thể nhận được phần thưởng. Khả năng cao nhất chính là được nhận huy hiệu. Người chơi chắc chắn sẽ phát hiện ra điều này, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Khi người đầu tiên phát hiện ra giết người có thể lấy được huy hiệu, toàn bộ thành phố Nam Kinh đã trở nên hỗn loạn.

Đường Mạch đứng ở ven đường, cậu nhìn thấy thi thể nhỏ tuổi. Đó là một cô bé học sinh tiểu học, hai mắt mở cô bé mở to nhìn lên trời, đáng tiếc cô bé căn bản không thấy được bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy cây ngô đồng rậm rạp. Lá cây che mất bầu trời của cô bé, cho dù có nhìn thấy, đó cũng chỉ là một màu đen.

Trời còn chưa sáng, bây giờ vẫn là thời gian tổng vệ sinh của Tháp Đen.

Hầu hết người chơi Nam Kinh đều có thực lực khá thấp, tốc độ Thỏ Thủ Lĩnh lại quá nhanh, khó có thể bắt lại, cũng khó có thể giết chết. Thế nhưng giết người chơi so với giết Thỏ Thủ Lĩnh dễ hơn rất nhiều. Bây giờ vẫn tốt, thời gian trò chơi còn tới năm tiếng, vẫn còn năm nhóm Thỏ Thủ Lĩnh. Nếu như chỉ còn lại hai giờ hoặc một giờ cuối cùng, khi đó sẽ xảy ra chuyện gì?

Đường Mạch: "Người chơi đã sớm phát hiện ra trạm xử lý rác thải ở đâu, thế nhưng không có ai xuất hiện. Xung quanh mỗi trạm xử lý rác thải chắc chắn có một ít người chơi núp trong bóng tối. Muốn thông quan phải bước vào trạm xử lý rác thải. Nơi đó... Là địa điểm tốt nhất để giết người và cướp huy hiệu."

"Số lượng Thỏ Thủ Lĩnh rõ ràng không đủ cho 20.000 người chơi Nam Kinh thông quan trò chơi, bây giờ còn có những người chơi từ nơi khác đến Nam Kinh tham gia trò chơi." Thanh âm dừng lại, Phó Văn Đoạt nhìn Đường Mạch. Trên mặt của Đường Mạch không có biểu tình gì, cậu ngồi xổm xuống, đưa hai tay ra khép lại hai mắt cho cô bé. Sau khi Đường Mạch đứng lên, Phó Văn Đoạt mới tiếp tục nói: "Giết người chơi, thu thập đủ huy hiệu, chắc chắn không phải phương thức thông quan. Tháp Đen sẽ không cho ra một trò chơi như vậy."

Đường Mạch gật đầu: "Đúng vậy. Mỗi trò chơi của Tháp Đen đều sẽ có phương thức thông quan, nhưng cho dù thế nào đi nữa, giết người chắc chắn không phải là cách duy nhất thông quan. Nó nhất định sẽ đưa ra thứ gì đó, để cho mỗi người chơi Nam Kinh đều có cơ hội thông quan."

Đường Mạch cẩn thận nhớ lại chín quy tắc trò chơi của Tháp Đen, cậu vừa suy nghĩ vừa nói: "Đưa [Surprise] của ngươi vào trạm xử lý rác thải. Sur..." Thanh âm đột nhiên ngừng lại, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời ngẩng đầu. Một con Thỏ Thủ Lĩnh cường tráng bay qua đỉnh đầu của bọn họ, vững vàng đáp xuống con đường đối diện.

Con Thỏ Thủ Lĩnh kia là từ bên cạnh một căn nhỏ phóng ra. Lúc nó nhảy ra không phát hiện xung quanh có người. Thấy hai người Đường Mạch, hai tai nó lệch sang một bên. Hai người một thỏ cách nhau một con đường, đứng nhìn nhau. Một khắc sau, Thỏ Thủ Lĩnh quay đầu bỏ chạy, ánh mắt Đường Mạch lạnh lẽo, lập tức lao tới.

Con Thỏ Thủ Lĩnh này cũng khá xui xẻo, tốc độ của nó tuy nhanh nhưng lại đụng phải Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai người tách ra hành động, dễ dàng chặn nó lại.

Thỏ Thủ Lĩnh bị Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vây ở giữa đường, đôi mắt màu đỏ đảo qua đảo lại giữa hai người. Sau đó nhanh chóng quay đầu về phía Đường Mạch, phát ra tiếng huýt gió: "Chít chít!" Dường như ý thức được thực lực Đường Mạch yếu hơn một chút, là đường có thể đột phá, Thỏ Thủ Lĩnh hai chân rắn chắc đạp một phát xuống đất, giống như tên lửa phóng 'vèo' về phía Đường Mạch.

Đường Mạch lấy ra Cây Dù Nhỏ, lạch cạch một tiếng mở ra.

Ầm!

Thỏ Thủ Lĩnh đâm sầm vào Cây Dù Nhỏ, bật ngửa về phía sau. Đường Mạch cũng bị lực chấn mạnh mẽ này làm cho lùi lại ba bước. Phó Văn Đoạt lập tức vọt tới, Đường Mạch cũng thu Cây Dù Nhỏ lại, đâm Thỏ Thủ Lĩnh đang ngã trên đất. Thỏ Thủ Lĩnh kinh ngạc chít chít kêu lên, không ngừng nhảy loạn. Đường Mạch đuổi theo sau dùng Cây Dù Nhỏ đâm vào người nó.

Cây Dù Nhỏ đâm xuống đất, xuyên qua tường, tạo thành một cái lỗ lớn.

Phó Văn Đoạt tới gần, Thỏ Thủ Lĩnh cũng bị Đường Mạch bức đến một cái góc chết. Đường Mạch nheo mắt lại, lần nữa giơ Cây Dù Nhỏ lên đâm xuống. Lúc này Thỏ Thủ Lĩnh muốn tránh cũng không được, Cây Dù Nhỏ màu hồng nhạt đâm thẳng tắp vào nó. Cơ thể Thỏ Thủ Lĩnh run lên, thân thể nó hóa thành vô số đốm sáng, một huy hiệu gỗ rơi xuống đất.

Đường Mạch khom lưng nhặt lên cái huy hiệu này, Phó Văn Đoạt cũng đi tới bên cạnh cậu.

Lúc này, trong tiếng gió xào xạc, một tiếng cười khàn khàn vang lên sau lưng hai người bọn họ.

Hai người quay lại nhìn.

Dưới một gốc cây ngô đồng khổng lồ, một cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng ở phía sau cái cây, khóe miệng nhếch lên, không có ý tốt đánh giá hai người bọn họ. Cô ta cực kỳ xinh đẹp, không thua kém bất kì nữ minh tinh nào trước khi Địa Cầu Online. Bất quá tiếng cười không phải của cô ta, mà là của người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô ta.

Ánh mắt gã lạnh lẽo đảo qua Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cuối cùng rơi xuống tấm huy hiệu gỗ trong lòng bàn tay Đường Mạch.

Cô gái che miệng cười một tiếng, giọng nói cực kì mềm mại, ám muội hỏi: "Anh đẹp trai, huy hiệu của anh... là chữ gì vậy?"

Đường Mạch bỏ huy hiệu vào túi, lạnh lùng nhìn hai người này.

Cô gái không được nhận được câu trả lời của Đường Mạch, tựa hồ có hơi bất mãn, cô ta cực kì không thích đàn ông phớt lờ mình. Cô ta nhìn Đường Mạch, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh. Sau đó cô ta lại nhìn về Phó Văn Đoạt: "Vậy anh đẹp trai kia, vừa nãy bạn của anh lấy được huy hiệu chữ gì vậy? Nói một chút đi, bọn tôi cũng không cướp nó, chỉ là tò mò một chút thôi."

Phó Văn Đoạt thần sắc bình tĩnh nhìn cô ta.

Thấy Phó Văn Đoạt nhìn mình chằm chằm, ý cười trên môi cô ta nhiều hơn. Cô ta còn muốn nói cái gì nữa, ai ngờ Phó Văn Đoạt chỉ nhìn cô ta một cái, sau đó xoay người rời khỏi, ném lại một câu: "Không giống người chơi Nam Kinh."

Đường Mạch gật đầu: "Dựa theo thời gian mà tính, hiện tại người chơi Vô Tích, Thường Châu và An Huy có thể đều đã đến. Nghe giọng nói có chút giống người Tô Châu và Vô Tích."

Phó Văn Đoạt trầm thấp 'Ừ' một cái tiếng.

Cô gái bị hai người phớt lờ: "..."

Nhìn bóng lưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi xa, khuôn mặt cô ta hết trắng lại xanh, cực kì đặc sắc. Cô ả xiết chặt ngón tay, nhìn về phía đồng đội mình. Hai người gật đầu, giây kế tiếp, tiếng vật nhọn xé gió vang lên sau lưng Đường Mạch, cậu nghiêng người tránh sang một bên. Một con dao màu bạc xẹt qua má Đường Mạch.

Phó Văn Đoạt động tác cực nhanh mà bắt được một sợi xích bạc được buộc phía sau dao nhỏ. Người đàn ông trung niên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gã phẫn nộ quát một tiếng, xích bạc đột nhiên biến thành màu đỏ. Phó Văn Đoạt cau màu, hắn buông xích bạc ra, tên đàn ông trung niên nhân cơ hội thu dao nhỏ và xích bạc về.

Lúc thu dao nhỏ lại, một bàn tay mảnh khảnh từ một bên khác đâm về phía gò má Đường Mạch.

Đường Mạch phản ứng cực nhanh, cậu lùi về sau một bước né tránh một kích này. Khóe môi cô ả nhếch lên, hai mắt đảo qua khuôn mặt Đường Mạch, ôn nhu nói: "Nhóc đẹp trai, hai người nói không sai, bọn tôi là người chơi Vô Tích. Hiếm khi có một lần chạm trán, đấu một chút không? Ai nha cậu đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, bọn tôi cũng là người chơi khá giỏi, nhưng không hề giết người. Chỉ muốn cùng người thành phố khác thi đấu một chút, quen biết là chính, thi đấu chỉ là phụ. Cậu có chịu không?"

Tuy nói như thế, nhưng không đợi Đường Mạch trả lời, cánh tay mềm mại không xương của cô ả đã phóng tới. Đường Mạch lăn trên đất một vòng, né một kích này. Tay của cô ta lướt qua gương mặt cậu. Phó Văn Đoạt thấy thế muốn đi qua giúp đỡ, nhưng dao nhỏ màu bạc lại lần nữa lao đến hắn.

Người đàn ông trung niên cười to nói: "Đối thủ của mày là tao!"

Phó Văn Đoạt cau mày lại, cũng không lo lắng tình huống bên Đường Mạch, trực tiếp đối phó với gã đàn ông trung niên.

Bốn người chiến đấu trên đường phố rộng rãi.

Tiếng đánh nhau rầm rầm rầm liên tục vang lên.

Sợi xích màu bạc buộc vào dao nhỏ, từ mọi hướng đánh về phía Phó Văn Đoạt. Sợi xích có thể cuốn theo động tác của hắn, dao nhỏ giống như một con rắn độc đứng một bên chờ cơ hội, tìm đúng thời cơ thích hợp để tấn công.

Người đàn ông trung niên lúc đầu còn có thể cười so chiêu với Phó Văn Đoạt, nhưng dần dần động tác của gã liên tục bị Phó Văn Đoạt đoán được, còn chưa kịp né tránh, Phó Văn Đoạt đã đoán được vị trí tiếp theo của gã. Trong lòng tên đàn ông trung niên cảm thấy không ổn, gã thầm nghĩ "Nam Kinh không phải khu rác rưởi sao, sao lại có người chơi mạnh như vậy", gã còn chưa kịp nhắc nhở đồng đội của mình tình huống không đúng, một vũ khí đen nhánh sắc bén đâm xuyên qua cây đại thụ trước mặt gã.

Ùng ùng!

Cây đại thụ bật gốc rồi đổ xuống, gã sợ hãi thu dao nhỏ và xích bạc lại.

Bên kia, tình huống của Đường Mạch không tốt như Phó Văn Đoạt. Tốc độ của cô gái này thực sự rất nhanh. Cô ta giống như một con cá, trơn trượt nhanh nhẹn, công kích của cô ta không có lực sát thương gì, nhưng Đường Mạch rất khó bắt được cô ta. Hơn nữa cô ta cũng không cố gắng công kích Đường Mạch. Giống như lời cô ta nói, cô ta không muốn giết người, chỉ muốn đấu một trận. Chỉ kì lạ là tay cô ta liên tục xoa má và cổ tay Đường Mạch, tựa hồ đang cố tình chạm vào người cậu vậy.

Đường Mạch cũng không cho rằng cô ta đang muốn ăn đậu hũ cậu, cậu nheo mắt, mở ra Cây Dù Nhỏ.

Cô ta đụng trúng Cây Dù Nhỏ, bị đau mà kêu một tiếng, lui về phía tên đàn ông trung niên. Đường Mạch đã triệt để thăm dò xong động tác của cô ta, đang chuẩn bị trực tiếp bắt người lại, nhưng mà cô ta thế mà không trốn. Ả một tay chống trên mặt đất, bàn tay vừa rồi không ngừng sờ Đường Mạch vỗ xuống đất, lòng bàn tay cô ta phát ra luồng ánh sáng trắng.

Cô ta khẽ cười: "Ôi chao, thời gian cũng đủ rồi. Nhóc đẹp trai, cậu sờ thật tốt nha, để tôi nhìn xem, dị năng của cậu rốt cuộc là gì..."

Cô ta vừa dứt lời, hai mắt Đường Mạch trợn to. Cậu đã nhận ra một tia không đúng, cậu thu Cây Dù Nhỏ lại, ngăn cản cô ta nói chuyện. Không ngờ cô ả nở nụ cười, dùng sức vỗ mạnh xuống đất, ngay sau đó, lòng bàn tay của ả đột nhiên xuất hiện một quả cầu ánh sáng trắng vây quanh ả. Cô ả mỉm cười nhìn một màn này, đợi kết quả xuất hiện.

Sau đó, cô ta nhìn thấy quả cầu ánh sáng của mình bị tách thành hai khối.

Nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng lại, người đàn ông bên cạnh cô ta cũng kinh hãi nhìn cảnh này, há to mồm: "Đây... Đây là cái gì?"

Quả cầu ánh sáng trắng liên tục tách ra. Từ hai thành ba, dần dần thành bốn, năm cái...

Cuối cùng, tổng cộng hai mươi mốt quả cầu ánh sáng bay lơ lửng bên cạnh cô ta. Những quả cầu ánh sáng này cũng không lớn, trong đó hai mươi quả cầu ánh sáng có cùng kích thước, chỉ to bằng một nắm tay. Chỉ có một quả cầu ánh sáng to bằng nửa cái đầu, ở chính giữa đấu đá lung tung.

Hai mươi mốt quả cầu ánh sáng tổng cộng có bốn màu, nhảy nhót bay lượn trước mắt cô gái. Cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy. Cô ta sợ hãi nhìn một màn này, bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Đường Mạch: "Sao... Sao cậu lại có nhiều dị năng như vậy?!"

Nghe vậy, khóe môi Phó Văn Đoạt cong lên, bình tĩnh nhìn về phía Đường Mạch.

Sắc mặt Đường Mạch tối sầm, nắm chặt cán Cây Dù Nhỏ, dưới chân đạp một cái, xông thẳng lên phía trước.

................................

Lời tác giả:

Cô gái xinh đẹp: Cậu, cậu là con người sao!!! (Khuôn mặt hoảng sợ)
Đường Đường: Cho cô ăn đậu hũ (mặt thờ ơ)
Lão Phó: Cô ăn đậu hũ của vợ tôi, chém chết cô ^_^ ah đúng rồi, cô nói cho tôi biết một bí mật của bà xã, vậy tôi sẽ cho cô được chết toàn thây.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật