[Đồng nhân] HTTCCNVPD -Thanh Bắc Định Tình - Mạc Bắc Quân x Thượng Thanh Hoa (H)

Ăn Tết (3) (H)



Chiếc đuôi này thoạt nhìn khá xinh xắn, lông vừa xù vừa mềm mại, màu trắng muốt, nhìn kĩ còn có thể thấy nó hơi lấp lánh, giống như từng sợi lông đều được làm từ tơ hạng nhất vậy. Thượng Thanh Hoa vẫn còn đang cảm thán sự xinh đẹp này thì bỗng rơi vào trầm mặc.

Khoan, chỗ...chỗ đó...cái chỗ dùng để cắm đuôi đó...

Hắn toát hôi hột. Không phải đại vương hắn muốn chơi 'đồ chơi' với hắn chứ? Làm sao có thể a. Thôi mặc kệ có hay không thể, chạy là thượng sách.

Thượng Thanh Hoa quay đầu muốn chạy trốn, nhưng sao cứ cảm thấy càng chạy càng thụt lùi về phía giường ấy nhỉ?

Thượng Thanh Hoa cuối cùng cũng tự ngã dúi dụi vào giường, nhìn qua Mạc Bắc Quân thì thấy y đang sờ sờ vào khuyên tai hình lá bùa đỏ rất bắt mắt kia.

!!!

Khoan đã! Làm sao y biết?

Lá bùa này ngoài cầu bình an thì còn có một tác dụng khác, đó là khi người đeo sờ vào nó hai lần thì người còn lại sẽ được kéo về nơi mà người đeo muốn. Thượng Thanh Hoa tốn nhiều công sức cầu về như vậy chính là vì tác dụng này, hắn là muốn bất cứ khi nào Mạc Bắc Quân cần thì hắn cũng có thể tới bên cạnh. Thượng Thanh Hoa dự định sẽ nói cho Mạc Bắc Quân sau, coi như biểu diễn một màn ảo thuật hay ho. Vậy mà còn chưa kịp nói thì y đã biết hết rồi...lẽ nào...y cũng biết luôn việc hắn lén lút đi chùa, còn cả việc làm cơm cúng và...câu niệm "đó" nữa?

Mạc Bắc Quân nhìn ra hắn đang nghĩ gì, ánh mắt nghiêm túc mà tiến tới ngay gần mặt Thượng Thanh Hoa, nói: "Không sai. Ta không phải là đã nói là biết rồi sao? Khi nào ngươi đi, lúc nào ngươi về, việc làm cỗ mệt nhọc bao nhiêu, câu niệm kia thành ý như thế nào, ta đều biết hết".

Nói xong, y liền ghé thật sát tai của Thượng Thanh Hoa, đọc lại câu niệm "đó" một lần nữa, làm trái tim Thượng Thanh Hoa nhảy nhót tưng bừng, cơ thể cũng sinh ra biến hóa.

Mạc Bắc Quân vui vẻ, đè hắn xuống mà hôn, đầu lưỡi cực kì thành thạo mà xâm nhập, tham luyến hôn mút vị ngọt của đối phương, y chậm rãi nhấn nụ hôn thật sâu, đến khi Thượng Thanh Hoa sắp không thở được thì hơi rời ra một chút, chuyển qua cắn môi hắn giả vờ nhai nhai, giày vò hai cánh môi ẩm ướt căng mọng kia. Hai tay y cũng vô cùng bận rộn mà đùa nghịch phía trên và phía dưới cơ bụng của Thượng Thanh Hoa, chọc cho hắn 'ưm ưm' không kiềm chế được.

Cắn cắn sờ sờ một hồi, ngay khi Thượng Thanh Hoa đang chuẩn bị ngoan ngoãn mà gác chân lên người Mạc Bắc Quân thì y lại buông hắn ra. Tay với lấy chiếc đuôi mèo lông xù xinh xắn kia, giơ trước mặt Thượng Thanh Hoa.

Thượng Thanh Hoa hai mắt đã ngập nước, gặp phải trêu đùa dạng này thật sự chịu không nổi, cầm lấy cái đuôi, định bụng ném nó ra xa. Thế nhưng Mạc Bắc Quân lại rất không khách khí đọc lại câu niệm kia một lần nữa. Thượng Thanh Hoa 'phừng' đỏ cả mặt, hắn vốn nghĩ rằng ngoài hắn ra sẽ chẳng ai khác có thể nghe được, vì vậy đã mang hết cả tâm can mà niệm cầu, giờ lại bị nhân vật chính trong đó tự mình đọc ra, cảm giác cứ như bị lột sạch nơi công cộng vậy. Vì thế hắn quyết định phải làm mọi thứ để y không đọc nó ra nữa, bèn cầm chắc lại chiếc đuôi, cố gắng tìm tới vị trí mà nó nên được cắm vào.

Khổ nỗi Thượng Thanh Hoa tay chân rã rời, cố mãi không được, đang định từ bỏ thì đã thấy Mạc Bắc Quân tiến lên, cầm lấy tay hắn, vững vàng dứt khoát giúp hắn cắm chiếc đuôi mèo vào một nơi bí mật. Chiếc đuôi được thiết kế đặc biệt, phần thân cắm thon dài, chia làm mấy phần, chỗ thì vặn xoắn chỗ lại nhấp nhô, một hơi vào toàn bộ, Thượng Thanh Hoa tuy đã sớm ướt át nhưng cũng là vì đột ngột bị xuyên mà kêu "AAAAAAAA...."

Mạc Bắc Quân cúi xuống hôn hắn, khiến cho tiếng kêu thống thiết chỉ còn dư lại chút rên rỉ vụn vặt. Y nhỏ giọng nói ngay bên tai Thượng Thanh Hoa: "Ngoan, tự động".

Thượng Thanh Hoa thật muốn dứt phứt ra cái đuôi nhưng lại bị Mạc Bắc Quân trêu chọc. Y liếm lỗ tai Thượng Thanh Hoa, hai tay tiếp tục công việc dang dở khi nãy. Thượng Thanh Hoa vì quán tính mà cũng tự mình luật động bàn tay cầm đuôi, nương theo tần suất khi Mạc Bắc Quân vuốt ve cho hắn mà làm.

Nhìn thấy Thượng Thanh Hoa tự mình động thủ có chút đáng thương: đôi lông mày hắn nhíu chặt lại, miệng thở hổn hển, cả người đã toát ra một tầng mồ hôi nhưng chỗ đó vẫn chưa có dấu hiệu muốn phóng xuất, Mạc Bắc Quân chuyển qua liếm chóp mũi hắn, hỏi: "Thấy sao hả? Chiếc đuôi vừa ý không?"

Thượng Thanh Hoa quay mặt đi không thèm nhìn y, chỉ phô trương mà sụt sịt một cái, vẻ mặt giống như mình bị bắt nạt ghê lắm.

"Không đủ sao?"

Nói rồi Mạc Bắc Quân liền đút hai ngón tay vào, nơi đó chứa một cái đuôi mèo thì cảm thấy cũng bình thường nhưng thêm hai ngón tay thì lập tức thành quá chật chội. Với lại...ít nhất đuôi mèo kia không có tự mình ngọ ngoạy trong người hắn như thế này.

Thượng Thanh Hoa vặn vẹo eo điên cuồng:

"Aaaaaaaa...ngươi....aaaaaa chật quá, đừng...đừng động nữa.."

Mạc Bắc Quân giữ chặt lấy eo hắn, đầu lưỡi cách một lớp sa tanh siêu mỏng có in chữ Phúc mà liếm rốn của Thượng Thanh Hoa. Thú nhỏ Thượng Thanh Hoa bị trêu chọc đều vào điểm chí mạng, không lâu sau thì cũng thành công phóng thích. Chất lỏng trắng đục rất không khách khí mà bắn lên cổ Mạc Bắc Quân, từng giọt từng giọt nhiễu xuống cơ ngực, lại lăn qua cơ bụng như múi sầu riêng của y, có giọt rất có trách nhiệm mà lăn dài tới tận rốn, có giọt lại chỉ ngừng lại nơi điểm nhỏ căng tràn sức sống của y, cố sống cố chết bám trụ, muốn hòa thành một thể với điểm nhỏ dụ người ấy.

Trái ngược với niềm hạnh phúc của mấy giọt chất lỏng kia, Thượng Thanh Hoa hiện tại chỉ muốn đâm đầu vào gối chết đi cho rồi. Xem bộ dáng của hắn mặc đồ cosplay tình thú, lại còn đeo đuôi, cả đời này hắn đều chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy...mà hiện tại...thậm chí còn có chút thích thú.

!!! Cái...

Éo nhé!! Ông đây không thích chơi đồ giả, ông đây chỉ muốn hàng thật giá thật thôi! Thượng Thanh Hoa cố gắng lắc lắc đầu để đống suy nghĩ loạn thất bát tao kia theo đà mà văng ra, tốt nhất là đừng quay về nữa.

Mải tự đấu tranh tư tưởng, Thượng Thanh Hoa không để ý Mạc Bắc Quân đã nhẹ nhàng rút hay ra, cũng nhẹ nhàng rút đuôi mèo vướng víu kia ra ném sang một bên. Y nhìn thành quả trêu chọc người dưới thân của mình: cả người hắn đều đã lấm tấm mồ hôi, tóc tai tán loạn, đôi mông căng bóng lại có chút sưng vì bị y hôn mút quá nhiều, hai dây áo thì lỏng ra, trượt xuống vai hắn trông thật mê người, chỉ có điều hắn có vẻ đang nghĩ gì đó nghiêm túc lắm, hai mắt nhắm tịt lại, đầu không ngừng lắc trái lắc phải.

Mạc Bắc Quân lại phải bóp má hắn. Thượng Thanh Hoa bây giờ mới cảm nhận hạ thân mình có chút thiếu thiếu, ngẩng mặt lên hình Mạc Bắc Quân thì chỉ thấy y đang cười cười. Sau đó Mạc Bắc Quân nâng hắn ngồi dậy, bản thân thì lại nằm xuống. Y nhấc Thượng Thanh Hoa lên, chuẩn xác đi vào, y hệt như phích điện cắm vào ổ điện, một đường tiến đến tận gốc, khiến người ta có cảm giác thỏa mãn đến mức muốn thở dài 'ha..aaaa..' một tiếng. Song song với đó thì Thượng Thanh Hoa thực sự chịu hết nổi rồi, tư thế này khiến hắn bị xỏ xuyên quá sâu, nhất thời chống đỡ không nổi mà nằm nhoài lên người Mạc Bắc Quân.

Mạc Bắc Quân: "Thanh Hoa, ngươi đè vào vết thương của ta".

Thượng Thanh Hoa đang chật vật khổ sở nghe câu này thì nháy mắt ngồi thẳng dậy, ngay sau đó thì hối hận. Hắn điều chỉnh thế nào cũng không thấy dễ chịu hơn, nhưng vẫn cắn răng mà hít một hơi, sau đó hỏi: "Đại..."

"Gọi phu quân!"

"Phu..quân, ngài không sao chứ? Ta...để ta đi lấy thêm thuốc...ư".

Mạc Bắc Quân bóp hai cánh mông căng tròn của hắn, lời nói cùng hành động nhấp lên nhấp xuống phía hạ thân không hề ăn khớp nhau: "Thanh Hoa, ngươi tự động là được rồi, cả người ta đều đau mỏi, chỉ có nơi đó là còn tốt".

Thượng Thanh Hoa tai đỏ bừng bừng, đại vương nhà hắn học mấy câu lưu manh háo sắc này ở đâu chứ? Không phải hắn mới là người vô liêm sỉ hơn sao? Tại sao hiện tại lại cảm thấy bản thân cứ như đang bị vẩy mực lên giấy trắng vậy?

Nhưng hắn cũng tận mắt thấy Mạc Bắc Quân hộc máu, nhất định là thương thế cũng không nhỏ, cho dù được uống dược rồi nhưng cũng chưa chắc đã có tác dụng ngay. Thượng Thanh Hoa tuy nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn cố gắng dựng thẳng người, hai tay bám lấy cánh tay Mạc Bắc Quân, tập làm quen với cường độ nhấp của y, bản thân cũng cố vặn vẹo eo để y có thể chạm tới điểm G của hắn. Hai người hiểu ý nhau, dần dần đẩy nhanh tốc độ chiến đấu, Thượng Thanh Hoa không ngừng thở dốc, mồ hôi chảy xuống khiến nơi va chạm của hai người vang lên những tiếng dính nhớp nho nhỏ đầy ái muội. Một hồi lâu sau Mạc Bắc Quân bỗng ngồi dậy, ôm chặt Thượng Thanh Hoa vào lòng, cắn một miếng không nặng không nhẹ vào bả vai hắn, gọi: "Thanh Hoa". Sau đó cả hai cùng gầm thấp, bắn ra. Thứ nóng bỏng kia được phóng xuất vào người Thượng Thanh Hoa, giống như mang theo một luồng xung điện chạy xuyên suốt thân thể, khiến hắn rùng mình một cái.

Thượng Thanh Hoa cảm thấy môi khô khô, cổ họng nóng khát, bèn tự mình tìm đến đôi môi mát như kem chanh bạc hà của Mạc Bắc Quân, hôn hôn liếm liếm.

Mạc Bắc Quân vốn định thả hắn ra, mà sau hành động này thì dứt khoát ôm hắn càng chặt, tiểu gấu vương cũng căng cứng trở lại, thậm chí còn có xu hướng trướng to hơn trước.

Thượng Thanh Hoa rốt cục cũng nghĩ thông. Kệ b* nó, thích thì thích, dù sao cũng chỉ mình đại vương gấu nhà hắn thấy, y cũng sẽ chẳng nói ra bên ngoài...

Vì vậy mà hắn chủ động rời khỏi đôi môi mềm mại mát mẻ kia, hai tay khoát lên người Mạc Bắc Quân, nở một nụ cười quyến rũ chết người, thì thầm vào tai y: "Phu quân, lần tới ngươi đóng vai lão sư, ta là tiểu sinh tới xin học, có được không?"

Vì một câu nói này, Thượng Thanh Hoa nửa đời sau vừa chửi vừa khen bản thân, vô cùng mâu thuẫn, muốn quay lại chém mình lúc đó mà cũng muốn tự thưởng mình một đùi gà chiên.

Nhưng đó là chuyện của nửa đời sau, còn bây giờ, ngay tại khoảnh khắc này, chỉ biết, có hai cái bóng cứ quấn mãi vào nhau, yêu đương triền miên hết cả một đêm dài.

--------

Các bạn tiếp theo muốn nghe chuyện của Băng-Thu (vụ xúi dại MBQ) hay muốn nghe "kịch thầy trò" của đôi nhà mình ạ?

Hông cmt thì mình hông biết đâu nha :))


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật