[Countryhumans] Tiểu Việt à bọn anh xin lỗi~ (Drop Tạm Thời)

22



Đọc lại mấy chap đầu khi chưa thay đổi cách viết truyện nhìn đau mắt thiệt chứ, tự nhiên hồi đó cách viết truyện của Dii nhìn ấu trĩ sao sao ấy ;;-;;, ôi tuổi trẻ non dại
_____________

"Cốc cốc"

...:Nam, tớ vào nhé?
Nam:...

Có ai đó gõ cửa, một tiếng nói vọng vào, cậu nhìn ra cửa cũng không buồn mà trả lời, cậu lại nhìn ra cửa sổ, chưa bao giờ cậu cảm thấy não nề như vậy, cậu bắt đầu bâng khuâng với quyết định của bản thân lúc đó, cậu tự sát ra đi bỏ lại tất cả..nó có đúng không? Cậu đã làm đúng chứ? Nếu lúc đó cậu vẫn ngu mụi thì sao? Nếu lúc đó không tự sát, mọi chuyện sẽ như thế nào?

"Cạch"

Một tiếng động phát ra phá tan sự u ám và im ắng trong căn phòng bệnh của cậu, thật sự cậu đang rất là tuyệt vọng, cậu muốn có ai đó cứu rỗi cậu, thật sự đấy, cậu muốn ai đó cứu cậu thoát khỏi mớ hỗn độn này.

...:Nam? Nam...sao cậu lại khóc rồi? Cậu ổn chứ?
Nam: không sao đâu..tớ ổn mà N.Korea

Cậu lắc đầu, nhìn lấy gã rồi cười, không hiểu sao ở bên cạnh cậu gã lại hiền như thế nhưng mà cậu muốn dựa dẫm vào gã. Nam nhướng người lên ôm lấy gã mà thút thít, miệng nói không sao nhưng lại rơi lệ, hai bắt cậu bắt đầu đỏ rồi sưng húp cả lên, nhìn kiểu nào cũng thấy cậu không ổn nhưng biết sao được. Gã không dám hỏi thêm chỉ việc ôm cậu và vỗ về.

N.Korea: có gì cứ nói với tớ nhé.
Nam: tớ nhất định sẽ nói

Gã thật ấm áp, cậu muốn ôm gã lâu hơn nhưng cậu mệt quá, mùi hương dịu nhẹ của gã khiến cậu dễ chịu, cơ thể gã cũng thật ấm, thật tốt khi gã lại xuất hiện ở đây. Cậu như an tâm được phần mà mà bắt đầu thở đều trên ngực gã, tay vẫn ôm chặt như sợ gã chạy đi. Gã nhìn cậu, thở dài rồi cũng ôm lấy cậu nhìn ngắm cậu lúc ngủ, nhìn cậu quả thật rất giống một bé mèo ngoan, có lẽ cậu đã rất thả lõng khi ở cạnh gã.

"Cạch"

Cuba: Nam, tớ mua...
N.Korea: suỵt

Vừa mở cửa ra Cuba đã vội ra đi vào, định nói hết câu liền bị gã nhìn thấy, hắn đưa một ngón tay lên biểu thị kêu anh im lặng, nhìn nhận ra được vấn đề nên anh cũng im lặng từ từ đi lại chỗ gã, đặt hộp cháo và chai nước lọc lên bàn rồi đi lại nhìn cậu đang ngủ ngon lành, nhìn cậu ngủ ngoan vậy làm anh an tâm hơn hẳn nhưng hình như mắt cậu sưng lên hơn khi nãy rồi.

Cuba: cậu ấy mới khóc sao?
N.Korea: ừm..nhưng khi thấy tôi thì em ấy ôm rất chặt như bây giờ vậy rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Cuba: chơi với nhau lâu vậy mà đám đó nhào vô hội đồng cậu ấy..chắc cậu ấy shock tâm lí lắm.
N.Korea: ừm

Gã vuốt ve lưng cậu như chấn an, mặt cậu lại dịu đi phần nào còn Cuba thì ngồi kế bên nhìn cậu an giấc mà lòng nhẹ hẳn ra, thật là một ngày mệt mỏi, anh dựa lưng vào điểm tựa của ghế rồi cũng chợp mắt một chút, bây giờ thì căn phòng bệnh ấy đã trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó nhưng không khí lần này rất ấm áp, dịu nhẹ chứ không nặng nề nữa, con người nhỏ bé kia thật sự đã ôm gã ngủ rất ngon, cậu tin tưởng gã vì gã chả làm gì cậu cả lại còn khá thân nhưng chỉ sau Cuba, dù thật lúc nào cậu cũng có Cuba nhưng giờ cậu lại tham lam gã, như một con mèo con quấn lấy chủ nhân không buông vậy.

"Cạch"

...:Nam ơi, bọn anh về r..
...:Sao thế Ussr..?
Ussr: suỵt...nhỏ thôi em ấy ngủ rồi
Nazi: ừm.

Vừa im ắng được một lúc thì cách của lại mở ra và kèm theo đó là tiếng nói vang vọng của y nhưng rồi lại dập tắt khiến người phía sau y thắc mắc thì liền bị ra lệch nhỏ tiếng lại, thì ra Nam Nam của hai người chịu ngủ ngoan rồi, vì là N.Korea giúp em ấy nên có lẽ họ sẽ tha cho cậu lần này, hai người đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại trả lại không gian gian yên tĩnh kia lại một lần nữa, hai người họ ngồi ở ngoài ghế chờ vừa hạnh phúc vừa e ngại vì tình địch quá nhiều rồi! Hai người nhìn nhau rồi lại thở dài và thắc mắc một điều rằng..từ khi Nam nhập viện thì những bọn cùng lớp với cậu đâu hết rồi? Lúc cậu gặp hoạn nạn chỉ thấy có mỗi Cuba (có cả Nhật Bản nha nhưng vì lúc đi thăm cậu mà không có ai cả nên chỉ ngồi xem tình hình của cậu một chút rồi mới an tâm đi về) còn bọn kia đâu hết cả rồi? Và điều đó làm hai người họ thêm phòng hờ hơn, có lẽ đây là một tình bạn giả tạo (truyện này không liên quan đến ngoài đời thật) mà Nam không hề hay biết.

Ussr:..Nazi, mày có gặp đám bạn của Nam không?
Nazi: trừ Cuba ra thì không
Ussr:...nhớ kĩ lại xem còn có ai không?
Nazi: hình như là...Nhật Bản.
Ussr: ừ.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy nhưng cả hai biết hiểu, điều biết hết, thật là xảo trá mà. Thật là tội cho mèo nhỏ của y/hắn quá, một tình bạn không đơn thuần, một mối tình bị lợi dụng, và còn có cả giả danh làm bạn chỉ để tiêos cận rồi làm cậu ra nông nổi này.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật