Xuyên Không Làm Nữ Hầu của Nam Thứ

chap 69: Hoàn



Mà người phụ nữ trung niên nghe thấy thì tay nắm vô lăng xiết chặt, ánh mắt không kiềm nổi sự thù hận bao năm qua. Bà trả lời: "Người nên đưa ra câu hỏi là nạn nhân của cô."

Mấy năm trước, khi con gái bà dùng thực lực đổ vào lớp 10S của ngôi trường top 1 thì có vài hoạt động với Lưu Vương Vũ trong một ngày lễ. Vốn cũng chẳng có tương tác gì nhiều, thậm chí còn không đụng chạm. Thế mà một số người đưa tin vì muốn có bài hot nên cố tình canh góc chụp, khiến bức ảnh trở nên ám muội, nổ ra một màn dư luận sôi nổi. Có điều cũng chỉ vừa tới đó thì Lưu Vương Vũ đã dẹp loạn, thanh minh cho mình và con gái bà triệt để, khiến dư luận ngủ yên.

Đáng lý là chuyện tốt.

Nhưng Thanh A Chi ở bên nước ngoài càng vì điều đó mà mù quáng cho rằng Lưu Vương Vũ là đang bảo vệ con gái bà, nên đã cho người rạch nát mặt con bé.

Con gái bà không chấp nhận nổi gương mặt đáng sợ của bản thân, cuối cùng đưa ra lựa chọn tự sát.

Bấy lâu nay, bà vẫn luôn tìm cơ hội báo thù. Chỉ là thế lực Lâm gia và Phù gia quá mạnh, bà không những không đụng được đến Thanh A Chi còn suýt bị bắt vào tù.

Sau bao năm ẩn nhẫn, cơ hội trên trời đã rơi xuống. Ban đầu bà muốn ra tay với Thanh A Chi ngay khi tin tức công bố thân phận thật của cô ta nổ ra. Chỉ là nghĩ đến số người có thù với Thanh A Chi thì bà thay đổi quyết định, để cô ta bị trả thù từ người này đến người khác mới xứng với tội lỗi đã gây ra.

"Giám đốc, ngài không cần nhẹ nhàng đâu. Bảo đảm có bị đối xử thế nào cô ta cũng nằm bất động." Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa dìu Thanh A Chi vào phòng khách sạn đã đặt trước.

Nghe thêm lần nữa lời bảo đảm, giám đốc vô cùng hài lòng: "Tôi nhất định sẽ bổ nhiệm cô."

"Cảm ơn giám đốc đã chiếu cố."

Dứt lời, người phụ nữ trung niên rời đi.

Sau đó, Thanh A Chi mất đi lần đâu tiên theo cách cực kỳ thô bạo. Hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng, từng chỗ bị chạm qua đều khiến cô ta ghê tởm đến muốn nôn.

Chưa dừng lại ở đây, tên giám đốc kia còn quay lại toàn bộ quá trình, dùng để uy hiếp Thanh A Chi. Khiến cô ta không những không thể báo cảnh sát, còn phải phục vụ miễn phí.

Điều này gần như hủy diệt Thanh A Chi, cô ta như kẻ điên, gào thét và khóc lóc đến thương tâm. Mà tên giám đốc kia lại chẳng quan tâm, mặc quần áo vào rồi rời khỏi.

Chẳng biết qua bao lâu, Thanh A Chi phờ phạc trở về nhà. Vừa mở cửa, đập vào mắt là 3 người nhà họ Thanh.

"Đừng để tôi phải gọi cảnh sát." Thanh A Chi chán ghét nhìn những người ngồi trên sofa của mình, trong lòng nghĩ phải mua cái mới rồi.

"A Chi, dù sao là nhờ cha chị mới được ăn mặc sung sướng mười mấy năm, chị cũng nên đền đáp đi chứ." Thanh Nhược Hy lên tiếng.

Thanh A Chi cười chế giễu: "Mấy người là cái thá gì chứ? Người nuôi tôi là Lâm gia. Đừng có mà nhận vơ."

Bà nội nghe thế thì liền nói: "Nếu không phải Kiệt Khải hao tâm tổn sức nghĩ cách tráo người thì con có thể sống sung sướng mười mấy năm qua sao?!!"

Thanh A Chi đáp trả ngay: "Tôi thà rằng mẹ mình là loại phụ nữ đê hèn lên giường với Lâm Kiệt Khải còn hơn mang dòng máu thấp kém của nhà họ Thanh."

"Mày!!" Bà nội tức đến thở dốc.

Thanh Kiệt Khải đỡ mẹ mình, giận dữ quát Thanh A Chi: "Con quá đáng lắm rồi!! Con nhìn lại cho kỹ đi, con chẳng liên quan gì đến quý tộc hết, chỉ là một đứa trẻ may mắn sống thay cuộc sống của tiểu thư chân chính mười mấy năm thôi!! Một khi con bị vứt bỏ thì cũng thấp kém như bọn ta vậy!!"

Những lời này đều đâm vào điểm chí mạng.

"Đủ rồi!!" Thanh A Chi hét lên, lấy chổi đuổi người.

Đợi khi đã đuổi đi hết, cô ta ngồi bệt trên sàn khóc nức nở.

----(lại trôi qua nhiều năm)

Vào ngày đẹp trời, tên giám đốc sở khanh cuối cùng đã bị bắt. Mà chính người phụ nữ trung niên kia đã báo án.

Không phải vì bà đã buông bỏ thù hận, chỉ là không muốn thế gian có thêm nhiều nỗi uất ức. Bà biết rõ, tên giám đốc sở khanh sẽ tiếp tục ra tay với các cô gái khác khi mà đã chơi chán Thanh A Chi. Vừa khéo chính là khoảng thời gian này.

"Bà...độc ác thật đấy..." Thanh A Chi vừa vô tình gặp lại người phụ nữ trung niên kia thì lập tức nói.

Sớm không báo, muộn không báo... đợi khi cô ta được giải thoát thì mới tống tên sở khanh kia vào tù, đây chẳng phải là đang tận hưởng nổi nhục của Thanh A Chi này sao?

"Tôi nghĩ chẳng cần cuộc báo thù nào thêm nữa. Tự cô sẽ phá hủy bản thân mình thôi." Người phụ nữ trung niên điềm tĩnh thốt ra từng chữ.

Nói xong thì liền bỏ đi.

Những hạt mưa nhỏ bé liên tục rơi xuống, mối thù năm đó gác lại tại đây.

Người phụ nữ trung niên biết rõ, con gái sẽ rất buồn nếu thấy bà còn tiếp tục.

Cơn mua tuy không lớn, nhưng lại kéo dài rất lâu.

Tại bệnh viện lớn.

Trước cửa phòng sinh, vành mắt Viên Ưu đỏ hoe, lo lắng đi qua đi lại liên tục. Lúc mọi người sắp bị cậu làm cho chóng mặt chết thì y tá ẵm một đứa bé được quấn trong miếng vải ra, nói tiếng chúc mừng: "Là một bé gái rất xinh đẹp."

Viên Ưu mừng rỡ tiến tới xem qua một cái. Sau đó ngay lập tức lướt qua, tới chỗ Mộng Nhiên.

Nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của vợ, cậu không kìm được bật khóc nức nở.

Người chứng kiến một phen kinh ngạc.

Mà nó đang mệt muốn chết còn phải quan tâm chồng mình: "Anh làm sao vậy?"

"Vợ à, em vất vã rồi." Nước mắt cậu rơi lả chã: "Sau này chúng ta không sinh nữa... không sinh nữa..."

Dáng vẻ của Viên Ưu lúc thì thật không khỏi khiến Mộng Nhiên hoài nghi là bản thân sinh con hay là cậu sinh...

"Đừng khóc nữa, anh sắp làm em phiền chết rồi." Nó bật cười, lãng quên cảm giác đau đớn vừa rồi.

Viên Ưu cũng cười theo. Nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán Mộng Nhiên một cái.

Bên ngoài, một cơn gió mạnh mẽ quét qua. Mùa đông này, trải qua vô cùng ấm áp.

"Bé con, cười một cái nào." Thiên Tuyết yêu chiều chạm nhẹ vào môi cô bé vài tháng tuổi trong nôi.

Vừa bị đụng vào, cô bé liền cười toe toét. Trái tim Thiên Tuyết như muốn nhũm ra. Mà cô con gái 2 tuổi bên cạnh cũng không kiềm được chạm một chút.

Hai mẹ con nghịch rất vui vẻ.

Bên cạnh, Mộng Nhiên nhìn trời đã tối sầm, nói: "Mày ru Yên Yên ngủ đi. Đừng có mà tập con bé thức khuya."

"Biết rồi~." Thiên Tuyết ôm cô công chúa nhỏ của mình vào lòng, vỗ về.

Qua 10 phút sau, Tầm Bảo Yên vẫn tròn mắt nhìn Thiên Tuyết.

Nhỏ rất hiểu con mình, hỏi: "Có phải vẫn muốn chơi với em bé không?"

Đôi mắt to tròn của Tầm Bảo Yên sáng lên, đáp "vâng" một tiếng.

"Nhưng em bé ngủ rồi. Con muốn đánh thức em bé để chơi sao? Như vậy em bé sẽ rất khó chịu."

Nghe xong, Tầm Bảo Yên suy nghĩ một hồi rồi dùi mặt vào lòng Thiên Tuyết, chấp nhận ngủ.

Đúng lúc này thì điện thoại Mộng Nhiên và Thiên Tuyết cùng reo lên. Cuộc gọi đến từ Lâm gia và Lưu gia.

Một lời thông báo cho sự ra đi đột của Lâm Phi Phi và Lưu Vương Vũ.

Mộng Nhiên và Thiên Tuyết không hề bất ngờ. Bởi hôm qua cả bọn đã từ biệt với họ.

----

Ngày tổ chức đám tang, Lâm Kiệt Khải tùy tụy thấy rõ, dù không tỏ ra gì vẫn nhận ra sự đau thương.

Còn Phù Dung thì gần như khóc hết nước mắt, vật vã đến ngã khuỵu.

Trong khoảng thời gian qua, Lâm Phi Phi đã dùng sự quan tâm và chăm sóc giúp bà hoàn toàn chấp nhận cô, tình mẫu tử cuối cùng cũng hiện hữu.

Ấy thế mà, Lâm Phi Phi lại ra đi vĩnh viễn.

Đây ắt hẳn là quả báo của bà. Đến cuối cùng thì vẫn đánh mất con gái.

"Lâm phu nhân..." Mộng Nhiên tiến đến bên cạnh người phụ nữ thẩn thờ ngồi bệt trên sàn, nói: "Phi Phi đã từng dặn tôi, nếu có một ngày cậu ấy không ở đây nữa thì Lâm phu nhân có thể đón Thanh A Chi về. Chỉ là không được nuông chiều cô ta vô điều kiện, đặc biệt là liên quan đến việc dùng thế ép người."

Phù Dung sững người. Bà ngước mặt lên nhìn bức ảnh của Lâm Phi Phi, nước mắt tiếp tục rơi.

"Phi Phi...mẹ xin lỗi."

Bấy lâu nay, bà luôn cố hết mình để bù đắp cho Lâm Phi Phi. Nhưng lại chẳng thể trao cho tình yêu thương thật sự. Đến khi có thể thì đã quá muộn rồi.

----

Trước cửa căn biệt thự đơn giản, Âu Cung Mỹ bước xuống từ một chiếc xe màu đen bản giới hạn.

Cô một bộ tây phục, cả người toát ra khí thế lạnh lùng. Thêm đôi mắt thiếu ngủ càng thêm xa cách, khiến người ta nhìn cũng không dám nhìn.

Âu Cung Mỹ vừa vào nhà liền hướng đến sofa với ý định nghỉ ngơi. Ai ngờ lại có tiếng chuông phá đám. Cô xoa xoa nguyệt thái dương, ra mở cửa. Sau đó bị khung cảnh trước mắt làm cho thẩn thờ.

"Lâu rồi không gặp."

Lâm Phi Phi và Lưu Vương Vũ đồng thời nói.

Vài chiếc lá già trên cây nhẹ nhàng rơi xuống, sự nhớ nhung cũng theo đó rời khỏi.

"Lâu rồi không gặp."

-kết thúc-

(Cùng nhau trải qua thời gian từng tuần - từng chap, cuối cùng thì chúng ta dừng chân tại đây. Cảm ơn sự ủng hộ và lời góp ý giúp truyện tốt hơn của mọi người(✿^‿^).
Con đường sau này của các nhân vật sẽ do chính họ tự viết tiếp(◠ ◠).
Chia sẻ một chút là bộ truyện này có rất nhiều tình tiết phát sinh, thay đổi kha khá cốt truyện trong dự tính của Miêu~. Dù là vậy thì những tình tiết đột ngột xuất hiện đó đã trở thành một phần không thể thiếu của "Xuyên Không Làm Nữ Hầu Của Nam Thứ"(*˘︶˘*))


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật