[Băng Cửu] Sư tôn, ta tới để bắt người!

[Chương Vọng Nguyệt/H]



*Warning: Ai không thích thuyền Tiêu Nhã thì xin hãy quay xe, kẻo hối không kịp. Bạn đã được cảnh báo.

==========================

[Phát hiện lỗi!]

Tư Thuần Nhã buột miệng hả một tiếng.

Đã xảy ra chuyện gì? Mấy người kia đều đi ra thuận lợi, sao chỉ có mình hắn bị kẹt ở chỗ này? Chuyện này hết sức vô lí.

Màn hình trắng xanh mở ra trên không trung, chỉ lặp đi lặp lại như máy hỏng:

[Xuất hiện lỗi cản trở công tác đăng xuất! Cưỡng chế ngừng đăng xuất!]

[Cưỡng chế ngừng đăng xuất!]

Mẹ nó, đừng nói là đã có người động tay động chân...

"Tư Thuần Nhã."

"!!?"

===

Mộc Linh ôm trên tay hình nhân kết bằng tơ đỏ, đứng kế bên Sở Tu Kiệt nhìn chằm chằm vào cái bóng váy trắng nhạt nằm vắt vẻo trên cành lớn của Linh thụ. Tư Hạ đang cười rất tởm.

"Cô chủ, cô đùa với bọn này à?" Sở Tu Kiệt run run chỉ vào nàng ta, vừa tức vừa buồn cười, "Chị em các người đánh nhau thì thôi đi, cô thực sự nhốt cậu ấy lại?"

Nhốt Tư Thuần Nhã lại với đống hỗn độn hắn bày ra, khác nào muốn mạng hắn? Cúc hoa của Tư Thuần Nhã đang bị đe doạ!

Tư Hạ lười biếng vươn vai, ngáp dài một cái: "Em trai nhỏ tính kế ta mất cả xác, ta chỉ là muốn cho nó nếm thử chút 'mỹ vị nhân gian' mà thôi. Công Nghi công tử là người tốt."

Chính vì là người tốt mới không thể để Tư Thuần Nhã lại được! Sở Tu Kiệt suýt tăng xông, "Mộc Linh, nàng nói gì đi! Cô chủ tính gả trắng cậu chủ đi rồi đấy!"

Mộc Linh thoáng qua im lặng.

"Vậy ta sẽ lo phần hỉ phục." "MỘC LINH???"

===

Đối với xuất hiện đột ngột của Công Nghi Tiêu, Tư Thuần Nhã có thể đoán được tám chín phần là do Mộng Ma bày trò. Nhưng việc toàn thân y nồng đượm sát khí hỏi tội thực sự làm hắn sợ hãi.

Thuật đổi kí ức không có tác dụng?

Thân thể hẵng còn bị khoá chặt trong ngực đối phương khiến Tư Thuần Nhã có ảo giác bản thân lúc nào cũng có thể bị bóp chết. Hắn thậm chí còn không dám cạy tay y ra.

"Tư Thuần Nhã, huynh dám lừa ta?"

Vòng ôm siết chặt thêm một tầng, sau gáy còn bị cắn xuống không nhẹ, đoán chắc đã bị cắn chảy máu. Tư Thuần Nhã khẳng định hắn tiêu rồi. Không nghĩ tới thằng nhóc này nổi giận lại đáng sợ như thế.

"Công Nghi Tiêu, chờ-... Ngươi làm sao biết?"

"Huynh đồng ý về Huyễn Hoa Cung với ta rồi."

Hả?

Đại não Tư Thuần Nhã lập tức ngừng hoạt động. Chuyện về Huyễn Hoa Cung là từ lúc nào? Từ lúc...

.

"Thuần Nhã, cùng ta về Huyễn Hoa Cung đi."

"Ta đồng ý... theo ngươi về Huyễn Hoa Cung."

.

Nhớ không nhầm khi đó Công Nghi Tiêu còn siết tay hắn rõ lâu. Đừng nói là thằng nhãi này... nhân cơ hội vẽ khế ước?!

Đáp lại lo sợ của Tư Thuần Nhã, mu bàn tay hắn mọc lên một cái khế ước, cực lớn.

"Chiêu này rõ ràng là của ta mà?!"

"Đúng, là huynh dạy cho ta."

"Vậy chuyện ngươi thành công bám theo đến Tử La thành..."

"Cũng là bám theo huynh."

"..." Cạn lời.

Khế ước thành lập, đồng nghĩa với hắn không có cách nào tác động thuật lạ lên người Công Nghi Tiêu. Hỏi sao thuật đổi kí ức vô tác dụng.

"Chuyện này... Chúng ta thương lượng một chút có được không? Ta có thể giải thích."

"Mộng Ma tiền bối, phiền tiền bối đưa chúng ta quay lại."

"Rất sẵn lòng."

"Chờ-... Nghe ta nói đã! Công Nghi Tiêu!!"

===

Thương Khung Sơn phái hôm nay đặc biệt náo nhiệt, phần nhiều là vì sắp có đại lễ, phần còn lại là do có kha khá khách không mời.

Tề Thanh Thê đầy vẻ kì thị nhìn hai vị khách đang đỉnh đương uống trà trong phòng chưởng môn, không thân thiện mở miệng: "Thiên Lang Quân, sao lão còn chưa đi vậy?"

"Tề phong chủ không cần tỏ ra ghét bỏ chúng ta như vậy. Đều là do Trúc Chi Lang có điều muốn nói."

Cũng không rõ tứ chi Thiên Lang Quân bằng cách nào hồi phục, đến cả một vết nứt cũng không lưu lại trên da thịt gã. Mộc Thanh Phương đã kiểm tra mấy lần đều không có kết quả, dứt khoát bỏ đấy luôn.

Trúc Chi Lang nghe thấy tên mình, lập tức đứng dậy, cung kính nói: "Các hạ cưu mang chủ nhân của ta lúc khó khăn, ta thật sự cảm kích. Nợ một giọt nước trả một dòng sông, ta muốn báo ân-" "Không. Ngươi không làm gì là tốt nhất. Bọn này không cần báo."

Tề Thanh Thê không lưu tình tạt một xô nước. Trúc Chi Lang vẫn cố nói: "Nhưng... Nhưng mà..."

"Không cần. Một tên là quá đủ, bọn ta không cầu dính líu nhiều thêm với ma tộc. Ngươi cách xa chúng ta ra chính là báo ân tốt nhất."

Trúc Chi Lang lập tức tiu nghỉu, "Tại hạ đã ghi nhớ..." Sau đó chui vào góc nhà ngồi tự kỉ.

Thiên Lang Quân không nhân nhượng cười ha hả, bắt đầu đổi trà thành rượu, tiếp tục uống như không có chuyện gì. Tề Thanh Thê quyết định mặc kệ gã.

Nếu không phải gã là phụ thân của tân lang thì nàng đã sớm kêu người đến đá gã ra khỏi đây từ lâu rồi.

"Lại nói, không phải chưởng môn sư huynh nên ở đây tiếp chuyện với lão sao? Ta vốn là đến để tìm huynh ấy."

"Nhạc chưởng môn nói muốn đi nhìn Thẩm tiên sư, đã đi từ hai khắc trước rồi."

...

Không khí ở Thanh Tĩnh Phong hiện giờ có chút khó nói.

Chưởng môn ngồi trong trúc xá trước sau im lặng, môn sinh Thanh Tĩnh Phong vây đầy quanh sư phụ sau trước lặng im.

Ai nấy lệ rơi đầy mặt.

"Thanh Thu, bây giờ hẵng còn kịp, ta đưa đệ bỏ chạy-" "Nói nhảm."

Nhạc Thanh Nguyên suy sụp toàn phần. Đám Minh Phàm được dịp khóc như mưa.

"Sư tôn, tất cả là do bọn con ngu dốt không có cách cản lại tên tạp chủng kia bò đến trên giường người! Xin người hãy trách phạt bọn con đi!!"

"Sư tôn, đồ nhi ngu dốt mới bị đồ ăn của tạp chủng làm cho mờ mắt! Đâu nghĩ trả giá lớn đến độ mất sư tôn vào tay y!! Oa a a a a!!!"

"Sư tôn, hay là người theo chưởng môn trốn đi? Chỉ cần trốn thật kĩ, chúng con sẽ gắng hết sức cầm chân tạp chủng đó cho người!!"

"Đúng đúng, tên ma đầu đó chắc chắn không có gì tốt! Thà rằng gả người cho Liễu sư thúc còn hơn!"

"Thật đó, sư tôn! Tên ác ôn đó tại sao lại chọn giờ rước dâu sớm như thế? Đúng là cố tình không muốn cho chúng ta ngủ! Người về đó sẽ khổ sở lắm!!"

"Chứ ngươi muốn rước giờ nào mới không sớm?? Trời đã sáng bảnh mắt ra rồi!"

"Không phải chúng ta có quyền thách cưới sao? Sao không thể thách y đến buổi chiều cho chúng ta có thêm giờ ngủ hồi sức? Ta muốn ngủ!"

"Ô hai bàn tay của ta đây ta múa cho ngươi xem, hai bàn tay của ta bế ngươi ra ngủ với nợn!"

"Á à ngươi dám sỉ nhục ta! Hôm nay ta phải đánh ngươi! Để xem ai mới là kẻ bị đánh thành nợn!"

"Được! Đánh thì đánh!"

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng sút hết cả lũ bay ra khỏi trúc xá.

"Gả cũng là do Thẩm sư huynh tự nguyện gả, mọi người khóc lóc cái gì chứ?" Mộc Thanh Phương ha ha đi vào trúc xá, tiện tay vực Nhạc Thanh Nguyên dậy, gõ gõ y, "Nào nào, chưởng môn sư huynh. Khách khứa bên ngoài còn đang chờ, huynh không định trốn việc đấy chứ? Thanh Thê còn đang tìm huynh khắp nơi kia kìa."

"Nhưng mà Thanh Thu..."

Nhạc Thanh Nguyên còn chưa nói dứt câu, người đã bị lôi đi mất dạng. Thẩm Thanh Thu trông thấy gương mặt mới đến, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Mộc Thanh Phương phải gấp rút kéo Nhạc Thanh Nguyên đi. Vừa vặn hắn cũng có chuyện cần phải hỏi cho ra nhẽ.

Có điều...

"Thuần Nhã, ngươi bị làm sao?!"

Tư Thuần Nhã đứng tại cửa trúc xá chết lặng hồi lâu, hai mắt mở lớn, lệ rơi lã chã. Phải mất một lúc lâu hắn mới hồi phục, chớp chớp mắt xông thẳng tới bên chân Thẩm Thanh Thu, hùng hồn phun ra ba chữ: "Là thật sao?"

Thẩm Thanh Thu khó hiểu: "Cái gì?"

"Người thật sự đồng ý gả cho Ma tôn?" Tư Thuần Nhã run run siết tay Thẩm Thanh Thu, gần như hét lên: "Không phải bình thường người nên tung vài trăm cái vô ảnh cước vào hạ bộ của y sao? Sao đột nhiên người lại đồng ý gả dễ như thế??"

"Ngươi hoảng loạn cái gì chứ?"

"Đương nhiên là ta hoảng loạn! Ta chèo thuyền hai đời còn chưa nhìn thấy bến, lỡ buông tay một cái thuyền lao lên sao Hoả, chuyện này sao có thể thành thật được?? Là Ma tôn cho người uống cái gì kì quái rồi đúng không???"

"Thuần Nhã, ngươi lại bắt đầu nói nhảm thứ ngôn ngữ gì đấy? Là ta tình nguyện!"

Tư Thuần Nhã đột nhiên im bặt.

Hắn chầm chậm đứng dậy, bộ dáng hiên ngang, tay nhấc lưỡi Tu Nhã kề lên cổ. Thẩm Thanh Thu hoảng hồn.

"Sống được đến ngày này, ta chết không còn gì luyến tiếc." "MẸ NÓ! THUẦN NHÃ NGƯƠI DỪNG TAY!!!"

===

Công Nghi Tiêu ngồi tại bàn đá trong rừng trúc ngắm cảnh đợi người, vô tình bắt gặp một hiện tượng lạ.

"...Ma tôn đại nhân sao lại ở chỗ này?"

Lạc Băng Hà rốt cuộc đi ra khỏi bụi trúc, khổ sở phủi hết lá bám trên y phục. Đồ tân lang trên người y xộc xệch đủ đường, dám chừng đã ở chỗ này khá lâu rồi.

"Ngồi đợi đoàn rước lâu la chậm chạp, ta nhịn không được muốn đến xem hắn trước." Lạc Băng Hà đưa mắt về phía trúc xá, đầy vẻ tiếc hận ngồi xuống bàn đá đối diện Công Nghi Tiêu, chép miệng, "Không ngờ xuất hiện quá nhiều kẻ cản trở, đành phải nhịn xuống."

"Mọi người ai cũng yêu mến Thẩm tiền bối, đương nhiên đều muốn đến chia vui."

"Nếu ngươi trông thấy hắn của hơn mười năm trước, sẽ không dám thốt ra câu này đâu."

Hai bên ngồi uống trà qua lại vài câu, bầu không khí có phần gượng gạo. Công Nghi Tiêu chợt nói: "Tuy ta không dám xin chỉ giáo của Ma tôn, nhưng có một chuyện này... không biết Ma tôn đại nhân có phiền không?"

"Là chuyện gì?"

"Nếu có người quan trọng với Ma tôn đại nhân đột ngột muốn cắt đứt tình cảm, lẳng lặng rời đi, còn muốn thế một người vào chỗ của hắn, Ma tôn đại nhân sẽ làm thế nào?"

Động tác nâng chén của Lạc Băng Hà khựng lại một chút.

"Là tên thất đức nào không có trái tim vậy? Sao ngươi còn chưa chỉnh đốn hắn?" Giả như kẻ làm ra chuyện này là Thẩm Thanh Thu, y đã không nghĩ nhiều đem hắn ra "dạy dỗ" liệt giường một tháng. Lạc ma tôn một phen suy nghĩ, cơ bản đã đoán ra được tình hình, dứt khoát đem thuộc hạ đi bán, "Nếu kẻ kia vẫn còn nặng tình với ngươi thì cứ việc 'vừa làm vừa nói cho ra nhẽ'. Nếu là ngược lại, ngươi càng thúc ép hắn càng muốn chạy. Nếu đã không còn cách cứu vãn thì nên thả người, tránh để cho hắn nuôi hận."

Mặc dù việc Tư Thuần Nhã u mê Huyễn Hoa cung chủ cả làng đều hay, nhưng thêm mắm dặm muối đổ rượu vào lửa cũng không hẳn là chuyện xấu. Vừa hay Lạc ma tôn cũng muốn cho thuộc hạ lĩnh đủ...

"Công Nghi công tử, không biết công tử có hứng thú nghe chút 'kinh nghiệm' của người đi trước hay không?"

"Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."

Trong trúc xá, Tư Thuần Nhã đột nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.

"Thẩm tiên sư, có phải thời tiết đột nhiên chuyển lạnh rồi không?"

"Đâu có?"

===

Hôn sự của Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu có phần rắc rối hơn hẳn các đại lễ khác. Phần vì Ma giới không có phong tục tổ chức hỉ sự: Ưng mắt kẻ nào đều trực tiếp mang lên giường làm; phần vì tiên nhân thường chỉ có lễ kết đạo lữ chứ không tổ chức cưới hỏi. Chưa kể, nhân vật quan trọng còn là hai đại nam nhân, cái gì cũng phải sửa. Thượng Thanh Hoa đau khổ kêu trời.

Tại sao? Tại sao cứ có việc khó là lại nhè đầu gã ra bắt gánh? Tại sao???

"Thượng phong chủ đang rất bất mãn sao?"

"Không có!!"

Thượng Thanh Hoa theo bản năng phóng thẳng ra sau lưng Mạc Bắc Quân trốn, thành thục mười phần xem Mạc đại vương thành bình phong hứng đạn, bất chấp cả ánh nhìn ăn tươi nuốt sống của Tề Thanh Thê. Mạc Bắc Quân còn thản nhiên vạch áo choàng cho gã chui vào trốn, tiện tay vỗ vỗ mấy cái. Tề Thanh Thê suýt mù mắt.

"Dù sao các bước chuẩn bị đều đã đâu vào đấy, không cần phải căng thẳng. Chẳng qua tiệc rượu sau đó... e là sẽ có chút lúng túng." Mộc Thanh Phương cản lại động tác rút kiếm của Tề Thanh Thê, tự mình tiến lên một bước đối mặt với Mạc Bắc Quân. Y hỏi: "Chúng ta quá giang Ma cung một bữa làm khách, thật sẽ không gây trở ngại gì cho chúng quỷ ở đó chứ?"

"Ta đã dạy dỗ bọn chúng đàng hoàng. Các vị có thể an tâm." Mạc Bắc Quân đáp, lại muốn hỏi thêm một chuyện nữa: "Nhân đây, ta cũng có điều này muốn-"

"Không cần nương tay."

Mạc Bắc Quân giật mình hả một tiếng, chỉ thấy cái cười trên môi Mộc phong chủ ngày một sâu thêm, thâm ý tiềm tàng. Y tiếp tục: "Sính lễ không cần nhiều, đưa đến liền trực tiếp gả. Lễ lạt gì đó có thể bàn sau."

Mạc Bắc Quân: "..."

Mạc Bắc Quân: "Ta hiểu. Đa tạ Mộc phong chủ ban ân."

Thượng Thanh Hoa và Tề Thanh Thê gần đó: "??????????"

===

Tuy nói hôn sự của Ma tôn chiếu cáo toàn tam giới, thực tế nhộn nhịp nhất chỉ có chúng quỷ Ma giới đèn hoa nhạc mừng linh đình trước lễ cả một tuần trăng. Ngược lại Nhân giới tương đối yên ắng. Dân chúng khắp nơi chỉ nhận được tin tức Thanh Tĩnh Phong phong chủ theo ái nhân rời núi, cũng chỉ có ba đại phái nhận được thiệp mời, đều sai người đưa tới quà cưới hậu hĩnh. Bởi vì tính chất hôn sự vẫn khá nhạy cảm, Nhạc Thanh Nguyên cho rằng như vậy là đủ, không cần khua chiêng gióng trống tránh phiền phức không đâu. Lạc Băng Hà cũng đồng ý.

...Nhưng mà vẫn ấm ức.

"Ta còn muốn sai người đi dán tin khắp phố lớn ngõ nhỏ, phát kẹo toàn dân, không ngờ Nhạc chưởng môn lại nhanh hơn một bước."

Lạc Băng Hà mở vò rượu thứ ba, tiếp tục rót. Đầu bàn bên kia, Nhạc Thanh Nguyên cũng không kiêng nể nâng chén, thần sắc tự nhiên, hoàn toàn xem rượu thành nước lã, "Ma tôn đại nhân yêu thích ồn ào náo nhiệt, tiểu Cửu lại yêu thích an tĩnh thanh tịnh hơn. Nếu chút chuyện này Ma tôn đại nhân cũng không đáp ứng nổi, sao ta dám giao sư đệ cho ngươi nữa?"

"Không dám không dám! Nhạc chưởng môn chịu giao ra Thẩm Cửu, đối với ta mà nói đúng là một đặc ân rồi! Nào, chúng ta tiếp tục uống!"

"Cạn!"

"Cạn!"

"Hai người các ngươi dừng lại! Còn muốn uống đến hỏng đầu óc phải không? Chưởng môn sư huynh, đã nói huynh đừng có uống nhiều rồi!"

"Thanh Thê sư muội không cần lo lắng, tửu lượng của ta rất tốt."

Mộc Thanh Phương chen vào: "Tốt, vậy huynh còn nhận ra ta là ai không?"

"Huệ phải không?"

Bốn phương tĩnh lặng.

Một vò rượu lớn không lưu tình bay thẳng vào đầu Nhạc chưởng môn. Mộc Thanh Phương đằng đằng sát khí.

"Huệ là tên nào?" "MẸ NÓ, SAO CẢ HUYNH CŨNG SAY NỮA???"

Bên này, ba người Ninh Anh Anh, Minh Phàm, Liễu Minh Yên chỉ dám yên lặng ngồi nhìn cả đám người ẩu đả, một giọt rượu cũng không dám đụng. Ninh Anh Anh còn đang vỗ tay bồm bộp cổ vũ: "Mộc sư thúc thật lợi hại!"

Thẩm Thanh Thu ngồi sau ba đứa nhỏ, có cảm giác mình được bảo vệ rất tốt khỏi hỗn loạn. Hắn đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, như cũ cảm thấy thiếu thiếu.

"Liễu sư thúc của các ngươi vẫn kiên quyết không đến?"

"Ca ca trước đó hậm hực đem hết lớn nhỏ Bách Chiến Phong ra 'chỉnh đốn' một lần, sau đó nghe nói đã đem Dương sư đệ đi ra thẳng ngoại châu." Liễu Minh Yên lễ phép đáp, "Thẩm sư bá không cần lo lắng. Ca ca có Dương sư đệ đi cùng, cái gì cũng dễ."

Dễ? Dễ cái gì? Sao bỗng dưng lại có cảm giác tiểu cô nương này đang ám chỉ gì đó?

"Lại nói... Không phải sư tôn nên ở trong phòng đợi sao? Cả khăn trùm đầu người cũng không chịu mang nữa." Hai mắt Ninh Anh Anh bất chợt sáng lấp lánh, "Hay là người sợ A Lạc bị ai câu mất trong ngày này, tới đây để canh chừng đệ ấy?"

"Vi sư cho y mười lá gan."

"A hi hi."

Thẩm Thanh Thu gõ nhẹ đầu nàng một cái, "Vi sư là nam nhân, không cần theo lẽ thường ngồi đợi trong phòng... Minh Phàm, ngươi sụt sùi cái gì?"

"Đệ tử..." Minh Phàm nhanh chóng quệt mũi, "Đệ tử vẫn không an tâm để sư tôn ở chỗ này. Hay là đệ tử cũng ở lại-"

Thẩm Thanh Thu nhanh chóng chặn họng tiểu tử này lại: "Đừng. Ngươi ở chỗ này không hợp, chi bằng an phận ở Thanh Tĩnh Phong quán xuyến mọi chuyện giúp vi sư."

Nhớ đến kiếp trước Minh Phàm đắc tội súc sinh mà chết thảm, kiếp này tuy hai bên gần như nước sông không chạm nước giếng, để hai kẻ này ở gần nhau e là lịch sử sẽ tái diễn. Thẩm Thanh Thu không dám chơi liều.

Liễu Minh Yên chợt nói: "Phải rồi, Thẩm sư bá đến muộn, không biết đã xem qua hết quà mừng của mọi người chưa? Thiên Lang Quân trước khi rời đi có để lại một món đồ thần thần bí bí."

"Ồ? Là đồ gì vậy?"

"Gã nói là quà mừng đưa giúp một bằng hữu. Thẩm sư bá có quen biết bằng hữu nào của Thiên Lang Quân sao?"

Hình như đâu có chuyện này? Thẩm Thanh Thu suy nghĩ nát óc cũng không tìm được một khả năng, kể cả là vô tình gặp cũng không, liền sai người đưa món đồ kia đến. Hộp gỗ bên ngoài thật sự là đồ đắt tiền, còn bên trong thì...

<Đồ Tư Hạ gửi tặng. Đồ tốt. Ta đảm bảo. - Thiên Lang Quân>

Thẩm Thanh Thu suýt nữa ném bay cả cái hộp đi.

"Thẩm sư bá đừng kích động. Lạc sư huynh cũng có xem thử, còn nói đây là 'vật hiếm có ở nhân gian'. Chắc chắn không có vấn đề."

Là súc sinh kiểm mới là có vấn đề! Cái thứ này chắc chắn không hề có ý tốt! Mùi thuốc cực kì quen thuộc!

Ninh Anh Anh ngây thơ hỏi: "Liễu sư muội, rốt cuộc nó là cái gì vậy"

"Xuân dược. Cấp bậc Thiên Ma."

"Hả? Xuân dược là...?"

"Chính là-" "DỪNG DỪNG DỪNG!!! HAI NGƯƠI ĐỪNG NÓI NỮA A A A A A A!!!!!"

Nói thế nào cũng là đồ của một nhân vật lớn, tùy tiện vứt đi cũng có khả năng dính phải nguy cơ. Thẩm Thanh Thu gấp rút cho người hầu đem hộp gỗ giấu kĩ, một mặt đánh lạc hướng Ninh Anh Anh khỏi chủ đề nhạy cảm. Minh Phàm rất cẩn thận chạy theo người hầu để tư vấn chỗ giấu.

"Nhắc vị Tư cô nương mới nhớ... Thuần Nhã và Công Nghi công tử chạy đi đằng nào rồi? Nãy giờ vi sư không thấy hai người đó."

"A Nhã trước đó có thi uống với mấy tên quỷ tướng đến dâng quà mừng, nói là bằng hữu gì đó, kết quả vừa uống với A Lạc ba chén đã xỉu rồi. Công Nghi công tử nói sẽ đưa hắn về. Sư tôn không cần phải lo lắng."

Đại não Thẩm Thanh Thu bất chợt ngưng trệ một chút. Về? Tư Thuần Nhã vốn là quỷ của Ma cung cơ mà? Về là về đâu?

Sao cứ có cảm giác hắn bỏ lỡ mất cái gì rồi ấy nhỉ?

===

Đêm. Trăng treo ngang trời. Gió dìu dịu thổi.

Phòng không thắp đèn mờ nhạt ánh trăng. Cửa phòng khép chặt, rèm buông phân nửa. Có hai kẻ vừa ngã xuống giường, ngoại bào rơi đầy đất.

Kẻ bị xô ngã là Công Nghi Tiêu.

"Thuần Nhã! Chờ-" "Im miệng."

Trong không khí nồng nặc mùi rượu, ngửi một cái cũng khiến người ta choáng váng. Động tác của Tư Thuần Nhã phá lệ dữ dằn, hôn xuống quá nửa là ép buộc, kĩ thuật tốt khỏi nói. Công Nghi Tiêu bị hắn kéo vào trầm mê, lại bị mùi rượu lôi tỉnh, giằng co thần trí y lưỡng lự. Giây tiếp theo, thắt lưng của y bị kéo xuống.

"Thuần Nhã, dừng!"

Cũng không biết Lạc ma tôn làm cách nào khiến tên này say đến mất trí. Tuy bản thân Công Nghi Tiêu không bài xích bất kì chuyện gì liên quan đến Tư Thuần Nhã, đêm nay y thật sự bị doạ. Cái tên này lúc không tỉnh táo đều đi câu dẫn người như thế này sao?

.

"Như ta từng nói, Ma tộc thích ai sẽ trực tiếp đem lên giường làm. Ta giúp công tử chuốc xỉn Tư Thuần Nhã, chuyện tiếp theo sau đó, công tử có thể tự nhìn xem hắn đối với ngươi như thế nào."

"Cũng nên chuẩn bị tốt tinh thần đi."

.

Chuẩn bị vào mắt! Cái bộ dạng câu nhân đè người này không có chút nào liên quan đến vẻ lạnh nhạt thường ngày hết!

"Thuần-"

"Ngươi nói quá nhiều."

Yết hầu bị người gặm cắn, Công Nghi Tiêu lập tức không dám động, vô phương chống đỡ tên nào đó không sợ chết làm loạn trên người mình. Da thịt cách một lớp y phục cọ đến nóng rẫy, mơ hồ câu dục vọng vấn vít giữa môi lưỡi giao triền. Lần này hôn không quá sâu, chủ yếu là dụ dỗ đối phương sa chân vào bùn lầy. Công Nghi Tiêu quyết định bỏ cuộc.

Y chủ động chiều theo ý hắn, mấy lần bắt được đầu lưỡi Tư Thuần Nhã mút mạnh, ép hắn lui quân, đổi lại chính mình thèm nghe tiếng hắn rên rỉ. Nửa dưới đôi bên mỗi lần đụng chạm, cổ họng Tư Thuần Nhã đều phát ra thanh âm đặc biệt dâm đãng.

Công Nghi Tiêu nhịn không nổi suy nghĩ muốn làm hắn phát khóc.

Phòng tối ngập tiếng động mờ ám, hầu hết là tiếng hôn ướt át xen lẫn tiếng thở dốc, cả tiếng chăn nệm sột soạt lúc y phục bị lột ra thô bạo, rơi đầy trên sàn nhà. Công Nghi Tiêu kéo thân thể Tư Thuần Nhã sát lại, giọng trầm khàn hỏi hắn:

"Thuần Nhã, huynh nhận ra ta không?"

Bởi vì thần trí hắn không tỉnh, y càng phải xác nhận. Bây giờ vẫn còn kịp quay đầu...

Giọng Tư Thuần Nhã ngắt quãng: "Ngươi là... người ta thích..."

"Gọi tên ta."

"Là... Công Nghi... Tiêu..."

===

Thực ra, Tư Thuần Nhã không say đến thế.

Mục Y Na nuôi hắn từ nhỏ, gần như là dùng rượu nuôi hắn lớn. Lúc còn tại dưới trướng Ma tôn, hắn mỗi khi đánh thắng một trận đều tiếp rượu cả một đội quân, thậm chí thi uống cũng chưa thua một lần. Hiện tại bị say đến hồ đồ, hắn chỉ có thể nghĩ được hai lí do: hoặc là quá vui vẻ chuyện hỉ sự của hai người Lạc Thẩm, hoặc là do rượu Lạc Băng Hà đưa tới trước đó có vấn đề.

Hoặc là cả hai.

"Công Nghi Tiêu, nhẹ-..."

Tư Thuần Nhã nửa quỳ trên người Công Nghi Tiêu, gục đầu ở vai y rên rỉ. Thân xác hắn run đến lợi hại, mấy lần suýt đổ xuống, lại bị ấn trở lại chỗ cũ. Tiếng lép nhép dưới thân càng lúc càng lớn.

Lúc Công Nghi Tiêu bỏ vào ngón thứ ba, hắn chính thức bỏ cuộc.

"Đừng đừng đừng! Mau thả ra! Ta không chơi nữa-"

Chữ cuối cùng ra khỏi miệng hắn bị đẩy lệch đi thành tiếng rên mê muội, đến mức chính hắn nghe còn rùng mình. Công Nghi Tiêu bị một tiếng này kích động, ba ngón tay đâm sâu trong cửa động kịch liệt lôi ra cắm vào, cùng với động tác giao hợp giống nhau như đúc, đâm đến vách thịt cũng muốn mềm nhũn. Đỉnh ngực sưng cứng lượn lờ chóp mũi y, bị y trắng trợn mút lấy.

"A Nhã, ta muốn nghe."

Đầu lưỡi y đỉnh trên ngực hắn dụ dỗ.

"A Nhã, rên cho ta nghe."

"Ngươi-...!"

Đầu óc Tư Thuần Nhã lộn xộn, còn tưởng bản thân vừa nghe nhầm.

"Ngươi chắc chắn không phải Công Nghi Tiêu! Tiểu tử đơn thuần kia làm sao dám thốt ra câu này!"

"Tiểu tử đó bị huynh đánh chết ở Tử La thành rồi."

"Ta đâu có ra tay mạnh thế?"

"Huynh có."

Cường độ đâm rút nhanh hơn một chút, lần mò nơi bí hiểm nhất trong huyệt thịt. Thanh âm trong họng Tư Thuần Nhã bất chợt lạc đi, eo chân mềm nhũn đổ gục, hưng hức hít khí. Công Nghi Tiêu ngồi lên đỡ lấy hắn, tay còn chưa chịu rút ra.

"Làm sao vậy? Chỗ này của huynh đột nhiên siết chặt."

Thậm chí còn có xu hướng mút ngược tay y vào...

Tư Thuần Nhã ngửi được mùi nguy hiểm, muốn mở miệng ngăn cản đã muộn. Nửa khắc sau đó hắn thật sự không còn đủ tỉnh táo để nhận biết mình đã thốt ra bao nhiêu thanh âm dâm dục, hay thân thể hắn đói khát đến mức nào lúc người kia rời khỏi động thịt sau khi đâm hắn muốn tan vỡ. Cả người hắn nóng như bị đốt.

Côn thịt trượt vào phân nửa, để vách động tham lam mút lấy. Đau đớn không so bì được với khoái cảm như điện giật lan lên tận não, kéo người ta ngã sâu vào hố tình. Tư Thuần Nhã cảm nhận được hai tay người kia đặt trên eo hắn lưỡng lự, không ngần ngại tự giao nộp mình.

"Để ta..."

"A Nhã."

"Để ta tự làm."

Cảm giác tiến nhập huyệt thịt thoải mái đến độ có thể khiến người ta mất trí. Công Nghi Tiêu vẫn là lần đầu cảm nhận được tư vị nóng ướt mê người này, nhịn đỏ hai mắt mới không vội vàng đâm lút cán, sợ mình sẽ doạ cho đối phương bỏ chạy. Khoảnh khắc toàn bộ côn thịt được ôm lấy chặt chẽ, y chính thức vứt bỏ lí trí.

Tư thế này đâm vào quá sâu, khoái cảm như thủy triều đánh úp xuống đầu hai kẻ trần trụi. Hai tay Tư Thuần Nhã quàng lên cổ Công Nghi Tiêu, vô phương chống đỡ hậu huyệt bị dùng sức chơi đến cùng, quá trình hết sức thuận lợi. Eo hắn bị người bóp chặt, nâng lên hạ xuống... Lần nữa nhấc hẳn dậy, phần lớn côn thịt trượt ra ngoài.

"Công Nghi Tiêu, chờ-...!"

Đâm vào mỗi lúc một mạnh. Còn tiếp tục như vậy, hắn có lòng tin đêm nay mình sẽ bị thao chết.

Công Nghi Tiêu cảm nhận vách thịt kẹp mình chặt cứng, khoái cảm ngập đầu không muốn buông tha, có chút ngang ngược bắt bẻ lại: "Hình như huynh cũng đâu quá bài xích?"

"Bài hay không bài không phải là vấn đề! Vấn đề là tư thế này quá... quá sâu-... Đổi tư thế-"

"Không."

Thẳng đến khi Tư Thuần Nhã thầm chửi xong  ba ngàn chữ, huyệt thịt của hắn đã bị chơi đến sưng đỏ, hai chân không có cách khép lại. Công Nghi Tiêu đặt hắn nằm xuống nệm, say mê nhìn chằm chằm lỗ nhỏ rỉ ra tinh dịch y để lại trước đó, tâm tình kích động. Thần trí Tư Thuần Nhã hẵng còn vỡ vụn trong tình triều, đối với xâm phạm đột ngột nhạy cảm bội phần, vô thức cong lưng, tay siết chăn nệm đến nhàu nát. Công Nghi Tiêu thật sự muốn chơi chết hắn.

Căn phòng dần chen thêm vào một mùi vị mờ ám, đậm đến độ nếu có người vô tình đi vào thôi cũng sẽ đoán ra được hai kẻ vừa ở trong đã trải qua một trận lăn lộn vui vẻ như thế nào. Tư Thuần Nhã trái lại không cười nổi.

Lăn qua lật lại mấy lượt, trên thân hắn trừ bỏ vết hôn mờ ám chằng chịt còn lưu lại không ít chất lỏng hư hỏng, bị đâm đến tan rã. Kẻ nào đó còn chưa thỏa mãn đè úp hắn xuống thêm một lần.

"Công Nghi Tiêu! Công Nghi Tiêu ngươi còn muốn bao nhiêu lần?! Đã là lần thứ bốn rồi, không thể thêm nữa-"

"Một năm trời huynh mất tăm mất tích, để ta ôm kiếm đau khổ còn phải đối phó với không ít hôn sự được đưa đến, có phải bây giờ cũng nên bù đắp lại cho ta hay không?"

"Ngươi làm càn!!"

Trăng đêm nay vẫn sáng đẹp như thế.

===

Mộc Thanh Phương đi ngang qua đình viện gần hồ thuốc, vô tình trông thấy cửa phòng vốn đã khoá lại từ lâu của Tư Thuần Nhã hé mở, liền tò mò tiến lại gần. Cửa vừa mở ra, y đã bắt gặp chính chủ căn phòng cuộn chăn ngồi co ro trong góc giường tự kỉ, quay lưng với cả thế giới.

"Thuần Nhã? Ta nghe nói ngươi theo vị nào kia về Huyễn Hoa Cung rồi cơ mà? Sao đột nhiên lại ở chỗ này?"

"Mộc phong chủ, người cứ kệ ta đi."

"Ngươi... cãi nhau với Công Nghi Tiêu nữa?"

"Không. Ta bị y bòn rút sinh mạng."

"Hả?"

"Không có gì, người cứ kệ ta."

Mộc Thanh Phương nhìn kẻ kia đổ gục xuống giường, thủy chung không chịu chui khỏi chăn, đầy vẻ nghi vấn đổ thêm dầu vào lửa: "Nhưng mà người ta đang đứng trước cổng Thiên Thảo Phong kia kìa."

"Éc?!!"

===




[Thông báo: Đã thành công thêm vĩnh viễn nhân vật <Tư Thuần Nhã> vào Danh sách nhân vật.]

[Có muốn đồng bộ hệ thống Nhiệm vụ hàng ngày hay không?]

Tư Hạ lười biếng nhấp màn hình hệ thống, đáp: "Bên phía A Nhã thì không cần đâu. Mà bên Thẩm Viên thế nào rồi? Đã bổ sung thêm nhiệm vụ mới chưa?"

[Danh sách nhiệm vụ hàng ngày mới đã được cập nhật. Có nhiệm vụ đặc biệt cần được xét duyệt.]

"Nhiệm vụ gì vậy?"

[Là nhiệm vụ "Đo kích thước trụ trời".]

Tư Hạ suýt ngã cây.

"Cái này quá làm khó Thẩm Viên. Không cầ-"

[Thẩm thiếu hẵng còn nợ thiếu chủ một cái máy chơi game và ba lần thua kèo 1 vs 1.]

Không gian bất chợt rơi vào im lặng.

Sau đó Tư Hạ chầm chậm nở nụ cười.

"Thêm vào nhiệm vụ chính thức. Hai lần."

[Tuân lệnh!]

.

.

.







Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật