[Edit/Xuyên Sách] Nữ Phụ Mù Lòa Trêu Ghẹo Nhân Vật Phản Diện - Yến Đồ Nam

Chương 35. Cô nương trong lòng ngưỡng mộ



Edit & Beta: Kayoko Aoi

Ngôn Vực vừa thấy đó là Ân Tố Nguyệt, lập tức hơi không được tự nhiên, hắn hỏi: "Cô tìm gương làm gì?"

Tuy nói tìm gương là lý do Ân Tố Nguyệt muốn phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này, nhưng nàng thật sự cần một chiếc gương. Từ lúc xuyên qua tới đến nay, đã gần hai năm, nàng còn chưa biết mình trông như thế nào.

Trước đây khi đánh nhau với Ngôn Vực, Ngôn Vực cứ luôn gọi nàng là nhỏ xấu xí, tuy nàng thất vọng, nhưng cũng không tin mấy. Từ sau khi hệ thống ngủ, đôi mắt nàng tạm thời không có vấn đề, thế nhưng cứ luôn bị vướng bận đủ thứ chuyện nên không rảnh, bây giờ cuối cùng cũng nhớ tới đây là lúc nhìn xem mình đẹp hay xấu.

Ân Tố Nguyệt ăn ngay nói thật: "Đến bây giờ ta vẫn chưa biết mình trông ra sao nữa? Trong phòng ta không thấy gương, nhưng chắc huynh sẽ có một cái ở đây nhỉ."

"Không có." Ngôn Vực khẳng định nói.

Ân Tố Nguyệt hơi không tin, loại đồ vật như gương này bất luận là nam hay nữ nhất định phải có, Ngôn Vực lại nói không có. Ban đầu nàng định tới giải thích những phiền não về tuổi dậy thì của Ngôn Vực, lúc này lại cảm thấy soi gương quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Vì thế, Ân Tố Nguyệt trực tiếp nhìn quanh phòng ngủ của Ngôn Vực, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có gì ở đó.

Sắc mặt Ngôn Vực hơi đỏ, trơ mắt nhìn Ân Tố Nguyệt lục tung hết cả giường, càng cảm thấy thân thể xao động, cảnh tượng hỗn loạn trong mơ tối hôm qua hiện lên, hắn xoay người chạy ngay ra cửa.

"Ngôn Vực, ở đây khắp nơi đều không có gương, huynh cố ý hả?" Ân Tố Nguyệt thấy Ngôn Vực ra cửa, nên theo hắn ra ngoài chất vấn.

Ngôn Vực đi mãi đến bên hồ mới bình tĩnh một chút, kết quả sau đó Ân Tố Nguyệt ra theo.

Ngôn Vực nghĩ một đằng nói một nẻo, nói: "Cô cũng có thể lấy hồ nước để soi gương."

"Cái gì? Lấy hồ nước này để soi ư?" Ân Tố Nguyệt trực tiếp nhặt một cục đá trên mặt đất ném vào trong nước, phá vỡ mặt nước tĩnh lặng, đây quả thật là một cái cớ khập khuyễn.

"Huynh nói đi, huynh cố ý chứ gì?" Ân Tố Nguyệt thò tay chọc Ngôn Vực một cái.

"Vì sao cô cứ nhất quyết phải soi gương?" Ngôn Vực lùi một bước, giữ khoảng cách với nàng.

"Huynh thấy bé gái nào mà không soi gương? Huống chi ta vẫn không biết mình trông như thế nào."

"Không cần soi, cô trông rất xấu." Giọng điệu Ngôn Vực bỡn cợt nói.

Ân Tố Nguyệt vừa nghe quả thật tức điên, đi lên nhéo cánh tay Ngôn Vực một cái. "Chỉ có huynh trông đẹp thôi sao? Hay là huynh không thấy ta đẹp à? Ta biết rồi, ta chắc chắn mình xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, huynh đang ghen tỵ!"

Ngôn Vực vậy mà không lên tiếng.

"Ai, sao huynh không nói? Chẳng lẽ ta thật sự đẹp khuynh quốc khuynh thành à?" Ân Tố Nguyệt không tin, nàng cảm thấy mình chắc hẳn không xấu, tuy rằng không có gương, nhưng mỗi lần rửa mặt cũng sờ được không sai biệt lắm.

Ở tuổi này, trên mặt còn có chút mập mạp của trẻ con, đôi mắt là mắt hai mí, lông mi chắc cũng rất dài, ngày thường không có việc gì nàng cũng có thể chọc chơi, nhất là cái mũi cao thẳng, làn da cũng rất mềm và trắng, bởi vì có thể nhìn ra từ trên tay.

Đây là dáng vẻ mà nàng thường thấy ở mình.

Vậy xem ra, dù sao cũng xem như không xấu, Ngôn Vực nói nàng xấu vốn không thể tin được. Giờ nàng có chút hoài nghi, vẫn cảm thấy Ngôn Vực hình như không muốn để nàng biết mình trông như thế nào.

Nàng trái lo phải nghĩ, cũng nghĩ không thông là vì sao, chỉ có thể quy tội Ngôn Vực xấu tính xấu nết, không có việc gì cũng thích đả kích nàng.

"Lần sau huynh ra ngoài Thanh Sơn Thủy các, nhớ mang về một chiếc gương nha." Ân Tố Nguyệt dặn dò, lại phát hiện Ngôn Vực đứng cách nàng thật xa, lúc này nàng mới nhớ tới mục đích vừa rồi.

"Ngôn Vực, tối hôm qua huynh ngủ không ngon hả? Huynh xem vành mắt huynh đen cả rồi." Tinh thần Ngôn Vực trông không tốt lắm, dưới khóe mắt xanh đen cả mảng.

Kết quả Ngôn Vực vừa nghe câu này xong, lập tức xấu hổ: "Ai không ngủ ngon? Cô nói bậy gì đó?"

Như vậy rõ ràng là đang chột dạ rồi nóng lòng phản bác, không phải làm mộng xuân thì là gì?

Ân Tố Nguyệt nghĩ ngợi một chút, "Đôi khi ta cũng hay mơ lung tung lắm, nhưng chuyện này rất bình thường mà, không cần để ở trong lòng."

"Ta nói rồi, ta không có mơ!"

Chậc chậc, đây là bị chọc trúng tâm sự sao.

"Ai, Ngôn Vực, có phải huynh thấy cô bé nào phải không? Ha ha ha, nếu không thì huynh làm gì phải chột dạ như vậy?" Ân Tố Nguyệt thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của hắn, tâm tình rất tốt, cố ý chế nhạo.

Ai ngờ Ngôn Vực thoáng cái mặt đỏ cả lên, muốn mở miệng giải thích, nhưng cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

"Có phải huynh thích cô nương nào rồi không? Trông có đẹp không? Có đẹp hơn Ý Triều Phượng không? Hai người gặp nhau ở đâu? Nói ra thì chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, ta cũng chưa phát hiện là ai, đừng nói là mới quen mấy hôm trước nha?"

Ân Tố Nguyệt thấy Ngôn Vực như vậy, tò mò không thôi, lập tức dấy lên lòng nhiều chuyện, một câu tiếp một câu hỏi. Xem ra Ngôn Vực giống như thực sự có thích cô bé nào đó, chẳng lẽ là mới gặp mấy ngày trước sao, đây cũng coi như là chuyện tốt, chỉ cần người nọ không phải Ý Triều Phượng, không phải nữ chính, hắn thích ai cũng được.

Bởi vì nếu hắn bị người nào phân tâm rồi, sẽ bớt bầy mưu tính kế đi một chút. Trong nguyên tác Ngôn Vực một lòng vì báo thù mà cản trở nhân vật chính thượng vị, nên không hề miêu tả tuyến tình cảm của hắn, bởi vì đối với Boss phản diện mà nói, những thứ như tình cảm này đều là chướng ngại vật trong cuộc đời của hắn.

Ân Tố Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện tốt. Nếu thay đổi nội dung vốn có của cốt truyện, làm tâm tư Ngôn Vực bị di dời, rồi ghép Ý Triều Phượng và Thẩm Nguyên Tịch thành một đôi, cả ba chướng ngại vật đều được giải quyết trong một lần.

Ngôn Vực bị Ân Tố Nguyệt truy hỏi liên tục, trở tay không kịp, vừa tức giận lại vừa không được tự nhiên, dứt khoát không để ý tới nàng, nhấc chân rời đi, cách nàng xa ra.

Ân Tố Nguyệt theo sau, "Đừng ngại, chuyện này có gì đâu, nếu huynh thật sự thích thì nhất định không thể bỏ lỡ nha." Tốt nhất một lòng một dạ, cuối cùng không còn lòng dạ nào quan tâm đến mưu quyền thì quá tốt.

"Cô câm miệng." Ngôn Vực không thể nhịn được nữa.

Ân Tố Nguyệt ngậm miệng như hắn mong muốn, trong lòng lại suy nghĩ, dù gì Ngôn Vực mới 15-16 tuổi, vừa mới nảy sinh tình cảm, không biết xử lý thế nào cũng rất bình thường, mấy thiếu niên hoài xuân, thật là vừa ngây ngô vừa kỳ quặc, thật đáng yêu.

Ân Tố Nguyệt suy nghĩ trong lòng, Ngôn Vực không thích Ý Triều Phượng, nhưng cũng không thể thích nữ chính, ngoại trừ hai người này, cũng chưa có quan hệ với người nào khác. Vì để phòng ngừa, nàng vẫn nên nói bóng nói gió hỏi rõ ràng,

"Ngôn Vực, nếu huynh không muốn nói, vậy ta hỏi huynh cái khác, gần đây huynh có từng có tin tức bên Lĩnh Nam kia không?"

Lúc này Ngôn Vực mới dừng bước, sau một lúc lâu, hắn hỏi: "Cô muốn về nhà?"

Đương nhiên không phải, Ân Tố Nguyệt thuận miệng bịa chuyện: "Cũng không phải nhớ nhà, huynh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không phải ở bãi tha ma sao, lúc ấy ta và thiếu gia nhà ta mới từ Lĩnh Nam trở về, còn biểu muội Lục gia ở Lĩnh Nam còn nói vài năm sau sẽ tới kinh thành. Bây giờ nghĩ lại, giờ đây mọi người trời nam đất bắc, cũng không biết gần đây thế nào?"

Cái gọi là biểu muội Lục gia ở Lĩnh Nam, dĩ nhiên là nữ chính Lục Hoàn Thủy, quả thật có quan hệ biểu tỷ muội với cổ thân thể này.

Ân Tố Nguyệt nói xong liền nhìn chằm chằm vào Ngôn Vực, phát hiện hắn nghe được cái tên "Lục Hoàn Thủy" này cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ nghe hắn nói: "Giờ Viên Mục Vân đang ở Mạc Bắc."

Ân Tố Nguyệt giật mình không nhỏ, nàng dĩ nhiên biết nam chính Viên Mục Vân ở Mạc Bắc, hơn nữa bái một vị học giả lánh đời làm thầy, đang che giấu thực lực và chờ đợi thời cơ nữa mà.

Chỉ là Ngôn Vực vậy mà biết tin tức này, vậy......

Nếu là lúc trước, Ngôn Vực biết, thì có nghĩa là Thái Tử đã biết. Nhưng giờ Ngôn Vực và Thái Tử hiện giờ cũng không đồng lòng, tính kế lẫn nhau, hắn có lẽ cũng sẽ không nói tin tức này cho Thái Tử. Chỉ là Ngôn Vực chắc chắn sẽ dùng tin tức này để đánh cược, sẽ làm chút giao dịch với Thái Tử, hay là với Ý Triều Phượng.

Ân Tố Nguyệt lập tức hơi khẩn trương, nếu là Ngôn Vực bây giờ sẽ bắt đầu tính kế nam chính, vậy kế tiếp nàng nên ngăn cản thế nào?

Nàng như lơ đãng nói: "Vận mệnh của thiếu gia nhà ta nhiều chông gai, cũng không biết chuyện gì xảy ra, không hiểu sao luôn có người tìm tới cửa, mẫu thân ta luôn rất nhớ y, ai, thật hy vọng thiếu gia bình an vô sự, vậy thì mẫu thân ta cũng bớt lo lắng một chút."

Ngôn Vực không có trực tiếp trả lời nàng, đổi giọng: "Cô rất lo lắng cho thiếu gia nhà cô?"

"Ừ, ta đương nhiên lo lắng. Nhưng ta cảm thấy lo lắng nhất chắc là biểu muội Lục gia."

Ngôn Vực liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt lành lạnh, không biết ý gì. Nhưng Ân Tố Nguyệt theo sát và nói: "Tâm nguyện lớn nhất cả đời này của ta chính là biểu muội Lục gia và thiếu gia nhà ta có thể trở thành người nhà. Bọn họ quả thật là một đôi do trời đất tạo thành, nhất định phải ở bên nhau nha, nếu không thì ta chết không nhắm mắt......"

Nếu nam nữ chính không thể ở bên nhau, nhiệm vụ không hoàn thành, đồng nghĩa với việc là phải chết, đôi mắt thật không thể khá hơn được.

"Tuổi còn nhỏ nói chết cái gì, cô lại còn rảnh thời gian đi quan tâm người khác!" Ngôn Vực nhíu mày.

Ân Tố Nguyệt thở dài một hơi, lặng lẽ quan sát nét mặt của Ngôn Vực, "Cũng không biết bây giờ thiếu gia ta có an toàn hay không?"

Thấy Ngôn Vực không phản ứng gì, nàng lại bắt đầu bịa đặt lung tung: "Nghe mẫu thân ta nói, khi còn nhỏ ta xém chút nữa rơi xuống nước chết, là thiếu gia cứu ta, ân cứu mạng như thế, ta thật không có gì để báo đáp......"

"Gì cơ? Cô còn muốn lấy thân báo đáp nữa hả?" Nói còn chưa dứt lời, đã bị Ngôn Vực cắt ngang, Ngôn Vực nhìn chằm chằm nàng, thanh lãnh nói.

Không phải, lời huynh nói trái lại rất trôi chảy, lấy thân báo đáp cái quỷ gì? Đừng nói nam chính vốn dĩ không có ân cứu mạng với nàng, cho dù là có, cũng không thể lấy thân báo đáp được nha, còn ngại nhiệm vụ xuyên sách chưa đủ gian nan sao.

"Nói gì đó? Thiếu gia nhà ta và biểu muội Lục gia tâm đầu ý hợp, ta chen chân vào làm gì, hủy nhân duyên của người khác sẽ phải gặp báo ứng." Tất cả nữ phụ nam phụ đều nên nhượng bộ.

"Cô có thể nghĩ như thế thì quá tốt." Ngôn Vực bình đạm nói.

Ân Tố Nguyệt quả thật không còn gì để nói, nhưng mà nàng vẫn chậm rãi hỏi: "Ngôn Vực, huynh biết thiếu gia nhà ta ở Mạc Bắc, vậy giờ y có gặp nguy hiểm không?"

"Cũng không."

Như thế, Ân Tố Nguyệt mới được xem là yên tâm, trước mắt nam chính đã an toàn, vậy những kế hoạch khác mới dễ từng bước tiến hành.

Vì thế nàng dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, "Ngôn Vực, huynh nói Ý Triều Phượng và Thẩm Nguyên Tịch có vẻ vô cùng hợp nhau không?"

Hiện giờ, nàng ra không thể ra khỏi Thanh Sơn Thủy các này được, nếu có thể nói động để Ngôn Vực đi tác hợp, ghép hai nhân vật phụ thành một đôi, thoáng chút đã bớt đi hai chướng ngại vật, tiến gần thêm một bước đến thành công.

Ngôn Vực nghe xong chuyện này, quay đầu nhìn Ân Tố Nguyệt, dường như không quen biết nàng, "Trong đầu cô nghĩ gì mỗi ngày vậy?"

"Dĩ nhiên là ghép mọi người thành một đôi nha." Ân Tố Nguyệt thuận miệng đáp.

Nói xong hận không thể nuốt đầu lưỡi, Ngôn Vực quỷ dị nhìn nàng, bầu không khí cực kỳ an tĩnh.

"Cô còn muốn ghép ai thành một đôi?"

Vậy cũng chỉ có thể gồm cả huynh nữa thôi. Ân Tố Nguyệt dứt khoát giả ngu, cười hì hì nói: "Có đôi có cặp không tốt sao?"

Ngôn Vực vẫn chưa trả lời, mà nhíu mày nói: "Một cô nương nhà lành như cô, sao lại biết nhiều về những điều này vậy."

Không xong không xong, đây là muốn lộ tẩy. Nàng làm một người hiện đại, nói chút tình ái ghép đôi mà nói, thật là điều khá bình thường.

Nhưng hiện giờ đứng trước cơ thể của một tiểu cô nương như nàng, mà cứ thảo luận chuyện này, quả thật không ổn. Lại một hồi tưởng, nàng ngày thường cùng Ngôn Vực nói chuyện cũng gần như chưa cố tình kiêng dè thế này. Nàng đều đã quên chú ý tuổi này bé gái nên là trạng thái thế nào.

Ngẫm nghĩ một chút, Ân Tố Nguyệt đành phải cương quyết giải thích: "Ta lại không phải tiểu thư thế gia, ta chỉ là một nô tỳ, lúc ở quận Bình Lương, rất nhiều trưởng bối đều sẽ nói những chuyện đó, ta ở một bên nghe được nhiều, đương nhiên sẽ biết."

Ngôn Vực nhíu nhíu mày, vẫn không nói chuyện, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, lại tin lời này vài phần.

Ân Tố Nguyệt cũng không nên nói lại chuyện ghép đôi Ý Triều Phượng và Thẩm Nguyên Tịch nữa, hai người trầm mặc một lát bắt đầu đi về.

Lúc ăn cơm tối, Ngôn Vực nói ngày mai hắn sẽ phải đi ra ngoài.

Ân Tố Nguyệt mơ hồ đoán được Ngôn Vực đang định làm gì, dường như vô cùng bận rộn. Hiện giờ nàng có thể bình yên vô sự ở tại Thanh Sơn thủy các này, cũng ít nhiều là do Ngôn Vực mang nàng trở về.

Nếu Ngôn Vực đạt thành giao dịch nào đó với Ý Triều Phượng, vậy hiện giờ hắn nhất định đang âm thầm trù tính để tương lai trở về Đại Khải quốc.

Trong lòng Ân Tố Nguyệt nôn nóng, nhưng hôm trước Ngôn Vực mới nói còn cần hai năm mới có thể rời khỏi đây.

Dường như Ngôn Vực có chuyện gì cần phải ra ngoài gấp, lúc hắn ăn cơm sắc mặt cứ nặng nề mãi, chau mày, Ân Tố Nguyệt không nhịn được nữa, đành phải nói với hắn: "Huynh lượng sức mà làm đi, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết."

Hắn trông cũng chỉ 15-16 tuổi, mới gặp còn có vài phần ngây ngô, hiện giờ lại trầm ổn nội liễm hơn rất nhiều, hắn gặp nạn một chuyến, bắt đầu lại từ đầu, chắc hẳn trên lưng phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm.

Ai ngờ Ngôn Vực đứng bật dậy một cái, kéo thẳng Ân Tố Nguyệt đến phòng cách vách của hắn, quay đầu đóng cửa lại.

Ân Tố Nguyệt không thể hiểu được, không rõ hắn định làm gì,

"Lúc ta không ở cạnh cô đều phải sống ở đây, trong căn phòng này không có cửa sổ, ở cửa sau là suối nước nóng." Ngôn Vực thận trọng dặn dò.

"Tại sao vậy?" Nàng ở trong căn phòng của mình cũng được mà, căn phòng này của Ngôn Vực rất lớn, nhưng lại quá trống trải.

"Có người thừa lúc ta không ở đây sẽ đến Thanh Sơn thủy các, gây bất lợi cho cô. Ta vốn định điều tra rõ ràng rồi đi, chẳng qua bây giờ có chuyện gấp, sáng mai ta phải rời đi. Ta sẽ đem hết những thứ cô cần đến đây, trước khi đi khóa kín cửa, cô chờ ta trở lại." Ngôn Vực giải thích.

Ân Tố Nguyệt: "......"

Không phải chứ, khóa kín cửa? Đây là thao tác gì vậy!

"Ngôn Vực, huynh định nhốt ta lại sao?"

"Đúng vậy."

Ân Tố Nguyệt: "......"

"Không, Ngôn Vực, ta không muốn." Thái độ Ân Tố Nguyệt hết sức rõ ràng.

Ngôn Vực vẫn quyết giữ ý mình, Ân Tố Nguyệt có chút tức giận, "Mới đầu bị giam giữ ở tướng phủ không có tự do, sau đó lại đến đảo Đông Lĩnh, giờ lại bị mắc kẹt ở Thanh Sơn Thủy các, nhưng hiện giờ huynh còn muốn nhốt ta ở trong căn phòng thế này không biết bao nhiêu ngày, vậy sau này thì sao? Ngươi muốn nhốt ta ở đâu?"

"Nhưng ở đây không an toàn."

"Thật ra ở đâu cũng không được coi là an toàn. Ta là người, không phải thú cưng nào đó, có thể tùy tiện nhốt lại. Đừng nói nữa, ta vốn không sợ có người tới làm hại ta, lần đầu xem như ta chủ quan, nhưng ta đã nghĩ ra cách đối phó rồi, chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết."

"Không được." Ngôn Vực phủ quyết.

Hai người đang ở thế giằng co, ai cũng không muốn lùi bước, Ân Tố Nguyệt nhất quyết sống chết không muốn bị nhốt lại, chuyện này cũng quá nghẹn khuất, huống chi nàng còn đặc biệt lên kế hoạch đợi Ngôn Hạ đến, sau đó dạy dỗ nàng ta một bài học.

Ngôn Vực khăng khăng muốn nhốt nàng ở trong phòng, Ân Tố Nguyệt dưới sự giận dữ đi ra ngoài: "Hôm nay có chết, ta cũng muốn rời khỏi Thanh Sơn Thủy các này."

"Không được phép ra ngoài!" Ngôn Vực kéo nàng vào, đóng cửa lại.

"Ngôn Vực, huynh muốn đánh nhau phải không?" Ân Tố Nguyệt tức giận không thôi, trực tiếp đấm một quyền, sau đó muốn đẩy Ngôn Vực ra.

Ngôn Vực trực tiếp giữ hai tay nàng lại, vươn tay móc ra, rồi bế nàng lên ném lên trên giường, Ân Tố Nguyệt còn chưa kịp ngồi dậy, Ngôn Vực trực tiếp rút roi trói quanh eo nàng, thậm chí còn quấn lại đến hai ba vòng cho nàng.

"Ngôn Vực, huynh mau cởi trói cho ta!" Ân Tố Nguyệt lửa giận bốc lên, bên cạnh đó còn có một trận xấu hổ khó tả, sức lực của Ngôn Vực dường như trở nên to lớn hơn nhiều, nhưng hắn cũng vẫn là một thiếu niên choai choai, cứ thế bị hắn buộc chặt ném lên trên giường, thật quá xấu hổ.

Ngôn Vực thờ ơ, trực tiếp xoay người qua.

"Ngôn Vực, huynh cái đồ điên khốn kiếp này! Huynh có còn lương tâm hay không? Ta rất ghét huynh cái đồ chết bầm, ta không muốn bị nhốt ở đây, hôm nay huynh dám cả gan nhốt ta lại, một ngày nào đó ta nhất định sẽ không bỏ qua huynh! Ta thà lúc trước đi Vũ Các, cũng không muốn ở bên huynh......"

Sau lưng Ân Tố Nguyệt còn đang mắng không ngừng, Ngôn Vực trông có vẻ nhẫn nhịn, rũ ở giữa tay áo là năm ngón tay nắm chặt vừa buông ra, trước sau cũng không có xoay người.

Ân Tố Nguyệt thấy có mắng chửi ra sao cũng không có tác dụng, lúc này mới bắt đầu hoảng hốt, lỡ như Ngôn Vực đi thật rồi, nàng phải làm sao giờ? Chẳng lẽ bị nhốt lại thật sao?

Nàng bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, vừa tức lại vừa vội, vùng vẫy đến mức cổ tay bị rách da, nàng vẫn không muốn từ bỏ.

Rốt cuộc, Ngôn Vực thở dài một hơi, đi tới chuẩn bị cởi bỏ dây thừng cho nàng.

Ân Tố Nguyệt vừa chợt nhìn thấy Ngôn Vực duỗi tay qua đây, trong cơn tức giận mà cắn lên, Ngôn Vực đứng đó không nhúc nhích, mãi đến khi mu bàn tay rướm máu, Ân Tố Nguyệt mới nhả ra.

"Ta mang cô ra ngoài." Ngôn Vực cởi dây thừng ra.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật