[Dịch] [Fanfic] [Tường Lâm] Câu chuyện tình yêu rẻ tiền

15-16 (End)



(Mười lăm)

"Vậy nên chuyện đã qua lâu như thế rồi cậu mới báo cảnh sát, là vì vẫn luôn tự mình đi tìm cậu ta ư?"

Anh cảnh sát nhìn chàng trai đối diện, hỏi: "Cậu không tin tưởng vào cảnh sát đến thế cơ à?"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu: "Không, anh phải biết rằng, đối với tôi thì việc tìm ra cậu ấy quan trọng hơn tìm thấy tiền."

Anh cảnh sát thở dài: "Rồi sao? Cậu đã tìm được manh mối gì chưa?"

Nghiêm Hạo Tường lưỡng lự một lát, rút từ trong túi ra một chiếc túi xách Gucci đã sờn cả mép. Anh cảnh sát đón lấy rồi lật giở xem xét, chẳng thèm ngước mắt lên: "Hàng giả à?"

Nghiêm Hạo Tường bật cười, nụ cười vừa bất lực lại buồn bã: "Thật đấy."

"Suốt ba tháng trời, tôi gõ cửa từng hộ nhà dân trong ngõ Lê Hoa, ai cũng biết tên Hạ Tuấn Lâm, nhưng chẳng ai biết cậu ấy đã đi đâu. Một con người sống sờ sờ vô duyên vô cớ tự dưng biến mất, vậy mà dường như đây lại là chuyện tầm phào nhất trong ngõ Lê Hoa. Đến cả chị chủ quán thân thiết nhất với cậu ấy cũng bảo tôi rằng, ở đây chính là như thế, người đến người đi là chuyện bình thường. Thế mà bình thường à?"

"Cuối cùng tôi chỉ còn lại mỗi chiếc túi xách này, đành đem nó đến cửa hàng chính hãng hỏi. Tôi bảo đây là hàng giả, nhưng mong người ta có thể nói tôi biết bản gốc ra mắt vào khoảng thời gian nào, để từ đó tìm ra bên làm hàng mẫu. Nào ngờ người ta vừa kiểm tra một cái đã bảo tôi rằng, chiếc túi này là hàng thật, có điều đã tuyệt bản rồi."

"Tôi hỏi chiếc túi này ra mắt từ bao giờ, được bán ở những chi nhánh nào trong nước, người ta không chịu trả lời, tôi bèn mua hết toàn bộ số sản phẩm được trưng bày trước cửa kính, bấy giờ mới có một nhân viên đứng tuổi bước ra bảo, cô ta sẽ tra giúp tôi. Cô ta còn kể với tôi rằng, năm năm trước có một nhân viên chi nhánh Thành Đô từng gửi tin nhắn vào group chat, kêu là con của một khách hàng bỏ nhà ra đi rồi, trên người còn mang theo chiếc túi này, mọi người để ý một chút."

Nghiêm Hạo Tường cười ngã cả ra ghế: "Anh biết không? Cậu ấy nào phải kẻ đến một cái bánh bao còn chia đôi ăn hai bữa, mẹ cậu ấy còn là hội viên cao cấp của Gucci, không quẹt đến trăm vạn thì ai thèm quan tâm con chị có đi lạc hay không. Anh có biết lúc đó tôi cảm thấy thế nào không? Tôi thật sự cảm thấy rất nực cười, tôi tưởng rằng mình đã đặt bản thân ở đây rồi, đã khăng khăng nhất quyết chẳng cần gì nữa rồi, đến cuối cùng ngay cả cái tên Hạ Tuấn Lâm có phải tên thật của cậu ấy hay không, tôi cũng chẳng biết."

"Cậu ấy thật sự quá lợi hại. Tôi thua rồi, thua thật rồi."

Anh cảnh sát nhìn chàng trai vừa nói vừa liên tục đấm lên tay ghế, từng cú đấm đều giống như đang tự đánh vào mặt mình vậy. Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, đến cả chút sức lực cuối cùng trên cơ thể cũng như đã bị rút cạn, chỉ còn lại vỏ ngoài trống rỗng vừa đánh mất tương lai đang ngồi trong đồn cảnh sát. Anh nhìn hắn, nhất thời chẳng thể phân biệt được là hắn đang u sầu trước thất bại ê chề, hay là đang tiếc nuối người tình của mình nữa.

Anh cất tiếng an ủi: "Cậu nhóc, đừng kích động. Chúng tôi chắc chắn sẽ giúp cậu tìm ra người này, cậu đừng lo lắng."

Nghiêm Hạo Tường điều chỉnh lại cảm xúc của mình, quay trở về với phong cách thiếu gia nhà họ Nghiêm, trên khuôn mặt lạnh lùng chẳng hề có chút tình cảm nào: "Tôi không vội đâu, tìm được hay không thì tùy, tôi mệt rồi, không chơi với cậu ta nữa. Chiều nay tôi sẽ bay về nhà, tìm được thì nhớ báo cho tôi một tiếng."

"Ừm được, bên chúng tôi sẽ giúp cậu lập hồ sơ vụ án, có tin tức gì sẽ thông báo cho cậu ngay."

"Được, cảm ơn."

Nghiêm Hạo Tường xách túi hành lí lên, đứng dậy bước ra ngoài.

Anh cảnh sát vẫy vẫy chiếc túi Gucci trên tay, gọi với theo sau hắn: "Ê thế còn chiếc túi này thì sao? Cậu không mang đi à?"

"Thôi khỏi, biết đâu trên đấy còn có dấu vân tay thì sao, các anh cứ từ từ điều tra đi."

Nghiêm Hạo Tường leo lên xe taxi ra sân bay, phong cảnh bên ngoài cứ lần lượt trôi qua trước mắt.

Rất lâu về sau, hắn cũng sẽ nhắc đến thành phố này với người nhà, kể rằng ấy là một tòa thành vuông vức ngay ngắn, trong đó mọi con đường cái đều thẳng tắp gọn gàng, người ngoại tỉnh muốn thăm danh lam thắng cảnh thì chỉ cần leo thang là đến nơi. Hắn bảo rằng trong thành phố, nước sông chảy ngang qua trước cửa mọi nhà, trên sông phải bắc đến hơn tám trăm cây cầu, hôm nào bỗng dưng có hứng mà trót leo lên một cây rồi thì khó tìm được đường về lắm. Thành phố này chính là một nơi như vậy, trông thì có vẻ thuận tiện ra phết, nhưng thực chất trong bụng cũng chẳng thiếu những khúc quanh co vòng vèo.

Chị gái hắn sẽ kháy hắn rằng, mày lưu lạc quê người còn sinh ra cảm giác thượng đẳng đấy à? Thật sự nghĩ mình là người Tô Châu hay gì? Dùng từ còn "ngoại tỉnh" với cả "bản xứ" cơ đấy.

Bấy giờ Nghiêm Hạo Tường mới chợt nhận ra, trong suốt một năm hắn ở Tô Châu, có khi còn chưa bao giờ đặt chân ra khỏi khu thành cổ. Tất cả những lời hắn nói, thực ra đều chỉ là đang lặp lại những gì Hạ Tuấn Lâm từng kể với hắn vào buổi đầu tiên khi cậu đèo hắn trên chiếc xe điện mà thôi. Gần một năm trời, cuối cùng thứ hắn hiểu rõ chẳng qua cũng chỉ là tòa thành do chính hắn tạo ra cho bản thân mình. Còn Tô Châu rốt cuộc là một nơi như thế nào, có lẽ chính Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng rõ.

Chuông điện thoại reo lên trong túi quần, Nghiêm Hạo Tường sực tỉnh ra, ấn nút nhận cuộc gọi: "Alo, chị à."

Tâm trạng chị hắn có vẻ không tồi, vui là vì từ nhỏ đến lớn, trong tất cả những cuộc đối đấu giữa hai chị em, chị hắn chưa bao giờ thua cả. Cuối mỗi một từ chị nói đều xen lẫn tiếng cười thể hiện sự vui vẻ, đồng thời cũng kèm theo chút ý tứ mỉa mai.

"Biết lỗi chưa?"

"Ừ biết rồi, em còn mua hai mươi cái túi xách cho chị."

Chị hắn cười càng khoa trương hơn, nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho hắn: "Thế thì ít nhất phải trả lại mười lăm cái, chị không thể tin vào cái mắt thẩm mĩ trai thẳng của mày được."

"Đều là mẫu mới của mùa này, cái loại vừa được bày ra trước cửa kính ấy, còn đang nóng bỏng tay đây này."

Chị hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, bảo lúc nào về đến tay thì sẽ lựa sau.

"Phải rồi, mấy giờ em bay? Có kịp về ăn tối không?"

Nghiêm Hạo Tường ngớ ra: "Không phải chị mua vé máy bay cho em à? Còn gửi tin nhắn vào số điện thoại của em đây này."

"Hả? Đâu có." Chị hắn nói, "Không phải em tự mua à? Vé hạng thương gia của hãng hàng không Tứ Xuyên. Vốn chị còn định mua khoang hạng nhất cho em cơ, ai ngờ em lại tự mua trước rồi."

Nghiêm Hạo Tường nói: "Em có mua đâu, chị nhầm à?"

"Từ từ nhé, máy chị cũng nhận được tin nhắn, chị còn tưởng là em chuyển tiếp cho chị, có khi lại là bọn phe vé." Chị bỏ điện thoại xuống, Nghiêm Hạo Tường nghe thấy âm thanh chị chuyển sang tìm kiếm trong giao diện tin nhắn, một lát sau mới lại thấy chị cất tiếng, "À, đúng là phe vé, nếu không thì đã chẳng gửi luôn cả giá tiền."

"—— Khoan đã, sao mày lại trả tận hai vạn? Hạng thương gia một chuyến cùng lắm một vạn hai, mày trả những hai vạn, Nghiêm Hạo Tường, não mày bị úng nước à..."

Đúng vào khoảnh khắc này, thời gian ngừng lại.

Giây phút ấy, mọi âm thanh bên tai Nghiêm Hạo Tường bỗng dưng biến mất. Hệt như bị ai đó đánh một cú thật mạnh vào sau gáy, hắn cảm nhận được dòng máu trên đầu chảy dọc xuống dưới theo đốt sống cổ, hơi ấm từ mọi bộ phận trên cơ thể đều quy tụ về lồng ngực bên trái. Con tim hút hết toàn bộ cảm xúc, để rồi bị chèn ép, xuyên thủng, tách lìa bên trong thân thể chẳng khác nào cái xác không hồn. Nghiêm Hạo Tường có cảm giác mọi vết thương trên người mình đều đang đau, đầu gối đau, bàn tay đau, trái tim cũng đau.

Hắn đau đến chết đi được, vậy mà gương mặt vẫn hiện lên nụ cười trong vô thức.

"Cuối cùng cậu ấy vẫn đưa em ra khỏi đó."

"Cái gì cơ?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn ra bên ngoài, hắn vẫn tươi cười, thế nhưng trong mắt chẳng có lấy một tia sáng nào.

—— "Ngõ Lê Hoa, cuối cùng cậu ấy vẫn đưa em ra khỏi đó."

(Mười sáu)

Cùng lúc đó, anh cảnh sát đã hoàn thành nốt dòng cuối cùng của bản tường trình. Anh đặt bút viết "Kẻ tình nghi: Hạ Tuấn Lâm" lên phần trắng của tờ giấy, ngẫm nghĩ một lát, lại chú thích thêm hai chữ "tên giả" vào đằng sau tên cậu.

Rồi ngẫm nghĩ thêm một lát nữa, anh cảnh sát lại nhấc bút lên, roẹt roẹt hai cái gạch luôn dòng chữ ban nãy vừa viết đi.

Có tiếng động vang lên sau lưng, anh chẳng thèm quay đầu lại đã cất tiếng: "Tôi nghe thấy rồi, ra đây đi."

Âm thanh loạt soạt phát ra từ túi ni lông, Hạ Tuấn Lâm mất hứng, lững thững đi đến, đặt hộp cơm lên bàn anh: "Ăn đi, bữa trưa đặc biệt mà chị Lưu làm cho Tiểu Trương đấy."

Trương Chân Nguyên mở nắp hộp ra, hỏi một câu đầy vẻ ngờ vực: "Lần này cậu không ăn vụng xúc xích của tôi nữa đấy chứ?"

"Trong mắt anh em là loại người như thế à?" Hạ Tuấn Lâm kéo một cái ghế sang ngồi đối diện anh, cũng mở nắp hộp cơm của mình ra, thẳng thắn đàng hoàng đẩy đến trước mặt anh, "Anh xem, em cũng làm gì có xúc xích đâu."

"Thế tức là cậu ăn cả rồi."

Hạ Tuấn Lâm thò tay sang định đánh Trương Chân Nguyên, anh vội vàng ngửa ra sau theo bản năng: "Cậu đánh đi, cậu đánh xong tôi không trả túi xách cho cậu nữa đâu."

Cậu rụt tay lại, tách đũa ra, nói một cách bâng quơ: "Cậu ấy còn trả túi lại cơ à? Xem ra trong lòng cậu ấy thật sự chẳng có em, em chỉ để lại mỗi một tín vật định tình như vậy thôi, thế mà cậu ấy còn trả lại."

"Cậu đừng nói thế, cậu cũng thấy rồi đấy, trông cậu ta có vẻ vẫn buồn lắm." Trương Chân Nguyên ngoạm một miếng đùi gà, tấm tắc khen ngon. Hạ Tuấn Lâm nhìn anh một cái, gắp chiếc đùi gà trong bát mình bỏ sang hộp cơm của anh.

Trương Chân Nguyên tỏ vẻ không thể tin nổi: "Cho tôi đấy à?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu: "Ừ, quà cảm ơn. Còn hai lạng Bích Loa Xuân, mai em mang sang cho anh."

"Hầy, thật ra cậu không cần phải như vậy." Trương Chân Nguyên nói, "Cậu ta đi rồi, cậu thực sự vui được sao?"

"Có gì mà không vui, em không vui thì cần gì phải tặng anh quà?" Hạ Tuấn Lâm vặc lại, "Em chê mình nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu à?"

Trương Chân Nguyên không nói thêm câu nào, trong văn phòng giữa giờ nghỉ trưa, hai người đều lặng yên cúi đầu ăn cơm. Một hồi lâu sau, anh mới yếu ớt bồi thêm một câu: "Không giống."

Hạ Tuấn Lâm tức đến mức trừng mắt, Trương Chân Nguyên thấy đỉnh đầu cậu sắp sửa bốc khói rồi mới vội vàng lôi chiếc túi Gucci ra như xin tha mạng, ném sang cho cậu.

"Cậu xem đi, bên trong có thứ mà cậu ta để lại cho cậu."

Hạ Tuấn Lâm mở túi ra, nhưng dây khóa kéo bị mắc kẹt giữa chừng, cậu bèn dốc ngược nó xuống để kéo khóa, thế là đồ đạc bên trong rơi lả tả hết ra ngoài.

Hai mươi mấy tấm vé máy bay rơi đầy đất.

Trương Chân Nguyên buông đũa, ngồi thụp xuống đất nhặt.

"Cậu xem, hai mươi tư tấm vé máy bay, từ Thượng Hải đến Trùng Khánh. Tính từ ngày hôm nay, cứ nửa tháng là một tấm." Anh đặt xấp vé vào tay Hạ Tuấn Lâm, "Cậu ta đặt cho cậu vé máy bay của cả một năm. —— Nghiêm Hạo Tường muốn cậu đến tìm cậu ta."

Hạ Tuấn Lâm ngỡ ngàng.

Nguyên một xấp giấy dày cộp nằm trong lòng bàn tay, nặng đến mức cậu không tài nào cầm cho chắc được. Ở chỗ khóa kéo bị kẹt, cậu giật ra một tờ giấy. Nhàu nhĩ rách nát, cùng với vài nét chữ xiên xẹo.

—— "Đừng nghịch nữa, về nhà đi."

Vào một mùa thu rất lâu về trước, Hạ Tuấn Lâm cuộn mình nằm chơi điện thoại trong cửa tiệm chật hẹp. Cánh cửa bị đẩy ra cuốn theo một làn gió, cậu ngẩng đầu, tưởng như trông thấy mình của năm năm về trước.

Khi đó hắn vẫn còn là một cậu ấm chính trực đường hoàng, dù cửa tiệm có tồi tàn hơn nữa, mưu mô có xảo trá hơn nữa cũng chẳng thể nào khiến hắn cúi người. Lúc cậu chở hắn trên chiếc xe điện, hắn ngồi sau lưng cứng ngắc như một pho tượng điêu khắc. Cậu đưa hắn xuyên qua con ngõ nơi cậu từng lạc lối, ngang qua giếng nước nơi cậu từng suýt bị dìm chết, tạt qua chiếc cột điện nơi cậu từng liều mạng bám chặt lấy lúc bị lừa bán, và cả nhà vệ sinh công cộng nơi cậu từng bị nhốt suốt một đêm.

Cuối cùng, cậu đưa hắn đến căn phòng nơi ước mơ của cậu từng bị đánh cắp. Sau khi bước vào cửa, cậu nói với bản thân của tuổi mười lăm vẫn đang mắc kẹt trong căn phòng này rằng, được rồi, cậu nên rời khỏi đây thôi, lần này tôi sẽ bảo vệ cậu.

Cậu trông thấy bản thân của tuổi mười lăm gật đầu, mang theo thương tích đầy mình mà bước xuống giường. Thiếu niên với hình hài trong suốt ấy dần dần tiến về phía vị thiếu gia có đường nét sắc sảo kia.

Và rồi, hai người họ hòa vào làm một, mà chấp niệm đã quấn lấy Hạ Tuấn Lâm suốt bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có thể hòa giải với thế giới này rồi.

Hạ Tuấn Lâm nắm chặt lấy tờ giấy, dầu mỡ trên ngón tay làm nhòe đi nét chữ của Nghiêm Hạo Tường. Nếu như được phép, có lẽ cậu sẽ muốn ôm chầm lấy hắn rồi khóc òa một trận, giống như một đứa trẻ chưa từng vấp ngã bao giờ, ăn vạ làm nũng, chẳng cần biết lý do là gì cũng có thể rúc vào lòng người khác mà khóc thật to.

Thế nhưng Hạ Tuấn Lâm không thể khóc được, cậu biết rằng mình sẽ không khóc, cũng biết rằng trên một chiếc xe taxi nào đó đang lái ra khỏi thành phố Tô Châu, chắc hẳn có một người cũng mang cảm xúc hệt như mình.

Trương Chân Nguyên cầm cốc trà lên, nhấp một ngụm.

"Vậy cậu có đi không?"

Hạ Tuấn Lâm vo tờ giấy lại, nhét vào túi quần. Cậu ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ.

"Ai mà biết được? Để xem tâm trạng thế nào đã."

⁘ End ⁘

Chời ơi vượt qua muôn trùng gian khó cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong chiếc fic này. 😭 Vì thấy trong quá trình đọc mọi người có vẻ thắc mắc khá nhiều, vậy nên tôi quyết định mở thêm chuyên mục Q&A để giải đáp những câu hỏi của quý vị, theo những gì mà tôi lý giải về nội dung fic trong quá trình đọc và dịch. Mọi thắc mắc xin vui lòng cmt ở chương này, tôi sẽ cố gắng giải đáp, nhưng xin lưu ý rằng câu trả lời của tôi chưa chắc đã là đáp án chính xác, mà chỉ đơn thuần là dựa trên cảm nhận và suy nghĩ của tôi về câu chuyện này thôi (hay nói cách khác là tôi tự sắp xếp lại nó theo một logic mà tôi cảm thấy hợp lí), xin cảm ơn! ✨

Và hẹn gặp lại các bạn trong một chiếc fic khác (vào một ngày hy vọng rằng không xa lắm). :)))))


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật