Đảo Thanh Mai - Hồi Nam Tước

Chương 53. Em Nhờ Gió Chuyển Lời Đến Anh.



Chứng đồng cảm của tôi thật sự biến mất rồi, hoàn toàn, không lưu lại chút gì mà biến mất, sau 24 tiếng, nó vẫn không xuất hiện trở lại.

Như vậy cũng tốt, như vậy tôi đã có thể giống như bao người khác, không cần phải nhìn thấy những con số không có ý nghĩa, càng không phải nhìn thấy hỉ nộ ái ố của người khác.

Tôi cũng đã từng nghĩ qua, có năng lực này rồi, có phải tôi đang gánh trên vai một trách nhiệm to lớn, phi thường, nhưng nhiều năm như vậy rồi tôi vẫn không hề dùng năng lực này để làm thành chuyện to lớn nào cả. Việc duy nhất có thể áp dụng nó chắc chỉ có khi theo đuổi Nhạn Không Sơn mà thôi. Nhưng dù sao công dụng cũng cực kỳ nhỏ bé, gần như là có thể bỏ qua.

Từ tất cả các phương diện lại nói, năng lực này chẳng đem lại gì cho tôi, chỉ giúp tôi từ "biết nhìn sắc mặt người khác" thành "rất biết nhìn sắc mặt người khác".

Sau khi xác định 24 tiếng sau chỉ số tâm trạng sẽ không xuất hiện nữa, tôi cũng buông tha cho mình, giống như một kẻ xấu xa nửa đêm lén lút đi tìm thiên kim tiểu thư vậy, thừa lúc đem xuống tiến vào khuê phòng của tiểu thư, trèo lên giường lại chiếm tiện nghi của tiểu thư, ăn sạch sẽ xong lại vỗ mông đầu cũng không quay lại mà bỏ đi.

Tiểu thư ngược lại rất yêu tôi, không trách tôi luôn đến nhanh đi cũng nhanh, còn đưa chìa khóa nhà cho tôi.

"Anh cứ như vậy mà đưa chìa khóa cho em sao?" Tôi nâng chiếc chìa khóa trên tay, tâm tình có chút kích động, còn vui hơn khi nhận được bao lì xì lớn từ ba mẹ nữa.

"Không muốn?" Nhạn Không Sơn đưa tay ra, giống như là muốn lấy lại vậy, "Không muốn thì trả lại anh."

Sao tôi có thể để anh ấy lấy lại được, nhanh chóng giấu nó ra sau lưng, cả người đều áp lên tường.

Nhạn Không Sơn không hề dừng lại, ép tôi ở giữa anh ấy và bức tường.

Tôi không còn đường để chạy trốn, càng nắm chặt chìa khóa trong tay, nhỏ tiếng biện minh cho bản thân, "Em muốn mà."

"Nếu như chỉ được chọn một cái," Anh ấy cong eo, môi bọn tôi như có như không chạm vào nhau, "Em chọn anh hay chọn nó."

Tôi nghĩ một lúc: "Có thể chọn cả hai không?"

"Không được. Anh nói rồi, chỉ được chọn một cái, bạn nhỏ không được tham lam."

Nhưng mà, tham lam chính là bản chất của bạn nhỏ mà.

"Vậy em chọn..."

Tôi mãi vẫn không chịu nói, đột nhiên nghĩ ra, nhào lên kéo lấy cổ anh ấy, hôn lên môi anh ấy.

Nhạn Không Sơn ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng bật cười.

Cứ chọc em hoài.

Trước khi anh ấy biến khách thành chủ hôn đến tôi chóng mặt hoa mắt, tôi đúng lúc ngăn lại hành động muốn tiến thêm một bước của anh ấy.

Anh ấy nhăn mày lại, hiển nhiên không hài lòng với sự nhanh chóng này. Vừa muốn đẩy tay tôi ra, tôi lại nhanh hơn anh ấy một bước, cắn lên môi dưới của anh ấy, nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra, vội vàng thu người chạy ra cửa.

"Em chọn nó." Tôi lắc lư chìa khóa trong tay, quay người chạy đi, không cho anh ấy có cơ hội bắt được mình.

.

Ngày tháng vui vẻ luôn ngắn, nháy mắt đã qua năm ngày rồi, còn hai ngày nữa là hết kì nghỉ rồi.

Buổi tối ông nội nấu bánh trôi nước, kêu tôi đem hai chén qua nhà bên cạnh.

Tôi bưng khay phát hiện chuông nhà không ấn được, chỉ có thể lớn giọng kêu người mở cửa.

Không qua bao lâu, cửa mở, sau cửa không phải Nhạn Không Sơn mà là một người đàn ông cao cao ôm ốm lạ mặt.

Tôi đơ ra, không biết phải xưng hô như thế nào.

"Cậu không có đi lộn nhà, tôi là bạn của A Sơn, em vào đi."

Tôi gật đầu với anh ta, bước vào nhà.

Nhạn Vãn Thu đang ngồi trên thảm chơi game, chăm chú đến nỗi không chú ý đến tôi mới đến. Nhạn Không Sơn cầm một ly trà còn đang bốc khói bước ra từ trong bếp, nhìn thấy tôi, cực kỳ tùy tiện mà giới thiệu tôi với người đàn ông kia.

"Diệp Sâm, bạn cấp ba của anh." Anh ấy đặt ly trà xuống bàn, chỉ tôi, "Dư Miên, tớ đã kể cho cậu rồi."

Tôi đặt khay lên bàn, quay người đưa tay ra chào Diệp Sâm, lễ phép chào một tiếng.

Tướng mạo Diệp Sâm cũng bình thường, thân hình thon gầy, thứ duy nhất bắt mắt chính là anh ta cao gần như bằng Nhạn Không Sơn.

"Anh cao quá đi..." Tôi bắt tay với anh ấy, không cẩn thận đã nói ra lời trong lòng.

Diệp Sâm cười nói: "Anh và A Sơn hồi còn đi học đã tham gia đội bóng rổ của trường đó."

Thì ra là vậy.

"Miên Miên, anh đem món gì đến thế?" Cuối cùng Nhạn Vãn Thu đã chơi xong một ván, có thời gian để ý đến tôi rồi, con bé bò đến bên bàn cẩn thận nâng một chén trôi nước lên, say đắm hít lấy hít để mùi chè, "Thơm quá đi, cho em ăn đúng hông?"

Tôi nói: "Không biết nha, ông nội bảo là cho bé con dễ thương nhất đảo Thanh Mai này nha."

Nhạn Vãn Thu cầm muỗng lên: "Chính là em."

"Đợi chút." Nhạn Không Sơn lấy muỗng ra khỏi tay con bé rồi đặt về chỗ cũ, "Đi rửa tay trước đã."

Nhạn Vãn Thu chu mỏ, cả gương mặt lộ rõ hai chữ phiền phức, nhưng vẫn đứng dậy ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh. Nhạn Không Sơn có lẽ là sợ con bé rửa tay không sạch, cũng đi theo phía sau.

Nhất thời trong phòng khách chỉ còn tôi và Diệp Sâm. Đối với hai người với gặp mặt chưa được mấy phút mà nói, bây giờ có chút khó xử.

Tôi thanh thanh giọng, cố gắng tìm chủ đề: "Xin lỗi, em không biết có khách đến, chỉ múc hai chén trôi nước đem qua."

Diệp Sâm phất phất tay: "Không sao không có gì, anh đã ăn no lắm rồi, em có cho anh ăn anh cũng không ăn nổi."

Lại trầm mặc.

Diệp Sâm nói: "Cái kia, chuyện giữa em và A Sơn, cậu ta đã nói cho anh rồi."

Tôi kinh ngạc, không chắc những gì Diệp Sâm nói là những gì mình nghĩ, chỉ nhìn anh ta chăm chú, không phát ra tiếng.

Anh ta hơi mỉm cười, chỉ chỉ chiếc đồng hồ trên tay tôi.

"Cậu ta nói với anh là mình đã tìm được một cậu trai rất tốt, còn tặng cho cậu ấy chiếc đồng hồ do chị tặng. Nói thật lòng lúc nghe thấy vậy anh đã giật mình một cái, phải biết là vào lần trước khi anh gặp cậu ta, cậu ta còn vỗ ngực cam đoan là mình sẽ cứ như vậy độc thân cả đời kìa, kết quả không những nhanh chóng có bồ, còn nói cong là cong."

Không nhìn thấy chỉ số tâm trạng, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ta có suy nghĩ gì về mình, nhưng thái độ của anh ấy rất thân thiện, chắc là không phải tới hỏi tội rồi.

"Cho nên... Anh không yên tâm anh ấy, muốn đến thử em sao?" Tôi đoán.

Diệp Sâm bật cười: "Anh chỉ là bạn của cậu ta mà thôi, làm sao có thể quản nhiều như vậy được? Chỉ là có hơi tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể bẻ cong được Nhạn Không Sơn mà thôi."

"Vậy anh gặp được rồi, anh cảm thấy em như thế nào?"

Diệp Sâm híp mắt nhìn qua hướng nhà vệ sinh, làm người bạn thân mười mấy năm của Nhạn Không Sơn, đương nhiên phải hiểu rõ cậu ta rồi.

"Em cùng với những cô gái trước kia cậu ta thích hoàn toàn ngược lại, nhưng nhìn thấy em rồi, anh đã có thể hiểu được tại sao cậu ta lại thích em rồi."

Anh ta nói như vậy càng khiến tôi tò mò: "Tại sao ạ?"

Diệp Sâm suy nghĩ một lúc, ngữ khí huyền diệu, tỏ ra thâm ảo: "Em cùng hòn đảo này có khí chất rất giống nhau, cậu ta thích đảo Thanh Mai, đương nhiên cũng sẽ thích em."

Lần đầu tiên tôi thấy có người lấy mình ra để so sánh với đảo Thanh Mai đó. Khí chất của một hòn đảo là cái gì? Rất ổn trọng sao?

Không đợi tôi hỏi thêm, Nhạn Vãn Thu đã rửa tay xong chạy qua đây, đoạn đối thoại của tôi và Diệp Sâm cũng kết thúc tại đó.

"Vậy tớ đi trước đây, có chuyện gì thì gọi." Diệp Sâm cầm áo khoác trên ghế lên, vừa nói vừa đi ra cửa.

Nhạn Không Sơn là chủ nhà, đương nhiên phải ra cửa tiễn khách, trong phòng khách chỉ còn tiếng động Nhạn Vãn Thu húp chè.

Từ cửa sổ nhìn ra, Diệp Sâm vốn không phải là lập tức rời đi, mà cùng Nhạn Không Sơn đứng hút thuốc ngoài vườn.

Có lẽ là đang nói về tôi cũng không chừng.

"Miên Miên, một lát anh có chơi game với em không?"

Tôi thu hồi tầm mắt: "Muốn chơi gì nè? Mario sao?"

Nhạn Vãn Thu lắc đầu: "Không phải, lần này chú Diệp đến có đem trò mới cho em á."

Tôi còn cho là Diệp Sâm chỉ đem cho con bé một đĩa game mới, kết quả sau khi ăn xong chè thì con bé bắt đầu lục một thùng các tông giấy bêncạnh tủ, lấy đồ trong đó ra, là một bàn cờ tướng.

Bàn cờ được làm từ gỗ, quân cờ được điêu khắc thêm hình ở mặt bên, mã chính là mã, pháo chính là pháo, mỗi một con cờ đều sống động như thật.

Tôi: "..."

Nếu như không phải con cờ có chút thú vị, tôi còn tưởng là bàn cờ của ông nội nữa kìa. Diệp Sâm tặng một đứa nhỏ món đồ chơi nghiêm túc như vậy sao?

"Em biết chơi sao?" Tôi bày cờ ra ở cả hai bên giúp em ấy.

"Biết chớ." Nhạn Vãn Thu nói.

"Nhưng mà anh hông biết chơi nha."

"Em biết mà, não anh vốn đã không tốt, em chỉ anh ha."

"... Não anh đã hết bệnh rồi rồi."

Nhạn Vãn Thu kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Hết bệnh rồi sao? Sao lại hết được thế?"

Làm sao hết thì không thể nói thật đâu.

Mắt tôi bắt đầu nhìn ra chỗ khác, nói: "Thì là, đột nhiên có một ngày thức dậy đã hết bệnh rồi."

Nhạn Vãn Thu gật gật đầu, tiếp tục bày cờ.

"Vậy là được rồi, sau này anh đã trở thành một người kiện toàn rồi."

"..."

Trước đây anh cũng đâu phải không kiện toàn nha.

.

Tiễn Diệp Sâm xong, Nhạn Không Sơn quay vào nhà, trên người vẫn còn mùi khói thuốc lá chưa kịp tiêu tan.

Nhạn Vãn Thu còn đang dạy tôi cách đi cờ, thấy Nhạn Không Sơn đã trở lại, nhanh chóng đẩy trách nhiệm trọng đại này lên người anh ấy.

Nhạn Không Sơn ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa ăn chè vừa chỉ tôi cách đánh thắng Nhạn Vãn Thu. Nhưng hoàn toàn là do anh ấy chỉ, tôi có chút mất hứng thú, nên không cho anh ấy chỉ nữa, phải dựa vào bản thân.

Kết quả đương nhiên là thua nhiều thắng ít, hai bàn thắng đó còn phải là Nhạn Vãn Thu không chịu được nữa nhường cho tôi thắng.

.

Đến mười giờ, Nhạn Vãn Thu hài lòng bước lên lầu đi ngủ, tôi thu dọn bàn cờ, cũng chuẩn bị về nhà.

"Diệp Sâm có dọa em không? Cậu ta là bạn thân nhất của anh. Hai hôm trước anh có nói cho cậu ta biết mình đang hẹn hò với một cậu trai, cậu ta rất hiếu kỳ, cứ nằng nặc đòi đến gặp." Nhạn Không Sơn ôm lấy tôi từ phía sau, kéo tôi vào lòng.

Tôi hơi nghiêng đầu, mặc cho anh ấy chôn đầu vào vai mình, đưa tay lên xoa xoa đầu anh ấy.

"Không có, anh ấy rất thú vị nha, còn nói là em giống đảo Thanh Mai."

Nhạn Không Sơn không cười nữa: "Loại so sánh gì vậy chứ."

Tôi nhún nhún vai, anh ấy không hiểu thì tôi càng không thể hiểu rồi.

"Anh ấy nói là anh thích đảo Thanh Mai, cho nên cũng sẽ thích em."

"À, thì ra là ý này."

Tôi trông anh ấy hình như đã hiểu rồi, hỏi: "Là ý gì?"

Nhạn Không Sơn không lập tức trả lời, cứ vậy nhử mồi tôi.

Tôi hỏi lại lần nữa, anh ấy mới chậm rãi trả lời: "Có nghĩa là, em cùng đảo Thanh Mai giống nhau, mang lại cho người ta cảm giác thoải mái. Ở bên em rất thoải mái, nói chuyện với em rất thoải mái, chỉ nhìn em thôi cũng rất thoải mái..." Anh ấy hơi dừng lại, bổ sung một câu, "Làm gì, ở đâu, đều thoải mái."

Anh ấy nói câu này, là dính sát vào tai tôi mà nói, hơi thở đều phả vào tai tôi. Thổi đến mặt tôi nóng ran, nghiêm trọng hoài nghi lời anh ấy nói có ý khác.

Nhưng mà không được nha, tôi đã sử dụng hết nguồn dự trữ của mình rồi, làm nữa thật sự là ăn không tiêu đâu.

Tôi nhắm mắt lại, âm thầm niệm Bát Sỉ Bát Vinh, muốn đẩy lùi nhiệt độ cơ thể.

"Ò, thì ra là vậy, biết rồi, em đi về đây."

Tôi đứng thẳng dậy muốn đi, Nhạn Không Sơn thấy kế không thành chỉ có thể không chọc tôi nữa, nhưng cũng không buông tay ra.

Anh ấy lại kéo tôi vào trong lòng, chuyển đề tài: "Ngày mai anh tiễn em."

Ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng, buổi tối tôi nhất định phải về đến trường.

"Tiễn em đến bến phà là được, đi Hồng Thị xa qua, anh đi về phải tốn tận bốn tiếng."

Bến phà có xe trực tiếp chở tới trường, xuống thuyền đi hai bước là đã tới trạm xe, thật ra rất tiện.

Anh ấy yên tĩnh không nói lời nào.

Tôi cảm nhận thấy anh ấy có chút thất lạc, âm thanh ngày càng mềm mỏng dịu dàng an ủi con chim nhạn to lớn không có cảm giác an toàn này.

"Tuần sau là em có thể quay trở lại rồi, rất nhanh mà. Đợi thêm hai tháng nữa là đến nghỉ hè rồi."

Nhạn Không Sơn vẫn duy trì một tư thế, không ngẩng đầu lên, giọng nói càng trở nên ngột ngạt.

"Thật muốn giấu vũ y của em đi, để em nơi nào cũng không thể đi."

Tôi ngơ ra mất vài giây mới hiểu ra anh ấy nói gì, trong lòng có chút chua xót, lại có chút buồn cười.

Bạn vĩnh viễn cũng không biết được, cách lớp da thịt kia, trái tim trong lồng ngực đối phương đã vì bạn mà đập như thế nào.

Ai mà ngờ được một người bình thường cool ngầu như vậy, thật ra lại dính người lại ấu trĩ như vậy chứ?

"Được thôi, anh giấu đi, lột sạch đồ em ra nhốt em lên gác xép."

Nhạn Không Sơn càng ôm chặt lấy tôi, nói: "Nếu thật sự làm như vậy, em sẽ khóc mất thôi."

Cho nên là không làm không phải vì không muốn, mà chỉ là vì sợ mình khóc thôi sao? Mặc dù trọng điểm bắt không đúng lắm, nhưng mà...

"Em mới không khóc đâu."

Anh ấy bật cười: "Vậy hôm qua cái gì chảy ra từ mắt em thế?"

"Là nước." Tôi mặt không đổi sắc nói, "Mắt em tự động chảy nước."

Hiển nhiên Nhạn Không Sơn đã bị câu trả lời của tôi làm cho chấn động rồi, ngẩng đầu lên không biết phải làm sao mà nhìn tôi.

Bọn tôi cứ như vậy mà nhìn tôi, không hẹn mà cùng bật cười.

Cười đủ rồi, tôi cụng trán vào trán anh ấy: "Em nhất định sẽ quay về bên cạnh anh, nhất định mà."

Nhạn Không Sơn "ừm" một tiếng.

"Vô luận em bay xa bao nhiêu, anh sẽ đợi em quay về."

.

Chiều hôm sau, Nhạn Không Sơn lái xe chở tôi đến bến tàu.

Ông nội vẫn như trước đứng trước cổng sân vẫy tay tạm biệt tôi, trước khi lên xe, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là tiêu hoa, nó đã quay về.

Tiểu hoa ốm đi một size, một chân trước của nó hình như có tật, không biết là đã trải ra một hiểm cảnh như thế nào.

"Ông giời ơi cuối cùng mày cũng về rồi? Mày đi chơi bời ở đâu bấy lâu nay vậy, đến con ruột cũng bỏ ở đây không lo luôn? Mày không cần lo lắng, A Hoàng đã thay mày cho con mày bú sữa nuôi tụi nó lớn rồi, mày rảnh rỗi phải qua nhà người ta cám ơn đó biết chưa!" Ông nội cúi người nghiêm túc nói chuyện với con mèo.

Ông nội mặc dù luôn than thở tiểu hoa ăn cắp cá mặn của mình, nhưng khi thấy tiểu hoa không có chuyện gì, ông vui hơn bất kì ai.

"Miên Miên con đi đường phải cẩn thận nha, ông đi lấy thịt cho tiểu hoa đây." Ông nội đứng dậy, vội vã vẫy tay với tôi, "Tiểu hoa mày ở đây đợi ông nha!"

"Ông nội chậm một chút đi, không cần gấp!" Tôi hét lên với bóng lưng của ông, cũng không biết ông có nghe thấy hay không.

Tôi bước lên xe, vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Nhạn Vãn Thu rất nhanh cũng bước ra khỏi nhà, ngồi xổm bên cạnh tiểu hoa, giống như là thay ông nội canh chừng con mèo vậy.

"Mẹ của Đại Bạch Nhị Bạch quay về rồi?" Nhạn Không Sơn hỏi.

Dần dần không nhìn thấy Nhạn Vãn Thu và con mèo nữa tôi mới thu hồi lại tầm mắt.

"Đúng đó, quay về rồi, cảm giác như nó đã đi đến một nơi rất xa rồi vậy."

Nhạn Không Sơn không suy đoán tiểu hoa đã đi đâu mấy ngày nay, cũng không cảm thán về những gì mà nó gặp phải, nghe vậy chỉ nói bốn chữ: "Về là tốt rồi."

Tôi dựa lưng vào ghế, thở ra một hơi, nói: "Ừm, về là tốt rồi."

Quay về là đủ rồi.

Lái xe đến bến tàu mất khoảng nửa tiếng, tôi cầm hành lý bước xuống xe, Nhạn Không Sơn cũng xuống theo.

Anh ấy xoa xoa đầu tôi, bảo tôi đi đường cẩn thận.

Tôi ôm lấy anh ấy, rất nhanh đã buông ra: "Nhớ phải viết thư cho em đó."

Anh ấy cười, nói "được".

Trong khoảnh khắc tôi đã có chút ảo giác, giống như quay về lại thời đại xe lắc ngựa chậm, chỉ có thể truyền thư cho nhau.

"Đi đi." Nhạn Không Sơn liếc nhìn bến tàu.

Chỉ còn mười phút nữa là ngừng soát vé rồi, không nỡ cách mấy cũng phải nói lời tạm biệt.

Tôi đi một bước quay đầu ba lần, kéo vali bước vào trạm soát vé, mãi đến khi lên thuyền, tôi vẫn có thể nhìn thấy Nhạn Không Sơn đang đứng tại chỗ cũ không hề rời đi.

Tìm được vị trí của mình, ngồi xuống, rất nhanh con thuyền đã phun khói từ từ rời khỏi bến.

Với góc nhìn này đã không thể nhìn thấy hình dáng của Nhạn Không Sơn được nữa, nhưng tôi luôn có một cảm giác, anh ấy vẫn đang ở bên cạnh tôi, đứng đó tiễn tôi đi.

Tôi biết, đoạn tình cảm này chỉ mới bắt đầu, sau này còn rất nhiều điều chưa biết đang đợi bọn tôi.

Đây không phải là tình yêu truyền thống mà đại chúng có thể tiếp nhận, tôi và Nhạn Không Sơn có lẽ sẽ phải chịu đựng rất nhiều áp lực không thể tưởng tượng được.

Cuộc sống không thể nào một mực bình an không dậy sóng, sẽ luôn có những lúc thất lạc mệt mỏi.

Nhưng không sao cả, tôi có nơi để trở về, có bến cảng để dừng chân, có đảo Thanh Mai mãi mãi đợi tôi. Tôi sẽ không sợ hãi tương lai, cũng sẽ không sợ hãi khảo nghiệm mà cuộc sống mang cho tôi.

Tôi biết tôi không phải một mình, tôi biết sẽ luôn có người cùng tôi.

Năm tháng trôi, đảo Thanh Mai vĩnh viễn tồn tại, tình yêu của tôi với anh ấy cũng sẽ như mùa hè trên đảo Thanh Mai, vĩnh viễn không bao giờ rút đi.

Gió biển tanh mặn, xuyên qua khe hở cửa sổ thổi vào.

Tôi nhìn lòng bàn tay mình, mấp máy môi, sau đó nắm chặt tay lại, đưa bàn tay không có vật gì ra khỏi cửa sổ, buông năm ngón tay ra, giống như đã ném một thứ gì đó đi vậy.

Làm xong từng động tác, tôi lại gửi tin nhắn cho Nhạn Không Sơn.

[Em nhờ gió biển truyền lời cho anh, nó đã mang đến chưa?]

[Ừm.]

[Nó nói gì rồi?]

[Nó nói, anh/em yêu em/anh*].

*: vì ở đây có thể hiểu theo hai nghĩa là [1] Nhạn Không Sơn muốn nói lời này với Dư Miên hoặc là [2] Nhạn Không Sơn đang thuật lại lời Dư Miên muốn nói với mình.

HOÀN CHÍNH VĂN.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật