Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

Chương 92




Thân phận hào 019

Tác giả: Tây Tây Đặc

Họa gia đã làm bài tập và chuẩn bị từ trước, vốn tưởng rằng quá trình giao dịch sẽ không quá phức tạp, nhưng không ngờ nó lại suôn sẻ đến mức chiếc hộp kim cương trong xe cũng không cần dùng tới.

Tất cả đều là công lao của Trần Ngưỡng, cậu ấy là điểm yếu của Triều Giản, cũng là Bồ Tát sống của Họa gia.

Họa gia chỉ cần nghĩ hai ngày sau là có thể ngủ ngon, lập tức cả người như trẻ ra 10 tuổi, máu trong người sôi sùng sục như một thanh niên tuổi trẻ, có thể dùng kim cương mua được mạng sống là anh ta gặp may, lời rồi.

"Triều Giản, tôi biết cậu cũng bởi vì chúng ta đã cùng nhau làm qua hai lần nhiệm vụ......"

"Không phải. "Triều Giản nói, "Đơn giản chỉ vì anh có kim cương, người đó lại thích."

Họa gia: "......"

"Chờ tôi một chút." Họa gia rời đi một lúc, khi trở về trên tay xách theo một một chiếc hộp màu vàng hồng, anh ta đưa nó cho Triều Giản, "Trong đây là một ít kim cương nhiều màu sắc, cậu cầm lấy đưa cho
Trần Ngưỡng chơi đi."

Triều Giản nhấn di động mở khóa: "WeChat."

.

Trần Ngưỡng không biết Họa gia thuyết phục Triều Giản như thế nào, cũng không biết trong chiếc hộp nhỏ mà Triều Giãn đang cầm có gì bên trong, anh chỉ nhìn thấy một điều, cả hai nói chuyện rất thuận lợi, đã theo nhu cầu của đối phương đạt thành hiệp nghị.

Hướng Đông cũng đã nhìn ra, hắn tranh thủ lúc bơi bàn rót thêm trà bánh, tiến đến gần họa gia nói: "Người gặp việc vui tâm tình vui sướng quá nhỉ."

Họa gia tâm tình tốt hiện rõ trên mặt: " Ừ."

Hướng Đông liếc liếc Triều Giản đang lấy miếng bánh sơn tra mà Trần Ngưỡng đưa cho, con mẹ nó thật sự coi mình là em bé to xác bé bỏng đấy à, hắn thấp giọng hỏi họa gia: "Anh đã dùng cái gì để mua chuộc thằng quỷ đó thế?"

Hắn ta còn tưởng rằng ít nhất phải mất 3 hoặc 5 cuộc nói chuyện mới có thể thành giao, không ngờ hai người sẽ đạt được thỏa thuận nhanh như vậy, điều này vượt qua dự kiến của hắn ta.

Họa gia bấm điện thoại thông qua chiếc găng tay dùng một lần, nói bốn chữ ngắn gọn: "Gãi đúng chỗ ngứa."

"Gãi đúng chỗ ngứa?" Hướng Đông híp mắt, chợt hắn ta nghĩ đến cái gì, xanh mặt mắng, "Má!"

Thấy Trần Ngưỡng nhìn sang, Hướng Đông nuốt xuống tiếng chửi thề trong cổ họng, hít một hơi thuốc lớn, dùng âm lượng chỉ có Họa gia mới có thể nghe thấy, lạnh lùng chất vấn: "Anh cung cấp thuốc X, đạo cụ, phòng ở, trợ giúp thằng chó đó ăn Trần cải trắng?"

"......" Họa gia nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, lần đầu tiên nói ra một câu thô tục, "Con mẹ nó trong đầu cậu toàn chứa cái gì vậy?"

Hướng Đông nghiền nát tàn thuốc vào cái gạt tàn, túm chặt mái tóc dài sáng bóng của Họa gia kéo mạnh xuống, ngọn tóc mềm mượt như muốn tuột khỏi tay, hắn lại kéo mạnh lấy, vòng quanh ngón tay vài vòng: "Anh giám ở trước mặt lão tử làm cái l* gì thế hả."

Một viên kim cương bị ném vào trong ngực hắn, lăn xuống chỗ con giun đất giữa quần.

Hướng Đông run run chộp lấy viên kim cương, ngay lập tức không quan tâm đến việc Họa gia dùng cách nào thu mua Triều Giản nữa, một lòng một dạ đều ở trên viên kim cương.

"Ơ kìa, làm gì vậy chứ?" Hướng Đông giả bộ khách khí.

"Bù lại cho cậu." Họa gia cảm thấy mới lạ, hiện giờ rất giống phát bao lì xì chúc mừng cho cuộc sống mới của anh ta vậy, "Viên này từ cara đến màu sắc đều tương đối bình thường, lần sau sẽ đưa cho cậu một viên tốt hơn."

Hướng Đông không biết gì về màu sắc của kim cương, cũng như sự khác biệt giá tiền của nó, bình thường thì bình thường đi, dù sao cũng là của cho mà, hắn ta thưởng thức món đồ nhỏ xíu trong tay nói: "Có đáng giá một vạn tệ không (3 mươi mấy củ)?"

Họa gia nhìn hắn ta một cái, ánh mắt đó tràn đầy ý nghĩa không thể diễn tả: "Viên kim cương này có thể mua hai ba chiếc Land Rover cậu đang chạy."

Đang muốn vứt đại viên kim cương sang một bên Hướng Đông: "......"

Trần Ngưỡng đang làm công việc đút ăn cho bé ngồi ở đối diện: "......"

Họa gia, một người đàn ông giàu có hào phóng lạc đàn trong nhóm tỷ phú, a không đúng, là người đàn ông giàu có đẹp trai nhất, anh ta tuyệt đối là tỷ phú đẹp trai nhất trong các tỷ phú, không tiếp thu phản bác.

.

Món ăn Quảng Đông rất đa dạng, Trần Ngưỡng còn rất thích, anh kẹp một cái sủi cảo nhân tôm trộn thịt cho Triều Giản, chính anh thì gặm cánh gà sốt bơ.

Triều Giản kẹp sủi cảo cho vào miệng, cảm xúc của hắn không phập phồng, cũng sẽ không tỏ ra vừa lòng hay không vừa lòng.

"Mùi vị thế nào?" Họa gia hỏi.

"Cũng được." Hướng Đông thay mặt hai người ngồi đối diện lên tiếng, hắn ăn xá xíu, mồm miệng nói nghe không rõ hỏi họa gia, "Ngày thường ông anh ăn cái gì?"

Họa gia không ăn được mấy đũa, anh ta đã bị niềm vui sướng to lớn lắp no rồi, căn bản không đói bụng.

"Toàn là những món thanh đạm." Họa gia nói, "Bình thường đều là món Trung, thỉnh thoảng ăn những món ăn đặc sản từ khắp nơi trên đất nước, tôi không thích ăn món Tây lắm."

Hướng Đông cười trêu: "Lão tử còn tưởng cơm sáng của anh là kim cương luộc, cơm trưa là kim cương hầm thịt, cơm chiều là kim cương hấp cách thủy chứ."

Họa gia: "......"

Trần Ngưỡng ăn xong cánh gà, tay dơ miệng cũng dơ, anh lấy khăn ướt lau sạch, tò mò trò chuyện với họa gia: "Thể loại tranh anh thường vẽ là gì thế?"

Họa gia quẹt điện thoại, đứng dậy đặt điện thoại trước mặt Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng không hiểu về hội họa, cũng không hiểu gì về bố cục của một bức tranh, anh chỉ cảm thấy màu sắc của bức tranh đập vào mắt mình là ánh sáng sạch sẽ, tràn đầy hi vọng, cách màn hình đều có thể ngửi thấy mùi ánh nắng mặt trời.

Họa gia nói: "Đây là bức tranh đầu tiên tôi vẽ, từ sau khi làm nhiệm vụ thì đã không vẽ thêm bức nào nữa, vẽ không ra, chưa từng động bút."

Trần Ngưỡng liếc nhìn đôi má hóp của anh ta,
tấm thẻ thân phận thiệt là hại người.

Hướng Đông cũng đi qua nhìn, rồi lộ ra vẻ mặt người ngoài nghề giống Trần Ngưỡng: "Kim cương toàn thu được từ việc bán tranh hả?"

"Không phải," Họa gia lắc đầu, "Là của gia đình." anh ta nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, "Nhiều người trong nhà đều kinh doanh trong lĩnh vực này, có một chuỗi sản nghiệp."

Trần Ngưỡng dùng ánh mắt nói với Hướng Đông, được rồi đó, không cần phải đi sâu hơn vào đề tài này đâu.

Hướng Đông dựa vào lưng ghế của Trần Ngưỡng, cúi xuống ghé vào tai anh nói: "Mày nghĩ xem.... Họa sĩ cũng đáng thương thật, tự nhiên đang làm một tỷ phú bán kim cương, cái tự dưng bị tấm thẻ thân phận ràng buộc phải đứng ở vạch xuất phát cùng bọn người nghèo như tao với mày, nếu xui xẻo chết trong nhiệm vụ thì sẽ hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vết nào ở hiện thực, gia sản này nọ cũng không có tác dụng gì mấy, chậc chậc."

Trần Ngưỡng đẩy cánh tay của hắn ra: "Ăn đồ ăn của mày đi."

Họa gia không nghe thấy Hướng Đông nói với Trần Ngưỡng những gì, nhưng anh ta có thể đoán được đại khái, và cũng hoàn toàn tán đồng với cái nhìn của Hướng Đông.

Tục ngữ nói, có tiền có thể sai sử ma quỷ, nhưng đến thế giới nhiệm vụ lại không có tác dụng gì.

Mọi người đều chỉ có một cái mạng, dưới tình huống vô pháp xác định bản thân mình có thể sống sót trở về nhà hay không, tiền bạc đều là vô nghĩa.

Trong lúc làm nhiệm vụ sẽ không có ai nói với anh ta rằng, nếu như anh cho tôi tiền, lúc đột phát nguy hiểm tôi sẽ chắn nó cho anh, hoặc là nói, anh cho tôi kim cương, tôi sẽ bán tin tức độc quyền chưa ai biết được cho anh.

Nếu đó không phải là một kẻ ngu ngốc, thì chính là một kẻ điên.

Họa gia chợt nhớ tới Tôn Nhất Hành, đối phương chủ động tìm anh ta làm giao dịch, lúc đó anh ta đã dùng một tấm thẻ đen không giới hạn để đổi lấy gợi ý của nhiệm vụ.

Hoàn cảnh sống của Tôn Nhất Hành khiến cách suy nghĩ của ông ấy khác với người thường, ông ta đặt tiền lên trước cả mạng sống của chính mình, Họa gia đã làm qua rất nhiều nhiệm vụ nhưng chưa gặp qua người thứ hai như ông ta.

Cho nên tiền, thẻ đen, kim cương đều là những thứ có khả năng trợ giúp anh ta đi được xa một ít mà thôi.

Sống sót là nền tảng của mọi thứ.

Họa gia đứng dậy rót rượu cho đám người Trần Ngưỡng, phong thái rất thoải mái nhẹ nhàng, việc quan trọng nhất của anh ta hiện nay là điều trị thân thể, mọc lại da thịt, sống một cuộc sống như người bình thường.

Năng lượng cùng thể lực tăng lên, tỉ lệ sống sót trong thế giới nhiệm vụ cũng sẽ tăng theo, anh ta muốn đi đến cuối cùng, thoát khỏi tấm thẻ thân phận.

Họa gia nghe được câu hỏi của Trần Ngưỡng, ngón tay gầy guộc bóp chặt bình: "Tôi sống ở ngoại ô phía tây."

Trần Ngưỡng gật đầu, bốn khu vực của thành phố Thanh Thành không phải chỉ ở vùng ngoại ô, mà là tên quận, thành phố này tổng cộng có bốn quận.

Trần Ngưỡng chưa từng đi qua vùng ngoại ô phía tây, cho tới nay anh chỉ biết mỗi Trương Duyên cùng Họa gia đều là người ở đó.

"Tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Người bên cạnh thấp giọng nói một câu liền rời khỏi phòng riêng, Trần Ngưỡng dùng thìa xới tàu phớ lên ăn.

Hướng Đông nhìn Trần Ngưỡng: "Người nhà của nó đều không ở trong nước hả?"

Trần Ngưỡng mơ hồ: "Có lẽ thế."

Kỳ thật anh không biết gì về tình huống trong nhà của Triều Giản hết.

Mã khóa điện thoại di động hiện tại của Triều Giản "Z", lúc ở trong thế giới nhiệm vụ, điện thoại của Trần Ngưỡng hết pin sẽ lấy điện thoại của đối phương sử dụng, nhưng anh sẽ không tự tiện lục xem tài liệu bên trong khi không có sự cho phép của chủ nhân nó.

Trần Ngưỡng ăn tào phớ, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu mà Triều Giản nói tối hôm qua, hắn nói, trong cuộc sống của tôi chỉ có duy nhất một mình anh.

"Tôi hoài nghi mọi cảnh vật trong thế giới nhiệm vụ mà chúng ta trải qua đều có ở thế giới thật." Họa gia khơi mào chủ đề cực kỳ ngưng trọng mà không có bất kỳ điềm báo trước nào.

Tâm trạng của Trần Ngưỡng bị giọng nói của Họa gia hấp dẫn, anh bắt được lời nói của đối phương là hoài nghi, biểu thị cho việc không có chứng cứ thiết thực.

Họa gia nhìn ra suy nghĩ hiện tại của Trần Ngưỡng, hắn anh ta khẽ mím đôi môi tái nhợt nói: "Khi tôi bắt đầu hoài nghi .... Cũng đã lập tức thành lập một đoàn đội chuyên môn điều tra về việc này."

Anh ta không nói nửa câu sau, nhưng tất cả đều chứa trong biểu cảm trên mặt.

Trần Ngưỡng đặt đũa xuống, cả một đoàn đội đều không tìm ra manh mối gì, khó trách anh ở trên mạng tìm kiếm không ra dấu vết gì.

Đại khái có thể chắc chắn là bị quay quy tắc ngăn cản, Trần Ngưỡng thất thần nghĩ, tựa như anh ở trên Weibo ghi lại tất cả những gì xảy ra trên đảo Tiểu Doãn, tất cả cư dân mạng đều không thể nhìn thấy.

"Các người còn tra cái gì nữa?" Hướng Đông bắt chéo chân ăn tôm hùm, "Ta chưa cần nghĩ tới việc điều tra cái gì hết, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng thôi."

Trần Ngưỡng nói: "Nếu không thẳng thì sao?"

"Vậy thì xuống thuyền đi bộ." Hướng Đông nhún vai, trông rất gì và này nọ.

Trần Ngưỡng cạn lời, anh đại khái đã biết tên này vì sao tâm thần không bị thương rồi.

"Lần này kết thúc, chúng ta có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian." Họa gia cởi bỏ găng tay dùng một lần, hai tay chống cằm nói, "Tôi đã làm một số liệu để phân tích, bình quân 3 tháng tôi sẽ có một nhiệm vụ."

"Vậy là một năm tiến vào bốn thế giới nhiệm vụ." Hướng Đông chưa từng phân tích qua, dù sao hắn có tiến vào thì chỉ cần nghĩ cách thoát ra là được, không tiến vào nên làm gì thì làm cái đó.

Trần Ngưỡng cũng không có phân tích, nhưng tần suất của anh tuyệt đối không giống với Họa gia, anh bình tĩnh ăn đồ ăn, trong lòng có chút mê mang.

Tướng âm của Hướng Đông rất xấu, uống rượu nho cũng phẩm không ra thơ từ ca phú gì, uống một hơi cạn hết ly rượu rồi dựa vào ghế hít một hơi thuốc lá, đưa bàn tay to qua sờ ống tay áo của Họa gia: "Cái áo làm bằng tơ lụa này của anh còn tốt hơn làn da mịn màng của nhiều em trai mà tôi sờ qua nữa."

Họa gia đẩy móng heo của hắn ra, dùng nước khử trùng sạch phải lần : "Trần Ngưỡng mịn hơn cả tơ lụa."

"Anh sờ qua rồi?" Hướng Đông hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào anh ta.

"Nhìn ra được." Họa gia nói.

Hướng Đông rất có hứng thú hỏi: "Anh còn nhìn ra được gì nữa không?"

"Cơ thể là tỷ lệ vàng," họa gia nói, "Chờ tôi cầm cọ lên lần nữa, sẽ vẽ một vài bức."

"Vẽ rồi đưa cho lão tử." Hướng Đông ái muội nhếch môi.

Họa gia nhíu mày: "Tôi không vẽ tranh khỏa thân."

Trần Ngưỡng chịu không nổi nữa đá vào góc bàn: "Hai vị, tôi còn ở đây nè."

Hai người ngồi đối diện liếc anh một cái, một người thì da mặt dày không thèm đếm xỉa, người còn lại thì là "Cậu yên tâm, tôi sẽ không vẽ những thứ không đứng đắn", sau đó cả hai tăng tốc lái xe miệng, một người thì thôi tục một người thì hàm súc, bữa cơm này ăn đến hơi xa rồi đấy.

Trần Ngưỡng tìm được Triều Giản trong một đình viện nhỏ của Minh Du Cát, anh bước tới dò xét vẻ mặt của đối phương: "Sao cậu lại chạy tới nơi này?"

Ánh mắt của Triều Giản rơi vào hồ sen nhân tạo.

Nước dưới hồ rất trong, có một lớp đá cuội mỏng xinh đẹp, từng đàn cá tung tăng bơi lội kèm theo tiếng đinh đông của cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, đây là một nơi khá yên bình theo năm tháng.

Trần Ngưỡng mới vừa hoàn thành nhiệm vụ liên quan đến cá, không mấy hòa vào khung cảnh xinh đẹp này, anh ngồi xuống lan can bên cạnh Triều Giản: "Đồ ăn nơi này rất ngon, trên mạng đánh giá không phải giả."

"Cậu chưa ăn được bao nhiêu, đã ra ngoài này rồi," Trần Ngưỡng nhìn cộng sự của mình, chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản mà trong cứ như là vương tử ấy, nhưng lại không có tính khí của một thiếu niên nên có, "Hay là trở vào ăn thêm một chút nhé?"

Triều Giản trả lời một rất không liên quan, giọng nói của hắn hơi khàn, như là vừa mới mất kiểm soát bùng nổ cách đây không lâu: "Ăn no rồi?"

"Bảy tám phần no." Trần Ngưỡng nói, "Ăn nhiều quá sẽ buồn ngủ, ăn thế là vừa vặn."

Triều Giản đứng lên: "Về thôi."

"Ừm." Trần Ngưỡng nhắn tin cho Hướng Đông, nhờ hắn ta nói với Họa gia một tiếng, hôm nào rảnh lại tụ họp.

Trần Ngưỡng gửi tin nhắn xong mới nhớ mình vẫn chưa lấy chiếc cặp nhỏ mà Triều Giản đưa, anh rút tin nhắn lại nhanh chóng vào phòng riêng nói lời tạm biệt với Họa gia và Hướng Đông.

Tâm trạng của Triều Giản rất thấp, hắn về đến nhà liền đi ngủ ngay, Trần Ngưỡng thì đi đến phòng em gái chơi máy tính, anh ngồi đó gõ bàn phím cả một buổi trưa.

Khi trời sắp tối, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Trần Ngưỡng đang lướt diễn đàn về chò trơi thoát khỏi mật thất, ghi chép lại những bình luận có ích, anh đi đến cửa ra vào, hỏi là ai.

"Xin chào anh Ngưỡng." Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói trẻ trung và tràn đầy năng lượng, "Là em, Phượng Lê nè, phượng trong chữ lông phượng, Lê của chữ lê ấy, em là đàn em của Đông ca, Đông ca bảo em tới đưa một thứ cho anh!"

Trần Ngưỡng mở cửa, nhìn thấy một thanh niên tóc vàng đội mũ bóng chày màu đen: "Thứ gì thế? Nó không nói gì với tôi hết."

"Vậy là anh ấy muốn cho anh một bất ngờ đó." Phượng Lê xoay người dọn thùng giấy cạnh tường lên.

Trần Ngưỡng đưa tay đón lấy.

"Không cần không cần, nó không nặng, em đem vào trong được." Phượng Lê cười hắc hắc, một bên mặt có cái đồng tiền nhỏ hiện ra rất rõ.

Phượng Lê đặt thùng giấy ở lối vào rồi quay người dọn thêm một cái khác nữa, cậu trai cười hì hì nâng lên tay, để tay trước trán vẩy vẩy: "Anh Ngưỡng, em về trước nhé, chúc anh bình an vui vẻ, mọi chuyện tốt đẹp há."

"......" Trần Ngưỡng đóng cửa lại, dùng chìa khoá rạch băng dính dán trên thùng giấy, một thùng là thuốc lá, thùng còn lại là dung dịch thơm miệng.

Trần Ngưỡng sửng sốt, anh nhớ tới lúc ở trong thế giới nhiệm vụ Hướng Đông có nói qua, nếu có thể quay về sẽ mua những thứ này cho anh, anh đem chìa khóa đặt lại trên tủ giày, lấy điện thoại di động ra bấm số: "Tao đã nhận được đồ rồi, làm mày tốn tiền quá."

Ở đầu điện thoại bên kia, Hướng Đông đang rửa xe, hắn từ trong giọng điệu của Trần Ngưỡng nghe hiểu điều gì đó, hớ một tiếng nói: "Không thích nước thơm miệng hay là thuốc lá?"

Trần Ngưỡng ấn giữa mày, thuốc lá là Trung Nam Hải trước đây anh từng hút, còn được, nhưng nước thơm miệng thì......

"Một thằng đàn ông như tao dùng chai màu hồng hả?"

"Ờ.... Có sao đâu, là ai đưa ra quy định chỉ có bọn con gái mới dùng được màu hồng, lão Trần, mày nhìn lịch đi, năm nay là năm nào rồi .... Đừng cổ hủ như vậy chứ." Hướng Đông nói rất thấm thía.

Trần Ngưỡng cảm thấy rất cạn lời, là anh cổ hủ hả? Nếu vỏ chai có màu hồng thì thôi đi, nhưng trên bao bì còn in một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu nữa kia kìa.

Cậu Trần tằn tiện đá thùng giấy đựng nước thơm miệng vào phòng em gái, chỉ lấy ra một chai nhét vào ba lô để chuẩn bị, nhân tiện nhét luôn hai bao thuốc lá vào.

Triều Giản thức dậy vào khoảng nửa đêm, Trần Ngưỡng cảm thấy hắn sau nửa đêm khỏi cần ngủ nữa.

"Có đói bụng không?" Trần Ngưỡng nói, "Tôi đi nấu cho cậu một bát mì nhé?"

Triều Giản không nói đói hay không đói, mà chỉ dùng đôi mắt bị hắn xoa đỏ nhìn anh.

Tình thương của cha trong lòng Trần Ngưỡng từ từ trỗi dậy, anh đặt máy tính bảng vào tay Triều Giản, rồi nhanh chóng đi nấu mì.

Triều Giản nhìn chiếc máy tính bảng, dùng ngón trỏ chọc chọc, bộ phim hài tạm dừng bắt đầu phát lại, hắn đeo tai nghe vào, xem phim một lúc rồi nhấn nút tạm dừng.

"Chả có chút buồn cười gì hết." Triều Giản âm u đặt máy tính bảng xuống, đi chân trần ra khỏi phòng, hắn đứng trong phòng khách lẳng lặng nhìn bóng người trong bếp.

Trần Ngưỡng nấu mì xong, vừa quay đầu thì thấy thiếu niên đã ngồi sẵn vào bàn, bộ dạng như đang chờ được cho ăn, anh sửng sốt rồi cười nói: "Giữa trưa có nhiều món ngon như vậy, cũng chưa thấy cậu muốn ăn như hiện giờ."

Nói rồi anh bưng bát mì qua: "Lấy đệm lót phía dưới, có hơi nóng."

Triều Giản với lấy cái đệm để ở trước mặt mình, rồi nhận lấy bát mì trong tay Trần Ngưỡng để lên: "Anh đi ngủ đi, cứ kệ tôi."

"Không sao, lát nữa tôi mới ngủ." Trần Ngưỡng dùng một tay chống cằm, "Kia vali nhỏ......"

Triều Giản giương mắt: "Anh không mở ra xem?"

Trần Ngưỡng ngạc nhiên: "Tất nhiên là không rồi, đó là đồ của cậu mà.... Sao tôi lại tự tiện mở ra xem được." Anh vào phòng lấy cái vali nhỏ, đặt nó lên bàn rồi mở ra, giây tiếp theo anh đã bị ánh sáng lấp lánh lóa mắt đến nỗi không mở được mắt.

Thật nhiều kim cương.

Trần Ngưỡng đã phải mất một lúc lâu để ngậm miệng lại, vậy ra đây mới là lý do Họa gia có thể thương lượng Đạt thành thỏa thuận nhanh như vậy? Tôi thích, vừa hay anh có cả tá, vì thế chúng ta thành giao?

Trần Ngưỡng kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên đang ăn mì, sao anh lại không phát hiện ra đối phương thích thứ này chứ?

Triều Giản thổi thổi sợi mì bốc khói, chậm rãi nói: "Trong túi quần tôi thay vẫn còn hai viên."

Khi Trần Ngưỡng hoàn hồn lại thì đã thấy mình đứng ở trong phòng vệ sinh, bàn tay đưa vào túi quần của Triều Giản, hai viên kim cương thì nằm gọn trong lòng bàn tay.

Trần Ngưỡng cứ như người say trở lại phòng khách, anh đặt hai viên kim cương lớn lên trên đống kim cương nhỏ: "Nhiều kim cương như vậy, cậu giàu to rồi."

"......" Triều Giản nhíu mày khịt mũi, "Anh có thể chính chắn chút được không?"

"Này thì có liên quan gì tới có chín chắn hay không chứ?" Trần Ngưỡng bóc một nắm kim cương nhỏ lên rồi buông xuống, nghe thấy âm thanh thanh thúy êm tai cảm khái nói, "Nhạc tiên là đây rồi."

Gân xanh hai bên trán của Triều Giản nổi lên: "Anh tránh ra, đừng có ở đây ảnh hưởng tôi ăn mì."

"Số kim cương này nên cất ở đâu đây?" Trần Ngưỡng cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, đừng bị đám kim cương mê hoặc nữa, nửa đêm rất dễ bị tăng huyết áp.

Triều Giản đầu cũng không ngẩng nói: "Gầm giường, trong tủ quần áo, mấy chỗ để đồ lặt vặt ở bản công, anh muốn để nơi nào cũng được."

Trần Ngưỡng: "......  Kim cương là dùng trầm hương đổi lấy, nó xứng với đãi ngộ bây giờ sao?"

"Vậy thì anh nhìn rồi làm, đừng phiền tôi." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng không quá hiểu cộng sự của mình đang làm gì, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, tính tình của cậu ấy vốn đã khó lường, rất khó đoán ra.

Trần Ngưỡng sắp xếp những viên kim cương ngay ngắn lại, đặc biệt là hai viên lớn, một đỏ một xanh, nhìn lâu một chút tim đã đập nhanh, nên vẫn không nhịn được sờ tới sờ lui vài lần.

Triều Giản thấy Trần Ngưỡng sờ chúng nó sờ tới ôn nhu dịu dàng, như hận không thể hôn mấy cái, khuôn mặt hắn lập tức trầm xuống: "Còn không lấy đi."

Trần Ngưỡng quái lạ nhìn Triều Giản, sao anh chàng này nhìn kim cương cứ như thấy kẻ thù là sao, anh cảm thấy khó hiểu xách cái gương nhỏ đi vào phòng em gái, kiếm một chỗ để cất.

Em ấy rất thích sưu tập những thứ lấp lánh như thế này, nếu còn sống, có lẽ nằm mơ đều phải cười tỉnh.

Trần Ngưỡng nghĩ nghĩ, hình như em ấy có một mình thủy tinh chứa đầy những viên đá sáng bóng, nói chứa đầy sẽ đưa cho anh.

Không biết bình thủy tinh đó đâu rồi.

.

Trước khi đi ngủ, Trần Ngưỡng nói hết bí mật của mình cho Triều Giản nghe, toàn bộ, mọi thứ, anh hoàn toàn mổ ra chính mình cho hắn thấy.

Sao một lúc, Triều Giản nói: "Ngủ đi."

Đã chuẩn bị thức trắng đêm nói chuyện với nhau, nghe thấy câu trả lời như vậy Trần Ngưỡng cảm thấy bất đắc dĩ, phản ứng của Triều Giản ngoài ý liệu của anh, nhưng cũng nằm trong dự kiến.

Cộng sự của anh không phải là người bình thường, số lần làm nổi lòng hắn hỗn loạn có thể được tính trên một bàn tay.

Trần Ngưỡng kê một tay xuống dưới đầu, nghiêng người nhìn Triều Giản: "Theo cậu xem thì số thẻ thân phận của tôi sẽ là số nhỏ nhất sao?"

"Không phải." Đây là lần đầu tiên Triều Giản đối diện trả lời vấn đề của anh trong khía cạnh này.

Trần Ngưỡng đột nhiên bò dậy: "Sao cậu biết được?"

"Đoán." Triều Giản nhắm mắt đáp.

"Cậu là người không hộ khẩu, cậu giỏi." Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm Triều Giản một hồi mới nằm xuống, "Võ Ngọc nói với tôi, tất cả chuyện kỳ quặc gì xảy ra xung quanh tôi đều có quan hệ với thế giới nhiệm vụ.... hay thế giới hiện thực.... Vấn đề này tôi tốt hơn hết nên kiềm chế sự tò mò của mình, bình thường bận tâm đào bới và giả ngu, cái sau mới là lựa chọn đúng đắn."

Triều Giản cũng không mở mắt, hắn lãnh đạm nói: "Không cần đào bới, cũng không cần giả ngu, mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc, chuyện gì đến sẽ đến, cứ để  diễn ra một cách tự nhiên."

Trần Ngưỡng nhớ lại lúc ở nhà ga xe lửa, anh đã tiết lộ với Triều Giản mình đã quên chuyện của Lý Dược, và vết sẹo bên tay trái, Triều Giản cũng đã nói với anh rằng, những chuyện nên nhớ thì sớm muộn gì cũng sẽ nhớ.

"Ngủ đi." Trần Ngưỡng hít sâu một hơi, ép mình không được rơi vào vũng lầy nghi vấn.

.

1 giờ rạng sáng, Trần Ngưỡng giật mình bừng tỉnh, anh giống như một con cá bị ném dưới ánh mặt trời thiêu đốt, há miệng thở hổn hển, toàn thân ướt sũng, khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh.

Trần Ngưỡng gặp ác mộng, nhưng anh lại quên mất trong mộng có gì......

Hoảng sợ cùng suy sụp như bám lấy nội tạng, Trần Ngưỡng nắm chặt y phục trên ngực, tay chân co quắp, vô thức gào thét trong cổ họng, anh cũng không biết mình định hét cái gì, chỉ là khống chế không được muốn kêu lên.

Cảm giác sắp chết cuốn lấy Trần Ngưỡng.

Đột nhiên mặt bị vỗ nhẹ, có người ở bên tay anh nói gì đó, liên tục thấp giọng tập lại, Trần Ngưỡng cố gắng mở đôi mắt ẩm ướt, tầm mắt là ánh trăng mơ hồ, hô hấp của anh cực kỳ rối loạn, thần kinh não bộ căng thẳng suy nhược đến cùng cực.

Thân thể ướt đẫm mồ hôi bị người ôm vào trong lòng, mi mắt Trần Ngưỡng giật giật hai cái, hai tay anh vòng qua vai của thiếu niên, cơ bắp dưới các đầu ngón tay lập tức căng chặt.

"Không có việc gì, tôi chỉ là gặp phải ác mộng, cũng không nhớ rõ là chuyện gì." Trần Ngưỡng theo bản năng đi an ủi Triều Giản, giọng của anh đều khàn đặc.

Triều Giản buông Trần Ngưỡng ra, không nói một lời lui vào bóng tối.

Trần Ngưỡng đi tắm, thay quần áo khô đi vào phòng ngủ, anh phát hiện mùi trầm hương trong phòng nồng đậm hơn, mùi hương này khiến lỗ chân lông toàn thân anh mở ra.

"Cậu đốt thêm một cây hương hả?" Trần Ngưỡng hỏi Triều Giản, đáp lời anh là hơi thở đều đều, anh thấy vậy thì nằm xuống, còn cho gần chính mình không thể ngủ tiếp được nữa, nhưng cuối cùng lại ngủ thiếp đi trong mùi trầm hương khó ngửi.

(Huân Hương sẽ đổi thành trầm hương nhé.)

Trần Ngưỡng không biết rằng trong lúc anh ngủ say, người bên cạnh đã ôm anh vào lòng, người đó dùng lòng bàn tay vỗ nhè nhẹ vào lưng anh, động tác có vẻ không mấy thuần thục.

Đêm đó là cơn ác mộng đầu tiên trong ký ức của
Trần Ngưỡng, từ đó về sau không còn gặp ác mộng nữa.

.

Mùa hè bị điều hòa và dưa hấu đẩy đi, 03 đã lớn nhiều rồi mà chủ nhân của nó vẫn chưa chịu tới nhận về.

Chậu cây trên ban công chỉ có một nhánh bây giờ mọc ra một đốm nhỏ màu xanh, nhìn như sẽ đâm chồi bất cứ lúc nào, nhưng chủ nhân của nó cũng không thấy tới lấy.

Còn hạt giống của Triều Giản thì vẫn chưa nảy mầm.

Trần Ngưỡng thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn WeChat với Họa gia, chơi game với Hướng Đông, giúp Triều Giản rèn luyện chân trái, cái trò trốn thoát khỏi mật thất anh chơi đã lên đến tầng mười mấy rồi, vì anh không tìm được chìa khóa để mở cửa nên đành để yên đó.

Một buổi sáng của tháng 8, Trần Ngưỡng và Triều Giản đứng ở trước giường, một người gấp chăn, một người kéo ga, hai người phối hợp rất ăn ý.

Trần Ngưỡng ấn ấn cái chăn bị gấp thành hình vuông, anh đang tính đứng dậy thì khựng lại.

Bên trong có thêm thứ gì đó!

Trần Ngưỡng vội vàng lục lọi trong chăn, anh mò trúng một vật, lập tức dùng tay móc ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đồ vật treo giữa không trung.

Là một cái thẻ đi làm có dây buộc màu vàng xuyên qua.

Trần Ngưỡng cầm bìa ngoài trong suốt của tấm thẻ đi làm lên, thấy bên trong có ghi thông tin cá nhân và một thẻ từ.

Trên thẻ chỉ có hai phần thông tin.

Tên họ: Trần Ngưỡng.

Bộ phận: Nghiên cứu và phát triển.

Mặt trước của tấm thẻ công tác là — Công ty khoa học hữu hạn Trường Tượng.

Đây đã là nhiệm vụ thứ 6, như cũ, vẫn luôn mang đến   "Kinh hỉ" cho Trần Ngưỡng, Trần Ngưỡng nhìn thấy Triều Giản cũng đang cầm một tấm thẻ công tác trên tay, đang định vươn đầu qua nhìn, thì chợt nhớ tới điều cấm kỵ ở vòng thứ nhất trong lần nhiệm vụ ở ga tàu hỏa, nên vội ngoảnh mặt đi.

Để ngừa vạn nhất, đừng xem cho chắc ăn.

Trần Ngưỡng và Triều Giản nói sơ qua một chút, bọn họ làm cùng một công ty và cùng một bộ phận.

"Chỉ có một tấm thẻ công tác, ngoài ra không còn gì khác, tôi lên mạng tìm kiếm tên công ty thử xem." Trần Ngưỡng tìm thấy thứ mình muốn rất nhanh trên mạng.

"Tại công viên khoa học và công nghệ ở ngoại ô phía Nam, đi taxi mất 40 đến 50 phút.... Chúng ta đi mua chút thức ăn giữa đường ăn nhé." Trần Ngưỡng hỏi ý kiến của Triều Giản, "Cậu thấy sao?"

Trần Ngưỡng lại nói: "Ga tàu hỏa khi đó, chúng ta bắt được vé xe liền đi rồi, lần này cũng không thể trì hoãn, thà rằng đi sớm một chút, cũng không thể đi chậm."

Triều Giản quấn sợi dây màu vàng quanh tấm thẻ công tác vài lần: "Mua thêm đồ ăn."

"Ừ, tôi biết." Trần Ngưỡng vội vàng thu dọn ba lô, biết trước đạo cụ nhiệm cũng có lợi, bọn họ có thể mang theo đầy đủ đồ ăn nước uống.

Trần Ngưỡng do dự một lúc có nên mang theo cuốn sổ có Vương Khoan Hữu hay không, mang theo thì hơn, nếu trong lần nhiệm vụ này gặp được người làm nhiệm vụ không tồi, thì có thể liên hệ với nhau trong thế giới thực.

"Mình còn, nhật ký còn." Trần Ngưỡng nói thầm trong lòng, nói xong đúc cuốn sổ vào ba lô.

.

Rất nhiều ngày trời không mưa, nắng nóng không chịu nổi, giống như những nơi khác, công viên khoa học và công nghệ cũng nóng như có nguyên một nồi lẩu sôi ùn ục trên đầu.

Hai ba con mèo hoang băng qua buồng an ninh trống không, móng chân nhàn nhã giẫm lên mấy chiếc lá rụng, mang theo cảm giác yên bình đặc trưng của mùa  hè oi bức.

Buổi sáng 8 giờ, tầng A3, có rất nhiều người, đa số là tốp 5 tốp 3 cùng nhau bước vào.

Tại sảnh tầng 1, một hai dãy ghế dành để tiếp khách và một vài chậu cây xanh được đặt xung quanh, còn có hai máy bán hàng tự động với nhiều loại đồ ăn nhẹ và đồ uống.

Có một nam thanh niên ngồi xổm ở nơi lấy hàng của máy bán tự động, trong miệng đang phun ra vài từ chửi thề.

"Má nó, cái máy này bị chập mạch rồi đúng không!"

"Tao đặt là trà xanh, mày rớt cho tao Coca làm gì, bộ Coca không ai uống hả? Mới sáng sớm gặp chuyện ứa gan thiệt chứ!"

Trần Ngưỡng vừa đi vào đại sảnh thì nghe thấy tiếng chửi mắng của thanh niên, anh cùng Triều Giản tìm ghế trống ngồi xuống, cả hai tiếp tục ăn bữa sáng còn đang  dở, vài tia nắng xuyên qua lớp kính trên nóc tòa nhà rơi xuống lá cây xanh, vầng sáng từ những cây xanh bên cạnh leo lên trên người bọn họ.

Khi ăn, Trần Ngưỡng chú ý quan sát đến mọi thứ trước mặt mình.

Tầng 1 có một quán cà phê quy mô không quá lớn, sáng sớm phải đi làm nên có rất nhiều người còn chưa tỉnh táo hẳn, đều sẽ đến đấy để mua cà phê.

"193, một cốc matcha còn chưa xong nữa hả?" Một người phụ nữ có chút không kiên nhẫn hỏi.

"Xin quý khách chờ một lát, để tôi kiểm tra lại." Người phục vụ trả lời theo công thức hoá mỗi khi gặp chuyện như vậy.

"Rất xin lỗi, nữ sĩ, hệ thống của chúng tôi không tìm thấy đơn đặt hàng của của ngài, ngài có chắc là mình đã đặt rồi không ạ?"

"Hả?" Nữ nhân tỏ vẻ mặt sửng sốt, "Tất nhiên là đã đặt rồi rồi, đều đã thanh toán xong, xem đi......" Cô giơ di động lên, là giao diện đã thanh toán.

......

Bởi vì thời tiết nóng bức, không ít người xách theo hóa quả đến, khi tớ công ty có thể cất vào tủ lạnh, đây là niềm mong đợi duy nhất của bọn họ trong ngày.

"Thời tiết quỷ quái gì không biết.... nóng muốn cháy cả da." Một người đàn ông trung niên ngồi xuống đối diện Trần Ngưỡng, trên tay điểm điếu thuốc, trong công ty cấm hút thuốc, chỉ có thể hút ở bên ngoài.

"Mùa hè mỗi năm đều nóng như thế." Trần Ngưỡng cười đáp.

"Ừ, mà cũng quá nóng đi, nếu mà vẩy chút nước trên đất cũng đỡ được chút." Người đàn ông trung niên chỉ thuận miệng nói, chứ nào thuê nổi nhân viên vệ sinh của công ty khoa học kỹ thuật.

Sau khi Trần Ngưỡng ăn xong bữa sáng, anh thì thầm vài câu với Triều Giản, sau đó đi đến máy bán hàng tự động, bỏ một đồng xu vào, ấn một chai Coca.

"Cạch!"

Quả nhiên, một lon trà xanh rớt xuống, anh dùng tay sờ sờ, vẫn còn lạnh, nắng nóng như này uống hai hớp nước đá, Trần Ngưỡng cảm thấy phi thường sảng khoái, thậm chí đầu óc tựa hồ cũng tỉnh táo hẳn lên, anh cầm lon trà xanh đi dạo quanh tầng một.

Lầu một có hai cửa nợi gây chú ý, một là phòng giáo trình và tiệm cà phê.

Từ tên tới xem, một tiệm tựa hồ là làm giáo dục viễn trình, có nhiều thiết bị chiếu sáng, Trần Ngưỡng cách cửa kính nhìn vào bên trong.

Giờ này là giờ đi làm, chỉ thấy hàng dãy màn hình bật sáng, đủ loại tài liệu nằm ngổn ngang trên bàn, bộ tộc đi làm đang bực tức khởi động máy cho ngày mới.

Trần Ngưỡng đi ngang qua một phòng họp nhỏ, có vài người đang thảo luận sôi nổi, một người khác thì đang chỉ chỉ trên máy chiếu, chắc là đang giải thích một số dữ liệu thị trường.

"Xin hỏi, cậu đang tìm người nào hả?" Hành động của Trần Ngưỡng khiến cho lễ tân công ty chú ý, thiếu nữ vội vàng đi tới dò hỏi.

Trần Ngưỡng tùy ý phất phất tay, biểu thị mình chỉ là đi ngang qua.

Bối cảnh của nhiệm vụ lần này rất xa lạ với anh, vừa tốt nghiệp xong thì gặp tai nạn hôn mê, chưa có thời gian tham gia hòa nhập vào nơi làm việc.

Nhân viên các chỗ làm khác nhau lần lượt chen chúc vào thang máy, tòa nhà tổng cộng có 8 tầng lầu, nếu tầng nào cũng dừng lại thì sẽ lãng phí không ít thời gian.

Tiểu Diêu làm việc ở tầng 4, cô vừa bước vào thang máy thì có một người đàn ông chạy tới chặn cửa thang máy sắp đóng lại, thang máy đột nhiên rung chuyển khiến những người khác đều kinh hoảng.

Cửa thang máy lại mở ra một lần nữa, người đàn ông trong thang máy ấn vào phím số "2", trong lòng
Tiểu Diêu hơi bực, người đàn ông này rốt cuộc lười biếng thành cái dạng gì chứ, lầu hai mà cũng ở đây bấm thang máy cho được, tự mình đi thang bộ lên chẳng phải là đã sớm tới rồi sao.

Thang máy lại đóng lại, dây thép kêu cọt kẹt.

"Ong ong......"

Thang máy khởi động bắt đầu chậm rãi đi lên.

"Đinh!"

Đi đến lầu 2, cửa thang máy vừa mới hé ra một kẻ hở, đột nhiên đong đưa, toàn bộ đèn trong thang máy đều tắt, chỉ có đèn khẩn cấp sáng lên......

"Chuyện gì thế này? Thang máy gặp trục trặc?"

"Hình như là nguồn điện xảy ra vấn đề!" Có người đáp.

"Vậy chúng ta nhanh chóng nhấn chuông báo động đi!!!!"

......

Đã đến giờ đi làm, ngoài Trần Ngưỡng và Triều Giản, trong đại sảnh còn có vài người khác, bọn họ đang hút thuốc tán gẫu chuyện công việc.

Ngây lúc Trần Ngưỡng đang định lôi Triều Giản đi lên lầu nhìn xem thì......

"Đô đô......"

Chuông báo cháy đột nhiên vang lên.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chắc là ai đó lại trốn ở chỗ nào đấy hút thuốc.... Làm thứ gì bốc cháy rồi." Một nhân viên làm việc nhiều năm thản nhiên nói, chắc lúc trước chuyện tương tự cũng đã xảy ra vài lần.

Chuông báo động liên tục vang lên, rất nhiều người đi xuống từ lối đi thoát hiểm, trong đại sảnh lập tức tụ tập rất nhiều người.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có ai biết không?"

"Nghe nói hình như có đám cháy ở đâu đó trên lầu 3 thì phải, có nhân viên đã đi xem rồi."

Rất nhanh, có mấy người mặc đồng phục chữa cháy từ trên lầu đi xuống, trên tay còn cầm bình chữa cháy.

"Xong rồi, không có chuyện gì, có người ném đầu thuốc lá vào thùng rác." Nhân viên công tác cũng không mất bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích với mọi người đang sững sờ , "Lữa đã được dập tắt, mọi người đều trở về nơi mình làm đi."

Nguyên lai là báo động giả, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đội công tác chữa cháy rời khỏi tòa nhà, còn tộc đi làm  từ nhiều công ty khác nhau đều đi tới cửa thang máy, trong miệng không ngừng phàn nàn "buồn ngủ quá" "nóng quá" "chán thật" "Không muốn đi làm chút nào".

"Ủa! Thang máy hỏng rồi à?"

Dư ca nhấn nút đi lên mấy lần, thang máy cũng không có phản ứng, "Không phải chứ! Hôm nay ngày xui hội tụ hay gì!"

Những người khác cũng tiến lên ấn thử, xác nhận thang máy thật sự gặp trục trặc.

"Haiz, tôi xem tử vi, nói hôm nay không nên đi làm,  biết trước như vậy thì đã xin nghỉ......"

"Thật sự là quá xui xẻo!"

"Trời ạ, khóa học hôm nay thật là...... Aiz......"

Tiếng phun tào vang lên khắp nơi, bất quá lời tự giễu càng nhiều, bởi vì tuy rằng có nhiều chuyện ngoài ý muốn, khóa vẫn là phải học, việc vẫn phải làm, rốt cuộc không có tiền thì có mà đói chết, bọn họ chỉ có thể lựa chọn bị sinh hoạt hiếp bức.

Đúng lúc này, đột nhiên có người khàn cả giọng hét lên: "Trời ơi! Là khủng bố tấn công sao?"

Mọi người đều bị tiếng hét bất chợt làm giật mình, có người muốn chửi bậy, thang máy chỉ gặp trục trặc thôi ok, có phải chuyện gì to tát đâu mà làm quá lên như thế?Ha, khủng bố tấn công, đầu óc có vấn đề hay gì.

"Mọi người nhìn ra bên ngoài kìa! Mau nhìn đi!"

Có người hét lớn chỉ chỉ ra bên ngoài tòa nhà, lúc này mọi người đều nhìn ra ngoài, rồi cả đám đều đờ đẫn.

Chỉ thấy người đi đường ở bên ngoài chạy loạn xạ như bị thứ gì rượt đuổi, nhiều người qua đường thấy thế cũng bắt đầu chạy theo đám đông mà không hề biết rõ tình hình.

Đám đông chạy qua cổng công viên khoa học và công nghệ cũng không dừng lại tiến vào trốn tránh, tất cả đều đổ xô chạy như điên mà qua.

"Không đúng, nhất định xảy ra chuyện gì rồi."

Người ở các tòa nhà khác trong công viên khoa học kỹ thuật cũng cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, không ít người gia nhập hàng ngũ bỏ chạy.

Những người trong đại sảnh bên phía Trần Ngưỡng cũng nhóm nháo, bọn họ đang do dự có nên ở lại tòa nhà này, hay bỏ chạy theo những người đó.

Tuy nhiên, không đợi bọn họ do dự, một nhóm lớn khác đang chạy như điên mà đến.

"Không được, chúng ta mau chạy đi!"

Rất nhiều người trong đại sảnh đều không kịp suy nghĩ, toàn bộ đều lao ra khỏi tòa nhà, hòa vào dòng người cùng chạy.

Hiện tại chỉ còn khoảng hai mươi người lưu lại tòa lầu 8 tầng này, bọn họ lựa chọn ở lại.

Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, khi không biết rõ nguy hiểm đến tột cùng là gì, mù quáng bỏ chạy chưa chắc có thể sống sót.

Trần Ngưỡng nhỏ giọng nói với Triều Giản: "Nhiệm vụ bắt đầu rồi?"

"Ngồi yên." Triều Giản kéo anh ngồi xuống.

Trần Ngưỡng sờ sờ thẻ công tác trong túi, trong lòng bất ổn, sống lưng triều ẩm ướt.

Đột nhiên một trận cuồng phong thổi tới, không khí vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo.

Trời mưa.

Thời tiết không còn nóng bức mà trở nên hơi ẩm ướt, sự thay đổi đến quá đột ngột và dữ dội, khiến nhiều người thậm chí hắt hơi vài lần vì khó chịu.

Trần Ngưỡng không ngừng nhìn ra bên ngoài, rồi anh nhìn thấy gì đó, đồng tử co rụt lại, cuối đường chân trời xuất hiện......

"Đường ngang màu trắng!" Trần Ngưỡng mạnh mẽ đứng lên, "Một đường ngang màu trắng!"

"Đó là cái gì?" Mọi người kêu lên.

Đường trắng càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng cao, cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ đường ngang màu trắng đó trông như thế nào.

"Đ* má, là sóng biển, sao có thể a......!"

Mọi người không thể tin được, đây là thành thị toàn đất và đất, đừng nói biển rộng, cái hồ hơi lớn còn không có nữa là.

"Này...... Đây là sóng thần sao."

"Là tận thế!"

"Điên rồi......"

Trong đại sảnh tràn ngập một mảnh hoảng sợ và yên lặng lấp đầy, không ai động đậy, tất cả mọi người đều mở to mắt há mồm ngây người ra.

Có một thanh niên trẻ tuổi còn tính khá bình tĩnh hét lớn: "Mau, mau lên lầu!"

Nghe tiếng hét của hắn, những người khác phản ứng lại, hoảng loạn chạy về phía cầu thang.

"Có tác dụng gì chứ." Vẻ mặt của Dư ca xám như tro tàn chỉ ra bên ngoài, "Các người không nhìn thấy độ cao của tường sóng sao?"

Lúc này mọi người mới chú ý tới sóng biển đang dần tiến đến có độ cao chọc trời, một tòa trung tâm thương mại mấy chục tầng bị nhấn chìm trong tích tắc, toàn bộ tòa lầu chìm trong mực nước biển vô tận.

Đại sảnh im lặng như chết, các nhân viên văn phòng tuyệt vọng nhận ra rằng cuộc sống của họ chỉ kéo dài trong một hoặc hai phút nữa.

"Làm sao bây giờ a...... Tôi...... Tôi còn chưa muốn chết."

Không biết là ai bắt đầu suy sụp kêu lên, bức tường sóng thần đã quét đến, độ cao tận trời, nó giống như một bàn tay khổng lồ hướng về tòa nhà văn phòng A3, hung hăng ụp xuống!

"Ầm ầm ầm......"

Một trận đất rung núi chuyển kịch liệt, bọt sóng bắn tung tóe, toàn bộ thủy tinh trong nháy mắt vỡ vụn, kết cấu khung thép của mái nhà giống như đồ chơi, toàn bộ vỡ nát.

Keng, keng, từng khung một rơi xuống đại sảnh.

Bên ngoài vang lên từng tiếng hải đào rung chấn.
(Tiếng sóng biển dội mạnh vào tường ấy.)

Mấy bạn nhớ để lại bình luận cho có động lực edit nhá.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật