Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

Chương 40 Họp chợ




Tác giả: Tây Tây Đặc

Trần Ngưỡng ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, trời còn chưa sáng anh đã ở trên giường bấm điện thoại, anh nghĩ đến hôm trước mình mới đăng ký tài khoản Weibo, đăng nhập vào xem thử thì thấy thông tin anh viết về hành trình ở đảo Tiểu Doãn còn nguyên đó.

Chỉ là không có ai quan tâm.

Trần Ngưỡng hoài nghi tài khoản của anh bị che chắn, anh thử bình luận dưới tài khoản của một blogger mỹ thực cũng không có vấn đề gì.

"Triều Giản." Trần Ngưỡng kêu người thiếu niên nằm bên cạnh, đẩy đẩy cánh tay hắn, "Dậy đi."

Trong cổ họng thiếu niên phát ra tiếng bất mãn vì bị đánh thức, đôi tay thon dài kéo lấy chăn che đầu lại.

Vị này cũng không phải lần đầu làm ra hành vi mang tính trẻ con, Trần Ngưỡng thấy nhiều rồi nên không trách, anh thò lại gần cách chăn hỏi: "Cậu có tài khoản Weibo không?"

Trong chăn không có động tĩnh.

Trần Ngưỡng giựt chăn, bên trong liền truyền ra tiếng nói trầm ách không kiên nhẫn: "Không có, tôi muốn ngủ, anh đừng ồn."

Không biện pháp với hắn, Trần Ngưỡng liền đổi một con đường tìm đáp án, anh viết lại một đoạn hành trình ở đảo Tiểu Doãn, tùy tiện dán đến dưới phần bình luận của một cư dân mạng, nhưng một tin tức đổi mới cũng không có.

Lúc sau Trần Ngưỡng lại nơi nơi để lại tin nhắn: Weibo của ta có đăng tiểu thuyết mới, truyện xưa siêu hay.

Giăng lưới rộng như vậy cuối cùng cũng vớt được mấy con cá, bọn họ đều để lại bình luận ở dưới bức ảnh đại diện của Trần Ngưỡng.

-- Nơi nào... nơi nào?

-- Vào giờ này mà đã hố người ta, đến tột cùng là do đạo đức bị chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo vậy chủ thớt.

-- Đồng hương nói quá đúng, chủ thớt là ông chú biến thái à?

-- giới thiệu có lệ như vậy, thế mà mị lại ấn vào xem, thức suốt đêm quả thực có thể làm người ta biến thành đứa ngốc, nhưng là, mị...... Vẫn sẽ tiếp tục làm một đứa ngốc, còn là một đứa ngốc vui vẻ.

Câu chuyện ở đảo Tiểu Doãn được Trần Ngưỡng đăng ngay trên trang đầu của trang cá nhân, rất dễ thấy, quả nhiên suy đoán của anh là đúng, người thường không thể nhìn thấy những thứ có liên quan đến thế giới nhiệm vụ.

Quả nhiên quy tắc trong thế giới nhiệm vụ có thể duỗi tay ra thế giới hiện thực, không cho phép nhiệm vụ giả tiết lộ những việc có tương quan đến nhiệm vụ trên các nền tảng công khai.

Trần Ngưỡng buông di động xuống, thế này có được xem như anh đã thực hiện lời hứa với A Mậu không?

"Ò ó ó o...... Ò ó ó o......" Chuông báo vang lên, 6 giờ đúng.

Trần Ngưỡng nhanh chóng tắt nó đi, anh sột soạt mặc tốt quần áo xuống giường, mặt chưa rửa liền đi chạy bộ.

.

Bầu trời tỏa ra chút ánh sáng mỏng manh, bóng người lác đác trong con hẻm nhỏ, trên mặt đều nhiều ít mang theo chút nhập nhèm.

Trần Ngưỡng đi ngang qua ai cũng lên tiếng chào hỏi một câu. Từng ngụm không khí anh hít vào đều mang theo một ít mùi rêu xanh trên bức tường cũ, một đường chạy đến khu nhà trệt bên kia, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền chạm mặt với Võ Ngọc từ phía sau cánh rừng ngược hướng lại đây.

Võ Ngọc mặc một bộ đồ thể thao màu tím sẫm, trên tai đeo tai nghe, trên mặt cùng trên cổ đều có mồ hôi, nhìn như đã chạy bộ thật lâu.

Bên người còn dắt theo chú chó kia.

Thân hình đang chạy vội của Võ Ngọc dừng lại, đứng tại chỗ nhìn Trần Ngưỡng, chó cũng dừng lại đứng tại chỗ nhìn Trần Ngưỡng.

Trong lúc nhất thời Trần Ngưỡng liền đối diện với bốn con mắt.

Võ Ngọc thở nhẹ điều chỉnh lại hô hấp, rồi nhấc chân chạy lướt qua người Trần Ngưỡng, không nói một lời cứ thế chạy đi.

Chó cũng vậy.

Trần Ngưỡng xoay chân, quay đầu chạy theo sau Võ Ngọc một đoạn, hai người chạy đến chỗ thiết bị tập thể dục cho người cao tuổi bên kia nghỉ tạm.

Võ Ngọc dẫm lên thiết bị rèn luyện chân trên không.

Trần Ngưỡng cũng bước lên cái bên cạnh, bàn đạp dưới gót chân quơ quơ, anh không nhắc tới chuyện ngày hôm qua gọi điện thoại cho cô nhưng không ai bắt máy, cũng không hỏi có phải là vì tiến thế giới nhiệm vụ hay không, chỉ hỏi: "Lần này cậu ở nhà bao lâu?"

"Tùy tiện, muốn ở bao lâu thì ở."

Cùng một loại hình lạnh lùng ít nói giống cộng sự của anh, Trần Ngưỡng đã thích ứng bầu không khí nói chuyện như này, tay anh nắm chặt cáng vịn, điều chỉnh thân mình cho vững rồi bắt đầu chân trước chân sau chậm rì rì đong đưa.

"Võ thúc nói cậu công tác vội vàng......"

Võ Ngọc phun ra hai chữ: "Từ chức."

"......"

Khóe mắt Trần Ngưỡng đang hướng xuống góc trái, tầm mắt đúng lúc lướt qua chú chó của Võ Ngọc, nó vẫn đang nhìn anh.

Võ Ngọc làm như không nhận ra chuyện này.

Loại chuyện không hợp lý như thế này Trần Ngưỡng đã sớm chết lặng, đổi thành ai khác tới thử một ngày đụng phải vài lần cũng sẽ như vậy thôi.

Anh nhìn chú chó nhiều thêm vài lần, Võ Ngọc vẫn không có phản ứng gì.

Trong lòng Trần Ngưỡng cảm thấy kinh ngạc, hôm trước khi anh nhìn nó, hơi thở của Võ Ngọc rõ ràng xuất hiện biến hóa, lúc anh nhìn nhiều hơn vài lần, sự bài xích của cô càng thêm mãnh liệt, còn chứa đựng cả tính công kích.

Chỉ mới qua một thời gian ngắn, thái độ của Võ Ngọc đã thay đổi.

"03."

Trần Ngưỡng nghe thấy Võ Ngọc đột ngột nói ra hai con số, anh liền nhìn thấy chú chó kia lắc lắc cái đuôi, đầu nhỏ còn nhìn về phía anh, trong tròng mắt màu hổ phách của nó ánh lên nét mặt của anh hiện tại.

Hóa ra nó gọi là 03.

Tại sao lại kêu nó bằng cái tên này, Trần Ngưỡng bất động thanh sắc nghĩ, lẽ nào còn có 01, 02?

"Sóng nước Hồng Hồ aaa, vỗ vào bờ aaa vỗ vào bờ aaa......"

Một lão gia gia mang theo tiếng nhạc đi tới bên này, ông ngâm nga đi đến chỗ thiết bị mát xa eo lưng rồi mở đài radio để xuống mặt đất.

"Sáng sớm lên con thuyền nhỏ đi giăng lưới a......"

"......"

"Mỗi người đều nói thiên đường mỹ cảnh......"

Một mảng nắng ban mai hiện tại như chứa đựng một niên đại cũ.

Trần Ngưỡng vừa nghe tiếng nhạc kia vừa hỏi Võ Ngọc: "Có loại diễn đàn nào dành cho nhiệm vụ giả giao lưu cùng nhau không, thí dụ tên tài khoản là tên của chính mình, mật mã là số thẻ thân phận."

Bàn đạp dưới chân Võ Ngọc không lay động, cô nhìn anh bằng ánh mắt như gặp phải giống loài lạ nào đó: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"

Trần Ngưỡng bước khỏi bàn đạp: "Tớ đang nằm mơ."

Võ Ngọc lại làm như nhất thời hứng khởi đem cái đề tài này đẩy thêm một bước: "Có lẽ có, chỉ là chúng ta còn chưa đủ tư cách để biết."

Trần Ngưỡng nheo mắt, thẻ thân phận của anh là ba vị số, đáng lý nên đủ tư cách.

Chẳng lẽ chỉ có một vị số mới đủ tư cách?

Trần Ngưỡng đi đến chỗ xà đơn, chống hai tay cầm hai bên, lưng mở rộng, căng eo, thân thể hướng về phía trước kéo, một hơi làm mười mấy cái hít xà tiêu chuẩn, anh đem thân thể kéo căng của mình chậm rãi thả lỏng, khom lưng chống chân thở dốc.

"Ngươi biết tất cả nhiệm vụ giả đều là người Thanh Thành."

Võ Ngọc đang đong đưa ở phía trên, biểu tình thập phần lãnh đạm.

Thanh Thành như là một cái ký hiệu, mà không phải là quê nhà.

Thái độ này của cô rất giống Triều Giản.

Trong lòng Trần Ngưỡng bỗng nhiên có chút lạnh lẽo, thành phố này rốt cuộc không còn thân thuộc với bọn họ nữa.

Có điều, nơi này tuy đã trở nên xa lạ, nhưng những sinh mệnh có quan hệ đều còn ở đây không phải sao.

"Nhiệm vụ giả chẳng phân biệt giới tính hay tuổi tác, có một ngày Võ thúc Võ thẩm cũng phải vào thế giới nhiệm vụ thì phải làm sao bây giờ?"

Cô gái đứng trên bàn đạp vẫn trầm mặc không nói.

Khi Trần Ngưỡng gặp được Hướng Đông ở nhà ga liền nghĩ tới vấn đề này, hàng xóm, bạn học, lão sư...... Bọn họ đều có khả năng trở thành nhiệm vụ giả, hoặc là đã trở thành rồi.

Lúc gặp được nhau sẽ là cảnh tượng gì, quan hệ ở thế giới hiện thực khi rơi vào hoàn cảnh trong thế giới nhiệm vụ có thể chịu nổi khảo nghiệm hay không.

Đáp án quả thực quá tàn nhẫn.

Bạn bè thân thích và chính bản thân mình, nếu hai bên đứng ở chỗ đối lập nhau, thì quả thực là tàn khốc......

Mồ hôi trên người Trần Ngưỡng bị làn gió sớm thổi qua hơi lạnh như mở ra từng lỗ chân lông trên người anh, anh rùng mình một cái.

"Cậu biết Họa sĩ không?"

Bàn đạp đong đưa một trận, Võ Ngọc bước xuống: "Từng hợp tác qua."

Miệng Trần Ngưỡng có chút khô: "Buổi tối hôm trước tớ mới đi tổng trạm làm nhiệm vụ, ở nơi đó gặp được Họa sĩ."

Võ Ngọc ngồi xổm xuống sờ đầu chú chó: "Không được tiết lộ quy tắc nhiệm vụ."

Trần Ngưỡng không hỏi nguyên nhân, kỳ thật anh cũng không tính toán nói tỉ mỉ, thế giới hiện thực cũng không an toàn, vạn nhất không cẩn thận phạm vào điều cấm kỵ, không phải là chết một cách oan uổng sao.

Trần Ngưỡng và chú chó của cô bốn mắt nhìn nhau: "Có một ngày chúng ta cũng sẽ chạm mặt nhau ở thế giới nhiệm vụ."

Võ Ngọc đối với điều này rất thờ ơ: "Tiền đề là phải sống đến lúc đó."

Khi mặt trời ló dạng, Trần Ngưỡng càng cảm thấy lạnh hơn. Anh véo cái gáy ướt đẫm mồ hôi, dùng ngón tay vuốt vài cái, nói về việc mình bị quỷ đánh dấu.

"Cuối cùng dì ấy cũng buông tha tớ."

Võ Ngọc sờ sờ chú chó, dùng tay cố ý hay vô ý chặn tầm nhìn của nó, cái đầu nhỏ ngoẹo sang một bên, vẫn ngoan cố nhìn về hướng nó đang nhìn lúc trước.

"Là con của bà ta giúp ngươi." Võ Ngọc đứng lên.

Trần Ngưỡng hơi ngừng một chút, Triều Giản hình như cũng từng nói qua có thể thoát hay không thì phải xem ở đứa nhỏ .

"Thế thì đứa nhỏ kia làm sao lại......"

Trần Ngưỡng nói phân nửa thì dừng lại, anh chợt nhớ tới hình ảnh cuối cùng của hai mẹ con họ đứng chung một chỗ, trong tay đứa nhỏ kia cầm chính là mấy thứ được anh gấp bằng giấy.

Biết gấp giấy xem ra vẫn rất có lợi.

radio của Đại gia gia phát ra ca khúc (Côn Khúc) ê ê a a.

Di động của Trần Ngưỡng cũng chấn động theo, vị trong nhà kia đã rời giường, hỏi anh đang ở đâu.

"Thiết bị kia."

Triều Giản ngồi ở trên giường, giọng nói lười biếng khi vừa mới tỉnh dậy: "Anh không nấu bữa sáng."

Cửa phòng không đóng, bên ngoài không có mùi thức ăn.

Trần Ngưỡng không tính nấu, anh muốn đi cửa tiệm thường hay ăn trước kia mua sữa đậu nành và bánh quẩy: "Một hồi tôi mang về."

Trong điện thoại không có tiếng đáp lại.

Trần Ngưỡng đi đến chiếc ghế dài, thổi rớt lá cây bên trên rồi ngồi xuống: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Triều Giản nói: "Ngày hôm qua."

Trần Ngưỡng nghe thế liền rõ, ngày hôm qua là cháo cùng bánh trứng, rất dễ nấu: "Được rồi, chờ lát tôi về sẽ nấu cho cậu."

đầu dây bên kia không ngắt.

Trần Ngưỡng kỳ quái hỏi có phải còn việc gì hay không, trả lời anh chính là mấy tiếng "Đô đô đô".

Lại làm sao vậy, mới rời giường nên tính tình không tốt sao? Cộng sự có đôi khi rất nguy hiểm, có đôi khi rất dễ hống, có đôi khi lại hoàn toàn không thể hiểu được, tuổi không lớn nhưng tính tình rất hay thay đổi.

Tầm mắt Trần Ngưỡng lơ đãng ngừng ở trên người Võ Ngọc, nghĩ tới cộng sự kiêm đối tượng của cô, anh đột nhiên đứng lên, lại cảm thấy hành vi của mình quá khích liền ngồi trở lại.

Qua một hồi lâu, Trần Ngưỡng mới đem cái vấn đề sôi trào dưới đáy lòng hỏi ra: "Võ Ngọc."

"Đối tượng kia của cậu không còn nữa, có người có thể đổi một cái tên thế thân thành hắn không?"

Võ Ngọc: "Không có."

Trần Ngưỡng nuốt một ngụm nước miếng, nhân vật Lý Dược cùng A Cửu đều thay đổi, những chi tiết ở chung có một ít cải biến, nhưng quan hệ với anh lại không thay đổi.

Quan hệ vẫn là bác sĩ cùng người bệnh, người bệnh cùng hộ công.

Bọn họ không phải nhiệm vụ giả đã chết bị quy tắc rửa sạch đi, là một loại tình huống khác.

"Trần Ngưỡng, mặc kệ bên cạnh ngươi đã xảy ra những việc lạ gì, là cùng thế giới nhiệm vụ có quan hệ, hay là cùng thế giới hiện thực có quan hệ, ngươi đều phải quản lòng hiếu kỳ của chính mình, thông thường lo lắng đi đào móc cùng giả ngu, người sau mới là lựa chọn chính xác nhất."

Võ Ngọc tiếp tục chạy bộ, chó cũng đi theo, chạy vài bước liền quay đầu lại nhìn anh một cái.

Trần Ngưỡng đứng ở tại chỗ nhìn cô, trong đầu hiện lên chính là hình ảnh ngày hôm qua ở Cục Công An.

Ông chú kia chính là như vậy nhìn anh.

.

Trần Ngưỡng hướng một con đường khác chạy, sắp 7 giờ liền đi mua sữa đậu nành cùng bánh quẩy.

Ông chủ cửa tiệm nhận ra Trần Ngưỡng, cười ha hả nói lâu rồi chưa gặp anh: "Thân thể thế nào rồi?"

"Không thành vấn đề." Trần Ngưỡng nhìn bánh quẩy trong nồi.

"Vậy là tốt rồi... vậy là tốt rồi." Ông chủ kẹp bánh quẩy đổi mặt lại chiên, "Trước khi tiểu tử ngươi tới, khêu nữ Võ gia cũng tới mua bánh quẩy, lớn lên vẫn xinh đẹp cũ."

Trần Ngưỡng có một chút ngoài ý muốn, Võ Ngọc đối nơi này hết thảy đều thực lãnh đạm, như là đem chính mình trở thành một vị lữ khách qua đường, không nghĩ tới thế nhưng còn sẽ giữ lại loại sinh hoạt yêu thích lúc nhỏ.

Người cho dù có biến đổi, cũng là một loài động vật có tình cảm.

Trần Ngưỡng cảm thụ nhân khí trên con đường nhỏ, nhiệm vụ nếu không có điểm cuối, một ngày nào đó Thanh Thành chỉ còn dư lại nhiệm vụ giả.

Nếu sau này nhiệm vụ giả đều chết hết, thì dư lại chính là một tòa thành phố trống không.

Học sinh xếp hàng ở phía sau đang thúc giục.

"Được rồi, lập tức có ngay đây." Ông chủ đem phần của Trần Ngưỡng gói lại, "Tiểu Trần, có muốn lấy sữa đậu nành không?"

Trần Ngưỡng nhận lấy bánh quẩy: "Muốn."

Ông chủ lấy một ly đưa cho anh, nhỏ giọng nói: "Lần tới có đến nhớ đem cái bình trong nhà tới, chú chứa đầy cho."

.

Trần Ngưỡng xách ăn ăn uống uống trở về, cảnh tượng nghênh đón anh làm anh có chút chấn kinh tại chỗ.

Triều Giản chống một bên nạng quét rác: "Nhìn cái gì? Ngốc tử."

Trần Ngưỡng: "......"

Anh đi phòng bếp nấu cháo: "Cậu tìm chút đồ vật ăn lót bụng đi, à mà đừng có quét nữa, để lát tôi tự làm."

Người phía sau không trả lời.

Trần Ngưỡng quay đầu nhìn lại, vị kia đưa lưng về phía anh không nói một lời đứng đó, bóng dáng phảng phất tại trời đông giá rét bị phong dưới mặt hồ.

"Tôi không phải coi cậu thành phế nhân... Chỉ là tôi thích làm việc nhà mà thôi." Đánh rắm ấy chứ thích làm việc nhà.

Lưng Triều Giản ẩn ẩn như càng cứng ngắc hơn một chút, hắn xoay người lại hỏi: "Anh vừa nói cái gì?"

Trần Ngưỡng nói: "Tôi không coi cậu là......"

"Câu phía sau kia."

Hầu kết Trần Ngưỡng lăn một vòng: "Tôi thích làm việc nhà."

Triều Giản ý vị không rõ xuy một tiếng như đang trào phúng người nào đó, một tay kẹp quải trượng, một tay cầm cái chổi đi ra ban công.

Vẻ mặt Trần Ngưỡng đầy mờ mịt.

Sinh hoạt ở chung vừa mới bắt đầu, hiện tại cũng chỉ mới vượt qua hai cái buổi tối, một cái ban ngày, anh còn chưa kịp bại lộ ra bản chất lười nhác không thích làm việc nhà của mình, thế thì vị ngoài ban công kia làm thế nào nhận ra anh đang nói bậy nói bạ thế?

Nhiệm vụ đầu tiên của Trần Ngưỡng cùng lần thứ hai làm nhiệm vụ chỉ cách có một ngày, anh cho rằng cái thứ ba cũng sẽ rất nhanh liền tới, nhưng mà qua một tuần cũng chưa thấy có động tĩnh gì.

Tâm trạng chờ nhiệm vụ tới rất khó chịu, Trần Ngưỡng cảm thấy tóc mình đều rụng không ít.

Trái lại là Triều Giản, mỗi ngày đánh máy tính xem điện ảnh đọc sách, cuộc sống thoải mái thích ý như cái thiếu gia.

Ngày thứ mười ba, Triều đại gia muốn ra ngoài.

Trần Ngưỡng mới vừa chấp nhận Tôn Văn Quân gửi tới lời mời thêm bạn tốt, thấy thiếu niên đi ra cửa đổi giày, anh lập tức chạy tới: "Đi đâu? Về nhà lấy thêm đồ vật?"

Triều Giản dựa vào tủ giày cột dây giày: "Bệnh viện."

Trần Ngưỡng ngẩn người rồi đem điện thoại nhét vào túi, dùng chân câu lấy giày của mình từ phía sau hắn: "Tôi đi cùng cậu."

Thiếu niên chưa nói cái gì.

Đó chính là đồng ý, Trần Ngưỡng nhanh chóng đổi xong giày: "Địa chỉ nói cho tôi đi... Tôi gọi xe."

"Đã gọi." Triều Giản nhìn di động, "Xe tới rồi, đi xuống."

Trần Ngưỡng một đường đều ở bài trừ bệnh viện, ba vị trí đầu cho tới hạng hai, rồi đến bệnh viện tư nhân loại nhỏ, nhìn giá tiền hiển thị trên xe càng nhảy càng cao, càng chạy càng xa, anh liền ngừng tự mình suy đoán, nghĩ thầm hoá ra không ở Thanh Thành.

Xuống xe rồi miệng của anh vẫn còn trong trạng thái há to, bệnh viện Triều Giản xem chân vẫn là ở Thanh Thành, vấn đề là......

"Có phải đi nhầm rồi hay không?"

Trần Ngưỡng nhìn phòng khám nhỏ tồi tàn trước mắt: "Chỗ này có giấy phép sao?"

Một nữ nhân có vóc dáng tương đối cao từ trong phòng khám đi ra, giữa đôi môi trắng bệch còn ngậm một cái tẩu thuốc phả khói dày đặc: "Xin chào......"

Hai cánh môi đang ngậm cái tẩu thuốc đột nhiên im bặt, đôi tay khô gầy của cô tiến vào một đầu tóc dài, tùy ý gom gọn nó lại phía sau cột lại, nhìn Triều Giản rồi tản mạn nói: "Còn tưởng rằng cậu sẽ không tới chỗ này của tôi."

Triều Giản chống nạn đi vào, Trần Ngưỡng đi theo phía sau hắn, phát hiện phòng khám bên trong so bên ngoài vừa nhìn còn rất sạch sẽ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.

Nước sát trùng trong không khí không quá nặng.

Trần Ngưỡng nhớ rõ đêm đó Triều Giản vừa xuống xe taxi, bên trong áo khoác là trang phục dành cho bệnh nhân, hiển nhiên không phải từ nơi này trở về.

Căn cứ theo lời của nữ nhân này mới nói, nơi này hẳn là lần đầu tiên Triều Giản tới.

Chỉ là hai người là người quen cũ.

Nữ nhân vén lên một bên của tấm rèm đi vào, Triều Giản vừa mới nâng quải trượng lên, cánh tay đã bị kéo lại.

Trần Ngưỡng giữ chặt Triều Giản, đôi mắt dừng ở chân trái hơi hơi gập lên của hắn.

Ban đầu Trần Ngưỡng đoán chân của hắn là về trong nước mới bị thương, còn nghĩ kia cũng thật xui xẻo.

Nhưng giờ nghĩ lại phát hiện thời gian có chút không đúng.

Triều Giản nói chính mình là tháng trước về nước, kia tính toán đâu ra đấy cũng mới chỉ có một tháng.

Gãy xương nứt xương đều không thể động, phải cẩn thận nằm im, dưỡng đủ thời gian mới có thể xuống giường, vật cố định ở chân tháo ra trong chốc lát cũng không thể xằng bậy, ít nhất còn phải làm một hai tháng huấn luyện phục hồi.

Vị này liền không hề có chút băn khoăn nào, tựa hồ vấn đề không phải nằm ở xương cốt.

Ngoại thương thì càng không giống, không thấy đổi qua thuốc.

Vậy thì rốt cuộc là bị thương chỗ nào chứ? Đã bị thương thật lâu sao?

Trần Ngưỡng đột nhiên phát ngốc, Triều Giản trầm mặc, người ở mặt sau tấm rèm cũng không thúc giục.

"Được rồi." Triều Giản nâng nâng cánh tay bị lôi kéo.

Trần Ngưỡng thu hồi suy nghĩ, anh buông tay nhìn tầm rèm bĩu môi nói: "Tôi có thể đi vào bên trong cùng cậu không?"

Triều Giản rũ mắt: "Tùy anh."

Trần Ngưỡng vì thế liền đi theo vào.

Đối diện tấm rèm chính là một đoạn thang lầu xi măng, chỗ ngoặt chồng chất một ít hộp giấy, trông hỗn loạn lại như có trật tự.

Trần Ngưỡng ở bên ngoài nhìn không ra phòng khám này là hai tầng, tiến vào rồi mới thấy.

Nữ nhân kia ngồi ở đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên phải tấm rèm, điếu thuốc lào đã không còn khói, cô ta lấy giẻ ướt lau tay, trên chiếc tủ nhỏ bên cạnh có một chiếc lư hương xanh mặt mũi hung tợn nanh. bên trong phiêu ra từng sợi khói nhẹ, đánh kết lại với nhau rồi bay lên trên không trung, lại tứ tán mà tan rã.

Triều Giản ngồi ở trên giường gỗ nhỏ dựa vào vách tường, dùng nạng chọc chọc Trần Ngưỡng: "Lại đây."

Trần Ngưỡng thu hồi ánh mắt rời khỏi lư hương, mím chặt miệng, đứng ở bên cạnh, thị giác từ góc độ này rất có phương tiện đánh giá.

Mùi nhang đốt trong lư hương rất khó chịu.

Nữ nhân lau xong tay liền để giẻ lau qua một bên, bắt đầu cắt móng tay, phát ra tiếng "Ca băng" "Ca băng".

Màn hình điện thoại của Trần Ngưỡng sáng lên, Tôn Văn Quân ở WeChat tìm anh.

Một bức ảnh chụp một bồn hoa.

Trần Ngưỡng không trả lời.

Tôn Văn Quân lại phát một tin nhắn khác: Sắp chết.

Trần Ngưỡng nhìn ra được, từ ảnh chụp bồn hoa có thể thấy cành đã gục xuống, lẻ loi treo một mảnh lá cây, vừa không đứng thẳng cũng không xanh biếc, không có nửa phần sinh mệnh lực.

Hắn là một sát thủ của hoa cỏ, không hiểu như thế nào chăm sóc chúng nó, càng không hiểu đối phương có ý tứ gì.

Gần nhất Tôn Văn Quân đều như vậy, lúc chưa thêm WeChat thì là tin nhắn.

Ăn cơm chưa, đang đọc sách sao, hôm nay thời tiết không tồi vv, tất cả đều là chút nội dung không hề có dinh dưỡng.

Một mùi thuốc xộc vào mũi Trần Ngưỡng, ánh nhìn thấy trong tay nữ nhân kia cầm một cái hộp đã mở ra, nó có chút giống hộp đựng phấn mặt thời xưa.

Mà Triều Giản đã đem chân trái gác qua mép giường.

Trần Ngưỡng nín thở, vị này tắm rửa đều không cần anh hỗ trợ, bị thương ở chân cũng chưa từng lộ ra trước mặt anh.

Triều Giản cuộn ống quần lên dưới cái nhìn chăm chú của Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng mở to hai mắt.

Chân của Triều Giản có đường cong vừa dài vừa khỏe mạnh hoàn hảo không tổn hao gì, lông tơ phía dưới là mỏng mà đều, cơ bắp vừa phải rất dễ nhìn.

Nữ nhân đeo một đôi găng tay không rõ chất liệu, moi một lượng lớn thuốc mỡ bôi vào bắp chân của Triều Giản, dùng ngón tay ấn một cách đầy khéo léo và mạnh mẽ.

Trần Ngưỡng trợn mắt há hốc mồm, trong phòng khám nhỏ này có thiết bị y tế, thuốc men, dụng cụ chữa trị chấn thương, thậm chí có thể xoa bóp, xoa bóp!.

Đa năng như Bệnh viện Phục hồi chức năng số 9 vậy.

Còn có......

Trần Ngưỡng nhìn nữ nhân đeo bao tay, đều mang thứ này, thế lúc trước lại lau tay lại là cắt móng tay để làm gì?

"Bao tay rất đắt, không muốn làm dơ, cũng không muốn móng tay làm thủng nó."

Nữ nhân giúp Trần Ngưỡng giải thích nghi hoặc.

Trần Ngưỡng phát hiện cốt cách của cô rất tốt, bây giờ gầy sau này tăng trở lại sẽ là một cái đại mỹ nhân.

"Chính yếu chính là, không mang sẽ bị ghét bỏ." Khi nữ nhân nói, khoảng cách giữa chữ và chữ kéo dài, nghe vào phảng phất có cảm giác thoải mái, lười nhác lại dào dạt, giống như loài mèo sau giờ ngọ đang ca hát.

Mùi thuốc quyện với trầm hương xông vào trong hơi thở của Trần Ngưỡng, bất giác khiến anh thả lỏng người, chuyển từ đứng sang ngồi, ngồi không hề phòng bị.

Trần Ngưỡng tiến đến bên tai Triều Giản nói: "Cậu không giới thiệu một chút sao?"

Triều Giản không nói.

Trần Ngưỡng cũng không dây dưa, anh thay đổi cái vấn đề: "Là dây chằng ở chân bị tổn thương sao?"

Triều Giản đòi Trần Ngưỡng nói muốn sữa bơ.

Trần Ngưỡng không cho: "Trả lời trước rồi cho."

Một bàn tay túm chặt túi áo khoác của anh, đầu ngón tay vói đi vào, anh còn không kịp phản ứng mấy cái bơ sữa đã bị lấy mất.

Mặt Trần Ngưỡng giật nhẹ, đột nhiên nghe thấy nữ nhân nói: "Tiểu ca ca, trên tay ta đều là thuốc, ngươi giúp ta vén tóc ra sau lỗ tai một chút đi."

Không biết là do cái xưng hô này làm Trần Ngưỡng kinh hách, hay là do cái thỉnh cầu của nữa câu sau, chỉ thấy nửa ngày anh cũng chưa nhúc nhích.

Nữ nhân quay đầu lại, tóc dài quét lên xương quai xanh nhô lên rồi rớt xuống đầu vai.

Trần Ngưỡng làm thế nào cũng nhìn không ra người này nhỏ hơn so với mình, anh hơi cúi xuống tính vén tóc giùm cô, tay còn chưa kịp đụng tới sợi tóc quải trượng đã tới trước.

Tóc của nữ nhân bị quải trượng vén gọn ra sau tai.

Lúc rút quải trượng về còn phi thường "Vô tình" đánh vào sau tai của cô một cái.

"......"

"Là không muốn đi." Nữ nhân liếm môi nói một câu.

Trần Ngưỡng ngây dại.

"Xoa bóp chỉ là làm cho các cơ bắp hoạt động." Nữ nhân nhìn cái tẩu thuốc, "Tiểu ca ca, giúp ta lấy lại đây."

Trần Ngưỡng đem cái tẩu đưa cho cô.

Nữ nhân ngửa đầu hít mấy hơi thật mạnh, nhắm mắt lại với vẻ mặt thích thú, mạch máu lục lam trên cổ căng phồng như cơn khát được dập tắt.

"Vấn đề nằm ở tâm lý, chỉ có thể dựa vào chính mình."

Tay Trần Ngưỡng tê rần, quay đầu nhìn về phía Triều Giản nãy giờ không lên tiếng: "Cậu không muốn đi?"

Triều Giản cắn sữa bơ, bóng tối trong mắt không có dao động.

Trần Ngưỡng xem chân hắn đang bị ấn, nghĩ thầm là bị cái gì kích thích mà lại không dám dùng nó đi đường.

Triều Giản không ở lâu, hắn tới nơi này xoa bóp tựa hồ chỉ là thuận tiện, chủ yếu là vì huân hương mà tới.

Nữ nhân kia đưa cho hắn một chiếc túi như đã biết trước.

Trần Ngưỡng vừa đi vừa quay đầu lại, chỉ thấy phòng khám nhỏ đã đóng cửa, xem ra hôm nay chỉ có một khách hàng là bọn họ.

"Huân hương này có tác dụng cho giấc ngủ?"

"Nó có thể khiến cho người ta có một giấc mơ đẹp." Triều Giản nói.

ánh mắt nghi hoặc của Trần Ngưỡng dừng lại ở chiếc túi trong tay hắn, trên đời còn có loại đồ vật này?

Vị này đốt hương ở trong phòng thế thì anh cũng có thể ngửi được, đến lúc đó nhìn xem có thể hay không làm một giấc mộng đẹp.

Trần Ngưỡng tránh những phiến đá trước mặt dẫn đường cho Triều Giản: "Cô ấy kêu tôi ca."

"Hai mươi tuổi."

Trần Ngưỡng: "......" Thế nhưng nhỏ hơn anh năm tuổi, thật là không thể tưởng được.

"Cô ấy là bạn của cậu hả?"

Triều Giản: "Không tính."

Trần Ngưỡng ngạc nhiên, quen biết nhưng không phải bạn, nhưng anh cũng không có hỏi nhiều: "Bây giờ chúng ta về nhà luôn hay còn muốn đi nơi khác?"

Triều Giản không đáp lời Trần Ngưỡng, thẳng đến ra tới mới nói: "Đi ăn cơm."

"Đi tiệm ăn nào."

Trần Ngưỡng theo bản năng tìm KFC hoặc là MacDonald.

Mục tiêu của Triều Giản là một nhà hàng cơm Tây, Trần Ngưỡng nhìn nhìn vẻ ngoài của nhà hàng, âm thầm lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư tài khoản.

"Đuổi kịp."

Người thiếu niên phía trước chống quải trượng nghiêng đầu nói: "Tôi có tiền."

Đời này Trần Ngưỡng cũng chưa tự tin nói ra ba chữ "Tôi có tiền", thời khắc bước vào cửa hàng cơm Tây, tìm việc làm để kiếm tiền tăng lên như vũ bão.

Khi tín niệm đó lên đến đỉnh điểm, nó lại rơi xuống đáy cốc.

Kiếm tiền là để nuôi gia đình, anh chỉ có một mình, một người ăn no cả nhà không đói, thật sự là không có bao nhiêu động lực.

Cá muối Trần Ngưỡng ngồi ở một chiếc bàn trong góc, thực đơn là thứ tiếng nước ngoài duy nhất anh biết, cũng đều nhận thức, anh lật từng trang một, nhìn rồi lại nhìn.

"Tôi không ăn qua cơm Tây, không biết được món nào mới ngon, cậu đề cử một món cho tôi đi."

Người phục vụ cho rằng vị khách nhân tuấn khí này là đang nói chuyện với mình, hắn tính đề cử vài món thức ăn lời đã tới bên miệng, đột nhiên lại bị một vị khách nhân cực kỳ đẹp còn lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn làm sợ tới mức cuống quít nuốt trở về.

Sau đó vị khách cực kỳ đẹp kia lấy thực đơn đi, bắt đầu làm công tác đề cử.

Người phục vụ: "......" Tui giống như đã biết cái gì đó rồi thì phải.

Trần Ngưỡng đối cơm Tây không vấn đề gì, lần đầu tiên trong đời ăn thử, không có như anh tưởng tượng.

Thực thanh đạm, rau dưa đều không bỏ dầu, ăn vào chính là nguyên nước nguyên vị.

Trần Ngưỡng cắt một lát cam trên đĩa thịt nguội ăn luôn, chua đến mức mặt anh đều nhăn tít lại.

Triều Giản cắt một miếng cá nướng đưa cho anh: "Ăn đi."

Trần Ngưỡng không thích ăn cá, có lẽ là phiền toái, cũng có khả năng là khi còn nhỏ bị mắc xương cá, anh chần chờ chọc chọc thịt cá, lật ngược phần dưới lên tiếp tục chọc.

"Không có xương." Triều Giản nhíu mày, một bộ lại không ăn liền đổ sọt rác đi.

Trần Ngưỡng gấp thịt cá lên cắn một ngụm, thịt rất mềm và tươi, ngon không ngờ, anh hỏi là loại cá gì.

"Có biết anh cũng mua không nổi."

Trần Ngưỡng: "......" Ờ được thôi.

Triều Giản ăn rất ít, hắn kết thúc bữa cơm trưa trong thời gian rất ngắn.

Trần Ngưỡng nói: "Món ăn trong nhà hàng này nhìn ngon, món ngon nhất vẫn là món cá này."

Triều Giản đồng thời cùng anh nói chuyện: "Chân sẽ tốt lên."

Trần Ngưỡng hơi trố mắt, tâm lý hơi trì trệ dẫn tới không thể hành động tự nhiên, đột nhiên đề cập tới chuyện riêng tư, anh không muốn tra hỏi đối phương.

Cứ việc anh thực sự hy vọng cộng sự của mình có thể chạy có thể nhảy.

Thiếu niên lại chủ động cho anh lời hứa hẹn.

Trần Ngưỡng buông dao nĩa, nghiêm túc nhìn thiếu niên: "Có cái gì yêu cầu tôi hỗ trợ cứ việc nói với tôi."

Triều Giản nói: "Tôi muốn ngâm chân mỗi ngày."

Trần Ngưỡng chớp mắt, thế cho nên?

Triều Giản gõ gõ quải trượng:
"Tôi không thể rửa chân bằng nạng. "

Nghe minh bạch ý tứ của hắn Trần Ngưỡng muốn xốc bàn:
"Không phải trên tâm lý thôi sao, chân của bản thân......"

Triều Giản mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm anh.

"......"

Trong miệng Trần Ngưỡng vẫn có hương vị thơm ngon của thịt cá, anh gấp miếng cá còn lại ăn xong: "Nước rửa chân đúng không, tôi lấy cho cậu."

Ngâm chân trước khi đi ngủ rất thoải mái, lúc đi học anh từng mua qua một cái thùng gỗ, rất ít khi dùng nên để trong phòng vệ sinh, có một ngày muốn dùng thì đã thấy nó mốc meo luôn rồi.

Hiện tại có người muốn ngâm, anh cũng thuận tiện ngâm cùng cũng rất tốt.

Đêm đó Triều Giản liền ngâm chân.

Cái thùng rất lớn, Trần Ngưỡng chiếm một nửa, anh thả một ít ngải diệp vào trong nước, còn đắp khăn lông lên đùi mình cùng Triều Giản, hình như cũng chỉ có một chuyện như vậy không mệt.

Trần Ngưỡng ở một bên ngửi mùi hương diệp thảo một bên xem trang web, đột nhiên mu bàn chân bị dẫm nhẹ, anh ngẩng đầu hỏi vị ngồi trên ghế đối diện: "Làm sao vậy?"

Triều Giản nhìn anh một lát, rũ mi lật sách.

Trần Ngưỡng không thể hiểu được.

"Lỡ mà bây giờ tiến vào thế giới nhiệm vụ, hai chúng ta cả giày cũng không có mà mang."

Trần Ngưỡng đột phát kỳ tưởng nói: "Sẽ có người đi vào khi đang ngủ đi?"

Người nghe duy nhất không đáp lại, Trần Ngưỡng liền dùng đầu ngón chân chạm vào hắn, lại bị đá tới mép thùng.

Nước trong xô rung chuyển dữ dội.

Trần Ngưỡng không tức giận, chỉ là không thể giải thích được, không nhịn được nói: "Cậu thì có thể dẫm lên mu bàn chân của tôi, còn tôi chỉ chạm vào ngón chân của cậu, cậu liền giống như muốn ăn tôi luôn là sao."

Triều Giản ngoảnh mặt làm ngơ.

Trần Ngưỡng không có biện Pháp gì với vị cộng sự này, anh đã ngâm xong liền lau khô chân: "Chậu hoa kia của cậu mọc lông rồi có biết không?"

"Kệ nó." Lúc này cộng sự mới chịu mở miệng vàng.

"Tôi không phải muốn xen vào." Trần Ngưỡng nói, "Mọc lông rồi liền không thể tưới nước......"

Nghĩ tới bồn hoa của Tôn Văn Quân, anh mở WeChat lấy tấm ảnh chụp chuyển hướng cho thiếu niên nhìn: "Cậu xem cái này, lẽng rồi, lấy kinh nghiệm trồng hoa chết vô số của tôi tới xem, tuyệt đối là vì tưới quá nhiều nước còn khuyết thiếu ánh sáng mặt trời nữa."

Trên mặt Triều Giản không thêm che giấu lộ ra biểu tình ghét bỏ: "Xấu xí."

"Chỉ là một chiếc lá đã héo úa."

Trần Ngưỡng theo ánh mắt của theo thiếu niên nhìn vào màn hình điện thoại, không hiểu sao giao diện lại biến thành lịch sử trò chuyện.

Thiếu niên chỉ chính là hình chân dung của Tôn Văn Quân.

Nhưng Trần Ngưỡng sờ lương tâm mà nói, hình chân dung của Tôn Văn Quân chụp so với hắn người thật còn có mị lực hơn, trên Weibo chính là một cái bác sĩ nam thần, thật sự cùng chữ xấu không dính dáng gì với nhau cả.

.

Hai ngày sau Trần Ngưỡng và Triều Giản vào thế giới nhiệm vụ.

Trước khi đi vào Trần Ngưỡng đang cắt dứa trong bếp, anh vừa đổ nước vào một cái bát lớn, dứa cắt đôi còn chưa bỏ vào, người liền tại chỗ biến mất.

Cùng biến mất còn có Triều Giản người đang ở một bên chờ ăn dứa.

Lần này Trần Ngưỡng không thể mang theo ba lô, toàn thân trên dưới chỉ có thẻ thân phận đi đâu cũng phải mang theo, cùng với một nắm sữa bơ bị người nào đó ăn sạch anh mới lấy thêm bỏ vào túi.

Triều Giản so với anh càng đơn giản, chỉ có mỗi một bộ quải trượng.

Trần Ngưỡng và Triều Giản ở bên cạnh hồ nước tôi nhìn cậu, cậu lại không nhìn tôi.

"Hình như có giọng nói ở đằng kia," Trần Ngưỡng chỉ chỉ, "Chắc là những người làm nhiệm vụ khác, chúng ta đi qua đi."

Sắc mặt Triều Giản nặng nề: "Dứa chưa ăn."

Trần Ngưỡng suýt vấp phải đám cỏ dây ngã xấp xuống: "Mốc thời gian đã khác, lúc về nó vẫn ở nguyên trên thớt, vẫn ăn được bình thường."

"Có mang theo thuốc không?" Anh nhìn vào túi quần của thiếu niên, ánh mắt vừa hồi hộp vừa lo lắng, không mang theo thuốc liền muốn mệnh.

Triều Giản không đáp, Trần Ngưỡng túm túi quần hắn, hắn trực tiếp đem bình thuốc ném qua.

Vì thế gia sản của Trần Ngưỡng nhiều thêm một bình thuốc.

Trần Ngưỡng và Triều Giản đi một đoạn ngắn qua bãi cỏ, ở ven đường thấy mấy cái nhiệm vụ giả.

Tính luôn hai người bọn họ tổng cộng có mười ba người.

Lần này nhiệm vụ giả số với lần thứ hai thiếu, nhưng cùng lần đầu tiên so thì vẫn nhiều hơn.

Trần Ngưỡng tới muộn, lưu trình phổ cập kiến thức cho nhóm người mới đã kết thúc, tiếng chửi bậy cùng với tiếng khóc thút thít cũng đều sắp kết thúc.

Mười ba người chín nam bốn nữ.

Trần Ngưỡng âm thầm quan sát một phen, lúc này nhóm lão nhân trên mặt đều viết ta là lão nhân, không hề che giấu, rất dễ phân biệt.

Trong đám người còn có một người quen mắt, là tiểu mỹ nhân ở KFC giúp Trần Ngưỡng giải vây lúc trước.

Người nọ là lính mới, hắn ôm chân ngồi ở trên cỏ, trên khuôn mặt khó phân biệt được là năm hay nữ không có chút huyết sắc, đôi mắt lại không đỏ, trong mắt cũng không hiện bao nhiêu tuyệt vọng.

Năng lực thừa nhận cũng rất khá.

"Là anh." Mỹ nhân bắt gặp ánh mắt của Trần Ngưỡng, mặt lại dại ra.

Trần Ngưỡng vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cuối con đường nhỏ truyền đến tiếng quát tháo.

Đám người xụi lơ trên mặt đất vội vàng đứng lên.

Có hai chiếc xe bò chạy tới.

Ngồi trên xe là hai gã đàn ông mặc áo vải, tuổi khoảng 30, một gã thiếu một cái cánh tay, một gã thiếu một bên lỗ tai.

"Không phải để cho các người đợi ở chỗ đập nước sao? Tại sao lại dừng ở đây?"

Người đàn ông cụt tay đen mặt nói: "Đều lên xe đi... nhanh lên, trở về còn bận việc... Còn một đống thứ phải làm, phiền muốn chết."

Mọi người sôi nổi bò lên trên xe.

Trần Ngưỡng kinh ngạc cảm thán các tân nhân đợt này không khóc cũng không nháo, cũng không lúc kinh lúc rống, nghĩ thầm không biết là ai cho bọn họ làm công tác tư tưởng, hiệu quả lại tốt như vậy, có cơ hội anh muốn lãnh giáo một chút.

Hai chiếc xe bò, một chiếc chở sáu người, một chiếc bảy người, Trần Ngưỡng và Triều Giản ở trong số bảy người kia.

Triều Giản chống quải trượng cộng thêm khuôn mặt của y đều là tiêu điểm, vừa lên xe hắn liền nhắm mắt.

Thế là Trần Ngưỡng trở thành điểm chuyển tiếp của những người đó.

Tiểu mỹ nhân kia ngồi đối diện với Trần Ngưỡng, rất hữu hảo giới thiệu chính mình: "Tôi kêu Trần Tây Song hức......"

Trần Ngưỡng nhìn hắn nhiều lắm 18 tuổi: "Bốn chữ?"

"Không phải, là Trần Tây Song," Trần Tây Song thẹn thùng nói, "Chữ phía sau không phải tên của tôi, là câu cửa miệng thôi... thói quen."

"......" Trần Ngưỡng tỏ vẻ không ngại.

Bốn người khác cũng gia nhập vào, nhỏ tiếng chào hỏi nhau, bọn họ phân biệt là Vương Tiểu Bội, Hạng Điềm Điềm, Tiểu Tương, Từ Định Nghĩa.

Sáu người ở chiếc xe bò phía sau như sợ bị đội ngũ vứt bỏ, nháo nhào nói tên của mình ra.

Sáu người là Lưu Thuận, Trương Quảng Vinh, Vương Khoan Hữu, Lý Bình, Đát Yến, Tiền Tần.

Trần Ngưỡng nói cho mọi người biết tên của mình cũng nói ra tên của cộng sự.

Những chuyện khác chờ tới lúc làm nhiệm vụ rồi lại nói.

Hai con bò đột nhiên không chịu đi, hai người đàn ông đã lấy dây thừng đánh chúng nó vài cái, nhưng chúng nó vẫn bất động.

Không đi chính là không đi.

"Đi mau! Mụ nội nó, đều không muốn về nhà đúng không"

Người đàn ông cụt tay lắc mạnh sợi dây trong tay, chửi rủa: "Sau ba ngày nữa, lão tử liền ăn mày!"

Con bò rốt cuộc dẩu mông chậm rì rì đi về.

Trần Ngưỡng đã thu được một cái tin tức, phải hoàn thành nhiệm vụ trong vòng ba ngày.

Xe bò băng qua cầu nhỏ, đi đến "Lão Tập thôn", bọn người Trần Ngưỡng bị xắp xếp ở hai gian phòng trong một ngôi nhà.

Mười ba người tách ra, nữ một phòng, nam một phòng.

Trong số chín người đàn ông, có sáu người trẻ tuổi và ba người trung niên, mọi người đã biết tên nhau từ trước, nhưng vẫn còn không thân.

"Đây là lần thứ hai tôi tiến vào thế giới nhiệm vụ." Vương Khoan Hữu chỉ vào Lưu Thuận ở bên trái, "Hắn là lần thứ ba."

Trần Ngưỡng nhìn nhìn Vương Khoan Hữu, lịch sự văn nhã, phong độ trí thức, là người có khí chất có học vấn.

Còn Lưu Thuận là một người đàn ông trung niên, chất phác, xấu hổ khi bị mọi người nhìn chăm chú, mọi cử chỉ hoàn toàn không có dấu vết đã trải qua ba lần giãy giụa sinh tử.

Hoàn mỹ thuyết minh cái gì kêu người ngốc có phúc của người ngốc.

Trần Ngưỡng biết Lưu Thuận nhất định là có một chỗ hơn người, trong thế giới nhiệm vụ, vận may rất quan trọng, nó cũng được tính như một loại thực lực.

"Hai chúng tôi cũng là lần thứ ba." Trần Ngưỡng bắt lấy quải trượng của cộng sự.

"Tiểu Tương là lần thứ tư."

Vương Khoan Hữu nói: "Trong số chúng ta nàng là người có nhiều kinh nghiệm nhất, trước tiên chúng ta đi theo nàng hành động."

Trần Ngưỡng nhớ lại một chút cô gái kêu Tiểu Tương kia, là một nữ sinh búi tóc củ tỏi, Vương Khoan Hữu lại nói thêm một câu: "Nhắc nhở của lần nhiệm vụ ở chỗ tôi đây... là hai câu nói... trễ chút nữa chúng ta lại tâm sự."

Vương Khoan Hữu không tung ra bom nặng kí gì nữa, hắn nói xong liền lâm vào trầm tư.

.

"Có năm người là lão nhân, tám lính mới, phân phối cũng tạm ổn, lần này ngay từ đầu liền có thể biết nhiệm vụ nhắc nhở, hy vọng có thể cung cấp manh mối quan trọng."

Trần Ngưỡng cùng Triều Giản thì thầm: "Cái cậu tên Trần Tây Sông kia, lúc trước ở KFC đã giúp tôi một lần."

Triều Giản: "Muốn trả nhân tình?"

"Có thể giúp thì giúp, làm hết sức thôi."

Trần Ngưỡng chạm phải đôi mắt hồ ly của Trần Tây Song liền cười cười, đệ đệ, nếu như không gặp phải quỷ, tôi sẽ giúp cậu, còn nếu như gặp phải quỷ thì tôi đây chỉ sợ cũng bó tay.

.

Một lúc sau, trưởng thôn đến, ông ta gọi bốn cô gái ở phòng bên cạnh vào phòng Trần Ngưỡng bên này.

Mười bốn người cùng nhau chen chúc trong một căn phòng liền trở nên chật chội.

Trên đầu thôn trưởng bọc một tầng khăn vải, bàn tay ngâm đen cầm tẩu thuốc, không tỏ vẻ uy nghiêm mà ngồi xổm trên ngưỡng cửa đối mặt với bọn họ hút thuốc lá sợi.

Trong phòng khói thuốc lượn lờ, thuốc lá kém chất lượng đâm vào mắt và mũi của mọi người xung quanh.

Có người đánh cái hắt xì rõ to.

Thôn trưởng cũng không dừng lại, ánh mắt ông không có rơi vào thân ảnh nào, hồn không biết bay tới nơi đâu rồi.

Trần Ngưỡng nhìn cái tẩu thuốc cũ kĩ của ông chợt nhớ tới nữ nhân của phòng khám nhỏ, cái tẩu thuốc kia của cô nàng chắc là rất đắt, nó được bảo dưỡng rất tốt.

"Sự tình ta kêu lão Trương nói cho các ngươi đều nhớ kỹ rồi chứ." Thôn trưởng đột nhiên mở miệng nói một câu không đầu không đuôi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

"Còn không nhớ kỹ sao?" Thôn trưởng dẫm lên ngạch cửa đứng dậy, khuôn mặt già nua mặt nhăn đến gắt gao.

Mọi người: "......"

Bọn họ nên gật đầu hay nên lắc đầu?

Trần Ngưỡng lên tiếng nói: "Thôn trưởng, Lão Trương không giải thích gì với chúng tôi."

"Cái tên lão Trương kia!" Thôn trưởng đem tẩu thuốc nện ở trên cửa, đập mạnh đến kêu bang bang, "Ta liền biết hắn không làm được cái tích sự gì mà, cả ngày chơi bời lêu lổng, người như hắn cho hắn một ngụm cơm còn không bằng uy gia súc!"

Trong phòng chỉ có tiếng mắng của thôn trưởng hận sắt không thành thép, ông mắng xong liền hung hăng rít một ngụm thuốc lá: "Nếu lão Trương còn không nói rõ, ta đây liền cùng các ngươi nói."

"Thôn trưởng ngài nói đi, chúng ta đều sẽ nhớ kỹ." Trần Ngưỡng dựa gần vào bên người Triều Giản.

"Ngày mai là ngày họp chợ mỗi năm một lần sẽ được tổ chức ở khu vực của chúng ta, mấy cái thôn làng chung quanh đều sẽ lại đây, tổ chức trong ba ngày, là một ngày trọng đại."

Thôn trưởng nói: "Năm nay trong thôn chúng ta an bài tổng cộng 25 cái quầy hàng."

Mọi người nghe thế đều kiềm chế không được tiến hành giao lưu bằng mắt, chẳng lẽ ổng muốn chúng ta bày quán bán hàng sao?

Đừng nói đến lính mới, mấy cái lão nhân đều cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ chưa từng làm qua loại nhiệm vụ tương tự này, nhưng họ biết một điều, việc càng bình thường thì càng khó khăn.

Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản, nhỏ giọng nói:"Bày quán bán hàng cậu có thể ngồi."

Mí mắt của Triều Giản đều không thèm nâng.

"Trong thôn đã có mười hai người bày quán, các ngươi tới góp cho đủ số, mười hai thêm mười ba, vừa lúc là 25, có các ngươi, người liền đủ rồi."

Thôn trưởng lại ngồi xổm trên ngưỡng cửa, cách làn khói thuốc nhìn tường đất rạn nứt ở đối diện: "Sống không khó, chỉ là bán chút đồ vật."

"Hàng hóa đều chuẩn bị tốt, sáng mai ta lại mang các ngươi đi đến đó."

Trần Ngưỡng cho rằng hôm nay cứ thế liền xong việc, không dự đoán được còn có hậu chiêu.

Thôn trưởng làm ra một cái động tác rất cổ quái, ông yêu cầu nhóm người Trần Ngưỡng xếp thành một hàng.

Mọi người làm theo.

"Những chuyện ta vừa nói chỉ là việc nhỏ, chuyện hiện tại ta muốn nói mới là chuyện quan trọng." ngữ khí của ông đặc biệt nghiêm túc, "Thực sự rất quan trọng, các ngươi đều phải nghe rõ, cũng phải nhớ cho kỹ."

Ông chỉ vào Lưu Thuận, Trương Quảng Vinh, Lý Bình ba người trung tuổi và bảo họ đứng sang một bên: "Bắc đầu từ ngày mai, các ngươi kêu Khương Đại."

Mọi người: "......"

Thôn Trưởng không quan tâm đến ánh mắt khó hiểu của bọn họ, lại chỉ vào bốn cái nữ nhân nói: "Các ngươi kêu Khương Miêu."

Cuối cùng lưu lại tại chỗ chính là sáu người Trần Ngưỡng, tuổi ở 18 đến 30.

Tẩu thuốc trong tay thôn trưởng chỉ lần lượt từ trái sang phải: "Mấy người trẻ tuổi các ngươi, kêu Khương Nhân."

Vương Khoan Hữu nghi hoặc nói: "Thôn trưởng, chúng tôi đều có tên, tại sao lại muốn chúng ta......"

"Các ngươi chỉ cần nhớ cho kỹ." Thôn trưởng nhìn bọn họ, khuôn mặt nghiêm túc nói, "Ba ngày kế tiếp, bất luận là bày quán hay là dọn quán, đều phải nhớ tên của chính mình."

"Phải nhớ kỹ."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật