Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

Chương 31 Hành khách Xin chú Ý




Thời gian quay ngược lại một giờ trước.

Sau khi mọi người phân ra, cặp đôi kia vào phòng chờ tàu đầu tiên.

Ngươi phụ nữ nhỏ con cố tình lật sách trên sạp báo một cách lớn tiếng.

Nhưng mà người đàn ông tóc dầu không cãi nhau với cô ta như mọi khi, mắng cô ta có bệnh, cũng không dỗ không hôn, bạn trai cô ta chỉ ngồi trên chiếc ghế bên ngoài dùng điện thoại di động.

Cả hai vẫn đang chiến tranh lạnh vì chuyện lúc trước, mạnh ai làm việc nấy.

Không ai quan tâm đến ai.

Sau mười mấy hai mươi phút, người đàn ông tóc dầu kéo chiếc va li lớn, khom người cúi đầu tiến vào.

Người phụ nữ nhỏ con vẫn còn một bụng khí, nhưng dần dần không có ai nói chuyện với cô ta, liền cảm thấy trong phòng chờ đều âm u khủng bố.

Lúc này, cảm tính của cô ta đã yếu đi một chút, lý trí đã tăng lên một tấc.

Sợ hãi và bất an mọi cảm xúc đều trở lại.

Người phụ nữ nhỏ con bắt đầu kiếm cớ gọi bạn trai mình một cách cứng rắn, bảo anh ta lấy chiếc áo khoác trong vali mặc cho mình.

Nhưng bạn trai không đáp lại.

Cô ta nghĩ bạn trai đã ngủ gật ở đó, nên tăng âm lượng hét lên vài lần, nhưng không có động tĩnh gì.

Người phụ nữ nhỏ con bắt đầu tưởng rằng bạn trai của mình không hề ngủ, anh ta đang cố ý giả vờ lờ cô đi, giá trị cảm tính không được kiểm soát của cô ta tăng vọt lên mấy lần, lý tính bị ép xuống không còn một chút cặn.

Không còn cách nào hồi sinh.

Người phụ nữ nhỏ con bắt đầu mắng chửi khóc lóc, tổ tông mười tám đời của bạn trai cũng bị cô ta kéo ra chào hỏi một lần, đóng xong kịch một vai, cô ta khóc lóc nói: "Chia tay đi."

"Thật, ba ngày ầm ĩ lớn một trận, một ngày cãi nhau vì chuyện nhỏ mấy lần, cái này mà gọi là yêu nhau sao? "

"Hồi đại học chúng ta sống như thế này sao? Tốt nghiệp xong anh liền thay đổi, nhìn tôi thế nào cũng không vừa mắt anh, mới bao lâu chứ? Chúng ta tốt nghiệp tháng 7 năm ngoái. Tháng ba năm thứ hai, mới hơn nửa năm, chúng ta cãi nhau bao nhiêu lần, anh có nhớ không? Đồ khốn kiếp, anh chỉ nhớ tới trò chơi của mình! "

"Có câu nói rất đúng, khi hai người ở bên nhau sẽ có lúc muốn giết nhau, khi thấy anh thức khuya chơi game, thậm chí xin nghỉ ở công ty chỉ vì để ở nhà nâng cấp thiết bị trò chơi, tôi nghĩ sao anh không chết đi cho xong."

"Tôi mệt mỏi rồi, mỗi lần cãi nhau vì lý do gì, trước tiên anh đều thừa nhận lỗi lầm của mình, nhân cơ hội đó để dỗ dành tôi, tôi cảm thấy anh thật sự làm như vậy là do tính cách của anh, trong lòng anh yêu tôi, nhất định chúng ta sẽ kết hôn, sinh con và sẽ luôn ở bên nhau, cũng là do tôi tiện nên mới nghỉ như vậy. "

" Lần này là cô gái kia, lần trước là bạn học trường cấp ba của anh, anh luôn có lý do của anh, miễn là anh không lên giường ngủ với bọn họ thì anh không sai, là do tôi chuyện bé xé ra to, ở không đi gây sự, bệnh thần kinh. "

" Tôi sắp điên thật rồi, đều là do anh hại, chỉ quen lợi dụng tôi, không bao giờ quan tâm nhiều đến tôi, gặp hoạn nạn thấy chân tình, cút mẹ anh đi!"

"Bây giờ là tình huống thế nào, anh còn không quản được hạ thể của mình, còn không biết ngại đi đánh vị đại thúc kia, tôi xem anh còn không bằng ông ấy nữa kìa, với cái thói quen kia của anh, tới lúc anh bằng tuổi đó thân thể đều sẽ phì ra còn có thể hói đầu, anh khinh thường người ta cái gì. "

" Anh vĩnh viễn chỉ biết mỗi miệng lưỡi trơn tru. "

"Tôi cũng không còn trông cậy gì ở anh, sống hay chết đều là mạng của tôi, chết ở đây thì chết ở đây, tôi nhận. "

" Chia tay đi, tôi đã chịu đủ lắm rồi, đừng đợi quay trở về nữa, chia tay ngay, chia ngay. "

Trong phòng chờ có một lúc im lặng xuống, sau đó người phụ nữ hét lên một cách điên cuồng: "Anh có nghe thấy tôi nói mình chia tay không, anh chết rồi sao, sao không trả lời? Hả!"

Người bạn trai vẫn nằm trên vali không đứng dậy, người nữ nhân vóc dáng nhỏ đi tới đẩy anh ta, ra sức đẩy rất mạnh.

Anh ta ngã xuống đất không còn hơi thở, miệng há rất to.

Không có đầu lưỡi bên trong.

Mới có một màn bây giờ.

.

Người phụ nữ nhỏ con không thể chấp nhận hiện thực, vì tính cách, tình cảm cô ta chưa một lần dứt khoát.

Cô ta chỉ nói lời chia tay trong phút chốc bốc đồng, giống như vô số lần trước đó, khoảnh khắc nói xong cô ta thực sự không có dũng khí, trong lòng cũng không phải nghĩ như vậy.

Chỉ cần bạn trai dỗ dành một chút là sẽ qua.

Sau đó bọn họ cố gắng lên xe còn sống và rời khỏi đây, trở về thế giới thực, tiếp tục sống cuộc sống ồn ào của bọn họ.

Tinh thần sa sút, chơi game, hai điểm này sẽ còn rước họa vào thân trong những cuộc cãi vã sau này.

Không sao, không có ai là không cãi nhau trong cuộc sống.

Đổi một người thì cần phải bỏ thời gian tìm hiểu lại từ đầu, lòng con người vẫn cách một cái bụng, đến giây phút sinh tử cũng không biết người bên gối là người hay chó, vô căn cứ như vậy nên không đáng tin cậy.

Bây giờ bạn trai của cô ta đã chết, điều này khiến cô phải đối mặt như thế nào?

"Đều là do ngươi!"

Cô ta phẫn hận nhìn chằm chằm Hướng Đông, cuồng loạn nói: "Ngươi làm cho mọi người tách ra, nếu không bạn trai của ta sẽ không chết!"

Hướng Đông lười đưa mắt nhìn, tuy hắn ta thô tục cũng không muốn bùng nổ ngay lúc này: "Vi phạm quy tắc, thì chính là vi phạm quy tắc, nói nhiều như vậy làm gì. "

" Không thể! Không thể nào vi phạm, không thể nào. "

Người phụ nữ tinh thần hỗn loạn nói không rõ ràng," Chúng tôi là số tàu T57, là buổi chiều ngày 18, 3291 xếp phía trước, làm sao có thể tới phiên chúng tôi? Không đến lượt chúng tôi, nếu chết phải là 3291 chết trước. "

Văn Thanh thổi bong bóng:"Rất rõ ràng thưa nữ sĩ, 3291 không có người vi phạm quy tắc, vì vậy ná, "

Hắn lăn kẹo cao su trong miệng sang một bên má rồi nói bằng một giọng "sến súa", sau đó từ từ nhả ra: "Liền giống như hiện tại, nhảy qua rồi."

Bầu không khí trở nên vi diệu.

Người phụ nữ không hản ứng kịp, đứng đó ngây ngốc.

"Nếu còn không biết, tôi có thể giải thích và biểu diễn lại một lần nữa, nhiều hơn liền không được. "

Văn Thanh mười phần lấy làm tiếc nói: "Tôi sẽ cảm thấy phiền, hy vọng mọi người lượng thứ cho."

Đám đông: "......"

Trang bức, diễn tinh, biến thái.

.

Trần Ngưỡng ho khan vài tiếng trong cổ họng vì ngứa ngáy.

Âm thanh kia như kéo người phụ nữ nhỏ con ra khỏi sự tuyệt vọng, cô ta nhìn Trần Ngưỡng bằng ánh mắt tan rã, rồi từ từ như nhớ ra điều gì đó, đầu óc trống rỗng bỗng nhiên vang lên ầm ầm.

"Không phải ngươi nói mình dùng loại giấy vệ sinh chui vào từ máy an ninh dưới lầu sao?"

Đau khổ và tuyệt vọng trong lòng người phụ nữ như tìm được lối thoát, cô ta hung ác chửi mắng Trần Ngưỡng: "Cũng chỉ có một mình ngươi dùng, làm trái quy tắc chính là ngươi mới đúng, tại sao người chết lại không phải là ngươi?"

Trần Ngưỡng không xem câu nói này là chuyện gì to tát, nhưng có người thì có, chiếc nạng bằng kim loại lại bay qua.

Tốc độ quá nhanh, Hướng Đông hóa thân thành gà mái già cũng chậm hơn một bước.

Đôi nạng vụt tới, mang theo sức mạnh bạo ngược đáng sợ, người phụ nữ la hét tránh né theo bản năng, cô ta ngã quỵ xuống đất, tay chân run rẩy, đầu bù tóc rối, bò về phía thi thể bạn trai mình.

Tuy nhiên khi bàn tay cô ta sắp chạm vào, bản năng cô ta lại khống chế được cơ thể chính mình, cô ta co rụt lại, hai mắt mở to, trong lòng có một tia hoảng sợ không thể che giấu được.

Hoặc là cảm thấy chính mình không nên thế này, đó chính là người yêu của mình hơn bốn năm, chết rồi mình cũng không nên sợ.

Nhưng cô ta không thể cưỡng lại bản năng.

Sau đó lại nghĩ tới tất cả những chuyện bọn họ đều cùng nhau làm ở trạm xe, bạn trai vi phạm quy tắc, có lẽ cô ta cũng vậy.

Không biết chính mình sẽ chết vào lúc nào, người phụ nữ che mặt bắt đầu khóc rống lên.

Khóc lóc một hồi có lẽ tinh thần quá suy sụp, bất ngờ phát ra tiếng kêu thê thảm.

"Ahhhhh---"

Trong số nhữn người xung quanh, chỉ có Văn Thanh là liếc mắt nhìn thẳng.

Bất cứ khi nào hắn nhìn thấy người khác bất lực và tuyệt vọng, khuôn mặt bình thường của hắn sẽ nở một nụ cười quái dị.

Giống như bây giờ.

Không có gì có vẻ thú vị hơn thế.

Cuộc sống như đã thăng hoa.

Vì vậy mới nói hắn rất thích thế giới nhiệm vụ, nơi này mọi thứ đều có thể thỏa mãn hắn.

.

Trần Ngưỡng nhặt lấy cây nạng lau một chút, rồi đưa cho thiếu niên có áp suất rất thấp bên cạnh, hỏi những người khác: " 3291 có những ai?"

Trong phòng chờ không có một tiếng động.

Một hai phút sau, cuối cùng trong đám đông có người giơ tay lên, là Lâm sư huynh: "Tôi và sư muội."

Trần Ngưỡng liếc nhìn sư muội của tiểu ca anh tuấn kiểu Nhật, không biết có chuyện gì, tâm trạng dường như rất tệ, không ngừng lau mặt.

Đều đã cọ xát đến rất đỏ.

Cô nàng vẫn còn xoa, như thể phải đổi một lớp da.

Tiêu Tiêu không để ý đến tầm nhìn của Trần Ngưỡng, cô nàng đột nhiên ụa vài tiếng, rồi đột ngột nôn ra.

"Oẹ....."

Tiếp theo liền nôn ra một vũng lớn thức ăn không được tiêu hóa, phía sau thì nôn ra nước axit từ dạ dày.

Mọi người đều sửng sốt.

"Làm sao vậy, làm sao lại nôn ra thế này?"

Nếu bọn họ không phải đã sớm biết nhóm 3291 không vi phạm quy tắc, thì nhìn thấy Tiêu Tiêu nôn thành như thế, bọn họ đã sớm bỏ chạy.

Lâm sư huynh vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Tiêu, giải thích nói: "Sư muội tôi chắc đã ăn trúng thứ gì đó, nên bụng khó chịu."

Tiêu Tiêu lau sợi tóc dính trên miệng mình, đối với cầu xin Lâm sư huynh nói: "Mau đưa em rời khỏi đây...."

Lâm sư huynh vội vàng dìu cô ra khỏi phòng chờ thứ năm.

Ngay sau khi rời đi, phản ứng nôn mửa của Tiêu Tiêu lập tức dịu đi, cô đẩy Lâm sư huynh ra, tự mình chống tường đi về phía phòng chờ thứ nhất.

Lâm sư huynh không yên tâm nên đưa tay ra sau lưng cô, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Tiêu lắc đầu.

Trong mắt Lâm sư huynh hiện lên vẻ thất vọng: "Tiêu Tiêu, anh biết em không thích dựa dẫm vào người khác, nhưng tình hình bây giờ là đặc biệt, đây không phải là thế giới thực, em không cần phải quá cậy mạnh, hãy nói cho anh biết có chuyện gì, mặc dù anh không có nhiều khả năng lắm, nhưng ít nhất anh cũng có thể nghĩ cách giúp em, còn sẽ không làm hại em. "

Tiêu Tiêu đang đi phía trước chậm rãi dừng lại, không quay đầu lại nói:" Em chỉ thấy ghê tởm. "

Lâm sư huynh nghĩ rằng Tiêu Tiêu đang nói về mình, nên sắc mặt cậu ta nhất thời trắng bệch, cơ thể cũng đông cứng tại chỗ.

"Vốn là em cũng không nghĩ nhiều về điều đó, chỉ nghĩ đó là một giấc mơ."

Tiêu Tiêu cuộn tròn ngón tay giữ bức tường: "Người đàn ông đó chết rồi em cũng không nghĩ đến phương diện kia, nhưng đến khi em biết hắn ta chết nhưng trong miệng không có lưỡi, em liền.... "

Lâm sư huynh nghe vậy như sống lại, nghiêm mặt nói: "Giấc mơ gì vậy? Người đàn ông đó đã làm gì em?"

Móng tay của Tiêu Tiêu bấu lấy tường.

"Nếu em không muốn nói cũng không sao, đừng miễn cưỡng chính mình." Lâm sư huynh lo lắng rằng cô sẽ làm bị thương móng tay mình, "Giấc mơ cũng chỉ là mơ thôi."

"Không phải."

Lâm sư huynh không hiểu: "Cái gì?"

"Không phải là mơ." Tiêu Tiêu rùng mình nói, "Không phải mơ, không phải."

Cô quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, run rẩy nói chuyện gì đã xảy ra.

Lâm sư huynh nghe xong cả người nổi da gà: "Có phải là em suy nghĩ quá nhiều rồi không?"

Nói xong cậu ta cũng không nói gì nữa.

Nào có trùng hợp như vậy.

Tiêu Tiêu nhớ đến sự nhúc nhích và mềm nhũn trơn nhẫn trong giấc mơ kia, cô lại bắt đầu lau mặt, sức lực dần dần mất kiểm soát, đầu ngón tay cào lên, trên mặt xuất hiện vết máu.

Cô không biết đau, thần sắc có mấy phần điên rồ.

Lâm sư huynh vội vàng ấn lấy tay Tiêu Tiêu: "Em đừng lâu mạnh như vậy, Tiêu Tiêu, dừng lại, anh đưa em đi rửa mặt, bây giờ anh đưa em đi ngay!"

"Vô dụng, em không quên được." Nước mắt của Tiêu Tiêu tuôn ra, không một chút ánh sáng.

"Người đàn ông kia đã chết, hồn ma của hắn sẽ ở lại đây, không thể đến thế giới thực được, chúng ta thì khác, chúng ta đã không vi phạm các quy tắc, rất nhanh sẽ đến thời gian soát vé, lên xe rồi liền có thể trở về thế giới thực. "

Có thể nhìn ra vẻ khó chịu của Lâm sư huynh, cậu ta nói trong nghẹn ngào: "Rời khỏi nơi này, từ từ sẽ thả lỏng xuống, nếu không buông được thì anh đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý, luôn có biện pháp mà, Không sao đâu. "

Tiêu Tiêu nghe lời này của Lâm sư huynh, từ từ sống lại một chút.

.

Những người khác vẫn ở trong phòng chờ thứ năm.

Bọn họ muốn biết luật chơi là gì, cũng ghen tị với đám người 3291, vậy mà nhóm bọn họ có thể toàn bộ tránh được.

Giờ chỉ biết đôi sư huynh muội kia ở ca này.

Chắc chắn phải có nhiều hơn hai người.

Trong đám đông xuất hiện những ánh mắt quan sát bí mật.

"Nếu đã nhảy vọt qua 3291, cũng có nghĩa là ca này an toàn."

"Ừ, không sao rồi."

"Còn ai nữa, đừng giấu giếm, đến giờ cũng không phải đi đợi xe sao."

"Ừ đúng đó, không cần thiết, nguy hiểm nhất hiện nay chính là chúng tôi những người trên hai tuyến xe cuối cùng. "

" ... "

Mọi người thi nhau thăm dò, cảnh tượng vừa hài hước vừa thực tế khiến người ta không rét mà run.

Nhưng mà vẫn không có ai đứng ra.

Thực sự chỉ có hai người trong chuyến tàu đó sao?

.

Trần Ngưỡng không tham gia thăm dò, anh đang xem thi thể của người đàn ông tóc dầu, không có vết sẹo hay vết máu trên người.

Chính là miệng vẫn mở, mở đến biên độ to nhất, làm cách nào cũng không thể đóng lại được.

Quy tắc giết người hoặc là cực kỳ đẫm máu, hoặc là đơn giản thanh thản nhưng bên trong mang theo điểm khiến người nhìn sợ hãi.

Trần Ngưỡng đang muốn thu hồi tầm mắt thì bỗng nhiên kẹt lại, chuyển sang cái ghế bên cạnh thi thể, nơi đó có thêm một cái lưỡi.

Những người xung quanh không có chút phản ứng nào, cho thấy bọn họ không nhìn thấy nó.

Đó là lưỡi ma.

Nhưng tại sao chỉ có lưỡi.

Người đâu?

Trần Ngưỡng nhanh chóng không buồn nghĩ đến vấn đề này nữa, chiếc lưỡi ma quái kia đang lướt quanh người phụ nữ có vóc dáng nhỏ, ngoáy ngoáy khiến anh phát tởm, anh không nhịn được lấy một chiếc nạng của Triều Giản, chọc mạnh vào nó một cái.

Những gì người khác nhìn thấy là Trần Ngưỡng đang chọc vào mặt đất, thế là bọn họ đều tập trung sự chú ý vào anh.

Trần Ngưỡng trả lại chiếc nạng cho Triều Giản, thản nhiên nói: "Tôi nhìn lầm, tôi tưởng có con gián."

Triều Giản không hỏi gì.

Trần Ngưỡng chủ động nói nhỏ với hắn: "Tôi đang chọc ma lưỡi."

Triều Giản rũ mắt nhìn lướt qua anh, không sợ sao?

Trần Ngưỡng ho khan một tiếng, cảm thấy buồn nôn.

Không biết đầu lưỡi ma kia đã đi đâu, chắc nó sẽ không xuất hiện nữa.

.

Hướng Đông hối thúc mọi người quay lại lật sách đọc báo, sau khi đọc xong thì xuống lầu tìm thông tin.

"Ta biết còn người ở 3291 còn chưa đứng ra, nhưng số lượng sẽ không đông, các người còn lại chủ yếu thuộc hai tuyến cuối là T57 và K1856."

"Bây giờ người đầu tiên tử nạn ở đợt hai là T57, các người vẫn đang chờ cái gì, chờ chết à? "

Hướng Đông nói ra hai câu này, đám đông liền cứng ngắc mặt mày rời đi.

Không phải vì người khác, thì cũng vì chính mình, phải nhanh chóng tìm ra manh mối.

Hướng Đông di chuyển đến bên trái Trần Ngưỡng, lợi dụng chiều cao của hắn ta, nhìn lướt qua người anh, thấy người bên phải anh, ba phần cảnh giác bảy phần hung tợn.

Tiện đà là vừa đố kỵ vừa hâm mộ, còn có nỗi sợ hãi đến mức hắn không muốn thừa nhận.

Hắn không bao giờ muốn làm nhiệm vụ với người này trong tương lai.

Người này còn bạo lực hơn cả hắn.

Hắn rất sẵn lòng dâng ra cái tên "Chó điên" cho tên này.

Một khi đã so sánh, hắn cảm thấy mình bình thường hơn nhiều.

Mẹ nó, vết thương trên mặt và sau đầu đều là không đáng có, nếu thật sự ăn được bắp cải Trần Ngưỡng nên bị đánh thì không oan.

Vấn đề là, hắn thậm chí còn không chạm được vào bàn tay nữa kìa.

Hướng Đông đau gan nói: "Trần Ngưỡng, mày có phải là tuyến T57 không?"

Trần Ngưỡng nói, "Không phải. "

Hơi thở của Hướng Đông phun ra đều dồn dập: "3291? Con mẹ nó mày là chuyến tàu tiếp theo phải không? Vậy chẳng phải sẽ đi ngây lập tức, vậy Lão Tử một mình lưu lại nơi này chẳng phải rất tẻ nhạt sao."

Trần Ngưỡng:" ... Cuối cùng."

"Tối..... Mẹ!, chúng ta cùng một chuyến tàu, sao lúc trước tao hỏi, mày lại không nói."

Hướng Đông đem cơn giận làm cho nguôi ngoai một chút, hắn gần như không nói nên lời: "Đầu của mày thì sao?"

Trần Ngưỡng nói: "Còn có thể chống đỡ."

Ngay khi Trần Ngưỡng định gọi Triều Giản đi ra ngoài, người phụ nữ có vóc dáng nhỏ đang nằm trên mặt đất đột nhiên nói.

"Có phải là ngươi đã làm gì, để bạn trai ta chết thay ngươi đúng không?"

Lời này khiến Trần Ngưỡng cau mày: "Tôi không có ân oán gì với anh ta."

Người phụ nữ sững sờ vài giây, chỉ tay một cái vào người mới đi ra cửa.
" Vậy chính là ông!"

"Ông làm đúng không?"

Tôn Nhất Hành kinh ngạc co rụt vai lại, chậm rãi xoay người, nắm chặt cặp sách: "Tôi không có... Tôi cái gì đều không biết... "

"Chính là Ông làm! Hắn đánh ông, ông liền muốn hắn chết!"

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Tôn Nhất Hành, như muốn xông lên giết ông: "Nói đi, ông rốt cuộc đã làm cái gì?"

Tôn Nhất Hành sợ hãi liên tục lắc đầu:" không có, tôi không có. "

Trần Ngưỡng đang định nói, phía sau đã phát ra một thanh âm.

"Nữ sĩ, xin cư xử văn minh một chút, chúng ta là người, không phải chó, đừng sủa bậy."

Văn Thanh đi tới bên cạnh Tôn Nhất Hành, túm tóc ông, nhấc cái đầu đang treo trước ngực của ông lên: "Cô sờ sờ lương tâm mình một chút, bộ dạng giống như ông ta, có thể làm chuyện như vậy sao? "

Người đàn ông run rẩy hai chân, gò má xanh tím, miệng nứt ra, đôi mắt đỏ ngầu rũ xuống, chiếc kính vỡ treo trên sống mũi sưng vù, trông thật thê thảm.

Đáng thương đến người xem đều giận sôi.

Ánh mắt người phụ nữ nhỏ con trống không, mạnh miệng tuyên bố: "Thế thì bị ăn hiếp lâu ngày chắc chắn sẽ có vấn đề về tâm lý. Nhiều trường hợp như vậy ngoài mặt thì nhát gan, nhưng đằng sau thì ..."

"Haha, xã hội và pháp luật đều bị lay động đi ra luôn rồi, người bị ức hiếp vẫn là do các người an bài, tha cho bọn họ đi, số mệnh bọn họ đã đủ tồi tệ rồi. "

Văn Thanh cười lạnh, cầm đồng tiền xoay người:" Bạn trai cô đã vi phạm quy tắc, cô đừng gặp ai cũng đẩy bát phân lên đầu người đó nữa, trong lòng cô cũng biết rõ cái chết của hắn ta người thường không thể làm nào làm được, đừng giãy dụa nữa, người lớn rồi phải học cách đối mặt với thực tế chứ. "

Người phụ nữ nhỏ con phát hiện nỗi sợ ma của cô ta cũng không thể so sánh với người đàn ông này.

Chắc là đã chịu phải chuyện gì đó ...

"Keng"

Một đồng xu rơi xuống tay cô ta, khiến cô ta run lên.

Văn Thanh cúi người nhặt nó lên: "Aiz, nữ sĩ, chúng tôi biết cô cùng bạn trai có tình cảm rất sâu nặng, anh ta chết làm cô rất khó vượt qua."

Cậu ta thở dài, nhẹ nhàng động viên nói: "Đừng lo lắng, hai người sẽ sớm đoàn tụ thôi."

Người phụ nữ run rẩy dữ dội vì kinh hãi rồi ngất xỉu.

"Cái gì mà đau thương quá độ, còn làm một bộ dáng giống như muốn báo thù cho bạn trai, chỉ là muốn tìm ra lý đó là con người tạo ra, không phải bị giết vì vi phạm quy tắc, vậy thì người bạn gái là cô ta vẫn luôn đi cùng nhau cũng không vi phạm quy tắc."

Vở kịch Văn Thanh diễn kết thúc, mệt mỏi, bộ dạng tinh thần của cậu ta đều khô héo:" Thiểu năng trí tuệ chính là thiểu năng trí tuệ, không có gì ngạc nhiên."

Hướng Đông chỉ vào Văn Thanh hét lớn với Phùng Lão, hắn ta lộ vẻ mặt như ăn phải cứt: "Lão đầu, cậu ta tinh tướng như vậy, ông cùng cậu ta lập đội? Có chịu nổi không? "

Phùng Lão trả lời từng câu từng câu một:" Không có tổ đội, không tồn tại, cũng chỉ là tình cờ gặp phải, diễn xuất cũng là một phong cách, bây giờ xã hội này không phải như xưa, trăm hoa đua nở.

"...."

Trần Ngưỡng nghĩ về lời nói của người phụ nữ trên mặt đất: "Các người nói xem, có thể khiến người khác chết thay cho mình hay không?"

"Ví dụ, tôi đã tìm ra một quy tắc, biết rằng sẽ chết nếu sử dụng giấy vệ sinh, nhưng miễn là tôi đổi một cuộn rồi đưa cho người khác, tìm cách để người đó sử dụng, còn mình thì tránh được một kiếp đúng không. "

" Được, quy củ cho phép thì cái gì cũng được, nếu thay được thì đều sẽ làm như vậy. "

Phùng lão chắp tay sau lưng bước ra ngoài:" Con người đều ích kỷ. "

Văn Thanh đuổi theo:" Phùng Lão, có phải đang nghĩ tới chuyện gì vui vẻ không? Tuổi tôi còn trẻ chưa trải sự đời, ông nói cho tôi biết đi, để tôi tăng thêm kiến ​​thức ... "

Khi Phùng Lão và Văn Thanh rời đi, Tôn Nhất Hành cũng đi.

Hướng Đông cũng đi cùng ông ta, hai người bọn họ ở cùng một phòng chờ.

Đây đều là ý của Trần Ngưỡng, để cho hắn ta trông coi người một chút, nếu không hắn sao có thể quản cái này rách việc?

Người họa sĩ ở sau Hướng Đông vài bước, mái tóc dài xõa ngang vai, chất lượng tóc rất tốt, không bết dầu không bị khô chẻ ngọn, rất dẻo dai, nhưng không phù hợp với khuôn mặt gầy gò ốm yếu của anh ta chút nào.

Khi Hướng Đông bước tới cửa, cảm ứng được gì đó nhìn lại phía sau một cái, cùng ánh mắt của Trần Ngưỡng giao nhau, mày hơi nhướng, cất bước đi đến phòng chờ thứ tư bên cạnh.

Ngay sau khi Trần Ngưỡng bước vào, anh để Triều Giản đóng cửa lại.

Hướng Đông như quý phi say rượu nằm dựa vào mấy cái ghế: "Tìm tao tới làm gì, chơi ba người?"

Dưới chân Trần Ngưỡng lảo đảo một cái, anh nhấc chân đá vào cái chân đang run run của Hướng Đông: "Mày làm sao quen biết với họa sĩ? "

Hướng Đông thu hồi sắc mặt vàng đi:"Làm gì? "

Trần Ngưỡng:" Hỏi chút thôi. "

" Mày hỏi anh ta? Mày không có tật xấu đó chứ, "Hướng Đông không thể tin được," Anh ta như vậy mà mày cũng ưng được? "

Trần Ngưỡng trong tư thế" Trẫm mệt rồi "định ngồi dậy đi về chỗ ngồi với Triều Giản.

"Quay lại!"

Hướng Đông từ quý phi say rượu trở thành đại vương núi cướp, khoanh chân ngồi dậy hút thuốc: "Nói đi, mày muốn hỏi cái gì?"

Trần Ngưỡng hỏi: "Mày đụng phải anh ta bao nhiêu trong thế giới nhiệm vụ rồi? "

Hướng Đông duỗi ra hai ngón tay:" Lần thứ nhất, tao là người mới, anh ta không phải. "

"Vậy anh ta so với mày làm nhiều lần nhiệm vụ hơn? "

Hướng Đông chỉ nói:" Số nhận dạng của anh ta là năm chữ số. "

Trần Ngưỡng bất động thanh sắc nghĩ, Võ Ngọc cũng là năm chữ số.

Cô ấy sẽ biết họa sĩ chứ?

Trần Ngưỡng lại nói: "Tác hong xử lý mọi chuyện của họa sĩ như thế nào?"

Hướng Đông không biết nhớ lại cái gì, cổ họng cuộn trào, nuốt một ngụm nước bọt: "Khó nói."

Trần Ngưỡng nhìn hắn ta: "Khó nói là có ý gì?"

Trong phút chốc Hướng Đông Nam nóng nảy biến thành cô dâu nhỏ: "Khó nói chính là khó nói, sao mày lại phiền như vậy, đừng hỏi nữa!"

"..."

"Họa sĩ làm nghề vẽ tranh sao? Hay là còn làm một công việc khác," Trần Ngưỡng nói: "Hoặc là trước đây còn vẽ, bây giờ không vẽ nữa."

Hướng Đông liếm đầu thuốc lá của mình, nói: " Tao không thích anh ta."

Trần Ngưỡng buồn bực: "Chuyện này có liên quan gì đến những gì tao đã hỏi?"

"Chuyện này liên quan lớn là đằng khác," Hướng Đông liếc mắt, "Vì tao không thích nên tao không quan tâm anh ta làm gì ngoài đời thực."

Trần Ngưỡng: "..."

Hướng Đông khuỵu tay đè lên hai chân nhìn Trần Ngưỡng, đem khuôn mặt bị thương lại gần, toát ra vẽ kiêu căng ngạo mạn.

"Mày sẽ không ở không gây sự đi hỏi thăm ai."

Trần Ngưỡng cười cười: "Tao cùng mày nói chuyện, chỉ có trời mới biết, mày biết tao biết."

Hướng Đông giơ tay chỉ: "Hắn là người chết?"

Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn thiếu niên không biết đã ngồi lại đây từ lúc nào, lặng lẽ đổi lời: "Trời biết đất biết, mày biết tao biết cậu ấy biết."

Hướng Đông tuy tính tình hung bạo ngang ngược, vô lý khác thường, nhưng hắn ta không bỏ lỡ việc chính sự.

Chưa nói được mấy câu đã đi mất.

Trần Ngưỡng lấy trong túi ra một thứ, đó là vé tàu của người đàn ông tóc dầu.

Anh lợi dụng lúc mọi người không chú ý thuận tay lấy đi.

"Quy định của vòng thứ hai đã ra..." Trần Ngưỡng lẩm bẩm, "Bốn món đồ do máy kiểm tra an ninh chuyển đến chẳng lẽ chỉ là sai lệch, không liên quan gì đến quy tắc?"

"Không đúng, hẳn là có liên quan, sẽ liên quan thế nào đây? Tôi không chết, không có nghĩa là không vi phạm quy tắc, vì tôi là tuyến K1856, ngay phía sau là T57, dựa theo thứ tự số tàu để thanh lý, vẫn chưa tới lượt tôi."

"Chẳng lẽ lần này không phải trên diện rộng mà chết bốn người, xác định theo quy tắc nhất định là người tóc dầu, còn có thêm ba người phải chết?"

"Dù sao người ở 3291 toàn bộ an toàn. "

Trần Ngưỡng thốt lên đầy đầy cảm khái, nửa ngày không ai đáp lại, anh nhìn thiếu niên đang cúi xuống đọc sách, lại cảm khái thêm một tiếng trong lòng nữa.

Người và người không thể so sánh.

Vị này thực sự rất thong dong trầm tĩnh, không có gì có thể làm hắn động dung mảy may.

Trừ khi lúc vung gậy.

Trong lòng Trần Ngưỡng tràn đầy cảm kích, anh làm sao có thể buông tha cho một người đồng đội luôn ra mặt giúp mình được.

"Mấy giờ rồi?"

Triều Giản không hỏi anh tại sao không nhìn vào điện thoại trên tay chính mình, hắn chỉ tự mình bấm vào điện thoại của mình xem: "Chín giờ mười hai."

"3291 còn mấy tiếng nữa mới khởi hành."

Giọng nói của Trần Ngưỡng trầm xuống trong chốc lát, bên ngoài vang tiếng gõ cửa, là người câm đến tìm anh.

Người câm đưa cho Trần Ngưỡng một tấm ghi chú.

Trên đó viết: Còn thiếu một cái nữa.

Trần Ngưỡng suy nghĩ một chút liền hiểu rõ câu nói không đầu không đuôi này, anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Cô có hai bím tóc, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, cái miệng nhỏ, trên mặt có rất nhiều tàn nhang, giống như chét màu sơn nâu nhạt lên vậy.

Cân nhắc đến việc không quá lịch sự khi nhìn chằm chằm vào một cô gái, Trần Ngưỡng tập trung nhìn vào ánh mắt của cô: "Là ai?"

Người câm vẽ gì đó trên tờ giấy ghi chú rồi quay sang đưa cho Trần Ngưỡng.

Một người diêm.

Có mái tóc ngắn xoăn mì tôm, trên cổ có vẽ vài chỗ màu xám, viết tay đánh dấu "khăn lụa", bên dưới còn có một mũi tên ghi "Treo hai vòng dây chuyền trên áo len bạch kim" ở bên cạnh.

Trần Ngưỡng nhớ lại tất cả những người làm nhiệm vụ, tìm ra người phù hợp dựa trên những đặc điểm này, đó là một phụ nữ trung niên được bảo dưỡng rất tốt.

Lại một tấm giấy ghi chú được đưa qua.

[Anh trai, khi nhiệm vụ chưa bắt đầu thì đây là trạm xe lửa thật, em tình cờ nghe được giọng nói của bà ấy, nên mới biết bà ấy là toa 3291. ]

Trần Ngưỡng làm ra bộ dáng rất hiếu kì: "Vậy em nghĩ như thế nào, tại sao bà ấy lại không có đứng ra?"

Tiếp một tờ giấy ghi chú.

[Không có cảm giác an toàn, đề phòng, lựa chọn ẩn nấp trước, đợi khi đến thời gian soát vé, lại xuất hiện. ]

Trần Ngưỡng tuỳ ý mà hỏi: "Đổi lại là em, em sẽ làm như thế nào?"

Người câm không giống hai lần trước viết câu trả lời nhanh như vậy, cô nàng suy nghĩ một chút mới cẩn thận viết ra đáp án.

[Em sẽ nói với anh trai. ]

.

Sau khi đưa thuốc mỡ, bây giờ lại cho Trần Ngưỡng một thông tin mà anh muốn biết.

Đây là muốn giao hảo đúng nghĩa.

Trần Ngưỡng nhìn dòng chữ và hình ảnh trên tờ giấy ghi chú:
" Cậu nghĩ người câm là người như thế nào?"

Triều Giản nói, "Không để ý."

Trần Ngưỡng khoác tay lên lưng ghế lạnh buốt: "Vậy thì cậu để ý ai? "

Triều Giản:" Không liên quan quan, không quản. "

Trần Ngưỡng không hiểu nói:" Nhưng chúng ta phải làm nhiệm vụ, dù là đồng đội tạm thời hay người trong thế giới này, cũng không có ai không liên quan. "

Triều Giản im lặng nhìn hai trang sách, phun ra một câu: "Nói chuyện với anh thật là lao lực."

Trần Ngưỡng ngập ngừng nói: "... Là vì khoảng cách thế hệ sao?"

Mặt Triều Giản không hề cảm xúc nhìn anh.

Trần Ngưỡng mím miệng, ánh mắt đầy vẻ vô tội.

Triều Giản cau cau mày: "Anh đang bán manh sao?"

Trần Ngưỡng bị đã kích rất lớn, giọng nói đều biến âm: "Cậu đừng nói vậy, rất đáng sợ, tôi không bao giờ bán manh cả. "

"......"

Triều Giản đem sách khép lại: "Xuống lầu!"

"Tôi cũng có ý này. "

Trần Ngưỡng lập tức thoát ra khỏi trạng thái biệt nữu: "Tôi luôn cảm thấy mấy đồ vật máy kiểm tra đẩy ra rất có tính mấu chốt, tôi định cẩn thận từng cái một ..."

Không đợi anh nói xong, Triều Giản đã rời khỏi ghế.

Trần Ngưỡng gãi trán, tại sao thiếu niên lại có vẻ khó chịu? Thực sự không thể đoán được.

Anh thở dài theo sau, lúc nào anh cũng phải ở gần Dương khí.

.

Dù ở thời đại nào hay thời điểm nào, người đầu tiên ăn cua cũng cần phải có dũng khí rất lớn.

Trần Ngưỡng đang do dự, không đưa ra quyết định được.

Mãi đến khi Triều Giản đem đồ vật đẩy đến trước mặt anh, giúp anh làm lựa chọn.

Khi Trần Ngưỡng thấy thiếu niên làm như vậy, lập tức yên lòng.

Lúc đồ vật mới xuất hiện thiếu niên không cho anh chạm vào, bây giờ lại dùng gậy để chuyển mọi thứ cho anh, vậy chứng minh những thứ này không có vấn đề nữa.

Một đội ngũ, niềm tin tưởng là nền tảng tuyệt đối.

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống bên cạnh máy kiểm tra, không mở gói hàng, anh chỉ cầm lên, nhìn ở khoảng cách gần.

"Các loại dầu gội, sữa rửa mặt, và hai túi giấy vệ sinh đều được sản xuất trong năm nay, còn rất gần."

"Quy tắc rất không logic, bất cứ điều gì cũng có thể, thật sự rất khó để tìm."

"Hãy nghĩ thử xem quy tắc ở vòng đầu tiên, [không thể cho người khác xem tấm vé của mình] , Ai có thể nghĩ ra điều này chứ, những người thận trọng thì có, còn lại hầu hết như đều gặp may."

Tiếng nói lảm nhảm của Trần Ngưỡng dừng lại,"May mắn của tôi trong nhiệm vụ lần này không phải rất kém sao?"

Triều Giản lười nhìn anh:" Trước khi biết được quy tắc, anh muốn đưa vé cho tôi xem những hai lần, tôi đã ngăn lại. "

" Trong tiềm thức của cậu luôn biết không thể lấy ra à. "

Trần Ngưỡng há há miệng, không có ấn tượng gì.

Đây là ân nhân cứu mạng của anh, ăn nhiều thì ăn nhiều đi, sau này phải nấu nhiều món ngon hơn cho hắn ăn mới được.

Trần Ngưỡng ngưng thần, tiếp tục nhìn bốn món đồ vật.

"Bốn món... Hai đôi...."

Trần Ngưỡng đột nhiên hưng phấn, nhanh chóng đặt dầu gội và sữa rửa mặt ở hàng thứ nhất, hai túi giấy vệ sinh ở hàng thứ hai.

Lần lượt dùng các ngón tay chạm vào trước mặt chúng.

"Cậu xem, có hai nhóm, mỗi nhóm hai cái!"

Lúc khi đồ vật ra khỏi máy kiểm tra an ninh, mọi người đều tập trung vào thông tin trên mặt của chúng.

Không có ai đề cập đến số lượng mỗi lần đồ vật xuất hiện.

Có lẽ là vì thứ đồ có thể được nhìn thấy trong nháy mắt, cho nên bị bọn họ vô thức bỏ qua.

Chế độ tư duy cố định của mỗi con người sẽ làm phức tạp hóa các vấn đề.

Thứ đơn giản sẽ trực tiếp bỏ qua.

"Hai cái một nhóm."

Trần Ngưỡng tim đập nhanh: "Chẳng lẽ đây là quy định lên xe đợt này, chỉ có hai người được lên xe?"

Nếu là như vậy... 3291 còn lại ba người.

Trần Ngưỡng đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Hình như vừa rồi có một đôi mắt đang nhìn anh.

Ảo giác sao?

Một lúc sau Trần Ngưỡng quay lại thông tin mới phát hiện được, anh không thể chắc chắn 100%, nhưng ngay cả khi quy tắc này là đúng, vậy thì phải làm sao đây?

Nói với bọn họ rồi để bọn họ giết chết một người?

Nếu không nói, ba người cùng lên một xe, vậy ai trong số họ cũng không thể lên được.

Trần Ngưỡng muốn Triều Giản đưa ra một chủ ý.

Triều Giản chống nạng gõ trên mặt đất hai lần: "3291 giờ xuất phát là hơn bốn giờ sáng, còn sớm, kiểm tra lại thêm một chút."

"Nghe lời cậu, kiểm tra rõ ràng sẽ ổn thỏa hơn."

Trần Ngưỡng lật lại tất cả đồ vật một lần nữa, đột nhiên một mùi dầu hoa thoảng qua, anh ngửi thấy liền biết là Tôn Nhất Hành.

Đối phương tập tễnh bước tới, câu đầu tiên là: "Cậu Trần, thì ra có ba người ở tuyến 3291, ngoài cặp đôi sư huynh muội ra còn có một bà chị."

Trần Ngưỡng ngây ra: "Sao ông biết?"

Tôn Nhất Hành nhìn anh qua cặp kính mờ vỡ nát: "Tôi nghe một vài hành khách nói."

"Bọn họ dường như vừa đi xuống từ tầng trên, bọn họ vừa nói vừa đi về phía khu D, bị tôi nghe được. "

Mí mắt Trần Ngưỡng rũ xuống, là ai tiết lộ? Người câm? Không cần thiết.

Vậy còn ai khác biết được, còn lan rộng truyền nó ra ngoài.

Động thái này là có ý gì?

Trần Ngưỡng bị cái mùi gây mũi xộc vào làm cho nhức đầu: "Ông lấy dầu hoa hồng ở đâu vậy?"

"Thân thể tôi đau, nên muốn tìm một ít thuốc xoa bóp, vốn tôi muốn tìm Vân Nam Bạch Dược, nhưng không có, chỉ có cái này."

Quần áo trên người ông ta bóng loáng, bàn tay cũng vậy:" Tôi vặn nắp không kĩ nên bị đổ toàn bộ, trên người tôi không có giấy, nên muốn đến siêu thị lấy. "

Ông ta chỉ túi giấy bên chân Trần Ngưỡng,"Nhưng giấy bên trong cũng giống loại này, tôi không dám dùng nên không lau, trên người còn dính rất nhiều ..."

Trần Ngưỡng cầm đống giấy lên, "Loại này? Siêu thị cũng có?"

Tôn Nhất Hành hình như vẫn còn sợ đồ vật này có liên quan đến quy tắc, sợ hãi lùi lại: "Có, có."

Hai tay cầm giấy của Trần Ngưỡng có chút tê, loại vật dụng cần thiết hàng ngày này rất phổ biến ở các trạm xe.

Tại sao lại không nghĩ tới chứ?

Bất kể có manh mối hay không, vẫn nên đi xem thử.

.

Khu D

Trần Ngưỡng bước vào một cánh cửa dưới sự hướng dẫn của Tôn Nhất Hành, đi thẳng đến cái giá trong góc.

Có những túi giấy bên hông, được xếp ngay ngắn và sát nhau.

Bởi vậy khoảng trống được bỏ trống kia rất bắt mắt.

Tâm tư Trần Ngưỡng hơi động, tiến lại gần đặt đống giấy mang theo lên lấp đầy khoảng trống.

Vừa vặn.

Hàng giấy vệ sinh này cũng giống như loại giấy của Trần Ngưỡng dùng, là nhãn hiệu xx, có tâm, loại giấy cuộn, 12 cuộn.

Ngày sản xuất cũng cùng một đợt.

Túi giấy vệ sinh được đẩy ra từ máy kiểm tra an ninh là được lấy ở đây.

Bây giờ trở lại vị trí ban đầu của nó.

"47."

Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng nói sau đầu, sửng sốt hỏi: "Cái gì?"

Chiếc nạng gõ từng lớp từng lớp giấy vệ sinh trên kệ, rồi đếm cho anh nghe: "Giấy ở tầng bốn."

Sau đó chiếc nạng lại chỉ vào khe hở ban đầu, đống giấy máy kiểm tra an ninh đẩy ra được đặt về vị trí của nó: "Hàng thứ bảy."

Trong đầu Trần Ngưỡng có rất nhiều suy đoán, nhưng không có cái nào thành hình, toàn bộ như bào thai đều chết trong bụng.

47 đại biểu cho cái gì?

Triều Giản trầm mặc một lát: "Còn có những khu khác?"

Trần Ngưỡng suy nghĩ một chút: " Chắc là có, ABCD hay sao đó, tôi cũng không để ý lắm, hẳn là giống với trạm xe Thanh Thành ngoài hiện thực."

Triều Giản: "Tới khu A".

" Mang theo ba thứ kia."

.

Trên lầu hai, ánh mắt của hai sư huynh muội đều hoàn toàn xám xịt.

"Không được, không được, không được."

Lâm sư huynh kiên quyết lắc đầu: "Không thể làm như vậy, anh làm không được, Tiêu Tiêu, chúng ta không thể làm như vậy, đó là giết người!"

"Em cũng không muốn, lúc thường ngày thấy con sâu lớn một chút em còn không dám dẫm lên nữa. "

Tiêu Tiêu ngẩng khuôn mặt trầy xước của mình lên, mờ mịt luống cuống nói:" Vậy thì anh làm sao bây giờ, thừa ra một người. "

Lâm sư huynh nghẹn ngào," Có lẽ chúng ta cả nghĩ quá rồi. "

Tiêu Tiêu nhìn anh, xã xôi nói khẽ: "Nếu không phải cả nghĩ thì sao? Sư huynh, trong lòng anh thiên bình nghiêng về phía nào, trong lòng anh rõ nhất."

Lâm sư huynh không nói nên lời.

"Mỗi nhóm gồm có hai món vật phẩm, không nhất thiết đối với số người được lên xe, có thể không có nhiều ý nghĩa như vậy, tùy tiện xuất hiện mà thôi."

Lâm sư huynh cố gắng lảng tránh: "Tiêu Tiêu, không phải em nói rằng em nhìn thấy anh Trần bày ra mới ý thức được sao?"

"Đã lâu như vậy rồi mà anh Trần không thông báo cho mọi người, có nghĩa là anh ấy chưa kết luận được đây là quy tắc chính xác, anh ấy vẫn đang điều tra, chúng ta không thể làm như vậy."

"Bà dì đó cũng giống như chúng ta, đang đợi xe để về nhà, bây giờ trong lòng bà ấy cũng rất vui vẻ chỉ cần không vi phạm quy tắc, đợi vài tiếng nữa là có thể về nhà, chúng ta sử dụng phương thức giết chết để xoá bỏ bà ấy vậy thì quá tàn nhẫn, anh thực sự không làm được. "

Tiêu Tiêu ngồi yên lặng một lúc lâu, vai run lên, cô khóc nói: "Sư huynh, em xin lỗi, chuyện này em không giải quyết được, chỉ có thể ném cho anh, anh tới quyết định đi."

Đôi môi trắng của Lâm sư huynh run lên, mạng chỉ có một cái, không có cơ hội để thử nghiệm.

Hai con đường, phải đi như thế nào đây?

.

Khu B, trong một chuỗi các cửa hàng.

Có một người phụ nữ trung niên đang đi lại trước các kệ hàng, bà hình như có thói quen tìm kiếm mỹ phẩm, nhìn dáng vẻ của bà có lẽ thường ngày rất chú ý đến việc bảo dưỡng, hầu hết còn là đều sử dụng các nhãn hàng hiệu đắt tiền.

Mặc dù là một chuỗi cửa hàng có tiếng tăm nhưng không có cái nào lọt vào mắt xanh của bà, khi chuẩn bị đi ra ngoài, bà vô tình tìm thấy một miếng mặt nạ trên kệ.

Không phải là nhãn hiệu trong cửa hàng, bà cũng chưa từng thấy qua, trông khá cao cấp.

Không biết cảm giác khi đắp lên mặt sẽ như thế nào.

Ý nghĩ này chợt thoáng qua trong lòng người phụ nữ trung niên.

Ngoài cửa chợt xuất hiện thêm hai người, là Lâm sư huynh và Tiêu Tiêu, cả hai dường như đã phải trải qua một thử thách cực lớn, gian nan lựa chọn mình phải sống sót.

Còn phải qua một cửa nữa mới được giải thoát.

Tiêu Tiêu cụp mắt xuống: "Em sẽ nói chuyện với bà ấy trước."

Lâm sư huynh hô lên vào lúc cô chuẩn bị bước vào: "Tiêu Tiêu!"

Cơ thể cứng ngắc của Tiêu Tiêu càng thêm cứng đờ.

Lâm sư huynh nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, sư huynh nhất định sẽ đưa em trở về."

Tiêu Tiêu bước vào mà không nói gì.

.

Người phụ nữ trung niên quay lưng về phía Tiêu Tiêu, hình như đang lướt điện thoại.

Tiêu Tiêu nhéo chặt lòng bàn tay, kiềm chế sự căng thẳng trong giọng nói của mình lại: "Dì ơi."

"Ai vậy? Đi không phát ra tiếng như vậy, có thể hù chết người đó có biết không?"

Người phụ nữ trung niên quay người lại nói, Tiêu Tiêu vốn đang hoảng hốt đến khi nhìn thấy khuôn mặt bà thì trực tiếp giật mình.

"Biểu tình này của cô là có ý gì?"

Người phụ nữ trung niên luôn luôn quan tâm đến dung nhan của mình, không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư, bây giờ bị một người cùng giới trẻ trung hơn mình rất nhiều nhìn như vậy, tất nhiên sẽ tức giận.

Tiêu Tiêu biết mình bị bà hiểu lầm, nên cô cười cứng ngắc nói: "Xin lỗi dì, tại cháu không thường xuyên đắp mặt nạ, lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc mặt nạ màu đen nên mới có phản ứng như vậy."

Người phụ nữ trung niên không thể giải thích được: "Mặt nạ gì?"

Tiêu Tiêu nói "Chính là mặt nạ trên mặt dì..."

"Nói bậy bạ gì đó, trên mặt tôi làm gì có mặt nạ!"

Người phụ nữ trung niên cắt ngang trước khi Tiêu Tiêu nói xong, giọng điệu rất không vui: "Làm sao tôi còn có thể đắp thứ đó vào lúc này kia chứ!"

Không biết ai đã biết số hiệu chuyến tàu của bà, còn thất đức phát tán nó ra ngoài.

Có lẽ cô gái nhỏ này đến đây để chào hỏi, nhưng lại không biết cách nói chuyện làm người ta vui.

Tiêu Tiêu bối rối chỉ vào mặt bà nói: "Không phải, dì ơi, trên mặt dì đang đắp một cái."

Người phụ nữ trung niên thấy Tiêu Tiêu không có vẻ gì là đang nói dối, bà cũng choáng váng, nhanh chóng bật camera trước của điện thoại lên xem.

Thực sự có một chiếc mặt nạ trên mặt bà!

Đen kịt, các góc cạnh hoàn toàn dán sát vào mặt, bám rất chặt, không có một chút nếp nhăn.

Người phụ nữ trung niên nhìn mình trong máy ảnh, chiếc mặt nạ chỉ lộ ra mắt, mũi và miệng, không để lộ thêm một chút da thịt nào, bà cảm thấy ngột ngạt kinh khủng, nghĩ đến điều đó thì bà liền đi lên kệ.

Miếng mặt nạ lúc trước đã biến mất!

"Sao lại biến mất, vừa rồi còn ở đây, là tôi nhớ lầm rồi sao, không phải, nó chính là ở chỗ này....."

Người phụ nữ trung niên đột nhiên im bặt, điện thoại rơi xuống đất.

"Dì ơi?"

Tiêu Tiêu bất an nói: "Dì đang tìm cái gì vậy? Nói cho cháu biết, cháu sẽ giúp dì tìm."

"Nó đây rồi..... ở tại trên...."

Người phụ nữ trung niên hoảng loạn sờ sờ mặt mình, dùng tay nắm lấy góc mặt nạ bên mép cằm, muốn kéo nó xuống.

Tiêu Tiêu khó giải thích được sởn cả tóc gáy, cũng quên mất mục đích của mình tới đây, cô hét lên: "Dì ơi, đừng....."

Trước khi cô dứt lời, người phụ nữ trung niên đã phát rồ xé bỏ chiếc mặt nạ xuống.

Cùng với khuôn mặt của chính mình.

Các bạn có thấy mấy chương đầu cách chấm câu, hay xuống dòng đều rất khác với mấy chương sau không.

Thông báo một chút, từ chương sau tui sẽ từ một chương thành hai chương nhé, hơi bị đuối.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật