Thân phận Số 019 _TÂY TÂY ĐẶC(edit)

88




Chương 88

Tác giả: Tây Tây Đặc

Hướng Đông đi xuống không được bao lâu, trong đường hầm liền truyền ra tiếng chửi của hắn, nghe giọng điệu thì có vẻ là sợ không nhẹ.

Không khí trong phòng chứa củi trở nên căng thẳng.

"Hướng Đông?" Trần Ngưỡng đứng trước cửa hầm lớn tiếng kêu.

Không có tiếng trả lời.

Trần Ngưỡng đang muốn đi xuống, nhưng bị Triều Giãn dùng nạng đẩy qua một bên: "Vết thương trên lưng không đau hay gì?"

"Tôi sẽ cẩn thận......" Trần Ngưỡng chưa nói xong đã bị Triều Giản cắt ngang, "Đường hầm rất hẹp, anh bò không được, ở yên đây đi."

"Có thể nào là những người chết mấy ngày nay đều ở dưới hầm không?" Tiền Hán ngồi dưới đất nhìn lên hư không, hốc mắt trũng xuống, sắc mặt xám xịt, không còn thấy dáng vẻ thanh xuân bồng bột của một người thanh niên nữa.

Khuôn mặt Châu Châu bị che bởi bóng của chiếc mũ chống nắng: "Cậu đừng nói nữa......"

Tiền Hán không nhìn Châu Châu, tiếp tục nói: "Nhiều người như vậy, nếu xác chết chất đống thì phải cao bằng một bức tường ấy nhỉ, ở trong thế giới nhiều vụ này mạng người thật không có chút giá trị."

"Cậu nói những lời này làm gì, có ý nghĩa lắm à?" Một đầu tóc ngắn màu lam của Châu Châu đã không còn sáng bóng, giờ này khô cứng y như cỏ dại, cô ngước khuôn mặt tái nhợt của mình từ dưới chiếc mũ lên, "Chúng ta không phải cảnh sát, cũng không phải sứ giả của chính nghĩa, càng không phải đấng cứu thế, chúng ta là những người bị buộc phải ràng buộc với tấm thẻ thân phận tiến vào làm nhiệm vụ."

"Chúng ta chỉ là một đám người muốn được về nhà!" Châu Châu dùng hai tay che mặt, vô cớ gục xuống, "Tôi muốn về nhà...... Tôi muốn về nhà, tôi phải về nhà......"

Tiền Hán ngậm miệng lại, quay đầu hướng ra phía ngoài phòng chất củi.

"Sao về nhà lại trở thành một việc nặng nề và khó khăn như vậy chứ." Cát Phi giễu cợt một câu rồi không nói chuyện nữa.

Suy nghĩ của Trần Ngưỡng vô tình bị mắc kẹt trong câu nói "Chúng ta chỉ là một đám người muốn về nhà "của Châu Châu, anh chợt nhớ ra một chuyện, lúc trước ở trên gác mái nhỏ, Triều Giản nói em gái anh trong ảo cảnh muốn anh về nhà, lúc ấy đầu óc anh còn lơ mơ, hỏi về đâu cơ, Triều Giản nói, về nhà.

Về nhà, đầu lưỡi Trần Ngưỡng mấp máy, âm thầm đọc ra hai chữ đó.

"Thình thịch" Tim Trần Ngưỡng đột nhiên đập cấp tốc, trong nháy mắt đó như có thứ gì nứt ra một cái khe nhỏ, anh còn chưa kịp nhìn rõ thì cái khe nhỏ đó đã đóng lại.

"Đông ca của chúng ta đến quỷ đều không sợ, trong đường hầm có thứ gì mà có thể bị dọa thành như vậy cà?" Cô Kiều kẹp thuốc lá lắc nhẹ, "Chẳng lẽ nhìn thấy thi thể của chính mình?"

Mấy lời kinh khủng này làm không khí xung quanh ngưng tụ trong nháy mắt.

Cô Kiều còn không mảy may ý thức được việc mình làm bọn trẻ sợ hãi, cô bước ra khỏi phòng chứa củi, dựa vào một cây cổ thụ từ từ hút thuốc.

Hương Tử Mộ cũng đi ra ngoài, cô lặng lẽ đứng trong sân, quay lưng về phía cửa phòng chứa củi.

Trần Ngưỡng rút lực chú ý của mình từ trên người Hương Tử Mộ về, anh giơ di động lên, ánh sáng đèn pin chiếu vào cửa hầm, trong tầm nhìn không phát hiện được gì, anh chỉ mong thứ làm cho Hướng Đông hoảng sợ đến mức phải chửi tục là vì dẫm trúng con giun đất xanh.

Nhưng điều mà mấy người Trần Ngưỡng không thể tưởng tượng được chính là, trong lối đi không có xác chết hay giun đất xanh nào hết, chỉ có phân mèo, rất nhiều phân mèo.

Khoảnh khắc Hướng Đông hoảng sợ chửi tục là bởi vì con mẹ nó, hắn bị ngã sấp mặt xuống đất, vùi vào vũng nước tiểu mèo.

Một màn này phải nói là có thể ghi vào sử sách.

Hướng Đông ngậm điện thoại của Trần Ngưỡng vào trong miệng, dùng một tay cởi áo ra lau mặt, sau đó xé áo làm đôi quấn quanh hai bàn tay, hùng hùng hổ hổ tiếp tục bò vào sâu, ngặt nỗi hắn tay dài chân dài, thể chất cường tráng, đường hầm lại quá hẹp khiến cánh tay và chân thỉnh thoảng bị cọ xát, chờ lúc bò ra tới thì nhiều chỗ trên người đều đau rát.

"Má nó!" Hướng Đông giật miếng vải bẩn trên tay xuống, thở hổn hển nhìn quanh tầng hầm ngầm.

Quy mô mấy mét vuông, nhiều thứ linh tinh nhưng không lộn xộn, có dấu vết nhiều hơn một người.

Hướng Đông chợt phát hiện thứ gì, hắn cầm di động bước đến một nơi, từ trên cao nhìn xuống bằng một cách trịch thượng, giống như nhìn chằm chằm vào kẻ thù, trong mắt hắn tràn đầy sự tức giận.

Đó là ba con mèo đang nằm bẹp dưới đất, bất động.

Giống y như con người.

"Tam bào thai đúng không?" Hướng Đông cười lạnh một tiếng, tiến lại gần thủ phạm khiến cả người hắn bốc mùi thối, ba con mèo đột nhiên đồng thời mở to mắt.

Không nhảy bắn lên, cũng không sợ hãi.

Hướng Đông xách chân con mèo đầu tiên, nhắc nó lên không trung, nhìn vào đôi mắt màu xám của nó hỏi: "Cao Đức Quý đâu?"

Con mèo nhắm hai mắt lại.

Hướng Đông: ".................."

Con mèo bị Hướng Đông ném xuống đất, hắn nhìn vào hai con khác bằng ánh mắt "Muốn bị nghiêm hình bức cung hay là tự thú tội", nhưng hai con lòn mèo vẫn đéo có tí phản ứng nào.

"Thật là thành tinh hết rồi" Hướng Đông gãi gãi khuỷ tay bị trầy da, "Được rồi, lão tử đều đã vào tới đây, không để bụng chút thời gian thế này, lão tử ở đây chơi với chúng bây."

Một người và ba con mèo đồng loạt nằm thành một hàng thẳng.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Hướng Đông đang mơ màng chìm vào giấc ngủ sâu, thì mơ hồ nghe thấy tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng cầu cứu chói tai, vừa đáng thương lại vừa kinh khủng, hắn tức khắc trở nên tỉnh táo.

Nhưng âm thanh duy nhất trong tầng hầm chỉ có hơi thở nặng nề của bản thân hắn.

Hướng Đông ngồi dậy với vẽ mặt kỳ lạ, lão tử xuống đây để tìm Cao Đức Quý kia mà, tại sao lại ngủ lăn ra thế này, rồi những âm thanh kỳ lạ lúc nãy lại là chuyện gì? Đột nhiên hắn dừng lại động tác lau mồ hôi trên mặt, nhìn sang bên cạnh.

Ba con mèo l** đã biến mất.

Hướng Đông nhìn về phía lối vào của đường hầm, nếu ba con mèo bò lên mặt đất sẽ bị đám người Trần Ngưỡng bắt được ngay, nhưng vài giây sau khuôn mặt của hắn lại trở nên nhăn nhó.

Nghĩ đến việc phải bò ngược lên cái đường hầm đầy c** mèo là hắn chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong.

Hướng Đông cứ như bọn tiểu quỷ vào thôn, lật tung mọi ngóc ngách trong tầng hầm ngầm, đừng nói đến Cao Đức Quý, hắn chả thấy con ma nào hết.

"Một chuyến tay không, mẹ nó chứ.... làm lãng phí thời gian của bố." Hướng Đông tức muốn hộc máu chửi mấy câu, hắn bày ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc đi về hướng cửa hầm, cầm điện thoại của Trần Ngưỡng trên tay ấn máy cái, đ*ch mẹ, hết pin rồi.

Hướng Đông không còn cách nào khác, chỉ có thể đem điện thoại của Trần Ngưỡng nhét vào trong túi, dựa vào trí nhớ cùng cảm giác lúc xuống chui vào đường hầm.

Trong khi tầm nhìn bị chặn thì các giác quan khác sẽ được phóng đại lên gấp nhiều lần, Hướng Đông ngửi thấy mùi phân mèo liền dùng tay mò mẫm bò ngược lên trên, chạm vào thì thấy hơi ẩm lạnh.

Sau khi leo lên được một lúc, Hướng Đông đột nhiên ngừng lại.

Trong đường hầm không chỉ có hắn một người.

Còn có người khác cũng đang bò, âm thanh của thân thể không ngừng cọ xát vào vách đường hầm vang lên ngay bên tai hắn.

Một cơn ớn lạnh xâm nhập vào vỏ não của Hướng Đông, cơ bắp toàn thân của hắn căng lên, lạnh giọng hét lớn: "Ai? Cao Đức Quý?"

Câu trả lời chỉ có tiếng vang của chính hắn.

Đúng lúc này, chỗ sâu trong đường hầm truyền đến từng trận thở dốc, xen lẫn với tiếng người điên cuồng bò nhanh.

"Ta không bò nổi nữa rồi......" Một giọng nữ yếu ớt vang lên.

"Bò không nổi cũng phải bò!" Giọng nam lớn tuổi hơn quát.

"Hình...... Hình như ở sau lưng tôi có ai thì phải." Một giọng nam trẻ hơn nói.

"Nói nhảm cái gì vậy, chỉ có ba người chúng ta thôi, Làm gì còn có ai......" Giọng nam lớn tuổi hơn đột nhiên thay đổi ngữ điệu, quát lớn, "Mau bò! Bò nhanh lên! Nhanh lên đi!"

"Nhanh lên! Nhanh lên --"

Hướng Đông nghe giọng nói thì biết có hai nam một nữ, lối đi của đường hầm đất hẹp, không thể nào nép người vào một bên bò qua nhau được, ngay khi hắn định đợi bọn họ bò đến trước mặt mình rồi tính, thì đột nhiên lại cảm thấy tiếng thở gấp gáp đó phả thoáng qua lỗ tai mình.

Có người bò qua bên người hắn.

Mùi phân mèo không biết đã biến mất từ lúc nào, xung quanh tràn ngập mùi đất nồng nặc, đồng tử của Hướng Đông co chặt lại, đường hầm này đột nhiên biến thành mới vừa đào xong không lâu, thân trên trần trụi của hắn có chút ớn lạnh.

Chỗ sâu trong đường hầm lại truyền đến tiếng nói chuyện của ba người lúc nãy.

"Ta bò không nổi nữa rồi......" Một một giọng nữ yếu ớt vang lên.

"Bò không nổi cũng phải bò!" Giọng nam lớn tuổi hơn quát.

"Hình...... Hình như có ai ở phía sau tôi thì phải." Giọng nam trẻ tuổi hơn nói.

"Nói nhảm cái gì vậy, chỉ có ba người chúng ta thôi, Làm gì còn có ai......" Giọng nam lớn tuổi đột nhiên thay đổi ngữ điệu, quát to, "Mau bò! Bò hanh lên! Nhanh lên đi!"

"Nhanh lên! Nhanh lên --"

Giống hệt như lúc nãy, lại có người bò qua bên người Hướng Đông, hai của Hướng Đông nổi gân xanh, vốn định mặc kệ những âm thanh đó một đường bò ra ngoài, lại không ngờ mặt hắn đụng phải một khuôn mặt.

"Đ**** Cái l** mẹ mày......" Tiếng chửi của Hướng Đông đột nhiên im bặt, hắn sờ sờ gương mặt đó, là một cái đầu người.

Hướng Đông cảm thấy ớn lạnh toàn thân, hắn vội vàng bò lui trở lại tầng hầm, cầm cái đầu trong tay lên nhìn.

Da đã bị luộc chín, không còn chút máu, mặt và đầu đều có dấu răng, nhiều chỗ vết răng sâu đến mức lộ cả xương.

Đây rõ ràng là bị cầm lên nhai đại, không hề có chút từ tốn nào, giống như đang ăn một thứ gì đó rất bình thường.

Hướng Đông nhìn chằm chằm vào cái đầu người mặt mày lòi lõm gồ ghề, hắn cảm thấy có chút quen mắt, tựa hồ đã thấy qua ở nơi nào rồi thì phải.

Ở đâu cà......

Chợt phía sau vang lên một âm thanh nhỏ, Hướng Đông còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng người nhào tới, giật lấy cái đầu từ trong tay mình rồi kêu thảm thiết trông rất chi là đau khổ.

Hướng Đông liếc nhìn cái đầu người và khuôn mặt của Cao Đức Quý, lập tức có đáp án.

Trong đường hầm có rất nhiều đầu người, mỗi một cái đầu đều bị nấu và gặm qua, không cái nào còn trọn vẹn.

Cao Đức Quý ngồi sụp xuống đất, chết lặng.

Hướng Đông nhướng mày nhìn ba cái đầu người trong lòng Cao Đức Quý, ba giọng nói mà hắn nghe thấy chính là hình ảnh của ba người này trước khi chết.

Bọn họ đang trốn tránh thứ gì đó, thực nôn nóng muốn bò qua đường hầm xuống chỗ ẩn náu.

Nhưng thật không may, bọn họ bị thứ đó tóm được.

Hướng Đông đá Cao Đức Quý hỏi: "Cả ba đều là người nhà của ông à?"

Cao Đức Quý không nói gì cũng không cử động, chỉ có tiếng thở ra hít vào chứng tỏ ông ta vẫn còn sống.

Một tiếng khịt mũi lạnh lùng phát ra từ mũi Hướng Đông, cả người hắn thối hoắc, nhưng trên quần áo của Cao Đức Quý lại không có chút mùi nào.

Dưới tầng hầm ngầm còn có lối ra khác.

"Mẹ nó ông đừng giả chết!" Hướng Đông tức giận mắng.

Cao Đức Quý không phản ứng.

"Còn nhớ rõ sự ủy thác của ông không? Ông bảo tụi này tìm ra người cướp lấy tuổi thọ nhiều nhất." Hướng Đông túm lấy người đàn ông trung niên trên mặt đất,
"Trong thị trấn hiện giờ chỉ còn duy nhất một mình ông, Cao Đức Quý, chính ông là người ăn nhiều cá nhất đúng không."

Cuối cùng Cao Đức Quý cũng có phản ứng, khóe miệng ông ta khẽ động: "Ta không ăn cá, ta rất ghét cá......"

Hướng Đông ném người xuống đất, miễn còn có thể nói là được rồi.

.

Phòng chứa củi, Trần Ngưỡng vẫn luôn chú ý đến tình hình ở cửa hầm, nhưng anh không ngờ rằng giọng nói của Hướng Đông lại truyền đến từ bên ngoài sân.

Hướng Đông kéo Cao Đức Quý đang sống dở chết dở vào trong sân, câu đầu tiên hắn nói chính là "Tầng hầm ngầm có hai lối ra, một lối khác dẫn ra bờ sông", hắn vừa từ bờ sông chạy về tới, cả người đổ đầy mồ hôi, trên đầu còn nhỏ nước.

Hướng Đông nói sơ qua chuyện xảy ra ở tầng hầm và chuyện nghe thấy giọng nói hai nam một nữ: "Trên đường trở về trong đầu tao nảy ra một suy đoán, ba con mèo, ba cái đầu người, nói không chừng là linh hồn kết nối."

Trần Ngưỡng nhìn về phía Cao Đức Quý đang ngồi dưới đất tựa đầu vào cánh cửa: "Thị trưởng, cũng đến lúc ông nên nói ra phần mà ông cố tình giấu diếm bọn tôi rồi chứ?"

Chiếc áo khoác màu xanh của Cao Đức Quý bám đầy bụi, chòm râu dê và mái tóc lưa thưa rủ xuống, như người vô hồn.

"Ta không có giấu giếm gì hết." Mắt ông ta nhìn xuống đất nói.

Trần Ngưỡng ngăn Hướng Đông đang định động thủ, anh lấy ra vài tờ giấy thô mà Triều Giản đã nhét vào ba lô ra, vuốt thẳng từng tờ một rồi ngẩng đầu nhìn Triều Giản.

"Đại Minh Chú Lục Tự, Kinh Giới Ưu Bà Tắc, Kinh Giới A Di Đà của Phật...... " Triều Giản duỗi cái nạng qua, ấn vào từng tờ giấy thô gõ từ trái sang phải.

Tất cả đều là Kinh Phật dùng để siêu độ vong hồn.

Cái nạng của Triều Giản chạm vào mảnh giấy thô cuối cùng, trên đó viết dày đặc chữ "Sai trái" và "Quả báo".

Cao Đức Quý đầu rũ thật sự thấp, không có nửa điểm hưởng ứng.

"Ông siêu độ cho ai? Người bị cướp đi tuổi thọ, hay là những người đã chết sau khi ăn cá của người khác, hoặc là," Trần Ngưỡng, "Những sinh linh đã bị nấu chín kia?"

Đôi mắt Cao Đức Quý thoáng chốc trừng lớn.

Trần Ngưỡng lấy cuốn sách bói toán và các chú giải ra, rồi tìm chiếc ô màu đỏ, một viên đá có dấu chân mèo......

Nhìn mỗi một thứ được anh lấy ra, sắc mặt của Cao Đức Quý lại tái nhợt đi một phần.

Cao Đức Quý nắm lấy hòn đá, đọc từng chữ hai câu trên đó, rồi đột nhiên cười haha vài tiếng, nhưng nước mắt lại chảy đầy mặt.

Một sự kiện trong quá khứ đã bị chôn vùi trong cát bụi và năm tháng dần hiện lên trong nước mắt của Cao Đức Quý.

Chuyện đó xảy ra khi ông nội của Cao Đức Quý còn sống.

Từ nhiều năm về trước trong thị trấn đột nhiên bùng phát một trận dịch bệnh, ông nội của ông ta tin vào tà thuyết mê hoặc người khác, tổ chức một cuộc hiến tế lớn.

Cá, chuột, mèo, trẻ sơ sinh, thiếu nữ, hàng trăm linh hồn đã chết trong cuộc hiến tế sống đó, xương cốt đều bị ném vào giữa sông.

Sau đó, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra trong thị trấn, đầu tiên là trời mưa nhưng lại là nước sôi, chuyện lạ kế tiếp là trên lưng cá lại có tên.

Con cá đầu tiên đó ra làm sao thì không ai biết được.

Ông nội Cao Đức Quý không viết nó vào nhật ký của ông, cuộc đời của ông đã dừng lại trên đường ghi lại sự việc đó.

Mãi cho đến 3 năm trước, cha của người phụ nữ điên câu được hai con cá có tên.

Hai con cá đó xuất hiện cách con cá mà ông nội của Cao Đức Quý tiếp xúc, đúng 60 năm, một giáp tử.

Chồng của người phụ nữ điên là một người nhút nhát và nhát gan, hắn ta sợ cá có tên sẽ mang lại xui xẻo cho mình, nên đã bí mật đi tìm Cao Đức Quý.

Khi đó Cao Đức Quý có ý thả hai con cá, để chúng về nơi chúng xuất hiện, mặc kệ chúng, thái độ của ông rất kiên quyết gần như là mệnh lệnh.

Bởi vì ông ta cảm nhận được sự nguy hiểm của cá có tên từ những ghi chú mà ông nội để lại, tuyệt đối không thể đụng vào.

Cao Đức Quý không ngờ rằng khi ông đang nói chuyện với chồng của người đàn bà điên, thì bị anh trai mình ở ngoài cửa nghe lén được, thậm chí còn ngăn chồng của người đàn bà điên lại, tự mình nói thỏa một trận mua bán.

Ngay cả bố mẹ ông ta cũng có tham dự.

Trong hai con cá đó một con được bán cho nhà Chu Vân, con còn lại bị anh trai và cha mẹ ông ta chia nhau ra ăn, bọn họ rất cẩn thận không cho ăn ông ta cắn một miếng nào.

Đợi khi Cao Đức Quý biết thì đã quá muộn.

Hai thương nhân có tên trên lưng cá bị ăn đã chết trong quán trọ, cha mẹ và anh trai của Cao Đức Quý nhận ra có điều gì đó không ổn, nên vội vàng muốn trốn xuống tầng hầm một thời gian, nhưng tiếc là bọn họ không làm được, tất cả đều biến thành mèo.

Đêm đó bầu trời lại hạ mưa nước sôi, cổ và vai của Cao Đức Quý vị bổng, ông ta đến tận bây giờ đều không dám cởi cúc áo khoác vải của mình ra nhìn cho rõ.

Còn tộc trưởng của hai nhà Chu Vân vì muốn tự bảo vệ mình nên đã mời cao nhân đến, bọn họ sử dụng da và xương của những người thân nhất để làm thành ô, nhưng bọn họ còn cần một đứa trẻ đang tuổi trăng tròn.

Con của người đàn bà điên có ngày sinh tháng đẻ vừa lúc thích hợp, nên đã bị chồng của chị ta bán cho nhà họ Chu.

Hai nhãn cầu của đứa bé bị móc ra khi bé đang còn sống, nhóm người tàn ác đó đã khảm nó vào lầu 2 ở nhà trọ họ Tề.

Trần Ngưỡng nghe vậy liền cảm thấy ớn lạnh, hai con ngươi kia quả nhiên là dùng để trấn áp oán khí của tất cả sinh linh bị Hiến Tế.

Cho nên một khi dùng tay che hai nhãn cầu lại, trời sẽ hạ mưa nước sôi.

Khi người đàn bà điên che hai tròng mắt lại, hẳn là cảm thấy thật mỉa mai khi chính đứa con của mình đang bảo hộ cái thị trấn nhỏ này.

"Năm nay còn chưa tới một giáp tử, cá lại xuất hiện." Cao Đức Quý siết chặt cục đá, hai đầu vai run rẩy, "Ta đã sớm nói không thể ăn không thể ăn, không ai nghe ta, quả báo.... Đó là quả báo, bất hiếu bất nhân bất nghĩa, sẽ bị trời đánh."

Giữa trưa, ánh nắng chói chang, nhưng trước cửa lại u ám một màu xám xịt vô hình.

Trần Ngưỡng sắp xếp các manh mối liên quan đến nhiệm vụ, hỏi Cao Đức Quý: "Năm đó bọn họ tại sao lại nghĩ đến việc ăn cá có tên?"

Cao Đức Quý nói: "Cũng giống như lần này, ngay khi cá có tên xuất hiện thì tin đồn ăn cá có thể cướp đi tuổi thọ cũng nổi lên khắp nơi." Ông ta chế giễu, "Chắc là bị ma quỷ nguyền rủa."

Trần Ngưỡng gật đầu, đúng thật là bị ma quỷ nguyền rủa, lời nguyền của những sinh linh bị hiến tế nhằm vào là mong muốn của trong lòng người dân trong thị trấn, nó quá dễ dàng, tuổi thọ là trung tâm của dục vọng.

"Quả phụ Chu ở nhà trọ nhà họ Tề đã chết từ lâu rồi, ông biết không?" Trần Ngưỡng nhìn Cao Đức Quý nói.

Cao Đức Quý rõ ràng là đã co vai lại.

Không chỉ Trần Ngưỡng mà những người khác cũng chú ý đến phản ứng của Cao Đức Quý, nhưng không ai chỉ vào ông ta mắng "Vậy tại sao ông lại cho chúng tôi ở đó".

Mọi người đều hiểu đây là nhiệm vụ, Cao Đức Quý là một sự tồn tại giống như npc, lập trường có ông ta chính là đào hố cho bọn họ nhảy.

Trần Ngưỡng nói: "Hai thương nhân đó lại đến thị trấn vào năm thứ hai sau khi họ qua đời, mỗi năm đều tới rồi luôn sinh hoạt trong nhà trọ như vậy, ông không có biện pháp nào sao?"

Cao Đức Quý cười khổ: "Bọn họ là chấp niệm lưu tại nhân gian, ta có thể làm gì."

"Huống hồ bọn họ cũng giống như con người bình thường, không, bọn họ còn đơn giản hơn người bình thường nhiều, mỗi lần tới chỉ ở vài ngày, không xuống lầu, không gây chuyện." Khuôn mặt hốc hác của Cao Đức Quý đầy suy đồi, "Người sống mới phức tạp, ta không khuyên được một hương thân nào, đều xong rồi."

Trần Ngưỡng miệng khô lưỡi khô, anh chỉ vào các đồng đội khác ý bảo muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, nhưng bọn họ kẻ thì vô cảm, hoặc là buồn tẻ đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, một đám người không ai có ý định hắn ra tiếng.

"Tiền giấy bên bờ sông là do ông đốt phải không." Trần Ngưỡng quan sát biểu hiện của Cao Đức Quý, "Ông nhìn thấy người phụ nữ điên rồi?"

Đôi mắt của Cao Đức Quý đỏ hoe: "Nàng là một người số khổ."

"Vậy ông nói coi, tại sao chị ta lại muốn ôm theo tượng đá của đứa bé chìm vào lòng sông?" Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm ông ta hỏi.

Cao Đức Quý lắc đầu: "Ta không biết......"

"Trong sông có quá nhiều vong linh, nếu có thể lấp đầy nó thì tốt rồi." Ông ta lầm bầm lầu bầu bò dậy, loạng choạng đi về hướng trong phòng.

Trần Ngưỡng vỗ vỗ cánh tay đang véo sửa của Triều Giản: "Bối cảnh của nhiệm vụ đã hoàn chỉnh, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, mục tiêu không biết đang ở đâu."

Ngay sau đó anh liền nhìn theo bóng lưng của Cao Đức Quý hô to: "Chu lão gia đã ăn 10 con cá có tên toàn là người trẻ tuổi, nhưng ông ta không phải là người cướp lấy tuổi thọ nhiều nhất, có ai đó trong thị trấn ăn còn nhiều hơn ông ta nữa không?"

Cao Đức Quý không trả lời, ông ta bước đi không ngừng, rồi nhanh chóng vào nhà đóng cửa lại.

"Npc offline." Tiền Hán thấp giọng nói.

Những nghi ngờ của Trần Ngưỡng vẫn chưa được giải đáp, anh lo lắng đi qua đi lại ở cửa, bất tri bất giác liền xoay vòng quanh Triều Giản.

Mấy người có mặt ở đây chứng kiến cảnh này, biểu cảm trên mặt đều không giống nhau.

Trần Ngưỡng không hề phát hiện, anh đi vòng quanh Triều Giản nhiều lần, cho đến khi tự anh thấy chóng mặt mới ngừng lại, đối mặt với Triều Giãn trong sự bàng hoàng của bản thân.

Triều Giản từ đầu đến cuối đều không nói gì, cũng không tránh ra.

Một hai phút sau, Trần Ngưỡng dùng sức bắt lấy Triều Giản nói: "Tôi đã biết, người trẻ tuổi không nhất định sống lâu."

Triều Giản cặp mắt xuống liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, cổ họng lăn lăn, ẩn ẩn yếu ớt phát ra một âm tiết "Ân".

"Đúng đó," Hướng Đông nói, "Có nhiều người trẻ tuổi chết khi còn rất trẻ."

"Đặc biệt là ở thế hệ này của chúng ta, tỷ lệ đột tử là lớn nhất." Hướng Đông liếc mắt nhìn Triều Giãn căn bản không thèm đếm xỉa tới hắn, làm ra dẻ nói, "Không phải nói mày, mày không cùng một thế hệ với bọn tao.... mày và ca ca của mày có một khoảng cách thế hệ nhất định con ạ."

Trần Ngưỡng: "......"

"Không có, cậu đừng nghe Hướng Đông ăn nói xà lơ." Anh nhỏ giọng nói với Triều Giản.

Triều Giản: "Tôi biết."

Trần Ngưỡng sửng sốt một lúc rồi quay trở lại chủ đề chính: " Nói cách khác, không tính theo số lượng cá mà chỉ tính tuổi thọ bắt được, thì lúc Chu lão gia còn sống có người cướp lấy tuổi thọ so với ông ta còn nhiều, cho nên chúng ta tìm mục tiêu là không đúng."

"Nhưng hiện giờ không còn ai trong thị trấn hết." Hai mắt của Châu Châu đờ đẫn.

Trần Ngưỡng trầm mặc, đây mới là vấn đề làm anh cảm thấy nhiệm vụ đi vào ngõ cụt.

Lúc này Cát Phi mới nói một câu: " Trước khi Cao Đức Quý xuất hiện, tôi còn tưởng rằng mục tiêu là ông ta."

Châu Châu nói: "Tôi cũng vậy."

"Tôi còn chuẩn bị tốt để về nhà rồi cơ." Cô nàng ôm đầu gối muốn khóc, nhưng cố nén lại.

Nhưng mà sự thật thì, đôi mắt của Cao Đức Quý không bị đột biến, ông ta thật sự không có ăn cá.

Hướng Đông nổi khùng đá vào thân cây: "Nhiệm vụ này thật con mẹ nó quỷ dị."

Lá cây bay lả tả rơi xuống đầu vai Trần Ngưỡng, anh mặc kệ, trong đầu tràn ngập suy nghĩ, nếu không có nhiệm vụ nhắc nhở, chẳng lẽ cũng là nhắc nhở?

Thừa dịp Trần Ngưỡng còn đang ngây người, Triều Giản tùy tiện hất rơi lá cây trên người anh: " Trở về nhà trọ thôi."

Trần Ngưỡng theo bản năng đáp lại.

Họa gia khập khiễng theo ở phía sau, Hướng Đông đi tới bên cạnh, nhìn mắt cá chân sưng tấy của anh ta nói: "Đều sưng thành như vậy mà còn tinh thần quá ha, so ra thì sức mạnh của hồi quang phản chiếu đều đấu không lại ngươi."

"Cậu không hiểu." Họa gia rời xa Hướng Đông một chút, mùi trên người đối phương quá khó ngửi, anh ta cảm thấy mình muốn ói.

Hướng Đông nói cho có: "Có gì mà bố đây không hiểu chứ, cây khô gặp mùa xuân chứ gì."

Họa gia nghiêm cẩn sửa đúng: "Là tái sinh."

"Nếu nói như vậy, Trần Ngưỡng và Triều Giản là ba mẹ ngươi à?" Hướng Đông hài hước nói đùa.

Họa gia nói: "Theo một nghĩa nào đó thì phải."

Hướng Đông trợn mắt: " Vậy hai tên đó ai là ba ngươi, ai là mẹ ngươi?"

Họa gia: "......" Vấn đề này còn cần bàn thêm sao?

Cách một khoảng ở phía sau, cô Kiều và Hương Tử Mộ đi cạnh nhau, hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau lại có chiều cao gần bằng nhau, một người bốc lửa, người còn lại thì lạnh lùng.

"Nhiệm vụ này rất thú vị." Cô Kiều mở miệng trước, trong hơi thở có mùi hương như tuyết tùng.

Hương Tử Mộ không trả lời.

Cô Kiều hát mái tóc xoăn bồng bềnh của mình nói: "Tôi rất thích cô."

Hương Tử Mộ vẫn thờ ơ.

"Tổn thương cảm tình quá đó." Cô Kiều vòng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cô nàng, miệng vết thương ở cổ đã kết vảy thò lại gần, "Làm một hồi bạn cùng phòng, tỷ tỷ khuyên em một câu, chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ, cố gắng đi tiếp."

Hương Tử Mộ nhìn về một phương hướng rồi cụp mắt xuống, bờ môi hơi hé mở: "Tôi cũng khuyên chị một câu, đừng quá buông thả."

"Bị nghiện đó, đây là bệnh, tỷ tỷ mà ở thế giới thật làm vậy thì phiền toái lắm, hở ra một cái là biến thành Tu La tràng liền." Cô Kiều dường như đang đi trên sàn catwalk, dáng người quyến rũ cộng thêm một chút lười biếng, "Thế giới nhiệm vụ rất thích hợp với tôi, có đôi khi tôi nghĩ, một ngày nào đó thật sự cởi bỏ tấm thẻ nhận dạng, còn sẽ thấy rất luyến tiếc."

Hương Tử Mộ không thèm phản ứng nữa, bước chân cũng nhanh hơn một ít, như là đang đuổi theo thứ gì đó.

Đằng sau, Tiền Hán bỏ lại Châu Châu cùng Cát Phi, chạy lon ton về phía đại đội, cánh tay bị bỏng được cánh tay còn lại của hắn đỡ, nhưng vẫn đau đến mức môi tím tái.

Châu Châu nhìn người bên cạnh: "Cát Phi, quan hệ của cậu và Tiền Hán vẫn không tốt à?"

"Ờ." Cát Phi nhún vai, "Tên đó nói bậy nói bạ bị tôi vạch trần tại trận, quan hệ có thể tốt mới lạ?"

Châu Châu nói: "Thật sự vì tự bảo vệ mình, mà cậu ta đẩy Ngô đại ca đi ra ngoài?"

Mặt Cát Phi quấn băng gạc, nhìn không ra đang có biểu tình gì, nhân ngữ điệu bình tĩnh không hề mất khống chế: "Cô tin tôi, hay là tin tên đó?"

Châu Châu mím môi, áy náy nói: "Lúc ấy tôi không có ở đấy."

"Hiểu rồi." Cát Phi nói, " Thật ra sau này nghĩ lại, tên đó làm như vậy cũng là chuyện bình thường, con người ở trong lúc nguy cấp, khát vọng sống sót sẽ lấn át lý trí và cảm xúc, theo bản năng kích hoạt khả năng tự vệ."

Châu Châu nói: "Vậy thì sao, tổn thương vẫn đã bị tạo ra, sẽ không ai nói rằng đó chỉ là bản năng của con người, là vì bản năng của bạn, bạn không còn cách nào khác."

Cát Phi cười cười.

.

Buổi tối, Trần Ngưỡng ở trong phòng ghi lại tất cả các điểm thông tin có được, cố gắng tìm ra những phần bị bỏ sót.

Ánh sáng của ngọn nến trắng tạo thành một vòng tròn
sáng mờ mờ trước bàn.

Trần Ngưỡng cúi đầu viết vẽ vẽ trên cuốn sổ nhỏ, "Cạch" một cái, anh ấn bút quay đầu dời tầm mắt về phía cộng sự đang nằm trên giường.

Triều Giản không nhìn anh: "Có tiến triển?"

"Không có." Trần Ngưỡng kéo ghế qua ngồi xuống, đầu gối tựa vào thành giường, "Trong đầu tôi như có một cục len rối, gỡ không ra."

"Lúc đầu tôi nghĩ, ngày mai Cao Đức Quý sẽ xuất hiện khi cá triều đến, nhưng ông ta hiện giờ có mặt trước thời gian tôi dự kiến." Trần Ngưỡng thở dài, "Mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng như thế này, cảm giác như nó đã kết thúc."

"Ngày mai coi thử coi có người dân nào đi xuống sông bắt cá không." Trần Ngưỡng chống khuỷu tay lên chân, hai tay chống cằm, "Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho đều tồi tệ nhất có thể xảy đến."

Triều Giản không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào.

Trần Ngưỡng lắc lắc cái chân ở bên giường của hắn: "Đệ đệ, cậu nói chút gì đi mà."

"Tôi chưa nói à?" Triều Giản rút chân ra, phần lưng hơi căng lên, "Anh đừng đụng tôi, phiền."

Trần Ngưỡng: "......"

"Cậu nói cái gì? Vừa mới rồi cậu chỉ hỏi tôi có tiến triển gì hay không thôi mà."

Triều Giản lại đặt chân về chỗ cũ: "Không phải là nói rồi đó sao?"

Trần Ngưỡng vô ngữ.

"Cầm cuốn sổ nhỏ của anh lên đây, để tôi xem tin tức anh đã viết." Triều Giản nhìn cọng cỏ dính trên đầu Trần Ngưỡng, mày nhíu lại nhăn, cũng không biết đang rối rắm cái gì, hắn áp chế cảm xúc nói, "Nhanh lên."

Trần Ngưỡng vội vàng lấy cuốn sổ của mình trèo lên giường.

Triều Giản không duỗi tay ra để lấy đi cuốn sổ của Trần Ngưỡng, mà chỉ cúi đầu tiến lại gần, nhìn lướt qua dòng chữ cực nhanh.

"Xem hiểu không? Muốn tôi giải thích một chút không?" Trần Ngưỡng gãi gãi mặt.

"Không cần." Triều Giản nói.

Trần Ngưỡng có chút kinh ngạc, không biết bị làm sao nữa, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, phương thức anh ghi chép càng ngày càng trừu tượng, nhìn vào cứ như quỷ vẽ bùa, có đôi khi chính anh đều nhìn không ra chính mình viết cái thứ gì, vậy mà Triều Giản lại có thế xem hiểu.

"Chắc không phải vì sĩ diện nên cậu mới nói thế đúng chứ?" Trần Ngưỡng không tin, "Nếu là thật, thì không cần phải vậy đâu."

"Nhìn." Triều Giản đọc chính xác từ dòng đầu tiên mà anh ghi chép.

Trần Ngưỡng kinh hãi nghĩ, thiên tài.

"Nghĩ cái gì đấy, tôi không phải thiên tài." Triều Giản cầm mấy viên sữa ném vào cuốn sổ.

"Ờ, cậu không phải, tôi phải." Trần Ngưỡng dỗ dành, trong lòng lại nghĩ, cậu không phải thiên tài thì sao có thể xem hiểu được ký hiệu như bùa chú mà tôi vẽ chứ.

Trần Ngưỡng nói chuyện với Triều Giản không được bao lâu, thì đã bị động tĩnh bên ngoài quấy rầy.

Châu Châu đột nhiên lao ra khỏi phòng của cô Kiều và Hương Tử Mộ, trạng thái của cô nàng rất đáng lo ngại, đang ở trong sân vừa khóc la hét, năm chiếc khuyên tai trên tai trái bị cô nàng bứt ra quăng ra ngoài, cả vành tai đều đỏ.

Đợi Trần Ngưỡng mở cửa đi ra ngoài, phát hiện các phòng khác đều không có ai đi ra, anh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang run rẩy, hỏi cô có chuyện gì.

Châu Châu dường như bị một thứ gì đó đột ngột đè lên từ phía sau, sức nặng không hề nhẹ, lưng cô nàng đột ngột cong xuống, hai chân loạng choạng, suýt nữa thì bị đè sấp xuống đất.

Trần Ngưỡng nhìn mà lạnh cả lưng.

Châu Châu duy trì tư thế bị đè xuống, kinh hoàn hét lên: "Giúp tôi với, Trần tiên sinh anh giúp tôi với...... Tôi đang bị đè xuống, giúp tôi với......"

"Trên lưng cô không thứ gì cả." Trần Ngưỡng giơ điện thoại của Triều Giản lên chiếu qua, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì không nhìn thấy bóng ma nào.

Châu Châu sửng sốt: "Không, không có ư?"

Trần Ngưỡng gật đầu.

Dưới cái nhìn của Trần Ngưỡng, Châu Châu đứng dậy mà không hề gặp bắc kỳ trở ngại nào, cô gái nhỏ chuyển động đôi vai cứng đờ của mình, không có dị thường gì.

Trần Ngưỡng nhìn cô gái nhỏ trước mặt vẫn còn nghi thần nghi quỷ: "Hai ngày nay cô vẫn luôn tự hù dọa chính mình."

Châu Châu khóc lên: "Tôi rất sợ hãi."

Trần Ngưỡng quay đầu nhìn cộng sự trên giường một cái, xác định đối phương vẫn chú ý đến mình, anh mới cầm điện thoại di động tới gần Châu Châu: "Cô sợ hãi cái gì?"

"Tôi sợ hãi......" Châu Châu che mặt nức nở, "Tôi......"

Tiếng nói của Châu Châu đột nhiên biến đổi, nơi từng chữ một cách gian nan, cứ như có một đôi tay đang bóp lấy cổ cô dần dần thít chặt lại, cô muốn gỡ đôi tay trên cổ mình ra, nửa người trên lại cong xuống lần nữa, cúi gập người thành 90 độ.

Cứ như thể có ai đó đang ở sau lưng đùa giỡn với cô nàng.

Con ngươi của Châu Châu rung lên dữ dội, nỗi sợ hãi dần lấn át lý trí của cô, cô từ từ ngoẹo cổ nhìn ra sau....... Cô thấy một người đang nằm trên lưng mình.

Người đó ngẩng đầu lên.

Là bản thân cô nàng!

Đang nằm ở trên lưng mình lại là chính cô!

Trần Ngưỡng còn chưa kịp nhận ra có điều không ổn, thì anh đã thấy Châu Châu đột nhiên phát điên, la thét rồi bắt đầu cào cấu bả vai của bản thân.

Cơ thể của cô nàng như đã thối rữa, một cấu đó trực tiếp chộp xuống một miếng thịt.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật