[Edit Hoàn/Đam mỹ] Chưa thấy qua Omega biết đánh nhau sao?! - Toái Hỏa Lưu Huỳnh

Chương 11




"A, mới mười giờ rưỡi, vẫn còn kịp!"

Một bóng dáng cao dài bước vào căn phòng sáng sủa, mang theo chút không khí ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng lại được hệ thống sưởi trong nhà hong khô.

"Thật may là nguyên liệu ở nhà đầy đủ hết, hiện tại bắt đầu đóng gói ngay đi." Diệp Lăng nói, xắn tay áo gọn gàng.

"Được rồi," Tịch Dịch cũng thay quần áo, háo hức muốn thử: "Em đến lăng vỏ, anh nặng vằn thắng, thế nào?"

"Bây giờ anh làm được hả?" Diệp Lăng cười, nhưng tay tự giác bắt đầu nhào bột.

Tịch Dịch đắc thắng cười nói: "Dù sao thì anh cũng học được từ em, nên hôm nay anh phải để em kiểm tra."

Đó là đêm giao thừa. Sau khi hai người ăn tối trong ngôi nhà cũ của Tịch gia, đã bị Tịch lão gia tử lấy lý do đuổi đi "Già rồi sức lực không nhiều, tôi muốn nghỉ ngơi sớm." Vì vậy hai người vội vàng trở về nhà của mình. Trên đường đi, Tịch Dịch đột nhiên có ý thích muốn ăn một bữa "bánh bao tiền*" cho đến lúc mười hai giờ, tình cờ Diệp Lăng cũng đã dạy anh làm bánh bao vài lần nên mới có diễn biến trên.

*Bánh bao tiền:

Nhìn thấy Tịch Dịch bưng ra một cái bát lớn tiền xu, Diệp Lăng không khỏi nói: "Phương pháp gói của anh, không phải tất cả đều là bánh bao tiền sao?"

"Đây là điềm lành!" Tịch Dịch nhướng mày.

"Ừm, nghe lời anh." Diệp Lăng bất lực lắc đầu, tùy ý Tịch Dịch mân mê.

Trước khi Tịch Dịch gặp Diệp Lăng, hắn là một thiếu gia chưa từng biết nấu ăn là gì, đại thiếu gia tay chưa từng dính nước xuân, nhưng bây giờ cũng bao ra dáng ra hình, tốc độ cơ bản giống với tốc độ của Diệp Lăng. Hai người cùng nhau phân công lao động, trong chốc lát đã gói gọn mấy chục cái bánh bao.

Đếm số lượng đủ cho hai người ăn, Tịch Dịch nhanh chóng đẩy Diệp Lăng ra khỏi bếp, "Em đi nghỉ ngơi đi! Để anh làm!"

"Thật sao?" Diệp Lăng nghi ngờ nhìn Tịch Dịch , "Lần trước anh nấu cháo tràn ra cả nồi, em còn chưa có quên đâu. "

" Khụ!" Tịch Dịch có chút xấu hổ nghiêng đầu,"Tại lần đó anh phân tâm thôi!"

Diệp Lăng thấy anh vẻ mặt quẫn bách lại còn cậy mạnh thực sự thú vị, sau đó gật đầu: "Vâng, vậy hôm nay đều nhờ ngài, đầu bếp Tịch."

.

Tịch Dịch luôn luôn thuộc về phái hành động, mặc dù giữa lúc nấu xém bị phỏng, loay hoay mấy lần mới đặt bánh ra đĩa, cuối cùng cũng thành công mang bánh bao lên trước mười hai giờ.

"Không tệ." Diệp Lăng cầm lên cắn một ngụm, sau đó phun ra một đồng tiền, "Có chút phí nha."

Tịch Dịch nghe vậy cười hắc hắc, không nói gì, ra hiệu cho hắn ăn tiếp.

Khi bát bánh sắp cạn, Gala Lễ hội mùa xuân trên TV cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm. Những người dẫn chương trình đồng loạt thông báo rằng một phút nữa sẽ đến năm mới, dường như có rất nhiều người đi ra trước cửa nhà, sẵn sàng thưởng thức màn bắn pháo hoa sắp tới.

Trong âm thanh nền ồn ào, Diệp Lăng cắn trúng một cái bánh có đồng xu bị rỗng.

Rõ ràng sửng sốt một chút, hắn cẩn thận nhổ ra thứ trong miệng —— đó là một chiếc nhẫn.

Hơn nữa tạo hình này, Diệp Lăng nhắm mắt vẽ còn được, bởi vì nó là sản phẩm ra mắt của Tịch Dịch năm anh mười bảy tuổi.

"..."

Diệp Lăng vốn tưởng rằng đầu óc còn linh quang, nhưng vào lúc này, đại não đột nhiên trở nên trống rỗng.

"Bùm bùm————"

Mãi đến nửa đêm, bữa tiệc pháo hoa hoành tráng mới bắt đầu, kéo Diệp Lăng còn đang sốc trở lại.

Hắn ngốc lăng lăng nhìn Tịch Dịch nhặt chiếc nhẫn vừa nhổ trên bàn lên lau sạch. Dưới ánh sáng của đèn, một dòng ký tự nhỏ —— "Tịch Dịch" được phản chiếu trên bề mặt bên trong của chiếc nhẫn.

"Diệp Lăng," Tịch Dịch nghiêm nghị cầm chiếc nhẫn lên, "Cặp nhẫn này thực ra không phải được thiết kế khi anh mười bảy tuổi, mà được hoàn thành dưới sự hướng dẫn của mẹ anh khi bà vẫn còn sống. Khi đó chúng ta đã đồng ý, gặp được người muốn đi cùng cuộc đời, anh sẽ trao chiếc nhẫn này cho người ấy."

Pháo hoa ngoài cửa sổ đã nở rộ, nhưng lại không rực rỡ như người trước mặt.

"Mà hiện tại, anh hy vọng người đó là em."

"..." Máu trong toàn thân như tràn vào tim, vỡ òa sung sướng lan đến đầu ngón tay. Diệp Lăng muốn nói "Được.", nhưng đôi môi bị đông cứng lại không nói ra lời.

Trong lúc bàng hoàng, Tịch Dịch đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Diệp Lăng.

"Anh!" Một cái chạm nhẹ vào ngón áp út, Diệp Lăng rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhìn tay trái rồi lại ngước lên, Tịch Dịch cười ranh mãnh nhìn hắn: "Từ chối bây giờ đã muộn rồi. "

"Thuận mua vừa bán." Diệp Lăng lẩm bẩm cười hỏi: "Chiếc nhẫn kia đâu?"

"Đây!" Tịch Dịch từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, đựng trong đó. Trong khi trao chiếc nhẫn có khắc chữ "Diệp Lăng", Tịch Dịch tự giác đưa tay trái ra.

Diệp Lăng lo lắng bắt tay các ngón tay, hít một hơi thật sâu rồi đeo nhẫn vào tay Tịch Dịch.

"..."

"..."

Trao nhẫn xong, hai người rốt cuộc nhận ra mình có chút ngại ngùng.

"Nói cái gì đi ..." Tịch Dịch một tay che miệng, bên tai hiện lên một chút ửng đỏ.

"Ừm..." Diệp Lăng dừng một chút, sau đó không nhịn được nói: "Em đã nhìn thấy nhẫn giấu trong bánh, giấu trong rượu đỏ," niềm vui lan tràn nơi khóe môi, "nhưng đây là lần đầu tiên, em đã thấy một người nào đó đặt chiếc nhẫn trong bánh bao tiền. "

"...Còn không phải tại anh sợ em không cẩn thận nuốt mất sao."

" Em cũng không phải là bệnh nhân bị rối loạn cuộc sống như anh, làm sao mà em có thể làm điều như vậy.'

"Bảo bối à, nhắc cho em nhớ, hôm nay là anh làm bánh bao. "

"Che vết bỏng trên mu bàn tay trước khi nói câu này là được hả?"

...

Ngoài cửa sổ, mùa đông ở phương nam lại hiếm thấy có tuyết rơi, bao trùm toàn bộ thế giới.

————Anh yêu em.
————Em cũng yêu anh.

Hoàn.

_____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện của Tiểu Dịch và Tiểu Lăng rốt cuộc cũng kết thúc! Vốn dĩ tôi chỉ muốn đào một hố nhỏ vài nghìn chữ, nhưng khi đào hố, tôi thấy nhiều câu chuyện của họ hiện lên trong đầu, (mặc dù tôi không kìm được một đợt cẩu huyết hahaha), vì vậy không nhịn được liền viết, viết tới 30.000 chữ lại còn kéo dài vài tháng ... Tôi rất xin lỗi! QAQ

Nhưng không ngờ truyện ngắn như thế này cũng có người đọc, hối thúc cập nhật nghiêm túc, rất cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ủng hộ! Hy vọng bạn thích kết thúc này!

Tái bút: Cuối cùng cũng hoàn truyện (mặc dù nó là đoản văn), tôi cuối cùng đã dám đăng Weibo của mình! Weibo cùng tên Toái Hỏa Lưu Huỳnh, bởi vì khu vực bình luận không tốt lắm, cho nên nếu muốn cùng tôi trò chuyện, có thể lên Weibo tìm tôi! [Tôi cảm thấy rằng có thể không có ai orz
Thúc giục cập nhật hoặc bất cứ điều gì cũng có thể được thực hiện trên Weibo! Nếu có một thiên thần nhỏ từ thú cưng của nhóm, hhhhhh
Cuối cùng, cảm ơn tất cả các bạn đã đọc đến kết thúc! Yêu các bạn! !

_________________________________________

Editor có lời muốn nói: Cuối cùng cũng hoàn thành, lần đầu edit nên chưa chắc tay. Sau này mình sẽ cố gắng nhiều hơn nữa! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ <3333


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật