[EDIT] Thanh xuyên làm nữ phụ pháo hôi - Đào Lý Mặc Ngôn

Chương 59: Đền đáp




(59) Đền đáp

Edit: icedcoffee0011

Thiện Bảo được phán vô tội, không có ai tiếp tục để ý tới Chương Giai thị đang gào khóc, Mạnh Hinh rũ đầu, cô với Chương Giai thị luôn có cảm giác nói không nên lời, trên đời có người mẹ sẽ vì con mà hy sinh tính mạng, thì cũng sẽ có người vứt bỏ con cái của mình.

- A mã.

Mạnh Hinh nhẹ giọng nhắc nhở a mã Thiện Bảo đã bị cô khen đến đắc ý đầy mặt, lung cổ tay áo, ngón tay chỉ Chương Giai thị, Thiện Bảo ngây người khó hiểu, Mạnh Hinh lại làm mặt quỷ, Thiện Bảo mới hiểu được, nhưng trên đầu một mảnh xanh mượt ai nguyện ý chứ? Thiện Bảo bẹp miệng, nhưng xem Mạnh Hinh, lại mới nói với Cửu Môn Đề Đốc:

- Việc này sau khi tìm hiểu rõ, cho bà ta xuất gia đi.

Khang Hi đế đang chuẩn bị về cung bằng cửa sau nhàn nhạt cười,

- Hôm nay ngươi không cần đi cùng trẫm nữa, trẫm thả ngươi đoàn tụ với Thiện Bảo và muội muội.

- Tạ Hoàng Thượng.

Vinh Duệ quỳ xuống tạ ơn, Khang Hi đế gập ngón tay gõ gõ cái trán Vinh Duệ,

- Tiểu tử ngốc, người ngốc có phúc của người ngốc.

Khang Hi đế gật gật đầu với Lương Cửu Công, Lương Cửu Công lặng lẽ đi gặp Cửu Môn Đề Đốc, như thế lúc sau, Cửu Môn Đề Đốc thẩm vấn Chương Giai thị, nhưng bà ta như thế nào cũng không chịu khai ra kẻ sai sử phía sau màn, một chén thuốc uống xuống, Chương Giai thị đẻ non rồi bị đưa đi am ni cô cắt tóc xuất gia, nếu không phải Khang Hi đế cố kỵ Vinh Duệ, Chương Giai thị muốn giữ lại mạng sống cũng khó, nhưng Khang Hi đế tuyệt đối không cho phép Vinh Duệ có anh em khác cha.

Ngồi xe ngựa về cung, Khang Hi đế chợp mắt hỏi:

- Có tin tức chưa?

- Nô tài nghe nói đã chết vài người, Đồ Lí Sâm đại nhân đang tra xét.

Muốn cắt đuôi tìm đường sống cũng phải xem hắn có đồng ý hay không, Khang Hi đế nheo lại đôi mắt, nếu không cho người moi móc nhược điểm của Vinh Duệ một bài học, bọn họ sợ là không nhớ đời,

- Không phải sợ người chết, tra rõ rõ ràng cho trẫm.

- Vâng.

Trở lại Tử Cấm Thành, Khang Hi đế hạ lệnh trượng trách (phạt đánh trượng) những người dâng tấu chương buộc tội Vinh Duệ , 5-60 người phải ăn trượng, các quan viên ngày xưa nhảy nhót lung tung, không phải bị cách chức điều tra, thì đó là bị biếm trích rời kinh, cả đời này đừng nghĩ quay lại kinh thành, Khang Hi đế dùng thủ đoạn mạnh mẽ hiếm thấy, cứng rắn chiêu cáo thiên hạ, những người muốn tính kế Quan Thế Hầu, liệu mà làm.

Đến khi Khang Hi đế nghe nói những người bị bắt toàn bộ đã chết, uống thuốc độc không có triệu chứng gì mà chết đi, sắc mặt Khang Hi đế ngưng trọng vài phần, che giấu đi chấn động trong đáy lòng, Khang Hi đế hoài nghi trận gió lốc này mục đích vẫn là nhắm vào Vinh Duệ , hay là nhắm vào hắn, rốt cuộc hoàng tử nào không có dã tâm như vậy? Hay là phản tặc phản Thanh phục Minh?

Hoàn toàn mất đi ý chí vui đùa Khang Hi đế nghiêm túc lên, lệnh Đồ Lí Sâm thâm nhập tra rõ, hơn nữa tăng số mật thám ở bên cạnh các hoàng tử, thông báo chú ý động tĩnh của Giang Nam, liệu có phải dư nghiệt quấy phá hay không.

Vô luận như thế nào Khang Hi đế cũng không thể tưởng được, nữ lưu như Nữu Hỗ Lộc Thị sẽ nhấc lên sóng to gió lớn tới như vậy, nàng ta ắt sẽ không nằm trong hướng điều tra của người khác.

Nữu Hỗ Lộc Thị thở dài,:

- Đáng tiếc, phát bạc trợ cấp cho bọn họ.

- Vâng, chủ tử.

Tuy rằng Khang Hi đế tra không đến nàng, nhưng Nữu Hỗ Lộc Thị cũng bị hủy mất công sức kinh doanh năm sáu năm vì trận gió lốc này, ngày tuyển tú càng lúc càng gần, Nữu Hỗ Lộc Thị trong lòng rất sốt ruột, với tình huống hiện tại, nàng ta nếu lại vọng động, không chừng sẽ lộ ra dấu vết, nàng thật ra có thể tiếp tục trốn tránh, nhưng Nữu Hỗ Lộc nhất tộc sẽ bị đe dọa.

- Bảo bọn họ che dấu cho kĩ.

- Vâng, chủ tử.

Nữu Hỗ Lộc Thị xoa xoa cái trán,

- Tây Lâm Giác La thị ... nàng ... thấy thế nào cũng không giống ...

Nàng ta nhìn như thế nào cũng không giống như đồng hương, chẳng lẽ là dân bản xứ cũng có nhân tài bậc này? Nữu Hỗ Lộc Thị trong lòng có cảnh giác với Mạnh Hinh , lúc này không phải là thời điểm tốt để chạm trán, trước mắt nàng cần phải ... nếu không tìm được tật xấu của Quan Thế Hầu, muốn Lăng Trụ thay thế được Quan Thế Hầu, chỉ có thể để Lăng Trụ cứu thánh giá.

Phản tặc phản Thanh phục Minh lúc này liền có chỗ dùng, Nữu Hỗ Lộc Thị ngón tay búng búng, lần này nàng nhận thua, nhưng lần tiếp theo Khang Hi đế không may mắn như vậy. Nữu Hỗ Lộc Thị nói:

- Ngươi thông báo cho ngạch nương một tiếng, ta đi thôn trang giải sầu.

- Vâng, chủ tử.

Ma ma đáp, lại thấp giọng hỏi:

- Tứ bối lặc bên đó ... nô tỳ nghĩ có lẽ hắn sẽ muốn gặp ngài.

- Xa thơm, thân cận quá cũng không còn hiếm lạ, ta sẽ đúng mực.

Nữu Hỗ Lộc Thị tự tin cười, nàng lại không muốn làm Dận Chân yêu nàng đến chết đi sống lại, chờ nàng trở thành phúc tấn của Dận Chân, đó mới là cơ hội, thay vì hiện tại để Dận Chân có được nàng quá sớm, nàng phải đối lập với các nữ nhân trong phủ Dận Chân chủ động quấn quýt si mê, nàng đi một con đường khác, nam nhân đều là đồ đê tiện, càng là yêu gã, gã càng là không muốn, càng là lãnh đạm với gã, gã càng muốn đến gẫn.

*

Quan Thế Hầu phủ, Thiện Bảo hồi sau một hồi lớn tiếng ồn ào,

- Đốt pháo, đốt pháo.

Mạnh Hinh không để ý đến Thiện Bảo, hỏi Triệu di nương tình trạng trong phủ hiện tại ra sao, Triệu di nương lắc đầu nói:

- Hồi cô nãi nãi, không ai chạy.

Mạnh Hinh ngày thường năng ngôn thiện biện, nhưng với Triệu di nương cũng không quá nặng lời.

Bên này, Thiện Bảo chân đạp Vinh Duệ vài cái,

- Cẩu Đản thối, bắt nạt a mã, kém xa Quai Nữ.

- ... a ... mã ... nhi tử ...

- Ca uống ngụm trà đi.

Mạnh Hinh đem chung trà nhét vào trong tay Vinh Duệ, thật là nhìn không rõ, đại ca cà lăm ngày thường ở cùng Khang Hi đế như thế nào, lại thật kính nể khả năng nhẫn nại của Khang Hi đế, Vinh Duệ hàm hậu cười,

- Tiểu muội.

Thiện Bảo tự nhiên muốn mở một buổi tiệc lớn, ông ở trong phòng giam non nửa tháng, trong miệng nhạt nhẽo, bàn tiệc lần này chim, cá, gia súc, hải sản đều bày biện đầy một bàn, Thiện Bảo ở giữa, Mạnh Hinh cùng Vinh Duệ ngồi hai bên, Thiện Bảo lại ăn lại uống, chậm rãi lại bưng chén rượu khóc lớn lên,

- Nhìn con gái ... a mã đau lòng ... con gái làm sao lại bị người hại?

Vinh Duệ sững sờ nhìn về phía Mạnh Hinh,

- Tiểu muội ... làm sao ... chuyện này...

Mạnh Hinh để mấy nha đầu đi xuống, khép lại cửa, nhấp một ngụm rượu ngon, nói:

- Ca không cần hỏi, ca chỉ cần nhớ kỹ một việc, ca khỏe mạnh, chúng ta mới có thể tốt, ta và a mã trông cậy vào ca là được rồi, ở cùng vạn tuế gia ... thôi... ca như vậy là tốt rồi.

Bảo Vinh Duệ vuốt mông ngựa ngược lại sẽ phản tác dụng, chỉ sợ công phu vuốt mông ngựa của hắn kém người không không phải chín mà là mười chín con phố. Thiện Bảo đột nhiên nói:

- Nếu không, a mã tìm cho con một người, bảo nàng sinh giúp con? Con gái không có nhi nữ, tương lai làm sao bây giờ?

- A mã.

Mạnh Hinh bực bội:

- Ngài trong đầu nghĩ ăn nghĩ uống là đủ, ngài không cần phí tâm cho ta làm gì, ngài coi tứ gia là cái gì? Ta bảo hắn lâm hạnh ai, hắn liền làm? Huống hồ một khi đúng như ngài nói mẹ quý vì con, ngài không nghĩ xem nữ nhân ở hậu viện tứ gia có ai là đồ ngu không? Một khi đứa trẻ lớn rồi tin tức còn không lan khắp nưoi? Ngài là muốn nuôi cháu, hay là muốn nuôi kẻ thù? Tứ phúc tấn là nữ chủ nhân hậu viện, trên danh nghĩa tất cả con cái của tứ gia cũng đều là của nàng, ta sẽ không tốn công làm chuyện vô ích, càng không có tâm tư nuôi con hộ người khác, tương lai ... không có con cái cũng có thể sống tốt, đến ngày chết già, không đến mức không có quan tài, không có mộ địa là được.

Thiện Bảo lại bị Mạnh Hinh giáo huấn đến sửng sốt sửng sốt, Vinh Duệ nhéo chén rượu, ánh mắt nhiều vài phần mê mang,

- Là bởi vì ta sao?

- Không phải, ca.

Ngữ khí Mạnh Hinh hoãn hoãn lại:

- Quan Thế Hầu chỉ kém Quan Quân Hầu một chữ, Quan Quân Hầu nếu không có Vệ gia (nhà mẹ của quan quân hầu), có lẽ sẽ không bị tính kế, ta hy vọng ca cả đời bình an, ta đi theo ngài có ăn có uống, ca, ca là cây trụ chống đỡ ta và a mã, không phải gánh nặng, nói như thế, nếu không có ca, ta lúc này đây còn phải khom lưng uốn gối nghẹn nghẹn khuất mà sống.

Tay Vinh Duệ đáp lên đầu vai Mạnh Hinh, vành mắt phiếm hồng, hắn muốn cho tiểu muội ngày lánh, sống sung sướng, nhưng lúc này tiểu muội không chỉ làm thiếp, còn không thể tự mình sinh con cái, lòng ngực Vinh Duệ nặng nề, Mạnh Hinh lại rót một ngụm rượu ngon, ánh nến trước mắt đong đưa, Mạnh Hinh có chút choáng váng,

- Hoằng Huy a ca vẫn còn sống, ca ca không cần áy náy, ta sống khá tốt.

Mạnh Hinh tới gần Vinh Duệ,

- Ca ca nhìn xem hôm nay ta uy phong không? Ca, đây mới là ta.

Mạnh Hinh đã sống ở hiện đại, còn nhớ rõ giáo dục hiện đại, không biết điệu thấp, không biết nhẫn nhục chịu đựng, không biết dịu hiền.

Mạnh Hinh vốn tửu lượng không nhỏ, hôm nay đắc ý, đua rượu vớiThiện Bảo, Vinh Duệ vừa chiếu cố a mã, vừa chiếu cố muội muội, bận rộng thật sự.

Nhưng mà lúc Thiện Bảo và Mạnh Hinh nói chuyện đến vui vẻ, tứ gia lại tới rồi,

Vinh Duệ ngây ngốc để tứ gia tiến vào, Dận Chân nhìn thấy Mạnh Hinh giơ cao chén rượu hét lớn,

- A mã, ngài thật là không được.

Thiện Bảo bò trên bàn, say đến mơ màng hồ đồ,

- Ta không có say, không có say.

Người còn thanh tỉnh duy nhất Vinh Duệ nói:

- Nếu không, tứ gia cũng uống hai ly?

*

Ánh mắt lạnh lùng của Dận Chân bức lui Vinh Duệ, hắn đi đến trước mặt Mạnh Hinh, Mạnh Hinh mắt say lờ đờ mê mang nhìn người tới,

- Đây hình như là tứ gia, tới, mau bồi ta uống một chén.

Dận Chân không biết hắn vì sao lại tới tiếp Mạnh Hinh hồi phủ, lúc trước hắn cũng không ngừng nói với bản thân, hắn là vì Quan Thế Hầu, Tây Lâm Giác La thị không quan trọng, nhưng xem bộ dáng nàng uống say vũ mị, Dận Chân gạt bàn tay huơ huơ trước mặt,

- Hồ nháo.

Coi hắn là bồi rượu sao?

Mạnh Hinh thân mình lung lay, chén rượu rơi xuống đất, cô lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Dận Chân,

- Tiểu tử, ngươi nói ai hồ nháo? Hả? Cho ngươi bồi cô nãi nãi uống rượu, ngươi còn không vui? Ca, đánh hắn.

Vinh Duệ nhẹ giọng giải thích:

- Tứ... tứ gia... tiểu muội... tiểu muội say rượu hồ đồ.

Thì ra đến thời điểm mấu chốt, não hắn cũng thật tinh quang, cũng không cà lăm,

Vinh Duệ nâng Thiện Bảo, bên kia Dận Chân đã bị Mạnh Hinh kéo vào bàn, hơn nữa còn nhéo miệng Dận Chân chuốc rượu ... Vinh Duệ một tay đỡ Thiện Bảo, một tay chà mồ hôi chảy dài trên trán,

- Tứ gia xem mặt mũi ta hẳn là sẽ không quá khó xử tiểu muội, nếu ngài chịu hưu tiểu muội thì tốt rồi.

Dận Chân nào đã bị người đối xử như vậy bao giờ, hắn bị rót một ngụm rượu, bực mình liền túm canh giải rượu bàn bên, cùng một động tác rót cho Mạnh Hinh, đầu óc Mạnh Hinh lúc này đã thanh tỉnh vài phần, thấy rõ ràng là Dận Chân mặt hắc hắc khó coi, tiếp tục giả say không được, đáng tiếc, còn muốn thu thập Dận Chân, Mạnh Hinh vành mắt đỏ như người say,

- Tứ gia, thiếp làm sao vậy?

Dận Chân đẩy ra Mạnh Hinh đang dính vào hắn như kẹo mạch nha,

- Về phủ.

Hắn xoay người lau đi rượu trên khóe miệng, Mạnh Hinh ngoan ngoãn an tĩnh đuổi theo, biểu hiện của Mạnh Hinh ở nha môn ngày hôm nay, Dận Chân đều nghe nói, nhưng mới vẻ vô lại của Mạnh Hinh vừa rồi lại cho hắn cảm giác không nói nên lời.

Dận Chân gặp qua nữ tử tự tôn kiêu ngạo, Đồng Giai thị chính là một ví dụ cho nữ nhân có lòng tự trọng, nhưng ngay cả nàng khi đứng trước mặt Dận Chân cũng sẽ cúi đầu, thuận theo tâm ý Dận Chân. Mà Tây Lâm Giác La thị ngày xưa thấp kém là vậy, nàng giống như chưa bao giờ đặt hắn trong mắt.

Dận Chân giận dỗi, trong lòng ngực đột nhiên phả một hơi rượu thơm ngọt, cánh tay Dận Chân cứng đờ, hỏi Mạnh Hinh đang gần trong gang tấc,

- Ngươi muốn làm gì...

Mạnh Hinh ngón trỏ ngăn chặn môi Dận Chân,

- Hôm nay thiếp rất vui sướng, rất đắc ý, trên chiến trường đại sát tứ phương rồi, tiếp theo chính là ... túng dục hưởng thụ, tứ gia không muốn sao?

Lỗ tài Dận Chân đỏ lên,

- Hồ nháo...

- Thật hư, thiếp hôm nay dạy cho ngài cái gì gọi là chơi xe chấn.

Dận Chân càng có khí chất cấm dục, Mạnh Hinh càng muốn tai họa hắn, nam nhân thời điểm khí phách luôn có mỹ nữ làm bạn, loại chuyện mượn rượu làm càn, nam nhân có thể làm, vì sao nữ nhân làm không được?

Mạnh Hinh lúc này chính là muốn nam nhân...

Cô chủ động cởi bỏ áo ngoài của Dận Chân, Dận Chân không phải không giãy giụa, nhưng Mạnh Hinh cách một lớp áo lót liếm ngực hắn, cánh tay Dận Chân liền buông, thở hổn hển:

- Tây Lâm Giác La thị!

- Để bọn họ chọn đường về phủ xa một chút...đi? Tứ gia...ngài chẳng lẽ thật sự không muốn?

Mạnh Hinh ngón tay trượt xuống, đụng chạm căn nguyên nóng rực, nở rộ quyến rũ, nũng nịu:

- Tứ gia.

Dận Chân nhấc chân đá đá vách xe ngựa, áp chế dục vọng bừng bừng, cao giọng phân phó:

- Đi dạo kinh thành một vòng, không... ba vòng!

Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Hinh tình sự thượng bừa bãi phóng túng, nhưng nàng chỉ biết đối Dận Chân, sẽ không hồng hạnh xuất tường, nàng có làm người điểm mấu chốt, không thể Dận Chân có rất nhiều nữ nhân, nàng liền có rất nhiều nam nhân. Mạnh Hinh không phải thẹn thùng ngây thơ loại nữ nhân, nàng có chính mình hưởng thụ cùng theo đuổi, từ tư tưởng đến thân thể đều là thục nữ, nói nàng vì ngự tỷ cũng là thỏa đáng, quả đào rất thích như vậy Mạnh Hinh, không thích Mạnh Hinh phóng túng cô nương, xin lỗi ha, quả đào cảm tạ các cô nương cấp địa lôi, kỳ thật không cần, chỉ cần các cô nương biết được quả đào gõ chữ không dễ dàng, thường xuyên nhắn lại cổ vũ quả đào hai câu, quả đào liền rất vui vẻ, quả đào sẽ tiếp tục nỗ lực, viết ra bất đồng Thanh Xuyên văn. <


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật