[12 chòm sao] Liars.

43 - Cuồng quay.




Lưu ý: chương truyện có mô tả cảnh bạo lực tình dục.


     67.


Hai rưỡi sáng. Bóng xe hiếm hoi vọt qua trên đại lộ thương mại thênh thang.

Hàng giờ đồng hồ đứng dưới trời đông khắc nghiệt, măng tô mang kiểu dáng thanh lịch phủ bên ngoài chiếc áo len cổ lọ khó mà giữ đủ độ ấm cho thân thể nam giới trưởng thành. Bóng dáng cao gầy đứng tựa bên chiếc Mercedes sáng màu nổi bật trong màn đêm. Mạnh Song Ngư kiên nhẫn xoa hai bàn tay tê cóng tới mất cảm giác. Ẩn sau mái tóc ngấm sương đêm hơi rũ trước trán, ánh mắt có phần mệt mỏi thoáng lay động khi nghe tiếng xe động cơ tới từ đằng xa. Song Ngư tiến lại gần, tuy nhiên đèn pha nháy liên hồi đã cảnh báo bước chân cậu. Hệt như một cơn gió rít lên thông điệp của Tử thần, chiếc phân khối lớn lạnh lùng phóng ngang qua trước mặt Song Ngư, một thân đen bóng từ bộ áo da ôm sát cơ thể hoàn mỹ xuống tới động cơ xe đang chạy quá tốc độ cho phép nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Nhóm người đứng cách đó không xa cũng vì thế mà nổi lên hồi xì xào kinh ngạc. Vài phút qua đi, thêm hai chiếc xe bán tải và một moto khác đỗ lại trước mặt họ. Đội quay phim nhanh chóng thu lại các thiết bị, trong khi đạo diễn đi thẳng tới chỗ đoàn làm phim để thảo luận về cảnh quay kế tiếp.


Một nam một nữ bước xuống từ chiếc phân khối lớn, tháo mũ bảo hiểm. Cùng lúc đó, diễn viên đảm nhận vai nữ phụ ung dung tới chỗ họ chào đón. Hai tay khoanh trước ngực, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm; nhìn thấy lần trở về này lại là nam diễn viên chính chở theo nữ diễn viên đóng thế, Đan Tâm đã phần nào đoán ra sự tình.

"Thiên Bình đâu? Cô ả gây chuyện chưa đủ à?"

Người đàn ông cười nhạt. Trái lại, người phụ nữ không hề che giấu thái độ căm ghét khi nhắc tới cái tên diễn viên sẽ chiếm trọn hào quang của bộ phim vào thời điểm lên sóng.

"Nào biết! Muốn chết thì tự đi mà chết một mình. Rõ ràng hôm qua còn nhất quyết không đóng cảnh lái xe, giờ hành tôi đến đây để hạ nhục mới vừa lòng. Khốn nạn thật, cả đạo diễn cũng nghe lời cô ả răm rắp như cún vậy!"

"Cô ta lái xe cũng khá mà." Gia Minh châm điếu thuốc, bấy giờ mới lên tiếng. "Cẩn thận cái miệng cô đấy. Nghề đóng thế vốn đã không có tên tuổi gì rồi, mà cô cũng không muốn biết cô ta được ai chống lưng phía sau đâu."

"Ồ, tôi lại muốn biết đấy." Đan Tâm ra chiều hứng thú.

"Để sau, ở đây không tiện."


Sự có mặt của Song Ngư gần đó hiển nhiên đã cản trở cuộc trò chuyện không nên được công khai, người đàn ông chuyển sự chú ý sang cậu thanh niên lạ mặt mà theo như anh ta được biết là không thuộc đội ngũ làm phim.

"Ai đây?"

"Người của Thiên Bình, nguyên văn lời cô ả." Người phụ nữ nhún vai. "Tôi chẳng biết nữa. Hình như là lái xe mới tuyển. Cỡ đó mà phải hầu hạ cô ả đúng là uổng. Nhưng cậu ta không tồi đâu. Hôm anh không tới, chính cậu ta đã thay anh diễn cảnh giường chiếu với Thiên Bình đấy. Ăn ý đến nỗi tôi còn nghĩ hai người họ quen thuộc với chuyện đó lắm rồi."

"Không nên chỉ là lái xe thôi chứ..."

Mang theo hàm ý nghi hoặc phả theo làn thuốc mờ, từng bước chân từ tốn thu ngắn khoảng cách với cậu thanh niên, Gia Minh chìa ra bao thuốc thay cho lời chào hỏi súc tích.


Quan sát anh ta chừng vài ba giây, Mạnh Song Ngư di dời ánh mắt ngạc nhiên xuống nhãn hiệu thuốc lá nhập đắt đỏ mà đám bạn luôn rủ rê cậu mỗi lần gặp mặt, khẽ lắc đầu từ chối. Đoạn lại phóng mắt về phương xa, bóng hình phách lối vọt lên từ điểm chói lòa nơi cuối con đường, lao thẳng tới trái tim bỗng chốc thắt lại vì hồi hộp và e sợ, phá tan vẻ điềm tĩnh mà Song Ngư dùng để che giấu việc cảm xúc của mình bị bỡn cợt hết lần này tới lần khác, trong tay người phụ nữ cậu chẳng nắm bắt được gì ngoài cái tên.

Dương Thiên Bình dừng xe, tháo bỏ chiếc mũ nặng nề và quăng cho người quay phim tình cờ chạy ngang qua. Chẳng mảy may cắt ngang cuộc trò chuyện của đội ngũ làm phim, cô ta yêu cầu được về phim trường nghỉ ngơi trước khi diễn ra cảnh quay tiếp theo. Tay đạo diễn ra chiều sốt sắng, miệng lưỡi không ngừng hỏi han bù cho đôi chân dù có cố đến mấy cũng luôn tụt sau lưng Thiên Bình một bước. Sau cùng, là gã dùng ánh mắt tiếc nuối tiễn người đẹp lên xe, chu đáo nhận phần việc mở và đóng cửa thay cho cậu thanh niên. Dương Thiên Bình khép mắt, gã cũng không dám làm phiền nữa.



Lặng. Một từ mà Song Ngư rút ra từ những đêm trắng theo sau Thiên Bình vào những buổi quay đêm. Hiển nhiên cậu cũng đã tập cách ngó lơ mọi lời đàm tiếu dán chặt lên lưng cả hai. Đêm càng thêm cô đặc trong chiếc hộp kín phảng phất mùi da đắt tiền. Một bộ phim câm đang diễn ra sau lớp kính một chiều. Đám người tất bật thu dọn đồ nghề quay phim. Đèn tắt dần. Các diễn viên cũng trở về xe riêng của mình. Âm thầm tách khỏi đoàn, Đan Tâm theo cái ngoắc tay của đạo diễn mà bước lên xe gã. Khéo léo lợi dụng màn đêm nhằm che mắt thiên hạ, hành động mờ ám lại vô tình lọt vào gương chiếu hậu trong lúc Song Ngư đang căn chỉnh vị trí. Khựng lại vài giây, chiếc gương tiếp tục xoay sang phía Thiên Bình. Cô ta buông một câu lệnh, Song Ngư lập tức khởi động xe.

Làm những việc mà tôi bảo. Chỉ mình tôi.

Đó là mô tả công việc duy nhất dành cho Song Ngư.


Dẫu phải chạy xe thêm nửa tiếng đồng hồ để mua về hai ly cà phê hảo hạng theo yêu cầu của Thiên Bình. Bước chân đều đều băng qua hành lang tầng hai nhân lúc cả đoàn làm phim đã tập trung tại phòng sinh hoạt bên dưới. Dừng trước cửa phòng nghỉ dành riêng cho đạo diễn, lấy tiếng gõ cửa át đi những lời lẽ dung tục vô tình bị bốn bề yên ắng khuếch đại vài phần, kiên nhẫn lặp lại cho tới khi thành công gián đoạn cuộc hoan lạc sai thời điểm của người bên trong; cửa mở, tên đạo diễn mang bộ mặt không lấy gì làm vui vẻ chỉ để lộ một góc căn phòng - khe hở đủ để thấy bóng dáng cô diễn viên Đan Tâm còn độc trên mình bộ nội y đang ngồi bệt trên sàn, nhặt lại chiếc váy tả tơi mà luống cuống thu mình vào góc khuất; ngó lơ những hình ảnh bẩn mắt ấy, Mạnh Song Ngư đưa cho gã hai ly cà phê gần như đã nguội ngắt, kèm lời mời tới nơi riêng tư trao đổi công việc mà Thiên Bình nhờ cậu truyền đạt lại. Ngay bây giờ. Một mình.

Vốn đã đặt ra quy tắc không can dự vào những vấn đề nằm ngoài cuộc trao đổi, cũng như hạn chế tối đa sự tiếp xúc với người trên phim trường; trong suốt quá trình đồng hành cùng Thiên Bình, Song Ngư chỉ lẳng lặng làm những gì cô ta yêu cầu. Thói quen âm thầm đã rèn cho cậu phản ứng nhạy bén trước thay đổi bất thường nhỏ nhất ở Thiên Bình. Cơn giận kìm nén đằng sau thái độ trầm lặng chỉ bột phát qua hành động liều lĩnh, âm ỉ hòa vào màn đêm, tan biến như tất thảy lời đồn đoán về cô ta trong giới thị phi hiểm hóc vốn không thể có chuyện tồn tại một thân một mình.


Song, ngày hôm nay, cái tĩnh lặng mờ mịt của màn đêm chính thức bị phá vỡ. Bởi âm thanh kim loại nhức nhối va vào nhau vang dội cả tòa nhà. Vốn đã trở lại tầng một, vài phút đồng hồ đứng lặng trước cửa phòng sinh hoạt, nơi truyền ra những tiếng rì rầm bàn tán về ba gương mặt quan trọng của đoàn phim lại không xuất hiện tại đây, Song Ngư không cách nào vặn được tay nắm cửa. Là tình cờ? Áo sơ mi khoác qua loa trên người tay đạo diễn còn gài lệch khuy. Quần âu kéo vội còn mở bung thắt lưng. Gã nhận cà phê, trong mắt ánh lên tia xảo quyệt. Chút tỉnh táo cố đè nén tông giọng cao bất thường vì hí hửng mừng rỡ, hỏi lại cậu tài xế xem việc người đẹp chủ động mời mọc gã qua phòng là mơ hay thực, tuy nhiên không thể che giấu nụ cười tự mãn khi nhận được cái gật đầu xác nhận. Luật bất thành văn giữa kẻ trên người dưới - tay đạo diễn nắm trong tay độ thành bại của bộ phim và phận vai phụ có thể bị thay thế bất cứ lúc nào - gã còn chẳng thèm che giấu việc làm lén lút đồi bại trước mặt người trong đoàn. Đan Tâm tủi nhục giấu mặt sau mái tóc rũ rượi. Cánh tay, vai, eo, bụng, chân, khắp người là những vệt bầm tím vẫn luôn được giấu sau bộ váy dài đoan trang. Thú tính bạo hành biến thái của gã chừng nào còn chưa chinh phục được bông hồng kiêu sa của bộ phim - người được đích thân nhà sản xuất giới thiệu và gửi gắm - hẳn sẽ không bao giờ được thỏa mãn. Lần nữa quay lại tìm tay đạo diễn, bên trong đã không có một ai. Lý trí dao động kịch liệt. Mạnh Song Ngư guồng chân chạy. Ruột gan như thể nhảy múa trên chảo dầu. Tiếng đổ vỡ phát ra cách đó vài căn phòng. Tiếng gầm man rợ của loài thú hoang tiếp nối mớ hỗn độn diễn ra sau cánh cửa khóa chặt. Song Ngư đập cửa, gọi tên Thiên Bình. Đáp lại cậu chỉ có những âm thanh vô tri va vào tường. Song Ngư chộp lấy bình cứu hỏa treo bên cạnh, dùng hết sức bình sinh đập xuống tay nắm cửa. Người trong đoàn chạy tới cũng là lúc ổ khóa rơi xuống chân Song Ngư. Cậu lập tức xông vào.

Ánh mắt tối sầm, máu sục sôi từ đỉnh đầu truyền xuống mười đầu ngón tay đang dần siết lại thành nắm đấm. Người phụ nữ yếu đuối trên người chỉ quấn độc chiếc khăn tắm - biểu cảm kinh hoàng nép mình vào góc tường trong khi tay ôm lấy gò má đỏ ửng - hoàn toàn không đủ năng lực tự vệ khỏi gã đàn ông hung hãn to gấp đôi mình. Song Ngư dứt khoát chắn trước mặt tên đạo diễn, kịp thời chặn đứng cái tát định giáng xuống gương mặt Thiên Bình. Máu liên tục ứa từ vết thương ngang trán, chảy xuống đôi mắt đang long sòng sọc trong cơn điên và hóa thành những tia máu vằn vện, kẽ răng rít lên những lời chửi bới; gã vung tay xô cậu thanh niên ngã dúi dụi vào giá treo quần áo bên cạnh. Chực vồ tới người phụ nữ một lần nữa, cái bạt tai khiến Thiên Bình bật tiếng kêu thảm thiết, những kẻ nãy giờ thõng tay đứng ngoài cửa xem cuộc ẩu đả mới tất tả vào can ngăn. Hai người đàn ông hợp lực mới đủ sức ghìm tên đạo diễn, lôi gã ra xa.


Quản lý của Thiên Bình lấy một chiếc khăn khác trùm lên vai cô. Song Ngư vịn tay vào tường mới có thể đứng thẳng người. Tầm mắt còn chưa định hình rõ, lời kết tội đanh thép của Thiên Bình đã khiến mọi giác quan như ngưng trệ vì kinh ngạc.

"Gọi cảnh sát đi. Tôi muốn tố cáo anh ta. Đạo diễn đã lấy cớ mang cà phê, tự tiện vào phòng trong lúc tôi đang tắm và có ý đồ cưỡng hiếp tôi."

"Cô... cô nói cái gì cơ??"

Không ngoài dự đoán, những cặp mắt dị nghị lập tức đổ dồn lên người tên đạo diễn. Tất cả nhân viên của đoàn làm phim đã có mặt trong căn phòng chật hẹp. Gã tái mặt, chỉ vào vết thương trên trán mình, gằn giọng.

"Các người... coi chừng đấy, đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó... Có mắt thì căng ra mà nhìn cho đúng vào. Tôi mới là nạn nhân đây này! Cô ta đã hành hung tôi trước!"

Thiên Bình ném chiếc mắc áo gỗ nắm chặt trong tay nãy giờ xuống đất. Tâm trạng trấn tĩnh lại phần nào, ánh mắt quật cường xen lẫn căm hận chiếu thẳng vào gã, tông giọng run rẩy đè nén sự ghê tởm đã dâng lên nơi cuống họng.

"Phải. Anh ta khóa cửa phòng, sau đó lao vào tôi. Tôi buộc phải tự vệ. Tôi đã đạp vào hạ bộ, dùng móc treo đánh vào đầu anh ta. Sau đó anh ta đánh tôi..."

Diễn biến phía sau không cần mô tả cụ thể, bởi những người ở đây đều đã được chứng kiến.

"Nói dối! Cô ta đang nói dối! Chính lái xe của cô ta đã đi mua cà phê rồi mang đến cửa tận phòng tôi, nói rằng cô ta muốn..."

Hai lời khai không ăn khớp nhanh chóng ráp lại trong đầu gã, trong phút chốc tên đạo diễn đã hiểu ra toàn bộ. Máu nóng dồn lên, gã muốn nhảy xổ tới chỗ Thiên Bình song đã bị những người khác cản lại, đành bất lực trút nắm đấm vào tường.

"Khốn nạn! Hai người gài bẫy tôi đúng không?? Một người dụ tôi dẫn xác đến, người kia thì đóng vai nạn nhân hòng vu oan giá họa tôi..."


"Song Ngư, đúng chứ?"

Câu hỏi của diễn viên Gia Minh khơi mào điểm then chốt chính xác của cuộc tranh cãi. Anh ta nhướng mày.

"Cậu thấy sao?"

Mạnh Song Ngư chợt hiểu ra mọi chuyện. Đáng tin cậy hay không, cậu là nhân chứng duy nhất họ có. Là người của Thiên Bình hay không; một khi sự thật không thể xác nhận, lẽ phải chỉ còn trông chờ vào số đông mà thôi.


"Đúng vậy. Tôi là người đã mua cà phê, theo yêu cầu của cô Thiên Bình."

Ánh mắt của Thiên Bình bất giác hướng về phía cậu. Tủi nhục, yếu đuối, ấm ức, len lỏi tia van lơn mong chờ. Đều là những ai oán bất công cần cho người ngoài thấy. Gò má sưng đỏ gieo vào lòng Song Ngư một loại cảm giác nhức nhối xen lẫn bất bình. Không đơn thuần là việc một người phụ nữ bị bạo hành thể xác; cậu đã có thể chọn cách xoay người rời đi để tránh dây vào rắc rối, hoặc đơn giản nói ra sự thật không liên quan đến mình, như khi người ngồi sụp trên đất là cô diễn viên Đan Tâm. Nhưng đây lại là Thiên Bình. Dương Thiên Bình, lý do chỉ gói gọn trong một cái tên mà thôi.

"Tuy nhiên tôi đã gặp đạo diễn ở cầu thang. Đạo diễn hỏi về cô Thiên Bình, rồi anh ta đã đề nghị mang cà phê tới thay. Tôi đồng ý. Một lúc sau, tôi quay lại vì có việc cần hỏi cô Thiên Bình. Khi tới cửa phòng, tôi nghe thấy tiếng đồ đạc đổ vỡ. Tôi lo lắng cho cô Thiên Bình, cho nên tôi quyết định phá khóa xông vào nhanh nhất có thể."

Phản ứng sau đó của tên đạo diễn, Mạnh Song Ngư không muốn nghe thêm. Cậu choàng vai Thiên Bình, cầm theo bộ quần áo trên móc lẫn túi xách, đưa cô rời xa khỏi căn phòng bị đập tan tành lẫn trong tiếng chửi rủa cay cú. Rời xa khỏi những ánh mắt soi xét không ngừng chĩa chòng chọc vào bóng lưng hai người. Hai bàn tay của Song Ngư từ bả vai chuyển lên đầu Thiên Bình, khẽ luồn sau mái tóc ẩm thoảng hương hoa hồng, rụt rè áp vào tai cô, cho đến khi không còn nghe thấy động tĩnh nào nữa.



Buổi quay đêm kết thúc ở sở cảnh sát, vào lúc tám giờ sáng, sau khi việc trình báo kết thúc và tình hình có thể gác lại cho người quản lý. Tên đạo diễn vẫn bị giữ lại để tiếp tục điều tra - nhờ có thêm vài nhân viên hậu cần trong đoàn cũng đã mạnh dạn lên tiếng tố cáo từng bị gã sàm sỡ quấy rối ít nhất một lần. Cô diễn viên Đan Tâm cũng không ngoại lệ. Tất cả bọn họ đều chỉ đang chờ đợi một mồi lửa do người khác nhóm lên. Ai đó có thế lực đủ lớn để thay họ đứng mũi chịu sào.

Ngoại lệ duy nhất mà Thiên Bình nhận được hôm nay, đó là thái độ áy náy của Đan Tâm khi hai người giáp mặt tại hành lang sở cảnh sát.

"Cảm ơn cô, vì đã đủ can đảm làm rõ vụ này. Tôi cũng muốn xin lỗi vì những lần đụng độ không hay trong quãng thời gian chúng ta làm việc cùng nhau. Tôi đã hiểu lầm cô thật tệ hại."

"Đừng lo. Không phải vì cô đâu."

Có điều thái độ cao ngạo của Dương Thiên Bình không còn khiến cô ta ác cảm như ban đầu nữa. Đan Tâm mở túi, lấy ra thỏi son đưa cho Thiên Bình, tốt bụng nhắc nhở.

"Phóng viên đã vây kín lối vào rồi. Sao lại nhanh thế nhỉ? Bọn họ nghe ngóng tin từ đâu, trong khi chưa có gì được khẳng định chắc chắn kia mà?"


Thiên Bình đi thẳng. Sau cú ngoặt hành lang, thỏi son được thả vào túi rác móc bên xe dọn vệ sinh mà người lao công đang đẩy qua. Thần sắc nhợt nhạt, mái tóc hơi rối, trang phục kín đáo tối màu, Thiên Bình bước ra trước hàng loạt ống kính máy ảnh đang nháy liên hồi.

Sánh bước bên cạnh, Song Ngư khẽ nheo mắt, nhất thời chưa thích ứng nổi việc bị đám người vây quanh tra hỏi. Cánh tay phải kiên định vòng sau lưng Thiên Bình, tạo cho cô khoảng an toàn đi tới xe của họ.

Những ý kiến bất đồng nổ ra kể từ thái độ thờ ơ vô cảm đối với khán giả của cuộc trò chuyện trên sóng truyền hình hôm nọ, trớ trêu làm sao khi chính Dương Thiên Bình lại trở thành nạn nhân của cuộc tấn công tình dục ngày hôm nay; giữa làn sóng câu hỏi tới tấp đặt ra, tâm điểm của cuộc phỏng vấn chỉ gói gọn trong một câu trả lời đã dự liệu từ trước mà thôi.

"Lương tâm không cho phép tôi trở thành nô lệ dưới ánh hào quang dơ bẩn. Vì phẩm giá của tôi, vì những người đồng nghiệp đáng quý đã phải chịu ức hiếp hơn tôi gấp vạn lần, vì phái nữ chúng ta - bất cứ ai trong số các bạn cũng đang phải chịu sỉ nhục, bất công, lợi dụng, uy hiếp, cưỡng ép; từ thời điểm này, tôi sẽ không nhắm mắt làm ngơ nữa. Luật sư Doãn Song Tử là người chúng ta có thể tin tưởng vào."

"Khoan đã, ý cô là luật sư Doãn Song Tử, tổng giám đốc công ty luật DS??"

Không một máy quay nào bắt được nụ cười ẩn ý trên môi Dương Thiên Bình khi bước vào xe. Song Ngư nhanh chóng lái xe rời khỏi khu vực thị phi hỗn độn. Lớp kính một chiều được kéo lên, để lại cho hai người không gian yên tĩnh lẫn riêng tư tuyệt đối.



Dừng xe tại đèn đỏ cách đó vài ngã tư, Song Ngư thu tay về, không giấu nổi biểu cảm khó coi khi cảm nhận cơn đau nhức dần lan tỏa từ bả vai tê cứng. Xem ra cú va đập ban nãy mạnh hơn cậu nghĩ. Song Ngư xoay nhẹ khung vai. Động tác nghỉ ngơi khó lắm mới có được lại bất chợt bị cắt ngang bởi tiếng động thô lỗ sau lưng.

Thiên Bình vừa quăng mạnh áo khoác xuống chân, gót nhọn không ngừng nghiến lên nó như vừa lột một lớp màng nhơ nhuốc cùng cực. Áo quần bên ngoài cũng chịu cảnh tương tự. Bàn tay vò chặt vài tờ giấy ướt, chà mạnh lên từng vùng da thể như không thuộc về mình. Cánh tay, vai, xương quai xanh, cổ, ngực, đôi chân. Gột cho sạch những nơi vừa bị tên già bệnh hoạn dán ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống lên. Đôi mắt hau háu nhân lên làm bốn, làm tám, cong tít vì hưng phấn, trợn trừng nhằm đe dọa, tàn nhẫn in lên từng tấc da thịt của người con gái những vết sẹo cắm rễ tận xương tủy. Chúng phì phò hít lấy mùi thơm con gái, phả ra hơi thở nồng nặc mùi rượu. Cổ lẫn cơ thể bị hai cánh tay cứng như gang thép ghì chặt từ phía sau. Tên thú hoang cắm phập hàm răng lên bờ vai trắng mịn như một chiến tích, ngấu nghiến vị máu ngọt ngào của trinh nữ. Cánh tay trở thành thứ đồ chơi cho lũ cầm thú thi nhau thử sức. Chúng bóp tới khi con mồi kiệt sức, tay nát nhừ buông thõng vì không còn khả năng kháng cự, sau đó chúi đầu xâu xé những phần còn lại. Chúng dốc cả chai rượu lên cơ thể tàn tạ đầy vết thương hở. Những cái lưỡi không xương nhớp nhúa chia nhau tận hưởng bữa tiệc hoang lạc đồi bại, trong tiếng gào thét tuyệt vọng gần như xé toạc dây thanh quản mà trời xanh không hề thấu, mãi nằm lại ở căn nhà hoang giữa rừng. Pháp luật không thấu. Xã hội không thấu. Không ai thấu. Không một ai.


Hàng xe dài đằng đẵng phía sau bắt đầu bấm còi làm váng động cả đoạn phố, mọi âm thanh hỗn tạp ngoài kia đều không thể át đi tiếng Song Ngư gọi tên Thiên Bình một cách bất lực. Đèn giao thông chuyển sang lượt đỏ thứ hai. Đã có người mất kiên nhẫn lên gõ cửa kính xe. Song Ngư nhấn ga, bất chấp cắt qua hai hàng xe đang chạy ngang trước mặt. Ngoặt thêm vài lần tới một con phố nhỏ vắng xe qua lại, cậu tấp vào lề đường, vòng vội xuống hàng ghế sau, giật lấy những tờ khăn giấy đang chà xát vết thương một cách quẫn trí. Đống giấy vô tri bị giành giật qua lại, kết thúc dưới sàn xe trong hiện trạng nát bươm. Song Ngư bất lực tóm lấy cổ tay cô. Thiên Bình vùng ra, dồn mọi sức lực mình có mà đẩy cậu về sau. Bả vai vô tình đập vào ghế xe, Song Ngư ôm lấy vết thương, nghiến răng. Chỉ khi cậu vô tình buột ra tiếng kêu đau đớn, hành động điên rồ của Thiên Bình mới tạm ngưng.

Ráo hoảnh. Chuỗi hành động quằn quại khổ sở mới giây trước còn bột phát nhất thời, giây sau đã thu lại tất cả vào ánh mắt dửng dưng hướng ra ngoài cửa sổ. Hiển nhiên Song Ngư không mong chờ một lời xin lỗi có thể thốt ra từ miệng Thiên Bình. Cậu nén đau trong khi cởi áo khoác ngoài, đắp lên người cô, sau khi nói cô đợi liền chạy đi mất hút.


Không đến năm phút sau, Song Ngư quay trở lại với một lon nước ngọt, đặt vào tay Thiên Bình. Cảm giác lạnh buốt làm cô giật mình thả tay. Song Ngư nhặt lại lon nước từ dưới chân lên, dùng vạt áo lau sạch xung quanh, biểu hiện không một nét phiền hà. Lần này cậu điều khiển bàn tay Thiên Bình nắm chặt lấy lon nước, áp một mặt lên gò má sưng đỏ. Cử chỉ nhẫn nại, dịu dàng, trong im lặng.

Vết thương nhức nhối từ cái tát thô bạo của người đàn ông, của những người đàn ông, nhanh chóng được hơi mát xoa dịu. Bàn tay lạnh buốt tiếp nhận hơi ấm từ Song Ngư. Hai luồng suy nghĩ vừa lạ lẫm lại vừa an tâm đồng thời phát sinh. Từ cậu trai trẻ mà Thiên Bình chỉ tùy hứng đặt cho cái tên người của tôi, pha lẫn trong đó cả sự khôi hài lẫn thỏa mãn.


"Khi nãy, tại sao chị lại vứt thỏi son đó đi?"

Song Ngư ngồi xuống bên cạnh, điềm tĩnh đặt câu hỏi, như thể toàn bộ biểu hiện điên rồ mà Thiên Bình lần đầu phát tiết trước mặt cậu chỉ là cơn mưa rào thoáng qua.

"Vì nó không xứng với tôi."

Giọng Thiên Bình nhẹ bẫng. Trạng thái tồi tệ chạm đáy vực thẳm vừa qua đi, nhờ đối phương là Song Ngư. Lời thành thực được giãi bày, kèm theo đó là ngữ điệu khiêu khích lẫn tò mò.

"Tôi là người đã khóa cửa."

Ánh mắt Song Ngư vẫn không dao động, hiển nhiên không chút hối hận vì đã hùa vào màn kịch của Thiên Bình. Để mình bị lợi dụng.

"Tôi biết."

"Cầm chân chút nữa có lẽ đã thêm được vài cáo buộc kịch tính rồi. Không ngờ cậu lại phá cửa nhanh đến thế."


Cái bẫy dụ tên đạo diễn đã được tính toán chu toàn, bao gồm con át chủ bài là Song Ngư. Thực tế đã chứng minh, Thiên Bình không phải nghi ngờ người của mình. Có điều sẽ là nguyên nhân trượng nghĩa nào trong số những những đáp án cô ta lường trước cho bài toán thử lòng nho nhỏ, Thiên Bình thật muốn biết.

"Tại sao cậu lại đứng về phía tôi?"

"Vì hắn ra tay đánh chị. Trong bất cứ hoàn cảnh nào đi nữa, đó là điều không thể chấp nhận nổi."

Một câu trả lời nằm ngoại dự tính của Thiên Bình.


Mạnh Song Ngư, không biết nhờ ma lực nào mà từ hành động tới lời nói lại ẩn chứa đủ loại bất ngờ. Khiến Thiên Bình bất giác xuôi theo từng hành động của cậu, chậm rãi thả lon nước xuống ghế, năm ngón tay lạnh buốt lọt thỏm trong bàn tay Song Ngư, không nỡ rời xa sự bao bọc ân cần. Cái chạm không nhuốm màu nhục dục đầu tiên giữa hai người. Tâm trí tĩnh lặng tuyệt đối. Là chiếc áo măng tô đang phủ trên cơ thể gần như lõa lồ; hay ngón tay Song Ngư rụt rè chạm vào cằm Thiên Bình, để nhìn vết sưng trên gương mặt cô một cách toàn vẹn nhất, đáy mắt phần nào phẫn nộ, phần nào xót xa, ý thức được nhan sắc là cả gia tài đối với một diễn viên mà không nén nổi đau lòng.

"Có đau lắm không?"

"Vài ngày sẽ ổn thôi."

Không cách nào đối mặt với mớ cảm xúc hỗn tạp đang dậy sóng trong ánh nhìn da diết ấy, tầm mắt Thiên Bình rơi xuống bờ vai cậu, thoáng trầm mặc.

"Cậu thì sao?"

Song Ngư thử xoay vai, cau mày, rất nhanh đã lấp liếm biểu cảm đau đớn bằng nụ cười gượng gạo.

"Không nghiêm trọng lắm đâu. Chắc cũng... vài ngày là ổn."

"Lái xe được chứ?"

"Được."

"Vậy đưa tôi về nhà."

Thiên Bình thoáng ngừng. Tông giọng hạ xuống ngang mức thì thầm, bổ sung thêm hai từ mà lâu nay cô ta cứ ngỡ đã quên cách kết hợp chúng ở vị trí cuối câu.

"Được... không?"

Song Ngư khẽ gật đầu.

"Chờ một chút nhé."


Thiên Bình tựa đầu ra sau, mi mắt khép hờ. Chuỗi hành động sau đó đều yên tâm phó thác cho cậu. Song Ngư cài giúp cô dây an toàn. Đến cả động tác mở cửa xe cũng rất đỗi thận trọng và kín đáo. Cánh cửa hé vừa đủ khoảng trống tối thiểu để cậu lách mình ra ngoài, trước khi một ánh mắt hiếu kỳ nào đó kịp lọt vào trong đã vội đóng cửa lại. Song Ngư tăng nhiệt độ xe. Cậu lái thật chậm, lo sợ đánh động tới người phía sau hơn là vì các khớp rã rời trên cơ thể mình. 

Cái tát của Song Tử mang chủ đích cảnh cáo cuối cùng. Hai cú bạt tai lỗ mãng của tên đạo diễn đánh dấu bước đi đầu tiên cho kế hoạch ấp ủ bấy lâu. Song Ngư - chỉ dùng một ngón tay hết mực dịu dàng cũng sợ làm cô đau - rất có thể sẽ trở thành biến số cho mọi nước đi sau này. Lon nước đã trung hòa với nhiệt độ cơ thể từ lâu, song Thiên Bình vẫn không muốn buông. Tâm trí bất giác nảy sinh phép so sánh mơ hồ. 



     68.


Chớp mắt; Nhan Cự Giải quay trở lại cái ngày nàng tới công ty tìm chồng. Song Tử ngồi xuống đối diện nàng, đặt lên bàn cốc nước ấm, cùng một cây bút máy. Tờ đơn ly hôn trước mặt đã có sẵn chữ ký của hắn. Nhiệt độ hơi nước bốc lên đọng quanh bề mặt thủy tinh có thể thấy bằng mắt thường, cớ sao chạm vào lại lạnh ngắt, như ánh mắt xa cách Song Tử nhìn nàng.


Chớp mắt; Nhan Cự Giải đang đứng đối diện với Bạch Dương trong phòng bếp. Con bé nói muốn ra nước ngoài. Không, con bé ủng hộ việc bố nó tái hôn với tình nhân và sẵn sàng gọi người phụ nữ kia là mẹ. Bởi nàng không xứng với Song Tử. Không có tư cách làm mẹ nó. Cơ mà kết cục này, kết cục bố hoặc mẹ có được hạnh phúc như ý nguyện, chẳng phải quá bất công với con bé rồi sao? Sau khi đã hủy hoại cuộc đời nó đến nhường này? Hủy diệt đi. Bạch Dương đặt vào tay nàng con dao làm bếp. Hủy diệt cả hai người, đó là cách duy nhất để đền tội.


Lại chớp mắt; Nhan Cự Giải bị một sức mạnh vô hình trói vào vị trí trước vô lăng. Song Tử và Thiên Bình đứng trước mũi xe nàng. Chồng nàng soi thấu tâm can nàng bằng cái nhìn thờ ơ vô cảm. Cô tình nhân ném cho nàng nụ cười nửa miệng đắc thắng. Mọi bộ phận trên cơ thể đều bị khóa chặt, ngoại trừ bàn chân. Khoảnh khắc đèn pha bật sáng, Cự Giải không do dự đạp chân ga, nhắm thẳng vào đôi gian phu dâm phụ trước mặt.


Chớp mắt lần nữa; Song Tử nằm bất động trước mũi xe, đôi mắt vô hồn mở lớn nhìn nàng. Thêm một lần nữa; Thiên Bình gắng gượng lết khỏi vũng máu. Chồng nàng trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời còn dang tay chắn cho cô ta một mạng. Lần nữa; nàng cầm chặt con dao, đi đến chỗ tình địch. Nữa; con dao cắm phập xuống bụng Thiên Bình. Cán dao chạm hết cỡ. Không có máu trào ra. Cô ta cười điên loạn, chỉ vào chính nàng. Nàng nhìn xuống bụng mình. Nơi không hiểu vì cớ gì lại xuất hiện vết thương sâu hoắm. Máu túa ra, nhuộm kín đoạn đường dưới chân và không ngừng lan rộng, một màu đen ngòm.


Chớp mắt, nàng tỉnh dậy trong một phòng bệnh riêng tư. Chớp mắt liên hồi, nàng sợ mình vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng kia. Nước mắt tuôn trào theo từng dòng ký ức ùa về.


Cự Giải ngồi dậy, mắt xoáy sâu vào khoảng không vô định phía trước, tháo kim truyền nước trên cánh tay, xoay người, rời khỏi giường. Mọi cử động đều cứng nhắc, vô hồn, rệu rã, hệt như loại móc phế thải. Nghe tiếng động, Bạch Dương rời khỏi ghế sofa. Con bé cất tiếng gọi mẹ. Bước chân liêu xiêu tiến về phía cửa, mẹ nó không để nó vào tầm mắt. Nằm ngoài dự liệu của con bé, tâm địa ích kỷ đong đầy hận thù bất giác nhói lên nỗi sợ không thể định hình. Bạch Dương muốn cản mẹ nó lại, song, cánh tay đưa ra đến nửa chừng lại vội thu về. Chỉ là mẹ nó đã kịp túm tay nó. Hệt như vớ được nhành cỏ cứu mạng duy nhất giữa dòng nước xiết; khẩn cầu cứu lấy lương tâm héo úa của mình, trong khi ánh mắt van lơn ấy lại khiến nó ngộp thở.


"Bố con đâu rồi?"

"Không phải chứ... Nói cho mẹ đi, bố con đâu? Song Tử đâu?"

"Bố con vẫn bình an vô sự, phải không con? Mẹ muốn thấy... mẹ cần phải thấy... Song Tử, bố con..."


Bạch Dương dứt khoát rụt tay về. Tiếng cửa phòng bệnh được kéo ra hết sức khẽ khàng. Con bé quay sang theo phản xạ. Mà ánh mắt Cự Giải cũng nương theo cái nhìn của con bé. Cơ thể đông cứng. Hô hấp đình trệ. Thể trạng kiệt quệ, đôi chân run rẩy chống đỡ được tới đây cũng là quá ngưỡng cho phép. Nàng ngã khuỵu, trước lúc Song Tử kịp chạy tới đỡ lấy nàng.


Là chồng nàng. Bằng xương bằng thịt. Ẵm nàng bằng chính cánh tay bị thương, dẫu đau đến tái mặt vẫn cố đưa nàng trở lại giường bệnh. Cái ôm lành lạnh mà thân quen - kỳ lạ làm sao, đó luôn là cảm nhận của nàng khi ở trong vòng tay hắn. Không sẵn sàng tiếp nhận, song lại không có ý định cự tuyệt. Tâm trí mù mờ, ánh mắt vô thần, những ngón tay vò nát vạt áo còn vương vệt máu đã khô. Chỉ khi nghe thấy giọng nói của chồng mình, lớp sương mù thật giả bao quanh nàng mới chịu tan biến. Nàng vùi đầu vào ngực hắn, tay bấu víu lấy lớp vải mỏng manh tới run bần bật, cất những tiếng khóc xé lòng. 

Mà Song Tử, giữ nguyên tư thế khom người ôm lấy nàng, sợ rằng một cử động nhẹ sẽ lại khiến nàng nảy sinh cảm giác bài xích, như bao lần. Sống mũi cay, tim quặn thắt. Nếu đây chỉ là sự xúc động nhất thời nàng dành cho hắn khi vừa trải qua lằn ranh sinh tử, hắn nguyện lao lại vào biển lửa thêm trăm ngàn lần, cho tới khi cái chết thực sự phóng thích ngục tù hôn nhân này. 




...


A.N

Tui khi viết đoạn Song Tử bay màu kỉu:


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật