[ABO] - NỮ CÔNG NAM THỤ - CHIẾM HỮU

Chương 40



Sau khi biết chuyện náo loạn cậu Omega trẻ gây ra ở phòng điều khiển, Hạ Lan An Nhiên không khỏi cười nắc nẻ, đến mức phải ôm bụng khó thở mới buộc phải ngưng, lòng không khỏi cảm thán mang thai thật bất tiện.

Nàng tìm Hàn Cố Y:

"Người gây chuyện đó tôi đã gặp qua rồi, đích thị là một y tá, tuy nghiệp vụ không cao, nhưng chỉ bảo cụ thể thì vẫn dùng được. Vừa hay ta cũng sắp sinh, xem như giữ một người bên cạnh làm hộ lý vậy. Đứa nhỏ này cũng là có nổi khổ riêng, mẹ đã chết, anh trai gả cho người làm phu hầu, chỉ có gia đình mẹ đẻ là chỗ dựa, phía dưới còn một đứa em Beta vừa xong tiểu học, cậu ta không thể trái lệnh cha mình.

Tôi đã hỏi ý Lương thượng tướng. Cha cậu ta, bí thư Han Evans không phải thủ hạ thân tín của ông, nhưng hiện cũng là đồng minh của phe ta. Một cái mối quan hệ thông gia không chính thức với ngài đại tướng quân cũng sẽ khiến Han Evans tin tưởng vào hợp tác lần này hơn.

Nương theo lần chính biến lúc này, thế lực của ông đang muốn thâu tóm toàn bộ hệ thống chính trị, việc mượn sức vài người dù là tạm thời hay lâu dài cũng là khó tránh khỏi, cần giữ hoà khí trên nhiều phương diện.

Đại tướng quân không vui, tôi có thể lý giải. Nhưng không thể để lộ việc ngài không thích Winny Evans. Ngài cũng không cần phải làm gì, chỉ cần lưu cậu ta trên Hải Đăng là được. Về việc đối ngoại chúng tôi sẽ lo liệu."

Lương thượng tướng trong miệng Hạ Lan An Nhiên chính là Tư Lão, Hàn Cố Y cũng đã hiểu ý ngầm trong chuyện này.

Hàn Cố Y: "Nói như thế khác nào Tư Lão có bao nhiêu đồng minh tạm thời thì ta cần chứa chấp bao nhiêu Omega?"

Hạ Lan An Nhiên: "Ha ha, ngài nói đùa rồi. Làm gì có nhiều Omega đến thế.

Có nhiều cách để giữ nhân tâm, không phải kẻ nào cũng như Han Evans, tin tưởng việc đưa người lên giường người khác mà được lợi ích lâu dài.

Hơn nữa, lực lượng quân y cũng đang mỏng, nếu được vậy cũng không có gì không ổn, coi như sung công không tốt sao? Dù sao ngài cũng không dùng. "

Hàn Cố Y chẹp miệng, nói:

"Tùy các người, muốn làm cái gì thì làm, người giao cho cô, quản chặt vào, đừng để cậu ta tùy tiện lai vãng đến trước mặt ta nữa. Sau này càng tuyệt đối đừng để ai nói điều gì không phải trước mặt Hạ Mộc Nhiên, nếu không kể cả Tư Lão đích thân thương lượng ta cũng không nể mặt đâu."

Một cái bí thư giới chính trị mà thôi, dù Han Evans có quan trọng thế nào cánh tay cũng không vươn dài đến trong quân bộ. Nhóc Omega nọ vào được đội ngũ được xếp lên Hải Đăng không khỏi có sự đồng ý của Tư Lão, cô bị Tư Lão xem như con mồi đưa ra để câu cá, kéo thêm đồng minh tạm thời.

Bị lợi dụng mãi rồi cũng quen, việc chả hại trực tiếp đến lợi ích của cô thì cô sẽ không khó chịu, chỉ là cô ghét phiền phức không cần thiết.

Chỉ cần khuất mắt cô, hậu cung trên danh nghĩa có thêm bao nhiêu người cô cũng không quản, với tiền đề là không khiến Hạ Mộc Nhiên xa lánh cô.

***
Hạ Lan An Nhiên sinh con trên Thập Kỳ. Để tránh tinh tức tố mất kiểm soát trong quá trình vượt cạn, phòng sinh bị cách ly nghiêm ngặt, chỉ vài bác sĩ Beta và cậu y tá Omega được vào.

Những ngày này không thể thực hiện bước nhảy không gian, Hàn Cố Y cho Hải Đăng di chuyển chậm rãi trong vũ trụ, bản thân thường xuyên đến thăm trước cửa phòng sinh, nhiều quân lính khác cũng hay ghé đến nơi này.

Dù không phải con của họ, nhưng sinh mệnh mới chào đời trong thời điểm khắc phục hậu quả giao tranh, theo phương diện nào đó mang ý nghĩa rất thiên liên.

Hơn nữa nhân loại cấp gen cao sinh sản khó khăn, đứa nhóc này là đứa trẻ mang theo nguồn sống, mang theo hy vọng.

Hàn Cố Y như bị những quân lính khác cảm nhiễm, cô cũng dần cảm nhận được tình cảm kỳ diệu với trẻ con.

Chật, kể cả con ruột của mình mà cô cũng chả mấy khi có tâm tình phức tạp vậy đâu.

Trừ Saturn và Jupiter tiếp xúc nhiều nhất và không có xung đột gì, những đứa trẻ khác sinh trong giai đoạn Hạ Mộc Nhiên hôn mê đều là một dạng nghĩa vụ với nhân loại, truyền lại gen ưu việt, chưa nói đến tình cảm, ngay cả liết mắt qua Hàn Cố Y cũng lười.

Giống như thái độ với Xôi Nắm, nếu là Hạ Mộc Nhiên có lẽ sẽ yêu thương từng đứa trẻ, nhưng Hàn Cố Y thì đứa nào cô cũng không quan tâm.

Hạ Lan An Nhiên chuyển dạ từ độ giữa trưa đến rạng sáng ngày hôm sau, việc sinh nở không đơn giản như những gì mà nàng ta nói. Trẻ chào đời nặng 3.5kg, trong khi cơ thể mẹ vừa trả qua một đợt suy nhược không kịp điều tiết về.

Nếu không có hỗ trợ y tế chuyên nghiệp, trời biết đôi mẹ con này sẽ ra sao.

Dù là đội ngũ ấy cũng không thật sự chuyên, trang thiết bị cũng không hề đầy đủ.

Sau khi cửa phòng sinh mở ra, các bác sĩ Beta tháo xuống khẩu trang bước ra, không khí căng thẳng chấm dứt, người được ra ra vào vào tạm thời chỉ tăng thêm Hàn Cố Y là thủ lĩnh cao nhất cùng các bác sĩ Alpha. vào trong mọi bộn bề đã được dọn sạch, hệ thống lọc khí trong phòng chạy hết công suất, không khỏi phát ra âm thanh "ồ ồ".

Hàn Cố Y không nhìn đội y tế tránh cô như tránh tà, cô chỉ lo nữ Omega yếu ớt sắc mặt trắng bệch vừa được đặt vào trong khoang điều trị, điều hoà trong phòng chỉnh nhiệt độ khá thấp nhưng nàng vẫn mồ hôi mướt tóc mai. Đứa trẻ đã được làm sạch quấn khăn đặt trên bụng mẹ.

Nhóc con này xem như sinh đủ ngày đủ tháng, không nhỏ con như Xôi Nắm lúc mới chào đời, nhưng cũng là làn da nhăn nheo đỏ hỏm.

Bác sĩ điều chỉnh lại các thông số của khoang điều trị về chế độ hồi sức ôn dưỡng, cách lớp kính Hạ Lan An Nhiên có hơi hé mắt ra nhìn người đến thăm, đôi mắt nàng lúc này không đeo len, là một cặp mắt màu tím trầm. Giữa khuôn mặt có phần tiều tụy, màu tím kia như đang phát sáng.

Tựa màu thiên hà trong bức ảnh thiên văn đẹp nhất mà Hàn Cố Y nhìn thấy trong thư viện trường khi còn nhỏ.

Nhưng rồi nàng ta lại uể oải ngủ mất, màu tím kia khép lại, vòng tay nàng còn nhẹ nhàn bao lấy đứa trẻ.

Bác sĩ nói đấy là thuốc gây tê vẫn còn tác dụng, một khi hết thuốc thì sẽ đau đến muốn ngủ cũng ngủ không xong.

Hàn Cố Y chợt cảm thấy cổ họng đắng chát. Cô quen với Hạ Lan An Nhiên đã lâu, nàng cũng là một phần tuổi trẻ của cô.

Năm đó không biết trời cao đất rộng, rất nhiều chuyện từ nhỏ đến lớn là Hạ Lan An Nhiên cùng cô trải sự đời.

Họ cùng nhau trốn học, chơi game, đánh người, Hạ Lan An Nhiên còn dẫn theo cô đi chọc ghẹo Omega khác.

Trong các đợt truy quét ngầm của phe Tư Lão, nàng ưa đánh lẽ một mình, lại phá lệ mang theo Hàn Cố Y trong nhiều vụ quấy rối.

Năm đó khi Hạ Mộc Nhiên không ở, có một dạo bọn họ mang theo một khẩu súng công nghệ cũ có thể tùy tiện mua ở chợ đen của người dân cấp gen thấp len lỏi nhiều ngày trong khu ổ chuột ngoại thành, tránh né mọi khu vực có thiết bị ghi hình, luôn luôn duy trì lớp cải trang hôi hám, ăn uống vội vã kham khổ, cắm chốt nhiều giờ liền để theo dõi, bắn chết mục tiêu truy sát, lại cùng nhau xoá sạch dấu vết rồi bỏ trốn.

Cảm giác chịu đựng mùi rác ứ đọng bốc lên giữa tiết trời hanh nóng qua bao nhiêu năm vẫn không quên được, nhất là trước lúc ấy Hàn Cố Y vẫn luôn sống trong nội thành với điều kiện khá tốt, cuộc sống của tầng lớp dưới thấp đối với cô xa lạ chỉ từng nghe qua chưa từng tận mắt thấy.

Thoát cái trôi qua, ai cũng đã lớn, mọi người vật lộn với cuộc sống của chính mình, cô đã không còn hăng hái như xưa, nàng vẫn còn nét hoang dại bất cần đời những năm ấy.

Hạ Lan An Nhiên có hơi hướng liều mạng trong nhiều việc, tựa như việc làm khó người khác, đặt bản thân trên lằn ranh sống chết sẽ mang đến cho nàng một thú vui vặn vẹo. Năm ấy còn nhỏ nàng từng nhiều lần hành động một mình nhiều vụ việc nguy hiểm, bị khiển trách từ nhỏ đến lớn cũng không chịu hối cãi bao giờ.

Lần sinh con này cũng vậy.

Nếu không phải Hàn Cố Y chu đáo tự ý sắp xếp, hẳn là nàng đã đòi sinh con một mình. Không bao giờ ngại chơi trò mạo hiểm bằng cả mạng sống.

Riêng khía cạnh này thì rất giống Hạ Mộc Nhiên.

Cô tự hỏi là do Omega đều thích cậy mạnh như vậy, hay là do tính di truyền cá biệt của Hà Cẩn Thường mà cả anh và nàng ta đều quá xem thường sức khỏe mạng sống của bản thân?

Dù sao thì, sau khi nhóc con tương đối ổn định, Hàn Cố Y cũng cần đem nó ném cho hậu phương nuôi. Hải Đăng không thể cung cấp một môi trường ổn định và an toàn để nuôi trẻ. Còn người mẹ mới sinh như Hạ Lan An Nhiên... Nếu hậu phương chịu cung cấp quân y khác cho cô thì cô thả người, không thì bắt cóc tiếp vậy.

Đối với những chính sách bảo hộ Omega, chính sách thai sản cho quân nhân, đại tướng quân bày tỏ:

Cô tạm thời mù rồi.

Những ngày sau sinh Hạ Lan An Nhiên dành quá nhiều thời gian chăm nhóc con, Hàn Cố Y cũng nể tình không ép nàng, chỉ là hiệu suất làm việc của nàng bị giảm xuống, rất nhiều quân sĩ Alpha không đạt được trấn an đầy đủ như trước. Mà có một nhóc con trên Hải Đăng cũng khiến Hàn Cố Y không thực hiện bước nhảy được, chỉ có thể di chuyển thông thường, tiến bộ công việc chậm như rùa bò.

Đợi đến độ đứa trẻ ra tháng, cũng có thể xem như cứng cáp rồi, ném cho người khác nuôi là vừa. Cô tự cảm thấy mình đã nhân nhượng nhóc quá nhiều, không có gì cần áy náy nữa hết.

***

Sự tồn tại của mẹ con Hạ Lan An Nhiên trên Hải Đăng chỉ được Hàn Cố Y thông báo trước lần chi viện vật tư tiếp theo có ba ngày. Nghe nói hậu phương nhất lên một trận sóng to gió lớn, chủ yếu do Tây Ngải Tập đã tự ý bỏ cương vị công tác đuổi tới đổi thành người dẫn đoàn tiếp vật tư cho Hải Đăng.

Sau khi sinh con, cơ thể Hạ Lan An Nhiên bớt đi gánh nặng phải cung cấp năng lượng cho một thai Alpha nên nàng có không gian để hồi phục thể lực khá tốt, lúc này gen cấp A thể hiện mặt vượt trội của mình, mới hơn một tháng ăn uống đầy đủ mà thể trạng nàng đã đạt đến tám phần như trước lúc mang thai.

Giữa cảnh đội vận chuyển bận rộn, phó quan của Hàn Cố Y cùng người phụ trách ở hậu phương xác nhận giao nhận theo danh sách vật phẩm, đích thân Hạ Lan An Nhiên mang theo đứa nhóc xuống trao cho Tây Ngải Tập.

Cục bột nọ được di truyền gen tốt, trong thai kỳ có Alpha bên cạnh bồi dưỡng, được Omega cấp cao mang thai. Tuy cơ thể mẹ gặp một giai đoạn khủng hoảng nhưng bản năng tướt đoạt tài nguyên của Alpha vẫn khiến nhóc tối ưu lượng dinh dưỡng được nhận, chưa từng khiến bản thân đói, sinh ra béo béo mềm mềm, vừa mới ra tháng, so với những đứa nhóc khác thì có thể xưng là cực kỳ khoẻ mạnh hiếu động.

Nhóc con kể ra cũng lạ kỳ, Hạ Lan An Nhiên và Tây Ngải Tập đều là trẻ thế hệ hai chào đời từ phòng thí nghiệm, một màu mắt tím như nhau, dù cho màu mắt Tây Ngải Tập đậm đến mức tựa như màu đen. Ấy vậy mà lúc mới sinh nhóc một đôi mắt đều đen như mực, sau vài ngày thì thành một tím một đen, tựa như Stella của Dạ Lạc năm nào.

Tây Ngải Tập bồi hồi ôm cả hai mẹ con vào lòng. Không ai báo cho Tây chỉ huy về tung tích của Hạ Lan An Nhiên, vì đảm bảo sự tự do cao nhất cho nàng, giữa hai người không có đánh dấu vĩnh viễn, Tây Ngải Tập không biết tiểu thư của mình sống hay chết, đã tuyệt vọng dằn vặt thật lâu, người cũng gầy đi một vòng.

Hạ Lan An Nhiên lại cười đến vô tâm vô phế, khoe đứa nhóc tròn vo cho Tây chỉ huy xem. Nhóc con bám lên vai Hạ Lan An Nhiên, ê a rầm rì, chả đoái hoài gì đến người cha sinh học của mình. Vừa hay Tây Ngải Tập cũng chả mấy quan tâm nhóc, tuy lòng giận Hạ Lan An Nhiên tự ý mạo hiểm, được cứu về cũng không thèm báo bình an, nhưng lại không mắng được. Khẽ hôn lên tóc người thương, thôi vậy... Người còn sống là tốt lắm rồi.

Hàn Cố Y ở một bên nhìn, rất có hứng thú cắt ngang cuộc đoàn tụ của gia đình họ:

"Như ta đã nói, Hạ Lan quân y hiện tại do Hải Đăng trưng dụng, các ngươi không bỏ ra Omega khác để đổi người được thì ta sẽ lại tiếp tục mang nàng ta đi. Tây chỉ huy, cô có mang người đến đổi không?"

Hạ Mộc Nhiên không ở đây, cô không được vui vẻ, cô không muốn người khác được vui vẻ. Huống hồ chi cô và Tây chỉ huy cùng thuộc tính lại vốn chả mấy ưa nhau.

Tây Ngải Tập nghe vậy hơi buôn Hạ Lan An Nhiên ra, ánh mắt có chút bất mãn nhìn Hàn Cố Y, nhưng cũng biết đánh không lại, chỉ nói với quân sĩ phía sau dẫn người ra.

Hàn Cố Y gật gù, có mang người đến đổi là có biết điều, không thể bắt cô mang theo một lũ Alpha đói khát đi làm việc mà có năng suất được, cô rất vội không muốn cứ phải trì hoãn để chiếu cố nhóm quân sĩ đó và dành thời gian thường xuyên dừng lại cho quân sĩ thay ca.

Người lính hậu cần nọ đi vào trong, dẫn ra một đứa nhóc độ chừng ba, bốn tuổi, đôi mắt đen láy hơi ngơ ngẩn, nhìn thẳng vào Hàn Cố Y đầy tò mò.

Nhìn thấy bé, Hàn Cố Y cũng ngẩn ngơ.

Là bé tộc trưởng người Wasen bản thu nhỏ.

Khi cô bị Hạ Mộc Nhiên vận đi, nhóc tộc trưởng đã cao đến bụng người trưởng thành, có chút nét nở nang của thiếu niên, hiện tại chỉ còn cao qua gối, mặt non búng ra sữa.

Nhóc đi đến giao cho Hàn Cố Y một khối ngọc lục ấm áp sáng lấp lánh, to bằng khoảng bàn tay.

"Ah!"

Hàn Cố Y: ?!?

***
Bé tộc trưởng trở lại thời kỳ còn chưa biết nói, may mà bên cạnh đi theo hai tùy tùng người Moghisai. Chắp vá thông tin có được từ miệng họ, Hàn Cố Y coi như biết được chuyện gì sảy ra.

Sau khi cô đột nhiên biến mất, "con rối" tự cử động K17 cũng trở lại thành vật chết bất động, tộc trưởng của họ thì đột nhiên nhỏ đi, sốt cao hôn mê nhiều ngày.

Người trường mệnh tộc hoảng hốt không thôi vội mang bé đến chỗ Thần Thụ, chỉ tộc trưởng người Wasen có thể giao tiếp với thần thụ, những người dân khác không thể thông qua Thần Thụ để biết tộc trưởng bị làm sao, nhưng họ biết và tin chắc Sinh Mệnh Thụ sẽ cố gắng giúp đỡ Mộc Nhiên.

Thời gần đây bé tỉnh lại, sức khoẻ có vẻ đã ổn định, lại ngồi ngẩn người hồi lâu, sau đó đột nhiên mở một cánh cửa không gian đến thế giới này. Hai nô bộc đứng gần nhất cũng vội lao theo, cánh cửa không gian nọ không ổn định, một lúc là đã đóng, cô lập ba người họ ở thế giới xa lạ.

Tộc trưởng không biết nói, bọn họ lại không hiểu ngôn ngữ của người đoản mệnh tộc, càng không thể nào hiểu một thế giới đầy máy móc công nghệ cao này. Nhưng bọn họ biết sinh vật dị hình cuồng bạo như Trùng tộc là cần phải diệt, giống như diệt Hắc tộc.

Khi gặp Trùng tộc tập kích lên mặt đất, hai tùy tùng đối kháng với chúng để bảo vệ tộc trưởng, bị quân sĩ loài người trong cơ giáp bắt gặp. Nhân tộc đoản mệnh chỉ có thể dùng máy móc đánh nhau với Trùng tộc, lại không phải ai cũng điều khiển được cổ máy kia, vậy mà lại có người sống có thể tay không đánh Trùng, dĩ nhiên khác biệt. Chuyện của bọn họ rất nhanh bị báo lên trên, cấp trên của họ lại nhận ra đứa trẻ mà hai dị nhân che chở trong rất giống "con trai" mà hai vị thượng tướng đang ngầm phát lệnh truy tìm. Tuy rằng tuổi tác chênh lệch rất xa, nhưng cuối cùng chuyện này vẫn báo đến tai Tư Lão.

Hai người hầu Moghisai tuy không giao tiếp được, nhưng nhìn thấy nhân loại ở thế giới này tiếp cận mà không mang theo ác ý, lại có vẻ được tộc trưởng đồng ý, họ liền chấp thuận người thế giới này an bài cho họ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại.

Dù sao người Moghisai quen sống dựa tài nguyên rừng, đáp đến nơi này quá rộng lớn lại không biết thú vật nơi nào để săn, người bản địa có thể giúp chăm sóc tộc trưởng, tộc trưởng cũng có vẻ quen thuộc thế giới này, người hầu như họ cũng chỉ đành đi một bước tính một bước, chờ ngày tộc trưởng lại nổi lên hứng thú mở cửa thời không quay về thế giới cũ.

Viên ngọc xanh lục kia có bên người tộc trưởng từ lúc bệnh nặng tỉnh, hẳn là Thần Thụ cho bé, bé luôn giữ kỹ không chịu trao cho ai cả, giờ lại chủ động đưa cho Hàn Cố Y, hai nô bộc chứng kiến cảnh ấy cũng rất bất ngờ.

Bé trao viên ngọc cho cô, nhưng mắt vẫn không rời khỏi đấy, Hàn Cố Y thấy vậy, đặt sự chú ý lên thứ mình nắm trong tay.

Hạ Lan An Nhiên cũng bị nhóc con Mộc Nhiên hấp dẫn:

"Thằng cu này là ai thế? Hạ Mộc Nhiên sinh sản vô tính ra à? Nó giống bản gốc đến chín mươi chín phần trăm đấy! Nó đưa cái gì cho cô vậy?"

Tất cả những đứa con của Hạ Mộc Nhiên hiện tại, dù là con ruột hay con nuôi, sinh sản tự nhiên hay qua tử cung nhân tạo đều đang do Hạ Lan An Nhiên nắm quyền giám hộ, cô hiểu rõtrong số trẻ lai gen của anh lớp người khác, chả có đứa nào có thể đạt được sự nghiên lệch di truyền về hẳn một phía như này.

Hàn Cố Y: "Là Hạ Mộc Nhiên."

"Hả?"

Cô nhẹ giọng, như lo làm sợ ai: "Tôi nói, đứa trẻ này chính là Hạ Mộc Nhiên, trên tay tôi cũng là Hạ Mộc Nhiên."

Cô quý trọng nâng khối ngọc trong tay.

Trong khối ngọc, Hàn Cố Y cảm nhận được một nguồn năng lượng tinh thần rất đậm và... Tinh thần lực cụ thể? Cảm giác như giữa biển nước mênh mông có một vụn băng cực kỳ, cực kỳ nhỏ. Nhưng lấy khả năng cảm nhận của Hàn Cố Y hiện tại thì vẫn bắt được dao động này. Cả khối ngọc là một nguồn năng lượng mang tính căn nguyên, bên trong khối ngọc lại có tinh thần lực của một ai đó ký sinh dù hiện rất nhỏ bé yếu ớt. Tần số này cô rất quen, giống bé tộc trưởng hơn chín phần, nhưng khác một tí tẹo.

Cô muốn siết chặt tay giữ lấy khối ngọc, rồi cũng lại không dám dùng sức sợ tổn thương đến anh, đầu ngón tay run rẩy.

Hàn Cố Y: "Giống như Trương Như Ngọc và Hàn Cố Y ngày xưa, Hạ Mộc Nhiên đã phân tách.

Đứa bé tương ứng Hàn Cố Y, khối ngọc là Trương Như Ngọc, họ là quan hệ kiếp trước kiếp sau."

Hạ Lan An Nhiên nhìn vật trên tay cô, cũng ngưng tụ tinh thần lực đi cảm nhận nó, nhận thấy được sóng năng lượng trong khối ngọc đáp lại cô:

"Thật á? Vốn là một người sống sờ sờ, sao giờ lại lưu lạc đến mức độ này.

Ừm... Human.jar?"

Hàn Cố Y: ...

"Khi Hạ Mộc Nhiên biết tin nhân loại gặp nạn đã không do dự mà đưa ta trở về đây cứu người. khi ấy theo dòng thời gian của chúng tôi, nhân loại đã vong, anh ta đảo ngược thời gian của cả thế giới này, thay đổi kết cục tận thế, đã sử dụng năng lượng vượt quá mức dự trữ... Là vì cứu thế giới này nên Hạ Mộc Nhiên mới bị như vậy, vốn dĩ chúng tôi đang sống tốt ở thế giới bên kia, không hề chịu ảnh hưởng từ chiến tranh ở đây. Nếu anh ta không liều mạng đi thay đổi quá khứ chọn một nhánh tương lai khác thì đã chả có chuyện gì sảy ra."

Hạ Lan An Nhiên: "Ha ha..."

Lời đại tướng quân như thể trách Hạ Mộc Nhiên đi lo chuyện bao đồng! 

Cùng là chốn thân thuộc của Hạ Mộc Nhiên, nàng có thể hiểu tâm tình Hàn Cố Y, nhưng không dám đồng thuận.

Hạ Mộc Nhiên chịu thiệt thì khó mà xem là chuyện tốt, nhưng cũng khó mà xem là không tốt. Nàng chưa tận mắt nhìn thấy viễn cảnh diệt vong, nhưng nàng vừa đối mặt với trạng thái tuyệt vọng mòn mỏi chờ đợi cái chết. Là sự xuất hiện của Hàn Cố Y thay đổi nghịch cảnh, người khiến Hàn Cố Y có thể đến cứu người lại là Hạ Mộc Nhiên. 

Nói vậy, bản thân nàng và con nàng cũng do Hạ Mộc Nhiên hy sinh đổi lấy, tuy lo cho anh, nhưng lại không thể nói anh không nên làm vậy.

"Thôi không sao, còn tồn tại là tốt rồi... Nhỉ?"

Hàn Cố Y chả buồn đáp nữa.

Cô biết đấy là phản ứng bình thường của tất cả mọi người, chả ai sẽ muốn Hạ Mộc Nhiên lựa chọn bảo toàn bản thân khi điều đó phải đánh đổi bằng lợi ích và mạng sống của họ, huống hồ chi họ còn có thể nhân danh số đông để biến việc hy sinh của anh thành điều hợp lý, hiển nhiên.

Hầu hết thế giới này không biết chuyện mà anh làm, mà dù là những người biết thì cũng chưa chắc biết ơn anh bao nhiêu. Vì anh hy sinh để cứu nhiều người, từng cá thể trong đó có thể phân tán món nợ này với những người khác, tự an ủi bản thân chả cần quan tâm biết ơn. Giống như biết bao lần khác anh thay họ làm việc từ trước đến nay.

Sao Hạ Mộc Nhiên lại cứ đi giúp họ vậy nhỉ?

Anh bỏ qua bản thân, bỏ cả cô nữa.

Nhiều năm qua, vất vả lắm cô mới đợi được Hạ Mộc Nhiên trở lại, còn chưa nói được bao nhiêu câu, chuyện lại thành ra thế này. Cũng không biết tháng năm nào anh mới có thể trở lại được như xưa. Lại để cô phải chờ phải đợi phải lo lắng, thật đáng ghét.

Tây Ngải Tập xem phản ứng của Hàn Cố Y: "Vậy xem ra đây đúng thật là Hạ tiên sinh. Lương thượng tướng sau khi gặp cũng không dám chắc thân thế những người này, vài ngày gần đây chỉ dám xem họ như khách mà đối đãi.

Nếu đã là Omega của cô thì trả lại cho cô, chúng ta sẽ không cung cấp thêm quân y lên Hải Đăng nữa."

Hàn Cố Y xoa đầu nhóc tộc trưởng, nghe vậy cười lạnh:

"Ngươi nhìn bộ dáng này trông giống như Omega à? Ngươi nhìn hai lớn một nhỏ bọn họ, có ai có thể trấn an tinh thần lực cuồng bạo của binh lính như quân y Omega à? Hậu phương có ý gì? Khinh thường Hải Đăng vì bọn họ che mưa chắn gió?"

Cất công cứu bọn họ khỏi tận thế, lại còn muốn keo kiệt với cô, những kẻ này không khỏi quá không biết điều!

Tây Ngải Tập vội vuốt lông cô: "Đại tướng quân tôn kính, ngài hiểu lầm rồi.

Người ở hậu phương không ai không tri ân các vị, nhưng tiền tuyến thật sự quá mức nguy hiểm, không nên để Omega đi mạo hiểm. Vả lại thể lực của Omega cũng không thích hợp đáp ứng cường độ dời nhảy không gian của Hải Đăng, đưa theo chỉ làm vướng tay vướng chân thêm."

Hàn Cố Y không vừa ý: "Ai nói Omega không chịu nổi? Chẳng phải Hạ Lan quân y thời gian qua vẫn luôn trải qua trên Hải Đăng đó sao?"

Tây Ngải Tập: "Cô!!!"

Nhắc đến lại thấy tức mình, tiểu thư mà nàng ta vẫn luôn che chở từng ly từng tí rơi vào trong tay Hàn Cố Y lại bị đối xử như vậy, Hàn Cố Y còn không biết xấu hổ lôi ra nói.

Nghĩ đến một lớn một nhỏ bị thiệt thòi lâu như thế, Tây Ngải Tập vừa hận người mà cũng vừa hận mình, lòng đau đến không biết phải làm sao.

Hạ Lan An Nhiên vòng tay ra sau vuốt vuốt từ gáy xuống lưng Tây chỉ huy, lấy đó làm an ủi. Hàn Cố Y giờ là nhân vật mà kể cả Tư Lão còn chẳng dám đắt tội, Tây Ngải Tập càng không nên.

Hàn Cố Y cũng không gây hấn thêm. Cô chỉ là nói lẫy như vậy, Hạ Mộc Nhiên đã ở đây, cô xác thật là cũng chả còn gấp cần quân y làm gì. Có vạn sự cần phải lo lúc này, quân y chỉ là một trong số đó.

Vốn trong lòng cô lo lắng cho anh, giờ biết anh vẫn còn, hơn nữa cả khối ngọc này như một quả trứng, chất dinh dưỡng bao bọc lấy phôi thai, chỉ chờ "thai" gặm nhắm dưỡng chất mà lớn lên. Có thể nói anh đang ở trong điều kiện khôi phục tốt nhất, dù sớm hay muộn anh cũng sẽ dần khang phục, cô có vội thì cũng chẳng thể giúp thêm.

Chỉ cần biết Hạ Mộc Nhiên đang tốt đẹp ở chỗ mình, lòng cô sẽ yên tĩnh lại, không gấp đến vậy nữa.

Hậu phương từ chối cung cấp quân y Omega chuyên dụng để trấn an chiến sĩ vì thời nay họ thật sự rất quý, buộc phải là Omega cấp gen cao, trải qua huấn luyện đặt biệt và tình nguyện phục vụ trong quân cũng như không bị bất kỳ Alpha nào đánh dấu.

Một khi Omega bị đánh dấu vĩnh viễn sẽ nảy sinh lòng phục tùng với Alpha, Alpha cũng theo đó nảy sinh lòng chiếm hữu đối phối ngẫu, cản trở các quân y tiếp xúc điều trị cho quân sĩ khác.

Mà tỷ lệ sinh sản của Omega thế hệ hai trong phòng thí nghiệm như Hạ Lan An Nhiên cực thấp, phần lớn vẫn dựa vào sinh sản tự nhiên, tức các Omega cấp gen cao cũng có gia thế cao, không phải lực lượng có thể tùy ý điều động phục vụ cộng đồng.

Nhưng mà, không có quân y chuyên nghiệp thì cũng có thể tạm thời thay thế bằng dân nghiệp dư, tựa Winny.

Cũng là Omega, nhưng cấp gen thuộc mức trung bình, thậm chí bị Hàn Cố Y xem là thấp, có gia thế nhưng cũng là như không.

Nói một cách khắc nghiệt thì cùng là Omega, nhưng cậu ta xem như không quý giá như các Omega khác.

Dù là năng suất chất lượng công việc chắc chắn sẽ thấp hơn Hạ Lan An Nhiên, nhưng có còn hơn không. Bản thân Hàn Cố Y dựa vào việc thi thoảng hoá thú để duy trì lý trí, cần Omega chỉ là muốn những quân sĩ khác làm việc hiệu quả hơn mà thôi.

Hàn Cố Y thoả hiệp với Tây Ngải Tập: "Thôi được rồi, lần trao đổi này không có quân y cũng được.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn không có Omega đi? Tìm vài người đến đây, càng cao cấp càng tốt.

Dù là Omega thì vài ba người mạo hiểm chút đã sao nào? Ta cho ngươi biết, không có chúng ta thì tất cả bọn họ đều không có kết cục tốt đẹp."

Không cần gấp hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhanh được phần nào thì vẫn là tốt được phần ấy. Cô rời đi đã lâu, không có chút phúc lợi cho quân sĩ dưới trướng thì cũng không tiện làm việc lắm.

Tây Ngải Tập đối chuyện này đã có chuẩn bị từ trước:

"Cẩn tuân ý chỉ của ngài."

Nói đoạn quay sang người bên cạnh: "Mau đưa nhóm dự phòng ra đây."

Hàn Cố Y: "..."

Thì ra là có chuẩn bị từ trước.

Thở dài một hơi, cô cũng lười đến so đo. Cô trỏ nhóc Mộc Nhiên và hai người hầu cận, nói với Tây Ngải Tập:

"Ngọc này ta mang theo, ba người này thì các ngươi mang về mà chăm sóc cho tốt, đứa bé này là khách nhân quý giá nhất của ta, họ có mệnh hệ gì thì ta nhất định không để yên cho các ngươi.

Sự tồn tại của họ tạm thời đừng nói rộng rãi ra ngoài, tìm người chăm sóc cũng chọn người kín tiếng một chút. Cụ thể ta sẽ tìm Tư Lão nói rõ sau."

Chuyện Hạ Mộc Nhiên có thể kéo ngược thời gian không tiện nói rộng rãi ra ngoài, tránh chuyện phiền phức không đáng có. Dĩ nhiên không thể quản chặt chẽ đến không một ai biết gì, nhưng chung quy là phải hạn chế.

Dù người thường không biết việc xoay ngược thời gian cũng không sao, có uy danh của cô ở đây, không ai dám trái ý mà sinh sự với người cô bảo trợ.

Cô định để nhóc Mộc Nhiên và tùy tùng lại cho người hậu phương, vì chung quy lấy thể trạng còn nhỏ của bé không phù hợp theo Hải Đăng phiêu bạc. Rộng lớn thế nào thì điều kiện trên Hải Đăng vẫn là thiếu thốn, con của Hạ Lan An Nhiên thời gian bị che dấu trên Hải Đăng thậm chí không có lấy được một cái áo trẻ sơ sinh. Chưa kể hai hầu cận Moghisai chưa từng tiếp nhận huấn luyện làm quen môi trường ngoài vũ trụ, càng không hiểu văn hóa loài người thế giới này, bọn họ tùy tiện biến thành thú cho người ngoài thấy thôi cũng có thể gây ra rắc rối. 

Ngôn ngữ của bọn họ và người thế giới này cũng không đồng nhất. Chật, thật là rắc rối.

Bé lại như nghe hiểu, chồm lên níu tay Hàn Cố Y, chỉ chỉ mình, rồi lại chỉ chỉ viên ngọc trên tay cô.

Hàn Cố Y không hiểu: "Ngươi muốn ta trả nó lại cho ngươi?"

Bé không đáp, vẫn níu Hàn Cố Y.

Hàn Cố Y: "Hay người muốn đi cùng anh ta?"

Lần này bé gật đầu.

Hai ý thức cộng chung một linh hồn, Hạ Mộc Nhiên trong khối ngọc như một cành trên thân cây là bé, mà cả hai đều đang thật yếu. Thiếu anh bé sẽ khó chịu, anh thiếu bé sẽ chết. Giao ngọc cho Hàn Cố Y là ý thức của anh thôi thúc bé làm vậy, nhưng bé không xa anh được.

Hàn Cố Y có chút không nỡ: "Vậy... ta đưa Hạ Mộc Nhiên cho ngươi, ngươi mang theo anh ta ngoan ngoãn đi cùng họ nhé?"

Bé Mộc Nhiên lắc đầu, chỉ chỉ Hàn Cố Y rồi lại chỉ chỉ viên ngọc.

Lần này Hàn Cố Y đã có chút lý giải với khả năng ngôn ngữ của bé, cô quý trọng thu viên ngọc về trước ngực, biết rõ vẫn hỏi:

"Anh ta muốn đi với ta à?"

Chật, quậy ra một mớ hỗn độn rồi ném cả cho cô thu dọn, vậy mà còn thật biết cách làm người ta đau lòng cơ đấy. Thật là muốn trách cũng không nỡ trách.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật