(12cs)Chicklit Love

Aries William



"Anh không cần phải lo đâu, ngày mai em sẽ đưa Gem về nhà. Anh cứ đưa Cancer về đi. Em và.........". Bla..bla các thứ cùng Libra Cullen. Cậu ta cứ lải nhải về cái vấn đề nào đó mà tôi chẳng thèm quan tâm.

Cancer mệt mỏi dựa vào cửa kính xe mà ngủ thiếp đi. Trong khi đó thằng nhóc này lại nói như cái máy. Tao lạy mày con đ* ơi, nói nhỏ và ít lại thôi.

"Anh có việc, cúp máy đây. Mày lo ngủ sớm đi." Tôi cúp máy, mặc cho Libra ở đầu dây bên kia vẫn không ngừng nói.

Chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra nếu thằng nhóc bệnh hoạn nào đấy không bám đuôi Gemini đến tận bữa tiệc. Khiến con bé sợ đến mức không muốn ra khỏi nhà Libra. Mà thằng nhóc đấy cũng lo cho Gem quá rồi đấy. Không sợ Capri ghen à. Xác định đêm nay ngủ bụi nghe cưng.

Đã vậy còn nói tôi không cần phải lo lắng. Tại sao tôi phải lo lắng? Khi cả thế giới thu nhỏ của tôi. Cancer Miller đang ở bên cạnh tôi chứ.

Tính ra Cancer cũng ở trong khu Beverly hills này đấy. Vậy là hàng xóm với nhau rồi. Điều mà tôi lo lắng là...tôi chẳng biết nhà Cancer ở đâu cả. Tôi không muốn đánh thức em dậy. Nó khiến em khó chịu, và cả tôi nữa. Biết vậy tôi đã hỏi lúc em còn nói chuyện rôm rả với tôi trong xe.

Thằng ngu. Sao mày ngu quá vậy? NGU...QUÁ...ARIES.

"Đi thẳng, đừng quẹo." Cancer từ đâu tỉnh dậy khiến tôi giật mình 'a' một tiếng thật to. Và thế là tôi quẹo. MẤT ... MẶT ... QUÁ...Á...Á. MẤT MẶT QUÁ THẰNG KHỐN NÀY.

Khuôn mặt em thoáng vẻ hoảng hốt nhưng sau đó lại bình thường. Hai bàn tay bé nhỏ che đi khuôn mặt xinh xắn đang bật cười của em. Giống như mặt trời nhỏ xinh đang tỏa nắng trong lòng tôi.

Sự đáng yêu chết tiệt này khiến tôi ngây dại. Trong phút chốc, tôi đã quên mất việc mình bị bẽ mặt như thế nào. Bầu không khí này đối với tôi mà nói không hề ngượng ngịu chút nào. Mà tôi rất thích là đằng khác.

"Em nói là đừng quẹo. Thôi không sao đâu ạ. Anh cử đi thẳng đi. Có một lối tắt về nhà em trong ngõ này." Cancer nói, và tôi cứ đi theo chỉ dẫn của em. Quẹo hết ngõ này đến ngõ khác là đến nơi rồi.

Căn biệt thự của Cancer khác xa với những gì tôi tưởng tượng. Xung quanh được bao bọc bởi cây cỏ. Trong nhà còn trồng nhiều chậu hoa đủ màu khác nhau. Những chiếc đèn vàng dùng để trang trí ngoài trời cạnh những khóm hoa khiến tôi liên tưởng đến nơi ở của tiên nữ. Vẻ đẹp thơ mộng tại đây như đang hút hồn tôi. Không cho tôi rời bước.

Tôi cứ tưởng nơi em ở sẽ xa hoa hay lộng lẫy như của Cullen. Nhưng không, trông nó thật ... nữ tính và cả ấm cúng nữa. Sau khi hỏi thì tôi mới biết là Pices sống ở đây. Cancer chỉ đang ở nhờ nhà của Pices. Chả trách nơi này lại mơ mộng như vậy.

Cancer cũng không vội bước vào nhà mà nhờ tôi một việc. "Anh có thể cùng em đến nơi này được không ạ? Pices đang giữ chìa khóa nhà nên em không thể vào được. Đã trễ rồi, một mình đi tìm chị ấy khiến em thấy không an toàn."

"Được chứ." Tôi đáp. Sẽ không đời nào tôi để Cancer một mình đâu. Không đời nào.

"Mà em biết con bé ở đâu không? Pices ấy." Sau câu nói của tôi, Cancer ngơ ra như hiểu được gì đó. Em lục điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Pices.

"Đại khái là ... Pices đang không ở khu này." Em ấy ấp úng nói. Có lẽ như muốn nhờ tôi giúp gì đó nhưng ngại. Đã vậy thì tôi phải bắt em nói ra.

"Em cứ nói đi, nếu cần xe tôi sẽ đưa cho em. Nếu em không biết tôi sẽ lái. Nhìn tôi giống kiểu người sẽ để em ở đây một mình lắm à? Giờ nói thì tôi biết, Pices đang ở đâu?" Tôi cố kiềm chế để không phát hỏa trước mặt em. Tại sao em ấy cứ phải e dè với tôi. Tôi là người theo đuổi em mà. Tôi mới là người phải ngại chứ.

"Em ... xin lỗi. Anh cứ dẫn em đến khách sạn Mondrian đi. Chị ấy đang ở Skybar trên tầng thượng. Nếu anh không phiền." Tuyệt, giờ thì tôi khiến em ấy sợ rồi. Dẹp, hổng có tán tỉnh gì nữa hết. Và tôi đang tự hỏi, Pices làm chị kiểu gì thế kia. Tính nhốt Cancer ở ngoài này hay gì? Mày chết con đ* mẹ mày với tao.

"Không phiền. TÔI KHÔNG PHIỀN." Tôi hét lên thật to. Lần này Cancer không e dè như trước nữa. Em khẽ cười trên khuôn mặt đã ửng đỏ. Đôi mắt sáng trong như lưu ly kia nhìn chằm chằm vào tôi. Đúng vậy, là nhìn chằm chằm đó.

Vậy là trong suốt quãng đường đến khách sạn Mondrian. Chẳng ai nói với ai câu nào. Không khí ngột ngạt này khiến tôi khó xử. Tôi không biết Cancer cảm thấy như thế nào. Nhưng về bản thân tôi thì ngại chết luôn í.

Đi đến Skybar càng khiến tôi shock hơn nữa kìa. Tôi thấy Pices cầm ly cocktail và đang nói chuyện với một gã trai.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu tên này nhìn rất giống một người. Bọn họ trò chuyện với nhau cùng với những cử chỉ cực kì thân mật. Đúng, tên đó là Leo đấy.

"Ơ kìa, người quen."













Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật