I Love You Three Thousand

Chương 56 (END)








I AM INEVITABLE.

Tony từ xa nhìn thấy một mảnh hỗn độn ở trung tâm của đống đổ nát. Thanos trông còn tệ hơn lần trước nhìn thấy hắn. Toàn bộ chiến trường lặng ngắt như tờ sau cú búng tay, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Thanos, ngoại trừ ánh mắt Strange nhìn họ từ phía xa.

Strange dường như không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của họ, và Tony có thể chắc chắn rằng Strange không nhầm anh và Steve với Iron Man và Captain America ở thời điểm này. Sau khi nhìn Tony từ một khoảng cách xa, ánh mắt y quay lại nhìn vào Tony kia đang đối diện với Thanos, bàn tay run rẩy đưa lên một ngón tay, "1".



I AM... IRON MAN.



Cảnh tượng trong cơn ác mộng tái hiện, ngay cả Steve cũng vô thức dừng lại trong giây lát, Strange nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt luôn cao thâm khó đoán lộ ra vẻ lo lắng căng thẳng không thể che giấu, đây là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội cuối cùng.

Steve là người đầu tiên phản ứng. Anh lao về phía Wong gần đó vẫn đang tiếp tục tấn công. Wong đã hơn một lần chứng tỏ anh ta là một người bạn đáng tin cậy, bất kể ở thời không nào. Anh ta không lãng phí một giây nào, cũng không hỏi thêm bất cứ điều gì, chỉ thế chỗ Strange ngăn con sóng khổng lồ đủ để tràn ngập chiến trường, gật đầu với họ.

Strange hít một hơi thật sâu, nhấc ngón tay lên vẽ một vòng sáng vàng giữa không trung.

Ở phía sau đống đổ nát mà Tony đang dựa vào, Strange mở ra một không gian kính. Họ vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, tất cả mọi người đang đi về hướng này, họ phải bắt đầu kế hoạch đã chuẩn bị trước khi có ai đó thực sự tiếp cận Tony, một kế hoạch đã được suy luận nhiều lần trên lý thuyết, nhưng chỉ có một cơ hội này để đưa vào thực tiễn.

Steve ấn vào ngôi sao trên cổ tay, chiếc găng tay nano màu xanh biển ngay lập tức bao phủ cánh tay phải của anh. Đó là sản phẩm cuối cùng, được thiết kế bởi Tony và lực lượng kỹ thuật mạnh nhất của Avengers, có thể thực hiện việc chuyển giao và sử dụng đá Vô Cực, hơn nữa còn có khả năng bảo vệ đáng kể cho người dùng, ít nhất là đối với Steve. Nếu anh định sử dụng một trong những viên đá, găng tay có thể bảo vệ anh khỏi bị thương bởi năng lượng quá mãnh liệt.

Tony dựa vào đống đổ nát, gần như bất tỉnh hoàn toàn, màu cháy đen khó có thể miêu tả theo từng mạch máu và dây thần kinh lan nhanh khắp cơ thể. Steve trao đổi một ánh mắt với Tony bên cạnh, rồi cúi đầu xuống, cố gắng chạm vào những Viên đá Vô Cực vẫn đang phát sáng rực rỡ.

Mọi thứ đều đang diễn ra thuận lợi.

Từng viên đá một được bóc ra. Viên đá Thời Gian phát ra ánh sáng xanh yếu ớt bay về phía Strange, dừng lại giữa trận pháp phức tạp trong bàn tay y. Mọi thứ bên trong và ngoài không gian kính đều đột nhiên im bặt, nhưng màu cháy đen trên cánh tay của Tony vẫn không ngừng lan ra, và khi ở khoảng cách đủ gần này mới có thể nhìn thấy rõ năng lượng hủy diệt phát ra ánh sáng đầy màu sắc dưới màu cháy đen kia. Viên đá Không Gian được Steve cầm trên tay, những tia sáng mãnh liệt đang tàn sát bừa bãi dường như bị thu hút thay đổi phương hướng, như thủy triều đổ vào hố đen cổng tinh vân nhỏ trên bầu trời, nhưng cho dù là Captain America cũng khó có thể duy trì quyền kiểm soát lâu dài với Viên đá Không Gian dưới tác động của ở mức này.

Tony cầm lấy Viên đá Sức Mạnh, ngay cả với bộ giáp nano, sức mạnh tuyệt đối mà viên đá phát ra vẫn là một thử thách khó khăn đối với người thường. Tony cắn chặt răng, dựa theo những lần họ đã tập luyện trước đó, đưa Viên đá Sức Mạnh đến gần cột sáng nhỏ đang tàn sát bừa bãi. Viên đá rung lên như bị thu hút, bong ra khỏi lòng bàn tay của Tony, hòa vào trong cột sáng màu sắc rực rỡ, ánh sáng màu tím đột nhiên bùng lên, gần như chỉ trong nháy mắt, cột sáng biến mất, chỉ còn lại Viên đá Sức Mạnh đã tắt từ từ rơi xuống giữa không trung.

"It's working!" Tony nhìn vào một chính mình đã bất tỉnh kia, màu đen đã ngừng lan tràn, dưới làn da cũng không còn năng lượng cuồng bạo tham lam nuốt chửng lấy sinh mệnh của anh ta. Gương mặt Steve vẫn tái nhợt vì ảnh hưởng của Viên đá Không Gian. Anh nở một nụ cười nhẹ, sau đó hít một hơi thật sâu, cầm lấy Viên đá Hiện Thực, ánh sáng đỏ rực khiến anh bất giác nhớ đến Wanda, cùng với Gamora và Nebula mỗi khi cho anh một bài học, tất cả các chi tiết có thể hữu ích. So với Viên đá Sức Mạnh, ánh sáng của Viên đá Hiện Thực gần như có thể được coi là nhẹ nhàng, quấn quanh bàn tay gần như đã hoàn toàn cháy thành than, từ từ hướng lên, dần dần bao bọc nửa bên cơ thể của Tony. Đó gần như là, God, gần như là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong thần thoại: xương cốt nối liền, da thịt tái sinh, thậm chí cả bộ giáp nano đã bị phá hủy cũng được khôi phục như lúc ban đầu.

Cùng lúc đó, ánh sáng màu vàng nhạt của Viên đá Linh Hồn chiếu vào trán người đang nằm như tia nắng xuyên qua đám mây đen, hô hấp của anh ta dần dần không còn yếu ớt nữa, thậm chí mí mắt cũng bắt đầu từ từ chuyển động, nhưng mãi vẫn không mở ra.

"FRIDAY, cô có ở đó không?" Giọng Tony có chút lo lắng. Anh duỗi tay phải ra, ngập ngừng chạm vào bộ giáp của chính mình, một chính mình khác. Họ có cùng thói quen làm việc và cùng DNA, ngay cả khi cần phải truy cập thủ công vào AI trên bộ giáp, đó cũng không phải là trở ngại.

"Yes, Boss?" Giọng nói có chút hoang mang của FRIDAY phát ra từ bộ giáp. Tony thở phào nhẹ nhõm, "Kiểm tra các dấu hiệu sống, FRIDAY, ý ta là, oh, Good Girl, cô biết ta đang nói về ai." AI trung thành sẽ không hỏi những câu hỏi vượt quá thẩm quyền trước khi chấp hành mệnh lệnh. "Ta biết cô đã ghi lại tất cả, FRIDAY? Nhưng cho đến khi cô gặp lại Tony Stark, video này cần phải được niêm phong hoàn toàn, chỉ Tony Stark mới có quyền hạn cao nhất để dỡ bỏ lệnh cấm."

"Yes, Boss." FRIDAY đã thực hiện xong lệnh kiểm tra dấu hiệu sống, mở báo cáo tóm tắt trong không khí, các chỉ số bình thường, gần như là dấu hiệu thành công, ngoại trừ Tony đang dựa vào đống đổ nát vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.

"Không bao giờ có thể gặp may." Ngồi quỳ trước bản thân đang hôn mê, Tony không thể không trừng mắt trước những Viên đá Vô Cực được đặt trong thiết bị chứa. "Chúng ta nên sớm biết điều đó. Tony Stark sẽ không bao giờ dễ dàng may mắn vượt qua cửa ải khó khăn một lần nữa."

Steve không nói gì, chỉ âm thầm cầm lấy viên đá duy nhất vẫn chưa sử dụng, Viên đá Linh Hồn.

Anh đã thất bại.

Mảnh ngọc màu vàng lấp lánh ánh sáng mờ ảo, viên đá duy nhất họ không có bất kỳ dữ liệu phân tích khách quan nào, cũng không có bất cứ kinh nghiệm sử dụng nào để học hỏi, từ chối được khảm vào các rãnh đặc biệt trên găng tay nano, mỗi một lần đều liên tục trượt khỏi tay Steve như có sinh mệnh.

"Nếu đây thực sự là định mệnh, Steve," Tony nhìn chính mình đang hôn mê, người đáng lẽ chỉ hơn anh 5 tuổi, nhưng rõ ràng đã trải qua hơn rất nhiều so với bản thân anh, dấu vết năm tháng khắc sâu trên mái tóc và khóe mắt. Anh ấy trông như đang chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi, như thể cuối cùng đã đến lúc được nghỉ ngơi. Nhưng đây không nên, cũng không thể là kết thúc. Tony lại nhìn về phía Steve, "Nếu sự thay đổi này bắt đầu là em, có lẽ cũng nên để em hoàn thành điều cuối cùng."

Steve biết em ấy đang đề cập đến điều gì. Anh hiếm khi nhắc tới một bản thân khác của em ấy, nhưng Tony của anh là thiên tài. Em ấy đã sớm đoán được mọi thứ từ những manh mối vụn vặt. Tony là khởi đầu của tất cả các câu chuyện về Avengers, bất kể trong dòng thời không nào.

Bàn tay của Tony hướng về phía Viên đá Linh Hồn, lần này thậm chí không cần bất kỳ hành động nào, mảnh ngọc vàng phát ra tia sáng nhợt nhạt, từ từ bay về phía lòng bàn tay anh, dẫn bàn tay đó đến lồng ngực vẫn còn phập phồng của Tony đang trong cơn mê.




Tony mở mắt ra, anh đang nằm trong vùng nước nông ấm áp, xung quanh là núi non và đồng bằng yên tĩnh, toàn bộ không trung như một mái vòm khổng lồ, rực lên một màu đỏ vàng đặc trưng không biết là của là bình minh hay hoàng hôn.

Anh chống tay ngồi dậy, một viên đá nhỏ hơi nóng lên nằm trong lòng bàn tay phải. Rất tốt, Viên đá Linh Hồn vẫn còn đó. Mặc dù anh vẫn chưa tìm ra nguyên lý hoạt động của hòn đá này, nhưng giống như có ai đó đã trực tiếp gửi một hướng dẫn sử dụng vào trong đầu anh, và anh biết viên ngọc mờ ảo này sẽ là chìa khóa đưa họ về nhà. Anh có chút tò mò không biết trong mắt Steve và Strange, anh giống như linh hồn rời khỏi thể xác hay biến mất trước mặt bọn họ. Nếu là cái sau, anh đoán mình cần phải bồi thường cho Steve rất rất nhiều, nói thật, chỉ sợ là một tấn Sex mới có thể chữa lành chứng PTSD cấp cựu chiến binh trăm tuổi. Lần đầu tiên trong lịch sử, chính anh mới là người đề nghị đền bù cho người kia, điều này khiến Tony thậm chí có chút mừng thầm.

Giờ anh chỉ cần tìm được một bản thân mình khác, sau đó họ có thể kết thúc cuộc hành trình mệt mỏi này và trở về với cuộc sống vốn đầy rẫy những rắc rối và bất ngờ của Tony Stark.

Đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn, thậm chí có thể coi là dễ dàng.

Tony vừa đứng dậy nhìn xung quanh đã thấy một ngôi nhà gỗ cách đó không xa, gần như giống hệt ngôi nhà của họ ở ngoại ô New York, chỉ khác là rừng cây và hồ nước gần nhà bị thay thế bởi vùng đất hoang vu và mặt nước.

Và bóng dáng quen thuộc ngồi trên chiếc ghế mây ngoài hiên nhà, nhìn dòng nước vô tận, không nhúc nhích.




"Vậy, đây là số phận?" Tony bước lên bậc thang, sàn gỗ phát ra tiếng động trầm thấp không rõ ràng, nhưng đủ để khiến chủ nhân của nó chú ý. Người đó quay đầu lại, trong đôi mắt màu hổ phách chỉ thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó khẽ nhướng mày để lộ ra một nụ cười pha giữa tự giễu và hiểu rõ. "Nói thật, tôi vừa mới đến không lâu, hy vọng nơi này sẽ không nhanh chóng trở thành trại tập trung của Tony Stark."

"Không đâu." Tony đặt viên đá quý màu vàng trên tay xuống chiếc bàn thấp. Viên ngọc không còn phát sáng trông không khác gì một viên đá thô thông thường, thậm chí còn có cảm giác phối hợp kỳ lạ với cặp kính râm màu nâu bên cạnh, giống như bức ảnh chụp về kỳ nghỉ trên tạp chí. "Tôi không nghĩ anh có thể nhìn thấy hình ảnh đó, oh boy, tưởng tượng thôi cũng thấy rất đồ sộ." Anh dừng lại, mắt dán chặt vào chiếc nhẫn cưới trên tay phải, "Nhưng đây không phải là End Game, Tony, tôi ở đây để đưa anh trở về."

Đôi mắt như rượu whisky thuần khiết cuối cùng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc thực sự. "Tôi nghĩ điều này là không thể thay đổi được." Anh ta hơi quay đầu đi, "Nếu... Ý tôi là, Banner sẽ đưa Tasha trở về... Cậu có biết họ không? Tôi cho rằng thế giới của chúng ta về cơ bản là giống nhau —" Một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt bình tĩnh, anh ta hơi nâng cằm lên, nheo mắt đánh giá bản thân trẻ tuổi bên cạnh, "Nói thật, tôi thậm chí nghi ngờ đây chỉ là ảo giác của mình..."

"Wow, khoan đã." Tony ngồi xuống một chiếc ghế bành khác bên chiếc bàn thấp, come on, dù gì thì họ cũng là cùng một người, một chút nghi ngờ này chẳng là gì cả, quan trọng hơn là... "Tôi nghĩ anh vừa mới ám chỉ Bruce và Tasha có gì đó không bình thường? Ồ, đây đúng là tin nóng!" Anh nhếch khóe miệng, hả hê vui sướng khi người gặp họa, "Steve chưa bao giờ đề cập đến điều đó, uhh, điển hình của Steve. Nhưng Uncle Bucky cần phải biết có một đối thủ tiềm ẩn trong đội, có lẽ tôi có thể gợi ý cho Tasha không cần vội vàng nhận nhẫn cầu hôn của chú ấy, cho mình thêm vài lựa chọn nữa."

"Trong thế giới của tôi, đúng thế." Tony lớn hơn không thể không ngồi thẳng dậy, vì có một lượng thông tin khổng lồ mới được tiết lộ trong lời nói vừa rồi, "Uncle Bucky? Ở thế giới của cậu, Bucky không..." Anh ta dừng lại giây lát, như rút lại những gì sắp thốt ra, "Không bị Hydra tẩy não mà là luôn ở bên các cậu?" Một đám nghi vấn chụm lại giữa hai hàng lông mày, cố gắng giải mã thông tin mấu chốt từ vài câu chữ ngắn gọn. "Còn có, cậu phàn nàn rằng Steve chưa bao giờ đề cập đến điều đó..." Anh ta đột ngột mở to mắt, đồng tử màu hổ phách lấp đầy dòng chữ 'Đừng nói với tôi là có vụ này', khi thấy người kia buông tay cam chịu liền thở dài,"Oh dear". Anh ta nhướng mày, trên mặt còn viết 'không thể tưởng tượng được', "Steve mà cậu nhắc đến, cũng là người tôi biết."

"Yep." Tony trẻ tuổi gật đầu, rồi nói thêm, "Uncle Bucky đã bị Hydra tẩy não, sau đó bị Steve chặn lại khi đang làm nhiệm vụ ám sát Daddy."

"Dad..." Giọng của Tony hiếm khi bộc lộ chút do dự, giống như khi anh bất ngờ gặp bố mình vào năm 1970. Anh nhớ lại cuộc trò chuyện, những cái ôm và lời chia tay của họ, nó dường như bù đắp cho một nỗi tiếc nuối xa xăm, và câu chuyện của Tony trẻ tuổi như một món quà khác vượt quá sự mong đợi. Sự chú ý của anh dễ dàng bị thu hút, giọng nói cũng có chút nhẹ nhàng, "Ông ấy và mẹ đều may mắn sống sót sau vụ ám sát đó, phải không?"

"Họ luôn rất an toàn." Tony trẻ hơn không thể không nghiêng người về phía trước. Họ đều là Tony Stark. Anh biết điều đó có ý nghĩa gì và quan trọng đến mức nào với họ. "Hầu hết thời gian cũng rất khỏe mạnh. Chúng tôi cùng nhau đón lễ Giáng sinh, có khi ở New York, có khi lại ở Malibu; thỉnh thoảng cũng đi nghỉ cùng nhau, phần lớn là trên những hòn đảo nhiệt đới mà mẹ thích." Đôi mắt anh ấm áp và bình tĩnh, đưa tay lên vỗ nhẹ trên cánh tay bản thân lớn tuổi hơn, "Họ lần lượt ra đi trước và sau thiên niên kỷ mới, Dad theo sau mẹ, như ông ấy đã hứa. Không có đau đớn nào cả, tôi vẫn luôn ở bên họ. Mẹ nói bà yêu chúng ta, Dad nói ông tự hào về chúng ta."

Họ mãi mãi như vậy.

Anh nhìn về phía bản thân lớn hơn, một tia nước mờ nhạt chợt lóe lên trong đôi mắt nâu đó, như nước biển trong vắt màu caramel, nhẹ nhàng vỗ vào những khe cạn dưới ánh mặt trời, đáp lại anh bằng nụ cười ấm áp và bình tĩnh như cũ, sau đó nhướng mày, khẽ gật đầu, "Steve thực sự sẽ không từ bỏ bất cứ ai hay bất cứ thứ gì, dù cho ở thời không nào, hoàn toàn là phong cách của Steve."

Tony trẻ nhún vai, "Đúng vậy, anh ấy còn ngăn cản rất nhiều điều, cũng thay đổi rất nhiều thứ, nhưng theo lời Steve nói, những sự kiện lớn về cơ bản đều xuất hiện bằng những cách gần giống nhưng khác nhau, cuộc chiến ở New York, còn có Thanos... Nhân tiện, Thanos cũng đã phá hủy căn cứ của chúng tôi, về cơ bản thì cần phải xây lại hoàn toàn. May mắn là lần này ngân sách và các khoản đóng góp xã hội khá đầy đủ."

"Có vẻ như đội đang hoạt động trên một lộ trình khá lành mạnh." Đôi mắt của Tony không khỏi hiện lên một tia hoài niệm, về những ngày mà những người bạn tốt đó tụ tập trong Tháp Avengers, về ngày họ tập trung lần nữa trong căn cứ trước trận đại chiến lần này, vì cùng một mục tiêu, "Vậy là, tất nhiên các cậu sẽ không trải qua nội chiến, và có hai Steve Rogers trong thế giới của cậu?"

"Đúng vậy, gấp đôi tinh thần Mỹ, ánh sáng của công lý." Giọng anh chứa đầy ý cười hài hước, "Giám đốc Rogers và Captain Rogers. Nếu hai người họ thay phiên nhau lên tiếng, không quá 5 phút Loki sẽ biến thành họ, sau đó bắt đầu bắt chước một trong số họ, đôi khi là cả hai." Tony vỗ vào tay vịn bên cạnh, ngã người ra sau ghế cười to, "FRIDAY lưu rất nhiều video tuyệt vời. God, chờ sau khi chúng ta trở về, anh thật sự nên xem."

Tony buộc mình phải nghiêm mặt, nhưng vẫn có chút buồn cười tiếp tục trả lời câu hỏi của một chính mình khác, "Và nếu anh muốn nói rằng đội sẽ chia năm xẻ bảy đấu đá với nhau, thì đúng, thế giới của tôi chưa bao giờ xảy ra điều đó. Steve vẫn luôn cố gắng hết sức để tránh khả năng này." Khóe miệng anh lại nhếch lên, như thể đang nhớ tới một điều thú vị khác. "Ở một trình độ nào đó, anh ấy đã thu hút tất cả hỏa lực. Anh thực sự nên thấy tình trạng lúc soạn bản dự thảo của Hiệp định Manhattan, toàn đội giống như một đám sinh viên học ngày học đêm để thi qua môn có khả năng rớt cao đến phát điên, và Steve chính là giáo sư của môn học đó."

Ánh mắt anh lại rơi vào tay phải của Tony lớn hơn, chiếc nhẫn cưới tinh tế rất khác với của anh. "Tôi nghe Steve nói anh đã có gia đình."

"Đúng vậy, tôi thấy cậu cũng có." Mắt Tony rơi vào ngón áp út của chính mình trẻ tuổi, một chiếc nhẫn bản rộng đơn giản lấp lánh dưới ánh sáng màu đỏ vàng. "Nhưng tôi đoán chúng ta không giống nhau ở điểm này. Nếu không Steve sẽ cho cậu biết lựa chọn của tôi." Anh ta thư giãn ngả người ra ghế, quay đầu nhìn về khoảng đất trống bên ngoài hiên nhà, nơi lẽ ra phải có một cái lều nhỏ, "Tôi và Pep, chúng tôi đang... Chúng tôi đã dự định kết hôn trước sự kiện kia, sau đó chúng tôi có một cô con gái, Morgan H. Stark."

"Pep? Pepper Potts?" Tony trẻ tuổi nhướng mày, như đang cố hình dung ra cảnh tượng đó, "Anh thật may mắn khi có cô ấy, Tony, cô ấy là một trong số ít những người có thể chịu đựng được chúng ta." Anh khoanh tay, cũng tựa lưng vào ghế, người đối diện đã thu hồi ánh mắt, lại lần nữa chuyển sự chú ý sang anh. "Chồng tôi là Steve, Tony. Đúng vậy, chính là người mà anh biết. Tôi mời anh tham dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, Tony, chúng tôi đã không làm điều đó trong vài năm. Năm nay là kỷ niệm 22 năm. Tôi nghĩ có thể chơi trò gì đó mới."

Mặc dù Tony đã có dự cảm khi bản thân trẻ hơn của mình thường xuyên nhắc đến Steve, nhưng khi thực sự nghe được tin này... God! "Kỷ niệm 22 năm, tức là năm 2001..."

"Không, là năm 1996. Thời không của chúng tôi đang là năm 2018." Tony không ngoài dự đoán, nhìn về phía Tony lớn hơn. Thay vì nói đây là điều anh mong đợi, anh chỉ nhún vai ra vẻ bất lực, "Ai có thể từ chối lời cầu hôn từ thần tượng thời thơ ấu của mình?"

Người đối diện ngước lên trần nhà trợn trắng mắt xem thường, trông như muốn lập tức đeo giáp tay vào nã cho anh một phát pháo, nhưng ngay sau đó  ngồi thẳng dậy, như thể chợt nhớ ra điều gì, "Khoan đã, năm 1996? Vậy chẳng phải là..." Anh ta hơi cứng đờ người, quay đầu lại, "Mẹ sẽ ủng hộ mọi thứ về chúng ta, nhưng Dad... Chúa ơi, bố không có ý kiến gì với chuyện này sao?"

"Ông ấy có rất nhiều ý kiến." Giọng của Tony lập tức cao lên, như thể cuối cùng cũng tìm được ai đó để oán giận. "Khi tôi nói với Dad chuyện tôi và Steve đang yêu nhau, ông ấy rất bình tĩnh và khoan dung, thế nên tôi cảm thấy có thể chỉ là tôi quá căng thẳng, sau đó tôi muốn gọi để báo tin vui cho Steve... Điện thoại công việc của anh ấy bận suốt một tiếng rưỡi! Theo lời Steve là: họ đã có một cuộc trò-chuyện-thân-thiện."

"Tôi đoán..." Tony lớn hơn vỗ bàn cười to, lâu lắm rồi anh không cười như vậy, nhưng..., Dear Lord, đó là Howard Stark và Steve Rogers, một người đã dốc hết sức lực để tìm kiếm người kia mất tích. Cho dù là đến từ một thời không khác, anh vẫn tưởng rằng Steve cũng có thể tận hưởng đặc quyền vĩnh cửu của Golden Boy, "... Chuyện này chỉ sợ sẽ không trôi qua dễ dàng như vậy."

"You tell me." Tony hạ giọng, cố tình thô giọng quở trách, "Daddy đã định trục xuất Captain America ra khỏi S.H.I.E.L.D., sau khi bị Aunt Peggy ngăn cản, ông ấy chuyển sang hướng khác, chẳng hạn như đưa mẹ đến California sống cùng chúng tôi. Ồ, đó là khi SI chuyển toàn bộ từ New York đến Khu công nghiệp ở California. Anh có thể tưởng tượng tôi bận như thế nào. Ông ấy còn dụ dỗ tôi bằng việc đồng nghiên cứu phát triển các dự án mới. Mỗi khi Steve kết thúc nhiệm vụ trở về California cũng 'tình cờ' là lúc dự án bước vào giai đoạn khó khăn." Tony dở khóc dở cười, "Sau đó ông ấy cố gắng cấm Steve cầu hôn tôi, rồi tiếp đó... Ôi, anh nên xem video đám cưới của tôi. Đêm trước đám cưới ông ấy đã cố gắng cấm Steve tham gia hôn lễ. Càng không cần nhắc đến sau đó nữa." Tony nhướng mày lắc đầu. "Có lần họ cãi nhau vì công việc, từ trụ sở về tận nhà, Daddy thậm chí tuyên bố phải nghiên cứu huyết thanh đảo ngược để tôi có thể thấy rõ bản chất của Steve." Tony thở dài, "Cảm ơn Steve, sau chuyện này Daddy và tôi không bao giờ cãi nhau nữa, hai người họ giành hết các cuộc cãi vã về phần mình rồi. Anh biết Daddy có thể mạnh mẽ và hung hãn như thế nào khi ông ấy muốn, còn Steve, người đàn ông đó cứng đầu như một tảng đá, khi anh ấy nghĩ rằng mình không nên thỏa hiệp..."

"Thì một bước cũng sẽ không thỏa hiệp." Tony lớn hơn gật gật đầu thông cảm, "Đó nhất định là một cảnh tượng ngoạn mục."

"Ôi, anh không tưởng tượng được đâu." Tony áp tay lên mắt, thở dài một hơi, như thể chỉ hồi tưởng lại những cảnh đó thôi cũng đủ khiến người ta mệt mỏi rồi. Anh nghiêng đầu, lại mời gọi bản thân lớn tuổi của mình, "Ít nhất anh phải xem những video đó, ý tôi là, khi anh đến dự tiệc kỷ niệm 22 năm ngày cưới của tôi."

Tony mím môi, giọng nói lộ ra chút khoe mẽ, "Nhưng tôi có một đứa con gái. Vậy, tại sao cậu không đến dự lễ kỷ niệm 5 năm ngày cưới của tôi?"

"Tôi rất sẵn sàng tham dự sinh nhật của Morgan, nhưng kỷ niệm ngày cưới của anh thì không." Tony trẻ hơn đáp lại bằng đôi mắt trắng dã xem thường cùng giọng điệu cực kỳ đáng ghét. "Come on, kỷ niệm 5 năm thì có gì mà khoe? Chúa biết Pep có thể chịu đựng anh được bao lâu."

"Vậy có vẻ như cậu và Steve rất có kinh nghiệm trong việc đối mặt với những giai đoạn mệt mỏi. Nói thật nhé," Tony đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ sơ hở nào trong bản thân trẻ tuổi của mình. "Cho dù là sức chịu đựng gấp 4 lần cũng sẽ có ngày cạn kiệt."

Hai người trừng mắt nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng bật cười.

"Ba năm sau khi anh búng tay, Steve quyết định ở lại thời không của tôi." Tony trẻ hơn đứng dậy, hất cằm về phía Viên đá Linh Hồn, "Điều đó có nghĩa là..."

"Cậu phải đưa tôi đến thời điểm ba năm sau, nếu cậu thật sự tin tưởng Viên đá Linh Hồn." Tony cũng đứng lên, ánh mắt rơi vào viên đá đang dần dần tỏa ra ánh sáng lấp lánh. "Giống như chúng tôi đã đưa những sinh mệnh bị Thanos tiêu diệt trở lại, cậu chỉ có thể đưa tôi trở về 'hiện tại', cũng chính là khoảnh khắc Steve chính thức rời khỏi thời không của tôi."

"Đúng, và điều đó có nghĩa là, ugh, nghĩ tới xử lý những việc sau đó cũng muốn đau đầu rồi." Tony trẻ hơn hơi cau mày, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười ấm áp chân thật. "Chính xác là đưa anh đến ba năm sau, còn tôi chỉ quay lại tọa độ trước khi tôi đến đây, Steve vẫn đang đợi tôi. Strange sẽ lo phần còn lại, có vẻ như anh ta đã biết tất cả."

"Anh ta giơ số 1," Tony chớp mắt, trong khoảnh khắc anh trông giống như một chính mình khác, tràn đầy sức sống, tựa như anh vốn là. "Đây là kết thúc mà anh ta đã nói, thắng lợi duy nhất trong 14.000.605 kết quả." Với ánh mắt dịu dàng và nụ cười bao dung, anh dang rộng vòng tay ôm lấy bản thân trẻ tuổi của mình.

"Cảm ơn cậu, Tony, vì đã cứu mạng tôi." Anh vỗ nhẹ vào lưng Tony trẻ hơn, người kia thoải mái gõ cằm vào vai anh, ôm chặt lấy anh. "Cũng cảm ơn anh, Tony, vì đã cứu cuộc đời tôi."



"Vậy, tạm biệt, Tony." Hai bàn tay chạm vào nhau, cùng cầm lấy Viên đá Linh Hồn, mỉm cười nhìn bóng dáng của nhau dần mờ đi trong ánh sáng vàng chói lọi.



"Tạm biệt, Tony."




                                                    ---------------------- THE END ---------------------------


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật