Ê thằng kia, thích tao sao không nói?

Chương 5(3): Ở NHÀ HAI MÌNH



Chap 5(3): Ở NHÀ HAI MÌNH

 - Á…á…á…á…

Không gian yên tĩnh bỗng nhiên chấn động, rung chuyển cả một vùng! Mọi ánh mắt của mọi người hướng về phía “vật thể lạ vừa rơi”. Tất nhiên là không đến nỗi nào, chỉ là do con tác giả làm quá lên thôi! 69 giây trước, chính xác là thế, tôi cảm thấy có cái gì đó dưới chân, thôi thì lỡ thả hồn theo mây rồi, thì răng bay theo gió luôn chứ làm sao, thắng lại không kịp, tôi ngã sõng soài ra đất. Chảo tiếp đất một cách hoàn hảo hơn bao giờ hết. Kèm theo đó là tiếng la thất thanh cảm xúc và tràn đầy sự tha thiết khiến bọn chim sẻ con đang ngủ trên dây điện hoảng loạn bay đi. Tôi thấy tội cho chúng, cảm thấy mình thật có lỗi vì đã làm mất đi giấc ngủ ngàn vàng vì tôi hiểu cảm giác “được” người khác quấy rối trong lúc mình ngủ là như thế nào! Tội thì tội thật, mà kệ mịa nó đi, thân ta ta lo chưa xong, hơi đâu lo cho người! Thấy cũng tội mà thôi…cũng kệ!

Tên bánh “bều” bên cạnh cũng giật mình không kém. Đầu tôi ong ong, quay cuồng! Cũng may là cục đá đó không “kiss” bờ mông quyến rũ của tôi ấy chứ, nếu không chắc bay giờ tôi đang điều trị tờ-rĩ ở phân khoa Hậu môn – Trực tràng bệnh viện Đại học Y dược TP.HCM mất rồi. Thật sự "RẤT BIẾT ƠN (CMN)” vì đã gián tiếp cho tôi một lần nữa được về với đất mẹ thân yêu với đôi mông bầm.

- Có sao không đấy, mắt mũi để cưỡi ngựa xem hoa à? Thấy cục đá tổ bố trước mặt sao không biết né? Phần đường to thế này không đi lại bang bang vào nơi có đá rồi để ngã. Đần!

Ái, cái tên này an ủi người ta kiểu vầy đó hả? Thể loại gì vậy trời? Thấy người ta té, lẽ ra cũng phải đỡ người ta dậy, còn đằng này lại đứng đó xỉa xói này nọ, giọng mỉa mai, cười cợt nữa chứ!
- Muốn cười lắm thì cứ cười cho đã đi, có cần phải làm cái thái độ đó không? Tao là tao té bị đau lắm đấy, không đùa đâu! Tự nhiên chửi người ta đần!
- Rồi rồi, em biết rồi, chị hai chỉ bất cẩn thôi không đần! Được chưa?
Hắn nói rồi giúp tôi đứng dậy phủi quần áo, cái tay thần thánh đó vừa “định” chạm vào vòng 3 của tôi để phủi bụi thì…

- Khoan…để tao tự làm! – Tôi đỏ mặt, không biết nói sao cho phải.

- Sao vậy, tay mày lúc nảy chống xuống đất còn trầy kìa, làm được không? – Hắn tỏ ra lo lắng!

- Được…được mà! – Tôi cười gượng.
 Đang phủi bụi, thì tôi thấy bong dáng nhỏ bé của một con vật! Thì ra là con Gấu của bà Năm chằn. Thật ra, nó là một con chó, thế mà bà Năm lại đặt tên Gấu! Tôi cũng chả biết tại sao bà ấy lại đặt tên như vậy. Con chó mà đặt là Gấu thì hơi lập dị, bà ấy dữ dằn chắc cũng muốn thú cưng mình cũng vậy nên đặt là Gấu cho ngầu ấy mà.Tôi ghét nó cực! Hồi mẫu giáo, hễ một đứa trẻ nào đi ngang qua nhà bả, nhảy nhảy, nó đều quấn quít, ve vẩy cái đuôi, mừng rơ! Tôi thấy vậy cũng hay hay, bắt chước theo! Thế là một ngày đẹp trời nọ, trên đường đi học về, đi ngang qua nhà bà Năm chằn, như mọi hôm thì con Gấu nó ngồi trước cửa canh nhà, tôi lại gần nó và cũng nhảy nhảy, lắc lắc cái mông hệt những đứa hàng xóm! Không hiểu hôm đó nó làm sao, hay là đói quá hóa rồ nữa, nó bay lên và táp một phát vào cái mông bé bỏng! Cuối cùng, theo mọi người nghĩ “người đi, của ở lại”, tôi mất hết cỡ vài cm2 thịt mông mỡ! Tôi khóc toán lên, chạy về nhà méc mẹ, thế là phải vào viện vài hôm! Kết quả để lại là tôi phải chích 5 mũi tiêm, và bị để lại vài vết sẹo! Và suốt tuần đó, tôi luôn nằm mơ thấy Gấu táp vào mông mình, nhai nhai như nhai thịt gà! Ám ảnh, ám ảnh a~ Từ hôm đó, bà Năm đã xích nó lại, nhưng vẫn để nó ngồi trước nhà! Từ đó mà tôi đâm ra ghét nó! Thế là lập ra kế hoạch “Bình tĩnh tự tin không cay cú/ Âm thầm chịu đựng trả thù sau.” Là mỗi lần đi ngang qua nó, giựt lông nó một cái, rồi chạy, làm cho đến khi không còn cọng nào thì thôi!

Thế mà sao hôm nay nó lại được bà Năm “ưu ái” cởi xích ra cho đi dạo thế này?

- Rồi đó, lại đi hẹn hò với em Phèn! – Tôi đang suy nghĩ thì thằng Đăng lên tiếng.

À, tôi nhớ rồi! Chuyện là nó với em Phèn “cảm mến” nhau! Tối nào cũng “trò chuyện” với nhau bằng tiếng sủa hết á! Nhìn con Gấu như vậy thôi chứ không phải dạng vừa đâu. Chó mà bày đặt đi cua gái thì chuẩn cẩu rồi!

Ơ, sao nó lại dừng lại ngay trước mặt tôi nhỉ? Mặt nó có vẻ “vô tội” sao ý?

Một bên chân của nó đưa lên. Hành động hết sức bất bình thường. Tôi vẫn ngơ như con bò đeo nơ! Nó làm gì ấy nhỉ? Định khoe thân thể khoả thân chỗ có lông, chỗ không à? Hay là nó đang bị ngứa nhờ tôi gãi giúp? Tôi trưng bộ mặt ngơ ngác nhìn nó!
1 giây

2 giây

3 giây

. . . .
Không phải nó đang định "ĐÁNH DẤU LÃNH THỔ" đấy chứ? Suy nghĩ ấy vừa loé ra trong đầu tôi, các nơron chưa kịp truyền thông tin thì đã có lực sút mạnh đá con Gấu ra xa ngàn cây số! Người thực hiện cú đá đó không ai khác là người-không-cần-nói-thì-các-bạn-cũng-biết!

- Ẳng… - Con Gấu loạng choạng đứng dậy, g-rừ một tiếng rồi nhe hàm răng nhọn của nó tiến về phía chúng tôi!

- Chạy!

Chúng tôi chạy hộc hơi, hộc máu về nhà!

. . . .

- Oái, chìa khóa, chìa khóa nhà tao đâu mất tiêu rồi! – Tôi vừa nói, vừa đưa tay mò mò túi, vừa quay đầu lại nhìn thấy dáng con Gấu chạy phía sau!

- Xì, hậu đậu quá, vô nhà tao đỡ đi rồi tính tiếp, nó chạy tới nơi rồi kìa! – Nói rồi hắn kéo tôi vào nhà, con Gầu cũng vừa tới nơi, thấy không thể làm gì để trả thù được đành sửa vang, hòng cho chúng tôi đinh tai nhức óc!

-----30 phút sau-----

Giọng sủa của nó ngày một khan hẳn đi, nó đành tặc lưởi, le lưỡi lết bộ về nhà! Móa, sửa gì dai như đĩa!

- Phù – Tôi thở phào nhẹ nhõm! Day day hai thái dương, ôi, nhức đầu quá!

- May quá, nó về rồi! – Hắn đứng tựa lưng vào ghế sofa trong phòng khách, tôi thì nằm vật vã ra đó! Mệt chết người!

- Này, sao ngu thế, vừa nãy không biết nó đang định làm gì à? Sao đứng trơ ra đó thế?

- Tại nơ-ron của tao chưa kịp truyền thông tin chứ bộ!

- Không nhờ tao thì chắc giờ này mày được tấm nước hoa “Chó neo” miễn phí rồi!

Con chó kia sủa tôi đã mệt lắm rồi, “con chó” này mà sủa nữa chắc tôi nhập viện luôn quá!

- Biết rồi, biết rồi!

- Đúng là rõ ngu! – Hắn được nước làm tới, thấy tôi im im là nói tôi ngu này nọ!

- Mày vừa phải thôi chứ, thấy người ta “hiền” không nói gì là làm tới à? Mày tin tao triệt sản mày không? – Tôi...MUỐN BÙNG CHÁY…CHÁY…

- Mày dám, nếu triệt sản tao e rằng phần đời còn lại của mày sẽ không được yên thân! - Hắn cười đểu. Mặt gian kinh. – Tao bắt mày nuôi tao suốt đời!
- Tao thách đó, mày làm gì được tao, người bị triệt sản là mày chứ không phải tao! Tao thách đó, thách đó! – Tôi hất hàm vênh váo!

- Vậy…chúng ta lên phòng! – Lại cười đểu!

- Làm gì? – Tôi ngơ ngơ, không hiểu hắn nói gì!

- Triệt sản! – Hắn cười ranh ma, nhếch mép! – Mày nghĩ xem, trong nhà 1 nam 1 nữ thì chuyện gì sẽ xảy ra? - Hắn hỏi ngược lại! – Với tao chỉ muốn giúp mày thực hiện được ƯỚC MƠ là triệt sản tao thôi! – Hắn nháy mắt một cái, không hiểu sao một tôi lại đỏ bừng!

- Chết tiệt, mày…khốn nạn! – Tôi tức giận, lấy gối sofa đánh hắn túi bụi! Trời ơi sao tôi lại có đứa bạn vừa đểu, vừa khốn nạn nhứ thế chứ!

- Tao…về đây! Ở đây nghe mùi nguy hiểm quá! – Đánh xong tôi cố tình đánh bài chuồn, chứ cứ tiếp tục như thế này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra! Nghĩ xem một trai một gái trong hoàn cảnh này thì như thế nào? Huống hồ chi tôi đang ở cùng với hắn, một đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, một con người vừa thâm, vừa bá dơ, vừa đen tối như hắn thì…

- Đứng lại, đi đâu? - Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi. Áo hoodie của tôi bị dực ngược ra sau, kéo cả thân hình tôi bất động không tài đi tiếp được nữa. – Định chuồn à?

- Hề hề, Đăng ơi Đăng à, lúc sáng tập nhiều, cho bạn Băng về nhà đi. Bạn Băng mệt quá. Sáng đã phải dậy sớm, lại còn không có gì bỏ bụng. Chẳng phải bốc lột sưc lao động quá rồi đó sao? Cho bạn Băng về nha bạn Đăng, nha! - Tôi trưng bộ mặt ngây thơ "vô số tội", mắt cún long lanh. Giọng nũng nịu hết sức có thể. Không biết cảm giác hắn như thế nào khi nghe những lời này, chứ còn bản thân tôi thì…rợn gai óc!
- Ờm…Để tao suy nghĩ đã? - Hắn xoa xoa cằm, đôi mắt nheo lại nhìn về phía tôi. Rồi quét mắt từ đầu đến chân .
- Mày…BIẾN THÁI! – Tôi bực bội lấy hai tay che lại!
- Ọe, mày có cho tao một tỷ hay miễn phí tao cũng không thèm! Con gái mà…trước sau như một! Đã xấu rồi mà kết cấu cũng không hoàn chỉnh! – Hắn lắc đầu ngao ngán!

- Haizz, cái tên khốn này, mắt mày mù à mà không thấy, tuy tao không nở nang như Nicky Minaj, không quyến rũ như Kim Tae Hee, không phúc hậu như Maria Rivera,... - Tôi liệt kê hết tất cả những mỹ nhân trên thế giới rồi chốt lại một câu - Nhưng tao cũng là con gái đang ở trong gian đoạn độ tuổi dậy thì chưa phát triển hết mà, dù gì thì tao cũng dễ thương, chứ đâu đến nỗi!
- Haha, chưa dậy thì hết hahhaha hèn chi nhìn mày như thằng đàn ông đội lốp phụ nữ… À mà là đàn ông chính hãng luôn mới đúng - Cái tên này cười mà không giữ mồm giữ miệng, toàn quác mồm ra mà cười thôi. Xấu đê tiện, vậy mà tụi con gái trong trường đứa nào cũng bảo "Nụ cười thiên thần", "Ôi! Bạn ấy cười đẹp quá!", "Ê mày, hoàng tử Đăng đang cười với tao kìa, chắc tao chớt","Người gì mà cười đẹp dữ rứa"... Sai lầm, một sai lầm lớn! LẦM TO RỒI MẤY CHẾ! Tụi nó mà thấy cảnh hăn đang cười như bây giờ chắc chắn đơ vài giây rồi xách dép bỏ chạy vì hối hận. Nặng hơn một chút nữa là "tặng" cho hắn một cái nhìn đầy khinh bỉ.
- Kệ tao! Mai mốt tao đi bơm silicon cho đàn ông thèm nhỏ dãi!

- Tao sẽ cấm không cho thằng nào dụng tới mày! – Hắn mặt tự nhiên đỏ bừng!

- Thôi mệt quá, xàm quá, tao về đây! Mất thời gian! – Tôi quay ra cửa!

- Khoan đã chưa nói xong! – Hắn chạy theo níu tay tôi lại, giống như là “nắm tay nhau thật chặt, thọt cho nhau thật đau” - Ừm…
- Ừm gì? Mày nói cái gì nhí nhí trong họng tiên sư mồ tổ bà cố ông sơ nhà tao cũng không nghe được, tao nghe được gì tao làm má mày liền.- Tôi nheo mày!
- Dạ thưa má, tối nay đi chơi 2-9! Hôm qua con nói mà má không chịu nghe lo "hôn trộm" không à! – Ôi trời, măt hắn biểu cảm kinh. Quá biến thái.
- Thôi, tao làm biếng lắm. Tối nay có phim của oppa đóng rồi. Mày biết tao mong tới hôm nay lắm không? Lần trước đang khúc hay, cái nó cắt à. Hừ, điên tiết bỏ mẹ! - Tôi bực mình.
- Mày định cho tai muối mặt với tụi nó à. Tao rũ tụi nó hết rồi, không lẽ mày không đi? Cả đám đi chơi, mày định ở nhà “ôm trai” ngủ hả? - Hắn chau mày!
- Ờ! - Thú thật mấy chỗ ở Sài Gòn này không còn chỗ nào mà tôi chưa đi cả. Đi riết mòn dép là đằng khác. Đi hoài chán bỏ xừ. Ở nhà coi trai còn sướng hơn nhiều.
- Vậy thì thôi, đỡ phải bỏ tiền túi ra. Định bao ai kia mà ai kia không đi thì thôi! - Hắn cố tình nói to cho tôi nghe thấy, đi tướng “sang chảnh (chó)” lướt qua người tôi.
- Gìì? Mày bao tao hả? - Hai con mắt tôi sáng lên. Vội kéo áo hòng giữ hắn lại.
- Tao đổi ý rồi! Ai kia nói không đi mà. Quê khó quề lắm! – Hắn nói với giọng bất cần!
- Đi đi đi, đi mà! Ai nói tao không đi. Mày bệnh quá. Tao đi, tao đi! - Tôi gật đầu lia lịa, miệng cười ngoác ra không tài nào ngậm mồm lại được. đúg là nham nhở, giờ tôi mới biết, suốt mấy năm nay, tại sao tôi chưa từng có mảnh tình nào vắt vai cả!
Nếu có nguồn tài trợ thì ngu gì mà không đi chớ. Dù sao thì có người bao mà tha hồ ăn chơi. Sẵn tiện nhân cơ hội này tôi sẽ ăn thật nhiều, uống thật nhiều, chơi thật nhiều cho hắn trả tiền thấy bà luôn, cho bỏ ghét. Nghìn năm mới có một lần mà.
- Ủa mà sao hôm nay mày tốt bụng đột xuất vậy. Có đau ốm chỗ nào không, nói tao một tiếng để tao còn biết đường mà trị cho! Hay là mày sắp đi xa, hay mày có điều khó nói? Hay bị ung thư tuyến tiền liệt? - Tôi quay người hắn qua lại, ngó trước ngó sau, ngó trên ngó dưới, sờ trán  làm đủ thứ kiểu.
- Bệnh con khỉ. Không tin lòng tốt của tao hả? Vậy hoy đi nha! Ở nhà! - Hắn lướt qua người tôi một lần nữa.
- Ê ê, bớt giỡn! Tao đi tao đi, có ai nói không tin mày khi nào đâu.
- Chốt lại có đi hay không? - Hắn hỏi lại
- ĐI ĐI ĐI! - Tôi gật đầu chắc nịch. Day dưa với hắn nảy giờ tôi cũng tỉnh ngủ luôn rồi.
- Ờm, về được rồi đó! – Tên chó chết, một mực kêu người ta ở lại như kêu chó, đuổi như đuổi chó là sao hả? – À, còn nữa, nhớ tô chút son nha! Con gái lớn rồi gì mà không biết sửa soạn gì hết!

- Tao…không biết tô!

- Ặc…thôi, chiều đem son qua tao tô cho!

- Ok, vậy đi, hoy về nha!

-----Phòng Băng-----
"Một là hãy tắm với lifebouy thường xuyên.
Hai, ba, bốn chưa rửa tay là chưa được ăn đó nha. Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối.
Năm, nhớ rửa kĩ hai tay sau mọi lần vệ sinh bạn nhé!
Hãy nhớ năm quy định của bác sĩ nhí Lifebouy.
Vì một Việt Nam Khoẻ mạnh hơn!"
Tôi vừa tắm vừa hát vừa nhảy nhót loạn xạ trong nhà tắm. Đây là thói quen mỗi khi tắm của tôi đó mà. nếu không ngăm mình lâu trong nước thì cũng hát hò một mình! Chuyện thường như trên phường đó mà. Có lẽ trong nhà tắm là nơi mà tôi cảm thấy mình có thể toả sáng nhất đó mà.

Tôi vừa ra khỏi phòng tắm thì có người bước vào phòng tôi!
“Cạch”
- “Tâm hồn lồi sĩ” của mày hôm nay lại lên level! - Miệng hắn thì nói nhưng mắt lại chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại!
Cái con người này là vậy đấy, nhà tôi mà như nhà hắn vậy. Tư nhiên một cách quá đáng. Nói thật vật dụng trong nhà tôi hắn đều biết chỗ để hết đấy.
- Tao mà, không lên thì thôi nhưng một khi đã lên thì phải tới đỉnh! - Tôi hăng hái chỉ tay lên trần nhà. Đầu tóc rối bù!
- 6h30, mày tắm kiểu gì mà gần nữa tiếng đồng hồ. Tao ngồi ở dưới phòng khách mà nghe mày hát gì luôn đó! Thuộc hết mấy bài mày hát. Có mấy bài mà mấy năm trời hát quài. Tốn tiền nước bỏ xừ. Tao xót cho túi tiền của ba mẹ mày ghê gớm.
- Kệ tía, kệ mạ tao!
- Nè lau tóc đi. Con gái con đứa gì tắm xong mà nước nhiểu đầy nhà! - Từ bao giờ hắn đã rời mắt khỏi điện thoại rồi quẳng cho tôi cái khăn to oằng!

- Thén kiu! - Đáp cộc lốc rồi tôi lườm hắn một cái.
- Thu cái ánh mắt “chia đường đôi ngã” của mày lại đi. Nhanh lên, còn chọn suất chiếu nữa. Mày cà rề cà rề hồi tới đó người ta chiếu hết suất moẹ nó rồi. – Lấy son đi, lại đây tao tô cho!
- Ờ ha, tao quên.  Chờ tao chút, 1 phút 30 giây là xong ngay.

. . . .

- Nè, tô giùm tao coi! – Tôi chìa thỏi son màu hồng cherry Sugar ra trước mặt hắn! Thỏi son này là mẹ mua cho tôi để tôi tô khi có đám tiệc, tiếc rằng, tôi lại không biết dung!

- Ngồi xuống đây đi! – Hắn ra hiệu tôi ngồi xuống phần giường đối diện hắn! – Ok, nhắm mắt lại!

- Chi? Tô môi cần gì nhắm mắt? – Tôi cứ ngờ ngợ hỏi lại!

- Thì cứ nhắm đi!

NHẮM

Có thứ gì đó mềm mại, mát và chạm vào và lướt qua môi tôi một cách rất nhẹ, nhẹ buâng hệt nước hồ mùa thu không chút gợn sóng! Tôi mơ hồ, tim đạp loạn nhịp, nhảy nhót như muốn thoát ra khỏi lồng ngực! Tôi cảm thấy mặt mình như nóng ran cả lên! Từng tế bào não hoạt động mạnh mẽ đến nổi chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra! Tôi nhẹ nhàng mở mắt ra thì phát hiện, hắn đang.......................từng ngón tay thon gọn của hắn đang đặt hờ trên môi tôi, nhẹ nhàng lau sạch những vết nước  còn sót lại và gỡ bỏ những xước da khô!!

- Nhắm mắt đi! – Hắn đang chăm chú công việc của mình, vô tình liếc mắt lên, mắt chạm mắt! – Sao mặt đỏ vậy? Không khỏe à? – Hắn lo lắng, ân cần đặt tay lên trán tôi, tay còn lại đặt trán hắn để đo nhiệt!

- À…ừm! – Tôi ngoan ngoãn nghe lời!

Mùi cherry thơm, thơm quá! Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm thì thỏi son đang ở khoảng cách rất gần! Chiếc son vờn trên cánh môi tôi chậm rãi và…mát!

- Xong! Bậm môi lại đi!

- ….Rồi!

Tôi ngước lên, nhìn thấy mặt hắn hơi ửng hồng, đôi môi khẽ cười, cười tựa như không cười, ánh mắt trong veo đang nhìn “tác phẩm” mình vừa làm! Tóc mái còn ướt lất phất trước trán, tóc hơi xoăn nhẹ, bồng bềnh! Một mùi hương nam tính, cổ điển mà quen thuộc  Eternity for men chiết xuất từ hoa nhài sắc nét, húng quế, gỗ hồng mộc và cây xô thơm xông vào cánh mũi! Thơm quyến rũ! Ối, tôi đang nghĩ điên khùng gì vậy trời!

Bỗng, hắn cúi xuống sát mặt tôi, nhìn chằm chằm vào cánh môi! Ánh mắt ẩn nét cười!

- Mày…định làm gì đó? – Tôi bối rối, đẩy hắn ra xa, nhoài người đứng dậy!

- Ngồi im đó, lúc nãy, tao lỡ tô trệt xíu ra ngoài rồi, để tao lau cho!
-----Rạp chiếu phim-----
- Xem phim gì? - Hắn hỏi tôi mà không một chút cảm xúc. Măt cũng chả thèm nhìn tôi. Thôi kệ, chấp nhất làm, giờ tôi chả có tâm trí đâu mà nhìn mặt hắn, chuyện lúc nãy, ở khoảng cách gần như thế, làm tôi thấy ngại và đỏ mặt! Vì thế, trên đường đi, hai đứa chẳng nói với nhau câu nào! Bây giờ vẫn còn đỏ, tim vẫn đập nhanh!

- Xem gì cũng được! – Tôi đáp mà không nhìn mặt hắn!

- Ủa, mà tụi kia đâu? Nảy giờ chả thấy bóng tụi cô hồn các đản của tụi nó. - Tôi chợt nhớ ra, xua tan hết bao ngại ngùng rồi quay qua hỏi hắn.
- Ừm, tao…tao…khng6 có rủ tụi nó! – Hắn ấp úng trả lời như đang che giấu điều gì!

- Hả, vậy là sao? Sao mày nói mày rủ mà sao mày không rủ? Hả hả? Sao mày dám lừa tao hả thằng kia? – Tôi xả một tràng!

- Tao không rủ là do mày đó! Mày nghĩ đi, thân nhau từ nhỏ tới lớn, có bao giờ tụi mình có không gian riêng chưa? Có bao giờ tụi mình đi chơi chung với nhau mà không có người khác xen vào chưa? Lúc nào cũng bị tụi trong lớp cản trở! Từ mẫu giáo, tới tiểu học rồi trung học! – Hắn cũng tức giận không kém!

- Thì…đi chơi chung với mấy bạn cũng có sao đâu! Tụi mình cũng đi với nhau mà!

- Mày…thật là! Tao...chỉ muốn…ừm…giống như là…à, xây dựng một tình bạn đẹp chỉ có hai chúng ta! Đúng rồi, là vậy đó!

- Ờ ha, cũng đúng, hay giờ tụi mình đi chơi riêng đi! – Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi cười híp mắt, kéo tay hắn chạy ù lại quầy bán vé!

- Công nhận đầu óc của mày cũng được khai thong chút đỉnh đó nha! – Hắn vừa chạy vừa xoa xoa đầu tôi, vò tóc tôi!

- Ê, xù tóc tao. Đừng thấy tao hiền rồi làm tới, mai mốt đừng tự tiện đụng vào người tao. Bây giờ lớn hết rồi, chứ hông còn như thời cởi chuồng tắm mưa chung đâu. Mày cứ tự tiện đụng vào người tao thân mật như thế, lỡ bạn trai tương lai tao ghen rồi sao. Như vậy còn đỡ, nhỡ mấy thằng con trai thấy vậy tưởng tao là “chó đã có chủ” ý lộn “hoa đã có chủ” rồi không có đứa nào thèm cưới, tao ế thì sao! – Tôi chau mày, nhéo hắn một phát!
- Như vậy càng tốt chứ sao! - Hắn nhếch mép.
- Gì chứ, tốt à. Bạn bè thế đấy, chưa gì hết mà nó trù ẻo “tui” kìa trời.
- Không, ai thèm trù ẻo mày. Tao chỉ là thấy tốt cho mấy thằng con trai mà thôi. Đỡ phải khổ. Mà tao nói thiệt, tao khỏi trù thì mày cũng sẽ ế chỏng, ế chơ, ế bơ vơ và ế một cách tội nghiệp.
- Mày...
- CGV xin chào bạn! Xin lỗi, hai em xem phim gì? - Chúng tôi giật mình quay phắt sang. Là chị nhân viên bán vé đang nở một nụ cười rất niềm nở.  Aa, sao mà chị ấy dễ thương quá vậy, giọng lại rất đáng yêu nữa!
- Dạ, chị ơi! Bán cho tụi em 2 vé suất “The Boxtrolls" được không ạ, suất gần nhất đó chị! - Hắn đã nhanh chóng bịt miệng tôi lại, chặn họng không cho tôi nói.
Tôi thì đang trong tình trạng: mỏ bị tay thối của ai kia bịt kín, hai mắt trợn to. Tôi là tôi ứ chịu đâu nha, tôi muốn coi phim maaaaa. Mặc dù tôi…rất sợ ma!
- Ok em, để chị check lại cái đã. À em ơi, phim đó full ghế rồi em. Nếu muốn coi thì chắc phải suất tầm 9 giờ nha em! - Chị ấy nháy mắt với chúng tôi.
- Hai em thông cảm nha tại hôm nay 2/9 nên có vẻ đông, nên hầu hết các phim ghế full hết rồi em à! À, đúg rồi! Chị mới xem lại, phim “The Boxtrolls” xuất 7g30 còn vé đó em! Có khách đổi lại vé! Hai em có xem không? - Sau khi kiểm tra kĩ càng lại chị nhân viên báo lại cho chúng tôi.
- Dạ xem, chúng em xem chứ! - Tôi nhảy đổng lên, đẩy hắn qua một bên, hăng hái, quơ quào trước quầy bán vé.
- À em ơi, may mắn cho em đấy còn đúng ba chỗ ngồi. Em chọn chỗ giúp chị.
- Vâng ạ! - Tôi cười tít mắt.
- Ơ, ghế lẻ hả chị? – Hắn lên tiếng thắc mắc!
- Ghế lẻ. – Chị nhìn lên chúng tôi, cười ẩn ý! – Hai em định ngồi ghế đôi hả. Nếu muốn đôi thì chỉ còn cách ngồi ghế sweetbox thôi em! - Chị nhân viên chỉ cho tôi cái sơ đồ chỗ ngồi.
- Vậy không còn ghế nào nữa hả chị? - Tôi hỏi lại.
- Không em ơi. Chỉ còn ghế sweetbox thôi!

Uầy, ngồi ghế couple à, mình mà đi ngồi ghế couple với tên chó điên này à. Nghĩ sao vậy? Nhưng mà bây giờ chỉ còn hai chiếc đó là kế nhau  thôi, dù sao thì ngồi chung vẫn hơn! Chứ ngồi lẻ, lỡ có chuyện gì thì ai giúp tôi? Thôi thì ngồi ghế couple cũng được. Ghế couple cũng là ghế mà ghế nào mà chả ngồi được miễn coi được phim là ok rồi. Với lại đó giờ chưa ngồi ghế couple nên không biết như thế nào, thôi thì kì này ngồi thử chi biết cảm giác với người ta.
- Vậy chị cho em ghế đó nha!

- Ok em, suất của em là 7g30, rạp 5, phim “The Boxtrolls” em nhớ nha! ! Hai em có dùng thêm combo không?

- Dạ, lấy cho em 1 combo CGV – Hắn lên tiếng!

- Của em tổng cộng 415.000đ! ………- CGV xin cảm ơn, chúc hai em xem phim vui vẻ!

- Vâng ạ, em cảm ơn chị.
. . . .

. . . .

. . . .

. . . .

-----Xem phim xong-----
Tôi cùng hắn đi lòng vòng tầng hai - khu ăn uống. Không ai nói ai một tiếng nào. Mạnh ai nấy đi. Tôi thì cứ chăm chú liếc nhìn các quầy đồ ăn mà thèm nhỏ dãi. Uầy, chiều giờ tôi chưa gì bỏ bụng cả! Còn tên kia, thong dong đi bên cạnh mà mặt không một chút cảm xúc, biểu cảm nhìn về phía dòng người đông như kiến!
- Ê, có cái này ngon lắm nè! Thơm chết đi được! - Một bên tay tôi lay lay tay hắn , tay còn lại không ngừng chỉ về hướng quầy xiên que.
- Hử? Thơm lắm hả? Vậy…tao với mày đi vòng lại cho mày ngửi thêm chút xíu nữa nha! – Tên chết bầm, không hiểu hàm ý tôi nói à?

- chị, cho em 10 cây gà xiên nha chị! - Tôi gọi hàng, rồi nhìn hắn – Móc xỉa đê!
- Ok, có liền đây! - Chị bán hàng đáp lại!
- Mày…ăn gì mà kinh thế? - Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt nể phục!
- Mau ăn chóng “nhớn” hì hì!
-----Vài phút sau-----
- Oa, ngon quá! - Tôi xuýt xoa không ngừng khi nhận được một hộp đựng đầy gà xiên. Rồi nhanh chóng đưa ngay một cây vào mồm.
- COI CHỪNG NÓNG! - Tôi nghe rõ mồn một giọng hắn la bên tai. Nhưng không kịp rồi, tôi đã ngậm cả miếng gà mà chưa kịp thổi.
- Aaa óng…óng…óng quá! - Tôi nhảy tưng tưng, tay không ngừng phẩy trước làn hơi nóng đang phả ra từ cái mồm há hốc chứa đầy gà của tôi.
- Thấy chưa tao nói rồi mà...lại đây!
Một lực mạnh tác dụng lên người tôi, khiến tôi quay phắt qua 45 độ và bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc đang tiến gần lại mình.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây...

Khuôn mặt ấy vẫn tiến tới mà không hề có dấu hiệu dừng lại. Tim tôi đập mạnh, người bắt đầu nóng lên, không gian xung quanh như ngừng động. Thật sự bây giờ đầu óc tôi trống rỗng, không suy nghĩ được gì, chả biết phản ứng ra sao!

Tôi cảm nhận được một làn hơi mát đang thổi phà vào mặt tôi một cách rất đều đặn. Ôi, đã quá. Cảm giác nóng và rát dần dần biến đi đâu mất rồi. Tôi mở mắt ra. Trời đất, hắn đang thổi đấy à? Cảnh tượng bây giờ là hắn và tôi, đối diện mặt tôi là mặt hắn, chỉ cách nhau vài cm. Tôi trợn mắt lên, cố vùng đầu ra khỏi bàn tay mà hắn dùng để giữ đầu tôi lại.
- ày ang àm ò ì ậy, ánh a! (Tạm dịch: Mày đang làm trò gì vậy, tránh ra!) - Tôi hét toán lên, sử dụng hết lực bình sinh của mình đẩy hắn ra khỏi người tôi.
- Văng hết cả gà trong họng mày vào người tôi rồi này! - Hắn nhăn mặt nhìn tôi rồi phủi phủi cái áo.
- Ai biểu mày đứng sát tao quá làm chi...Làm…làm tao khó thở! - Tôi lắp bắp!
- Có thật là khó thở không hay là…đang suy nghĩ cái gì bậy bạ! - Hắn nhoẻn miệng cười. Haizz cái tên này còn cười được hả?
- Làm…làm gì có.
- Thiệt không, hồi nảy còn đơ luôn cả người nữa đấy!
- Không…không có mà.
- Tao nghi lắm nha. Mày đang nói lắp kìa. - Hắn đưa bộ mặt gian gian nhìn tôi.
- Không có! Thật đó!
- Tao nói là có! – Nhây quá nha tên kia!
- Không có mà. Cái thằng điên này.
- Ui da, mày biết đau không? Làm ơn mắc oán à. - Tôi chịu không nổi sự chế nhĩu của hắn nên thoi một cú cù chỏ ngay bụng tên đê tiện này, hắn la oai oái như thọc tiết heo!
- Mẹ ơi, bỏng cái mỏ con rồi, rồi cái lưỡi của con nữa. Miệng bỏng, lưỡi thì rát thì con ăn bằng cái gì đây. Rồi con sẽ bụ chết đói, gầy trơ xương không còn miếng da cho mà xem. - Mặt tôi nhăn nhúm lại.
- Xin mày đấy Băng, mày lo xa quá rồi đấy. Cùng lắm là rát rát chút xíu thôi, chút sẽ hết ngay mà. Chỉ toàn giỏi suy diễn! – Ơ, cái tên này, không thấy tôi đang bị thế này à mà còn dám mở mồm ra nói tôi như thế. Quá đáng, quá đáng thật mà.
Bỏng ư, kệ tía nó, rát ư, kệ mợ nó! Ăn thì ta vẫn ăn! Sau khi tôi “càn quét” hết các gian hàng ăn uống thì tôi lại lôi kéo hắn tới gian trò chơi. Chơi trò chơi cũng là tập thể dục nhỉ? Ăn rồi cũng phải làm nóng cơ thể một chút để mỡ không tụ lại và hắn cũng khỏi kím cớ chê tôi mập mà sáng nào cũng dựng đầu tôi dậy để tập thể dục. Á hí hí!
Mục tiêu đầu tiên tôi hướng tới là máy nhảy (T/g không biết loại hình giải trí đó là gì, vì t/g chưa chơ thử bao giờ, chỉ biết là trong các mall, hay game centre thường có) Hàng loạt mũi tên đầy màu sắc chạy dài trên màn hình, kèm theo là có rất nhiều bài hát rất sông động. Có cả các bài hát của SHINee, SNSD mà tôi thích nữa đấy... Và rất nhiều bài hát của các ca sĩ nổi tiếng khác.
Tôi mong ước được chơi trò này lâu lắm rồi mà chưa có dịp. Thấy tụi thằng Dũng, Bà Nậu, Bà Tưng, Bình Bò, Phúc Mập,...tụi nó chơi rồi về kể cho tôi nghe hay lắm, toàn dân nhảy điêu luyện thôi! Tụi này khôn thật chờ thời cơ lúc hè tôi đi chơi cùng gia đình để trốn tôi đi chơi đấy mà. Đã vậy còn về kể chọc tức tôi nữa đấy. Chắc hắn cũng chưa chơi đâu nhỉ? Chi bằng hai đứa chơi trò này thì quá tuyệt vời, sẵn tiện cho hắn thấy tài nhảy nhót của tôi như thế nào. Để xem hắn còn giở cái giọng điệu: “Suốt ngày cứ SHINee oppa, SNSD unnie,... La hét um xùm mà chả nhảy múa được cái gì, thấy chỉ toàn quơ quơ mấy cái như phủi ruồi rồi la hét như con bịnh trĩ” đầy khinh bỉ này nữa hay không? Đấy hắn khốn nạn như vậy đó. Hứ, rồi bà sẽ cho mày xem.

Tôi đòi chơi hắn cũng chiều theo! Dù gì thì hắn đã nói là hắn bao, nên tôi cứ việc  “quẩy” thoải mái! Tôi thách đấu hắn, nếu hắn thắng thì tôi đi bằng đầu!
“START”
Khi màn hình ra hiệu bắt đầu thì nhạc dạo bài Lucifer của SHINee vang lên. Và cũng bắt đầu thu hút nhìn ánh mắt về phía chúng tôi. Hàng loạt mũi tên chạy trên màn hình. Nhiệm vụ của chúng tôi là chỉ cần nhìn theo các mũi tên chạy trên màn hình rồi nhảy theo các vị trí mũi tên đựơc đánh dấu sẵn trên sàn nhảy. Cuộc chiến của tôi và hắn bắt đầu.

Tôi dùng hết sức lực của mình vào trò chơi này! Tôi quyết chứng minh cho hắn thấy rằng “Idol nào thì fan nấy”, thần tượng tôi nhảy được thì tôi cũng nhảy được cho hắn xem. Để coi còn dám coi thường Vũ Hạ Nhã Băng này hay không! Ư a ha a ha!
“ROUND 1”

Tập trung mọi tư tưởng, dồn hết sức vào hai đôi chân và bắt đầu nhảy. Mắt không rời khỏi màn hình, tập trung coi độ. Trò này xem ra cũng dễ đấy chứ.
Các mũi tên càng ngày càng chạy nhanh. Tôi lại càng tăng tốc đạp lên các mũi tên trên sàn nhanh chút nữa. Sàn nhảy cứ rung rinh và ngày một dao động nhanh hơn như đang bị một lực rất mạnh . Nhưng tôi đâu có nhảy mạnh như thế. Lẽ nào...
Tôi quay đầu sang nhìn bên cạnh. Là hắn đang nhảy với tốc độ cực nhanh, hay tay đặt trên thanh xà ngang chắn đỡ phía sau! Khuôn mặt ấy không ngừng chăm chú vào màn hình, không sơ suất một li, tóc rủ xuống trán. Đôi chân của hắn nhảy rất khoẻ mà lại còn rất nhanh và thạo nữa. Hắn không hề bỏ sót hay hụt một mũi tên nào. Do giai điệu bài Lucifer rất nhanh nên các mũi tên cũng phải chạy đua theo nhạc và tất nhiên người nhảy cũng phải vận động hết cả cơ thể không phải chỉ là chân. Không ngờ hắn lại chơi giỏi như vậy. Thảo nào sàn nhảy lại dao động mạnh như vậy.
Tôi không thể nào thua hắn được. Cái gì cũng thua hắn, việc học cũng thua, nấu ăn cũng thua, nhan sắc cũng thua (T/g: Bạn Băng so sánh hơi bị kì ^^), chiều cao cũng thua,…Không lẽ đến cái việc nhỏ nhất là chơi mà tôi cũng thua được hay sao? Không được, thế thì mất mặt lắm. Còn đâu là danh hiệu “Băng Băng quậy là chính, vui là mười” của tôi nữa.
Tôi thôi nghĩ ngợi, quay lại phần “trình diễn” của  mình. Dốc hết lực để đạp lên các mũi tên nhưng không thể theo kịp nhạc và hắn. Tiếng vỗ tay, hò hét, cổ vũ của mọi người xung quanh, tất nhiên là dành cho hắn. Nó trở thành nguồn áp lực của tôi. Một phần xấu hổ, một phần bức bối, tôi nện chân đùng đùng trên sàn nhảy. Nhưng vẫn không theo kịp.

Round 1 kết thúc. Hắn thắng tôi với số điểm áp đảo là 89 còn tôi thì thua với số điểm 67. Xem có tức không chứ.
- Tao thắng mày rồi nhé! - Hắn giễu cợt, giơ 2 ngón tay hình V, biểu tượng của chiến thắng.
Tôi còn nghe rõ mồn một tiếng xì xào xung quanh.
Cái gì mà: “Woa, anh ấy nhảy giỏi quá”, “Trời ơi, nhìn kì cool quá đi", "nhảy mồ hôi ra mà vẫn đẹp trai, quyến rũ quá vậy”,...vân…vân…mây…mâ… Rồi còn đưa ánh mắt cún con bắn đầy tim chéo chéo nhìn hắn đầy ngưỡng mộ nữa chứ. Haizz, bọn này có mắt như mù hết rồi. Có mấy “bà thím” mặt già như trái cà mà lại gọi hắn bằng “anh” ngọt xớt, không biết ngượng miệng là gì! Mắc ói chưa. Xin lỗi chứ nhìn mấy cảnh này tôi phát chán rồi! Toàn một lũ hám trai, ta khinh…Ta khinh….Hứ
Hắn chỉ là may mắn thôi. Là may mắn thôi đấy. Chẳng qua, màn vừa rồi chỉ tại tôi chễnh mảng, phân tâm một chút nên mới thua thôi.
- Không công bằng, tại bài này là của con trai, tao là con gái nên nhảy không được, chơi lại màn khác đi, màn này xem như không tính! - Tôi phản kháng.
- Ơ hay, bài này mày chọn mà! - Hắn ngơ mặt.
- Ờ thì...
- Thua thì chấp nhận đi còn ở đó mà giả điên.
- Mệt, kệ tao. Tại do mày hên thôi. Bây giờ đấu tiếp là chắc chắn tao thắng! – Tôi vỗ ngực tự đắc!

- Rõ trẻ con!…Thích thì chiều. - Nói rồi hắn thản nhiên đi tới màn hình chọn bài hát.
“ROUND 2”
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên. Là bài Gee của SNSD, là Gee đó. Haha, hú hú, động tác và beat bài này tôi thuộc làu làu luôn rồi. Kì này Nhã Băng tôi thắng chắc.
Tôi nhảy rất hăng say, hầu như là không hề bị hụt một mũi tên nào cả. Hắn cũng vậy, nhưng có vẻ kì này hắn chậm chạp hơn! Tôi thắng chắc.
Tận dụng thời cơ beat nhạc lên tới cực điểm, các mũi tên lại càng nhanh hơn. Tôi chồm chân qua, đá hắn một phát, cười khoái chí.
- Á! - Khốn thật, tại sao dây giày lại bung vào lúc này.
 Xui thay tôi đạo trúng sợi dây bị bung, mất thăng băng, chúi nhũi lên phúa trước màn hình!
- Ê, coi chừng dập mặt! - Một đôi tay giữ chặt eo tôi. Nhằm cố định cơ thể đang chúi về phía trước của tôi. Hắn đang  giữ người tôi lại.
“Phù… Hú vía, may quá, tưởng lỗ mũi ăn trầu rồi chớ” - Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Nhưng tôi với hắn ở khoảng cách gần quá! Bây giờ, sang nay, và cả chiều nay cũng vậy! Mặt tôi nóng ran, tim đạp nhanh! Ôi, cứ như thế này thì tôi sớm nhập viện mất, giải phẩu tim thôi! Sau phen hú vía đó, tôi dường như lấy lại bình tĩnh lườm hắn một cái và tiếp tục nhảy cho hết bài. Hắn cũng không nói gì, vẫn nhảy theo.
- Ya, tao thắng rồi nha. Hố hố. - Tôi la lên như bắt được vàng. Èo, sao tôi thắng mà ít người vỗ tay thế này. Lúc nãy hắn thắng mọi người hăng lắm mà. Tôi nghe thoang thoáng tiếng xì xầm “Ôi, anh đẹp trai thua mất rồi, mất hứng quá, không xem nữa” , “Anh ơi là anh, sao anh lại để cho con nhỏ dô diêng đó thắng vậy?”, “Tự nhiên anh đỡ nó chi, giờ nó thắng kìa”,… Đúng là phân biệt đối xử. Thấy trai đẹp là tươm tướp, còn thấy người có nhan sắc tầm thường như tôi lại làm lơ. Đúng là phân biệt đối xử! Ta hận…
- Làm tốt lắm! Tó cưng! - Hắn vò vò đầu tôi, cười híp mắt, tay kia bỏ hờ trong túi quần!
- Ê, tao không phải là con mày mà càng không phải là con tó nên đừng tuỳ tiện vò đầu tao. Ứ, cái đầu tao tốn mất mười mấy phút để cột, xù hết cả này. Tại mày đó! - Tôi thoi cù chỏ vào bụng hắn lần hai! .

- Cơ mà, cũng thanks mày nhiều nhiều nha!

- Thanks vụ gì? – Hắn ngạc nhiên hỏi lại!

- Vụ hồi nảy mày đỡ tao đấy. Nếu lúc đó mày không đỡ tao, e rằng hàm răng tuyệt đẹp của tao chắc không thể giữ được. Lúc ấy tao sẽ mất đi 50% vẻ đẹp thì uổng lắm. Đất nước mất đi một tài sắc giai nhân, một mĩ nhân như tao! Hí hí!

- Mày mà là “tài sắc giai nhân” thì con trai ở cái đất nước Việt Nam này chết trôi, chết sặc hết. Có nước là đất nước ăn mừng vì đã mất đi một con “bánh bều” vô dụng thì có chứ ở đó mà mĩ nhân!  - Hắn cười ra nước mắt

- Mày…khốn nạn! Khen tao một câu cũng không được à?
- Tao chỉ nói sự thật, mà sự thật thường hay mích lòng, thôi thì mích lòng trước, đặng lòng sau! Thôi, gần tới giờ bắn pháo bông rồi, mình phải lên trên đó xí chỗ trước, không lát nữa kẹt xe! - Nói rồi, hắn nắm tay tôi, xin mọi người nhường đường, chạy như bay xuống nhà xe, mà tôi chưa kịp phản ứng gì.

----------

Chúng tôi vừa đến nơi, thì còn 5 phút nữa pháo bắn! Hắn thì đi gửi xe,nắm tay tôi len lách qua dòng người để tìm địa điểm đẹp mắt! Mồ hôi tay tôi túa ra, nhưng vẫn lạnh toát! Cử chỉ gì đây? Thân mật quá vậy! Thật là…chỉ hợp cho tình nhân thôi, chứ bạn bè kiểu này người ta dị nghị chết!

Tôi vội rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay hắn! Hắn cố giữ chặt, không buông:

- Nắm vô, không chừng lạc đó! – Hắn nói tỉnh rụi mà mắt vẫn nhìn về phía trước! Tôi không biết được vẻ mặt hắn bây giờ như thế nào? Chỉ biết hai tai hắn đỏ ửng. Là nóng hay là ngại? Thì ra hắn chỉ sợ tôi lạc nên mới làm thế, uầy, tôi lại nghĩ mơ hồ gì nữa rồi! Chứ bình thường hắn làm gì có cử chỉ đó., tôi với hắn khắc khẩu nhau còn không hết! Và…tôi để im cho hắn nắm, một phần vì sợ lạc, mà tôi thì mù phương hướng!

“Đùng…đùng…chéo…bụp…bụp”

Từng đợt pháo thả vào không trung thứ ánh sáng đẹp lung linh, làm nền cho nó là những làn khói mỏng, và nhẹ, càng làm cho không gian trở nên huyền ảo! Những tán cây phớt phơ trong gió, mát! Ánh sáng lóa lên những tia rực màu sắc, đầy hình thù! Tôi không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn, thốt lên:

- Đẹp quá!

-Thế à, vậy…sau này…tao sẽ dắt mày đi coi hoài luôn! Giống như “dẫn em đi xem cả triệu mùa hoa” ấy! – Tên bên cạnh lên tiếng!

- Ừ - Mặc kệ hắn nói gì, tôi không để ý cho lắm, tôi cũng vô tư ậm ừ đại!

Tên kế bên, cười hớn hở!

----------.

Trời lúc này cũng đã nhá nhem tối, đèn đường đã được thấp sáng lên, thật lung linh và thật đẹp. Tôi lại có dịp thả hồn, lướt nhìn quang cảnh thành phố về đêm, gió khẽ qua từng cơn, thổi làn tóc tôi bay bay, rối bù. Ôi! Thành phố về đêm sao mà đẹp quá!
Tôi đã thấm mệt, chúng tôi dang díu nhau về nhà. Sau một buổi ăn chơi, tay chân như muốn rã rời ra. Người tôi bơ phờ hẳn, mệt, nhưng hôm nay thực sự rất vui. Tôi gật gù, ngủ gật, mém tí bật ngửa ra sau, lộn cổ xuống đường!

- Này, cho mượn tạm đó!

- Hử?

- Ừm, cho mày mượn lưng tao đó, dựa vào mà ngủ đi!

Tôi cũng không khách sáo, dựa vào lưng hắn một chút! Tên này, bây giờ lớn rồi mà tấm lưng không khác hồi xưa là mấy, vẫn ấm ấm và một chút êm êm, chỉ khác là chắc khoẻ và to rộng. Có lẽ do tiết trời man mát kèm theo tiếng gió vi vu nên đã nhanh chóng đưa tôi vào giấc ngủ. Tôi thiu thiu ngủ lúc nào không hay, giọng nói trầm ấm quen thuộc của hắn nhỏ dần, nhỏ dần.

Để rồi tôi chỉ nghe được: “Ngủ rồi hả Băng, ngủ rồi à............Vậy…ngủ ngon, ấm nha!” rồi cùng gió cuốn đi!

Giọng ai thế nhỉ? Chắc chỉ là mơ thôi!

-----End Chap 5-----

Ôi, truyện đóng bụi, mạng nhện cả lớp rồi! Có bạn nào nhớ au không? Xin lỗi mọi người vì hứa ra chap mà không ra, chỉ là do độ lười của au GiaKhanhAu thôi! Vì thế, hôm nay, au đã trở lại và…hoang dại hơn xưa! Chap này dài hơn những chap kia để bù đáp cho mọi người nhé! Và đáp ứng theo yêu cầu của mọi người là tăng thêm cảnh “riêng tư” của 2 em nhỏ chúng ta!

Quà tặng ngày trở lại và chuộc lỗi của au là từ trong chap 5(3) này, 5 bạn vote và comment đầu tiên thì au sẽ gửi bản thảo chap 6 cho 5 bạn đó đọc trước 1 tuần trước khi au post lên wattpad.

Tất nhiên là giao dịch qua mail rồi! Và có cả tặng chap 6 người cho comment và vote đầu tiên trong số 5 bạn đó nha! Cùng chung tay “phủi bụi” và “quét mạng nhện” giúp au nào! Love all!

Chap này, em sẽ tặng cho ss YuukyNguyen. Xem như là quà tặng ss đã giúp đỡ tụi em trong thời gian qua, và mong ngày ss trở lại và lợi hại hơn xưa! Không biết ss thích món quà này không nhưng em mong là ss sẽ thích !!!!! Be strong!!

Gia Khánh âu Ivy & Pé Chuối

TP.HCM, 21/2/2015

“Nơi những tâm hồn biến thái thăng hoa và những cái loa rộng mở”




Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật