Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Kyoushitsu e Năm 2: Vol 2+Vol 3

Vol 3: Chương 1: Phần 1



Ngày 19 tháng 7, một ngày trước khi chúng tôi lên đảo. Bây giờ là 12:36 chiều.

Saint Venus, một con tàu sang trọng 12 tầng, đang đi về hướng tây nam trên biển.

Ở một nơi không được ưa chuộng mấy trên tàu, phía sau boong tàu, bạn gái tôi, Karuizawa Kei, ra hiệu cho tôi bằng một cái vẫy tay.

Sau khi chắc chắn rằng không có người khác ở xung quanh, chúng tôi đứng cạnh nhau và nhìn ra biển.

“Một khung cảnh thật đẹp , nhỉ…?”

Ánh mặt trời rọi xuống mặt nước khiến nó lấp lánh như một viên ngọc quý được chế tác tinh xảo.

Kei nhìn ra biển, một cảm giác lãng mạn bao trùm trong cô.

"Năm ngoái cậu không nhìn thấy nó sao?"

"Ý mình là, năm ngoái mình cũng đã nhìn thấy một chút, nhưng lúc đó đối với mình thì việc đi chơi với bạn bè quan trọng hơn."

Cô ấy tâm sự với tôi, với biểu cảm hơi ngượng ngùng.

Hm, việc này cũng dễ hiểu. Đối với nhiều học sinh đó là lần đầu tiên họ được đi trên một con tàu sang trọng.

Việc muốn cùng bạn bè khám phá con tàu thay vì ngồi ngắm cảnh là điều hoàn toàn bình thường.

Con tàu mà chúng tôi đi năm nay, The Saint Venus, là con tàu lớn thứ ba của Nhật Bản được đăng ký với sức chở hơn 700 người.

Bắt đầu từ quầy lễ tân ở sảnh vào tầng 5, các tầng trên được trang bị rạp chiếu phim, hồ bơi, phòng tập thể dục, quán cà phê, nhà hàng, nhà tắm công cộng với tầm nhìn toàn cảnh và thậm chí có cả khu trò chơi. Về chất lượng, cơ sở vật chất vẫn tốt, nếu không muốn nói là tốt hơn năm ngoái. Có lẽ sẽ mất hơn một hoặc hai ngày để khám phá tất cả.

Không cần kể đến, cũng có một văn phòng bác sĩ và trạm y tế, cũng như một hệ thống tự xử lý nếu có trường hợp bất ngờ xảy ra.

“Ưm,nhưng, hai đứa mình hẹn hò ngoài trời như thế này có ổn không…?”

Kei lo lắng nhìn xung quanh, dường như cô ấy không thể ổn định được tinh thần của mình.

"Tuy rằng không thể chắc chắn rằng sẽ không có ai nhìn thấy bọn mình, nhưng tớ đoán là sẽ ổn thôi."

Nhà ăn được mở cửa lúc 11:00 sáng hôm nay, và năm nhất là nhóm người đầu tiên ăn trưa. Họ ăn sớm vì năm nhất có buổi tập trung tổ chức vào buổi trưa. Mặt khác, năm hai và năm ba, ăn trưa muộn hơn năm nhất một tiếng. Cho nên, phần lớn học sinh bây giờ còn đang đang thưởng thức bữa ăn trên con tàu sang trọng này.

Hiện tại là khoảng thời gian trước buổi tập chung của chúng tôi, trước 1 giờ chiều có lẽ là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà chúng tôi có thể ở bên nhau.

“Năm nay có rất nhiều học sinh tham gia… Có lẽ vì vậy nên họ muốn giải thích tất cả trước khi bọn mình lên đảo?”

"Chắc một phần là vậy, nhưng có thể đó không phải là lý do duy nhất đâu."

Đã hơn một giờ rồi, thời gian dự kiến ​​của cuộc họp dài hơn một chút so với năm ngoái. Và có lẽ họ không muốn giải thích trên bãi biển vì ngoài trời rất nóng. Nếu nhà trường giải thích kỳ thi dưới ánh mặt trời thì chắc chắn một lượng lớn học sinh sẽ ngất đi vì say nắng. Đây là vấn đề an toàn thay vì hiệu quả.

“Mình vẫn cảm thấy không chân thật …”

“Ukm, không phải lúc nào cậu cũng chịu thể đi trên một con tàu sang trọng như thế này. Nên có thể sẽ hơi bất ngờ. "

Tôi trả lời một cách bình tĩnh và khách quan, nhưng Kei chỉ thở dài trong bực tức.

“Không phải vậy…ý mình là được hẹn hò với cậu như thế này thật không thật chút nào. Cậu rất thông minh, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu gì về những việc như thế này đúng không? "

Kei và tôi bắt đầu hẹn hò vào kỳ nghỉ xuân năm nay.

Dù vài tháng đã trôi qua, nhưng chúng tôi vẫn chưa làm gì giống một cặp đôi thật sự. Một cặp đôi trung học bình thường sẽ cùng nhau đi bộ đến trường hoặc đi chơi với nhau sau giờ học mỗi ngày, nhưng vì chúng tôi giữ bí mật mối quan hệ của mình nên so với những cặp đôi khác chúng tôi rất ít khi ra ngoài đi chơi cùng nhau.

Ngay cả khi chúng tôi dành được thời gian để ở bên nhau, chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc gặp nhau trong bí mật như thế này.

Cho nên cơ hội để chúng tôi phát triển mối quan hệ thực sự rất ít và xa vời.

“Còn cậu thì sao, Kiyotaka? Cậu có cảm thấy như mình không? ”

“Chà, mình cũng không rõ nữa. "

"Vậy là sao chứ?"

Sau tất cả Kei và tôi trở thành một cặp là sự thật.

Tuy nhiên chúng tôi vẫn chưa có sự phát triển rõ ràng nào cả.

"Mình chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng rằng bọn mình sẽ được gặp nhau ngoài trời như thế này."

"Ừm, mình cũng vậy."

Kei thở dài một hơi và nhìn về phía bên kia bầu trời.

“Còn tùy thuộc vào nội dung về kỳ thi đặc biệt trong buổi tập trung sắp tới, có thể mình muốn cậu giúp mình làm vài việc.”

"Được thôi. Nếu đó là việc mình làm được. "

Đây chính là lí do chính của tôi khi hẹn cô ấy ra đây. Và, bọn tôi vẫn được tự do sử dụng điện thoại đến hết ngày hôm nay, nên việc nói chuyện qua điện thoại sẽ dễ dàng hơn. Mặc dù về cơ bản, bọn tôi không cần thiết phải mạo hiểm gặp nhau như thế này. Nhưng vì chúng tôi đang hẹn hò nên tôi nghĩ trực tiếp gặp nhau sẽ là một trải nghiệm khác biệt.

Một lúc sau, tôi nghe được tiếng loa thông báo khắp tàu rằng cuộc họp của năm nhất đã kết thúc.

“Hình như năm nhất đã họp xong rồi. Bọn mình không thể đi cùng nhau được, nên mình đi trước nhé. ”

Vì hiểu rằng chúng tôi sẽ bị nghi ngờ nếu bị ai đó bắt gặp hai đứa đi cùng nhau, Kei chủ động rời khỏi boong tàu trước.

Và bây giờ các học sinh năm hai sẽ thế chỗ cho năm nhất và tập trung tại rạp chiếu phim.

Khi đi vào, chúng tôi được thông báo rằng vì không có chỗ ngồi được chỉ định, nên chúng tôi có thể tự do ngồi bất cứ nơi nào mình muốn.

Có những người tùy ý chọn một chỗ và cũng có những người ngồi với bạn của họ, nhưng đa số đều ngồi cùng với những người trong nhóm nhỏ của họ. Tất nhiên việc này hoàn toàn có nghĩa. Dù sao họ đều là những người đồng đội sẽ chiến đấu cùng nhau trong hai tuần tới. Việc này dù sao cũng rất hiệu quả vì khi cuộc họp diễn ra thì họ có thể thể đưa ra ý kiến của mình với tư cách là một thành viên trong nhóm.

Vì tôi tự mình tham gia kỳ thi, nên tôi đã len lỏi qua nhiều nhóm khác nhau để tìm một khoảng trống để ngồi giữa họ.

Tất nhiên, là tôi không ngồi ở phía trước, mà là gần phía sau, nơi ít ai để ý.

“… Hả. Sao ông lại ngồi đây? ”

Như mong đợi, vị trí này cũng được những người có cùng suy nghĩ như tôi chọn.

Và, người ngồi ở bên cạnh tôi không ai khác chính là Ibuki Mio của Lớp B.

"Ông không cố ý ngồi đó đâu, đúng không?"

"Không có gì."

Cô ấy và tôi ngồi ở cùng một nơi đơn giản vì chúng tôi đều có chung suy nghĩ.

"Tui sẽ chuyển qua chỗ khác, và tui cấm ông theo tui, hiểu không?"

Cô ấy đứng dậy để đi tìm chỗ khác, và dường như không nghĩ tới việc ngồi chung với tôi.

Tôi cũng không định ngăn cô ấy lại, lúc này mấy chiếc ghế còn lại cũng bắt đầu có người ngồi.

Dù là bên trái hay bên phải, đã có rất nhiều nhóm người đang trò chuyện vu vơ với nhau trong toàn bộ rạp.

Ibuki dừng lại, có vẻ cô ấy cũng đã nhận ra điều này.

Không còn nơi nào để chọn nữa. Cô ấy định ngồi xuống chiếc ghế cách tôi một chỗ đó là phương án cuối cùng, nhưng ngay trước khi cô ấy ngồi xuống, Kito Hayato của Lớp A năm hai đã ngồi phịch xuống, cướp đi chỗ cô ấy.

Ibuki trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng Kito không để ý đến cô ấy và chỉ khoanh tay lại.

Lúc này, cô ấy có hai sự lựa chọn: quay lại chỗ ngồi bên cạnh tôi hoặc đến ngồi giữa đám đông.

Sau một lúc suy nghĩ, cô ấy miễn cưỡng chọn ngồi xuống chỗ cũ, buộc phải lắng nghe cuộc họp trong khi bị kẹp giữa Kito và tôi.

Nhưng… cho dù cô ấy ghét ngồi ở đây bao nhiêu đi chăng nữa, thì dường như cô ấy càng ghét việc ngồi chung với các nhóm khác hơn.

Nếu không phải vậy thì, cô ấy sẽ không phải trải qua những khó khăn khi tham gia kỳ thi một mình.

Mà thôi, tôi quyết định gạt việc của Ibuki sang một bên và tập trung vào cuộc họp, tôi chuyển sự chú ý sang những việc đang xảy ra trước mặt.

“Nào mọi người, bây giờ tôi sẽ giải thích các quy tắc của kỳ thi đặc biệt trên đảo hoang năm nay.”

Giống như năm ngoái, người chịu trách nhiệm giải thích là giáo viên chủ nhiệm của Lớp 2-A, Mashima-sensei.

Anh ấy đứng trước màn hình và bắt đầu nói với micro trên tay.

“Bắt đầu từ ngày mai, kỳ thi trên đảo này sẽ kéo dài trong hai tuần tới. Về cơ bản thì kỳ thi này cũng khá giống với năm ngoái, ở chỗ các bạn sẽ phải tự mình sống sót trong thời gian ở trên đảo. Trong trường hợp học sinh không thể tiếp tục do chấn thương, bệnh tật, hoặc vi phạm nội quy nghiêm trọng, người đó sẽ bị buộc phải dừng cuộc thi, bị loại. Tôi chắc rằng các bạn vẫn nhớ việc các bạn chỉ có thể lập các nhóm nhỏ tối đa là ba người. Tuy nhiên, khi kỳ thi được bắt đầu và nếu đám được một điều kiện nhất định thì, giới hạn đó sẽ được dỡ bỏ và các nhóm nhỏ sẽ được phép hợp tác cùng nhau, lúc đó các bạn có thể lập một nhóm lớn tối đa là sáu người. Hơn nữa, trong trường hợp tất cả các thành viên cùng một nhóm đều bị loại.

Học sinh của năm nhóm có thứ hạng thấp nhất trong trường sẽ bị đuổi học. Tuy nhiên, việc trục xuất có thể bị vô hiệu bằng cách trả một lượng điểm cá nhân nhất định. Nhóm có một người sẽ phải trả sáu triệu điểm, trong khi nhóm ba người sẽ chỉ cần trả hai triệu điểm cho mỗi người. Cơ bản là, một nhóm càng có nhiều người, thì mỗi người sẽ phải trả ít hơn. Điều đó nói rằng, chỉ những người có đủ khả năng chi trả hội phí của họ mới được cứu. Vì số lượng học sinh có túi tiền rủng rỉnh chắc chắn là rất ít, nên hệ thống này không phù hợp với đa số học sinh.

Ngoài ra, đối với ba nhóm cuối, lớp nào có ai trong số ba nhóm đứng cuối thì lớp đó sẽ bị trừ một lượng lớn điểm lớp.Vì vậy, không chỉ những học sinh có lỗi sẽ bị đuổi học mà họ còn để lại gánh nặng lớn cho các bạn học còn lại của mình.

Tại thời điểm này, việc tránh đứng trong năm nhóm cuối cùng có lẽ đã được ưu tiên hơn bất kỳ thứ gì khác đối với tất cả các nhóm.

“Mặc dù tôi biết tất cả các bạn đều rất hào hứng khi dành hai tuần tới trên đảo, nhưng vẫn có một số điều quan trọng mà các bạn cần phải biết.”

Đúng vậy. Cho đến nay, chúng tôi vẫn chưa biết được 'thứ hạng' của mình sẽ được xác định như thế nào.

"Mỗi nhóm sẽ thi đấu và kiếm 'điểm' để xác định thứ hạng của họ."

Cùng với đó, màn hình lớn của rạp được bật sáng, thu hút sự chú ý của gần 160 sinh viên có mặt.

Tổng quan về kỳ thi đặc biệt trên Đảo hoang:

・ Trong hai tuần, các nhóm sẽ cạnh tranh với nhau để kiếm điểm trong các kỳ thi.

・ Trong trường hợp tất cả các thành viên của một nhóm bị loại trong kỳ thi, nhóm đó sẽ bị loại ngay lập tức.

Nói cách khác, dù nhóm đó kiếm được bao nhiêu điểm, nếu tất cả mọi người trong nhóm đều bị loại, tất cả những cố gắng của họ sẽ trở thành vô nghĩa. Mặc dù việc kiếm điểm cũng rất quan trọng, nhưng việc bám trụ cho đến khi kết thúc kỳ thi sẽ được ưu tiên cao hơn nhiều.

Một bản đồ về hòn đảo không hoang mà chúng tôi sẽ tới vào ngày mai đã được hiển thị cùng với phần tổng quan. Có những đường ngang và dọc được vẽ trên hòn đảo giống như một mạng lưới, chia đều nó thành các ô.

                                 ***

Chưa hết đâu còn 10k từ nữa mới hết phần 😱nhưng mình nản quá nên mình sẽ drop nhé m.m☹️
Công việc khá bận và mình cũng lười nữa 😅
Mà nếu như có ai donate thuê thì mình sẽ dịch nhé 🤑🤑 nói z chứ chắc cũng chả có ai đâu.
Vậy nhé 🙂c.ơn m.n đã ủng hộ mình từ trước tới giờ nha🖐️🖐️


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật