Em ấy là của tôi! Đừng hòng giành!

5. Một hai ba cười!



"Về nào!"

Tiến sĩ chạy lên chắn đằng trước, sau đó liền giơ chiếc máy ảnh siêu xịn xò của mình lên: "Khoan! Khoan về! Mình chụp tấm hình kĩ niệm đã! Cất công đến đây rồi mà không chụp ảnh thì nói xem có phí không cơ chứ!"

Đồng loạt có chút ngẫn người: "Chẳng phải máy ảnh của cậu..."

"Đập vài cái là bình thường trở lại ấy mà! Nào nào! Vào hàng đi nào!"

Tiến sĩ qua loa giải thích, chẳng chờ não bọn họ có tiếp thu kịp hay không đã dồn tập thể vào vị trí.

Anh chàng lại chạy đến đối diện bọn họ, giương máy ảnh lên cao sau đó căn chỉnh góc máy: "Chuẩn bị nha, một... hai... Ủa? Lại bị sao rồi nhỉ? Gai, mau đến xem hộ anh cái máy nó lại dỡ chứng mất rồi, chết tiệt, chẳng lẽ Hakase này mua phải đồ dỏm cơ chứ?"

Vốn dĩ Ikari Gai còn gãi đầu tự hỏi cái máy ảnh của Tiến sĩ sao lại rung rinh từng đợt thế kia, rõ ràng hai giây trước vẫn còn bình thường chụp chụp choẹt choẹt kia mà, nhưng lúc đón lấy máy ảnh và trố mắt vào xem, Gai lập tức đúc ra đến kết luận luôn: "Đúng là bị sao thật!"

Tiến sĩ mím môi, rõ ràng là rất xót bảo bối: "Anh đã nói mà, em biết sửa không đấy?"

Gai chau mày rít lấy một tràng dài, lại tặc lưỡi bí bách: "Cái này khó quá nên em không chắc nữa... Chị Luka, chị đến đây xem tiếp với!"

Luka giật mình, có chút nữa tin nữa ngờ: "Cái gì chị sao? Chị thì làm gì biết mấy thứ này?"

Mỗi bước tiến đến của chị đẹp là mỗi lần tăng thêm một dấu chấm hỏi, Luka ngớ người, nhìn mặt cô giống có chỗ nào khắc dòng "tôi rất rành công nghệ" lắm à? Quái lạ, sao trong cả thảy người hai tên ngốc này lại có thể chỉ ra cô để nhờ vã vậy chứ? 

Cầm lấy máy ảnh ấn bừa hai nút, rất nhanh Luka lại lên tiếng: "Chà chịu rồi! Joe, cậu mau đến xem coi!"

"Cả tôi luôn sao?"

Vốn nghĩ bản thân đã an toàn ngoài vùng phủ sóng thì ngay giây sau tên của mình lại bất giác được xướng lên, Joe cũng có chút không tin hỏi lại, cô ả này trông anh với cô bộ khác biệt lắm à? Đều là dân từ trên trời rơi xuống có biết tí gì về công nghệ đâu chứ!

"Cậu đi đi, rất sẽ nhanh đến lượt tôi thôi!"

Joe còn chưa kịp nhấc chân thì bên cạnh đã truyền đến câu khích lệ trăm phần trăm lên tinh thần ấy, khóe môi anh chàng giật giật, thiếu niềm tin vào nhau thế à?

Dù có là sự thật thì tên này cũng nên để mặt mũi cho đồng đội chút đi chứ?

Đáng tiếc rằng thú vui tao nhã nhất đời Marvelous chính là trông người khác bị bẻ mặt, một chút mặt mũi cũng không có ý định chừa, Marvelous vẫn cứ nhàn nhã khoanh tay tựa lưng trong tư thế chờ đến lượt.

Nhìn hai người đang mưu sát nhau bằng ánh mắt, trong đầu Ahim bất giác tuông ra một tràng suy nghĩ, chẳng nhẽ đây là phản ứng dây chuyền ư? Đến phiên thuyền trưởng xong rồi sẽ đến phiên Ahim, mà cô lại không biết thì chắc ôm máy ảnh về mất, nhưng thôi, trước mắt phải trông cậy vào kiếm sĩ đại tài của chúng ta đã!

Joe bước đến, nhìn bọn họ xong nhìn máy ảnh rồi nhìn đến Marvelous và Ahim.

Marvelous thôi tựa lưng, vốn đã chuẩn bị tinh thần đi đến.

Gai loay hoay đón lấy lại máy ảnh: "Để em thử lại coi sao."

Bước chân tiêu sái của Marvelous chưa có dịp nhấc lên thì đã nhận được tín hiệu "phanh gấp" từ đồng bọn, sau đó chỉ lấy Marvelous xúc tích phán ra một câu: "Tạm thời chưa cần dùng đến cậu."

"Ôi vẫn vậy! Hư thật rồi làm sao bây giờ đây hả anh Tiến sĩ! Chị Luka! Anh Joe! Mọi người!!..."

Marvelous chau mày, có gì đó sai, rất sai!

Cứ mỗi lần Gai ngắt câu lại nghe thấy tiếng "tách" là thế nào? Đã vậy máy ảnh còn sáng đèn.

"Haha! Đẹp đôi đấy!"

Trông biểu cảm của Marvelous khó coi thế kia thì biết chắc anh đã phát hiện ra trò vịt của họ rồi, làm sao có thể qua mặt não bộ nhạy bén của Marvelous quá năm phút đây chứ? Mà kim trong bọc đã lòi ra thì cũng bọ họ cũng không có ý định giấu diếm, tất cả cười toe toét, giương ngón ra trước mặt cái tán dương.

"Đám người các người dám!?..."

Marvelous tức đến nổi không nói nên lời, ùn ùn sát khí đi đến cướp lấy "hung khí gây án" muốn thủ tiêu. Ây dà nhưng đó chỉ là ngoài mặt, còn nội tâm bên trong Marvelous hiện đang phong phú vô cùng: Các cậu làm đúng rồi đấy, tôi thích lắm! Rõ ràng máy ảnh bình thường đúng không? Các cậu dám làm điều mà tôi không ngờ đến, haha! Đúng là bạn bè tốt! (đi đến giựt máy ảnh) Để tôi xem rốt cục các cậu chụp đẹp như nào?

Chứng kiến một màn đe dọa trước mặt, bọn người chậm rãi di dời tầm mắt vào máy ảnh, giây sau liền không hẹn mà đồng loạt ồ lên với vẻ bất ngờ trăm phần trăm thiên nhiên, thật sự không có lấy một nét giả nai nào cả: "Ủa chụp được rồi sao? Ha! Được thật rồi này! Đập tay ăn mừng nào, Marvelous cậu còn đứng đó làm gì chứ, mau đi chụp hình thôi nào! Nhanh nhanh..."

Lời của họ dồn dập như cuồng phong bão tố cuốn qua, cuốn luôn Marvelous và cả những câu "mắng yêu" anh vừa soạn trong đầu.

"Anh đẹp trai gì ơi, có thể chụp hộ chúng tôi vài tấm không, đội ơn anh nhiều lắm!"

Gai nhanh chóng chọn lấy một người đứng gần để nhờ giúp đỡ, phó thác lại chiếc máy ảnh xong liền vui vẻ vào hàng cùng với mọi người.

Người thanh niên được nhờ vui vẻ gật đầu, cầm lấy máy ảnh tươi cười với họ xong liền... bỏ chạy.

"..."

"Cướp! Bớ người ta, trời ơi các cậu không mau đuổi theo còn đứng đó nhìn gì chứ?!"

Trong lúc quạ đen đang bay ngang đầu cả sáu thì đã có người hớt hải lên tiếng, rõ ràng người ngoài cuộc còn phản xạ nhanh hơn, lúc định thần lại biết bản thân mình bị cắp đồ, cả đám mới tả hoả, sau đó bốn thanh niên lập tức xoắn chân đuổi theo.

"Tên kia đứng lại ngay cho ông!!!"

Và chỉ còn đúng hai cô gái ở lại.

"Ahim, sao mặt lại đỏ lên thế? Ối chao? Vì chụp chung với Marvelous cơ à?"

Luka vốn chẳng mảy may quan tâm đến chiếc máy ảnh bị mất là mấy, chuyện đó vốn dĩ là chuyện của những tên kia lo, còn nếu như mà lo không được thì ặc, vô dụng quá thể! Quan trọng hơn nữa là cô vừa đánh hơi thấy một sự kiện nóng bỏng, làm sao mà để vụt mất cho được.

Ahim chẳng biết vì sao mặt mình lại nóng bừng thế này, phiến hồng chỉ mới vừa dịu đi tích tắt ấy mà giây sau lại va phải lời của Luka, Ahim lại lập tức hóa thành con tôm luộc.

"Em em..."

Ahim muốn thanh minh, nhưng lấp lững nữa ngày lại chẳng thốt lên được gì, như thế có khác nào lại tự đào hố chôn mình đâu chứ.

"Ngại rồi, em tôi biết ngại rồi! Hahaha!"

Luka chẳng kiêng nể mà bật ra một nụ cười sảng khoái, em gái nhỏ hôm nào giờ đây đã biết đỏ mặt thẹn thùng, Ahim trưởng thành mất rồi, chuyện này không đáng vui thì nói xem còn chuyện nào nữa đây?

"Chị Luka! Không phải vậy mà! Chị đừng suy nghĩ lung tung!" Ahim vừa phủ nhận, nhưng cũng vừa quay mặt tránh né, cô biết mình đuổi lý không lại Luka, nếu không dùng cách này thì dù có tội hay vô tội sớm muộn đều bị kết án dưới móng vuốt của chị đẹp.

T T Ahim cô chết mất thôi!

"Chị không suy nghĩ lung tung! Mau nói cho chị biết, em rốt cục đã thích ai chưa?" Luka thoăn thoắt bước sang trước mặt Ahim quyết không buông tha, tâm tư của cô em mới lớn làm cô tò mò chết được ấy, miệng tươi cười hỏi dò: "Marvelous?"

Ahim nghe thấy cái tên này thì khựng lại. Thuyền trưởng, cô trước giờ chưa từng nghĩ về anh trên phương diện mà Luka đề cập, anh rất mạnh, rất dũng cảm, phong độ lẫy lừng, lại rất dịu dàng, anh khiến người đối diện có cảm giác an toàn tuyệt đối, chung qui lại dùng hai chữ hoàn hảo là đủ, anh chính là hình mẫu lý tưởng cho mọi cô gái, vậy thì nếu cô và anh...

Ahim nào biết, bộ dạng lúc cô đăm chiêu nghĩ ngợi đã sớm thu trọn vào ánh mắt của người bên cạnh, và cũng đã sớm có luôn đáp án.

"Hừ, suy nghĩ lâu thế cơ à? Vậy là Luka này đoán trúng rồi!"

"Không! Em không có! Anh Marvelous cũng..."

"Có! Cậu ta chắc chắc có!"

Ahim nhìn Luka, má đỏ càng thêm đỏ, mắt to lại càng to, muốn hỏi rằng "sao chị lại biết?".

Chẳng cần đợi Ahim mở lời, giây sau Luka đã đưa ra luôn lý lẽ: "Dựa vào trực giác của phụ nữ."

"..."

Quả là một phát ngôn chấn động hoàn cầu!

Nói như thể chị đây kinh nghiệp đầy mình, rốt cục mẹ trẻ đã có mãnh tình vắt vai nào chưa đấy?

Dưới ánh mắt tò mò chăm chú lắng nghe của Ahim, Luka tiếp tục đề cập: "Em không thấy cậu ta 'đặc biệt quan tâm' đến em sao?"

Ahim ngẫn người, quan tâm thì đã sao, anh là thuyền trưởng, cô là thuyền viên, cấp trên quan tâm cấp dưới là chuyện thường tình ở huyện, với cả anh ấy cũng có phải quan tâm có mỗi mình cô đâu.

Dẫn chứng của chị đẹp nhìn đâu cũng ra sơ hở.

Cười nhạt một tiếng, Ahim bào chữa: "Chị Luka, anh ấy quan tâm đến tất cả mọi người mà!"

Luka bỉu môi, ngón trỏ trái huơ huơ phía trước: "Không không, không phải thế! Tên đó lúc nào cũng theo dõi sát sao em, em không thấy sao? Hắn cố tình đứng cạnh em, cố tình ngồi cạnh em, còn cố tình đi sau em, từ ánh mắt gian manh tên đó nhìn em cho đến cái xoa đầu đầy ngụ ý ban nãy chị đây biết hết!!!"

Ahim: =  =

Nghe cứ như thuyền trưởng của họ là tên gian manh biến thái xấu xa nhất trần đời vậy đó!

Luka biết mình nói hớ, liền rấp rút đính chính lại: "Ý chị là Marvelous cậu ta luôn để ý đến em, cho dù là cử chỉ nhỏ nhất! Em hiểu chưa?"

"Nhưng như thế chứng minh được gì hả chị?" Cô gái nghiêng đầu, ngữ điệu ngây ngô như trẻ con khi đang hỏi "đó là gì vậy ạ?" làm người đối diện chẳng biết nên vui hay nên buồn.

"Cái tính chậm hiểu của em... đúng là tức chết mất!"

Luka ức đến điếng người bấu tay run bần bật, tức mà lại không có chỗ phát tiết nên chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, cô thề, nếu đây không phải là Ahim mà là Gai hoặc đại loại tên nào khác, chắc chắn lúc này hắn đã chẳng còn toàn thây mà đối diện nữa đâu.

Rít sâu một hơi điều tiết lại tâm trạng, Luka khó lắm mới rặng ra được nụ cười nhu hòa, lại nhẹ giọng phân tích: "Ahim này! Em thấy có ai tự dưng rãnh rỗi đi để ý đến em không?"

Vừa định mở miệng "cho nên cậu ta là thích em nên mới đặc biệt quan tâm em đấy" thì đã bị câu "có, có chị Luka này" của Ahim chặn ngang, lời ra đến đầu lưỡi còn phải nuốt ngược lại vào trong.

Trời ơi Luka thật muốn quỵ xuống quá đi mất, ai cho cô nhẫn nại để nói chuyện với con nhóc này tiếp đi.

Vuốt mặt rít sâu một hơi nữa, Luka phải luôn tự dặn với lòng đây là Ahim, chỉ sợ nhỡ quên mất một giây thì cô sẽ đại khai sát giới thật đấy!

"Chị muốn nói đến người khác giới, chị thì không tính!"

Cô gái gật đầu, xong cười tươi một cái: "Có anh Joe, anh Tiến sĩ này, cả anh Gai nữa!"

"Các cậu ta..."

Luka trợn tròn mắt, nữa câu sau còn chưa biết ứng phó thế nào lại bị Ahim nhét chữ vào mồm: "Là người khác giới còn gì? Chị không được nói không tính nữa đấy!"

Chưa bao giờ, chưa bao giờ lồng ngực Luka lại căng đến anh ách như thế này.

Luka nhìn Ahim, tức suýt không nói nên lời: "Em... Chị muốn nói là kiểu 'chăm chú quan sát', chăm chú, là chăm chú ấy! Em hiểu chưa? Không phải như cách mấy tên kia đối với em! Khác hoàn toàn!"

OTL, Luka thật tình là đã moi hết ruột gan ra để diễn giải cho con nhóc này rồi, còn mà không hiểu nữa thì cô đâm đầu vào tường tự vẫn luôn đây.

Và khổ tận cam lai, dưới sự nhiệt huyết rào rú, dốc hết máu, mồ hôi và nước mắt của Luka, não bộ của Ahim cuối cùng đã có dấu hiệu nhảy số, bằng chứng là Luka thấy cô gái trước mặt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, xong liền "à" lên một tiếng, giây phút đó Luka đã kích động đến giật nãy mình.

Hai mắt cô nàng sáng rỡ: "Hiểu rồi đúng không?"

"Dạ vâng! Chăm chú quan sát là giống như chị Luka chăm chú quan sát anh Marvelous chăm chú quan sát em! Vậy thì chị Luka, chị thích anh Marvelous hả?"

Nói được nữa ngày trời, vấn đề cần hiểu thì không tài nào hiểu, vấn đề không mượn thậm chí là không ngờ tới lại bị cô em đột nhiên khám phá như một kì tích làm Luka ngã nhào.

"Suy nghĩ lâu thế chắc bị em đoán trúng rồi phải không?"

"Ahim De Famille, em em... trời ạ! Tức tôi! Dẹp hết đi, không muốn nói nữa!"

Ahim bĩu môi, huơ huơ ngón trỏ trái: "Không không, phản ứng mạnh như thế chắc chắn có vấn đề, tuyệt đối không cho gác lại."

"..."

Cái bộ dạng này chẳng phải học theo Luka cách đây năm phút trước à? Rốt cục thì con nhóc quỷ này ngốc thật hay là đang giả ngốc? Còn biết bẫy lại cô mới chí mạng chứ!

"Hôm nay nhất định phải nói thật cho em biết, chị Luka rốt cục đã thích ai chưa?..."

Tình cảnh hiện tại chính là sai lại càng sai, vô phương cứu chữa.

T T... Luka cô hối hận cùng cực vì ngay từ đầu đi bàn luận chủ đề này với Ahim rồi!

...

"Mau đứng lại ngay! Tên kia mau đứng lại!!!"

Bọn họ đuổi theo không ngừng hô toáng, nhưng càng hô thì tên kia lại chạy càng nhanh, hoàn toàn không có ý định phanh chân.

"Đứng lại!!!"

Khẩu lệnh vừa đúng thì người thanh niên cầm chiếc máy ảnh cũng thôi chạy. Sau đó liền quay đầu hỏi bọn họ một câu không thể tỉnh hơn: "Mấy anh chạy theo làm chi vậy?"

"..."

Ăn trộm thời nay, hình như bị thiếu thông minh thì phải!

"Anh lấy máy ảnh của bọn này!!!"

"Ủa? Không phải nhờ tôi chụp hộ à?"

"Câu này phải để bọn tôi hỏi anh, bảo anh chụp hộ anh rốt cục chạy đi đâu đấy!?"

"Đi bắt ánh sáng, vậy ảnh chụp lên mới đẹp!"

"..."

"Mau xem, ở góc này ảnh chụp đẹp hơn nhiều, các cậu đúng là dỡ thật đấy!"

"..."

Làm người ta hoảng hồn đuổi theo rõ hụt hơi xong câu cuối cùng chẳng phải an ủi hay ăn năn mà là chê bai, há! Đùa người à?

"Về, về nào các chàng trai! Lấy được ánh sáng rồi, mau về chỗ hai cô gái xinh đẹp kia thôi!"

Nói rồi lại ôm máy ảnh chạy như bay, hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng của bốn chiếc đầu đang nóng cực nóng.

Ai đó cho họ cây súng để nả tên này một phát chết tươi đi!!!

T T, nhưng mà phải nói, lúc chạy đi rõ không sao nhưng khi chạy về lại mệt thế nhỉ?

"Vào vị trí nào! Nhanh đi tôi còn đơn đặt chụp hình cưới ở thành phố nữa đấy!" Anh chàng nôn nóng phẩy tay, không ngừng đốc thúc đám người đang chống hông thở hổn hển.

Hắn là nhiếp ảnh gia? Chúa ơi, rốt cục ai tốt số mời được tên ôn thần này vậy?

Vì thao tác của bọn họ quá chậm chạp, mà hắn lại là nhiếp ảnh chuyên nghiệp kỹ thuật cao có bằng chứng nhận hẳn hoi, bản tính nghề nghiệp trỗi dậy không nhịn được bèn tự ra tay đẩy luôn họ vào vị trí.

Tách!

"Rồi đẹp! Đổi kiểu nào!"

Tách!

"Áo đỏ! Sát vào một chút! Không tôi nói là vào áo hồng ấy! Không phải áo xanh!"

Lời anh chàng vừa dứt, bọn họ lại kích động như vớ được mùa: "Ha ha, rõ ràng đến nỗi người ngoài nhìn thấy luôn đấy ha ha!"

Marvelous và công chúa nhỏ: =  =

"Mấy người còn lại cười gì mà cười, đổi dáng tiếp."

Tách!

"Tốt, giờ đổi vị trí đi! Không! Áo bạc né ra! Chỗ xanh và vàng!"

"..."

Tách!

"Tấm nữa nhé! Tấm này đặc biệt cho cô dâu chú rể!"

Tên lắm mồm này mắc bệnh nghề nghiệp cơ à?

Tách, tách!

"Rồi đấy! Cô dâu chú rễ rõ đẹp mà bức đầu mấy cô cậu chụp xấu chết! Tôi chụp lại luôn cho đấy, không phải cảm ơn, đi đây!"

Tiến sĩ cười gượng nhận lại máy ảnh, áy náy gãi gãi đầu: "Cảm ơn anh, cũng thành thật xin lỗi vì chuyện lúc nãy..."

Nhiếp ảnh gia hào sảng xua tay: "Không sao không sao, hằng ngày cả! Tôi quen rồi hê hê!"

Marvelous chưa kịp hỏi thêm "thế anh đã bao giờ bị chủ nhà đấm vì lầm tưởng như bọn tôi chưa?" thì người thanh niên đã cắp đồ nghề thủng thẳng rời đi mất.

Nhân sinh như mộng, có những thứ không nắm bắt thì mãi mãi sẽ không có cơ hội nữa, chẳng hạn như nỗi tò mò này, ặc, Marvelous cảm khái suy nghĩ của mình gần đây cũng thần sầu quá rồi!

Họ hào hứng xem thành quả mà cái người tự xưng là "nhiếp ảnh gia" kia chụp, ha! Đúng là không tệ! Chỉ có điều cô dâu và chú rể mà hắn nói...

"Ấy! Hai người... ố hố hố hố!!!"

Ahim và Marvelous trố mắt nhòm vào liền lập tức đen mặt, ôi trời! Ahim mặc váy trắng bị hắn lầm tưởng là cô dâu, còn Marvelous, không hiểu hắn căn cứ vào đâu mà cũng tự tin khẳng định là chú rễ. Không biểu hiện ngoài mặt nhưng trong lòng ai đó cũng lóe lên một tia thinh thích, mà thật ra là thích chết đi được, Marvelous thầm nghĩ anh chàng này, khi nào anh cưới thật nhất định sẽ mời, tặng luôn cho hắn một tấm bạt hứng sáng đời mới nhất để hắn khỏi phải "cướp của" như hôm nay nữa, bởi lẽ đi đêm có ngày gặp ma, Marvelous không tin tên này bị dí trăm lần mà vẫn lành lặn trăm lần!

"Ấy ấy! Cô dâu lại đỏ mặt thẹn thùng rồi kìa!"

Ahim đưa hai tay che má, lập tức phản bác: "Em không có mọi người đừng nói bậy!"

Phản ứng của Ahim hoàn toàn nằm trong dự liệu của họ, trông cô nhóc càng bao biện thì lại càng thích thú không thôi, lại bắt đầu ngân nga trêu chọc: "Kẻ mặc áo đỏ, kẻ mặc áo hồng, cô dâu chú rể, làm bể bình bông..."

Ahim lúc này giống như ăn trúng phải ớt, hai má đỏ phồng phồng cảm giác sắp bốc khói ra đến nơi rồi!

"Có thôi ngay đi không, làm em ấy ngượng nữa lập tức cắt lưỡi hết đám các người!"

Marvelous lạnh lùng thốt ra một tràng xanh rờn, anh chẳng biết cô nhỏ nghĩ gì, nhưng biết đâu vì bị chọc ghẹo mà đâm ra bày xích xa lánh anh, Marvelous muốn gần Ahim đã khó vậy mà giờ cô còn bị dọa sợ thì đúng là lầm than!

"Rồi rồi không chọc, không chọc nữa, nhưng mà thuyền trưởng Marvelous cho bọn này nói nốt câu cuối được không?"

Marvelous chau mày hoài nghi: "Câu gì?"

Một loạt bốn người bày ra bộ dạng nghiêm túc: "Thực ra cũng không có gì... chỉ là vẫn muốn nói hai người thật sự rất xứng đôi vừa lứa đó! Ha ha, chạy mau! Chú rễ nổi điên đánh người rồi!"

"Chết tiệt, Marvelous này đúng là nuôi ong tay áo mà!!!"

Marvelous giằng chặt nắm tay gầm lên một tràng rợn người, anh mới khinh suất một giây vậy mà bị đám người kia qua mặt dễ dàng, cái danh thuyền trưởng khét tiếng đích thị là vừa bị công khai bôi nhọ!

Vốn định chạy theo thanh trừ một lượt nhưng đi hai bước Marvelous mới sực nhớ ra sự hiện diện của một người nữa, ngoái đầu nhìn lại, thỏ con bị chọc ngượng nghịu đến mức chôn chân tại chỗ luôn rồi, lũ người thối tha kia! Ngày mai nếu Ahim mà tuyệt giao với anh, anh nhất định sẽ lóc da xẻo thịt từng tên cho hả dạ!

Marvelous rít sâu một hơi trấn tĩnh tinh thần lại, sau đó vờ như không có gì mà điềm đạm tiến đến gần Ahim, nhưng éo le là anh càng tiến thì Ahim lại càng lùi, càng bối rối xoắn xít, trông bọn họ lúc này giống như nam châm cùng cực hình người không hơn không kém, Marvelous đã sớm đoán ra được ngữ cảnh này, nhưng nếu Marvelous không đi đến nhắc nhở, con thỏ nhỏ này sẽ còn định đứng đến khi nào nữa?

Ai nói Marvelous là không ngượng, anh là đang đè nén nó vào trong đây, vì nếu anh mà cũng đỏ mặt như cô rồi cả hai cùng đứng như trời tròng thì e rằng đến mai bọn họ cũng chưa về được nhà nữa mất!

"Em gái cháu bị sao thế?"

Mãi một lúc lâu Marvelous mới nhận ra bà cụ bên cạnh là đang hỏi mình.

"Em gái? À em gái cháu em ấy Ahim..."

Marvelous cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ, nhưng hình như càng cố gắng thì nó lại càng loạn, rốt cục anh đang nói cái quỷ gì thế này? Thoắt cái từ đồng đội biến thành cô dâu rồi giờ là em gái, khụ, quan hệ của họ đa dạng thật đấy!

"Ôi không phải bà ơi, Ahim em ấy..."

"Làm em giận rồi phải không?"

Marvelous tròn mắt hả lấy một tiếng rõ to.

"Coi kìa! Lớn thế rồi mà lại... Tệ quá đấy! Có em gái là để cưng chiều biết chưa? Em gái đáng yêu như thế mà cháu nỡ làm mặt mày con bé giận đỏ cả lên! Làm anh kiểu gì vậy thằng nhóc này?..."

"..."

Cún to lớn Marvelous bị mắng oan gương mặt có chút bi thảm, nhưng lại chẳng biết làm thế nào, anh cũng không thể ngắt lời bà cụ, vậy nên chỉ còn biết đứng im chịu trận.

Bà cụ sau đó liền quay sang Ahim, cơ mặt giản ra hoàn toàn, không phải nghiêm khắc giáo huấn như với Marvelous mà như hóa thành một con người khác, bà cười hiền dịu: "Cháu gái, anh cháu bà cũng đã mắng thay cháu rồi, cháu xem, giờ đang hối hận lắm đấy!"

Marvelous: "..."

Ahim: "..."

"Thấy anh cháu đáng thương chưa? Cháu còn không tha thứ là nó khóc thật ấy! Hãy ngoan theo anh cháu về nhà đi nó không dám nữa đâu, nếu mà còn lần sau thì cứ việc đến đây tìm bà, ta nhất định sẽ thay cháu giáo huấn nó một trận nhừ tử..."

Bà lão có vẻ rất vui khi nói chuyện với Ahim, hai mắt bà cong cong hình vầng trăng, nói dứt lời bà liền đưa tay nựng lấy khuôn má hồng hồng của cô.

"Ơ cái thằng nhóc này! Con bé hết giận rồi, còn không mau dắt em gái về?" Bà quay sang nhìn con nai vàng một mét tám vẫn đang ngớ người: "Không tin? Cháu gái, cười lên một cái cho bà xem nào, ôi dào rất dễ thương, mấy tuổi rồi nhỉ, bà không có cháu trai nhưng hàng xóm của bà..."

"Aaa! Cháu đưa em cháu về ngay cảm ơn bà nhiều lắm!"

Não bộ Marvelous nhanh chóng điền được từ tiếp theo, vậy nên chẳng đợi bà nói hết đã gấp rút níu tay Ahim cùng tốc biến.

"Về cẩn thận nhé!"

"Vâng cháu chào bà!"

Ahim bị tóm bất ngờ, chỉ kịp hùa theo câu "cháu chào bà" của Marvelous xong đã bị anh kéo đi mất.

Chẳng hiểu sao lúc nhìn bộ dạng cuốn cuồng rời khỏi này của anh, Ahim lại thấy rất buồn cười, rõ ràng là một thuyền trưởng uy phong không sợ trời không sợ đất, thích gì làm nấy, vậy mà đứng trước một bà cụ lại chủ động lễ phép hạ uy, hôm nay mới biết thuyền trưởng là bé ngoan nha!

Marvelous chau mày, quay sang Ahim trầm giọng: "Cười cái gì?"

"Không có gì, nhưng sao anh lại kéo em đi chứ, em muốn nghe bà nói tiếp."

"Em muốn à? Bà ấy định giới thiệu đối tượng cho em đấy!"

Ahim ồ lên một tiếng: "Sao anh lại biết?"

Marvelous chẳng thèm nhìn lấy cô, cao ngạo khoanh tay cất bước đi trước: "Quái gì anh chả biết!"

Ahim bĩu môi, con người này đúng là khoa trương quá đi mất!

Nhưng mà không thể phũ nhận anh lời anh nói là đúng.

Ahim cười, nhấc chân đuổi theo vị to lớn đằng trước, cao giọng bông đùa khen ngợi: "Anh hai thật sự rất giỏi!"

"Em... ai cho em gọi như thế? Thu hồi câu vừa nói nhanh!"

"Không, em nghe thấy rất hay ha ha, anh hai Marvelous!"

Ahim lúc này giống như đang chơi đùa với lửa vậy.

Marvelous đen kịt mặt mày, lườm con nhóc chẳng biết trời cao đất dày kia một cái thấu xương.

"Ahim em chán sống thật rồi!"

Ahim chậc lưỡi lắc lắc cái đầu nhỏ: "Anh hai nổi cáu nhìn không sợ tí nào cả."

Marvelous trỏ con nhóc vẫn đang líu ta líu tíu không ngớt, lạnh lùng nhả ra một câu: "Có giỏi thì em đừng chạy."

"Ấy ấy! Em mách bà đấy nhé! Anh không nghe bà vừa nói sao? Ha ha, mọi người! Cứu em với!"

"Marvelous này thách kẻ nào dám tới đấy! Trừ phi hắn muốn chết, Ahim hôm nay em tàn đời rồi!"

Ngượng nghịu chẳng biết tự lúc nào tan biến mất rồi! Còn mối quan hệ của họ dường như lại nhích thêm một bước, chà chà! Tốt thế còn gì?

...

"... Bảo nấu cơm cà ri cho bọn mình rồi lặn đâu mất tăm rồi?"

"Ây chết tiệt, đi lâu thật đấy!!!"

Có bốn con người vẫn miệt mài trên tàu chờ đợi...



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật