Em ấy là của tôi! Đừng hòng giành!

28. Marvelous chết...



Sống hai mươi mấy năm trên cuộc đời, bọn họ lần đầu mới biết trong nhân gian còn có một khái niệm gọi là: thiên chi kiêu tử.

Là kẻ một tay che trời, tung hoành ngang dọc tứ phương, lại mang trên mình giao diện hại nước hại dân, độ nhận diện cực kỳ cao, năng lực toàn tài vô đối, trước đến nay chưa có khái niệm thất bại, càng không có khái niệm không thể. Chính là điển hình của kẻ mang hào quang toàn năng có thể biến đá thành cơm, hồi sinh người chết... nói hắn không phải con cưng của trời thì là ai còn có thể đây?

Chết tiệt!... Nếu đem so với tất cả các lập luận trên thì hình như trước mắt bọn họ cũng đang có một thiên chi kiêu tử.

Dài mét tám, nặng bảy lăm, chăn thả tự nhiên được hai hai năm rồi.

Không thích hành, nhưng cực kỳ thích cho người khác ăn hành.

Luôn luôn trong trạng thái duy trì cái ngữ khí mười phần hết mười phần thèm đánh, nhưng tuyệt diệu là, bọn họ chưa bao giờ thấy hắn ta bị vả mặt.

Thật sự chưa bao giờ!!!

Thượng đế quá dung túng cho hắn.

Cảm khái thế giới này như một cuốn tiểu thuyết dài tập xoay quanh cuộc đời Marvelous vậy, ắt hiển nhiên, hắn là nam chính, mang hào quang rực rỡ bá khí bốn phương của một ác chủ bài.

Thật là muốn giơ ngón giữa với cuộc đời quá đi mà, Marvelous là nam chính toàn năng thế còn bọn họ là gì đây?

Một tá quần chúng mờ nhạt.

Nhưng mà cuối cùng ngày này cũng đến!!!

Vào chính hôm nay, chứng kiến cảnh Marvelous thất thố trước Zangyack làm bọn họ cực kỳ rúng động tâm can, a a, tiểu thuyết cuối cùng cũng đến kỳ chuyển mình rồi sao???

Nói phiến diện thì là thất thố, cụ thể là bại trận, nhưng mà thật lòng là bị đấm hội đồng.

Mở bài oanh tạc, thân bài sa cơ, kết bài là một thây băng bó không khác gì xác ướp, nằm một đống trên sô pha. Bọn họ ít nhiều cũng đều bị thương, nhưng chỉ là xây xát không đáng nhắc đến, duy chỉ có hắn là nặng nhất.

Tất cả cũng chỉ vì phải đỡ thay đòn cho nhóc con tập sự này đây.

Marvelous từ lúc gánh về thì hoàn toàn bất động, nát tả tơi như xơ mướp.

Không ngờ cao cao tại thượng là hắn lại thật sự có ngày này.

Còn đâu bộ dạng tay năm ngón chỉ trỏ thường thấy, Marvelous giờ đây máu trên người như bị rút cạn, vô cùng xanh xao.

Nhưng ít ra hắn là đang thơi thảnh nằm trên sô pha mặc kệ trời trăng mây gió, còn cái đuôi nhỏ theo sau trông mới thê lương đáng thương hơn, từ lúc theo hắn về chưa có lấy một giây ngừng lo lắng, gấu váy rách bươm, khắp người trầy trật cũng mặc kệ, toàn tâm toàn ý không dám rời đi nữa bước.

Nếu không phải trong khoảnh khắc đó cô sơ suất vấp ngã, anh cũng không phải chạy đến giúp cô, lấy đâu ra nông nổi này?

Truy đến cùng thì Ahim cô là sao chổi hại anh.

Nhỡ đâu... anh không qua khỏi... cô biết làm sao đây?

Viền mi của Ahim sớm đã đỏ rực, sương mù cũng sớm dập dìu trong đáy mắt, mếu máo vụng về sờ mũi xem anh còn thở không? Lúc cảm nhận được rồi lại áp tai nghe tim còn đập không? Tim đập rồi lại trở về mũi xem còn thở không? Mũi xong trở về ngực, ngực xong trở về mũi, liên tục không ngừng nghỉ.

Cô sợ trong một giây tới sẽ không thể cảm nhận được gì nữa.

Nếu Tiến sĩ không ôm hộp dụng cụ y tế đến, e rằng chị gái khờ sẽ lặp đi lặp lại công việc này đến vĩnh viễn.

Tiến sĩ khám cho Marvelous, Ahim lại dường như nín thở.

Trong lòng là một mớ bòng bong hỗn tạp xúc cảm.

Trái tim căng thẳng thít chặt theo mỗi một động tác Tiến sĩ, ngay khi thấy anh vừa mới nhỏm chân đứng dậy, Ahim đã không chờ được nữa bổ nhào đến hỏi liền tù tì.

"Sao rồi anh?"

Dây đàn đang căng đến cực hạn, chỉ cần người khẽ lắc đầu một cái, dám chắc cung đàn Ahim sẽ vỡ làm đôi.

Ahim thì gấp muốn chết, đổi lại con người tàn ác sống thảnh thơi là Tiến sĩ chỉ chậm rãi tháo ống nghe gật gật.

Xúc tích đáp ra bốn chữ.

"Không sao, còn thở."

Ahim hơi mơ màng, thế này có được tính là khả quan không?

Nhưng kết quả còn chưa đợi trái tim đang treo ngược của Ahim đặt xuống, Tiến sĩ lại bồi thêm một câu dang dỡ.

"Nhưng mà..."

Thỏ con lần nửa bị bỏ lên đống than, chực chờ như sắp khóc, mang giọng yếu ớt gấp gáp mà chất vấn: "Nhưng mà sao anh?"

Tiến sĩ âm trầm nhìn Ahim.

Và rồi bức tường thành trong lòng một người đàn ông cuối cùng cũng sụp đổ, ngũ quan giây trước còn nhìn được giây sau đã méo mó hết cỡ, thanh niên vội dùng tay bịt mồm, muốn che đậy xúc cảm nhưng căn bản là không chặn được một âm thanh la rống nào.

"Oa oa oa, Marvelous cậu đáng thương quá đi mất!!!"

"Trong cấp bách vì cứu Ahim mà để tên đó đấm gãy mười mấy cái xương sườn, ngũ tạng tim gan đều thi nhau lộn tùng phèo cả lên, đầu bị va đập chấn thương làm đại não sốc lên sốc xuống, sốc đến chỗ nào tôi cũng không biết nữa ô ô..."

Tiến sĩ quệt nước mắt, bất chấp bên cạnh đang có Ahim, chẳng màng thể diện mà ôm lấy Marvelous gào lên nức nở.

"Còn mấy cái chi hay ngáng đường của cậu, gãy vụn không sót một móng nào, ôi là trời ơi, Marvelous cậu từ rày về sau chỉ có thể nằm một chỗ, nói xem thuyền trưởng của chúng ta bất hạnh đến cỡ nào đây u hu hu hu...?"

Luka vẻ mặt không xúc cảm gì mấy, nhưng cũng chỉ là đang cố che đậy vào bên trong, căn bản thì ai lại có thể kìm được khi nhìn thấy đồng đội sa cơ lỡ vận như thế này.

Luka đưa hộp khăn giấy cho Tiến sĩ, lặng lẽ nói.

"Đòn vừa rồi nếu đổi lại người khắc thì đã lập tức ngủm củ tỏi, Marvelous vượt lên mức sống sót là vì có năng lực hơn người, nhưng muốn bình phục thì có vẻ khó hơn cả lên trời, còn trẻ vậy mà nữa đời sau chỉ còn được ăn với nằm, chậc chậc, quả thực là tiếc thay!"

Chỉ còn được ăn với nằm, quả thực là tiếc thay...

Cô vùi mặt vào bàn tay, được Joe âm trầm vỗ vai đồng cảm.

"Một thời oanh oanh liệt liệt đùng một cái thành nguyên đống như này, Ahim em thật sự ban cho cậu ta không ít!"

Tiến sĩ ngẩng mặt lên, rồi lại nhắm vào Marvelous vừa ôm vừa khóc: "Đúng đúng đúng! Trời ơi thuyền trưởng của chúng ta bất hạnh quá phải không các cậu? Oa oa..."

Mỗi người cứ thế mà chêm vào một câu.

Ahim ghì chặt mép sô pha, mắt không rời lấy Marvelous nửa giây, lặng lẽ tiếp nhận tất cả ngôn từ nghe được, từng lời nói lại như từng nhát búa gõ vào trái tim đang run rẩy của cô.

Cô thấy mình nhu nhược, vô dụng vô cùng, giờ phút này chẳng biết làm gì ngoài liên tục gọi tên Marvelous, mong sao anh thật sự không lâm vào tình cảnh trầm trọng đến thế.

Mà tình huống này hình như lại còn tồi tệ hơn mọi người nói, anh thậm chí còn không tỉnh lại.

Ahim tim đập loạn xạ, càng lúc lại càng nức nở, và rồi túi nước nhỏ cuối cùng cũng bị chọc thủng, nước mắt như vòng cổ bị đứt, từng hạt tràng thi nhau rơi xuống.

... Chết thật, chỉ định trêu vu vơ em gái một tí mà lại lỡ làm thỏ nhỏ hoảng sợ thật rồi!

Bọn họ đúng là đáng bị xuống địa ngục a!

"Shh, vốn dĩ không sao nhưng bị em khóc bên tai mới có sao đấy."

Âm giọng mất sức khản đặc, nhưng giữa bầu không khí chỉ còn tiếng nức nở bao trùm này, đương nhiên nghe thấy rất rõ ràng.

Marvelous thở hắc một tiếng.

Hắn không có sắp hẹo, chỉ là mệt rả rời nên muốn chợp mắt một tí, nhưng căn bản chưa kịp vào mộng mị đã bị xì xồ đến tỉnh.

Ghét nhất lúc đang ngủ mà bị làm phiền, cảm giác như quan tài của mình bị người ta cạy nắp.

Marvelous cực kì muốn khâu hết miệng đám này lại!!!

Ồn ào chết đi được!!

Hắn muốn động thủ, nhưng thể lực lại không cho phép, Marvelous cảm nhận rất rõ toàn thân bây giờ đều ê ẩm đau nhức, nói hắn còn nữa cái mạng chắc cũng không ngoa.

Vậy nên ông đây chợp mắt dưỡng thương lần nữa, lúc tỉnh lại thì đích xác là ngày tàn của từng đứa này.

Nhưng căn bản đời người khi muốn lương thiện, lại không ai cho hắn lương thiện.

Marvelous càng muốn ngủ, cái đám kia lại càng tăng âm lượng, từ một đứa, hai đứa, rồi cả ba đứa cùng nói, hắn không muốn nghe nhưng từng lời một cứ xấn xấn vào màng nhĩ.

Vô cùng đinh tai nhức óc.

Lại nói, đang bô lô bô loa cái vẹo gì vậy?

Gì mà chết chóc, gì mà nằm một chỗ?

Cái đám ăn không rồi đãi mồm này!!!

"Anh Marvelous..."

Ahim hai mắt giàn giụa, miệng kích động nói không thành lời.

"Bộ dạng gì thế này? Xấu xí chết được!"

Marvelous trưng vẻ chán ghét một tay bao trọn lấy khuôn mặt nhỏ xíu của Ahim, coi khóc đến chỗ nào cũng ướt cũng đỏ.

Nhóc con này là cái vòi nước hỏng à? Dễ khóc đến vậy!

Miệng nói một đường nhưng tay lại hành sự một nẻo, Marvelous cũng tự thấy mình bị đánh một đòn đến chạm mạch rồi, hắn có thói quen lau nước mắt cho người khác từ bao giờ vậy?

Và hắn vừa phát hiện lấy một chuyện.

Trong đội toàn trâu hổ thế mà lại xuất hiện một túi mau nước mắt, Marvelous cảm thấy có chút đau đầu, có nên trả về nơi sản xuất không?

Hắn không chấp nhận được việc trong một tập thể hoàn hảo lại xuất hiện yếu điểm.

Lúc hắn đang trên đà bảy ba với cái ý định đó, nhãn cầu lại va phải hai quả nho đen lóng lánh.

"..."

Bỏ đi, dù gì đã cất công mang về, mít ướt chắc cũng mài giũa được.

Lạc quan đến thế là cùng.

Bàn tay to lớn chẳng mấy chốc đã bị nước mắt làm ướt một mảng, nhưng Ahim không quan tâm đến điều đó, chỉ mừng rỡ cảm thán.

"Anh Marvelous anh sống rồi!"

"Là em khóc ồn ào anh đang chết cũng không yên đấy!"

Xem, lượn một vòng quỷ môn quan quay về, vẫn độc mồm như xưa.

Tiến sĩ tức khắc buông người Marvelous, đứng bật dậy.

"Sống rồi sống rồi! Ha ha, đúng là dấu hiệu của khải huyền!"

Marvelous nheo mắt, con ngươi lộ ra nguy hiểm, tay vẫn không rời khuôn mặt Ahim, càng không nhìn lấy ba kẻ kia, nhàn nhạt cười lạnh.

"Tôi sống. Nhưng một vài ai đó thì không chắc."

Vì cái tội dọa nạt!

Lời Marvelous vừa xa xăm, nhưng cũng lại trắng trợn rạch ròi.

Căn bản thì giao tiếp với đúng người cần được hiểu.

"A ha ha..."

Bọn họ có dùng đầu ngón chân cũng biết Marvelous đang ám chỉ ai, nhưng cuối cùng quyết định tim không đập chân không run bình tĩnh ứng phó.

"Ối ối, môi Marvelous khô quá rồi, Ahim em giúp cậu ta uống nước đi."

Đồng điệu chơi trò đi bộ tiếp sức, linh hoạt chuyền cho Ahim cốc nước, đến khi cốc nước tới tay Ahim, nó chính xác đã trãi qua ba lần chạm tay con người.

Công lớn cũng là công, công nhỏ cũng là công, bọn họ cũng có công bưng nước cho Marvelous uống.

Marvelous rộng lượng nhà chúng ta chắc chắn phải thấy chứ hỷ?

"Đỡ đầu cậu ta một chút."

Marvelous cầm ly nước nuốt vào từng ngụm, ba đứa này muốn trống lãn?

Đứng có mơ!!!

Ahim lúc này như mèo nhỏ nhà Marvelous nuôi, ngoan ngoãn gối tay lên thành ghế nhất mực nhìn chủ nhân uống nước, tuy có chút tàn tạ nhưng anh vẫn còn phong độ ngời ngời.

Cũng may là không bị thương ở chính diện, nếu không khuôn mặt đẹp trai ấy điểm xuyến thêm một đường sẹo nào chắc cô tiếc tận tâm can mất thôi!

Coi như là trong cái rủi có cái may đi.

"Anh Marvelous đừng cố quá kẻo xương sống bị ảnh hưởng."

Ahim nhìn Marvelous chật vật uống nước, sợ anh cố nhịn đau bèn không quản được miệng mà lo lắng nhắc nhở.

"Phụt!!!..."

Ngay khi lời vừa dứt, Marvelous chỉ kịp lách người để không phun trúng lấy khuôn mặt vô tội vạ đến tạo nghiệp này.

"Khụ khụ..." Marvelous một tay cầm cốc, tay kia che miệng liều mạng ho khan: "Ahim em đến giờ vẫn chưa thức tỉnh ra??"

"Thức tỉnh? Cái gì mới được?"

"Nhưng anh Marvelous nghe lời đi mà đừng cử động lung tung!"

Ahim nhóc nháo một hai khuyên Marvelous từ bỏ thói bướng bỉnh.

Marvelous xoa xoa hai bên thái dương đau nhức của mình, bất lực ném về phía họ một câu: "Cho các người một phút."

Á!

Đây chẳng phải là được trao quả mìn đã giật chốt sao?

Sinh mệnh đang ngàn cân treo lủng lẳng trên sợi tóc, bọn họ có mà xoắn đến bạt mạng.

"Trời ơi em hường của tôi ơi! Bọn chị chỉ muốn trêu em một xíu xìu xiu thôi."

"Marvelous trâu bò voi hà mã sư tử lắm, không dễ chết như vậy đâu, thật đó, em xem bây giờ hắn quật mười con gấu còn chết được!"

"Ahim là bọn này không lường trước em sẽ kích động đến như vậy, triệt để hối hận rồi."

"Hu hu xin hứa tuyệt đối không có lần sau, em nhất định đừng giận bọn này nhé." 

Làm người có thể không mê tín, nhưng nhất định phải tin vào luật hoa quả.

Bởi vì quả táo thường đến rất nhanh.

Tiến sĩ, Luka và Joe, mỗi tên thay phiên nhau khóc cạn nước mắt.

Y như cái cách lúc nãy họ dọa mèo con, bây giờ cũng luôn mồm như thế.

Dáng vẻ ăn năn như hận không thể thề sống thề chết thêm ngàn lần nữa để đổi lấy cái gật đầu của Ahim.

Marvelous hứng gió mà cười, muốn thêm chút dầu vào lửa cho kịch tính.

Người tha thứ thì được sống, không tha thứ thì đầu óc các người tự hiểu.

Theo Marvelous bao nhiêu năm, chút tâm tư qua ánh mắt này bọn họ còn không thể đọc ra sao?

Nhưng đọc vị được rồi thì sao? Là phải điên cuồng hối lỗi hơn!!!

Người bị dọa là Ahim, có phải hắn đâu?

Nhất định sáng sớm bước ra đường nhầm chân, nên mới xui xẻo đến vậy.

Không, sai lầm từ cái khúc bọn họ quyết định ra đường kia kìa!!

"Ahim, Ahim..."

"Em có hiểu bọn này đang nói gì không? Hu hu em hồi âm đi..."

Xin chị gái nhỏ đấy, nếu mà còn không tha thứ thì diêm vương kia chắc chắn sẽ băm bọn họ ra bã.

Đời người vốn đã ngắn ngủi, bọn họ chưa muốn phải kết thúc sớm thế này.

Ahim nửa ngày nhìn ba người bọn họ uốn lượn vòng quanh trước mắt mình, cuối cùng cũng coi như đã khai sáng.

"Mọi người cũng thật là độc ác quá đi, làm em thật sự tưởng..."

"Là lỗi bọn này, không cần tưởng nữa đâu Ahim!! Tuyệt đối đừng tưởng!!!"

Ahim còn chưa dứt câu đã lập tức bị cướp lời, bọn họ gấp gáp chấn chỉnh.

Cảm giác mỗi ngôn từ của Ahim đều liên quan chặt chẽ đến tính mạng bản thân.

Phòng trước vẫn hơn, ai biết được tên kia lại dựa vào lời của tổ tông này mà muốn phát điên cái gì!!?

Thậm chí cảm khái, hiếm lắm mới được bón hành, Marvelous trẹo tay thôi có phải vẫn quá nhẹ không?

Để cho hắn còn giương oai diễu võ, còn đe dọa được bọn họ.

Vậy nên chung quy đúc kết tình trạng Marvelous: Không hẹo. Chỉ là tay trái què quặt một chút, nhìn chung vẫn không ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị.

Ahim tự thân đứng dậy, nước mắt sớm đã được ai đó lau khô, chỉ chậm rãi nói.

"Vậy..."

"Nếu anh Marvelous không bị nặng thì hôm nay là phiên anh trực quét tàu, em đi pha trà đây!"

!!!

Vãi chưởng thần linh, ông đây thật sự quên mất.

"Mau, mau nói tôi thương tâm liệt phế, sứt đầu mẻ trán gì gì cũng được, làm ơn!!!"

Marvelous điên cuồng như con cá mắc cạn.

Bọn họ nở một nụ cười mỉa mai, chúc mừng anh đã quay vào ô mất lượt.

Marvelous cười còn khó coi hơn cả khóc.

Hắn thật sự muốn quay lại quá khứ tự đấm mình mấy phát.

[...]


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật