Em ấy là của tôi! Đừng hòng giành!

14. Tâm tư (1)



"~Là lá la là la la lá là...~"

Người ta thấy thuyền trưởng đứng trên ban công nhẩm trong miệng điều gì đó, hẳn là hát chăng? Thật khó có thể tìm được vần điệu trong thứ âm thanh mà hắn cất lên, là do giai điệu ở hành tinh hắn kì dị hay do chất giọng của hắn kì dị?

Mặc kệ, giống cả thôi.

Chúng đều khó nghe như nhau.

Marvelous đường đường là thuyền trưởng băng hải tặc khét tiếng, là chỗ dựa vững vàng cho các thuyền viên còn lại, một mình hắn hiên ngang, oai dũng, tung hoành khắp cả vũ trụ rộng lớn. Ta tự hỏi hắn có điểm yếu nào không? Có. Chắc chắn rồi! Sâu bên trong vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo kia là một tâm hồn nhỏ bé đến lạ. Hắn là đang nhớ mẹ.

Đừng cười! Ai mà không nhớ mẹ chứ? Hắn còn nhớ gia đình, nhớ về hành tinh mà hắn được sinh ra, đã bao lâu hắn không về rồi nhỉ? Hừm... chẳng thể biết nữa.

Hắn khi gặp khó ngủ, hoặc khi có tâm trạng sẽ tìm đến ban công và một mình thì thào bài hát này. Cứ mỗi lần như thế, hắn lại nhớ đến mẹ. Hồi xưa, đêm nào mẹ cũng ngân nga bài này ru hắn ngủ. Nhưng chết tiệt thay! Đã qua ngần ấy năm rồi. Hắn không tài nào còn nhớ được nguyên vẹn lời bài hát. Thời gian đúng là đáng ghét!

Marvelous đứng đó rất lâu, rất lâu. Hắn thật sự thấy rất nhớ mẹ. Nhớ nhà. Nhớ cả hành tinh quê hương của hắn. Một mình hắn ở đây thôi! Cái giá lạnh của khí hậu Trái Đất sao có thể lạnh bằng tâm hồn đang cô độc trong hắn chứ?

"Tên cứng đầu."

Marvelous có tâm trạng, họ đương nhiên đều biết nhưng... chẳng thể cùng anh chia sẻ, bởi lẽ có đến hai lí do, thứ nhất, tính Marvelous ai mà chẳng rõ, anh đâu thuộc tuýp người cứ mỗi lần buồn là lại gào lên tâm sự. Nếu thật sự có ngày đó, dám chắc rằng, một, hắn ta vừa bị va đập đầu, còn hai thì hôm đó đích thị là tận thế, nói chung là vô vàng bất khả thi. Đồng đội nép mình sau cánh cửa lặng lẽ quan sát, rất muốn chạy đến bá cổ "nào có gì buồn thì kể nghe với!", nhưng sát khí anh toả ra quá nặng, họ không dám liều lĩnh đâu, đây cũng chính là lí do thứ hai.

"Gai lấy điện thoại làm gì đấy?"

"Hí hí, em ghi âm giọng ca anh Marvelous."

Hơ... tranh thủ đến từng phút.

"Cậu ta biết được thì sẽ tử hình em."

"Bởi thế em mới phải sao ra nhiều bản này! Gửi anh Joe, anh Hakase, chị Luka, cả Ahim nữa!"

"Bọn này không cần."

"Không không! Phải cần, nếu lỡ như ảnh phát hiện thì mọi người còn có cái mà gánh tội với em chứ!"

"..." Muốn đánh người ghê!

Trên ban công, từng đợt gió cứ ồ ạt thổi đến, không ngưng nghỉ một phút nào, y như muốn nuốt trọn con người ta vào cái giá rét đến thấu xương của mùa đông Trái Đất. Nhưng thuyền trưởng của họ... sống ngược thì phải. Lẽ nào hắn cảm thấy chưa đủ lạnh nên mới trèo tít lên thành ban công đứng cho mát ư? Hừ, không muốn hiểu.

Marvelous trầm tư khoanh tay, gió đông lùa vào, tóc mái lòa xòa bị thổi bay để lộ sau đó là vần trán cao rộng cùng đôi mày đen nhánh sắc xảo vô cùng, hài hòa tuyệt đối với khuôn mặt anh tú vốn có, ấy thế mà chúng thật đáng thương, bị Marvelous che phủ bấy lâu nay

Cứ có cảm giác tên này không làm xấu bản thân đi thì không chịu được ấy?

Dưới ánh đèn yếu ớt của ngọn cờ, dáng vóc người thanh niên kia vẫn hiện hữu rất rõ, làn tóc bay phất phơ, áo choàng trên người cũng bị thổi kêu lên từng tiếng "phành phạch", trông vừa có nét lãng tử của một quý ông trẻ, vừa có nét phong trần của một tên thủ lĩnh ngạo mạn bá đạo.

Nếu không tính giọng ca trời phú vẫn cứ vang lên đều đều thì trước mắt họ cũng có thể được xem là tuyệt cảnh!

Quan sát thuyền trưởng từ xa mãi cũng không phải cách, Ahim không kìm được lo lắng: "Anh ấy đứng đó rất lâu rồi đó mọi người."

"Tên ấy hắn lại nhớ nhà rồi!"

"Sao chị biết?" Gai hào hứng quay sang, tưởng tượng sắp được nghe một tràng lịch sử đầy hùng tráng của Marvelous từ Luka...

"Đoán thôi!"

Ặc, Gai ngã nhào.

"Không, Luka nói đúng đấy!"

"Joe, cậu biết sao? Kể bọn tớ nghe với!"

Joe lắc đầu: "Đoán thôi!"

Lần này cả bốn người họ ngã nhào.

Joe cười nhếch, xong lại bổ sung: "Nhưng làm đồng đội với cậu ta lâu, tớ nghĩ là tớ đúng!"

Ngữ điệu đầy tự tin khi nói ra câu này làm người nghe không thể nào không đặt lòng tin vào anh bạn, họ gật đầu "ừ" đồng tình một cái.

"Thế nhà cậu ấy ở đâu?"

Joe lại lắc đầu: "Không biết! Cậu ta chưa bao giờ nói cả!"

Gai nghe rồi liền oà lên: "Huhu... Anh Marvelous... tội nghiệp quá!!!"

Bụp... Bụp... Bụp...!

Một cú từ Luka.

Một cú từ Tiến sĩ.

Một cú từ Joe.

Ahim: "..."

"Em định giết hết cả đám à?"

"Em xin lỗi... nhưng... nhưng anh Marvelous đúng là đáng thương..." Chuẩn bị oà lên lần nữa thì ai đó đã lập tức tự giác lấy tay chặn miệng.

Luka giơ nấm đấm.

Tiến sĩ giơ nắm đấm.

Joe giơ nắm đấm.

Ahim: "..."

Gai sụt sùi chạy trốn sau lưng cô gái nhỏ, có lẽ chỗ này là an toàn nhất.

"Marvelous mà phát hiện ra bọn mình đi rình trộm thì em biết tay!"

"Định rình trộm gì tôi đấy?" Người vừa được nhắc tên tựa vai vào cánh cửa, ung dung đưa mắt quan sát.

Tên này... làm ơn xuất hiện có tiếng động được không vậy? Cứ đà này sớm muộn cũng có ngày tim nhảy ra ngoài mất thôi.

Marvelous nghiêng đầu nở nụ cười trong lúc chờ câu trả lời từ phía đối diện. Nhưng trong mắt bọn họ, Marvelous càng tỏ ra thân thiện bao nhiêu thì càng nguy hiểm, đáng sợ bấy nhiêu, còn đang loay hoay tìm một cái cớ để "vẹn cả đôi đường" thì tên áo đỏ lại "hửm" mạnh một cái làm họ giật mình đẩy Ahim về trước.

"Ahim em ấy... em ấy bị mất ngủ!"

Marvelous nhướng đôi mày nhìn cô gái, ngụ ý là "họ nói có thật không em?".

Ahim nhớ lại ban nãy, khi cô đang đọc công thức nấu ăn chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì cửa phòng đột nhiên vang tiếng.

"Cốc cốc cốc!"

"Ai gọi đó?"

"Tôi là thỏ à không, là bọn chị đây! Ahim, cứu mạng!"

Cửa phòng nhanh chóng mở ra: "Mọi người nói sao?"

"Bọn này cần em làm bia đỡ đạn!"

"..."

Họ kéo Luka ra xa, xong xuôi mới quay lại giải thích: "Luka cậu ta không biết ăn nói. Không phải mấy cái bạo lực đâu, bọn anh chỉ cần em một lúc thôi! Đi nhé?"

Ahim cười tươi gật đầu.

Cuối cùng theo bọn họ lên trên đây.

Ahim mím môi, còn đang không biết trả lời thế nào thì đã nghe ở sau vang lên rất nhiều tiếng "Ahim Ahim" nhỏ nhưng hối hả vô cùng.

Cô ngẩng lên: "Dạ?"

"Đấy cậu thấy chưa? Em ấy thừa nhận rồi kìa!"

"..." Cô dạ vì tiếng gọi đằng sau cơ mà.

"Ừm! Em ấy bị mất ngủ, thế còn các cậu cũng bị mất ngủ à?"

"Khụ khụ... dĩ nhiên là không, hê hê... Nhưng cậu biết bọn mình đâu thể bỏ mặc Ahim, phải không nào?"

Ahim gật gù ngộ nhận "thì ra bia đỡ đạn có công dụng như thế này!".

Marvelous đưa một tay lên xoa cằm, vẻ mặt đăm chiêu cố tình nói thầm nhưng đủ để người phía đối diện nghe thấy: "Không biết là bị mất ngủ hay 'bị' làm cho mất ngủ nhỉ?"

"..." Hực, nói trúng tim đen rồi!

Cười đắc ý, Marvelous thừa biết họ kéo Ahim vào, nhưng chẳng thèm tra khảo, nhìn nét phập phồng lo sợ của họ cũng đủ để anh thỏa mãn rồi, Marvelous quay sang Ahim, không nỡ để cô bối rối nên đành hùa theo.

"Không sao, từ từ sẽ ngủ lại được ngay nhưng em đừng tìm bọn họ, kẻo mất ngủ cả đêm đấy!"

"Ý gì đây hả?"

"Ý gì? Các cậu biết rõ sao còn hỏi tôi?"

"Cản tớ lại không là tớ sẽ cho tên Marvelous bầm dập."

Marvelous hừ lạnh một tiếng: "Chỉ giỏi làm phiền em gái nhà người ta!"

"Ai là em gái nhà cậu? Ahim là em gái nhà bọn này nhá! Cái gì mà 'nhà của cậu'? Đừng có mơ!!!" Họ vừa nói vừa kéo Ahim trở lại, đứng chắn trước cô nhằm khẳng định chủ quyền.

Marvelous buồn cười: "Gọi các cậu là anh chị tôi chả muốn chút nào!"

"Há! Bọn này chỉ có mình em gái là Ahim thôi! Không có ý định nhận thêm một em trai lớn tuổi như cậu! Nên đừng có gọi lung tung!!!"

Dường như chẳng ai mảy may nghĩ đến hàm ý bên trong câu nói của Marvelous nhỉ?

Ahim thầm mường tượng đáng lý mình nên là chị mới đúng, dù chưa thật sự trưởng thành nhưng ít ra cô không hào hứng với việc cãi cọ như mấy con người to xác mang danh anh chị kia, thử hỏi ngoài: đánh bài chuồn trong chuyện đổ rác, chỉ vì miếng bít tết mà xém dẫn đến "huynh đệ nội chiến", tranh nhau vào nhà tắm trước, người thua cuộc không cam tâm, cố tình chèn cây vào chốt cửa làm kẻ chiến thắng bên trong không sao ra được, xong hả hê buông một câu "để cậu tắm cho đã" hay vào một buổi sáng đẹp trời, khi thuyền trưởng vừa gội đầu, vừa cao hứng ca hát thì ai đó bên ngoài đã tốt bụng giúp anh cúp nước. Hậu quả, Marvelous nổi trận xung thiên, tông cửa bay ra, còn chưa kịp quát tháo tên nào đáng ghét thì đã nghe bọn họ quát trước "tên chết tiệt sao cậu không mặc đồ!!?", hê... cũng may khi ấy cô không có ở đấy. Chỉ là thiểu số trong vô số chuyện trẻ con của mọi người mà cô nhớ, cứ có cảm giác trên con tàu này Ahim mới là người trưởng thành nhất.

"Tôi cũng chẳng thèm!" Marvelous cho tay vào túi áo thản nhiên đi đến.

Tất cả đưa tay thủ thế: "Cậu định làm gì đấy?"

"Sợ cái gì? Tôi ăn thịt các cậu chắc!"

"Gần như là vậy! Ở kia được rồi! Không cần đến sát đây nói chuyện đâu!"

"Ai nói chuyện với các cậu?"

"..."

"Trễ rồi! Đi ngủ đi!"

"Chỉ vậy thôi sao?"

Marvelous gật đầu "ừm" nhìn bọn họ: "Chứ các cậu muốn gì nữa?"

Bốn người đồng loạt xua tay: "Cứ tưởng cậu có ý đồ xấu xa khác."

Marvelous ngay lập tức bị trẹo chân, ý đồ thì có, nhưng không hẳn xấu xa. Ho khan vài tiếng để lấy bình tĩnh, thuyền trưởng dịu giọng: "Ahim em ngủ đi, thức khuya không tốt đâu, ngủ ngon nhé!"

"Dạ! Anh Marvelous cũng ngủ ngon!"

Ahim cười, Marvelous cũng cười, được cô chúc, ưu phiền đã tan biến phần nào rồi.

Bốn người kia nghiêng đầu thu hút sự chú ý của thuyền trưởng, tay chỉ vào bản thân ý là "còn bọn tôi thì sao? Cậu quên chúc bọn tôi này!".

Marvelous miễn cưỡng đưa mắt nhìn họ: "Đằng nào tôi không chúc thì các cậu vẫn ngủ say đến quên trời trăng mây gió đó thôi!"

"..."

Anh bổ sung thêm: "Mà có khi tôi chúc lại làm các cậu mất ngủ, vui sướng đến mất ngủ!"

Vế đầu là được rồi, vế sau bỏ đi! Quả thật, nếu tên này nói "chúc ngủ ngon" với họ, có lẽ trắng đêm mất, bất an đến không thể ngủ, hơ hơ... tưởng tượng xem, thuyền trưởng thường ngày cứ lầm lầm lì lì, thi thoảng làm họ tức đến phát điên nay lại nói như thế, Marvelous khó gần là điều bình thường, Marvelous thân thiện mới là điều đáng sợ, họ vừa làm gì sai sao? Hay vô tình nghịch ý thuyền trưởng chỗ nào rồi? Eo ôi! Marvelous vẫn nên giữ thái độ vốn có thì tốt hơn.

"Đúng đúng! Cậu không cần chúc đâu!"

Marvelous cười ha ha, tỏ vẻ đồng tình: "Tôi đi ngủ. Các cậu cũng ngủ sớm đi."

"Biết rồi!"

"..."

Mối đe doạ đi khỏi, họ chẳng còn lo sẽ bị Marvelous nghe được, quay trở lại với câu chuyện dang dỡ.

"Anh ấy có ổn không?"

Tiến sĩ lắc đầu: "Không chừng vừa mới cười với chúng ta xong thì về phòng ôm gối khóc rồi cũng nên!"

"Cậu nghĩ biểu cảm của Marvelous thoắt biến thần tốc vậy chắc?"

"Marvelous không khóc, nhưng không ai dám khẳng định cậu ta sẽ cười."

Phải! Trước giờ luôn là vậy! Bất kể rắc rối to hay nhỏ, chỉ cần làm cho bọn họ bận lòng, Marvelous bằng mọi giá sẽ giải quyết êm đẹp, anh rất ghét nhìn thấy họ trăn trở. "Đúng đúng! Marvelous là tên hào hiệp nhất trên đời!", có phải hắn mong người ta sẽ gọi bằng cái danh xưng đầy oai phong đó không? Hừ! Hắn quên mất người quan trong nhất cần được giúp đỡ rồi! Chính bản thân hắn, sao tên này có dư thời gian nhàn rỗi để lo chuyện người khác trong khi lại chẳng chừa cho bản thân một lỗ thở nào, hắn cũng đang cần được giúp đỡ đấy! Marvelous không phải là một tên tài giỏi. Nên gọi hắn bằng tên ngốc mới đúng! Cực kì ngốc! Hắn nghĩ hắn là thần tiên chắc, hay hắn nghĩ mình là khúc gỗ nên chẳng cần giải quyết ưu phiền? Marvelous ơi là Marvelous, suy cho cùng cậu cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, nên đừng có lúc nào cũng vỗ ngực tự cho mình cái quyền: "Tôi là thuyền trưởng, chuyện tự tôi giải quyết được!". Thuyền trưởng thì đã sao? Sớm muộn cũng có này họ gạt cái chức vị đó sang một bên, cho tên này một trận nhừ tử, có giỏi thì giải quyết chuyện của mình êm đẹp cho bọn họ xem, đừng ở đó mà khoác lác nữa!

"Sẽ tốt hơn nếu anh ấy ngồi xuống và tâm sự với chúng ta!"

"Em chờ đi. Nào cậu ta ấm đầu đã!"

"..."

"Hừ! Bộ đàn ông các người có sở thích tự mình giải quyết mọi chuyện hả?"

Joe và Tiến sĩ ngẩn ra suy nghĩ.

Gai không cần nghĩ, bởi lẽ chẳng ai rành mấy vấn đề kiểu như này hơn hắn đâu!

"Ha ha chị Luka! Đó là xu hướng! Rất thời thượng đấy!"

"???"

"Ầy, chị ngẩm thử xem: Một chàng hoàng tử bước ra từ đời thực. Đẹp đẽ, kiêu ngạo, pha chút lạnh lùng, bí hiểm, đến đứng đối diện chị, dùng ánh mắt mảnh hổ uy quyền nhìn chị và nói: 'Việc này, để tôi tự lo!' xong không đợi chị hồi đáp, ngang nhiên quay lưng bỏ đi, ôi như thế mới ngầu làm sao!"

Gai chắp hai tay đưa lên mặt, nhắm mắt nghĩ về hình tượng mà mình vừa miêu tả, chưa đầy ba giây, tên đó quay phắc lại: "Đây là hình mẫu bạn trai mà mọi cô gái đều ưa chuộng, cho nên, các chàng trai đều phấn đấu trở nên lạnh lùng, bí hiểm giống như anh Marvelous ha ha ha ha!!!"

Áo bạc chống tay cười khoái trá.

"..." Em đào đâu ra kết luận quái quỷ này thế?

Dứt cười, Gai ngẫn người nhìn Luka, thuận miệng hỏi một câu: "Chị thấy sao?"

"Giống tên thần kinh."

Đồng loạt giơ ngón cái, hay lắm Luka!

Gai: "..."

"Chẳng cô gái nhà nào thích mấy tên như thế, họ đủ tỉnh táo để không đâm đầu vào một tảng đá di động."

"Chị Luka thật là..."

"Gai em quên rồi sao?" Tiến sĩ câu cổ cậu em: "Gu của Luka là phải tóc dài cơ!"

Nói xong Tiến sĩ lăn ra cười, tên Gai ngẫm ra thấy triết lý cũng ôm bụng cười theo.

Joe và Luka không ngừng trừng mắt.

"Tên Marvelous chỉ còn biết chờ vào một ngày nào đó Ahim sẽ hào phóng nhìn trúng, chứ chẳng có cô gái nào dại tự đi rước hoạ vào thân nữa đâu."

Joe có vẻ chau mày: "Sao cậu nói như thế?"

"Bênh vực chiến hữu à?"

"Không, Ahim sẽ không thể nhìn trúng, trừ phi bị cậu ta làm cho nhìn trúng!"

"Đúng! Ha ha! Ahim cho cái nhận xét đi nào?"

"..."

"Ahim?"

"..."

"... Ngủ gật rồi."

"Tại anh chị nói lâu quá đấy!"

"Ahim! Mệt thì về phòng trước đi em!"

Nghe có người lay gọi mình, Ahim dụi mắt, mơ màng ngẩng lên: "Em... em xin lỗi, thật xấu hổ quá, mà mọi người nói đến đâu rồi?"

"Đến đoạn em nhìn trúng tên Marvelous rồi."

"Sao ạ?"

"Khà khà, không có gì, em đi ngủ trước đi!"

Cô nhỏ lắc đầu: "Không, giờ em không buồn ngủ nữa."

"Tùy em vậy."

"Nói tiếp vấn đề của Marvelous, chúng mình đâu thể đứng yên nhìn cậu ta mãi thế được."

"Đi! Đi nào! Đi hỏi cho ra lẻ nào!"

"Biết trước kết quả mà vẫn cứ thích làm liều."

"..."

"Tớ có kế hoạch."

"Nói nghe xem!"

"Đột kích vào phòng sau đó đánh thuốc mê Marvelous, dùng dây trói giữa khoang chính rồi ép cậu ta nói ra."

"Định dùng gì để ép cậu ta nói?"

"Lấy đao kề cổ..."

"Cậu ta?"

"Không, là cổ Ahim."

Ahim cô từ chối hiểu.

Joe gật đầu: "Ừ! Có lý đó! Các cậu đi đi, tôi đi ngủ."

"..."

Cứ đà này, cuộc thảo luận sẽ chẳng đi về đâu mắt, Tiến sĩ gõ đầu nghĩ ngợi: "Sao chúng ta không dùng cách khác để tìm hiểu?"

"Hừ... Tiến sĩ, chỉ có cậu mới nghĩ đúng với tớ!" Joe nở nụ cười mãn nguyện, đợi mãi cuối cùng cũng có người nghĩ điều giống anh rồi.

"Ha ha, vốn dĩ đàn ông thường có suy nghĩ giống nhau mà!"

Ba người họ... bị lệch vùng phủ sóng thì phải?

Riêng nội tâm của Gai đang không ngừng tru réo "hu hu, cứ như mình không phải đàn ông vậy, đau lòng~".

"Các cậu định làm gì đấy?"

Tiến sĩ cùng kiếm sĩ đồng thanh: "Chuyện đàn ông."

"..."

Chuyện đàn ông rốt cục là cái quái quỷ gì?

"Thế bao giờ tiến hành?"

"Tối nay." Kèm theo nụ người mờ ám đậm chất thương hiệu đàn ông.

"..."

Joe thấy họ không hiểu, cố tình tốt bụng giải thích thêm: "Thì bây giờ ồn ào, không tiện! Tối yên tĩnh, dễ làm hơn."

"..."

Tên Joe này, không nói thì thôi, càng nói lại càng sai, Tiến sĩ nghe hắn mà còn muốn dội ngược, huống gì là mấy người đứng ngoài cuộc kia.

"Joe! Tốt nhất là cậu nên dạt sang bên kia để tôi giải thích."

"Sao?"

"Cậu nhìn mặt họ đi."

"..."

"Là do đầu họ đen tối, đâu phải tại tôi!"

Lời này... không cãi được.

"Nhưng thôi, tới lúc đó các cậu biết cũng chưa muộn, nói sớm lại mất vui!"

"..."

"Thấy tớ nói đúng không Joe?"

"Ờ!"

Tương thân tương ái ghê gớm, từ lúc nào hai con người, hai tính cách khác biệt lại trở nên ăn ý đến bất ngờ như thế. Thế gian thật đúng là lắm chuyện khó hiểu!

Trước khi đến với kế hoạch được dự kiến là sẽ rất hay ho, ta hãy nán lại chút ít, vì có một câu chuyện thú vị không kém sắp sửa diễn ra...

Gai một mực không chịu về nhà, bởi hắn quyết tâm khẳng định lại giới tính bản thân (chính là phải tra ra chân tướng của "chuyện đàn ông"), chà, nhưng trước tiên hắn đi tìm chỗ đặt lưng đã! Nên ngủ với ai đây? Ôi ôi, sao mà nhiều sự lựa chọn đến thế này?

Nạn nhân số 1: Captain Marvelous.

Marvelous về phòng trước đó, thật đúng như dự đoán, anh vẫn chưa ngủ, Marvelous nằm vắt chân, đan tay sau đầu, nghĩ ngợi nhiều thứ lung tung, bỗng anh nghe có tiếng gõ cửa.

Ai đến vào giờ này? Trừ cô gái nhỏ của mình ra thì chẳng có ai lịch sự với cánh cửa của Marvelous như thế, bọn họ toàn tông thẳng vào mỗi lúc muốn tìm anh thôi. Người gõ cửa chắc chắn là Ahim, Marvelous sướng đến phát điên, vội vã lao ra chẳng kịp mang dép.

Cạch!

"Hì hì anh..."

RẦM!!!

"Ô! Hóa ra lại chẳng có ai cả!"

"..."

Marvelous bình thản trở lại giường, tự gõ đầu nhắc nhở bản thân một cái: "Chết tiệt! Quên mất ở đây vẫn còn một tên lỗ mãn thích lịch sự."

"Anh Marvelous là em đây! Gai đây!"

"Anh ngủ rồi em tìm Joe đi!"

"..." Có ai ngủ mà trả lời người khác bao giờ chưa? Hừ! Đợi ông đây xuất chiêu mới chịu rinh kiệu mời vào à?

"Ai cũng ngủ cả rồi... biết làm sao đây? Nhưng xem kìa căn phòng ở đằng kia còn sáng đèn! Phòng mà có cánh cửa MÀU HỒNG ấy! Ôi mình thật may mắn..."

Như một câu thần chú, ngay lập tức cửa mở ra.

Người mở cửa không nói không rằng, chỉ lườm đối diện một cái thấu xương, xong quay lưng tiến về giường ngủ.

Gai tủm tỉm tự biết thân phận, cẩn thận đóng cửa sau đó rón rén ôm tư trang theo Marvelous.

Êm xuôi như thế là cùng, nhưng trời tính không bằng Gai tính, hắn cứ trằn trọc mãi về "chuyện đàn ông" mà Joe nói, cuối cùng không nhịn được quay sang: "Anh Marvelous!"

Ai đó nghe đấy nhưng chẳng thèm đáp lại.

Gai vẫn tiếp tục: "Chuyện đàn ông là gì vậy anh?"

Marvelous vừa nghe xong thì lập tức bật dậy thẳng chân đạp Gai xuống giường: "Ngoài Ahim ra thì ta đây không có hứng thú bàn chuyện này với bất kì người nào! Đàn ông càng không!!!"

"..." Ông anh nghĩ đi đâu vậy chứ?

Marvelous giơ cao nắm đấm nhìn Gai tỏ thái độ "ta bắt đầu nghi hoặc mi rồi đấy!".

"Trời ơi không phải mà..."

Gai chưa kịp giải thích thì chăn gối anh mang đến đã tự động bay về chủ của nó, Marvelous chỉ gào lên đúng một câu: "Mau cút ra chỗ khác!"

"Hu hu..." Có một cậu bé vừa bị đuổi chẳng biết đi về đâu.

Nạn nhân số 2: Joe Gibken.

Gai lầm lũi ôm đồ đứng trước phòng Joe, tự nhủ lần này nhất định phải được.

Anh chàng bắt đầu gõ cửa.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

N lần.

Hơ... Chưa mở đầu mà dường như đã nhận lấy kết thúc.

Căn bản người bên trong chẳng chịu mở cửa. Không biết là đã ngủ say hay cố tình nữa.

Phép lịch sự không cho phép anh giậm chân để trút hận, nhẹ nhàng tiến đến vách tường dùng tay đấm vào với suy nghĩ âm thanh được tạo ra sẽ nhỏ hơn (thường ở trong phim đàn ông sẽ trút giận bằng cách này, y ta đang muốn trở thành đàn ông đích thực).

"Ôi mẹ ơi đau!"

Một lần nữa lại phải ôm đồ đi xin chỗ tá túc khác.

Nạn nhân số 3: Don Dogoier.

Rút kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này, không cần phiền người ra mở cửa, Gai tự xử luôn.

Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt anh là căn phòng được Tiến sĩ xắp xếp một cách rất khoa học, rất ngăn nắp. Hê... anh tự dựng lên thôi, chứ phòng để đèn ngủ tối thui chẳng nhìn ra được gì cả.

"Phòng đây rồi người đâu?"

"Ở ngay đằng sau đây!"

Vui chưa kịp xuất hiện họa đã ập đến triền miên, Gai vừa mới quay sang định chào hỏi thắm thiết người anh tóc vàng thì được chào hỏi trước bằng một màn toàn là đồ đạc.

Đối diện liên tục vang tiếng: "Tên ăn trộm dám vào phòng ông!"

"Anh..." Phản kháng vô tác dụng lần một.

"Ngươi tới số rồi!"

"Em..." Phản kháng vô tác dụng lần hai.

"Ăn chổi đi!"

"Không phải..." Lấy hơi để tiếp tục phản kháng.

"Hừ! Tưởng trộm được đồ của ông à?"

"Em Gai..." Lần ba phản kháng vô tác dụng.

"Ha ha còn non và xanh lắm!"

"..." Không còn khả năng phản kháng.

"Không, xanh là màu của mình, phải đổi phải đổi, chú em còn đỏ lắm!"

"..."

Bất lực với cách dùng từ của Tiến sĩ, nhưng đó chẳng phải vấn đề to tát, còn chuyện quan trọng hơn, anh đang bị hiểu nhầm là ăn trộm.

"Anh iến ĩ à em ây à!" (Anh Tiến sĩ là em đây mà!)

"Sao... còn biện minh! Mau khai ra, ngươi là tên nào?"

"Ai, ai ây, anh ở èn ên!" (Gai, Gai đây, anh mở đèn lên!)

"Đã cho phép mà không nói! Vậy hãy nhận trừng phạt đi!"

"Ời ơi, anh ìn uống, ìn uống i!" ( Trời ơi, anh nhìn xuống, nhìn xuống đi!)

Tiến sĩ bực dọc gõ đầu hắn, xong mới phát hiện: "Hê quên, lỡ dán luôn cả miệng!"

Anh cực khổ gỡ keo ra, ban nãy rối quá, anh dùng băng keo xoay vòng vòng trói hắn, ngẫm lại thấy anh nhanh tay đó chứ!

Gai được giải thoát ra sức thở dốc, ba chân bốn cẳng chạy đến công tắc đèn.

Đèn bật lên mang theo ánh sáng của công lý, cũng là lúc sự thật được phơi bày.

Tiến sĩ trợn mắt ngạc nhiên nhìn Gai.

Gai trợn mắt tức giận nhìn Tiến sĩ.

Ngày x, tháng x, năm x... Tại phòng của Tiến sĩ một trận hổn chiến dữ dội đã xảy ra, tuy không gây thất thoát về tài sản nhưng thương vong về người không thể nào thống kê hết...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật