[ĐN Trần Thiên Thiên] Hàn Thước, về nhà

Phiên ngoại 1: Cẩm tú phong hoa



"Cút hết ra ngoài."

Phòng sinh truyền đến giọng nói lạnh băng của Lâm Tước, bà đỡ bị nàng một quải quất bay ra ngoài. Mọi người tụ tập trước cửa thấy vậy hoảng sợ muốn đi vào khuyên Lâm Tước thì thấy cửa bị vô tình đóng lại, bên trong im ắng lạ thường.

Thành chủ phu nhân lo lắng nhìn cửa phòng, liếc mắt lại thấy Thành chủ sắc mặt tái nhợt đứng kế bên, mặt cắt không còn một giọt máu, nàng không khỏi buồn cười nói: "Ngươi thật là, khi xưa ta sinh Thước nhi, đau chết đi sống lại ở bên trong gào thét, ngươi lúc ấy lại không ở. Hiện tại con dâu sinh nở, nàng còn không kêu một tiếng ngươi đã bị dọa thành ra như vậy! Không tiền đồ! Nhìn xem Thước nhi!"

Thành chủ và mọi người nhìn qua, Hàn Thước an tĩnh ngồi cách đó không xa, trấn định tựa vào tường nhắm mắt lại dưỡng thần, trầm ổn nội liễm làm người an tâm.

"Đúng là năm tháng làm người thay đổi, Thước nhi sắp làm phụ, đáng tin cậy không ít." Thành chủ phu nhân gật đầu hài lòng biểu hiện của Hàn Thước.

Trần Thiên Thiên từ khi nghe tin Lâm Tước có thai đã cùng Trần Nguyên Nguyên chạy qua Huyền Hổ đóng quân. Lúc này vẻ mặt sợ hãi nắm tay Lâm Thất nói: "Sao Tước tỷ không cho bà đỡ vào?! Sao lại yên lặng như vậy?! Sao các ngươi không trả lời ta!"

... So với Hàn Thước, Trần Thiên Thiên đúng là gây náo loạn.

Lâm Thất tay bị Trần Thiên Thiên nhéo đau vô cùng, quát nhẹ: "Đau quá, ngươi bình tĩnh lại đi!"

Trần Nguyên Nguyên cũng lặng lẽ vỗ vai Trần Thiên Thiên an ủi. Tô Mộc đứng bên cạnh Trần Nguyên Nguyên nói nhỏ: "Đại quận chúa, người cũng đừng sợ."

Trần Nguyên Nguyên sửng sốt, trong lòng mềm mại, "Tiểu Tước nhất định thuận lợi sinh sản. Không có gì làm khó được nàng."

Lâm Thất cũng gật đầu: "Tỷ phu chắc chắn cũng nghĩ như vậy! Chúng ta cũng phải học hắn! Tin tưởng A Tỷ!"

Mọi người gật đầu, chấp tay lại cầu nguyện.

"Oa oa oa." Trong phòng truyền đến tiếng khóc nỉ non, mọi người mừng rỡ quát lên một tiếng, nắm tay nhau nhảy nhót hoan hô.

"Oa oa oa oa." Lại một tiếng trẻ con khóc vang lên, âm điệu lần này to hơn rất nhiều.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng thời quát: "Song sinh! Là Song sinh!"

Thành chủ rơi lệ đầy mặt nói: "Ta có tôn tử, ta làm tổ phụ! Phu nhân! Ta thật hạnh phúc!"

Thành chủ phu nhân cũng im lặng lau nước mắt, vẻ mặt dịu dàng ôm lấy hắn vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn an ủi: "Đúng vậy, chúng ta làm tổ phụ tổ mẫu."

Trần Thiên Thiên vui sướng chạy qua chỗ Hàn Thước vỗ lưng hắn quát: "Ngươi còn ngồi đó làm gì! Đi vào trong xem nha!"

... Hàn Thước ngã xuống.

"..." Mọi người: Hóa ra nãy giờ hắn đã sợ tới mức chết đứng luôn sao?! Uy uy!

...

Đợi Hàn Thước tỉnh dậy, việc đầu tiên là quát lên một tiếng: "A Tước!"

Bạch Cập chạy qua đỡ hắn ngồi dậy, vui mừng nói: "Thiếu quân, Thiếu phu nhân sinh long phượng thai! Trời phù hộ Huyền Hổ chúng ta!"

Hàn Thước đầu óc trống rỗng, ném Bạch Cập qua một bên chạy như bay đến phòng Lâm Tước, bước vào thì thấy nàng đang nhắm mắt nằm trên giường, làn da trắng nõn nay thêm phần tái nhợt, bạc môi mím lại không có chút độ cong, trầm trầm chìm vào giấc ngủ.

Hàn Thước ngồi xuống mép giường, cầm tay nàng đặt lên má, nỉ non: "A Tước, sau này không sinh nữa, ta sợ quá. Ta sợ mất đi ngươi. Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần một mình A Tước."

Dứt lời, nước mắt của hắn từng giọt từng giọt rơi xuống, không một tiếng động thấm vào đệm mềm, như yếu ớt tiểu ấu thú tìm kiếm cảm giác an toàn mà vùi đầu ở hõm vai Lâm Tước khóc nức nở.

Lâm Tước mở mắt ra nhìn chằm chằm hắn, bình đạm ôm lấy người này, ngữ khí nhu hòa nói: "Nói đi, dạo gần đây ngươi nghe ai nói bậy bạ?"

"Có người nói cho ta, nữ nhân sinh hài tử như bước vào quỷ môn quan, không cẩn thận sẽ bị người ám hại, bị khó sinh mà chết." Hàn Thước ngẩng đầu, môi lướt qua bạc môi của Lâm Tước, liếm láp.

Lâm Tước trong mắt tràn đầy ý cười, kéo sát hắn lại cùng hắn hôn môi.

"Khụ." Trần Thiên Thiên xấu hổ đứng ở cửa, phía sau đứng một đám người.

"..." Hàn Thước: Nếu không có phụ mẫu ta trong đó, ta nhất định đem các ngươi chôn sống!

Thành chủ phu nhân bước vào, trong ngực ôm một tiểu bảo bảo, ý cười ngâm ngâm mà đưa đến trước mặt hai người bọn họ. Hàn Thước nhịn xuống nội tâm bất mãn, bĩu môi nhìn xuống vật nhỏ trong tay mẫu thân hắn.

...

Sau đó mọi người thấy hắn chuyển biến thái độ, ngốc hề hề nhìn nhi tử nói: "Ta là phụ thân ngươi, mau gọi phụ thân nha! Đáng yêu!"

"... Nó chưa biết nói chuyện!" Trần Thiên Thiên hắc tuyến phun tào.

Một đứa bé khác trong tay Thành chủ nghe nàng quát lớn, bỗng nhiên khóc rống lên. Mọi người tay chân luống cuống dỗ tiểu bảo bảo.

Lâm Tước đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, quát lạnh: "Câm miệng."

"..." Tiểu bảo bảo nín khóc, chớp chớp mắt nhìn về phía Lâm Tước, dáng vẻ rất tò mò, tay quơ qua quơ lại muốn đi qua chỗ Lâm Tước.

Mọi người: Ngay cả đứa bé cũng bị nàng thu phục! Đáng sợ!

Bạch Cập và Tử Duệ ôm khung cửa đứng bên ngoài nhìn, Tử Duệ giơ ngón tay cái nói: "Đại tiểu thư vẫn được hoan nghênh như vậy!"

Bạch Cập nhìn đứa bé trong lòng Thành chủ, mặt vô biểu tình nói: "Ta thấy, tiểu công chúa tính cách nhất định giống Thiếu quân."

Mọi người nghe vậy đồng loạt đánh giá hai đứa nhỏ, dù diện mạo vẫn chưa rõ ràng, nhưng tính cách thì đúng là vậy rồi. Tiểu thế tử im lặng nhắm mắt lại không để ý tới ai, tiểu công chúa lại ồn ào gây náo loạn.

Hàn Thước phun tào: "Ta chỗ nào gây náo loạn!"

Lâm Tước nhếch môi, cười lạnh: "Xấu tính."

Lâm Tước vươn tay hướng về phía đứa bé trong lòng Thành chủ, tiểu công chúa vẫn đang quơ tay qua lại muốn nàng ôm. Thành chủ vui sướng đem tiểu tôn nữ bỏ vào tay Lâm Tước.

Tiểu công chúa phun bong bóng.

Lâm Tước khóe mắt giật giật, ôn hòa gãi gãi cằm nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.

Hàn Thước có chút ghen tị, nhưng cố nhịn xuống, đưa mắt nhìn tiểu thế tử trong tay mẫu thân hắn, cảm thấy đứa nhỏ này giống A Tước, đáng yêu!

Lâm Tước mở miệng: "Nữ nhi lấy họ ta, Lâm Di."

Mọi người sửng sốt, lập tức háo hức đặt tên cho tiểu thế tử.

Thành chủ nói: "Trưởng tôn phải lấy họ của phụ thân hắn, Hàn Tề."

Tiểu thế tử mở mắt, như có như không liếc hắn một cái, đóng mắt lại tiếp tục ngủ.

Mọi người: Hoàn toàn là Lâm Tước phiên bản thu nhỏ.

Hàn Thước đã hoàn toàn bị nhi tử chinh phục, toàn tâm toàn ý nhìn nhi tử, vui sướng nói: "Tề nhi, Tề nhi! Phụ thân nhất định sủng ái ngươi tận trời, không để ai ăn hiếp ngươi."

Tiểu thế tử mở mắt, có chút khinh miệt nhìn Hàn thước.

"..." Hàn Thước: Ta nhìn nhầm đúng không?

"..." Mọi người: Ngươi không nhìn nhầm đâu, đừng tưởng chúng ta không biết ngươi đang chạy trốn hiện thực.

...

5 năm sau.

"Ca ca, chờ ta." Tiểu công chúa xách váy chạy tới, chân ngắn cố hết sức đuổi theo thân ảnh nho nhỏ đằng trước.

"Oa nga, ngươi lại đi gây chuyện chọc ghẹo người khác? Ai cho phép ngươi cãi lời ta?" Hàn Tề ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng, mím môi, thịt đô đô hai má làm hắn có vẻ đáng yêu vô cùng, căn bản không đáng sợ.

... Đùa thôi, hắn siêu cấp đáng sợ!

"Ca ca, ta không có gây sự, là Trần Vân Vân làm hư rối gỗ của mẫu thân tặng cho ta!" Lâm Di uất ức nói, hai mắt lóng lánh nước mắt.

"Oa, nàng ta đang ở đâu?" Hàn Tề ánh mắt càng lạnh, không khí xung quanh phảng phất kết băng.

Lâm Di nín khóc, nàng lè lười, vô cùng đắc ý nói: "Ca ca, ngươi đi đánh nàng, nhất định phải đánh thay phần ta!"

Hàn Tề nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa, giơ tay xoa loạn đầu tóc của tiểu công chúa, cười khẽ: "Không những nàng, ta ngay cả mẹ nàng cũng phải đánh."

"..." Lâm Di: Ai nói ta thích gây náo loạn? Đây mới là chân chính coi trời bằng vung! Ca ca tuyệt nhất!

Bạch Cập từ phía sau tiến lại gần, cung kính nói với Hàn Tề: "Thế tử, ngài đừng đi, hôm nay là sinh thần của Thành chủ."

Thành chủ Huyền Hổ hiện giờ là Hàn Thước.

"Mẫu thân có về không?" Lâm Di hưng phấn hỏi.

"Thuộc hạ không rõ lắm, nhưng phu nhân nhất định sẽ về." Bạch Cập tỏ vẻ, phu nhân không về thì Thành chủ nhất định không ăn không uống, bỏ bê công việc cho tiểu thế tử đi Hoa Viên tìm người.

"... Mẫu thân ở Hoa Viên còn nhiều hơn Thiên Thiên a di!" Lâm Di bĩu môi.

Trần Thiên Thiên đã cùng Bùi Hằng thành hôn, sinh ra một tiểu quận chúa, đặt tên Trần Vân Vân, nàng vài tháng lại chạy tới Huyền Hổ cùng Lâm Thất chơi bời.

"Ta chút nữa đi tìm Lâm Hề biểu đệ, sẵn tiện mời Lâm Thất dì tới đây." Lâm Di hào hứng nói.

Lâm Thất cũng đã thành gia lập thất, sinh ra Lâm Hề.

Hàn Tề nhíu mày, không hài lòng nói: "Mẫu thân lại đi Hoa Viên hơn ba tháng, lần này nàng trở về, ta muốn cho nàng không được bước ra Huyền Hổ nửa bước!"

Bạch Cập chảy mồ hôi lạnh, tiểu thế tử quá kinh khủng. Nếu phu nhân một lòng một dạ ái Hoa Viên thì tiểu thế tử nhiệt tình yêu thương Huyền Hổ.

Lâm Di nhướng mày, cười tà ác nói: "Ta sẽ ở trong canh hạ độc."

"Ta sẽ đem A Tước nhốt lại." Hàn Thước không biết khi nào cũng tiến lại đây, quỳ xuống cùng hai tiểu bảo bối thảo luận cách để giam cầm Lâm Tước.

"..." Bạch Cập.

Bạch Cập run rẩy nêu ý kiến: "Thế tử, công chúa, Thành chủ! Thuộc hạ thấy không khả thi lắm, dù gì phu nhân cũng còn Quân Tự Vệ."

Hàn Tề cười lạnh, "Quân Tự Vệ? Hiện tại nó đã nằm trong tay ta."

"..." Bạch Cập: Lợi hại ta tiểu thế tử!

Hàn Thước cười tươi rói, A Tước, ngươi trốn không thoát.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật