[CAO H] [EDIT] Bảo Bối Của Ba Ba

︎Chương 22︎



Edit by Miêu Ngư

Nghỉ hè nhanh chóng trôi qua, hôm nay là ngày khai giảng của Trình  Ân nên Trình Chi Vũ phải dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng và sửa soạn cho Trình Ân đến trường.
Trình Cho Vũ nằm trong ngực Bạch Hạo Ngôn mơ màng tỉnh dậy, đầu óc vẫn mông lung ngồi trên giường dụi mắt. Chăn mềm lần theo từng cử chỉ của cậu trượt xuống thắt lưng, lộ ra một mảng eo trắng muốt.
"Sao em không ngủ thêm nữa đi, dậy sớm vậy làm gì?" Bạch Hạo Ngôn vẫn đang ngủ say, cậu vừa rời khỏi lồng ngực hắn đã tỉnh, đưa tay chạm vào vai trần của cậu, khàn giọng hỏi.
Trình Chi Vũ đang thất thần dụi mắt, ngáp dài gãi đầu ngơ ngác cứ như không nghe thấy Bạch Hạo Ngôn hỏi. Hắn nhìn vẻ mặt đáng yêu lại ngốc nghếch của cậu liền muốn trêu chọc. Bàn tay vẫn còn đang vuốt ve vai trần của cậu liền kéo mạnh xuống, nhanh chóng che đi giọng nói còn chưa kịp thốt lên của cậu.
Hắn hung hăng hôn cậu cho đến khi Trình Chi Vũ đỏ bừng mặt vì thiếu dưỡng khí mới hài lòng buông ra, để cậu dựa vào mình thở hổn hển.
"Em tỉnh chưa? Nếu chưa thì anh sẵn sàng giúp em một lần nữa!" Bạch Hạo Ngôn rất hài lòng với phản ứng của cậu.
"Tỉnh, tỉnh rồi". Trình Chi Vũ vừa nghe thấy hắn muốn giúp thì gấp gáp trả lời.
Sau khi bị nụ hôn của hắn làm cho suýt chết ngạt, Trình Chi Vũ nóng cả mặt, bĩu môi không vui đánh vào ngực Bạch Hạo Ngôn một cái mới chịu rời giường.
"Vẫn còn sớm, sao em không ngủ thêm?" Bạch Hạo Ngôn nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, hỏi.
"Hôm nay  n  n phải đi học, Hạo Hạo thì đi làm, cả Hà tiểu thư cũng cần ra ngoài. Nếu không làm bữa sáng sớm thì không kịp mất." Trình Chi Vũ vừa liên tục dụi mắt vừa trả lời.
"Đừng dụi nữa". Bạch Hạo Ngôn không thích tật xấu này của cậu, đành phải nắm lấy tay giữ lại.
"Ồ".
Trình Chi Vũ không thể dịu mắt, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, theo thói quen cúi xuống hôn lên môi Bạch Hạo Ngôn. Hôn xong thì nâng cái eo đau nhức của mình rời khỏi giường, động tác rõ ràng có thể nhìn ra được cậu đang không khỏe.
Có lẽ tối hôm qua Bạch Hạo Ngôn làm quá nhiều, sáng sớm tỉnh dậy Trình Chi Vũ đã cảm thấy eo mình đau nhức, mông thì bỏng rát. Chỉ cần hơi cử động là lại thấy khó chịu.
Nhưng nghĩ đến hôm nay là khai giảng của con trai, không thể không dậy sớm chuẩn bị cho cậu nhóc. Chỉ có thể nhịn đau đứng dậy.
Bạch Hạo Ngôn nằm trên giường nhìn rõ từng cử chỉ, biểu lộ trên mặt của cậu, biết rằng cuộc ân ái đêm qua chắc hẳn khiến cậu không thoải mái. Không đành lòng nhìn cậu phải mang cái thân đau đi chuẩn bị bữa sáng cho cha con hắn.
"Đừng làm nữa, ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát". Bạch Hạo Ngôn đứng lên, nắm lấy tay cậu giữ lại.
"Không được,  Ân Ân còn phải đi học, không nhanh thì sẽ muộn mất".
"Tiểu Ân sẽ tự chuẩn bị, lúc đưa con đi học anh sẽ mua bữa sáng, còn em thì cần ngủ thêm một giấc."
" Ân Ân không thích đồ ăn sáng bán ở ngoài, Hạo Hạo ăn đồ ăn ngoài cũng không tốt cho sức khỏe, Hà tiểu thư cũng không ăn đồ ăn bên ngoài, bảo ăn nhiều sẽ béo".
Tựu chung lại, lý do Trình Chi Vũ buộc làm bữa sáng là vì Hà Uyển Như, một con người khó ưa. Chỉ cần cậu không làm theo yêu cầu của cô, cô ta sẽ đi cáo trạng ngay với bà nội Bạch.
Huống chi, chỉ cần có liên quan đến sức khoẻ hai cha con Bạch Hạo Ngôn, Trình Chi Vũ có thể mỗi ngày làm một món khác nhau, nhất định phải làm bữa sáng lành mạnh và tốt nhất cho họ. Cậu rút tay khỏi hắn, đôi chân run run đứng lên.
Mụ đàn bà kia là cái gì mà có thể sai sử bảo bối của cậu, còn muốn cậu chuẩn bị thức ăn không béo, cắt. Cũng không phải đẹp đẽ gì cho lắm, còn quan tâm dáng vẻ bên ngoài. Còn có tên tiểu tử Trình  n kia nữa, bị cha của nhóc nuôi đến một miệng khó chiều rồi, còn không muốn ăn đồ ăn sáng bên ngoài. Để xem lát nữa ba dạy dỗ nhóc thế nào.
Bạch Hạo Ngôn miệng thì oán thầm, nhưng mắt vẫn dán chặt thân thể trần truồng đang cố gắng bước vào phòng tắm.
"Chân thì đã run như vậy còn kiên quyết đòi làm bữa sáng". Bạch Hạo Ngôn bất lực thở dài, bước tới đỡ lấy cậu.
"Cầu xin Hạo Hạo mà".
Lại nữa, Trình Chi Vũ một mặt như cún con đang làm nũng với chủ nhân thế kia, Bạch Hạo Ngôn cũng đành cam chịu. Ôm ngang hông cậu, bước vào phòng tắm rửa.
Sau khi được tắm nước nóng, cả người cậu cũng không còn đau nhức như trước. Cảm giác khó chịu ở mông cũng không còn bỏng rát sau khi được Bạch Hạo Ngôn thoa thuốc.
Trình Chi Vũ thay quần áo xong xuôi, cậu mới đè hắn trở lại giường nằm xuống, dặn dò.
"Hạo Hạo ngủ tiếp đi, lát nữa em sẽ đánh thức anh dậy."
"Em có chắc là có thể tự mình ra khỏi phòng không?" Vừa nãy khi Bạch Hạo Nhiên thoa thuốc, phát hiện thấy bộ phận ngượng ngùng của cậu sưng tấy lên, hơn nữa lại đi đứng một cách kỳ lạ, thật lòng lo lắng cho cậu.
"Được rồi mà Hạo Hạo, sau khi anh thoa thuốc cho em thì không còn đau nữa rồi."
"Vậy được, anh ngủ một lát. Nhớ gọi anh dậy, đừng có tự mình đưa  Ân Ân đi học, nếu không anh sẽ giận".
Đoán rằng cậu có thể lắm sẽ để mình ngủ thêm một lúc mà tự thân đưa con trai đến trường, cho nên trước khi nằm xuống, hắn phải dặn dò cẩn thận.
"Vâng".
Sau khi trao một nụ hôn vào má Bạch Hạo Ngôn, rồi kéo chăn giúp hắn. Trình Chi Vũ mới bước ra khỏi phòng.
Hết chương 22.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật