Kính vạn hoa chết chóc - Tây Tử Tự (edit 107-147)

Chương 144: Phiên ngoại (5) Song sinh song tử





Lúc này, Trình Nhất Tạ đã trở về bên cạnh Trình Thiên Lí.

Sau khi thoát khỏi cánh cửa đầu tiên, Trình Thiên Lí phát sốt cao bị đưa vào phòng ICU ngay trong đêm, cha mẹ bọn họ đều cho rằng Trình Thiên Lí không thể qua khỏi nhưng chỉ có Trình Nhất Tạ biết, Trình Thiên Lí đang chào đón cuộc sống mới.

Vài ngày kế tiếp, cơ thể Trình Thiên Lí từ từ hồi phục sau khi ra khỏi khu ICU, lúc tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên mắt cậu nhóc bắt được chính là anh trai của mình - Trình Nhất Tạ.

Trình Nhất Tạ ngồi trên chiếc ghế sát mép giường, lưng ngả về sau, đôi mắt nhắm hờ ,có vẻ là đang ngủ. Trình Thiên Lí thấy ánh nắng đậu trên mái tóc đen của Trình Nhất Tạ, lại làm cho vài sợi tóc tựa như trong suốt. Những tia sáng xuyên qua tán cây chiếu thành đốm loang lổ sau lưng cậu ta, nhìn thoáng qua giống như đôi cánh thiên thần, Trình Nhất Tạ trong mắt Trình Thiên Lí thánh khiết tựa thiên sứ giáng trần.

Hàng lông mi của thiên thần rung động, cậu mở đôi mắt đen còn vương chút uể oải và ngái ngủ, chỉ thời điểm này mới có thể nhìn ra nét trẻ thơ trong đáy mắt ấy.

"Anh ơi." Trình Thiên Lí gọi anh trai.

Nghe được tiếng gọi này, vẻ trẻ con trong mắt Trình Nhất Tạ lập tức mờ đi, ánh nhìn khôi phục vẻ tĩnh lặng như hồ sâu, cậu nhìn về phía Trình Thiên Lí, nói: "Tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Trình Thiên Lí lắc đầu: "Em cảm thấy khá tốt." Không biết có phải là ảo giác không nhưng cậu nhóc lại cảm thấy trận bệnh này đã khiến cơ thể mình cành thêm khỏe mạnh, những vị trí thường ngày đau âm ỉ giờ không cảm thấy gì.

"Ừm." Trình Nhất Tạ nói, "Ngày mai em đi cùng anh thôi."

Trình Thiên Lí nghe xong thì ngẩn ra: "Đi? Đi đâu thế anh?"

Trình Nhất Tạ nói: "Nơi có thể cứu mạng em."

Nghe vậy, Trình Thiên Lí ngơ ngác nhìn Trình Nhất Tạ, Trình Nhất Tạ cho rằng ít nhất cũng sẽ bị hỏi gì đó, ai ngờ đứa nhỏ ngốc này thế mà gật đầu cái rụp, chỉ hơi lo lắng hỏi thêm: "Bố mẹ có nói gì không? Bọn họ sẽ không ngăn cản chứ?"

"Không đâu." Trình Nhất Tạ nói, "Anh đã nói chuyện xong xuôi với họ rồi."

Lần này cậu về bệnh viện làm vài xét nhiệm, các bác sĩ vô cùng kinh ngạc phát hiện căn bệnh nan y trên người cậu đã khỏi hẳn, theo lý thuyết, loại dị tật tim mạch bẩm sinh này căn bản không thể chữa khỏi bằng các phương pháp y học hiện nay, nhưng họ lại không thể tìm ra triệu chứng bệnh nào trên người Trình Nhất Tạ.

"Cho em đi theo con đi, nó ở lại đây chỉ có chết thôi." Trình Nhất Tạ nói với cha mẹ, "Chỉ có con mới cứu được em, chính con là một ví dụ rồi."

Đối với yêu cầu có vẻ vô lý mà Trình Nhất Tạ đưa ra, hai bậc phụ huynh đã do dự, nhưng sau khi Trình Nhất Tạ dùng cơ thể khỏe mạnh của mình làm minh chứng, bọn họ đành đồng ý với con trai. Bởi vì cho dù có bắt Trình Thiên Lí ở lại thì bác sĩ cũng phải bó tay bất lực, đã như vậy thì cớ sao không cho Trình Nhất Tạ một cơ hội.

Sau đó, Trình Nhất Tạ thành công đưa Trình Thiên Lí rời khỏi bệnh viện, cả hai cùng nhau trở về Hắc Diệu Thạch.

Hắc Diệu Thạch là một nơi tràn ngập sự ấm áp, Trình Nhất Tạ thấy may mắn vì đã gặp được họ. Có điều Trình Thiên Lí chỉ là một đứa trẻ từ nhỏ tới lớn ở trong bức tường của bệnh viện, sợ bóng tối lại nhát gan, tuy sau khi vào cửa thân thể đã hồi phục nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự hãi hùng với thế giới rùng rợn trong cửa.

Cậu nhóc bị bóng đè dọa cho ngủ không yên, mỗi đêm đều chân trần đi tìm Trình Nhất Tạ, ôm gối khóc sướt mướt: "Anh, em lại gặp ác mộng......"

Trình Nhất Tạ đang ngồi trước máy tính tra tư liệu quay đầu nhìn lại Trình Thiên Lí, hất cằm bảo nhóc tự đi ngủ.

Trình Thiên Lí ngoan ngoãn bò lên giường lớn sau lưng anh trai, ngây ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà, hỏi: "Anh ơi, anh không sợ sao?"

Trình Nhất Tạ đáp: "Sợ cái gì?"

"Sợ quỷ đó." Trình Thiên Lí trả lời.

"Quỷ thì có gì mà đáng sợ." Trình Nhất Tạ nói, "Anh không sợ quỷ."

"Vậy thì anh sợ cái gì?" giọng nói Trình Thiên Lí vang lên từ phía sau.

Trình Nhất Tạ không trả lời câu hỏi này của Trình Thiên Lí, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình máy tính phản chiếu trên khuôn mặt vô cảm của cậu, cậu không muốn nói ra nỗi sợ của mình, cứ như thể chỉ cần nói ra nó liền trở thành hiện thực.

Trình Thiên Lí cũng không hỏi nữa, câu nghe tiếng hít thở đều đặn từ phía sau, cuối cùng cũng chỉ là đứa nhỏ, nhanh chóng di vào giấc ngủ.

Vài ngày sau, Trình Thiên Lí thấy Trình Nhất Tạ ôm một cục bông nhỏ đi từ ngoài vào phòng, còn chưa phản ứng thì đã thấy Trình Nhất Tạ duỗi tay ném cục bông kia vào lòng mình. Cục bông kia ngoáy chiếc mông nhỏ xù lông và điên cuồng liếm má Trình Thiên Lí, Trình Thiên Lí bị nó liếm cười khanh khách không ngừng, giờ mới thấy rõ ràng rằng cái cục lông này hóa ra là một bé cún Corgi đáng yêu, cậu nhóc vừa ngạc nhiên vừa thích thú kêu lên: "Là Corgi!! Anhhh!! Em yêu anh lắm lắm!!"

Trình Nhất Tạ gật đầu với Trình Thiên Lí rồi xoay người đi luôn.

Có đứa nhỏ nào không thích động vật chứ, chỉ là lúc trước thể trạng không cho phép chúng thỏa mãn niềm yêu thích, giờ đây có thể Trình Thiên Lí đã hồi phục, anh trai liền tặng nhóc một món quà trong mơ.

Dĩ nhiên Trình Thiên Lí vô cùng vui sướng, tối hôm đó ăn nhiều thêm mấy bát, còn hào hứng đi thu thập ý kiến mọi người xem nên đặt tên cho cún là gì, quyết định cuối cùng là: Bánh Gối.

Bánh Gối chính là tên của bé Corgi này.

Có Bánh Gối, tinh thần Trình Thiên Lí tốt hơn nhiều, tối đến cũng không còn vì mất ngủ mà đi tìm Trình Nhất Tạ.

Thỉnh thoảng nửa đêm Trình Nhất Tạ sẽ sang phòng nhóc con kiểm tra, thấy thằng bé này nằm hình chữ X ngủ trên giường, Bánh Gối nằm bên cạnh cũng phơi bụng mà ngủ, một lớn một nhỏ hai trông thật hài hòa.

Trình Nhất Tạ cụp mắt rồi đóng cửa ra ngoài thì gặp Nguyễn Nam Chúc đứng hút thuốc tại hành lang.

"Đã trễ thế này còn chưa ngủ?" Nguyễn Nam Chúc hỏi cậu.

"Ừm." Trình Nhất Tạ đáp, "Không ngủ được."

"Hai ngày nữa là tới cửa thứ hai của nhóc con kia, căng thẳng sao?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Trình Nhất Tạ im lặng một lúc rồi gật đầu thừa nhận sự bất an sâu trong lòng.

"Cũng không dễ đâu." Nguyễn Nam Chúc dập điều thuốc, "Còn nhỏ như vậy...... Anh sẽ vào cửa cùng với hai đứa."

Trình Nhất Tạ nghe xong thì cảm ơn Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc không nói gì thêm, xoay người chuẩn bị trở về phòng, nhưng vừa mở cửa đi vào bước chân đã hơi khựng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Trình Nhất Tạ: "Nhưng dù sau thằng bé cũng phải lớn lên."

Trình Nhất Tạ nhìn vào mắt Nguyễn Nam Chúc, cậu biết ý tứ của hắn.

"Em không thể che chở nó cả đời." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Anh thấy nó có thể làm được được không?" Trình Nhất Tạ hỏi, "Anh nghĩ nó có thể được như em không?"

Nguyễn Nam Chúc thở dài, không đáp lại.

Một số việc có thể thực hiện được nhờ vào nỗ lực chăm chỉ, nhưng một số việc lại chỉ có thể dựa vào thiên phú. Tuy rằng thật sự không công bằng, nhưng thế giới của cửa chính là như thế.

Có người bẩm sinh đã rất thích hợp với việc vào cửa, bọn họ bình tĩnh, thông minh, cho dù lâm vào tình thế nguy hiểm nhất cũng có thể nghĩ biện pháp thoát thân.

Nhưng có người thì lại không như vậy.

Trình Nhất Tạ là người tương thích với cửa, nhưng em trai Trình Thiên Lí lại chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Không biết bao nhiêu lầm Trình Nhất Tạ đã tưởng tượng tới việc hai đứa sẽ hạnh phúc đến cỡ nào nếu có một cơ thể khỏe mạnh.

Trình Thiên Lí sẽ yên bình lớn lên, có lẽ sẽ học hơi dốt, cha mẹ sẽ phải đau đầu vì thành tích của thằng bé, nhưng không sao hết vì cậu nhóc đã có một người anh trai thông minh có thể bảo vệ cậu.

Nhưng những ảo tưởng này cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

Trình Nhất Tạ quay người về phòng, không rõ hơn cậu việc Trình Thiên Lí không thích hợp vào cửa, nếu mọi thứ phát triển theo quỹ đạo thông thường, e rằng Trình Thiên Lí sẽ nhanh chóng tử vong trong cửa kế tiếp.

Nhưng Trình Nhất Tạ làm sao có thể cho phép điều đó xảy ra, cậu đã quyết định con đường mà mình phải đi.

Ba ngày sau, Nguyễn Nam Chúc cùng cặp song sinh nhà họ Trình tiến vào cánh cửa thứ hai của Trình Thiên Lí.

Độ khó của cửa này khong cao, nhưng đối với Trình Thiên Lí vẫn thập phần kích thích, bị dọa cho la hét om sòm.

Trình Nhất Tạ hỏi em trai: "Rốt cuộc làm thế nào mà em sống sót qua cánh cửa đầu tiên vậy?"

"Em không biết nữa." Trình Thiên Lí nói, "Đêm nào em cũng ngoan ngoãn đi ngủ, sau đó bỗng nhiên một ngày em thấy một cánh cửa đang mở, bên trong sáng trưng, em bước vào thì liền ra khỏi đó rồi......"

Trình Nhất Tạ cùng Nguyễn Nam Chúc nghe xong chỉ có thể câm nín. Xem ra câu nói ngu si hưởng thái bình vẫn có đạo lý.

Ra khỏi cánh cửa thứ hai, Trình Thiên Lí lại bị ốm hơn một tuần, bác sĩ chẩn đoán rằng bệnh là do kinh sợ quá độ mà ra.

Trình Nhất Tạ trông em trai chuyền nước muối, Trình Thiên Lí ốm đến bơ phờ, cậu nhóc hỏi Trình Nhất Tạ: "Anh ơi anh, làm thế nào thì em mới có thể lợi hại hơn đây?"

Trình Nhất Tạ bóp trán, không nói gì.

"Có phải không sợ quỷ thì sẽ tốt hơn không?." Trình Thiên Lí nói, "Em quyết định rồi, khi quay về em sẽ cày phim ma mỗi ngày......"

Trình Nhất Tạ muốn thở dài, nhưng cuối cùng cũng không thở ra hơi, cậu chỉ nhẹ nhàng nói: "Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, những chuyện khác không cần phải lo lắng, đã có anh ở đây rồi."

Trình Thiên Lí ngoan ngoãn gật đầu.

Trình Nhất Tạ cho rằng Trình Thiên Lí cùng lắm chỉ nổi hứng lên vậy thôi, ai ngờ sau khi khỏi bệnh cậu nhóc thực sự bắt đầu xem phim kinh dị, hơn nữa còn mỗi hôm một phim, ngày ngày quấn chăn co ro trong phòng khách, không khác nào con chim cút.

Trình Nhất Tạ thấy bất lực nhưng cũng không khuyên em trai, có điều lá gan này của Trình Thiên Lí này lá gan chỉ sợ là có luyện cũng không to lên được.

Nhưng thực lực Trình Thiên Lí kém, nhưng nhóc lại rót vào Hắc Diệu Thạch một loại sức sống mới.

Khi bọn họ bị thế giới khủng bố trong cửa hành hạ tới tê liệt thì Trình Thiên Lí hoạt bát tựa như cây cọ vẽ, tô điểm cho Hắc Diệu Thạch đủ loại sắc màu phong phú, khiến nơi này tràn đầy sức sống.

Nếu có thể tiếp tục cuộc sống như vậy thì tốt biết mấy, Trình Nhất Tạ đã nhiều lần nghĩ như vậy, nhưng có một số việc không phải trốn tránh là có thể chạy thoát.

Mọi thứ đã thay đổi ở cánh cửa thứ bảy của Trình Nhất Tạ.

Cửa kia cực kỳhung hiểm, Trình Nhất Tạ là người sống duy nhất, khi cậu chật vật thoát khỏi nơi đó thì lại nhận được một mảnh giấy khác.

Manh mối về cánh cửa tiếp theo được viết chi tiết trên mảnh giấy.

Lúc ấy Trình Nhất Tạ không có ý thức gợi ý này đã mang đến thay đổi cho quỹ đạo cuộc đời cậu, cậu vẫn còn thấy mình may mắn vì mình đã trốn thoát một lần nữa, may mắn vì mình đã có được manh mối cho cánh cửa thứ tám, may mắn vì lại có thể nhìn thấy Trình Thiên Lí một lần nữa.

Rất lâu sau đó, khi cậu nhớ lại khoảnh khắc này mới phát hiện lúc ấy mình đang đứng trước ngã rẽ của số phận.

Vận mệnh một bên là địa ngục, bên kia, cũng là địa ngục.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật