[Đồng Nhân] Husky và sư tôn mèo trắng của hắn

Sau 5 năm - Sư tôn sao chẳng nhớ gì cả



Bọn họ về Tử Sinh Đỉnh được vài ngày đã kịp đến dịp tưởng nhớ những người đã bỏ mạng tại trân Thiên Liệt năm ấy, hằng năm Tiết Chính Ung vẫn làm một buổi lễ nho nhỏ, thắp nhang cầu khấn cho bọn họ, chúng đệ tử tập hợp đầy đủ.

Vì đã thống nhất trước là sẽ im hơi lặng tiếng để theo dõi tình hình, vậy nên mấy ngày này trôi qua cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trong lòng hai người Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh tự hay thấy giật mình.

Cũng có chút rạo rực nhung nhớ.

Mặc Nhiên rất hổ thẹn, hắn bị tội lỗi làm cho ngộp thở. Mỗi lần nghĩ đến Sở Vãn Ninh đáng lẽ đều đang không khống chế được mà nở nụ cười, nhưng nỗi nặng nề kia ngay lập tức kéo hắn xuống, làm hắn không dám tiếp tục tơ tưởng.

Ngươi nghĩ mình là thiếu niên mới biết yêu lần đầu thật sao? Tự cho rằng mình đang mang tình cảm trong sáng thuần khiết lắm sao? Không biết xấu hổ.

Lúc đối diện với sư tôn mình hắn lại càng khổ sở, cứ phải chột dạ rằng trong ánh mắt kia liệu có chứa hàm ý gì không, giống như người đang nói dối biết rất rõ trong đám đông có một người nhìn thấu hết vở kịch của mình, lúc nào cũng sợ y lột tấm da ngụy trang của mình xuống.

Mặc khác Sở Vãn Ninh cũng bối rối, dường như y cũng đoán được Mặc Nhiên đang suy nghĩ điều gì. Từ khi y nhớ lại chuyện của kiếp trước Mặc Nhiên đều rất giữ kẽ, lúc nào cũng như nơm nớp lo sợ.

Điều này làm y cả giận, rõ ràng chính hắn là người thổ lộ, rõ ràng chính hắn ép y đối diện với tình cảm mà y che giấu bao lâu nay, vậy mà bây giờ lại dám trốn tránh, để lại một mình y không biết phải làm sao.

Đời trước đời này Sở Vãn Ninh đều nếm được rất ít vị ngọt, nói y không ham luyến là nói dối, thật ra ở chỗ sâu nhất trong lòng y vẫn khát khao cảm giác mà Mặc Nhiên mang lại, có điều dĩ nhiên y sẽ không bao giờ để lộ.

Một người sợ hãi một người cao lãnh, thật sự bọn họ đã bày tỏ tâm ý với nhau thật rồi sao? Tại sao lại còn xa lạ hơn cả khi chưa biết gì nữa?

Ngày hôm ấy các trưởng lão đều tập hợp đầy đủ để làm lễ tưởng nhớ, Sở Vãn Ninh lẫn Mặc Nhiên đều mới tham gia lần đầu, không khỏi có chút lạ lẫm.

Tiết Chính Ung cùng Vương Phu nhân dâng hương trước, sau đó đến các trưởng lão, trong số đệ tử đại diện ra năm mươi người dâng hương, còn lại đồng loạt bái tế.

Khói hương nghi ngút một góc nhỏ, mắt của nhiều người cũng đã ươn ướt. Tất cả người nằm xuống đều có người thân bằng hữu, đều có người từng nói cười bên cạnh mình, đều từng nhận được tình yêu thương. Thế sự khó đoán, chỉ trong một ngày xảy ra đại nạn, trước lúc đi có lẽ còn đang nói dở dang câu chuyện gì đó, rốt cuộc có đi không có về, câu chuyện vĩnh viễn bị bỏ dở.

Cảnh còn người mất, có ai còn hiểu cảm giác này hơn Mặc Nhiên?

Đế quân Tu chân giới một thời, thật ra muốn tìm một người trò chuyện cũng không có. Hắn muốn kéo theo nhiều người xuống Hoàng Tuyền bầu bạn, nhưng chợt nhận ra đường đi rất dài, giống như trước lúc lâm chung hắn hi vọng có thể lướt ngang qua Sở Vãn Ninh, kì thật trong lòng cũng tự hiểu rõ bọn họ cũng chỉ có cơ duyên gặp mặt một lần duy nhất trong kiếp này.

Là hắn tự bỏ lỡ, hắn không biết đi đâu để tìm lại.

Mặc Nhiên đột nhiên có hơi hoảng hốt, đưa mắt tìm Sở Vãn Ninh đang đứng trên đài cao. Nam nhân mày mắt sắc bén, nhìn từ phía sườn mặt lại có vẻ ôn nhu mềm mại, bạch y như mây bị gió đung đưa, tóc dài thật dài đen như mực.

Y chết hai lần rồi, hắn đã lỡ mất người hắn yêu nhất hai lần, thời gian phía trước vốn dĩ không còn lại nhiều, mỗi một lần mặt trời lặn lại trừ mất một ngày ở bên nhau.

Hắn còn kiêng kị cái quái gì nữa, dù có áy náy tội lỗi bao nhiêu, sau trận chiến đang lăm le trước mặt thì có lẽ đều kết thúc rồi.

Tim hắn rệu rã mà đập, trái tim gánh chịu linh hồn tàn tạ của hai kiếp, chịu không nổi mà nhói đau.

Chỉ còn một lần cuối cùng này thôi, lâu quá rồi, nhưng bọn họ chỉ có thể bên nhau ngắn ngủi thế này thôi.

Sở Vãn Ninh trải qua một buổi lễ có phần bồi hồi, cuối cùng không hiểu cũng không nhớ tại sao mình lại để Mặc Nhiên thừa lúc không ai để ý kéo ra phía sau núi, tựa bên gốc cây mà hôn môi.

Trong đáy mắt y xẹt qua mấy tia hoảng loạn, nhưng Mặc Nhiên hôn y dây dưa triền miên như mưa dầm không dứt, môi lưỡi nóng bỏng làm đầu óc y mụ mị, không thể phản kháng.

Gió đêm thổi qua lạnh buốt, trong lòng lại bị đốt lên đống lửa. Mặc Nhiên ấn nhẹ y lên vỏ cây gồ ghề, một tay giữ gáy y, một tay nắm lấy tay y, mười đầu ngón tay đan xen. Những lúc ngắn ngủi tách nhau ra thở, giữa bọn họ dường như có luồng sương mờ nhạt che phủ tầm nhìn, hun đến lúc đôi mắt phượng càng lúc càng ướt át.

Y siết chặt tay còn lại, chân đã muốn mềm xuống, nhưng lưng vẫn cố chống thẳng, mượn gốc cây làm điểm tựa để không phải ngã vào lòng hắn. Y cố gắng đào xới trong đống ký ức hỗn loạn kia hình ảnh nào đó tương tự như thế này, nhưng rất tiếc nhớ không được, hoặc có thể bọn họ trong kiếp trước quả thật chưa từng có dịu dàng mà hôn môi nhau.

"Sư tôn"

Mặc Nhiên nỉ non gọi y, vuốt ve dọc từ gáy xuống lưng. Sở Vãn Ninh phát ra tiếng hừ nhè nhẹ, nghe như không cam lòng, cũng giống như thoải mái.

Hắn áp sát cơ thể hai người lại gần nhau hơn, một chân nương theo động tác mà chen giữa hai đùi Sở Vãn Ninh, kỳ thật hắn cũng chưa có chủ ý gì, chỉ muốn làm sau dán y lên người mình không còn khe hở.

"Ngươi làm sao vậy?"

Sở Vãn Ninh nói rất nhỏ, giọng hơi khàn. Lúc chiều y bị ánh mắt nhìn chòng chọc không che giấu của hắn làm cho khó chịu không yên, hóa ra tên lang sói này đang có âm mưu với mình.

Vậy mà mình còn đi theo hắn ra đến tận đây, không phản kháng gì hết để hắn áp đảo. Quá mức hoang đường rồi.

Chỗ bị Mặc Nhiên chạm qua đều tê rần, cảm giác đó đột nhiên làm Sở Vãn Ninh nhận ra một chuyện.

Hắn không biết y quên đi những chuyện thân mật của bọn họ trong kiếp trước, có lẽ hắn vẫn cho rằng y sẽ rất tự nhiên tiếp nhận hết thảy giống như lúc xưa. Sở Vãn Ninh cháy cả da mặt mà nghĩ.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Y dĩ nhiên không thể tự nhiên mà tiếp nhận loại chuyện này, càng không thể nói cho hắn biết. Nói là nói làm sao?

Ta...

Ta làm sao? Đầu óc mờ mịt của y chỉ nghĩ được tới đó, hoàn toàn rối loạn, không biết vế sau mình có thể thêm những từ ngữ gì vào.

"Sư tôn"

Mặc Nhiên gọi hồn y về thực tại, hắn dường như cũng cảm nhận được cơ thể y đang căng cứng vì lo sợ, vì thế tự nhủ mình phải bình tĩnh lại.

"Người sợ ta sao?"

Sở Vãn Ninh thở hổn hển, ngơ ngác hỏi lại.

"Hả?"

Ái dục còn chưa tan hết, nhưng ánh mắt nam nhân trẻ tuổi đã nhuộm màu đau đớn.

"Ta biết người không thích bị động chạm, nhưng ta không kềm chế được"

Đầu ngón tay hắn đảo đi đảo lại trong lòng bàn tay y, lại dùng sức miết lên.

"Người đừng ghét bỏ ta, được không?"

Mặc dù vẫn còn đập loạn, nhưng nghe câu này trái tim Sở Vãn Ninh như muốn tan ra. Y rút bàn tay đang bị hắn âm thầm tấn công kia lại, hắng giọng một cái rồi nói.

"Ta không có ghét bỏ ngươi"

Hắn hơi cử động một chút để nhìn rõ y hơn, hạ thân sớm đã ngẩng đầu kia không biết cố ý hay vô tình cọ vào một bên đùi của Sở Vãn Ninh làm y càng hoảng.

"Làm cái gì?"

Sở Vãn Ninh tay nhanh hơn não, tàn nhẫn nắm lấy vai hắn đẩy ra.

Vừa làm như vậy, Sở Vãn Ninh lập tức hối hận.

Bởi vì y thấy trong khoảnh khắc kia, con ngươi đen láy của Mặc Nhiên nhìn y như vỡ tan thành từng mảnh, mất mát cùng đau đớn đến tột độ.

"Sư tôn?"

Mặt y đỏ thấu, sự bối rối càng làm biểu tình trên mặt như đông cứng lại, nắm tay siết thành quyền. Mặc Nhiên nhìn thấy bộ dáng không cam lòng kia của y, vừa cảm thấy khó hiểu vừa cảm thấy khổ sở.

Là hắn hiểu lầm gì đó sao? Sở Vãn Ninh làm sao có thể yêu hắn, làm sao có thể tiếp tục đồng ý để hắn làm ra mấy chuyện mạo phạm mà y luôn cho là dơ bẩn kia chứ?

"Xin lỗi người, là ta lỗ mãng..."

Hắn lui về sau một bước, ủ rũ lầu bầu. Sở Vãn Ninh còn chưa kịp nói gì, thanh niên đột nhiên ngẩng mặt lên, nụ cười xán lạn treo trên khóe môi.

"Người xem như không trách trẻ nhỏ, đừng giận ta nha"

Không hiểu sao hắn càng cười hì hì, Sở Vãn Ninh lại càng khó chịu.

"Về sau ta hứa không dám nữa, ngoan ngoãn nghe lời sư tôn"

Hắn làm như không có việc gì, gãi đầu gãi tai huyên thuyên đôi ba câu, sau đó chắp tay ra sau thong dong quay về hướng Tử Sinh Đỉnh.

"Ái chà, giờ này chắc mọi người đang ăn uống rồi, ta đói sắp chết đi được, sư tôn chúng ta mau về nhanh thôi, kẻo Tiết Mông ăn hết đồ ngon"

Giọng cười hắn khô khốc, nhưng hắn cũng không để ý, ở nơi Sở Vãn Ninh không nhìn thấy mím chặt môi. Hắn sợ mình thất bại, sợ để Sở Vãn Ninh thấy được bộ dáng sụp đổ của mình.

Lúc đảm bảo mình đã đi được một đoạn an toàn, Mặc Nhiên đứng lại, không còn sức lực để bước tiếp. Trời đất mênh mông, hắn như một khúc gỗ mục, bên trong chẳng còn lại gì.

Phía sau rõ ràng không có tiếng động, nhưng có vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, sau lưng có thứ gì vừa mềm mại vừa ấp ám kề sát lên.

Là Sở Vãn Ninh ôm lấy hắn. Mặc Nhiên có hơi mở to mắt, cảm thấy cái gì cũng không có thật.

"Ngươi có bị ngốc không?"

Họ đứng dưới tàng cây, ánh trăng không soi tới, xung quanh đều là bóng tối, chỉ có hơi thở đối phương quẩn quanh.

Làm sao Sở Vãn Ninh còn không hiểu sinh ly tử biệt, trong buổi chiều hôm nay hắn miên man suy nghĩ bao nhiêu, trong lòng y cũng xúc động bấy nhiêu. Cứ tưởng mình là hai bàn tay trắng, hóa ra lại có cả một gia tài không tưởng, làm sao còn không biết quý?

"Ta cả hai đời..."

Có lẽ vì xấu hổ, vì nghẹn ngào, hoặc là vì ái tình dào dạt, giọng Sở Vãn Ninh có hơi run rẩy.

"Đều không hối hận"

Mặc Nhiên chấn động, lần đầu tiên nghe được lời thổ lộ của Sở Vãn Ninh. Hai người im lặng rất lâu, lâu đến mức Sở Vãn Ninh bắt đầu xấu hổ. Ngay lúc y muốn nổi giận mà buông hắn ra, Mặc Nhiên đột ngột xoay người lại ôm trọn lấy y như muốn khảm vào lồng ngực.

"Vãn Ninh"

Vòng tay hắn càng lúc càng siết chặt, Sở Vãn Ninh vốn dĩ cũng là nam tử cao gầy cứng cáp, vậy mà bị hắn dễ dàng che khuất, trở nên nhỏ bé trong lòng hắn.

Nhưng y không kháng cự, không còn muốn tỏ ra mình là bề trên, không còn muốn chứng minh mình cường hãn cứng rắn nữa.

Hóa ra ái tình kì diệu như vậy, làm y cam tâm tình nguyện đến như vậy, hết thảy đều thỏa mãn.

Mặc Nhiên lại hôn y, vừa trân trọng vừa thương tiếc, cẩn thận nhấm nháp từng hương vị. Sở Vãn Ninh thừa biết kỹ thuật của mình nát đến thảm thương, nhưng y cũng có thôi thúc đáp trả, trúc trắc cắn vào môi hắn mấy lần, môi hôn vậy mà vương vấn mùi máu tanh.

Nhưng như vậy càng làm người ta cảm thấy si mê, lí trí như cánh buồm bị gió bão quật cho tơi tả, cố gắng lắm mới có thể chèo chống, bánh lái nghiêng ngã chao đảo.

"Cho ta đi"

Tay hắn vuốt ve loạn trên người Sở Vãn Ninh, bàn tay to lớn nắm hờ cổ tay y, dần dần nương theo cánh tay luồn vào trong tay áo, miết qua phần da non mịn phía trong. Hắn thông qua tay áo rộng vòng ra sau đến bả vai, muốn lột sạch Sở Vãn Ninh từ phía bên trong ra, nhưng hắn nhịn được, chậm rãi lui về.

Bấy nhiêu đó đủ để lại xúc cảm lưu luyến vô cùng trên da thịt y, máu chảy rần rật về phía dưới thân, từng mạch máu ngứa ngáy tê dại. Đôi môi ướt át của Mặc Nhiên hôn lên khóe môi y, hôn lên má, rồi đến vành tai, mê muội lặp lại.

"Cho ta, được không?"

Cho là cho cái gì?

Sở Vãn Ninh siết tay thành quyền, không nhận ra mình vô ý nắm chặt lấy một mảnh y phục của Mặc Nhiên trong lòng bàn tay. Y cũng muốn mê man rồi, thậm chí còn ảo giác thấy hơi thở của hắn hóa thành một màn sương mờ ảo, bị hắn vuốt ve đến run rẩy, hai chân không còn sức.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Sở Vãn Ninh lại đồng ý. Y ưm một tiếng rất nhỏ, nghe như tiếng hừ mũi, nhưng Mặc Nhiên nhạy bén nắm bắt được rất nhanh, càng nôn nóng hôn y.

"Về... Hồng Liên Thủy Tạ"

Y nghiêng đầu né tránh môi hôn rơi xuống như mưa, cực kì xấu hổ mà đề nghị. Lời này quả thật là lời mời gọi, là tự y chủ động dẫn sói vào nhà. Sở Vãn Ninh bị lời nói của chính mình làm cho hốt hoảng, Mặc Nhiên thì hưng phấn cực kì, cứ thế muốn bế ngang y lên.

"Người nói thật chứ?"

Mắt hắn sáng lấp lánh như sao đêm, trên mặt có nét vui mừng xen lẫn ngạc nhiên. Sở Vãn Ninh vừa nói ra đã hối hận, nhưng bây giờ làm sao rút lại lời được nữa, y đẩy cánh tay muốn bế mình lên kia, quay đầu bỏ chạy.

Khinh công của Sở Vãn Ninh rất tốt, người nhẹ như cánh én, chỉ cần đạp nhẹ lên ngọn cỏ cũng có thể bay lên cao mười mấy thước, tốc độ làm người chóng mặt. Mặc Nhiên cảm thấy máu trong người sôi sục, ánh mắt dán lên bóng lưng y không khác gì chó sói đi bắt mồi.

Để y chạy đi, như thế càng kích thích.

Mặc Nhiên im lặng đuổi theo, mấy lần vượt qua mặt Sở Vãn Ninh, sau đó tuột lại phía sau, giống như đuổi theo con mèo nhỏ, vờn qua vờn lại trước khi ngoạm vào cổ nó. Bọn họ tiến vào kết giới của Hồng Liên Thủy Tạ, lúc này hắn không kiêng dè nữa, trực tiếp áp sát lấy sư tôn mình, tay suồng sã vươn ra bóp eo y một cái.

Hành động này vừa bất ngờ vừa có ý trêu ghẹo rõ ràng, Sở Vãn Ninh giận tái mặt, quay sang định quát hắn. Nhưng Mặc Nhiên vốn dĩ đã có sự chuẩn bị, trực tiếp kê mặt mình đến gần. Y giật mình muốn đáp xuống, lại bị hắn siết lấy eo, hoàn toàn mất đà ngã nhào vào lồng ngực hắn.

"Mặc Vi Vũ!"

Hắn vô lại cười haha, rất thỏa mãn vì đạt được quỷ kế. Vòng tay hắn như gọng sắt bế ngang y lên, gấp gáp đạp cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng tối đen như mực, cửa sổ dán giấy trắng cũng chỉ hứng được chút ít ánh trăng mờ nhạt, đủ để hắn định hướng giường ở đâu. Nhưng hắn không đợi được, giữa chừng dừng lại đặt y ngồi lên bàn trà, còn mình chen vào giữa hai đùi y, cuối đầu xuống hôn.

Đầu óc Sở Vãn Ninh mờ mịt, trong lòng đếm ngược đến lúc bị dẫn lên đoạn đầu đài.

Chuyện này đang xảy ra, thật sự đang xảy ra. Hắn và Mặc Nhiên thật sự...

Thật sự đang làm cái gì, tiếp theo sẽ là gì?

Y hoảng thật rồi, giữa cơn mê man và kích thích đến làm da đầu tê dại này, Sở Vãn Ninh không có cách nào tự chuẩn bị cho bản thân. Mặc Nhiên cho rằng y quá quen với chuyện giường chiếu với hắn từ kiếp trước, y lại không thể hé răng rằng mình chẳng nhớ gì cả.

Cứ như vậy để hắn làm gì thì làm à?

Không khí ở đây quá nóng, cũng có thể vì thân nhiệt của Mặc Nhiên làm y váng vất, da dẻ như than đỏ ủi y suýt thì bỏng. Nhiệt khí dương cương cách lớp vải chạm đến nơi nhạy cảm của y, không kiêng dè mà cọ tới cọ lui. Mới bấy nhiêu đã khiến người ta giật mình rồi, đến lúc trực tiếp đối mặt chẳng phải càng khủng bố hơn sao?

Có lẽ Mặc Nhiên cũng cảm nhận được sự căng thẳng của y, vì thế động tác từ từ chậm lại, từ đám cháy rừng mãnh liệt dằn xuống thành ngọn lửa đèn lưu ly, triền miên, dai dẳng. Tiết khố của Sở Vãn Ninh đã ươn ướt, cả người bị tình dục thiêu đốt đến mức không chịu nổi.

"Đừng sợ, giao cho ta"

Sở Vãn Ninh lập tức phản xạ có điều kiện.

"Ta không hề sợ"

Rồi dường như nhận ra mình thất thố, y mím chặt môi không nói nữa. Mặc Nhiên cười khẽ, cảm thấy y như vậy thật sự rất đáng yêu.

Giường ngủ của Sở Vãn Ninh thực chất giống bàn làm việc hơn, trên đó bày cơ man các phụ kiện cùng bản vẽ. Mặc Nhiên để y ngồi trên bàn trà, còn mình thành thục đến dọn đám đồ linh tinh đó xuống đất. Đôi mắt hai người đã quen với bóng tối, nương theo ánh trăng mờ mờ có thể nhìn rõ được đối phương.

Huống hồ cả hai còn sát gần nhau đến như vậy, trán chạm trán, lông mi phớt qua mắt.

Hắn nắm lấy tay Sở Vãn Ninh, chậm rãi dẫn y lại giường. Y căng thẳng ngồi xuống bên mép, ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, bóng hắn đổ xuống tựa như núi cao, còn y chỉ là cây cỏ đợi hắn che mưa chắn gió.

Sở Vãn Ninh lại không cam tâm, trừng mắt hung dữ nhìn Mặc Nhiên. Hắn cũng không lấy làm khó hiểu, dần dần tự mình cởi y phục.

"Ngươi làm gì?"

Phần da ngực trơn nhẵn vừa lộ ra, máu Sở Vãn Ninh lại dồn hết lên mặt, hoảng hốt hô lên. Mặc Nhiên nhìn y, nhưng tay vẫn không dừng lại, mãi cho đến khi thân trên hoàn toàn lõa lồ, từng thớ cơ hiện lên rõ ràng, vừa vặn y ngẩng lên nhìn.

"Sư tôn"

Hắn làm như dụ dỗ, làm như mê hoặc, từ từ áp sát Sở Vãn Ninh, ép y phải ngã người ra sau. Trống ngực y đánh ồn ào, tim như muốn chạy lên cổ họng, dù xấu hổ đến sắp ngất đi được vẫn không cách nào dời tầm mắt đi nơi khác.

Mỹ sắc hại thân, xem như y đã được lĩnh giáo sự lợi hại của câu đó rồi.

Đùi y bị hắn tách ra, buộc phải mở rộng chân để hắn chen vào giữa, Mặc Nhiên đỡ Sở Vãn Ninh nằm xuống giường nệm mềm mại, cuối đầu hôn y, đôi tay giả vờ như chỉ đang tùy ý nương theo, rất hợp tình hợp lý mà cởi tầng lớp y phục trắng tinh ra.

Da thịt Sở Vãn Ninh bại lộ trong không khí, hô hấp của Mặc Nhiên cũng muốn đình trệ. Hắn từng nhìn qua y vô số lần, nhưng chưa lần nào làm hắn ngạt thở như lần này. Cả người y giống như quả đào ướt sương, có nơi trắng nõn, có nơi hơi ửng hồng, nhất là ở vùng cổ và tai. Môi mỏng hơi hé, đôi mắt ngược lại khép hờ, ánh nước mê man, tóc mai tán loạn lẫn trong vải trắng, một bộ dáng mời người phi lễ, khi xuống tay tuyệt đối đừng lưu tình.

Đạp Tiên Quân từng đắm chìm trong tình dục vô tận, nhưng bây giờ phát hiện ra tình yêu càng làm hắn si cuồng hơn, khoái cảm xen lẫn trong từng giây phút kề cận, từng cái đụng chạm mơ hồ.

Hắn thèm khát mà hôn y, âm thanh cũng như sũng nước. Sở Vãn Ninh siết chặt lấy trải giường, cảm nhận bàn tay nóng rực vờn qua vờn lại trước bụng, sau đó chen vào trong tiết khố.

Nơi nhạy cảm bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy, Sở Vãn Ninh phát ra tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, không để Mặc Nhiên nghe thấy, đùi vô thức khép chặt.

"Ngoan"

Hắn dỗ dành y.

"Người không cần lo lắng, đêm nay..."

Mặc Nhiên nhỏm người dậy, tay mở tiết khố của Sở Vãn Ninh ra, sau đó cuối xuống.

"Chỉ muốn làm người thoải mái"

Đại não y còn chưa kịp hoạt động, chưa kịp thắc mắc, Mặc Nhiên đã ngậm lấy dương căn của y vào.

"A.."

Lần này Sở Vãn Ninh thật sự kêu thành tiếng, đầu ngón chân cuộn chặt lại. Khoái cảm xa lạ khiến y loạn cả lên, trí não bị quét sạch.

Sao có thể như vậy, sao hắn lại làm như vậy với mình?

Sở Vãn Ninh nhổm người dậy nắm lấy bả vai hắn muốn đẩy ra, Mặc Nhiên lại càng lấn tới, cánh tay dài vươn đến trước ngực y, ấn y nằm lại xuống giường.

"Ngươi đừng..."

Đầu lưỡi đỏ tươi của hắn vờn trên đỉnh đầu, sau đó ngậm vào hơn phân nửa, mút mạnh một cái, lại tiếp tục cho cả cây vào miệng.

"A..."

Đời Sở Vãn Ninh chưa từng trải qua cảm xúc nào khó nói thành lời đến vậy, khoái cảm bẻ gãy từng đốt xương trên người y, làm y cùng đường bí lối.

Nam nhân y si mê hai đời, dù là đồ đệ hay Đạp Tiên Quân y cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến tình cảnh này. Đây là Mặc Nhiên, Mặc Nhiên đang liếm thứ đó của y, lấy lòng y, ra sức làm y thoải mái.

"Đừng, bẩn như vậy"

Mặc Nhiên kề sát mặt vào hạ thể sư tôn mình, dùng đầu ngón tay nóng rực vuốt ve dọc theo chiều dài, vuốt qua cánh mông non mềm của y, bụng đột nhiên quặn thắt. Hắn định nói gì đó nhưng lại không nhịn nổi thôi thúc, làm như chết đói mà tiếp tục cuối xuống ngậm hết vào, ra sức liếm láp, làm như hận không thể ăn luôn Sở Vãn Ninh.

Quá sức thoải mái, lồng ngực Sở Vãn Ninh phập phồng, môi răng cắn chặt. Y sợ nếu mình không khống chế tốt sẽ thật sự kêu lên thành tiếng, sống chết dùng cánh tay che kín mặt.

"Ta yêu người, nguyện ý làm như vậy vì người, làm sao bẩn được?"

Giọng hắn khàn khàn, Sở Vãn Ninh nghe mà dựng cả tóc gáy.

"Bảo bối"

Phần sau không có thêm gì, Mặc Nhiên chỉ muốn dùng hết sự yêu thương bao bọc lấy Sở Vãn Ninh, cho y cảm nhận được khoái cảm thật sự của loại chuyện này. Sở Vãn Ninh không nhìn thấy hắn hắn đang làm gì mình, nhưng mặt đã đỏ như nhỏ máu, kỹ thuật của Mặc Nhiên quá tốt làm đầu óc y đã muốn mơ mơ hồ hồ, nhịn không được hơi hé mắt ra.

Một nhìn này quả thật muốn mạng, dâm mỹ không chịu nổi. Trùng hợp Mặc Nhiên cũng ngẩng lên nhìn y, trong mắt tràn ngập sự si mê, khóe môi lại ranh mãnh nhếch lên. Hắn không lùi bước, vừa bắt chước động tác giao hợp phun ra nuốt vào tính khí của Sở Vãn Ninh, vừa cố chấp mắt đối mắt.

Sở Vãn Ninh không chịu nổi loại kích thích này, rất nhanh đã bắn ra, tinh dịch trắng đục phân nửa bắn vào miệng Mặc Nhiên, phân nửa bắn lên mặt. Hắn dùng đôi hàng mi ươn ướt nhìn Sở Vãn Ninh đang khó nhọc thở, mắt thường có thể thấy được tốc độ làn da y ửng hồng.

Mặc Nhiên thật sự muốn nuốt luôn sư tôn mình vào bụng.

Nghĩ là làm, hắn không nhịn được liếm lên người y, vừa liếm vừa gặm. Đầu óc y mê man, giữa khoái cảm khi đạt cao trào lại bị răng nanh của hắn cọ tới cọ lui, Sở Vãn Ninh lật người mình nghiêng qua một bên, cố thoát khỏi động chạm của hắn.

Người bên trên cũng không cản y lại, chỉ là y né đi đâu thì hắn đuổi theo đó, mỗi một mảng da thịt lộ ra đều bị hắn liếm láp.

"Mặc Nhiên"

Y muốn trách hắn, nhưng chất giọng kia quá đỗi nỉ non, càng giống như đang làm nũng. Mặc Nhiên ai một tiếng, hắn cũng sắp chịu hết nổi, bên dưới đã hơi đau rồi.

Muốn đặt trước cửa động của y, chầm chậm mở ra, nhẹ nhàng lách vào bên trong, vừa cọ vừa ấn, sau đó đâm đến tận cùng, rồi lại rút ra, mài lên điểm nhạy cảm mà Sở Vãn Ninh luôn không chịu nổi, làm y không cần chạm đến phía trước cũng có thể cao trào đến bắn tinh.

Trong lúc chính bản thân mình cũng không nhận ra, Mặc Nhiên gấp gáp kéo quần mình xuống, dương căn cương cứng dữ tợn lập tức bật khỏi xiềng xích, vỗ bộp một cái không mạnh không nhẹ lên đùi Sở Vãn Ninh.

Nhiệt độ quái lạ kia làm Sở Vãn Ninh giật mình, y theo bản năng muốn gạt ra, đầu ngón tay vô tình sượt qua chuôi đao đứng đầu bảng xếp hạng Tu Chân Giới.

Y cả kinh, quay phắt qua nhìn Mặc Nhiên, cả người hơi lui về sau.

Vừa rồi... là cái gì? Thật sự là thứ giống của y sao? Tại sao lại lớn tới như vậy? Sao... lại cứng như vậy?

Hô hấp Mặc Nhiên càng lúc càng nặng, hắn đè lên người Sở Vãn Ninh, dương căn đường hoàng ép lên vùng da hơi lành lạnh làm hắn thỏa mãn thở ra một hơi dài, không tự chủ đẩy đẩy một chút.

"Ngươi..."

Sở Vãn Ninh sợ thật rồi, hắn muốn làm gì? Muốn y làm giống như những gì hắn đã làm từ nãy đến giờ sao? Y cảm thấy mình không có khả năng ngậm thứ đó vào được, càng không biết phải làm gì khác.

Chết tiệt, tại sao chuyện này mà y cũng có thể quên? Kiếp trước từng trải qua, kiếp này cũng nằm mơ không ít lần, vậy mà lại bị pháp chú do chính tay mình tạo ra phản phệ đến quên có chọn lọc thế này.

Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Y sứt đầu mẻ trán nghĩ, sợ Mặc Nhiên sẽ làm ra chuyện gì không tưởng tượng nổi. Nhưng hắn chỉ ma sát với da thịt y, hoàn toàn không có ý định tiến xa thêm, cơ bắp hắn cứng đờ, dường như đang rất dùng sức khắc chế điều gì.

Mặc Nhiên lại hôn y, tay vuốt ve khắp thân thể.

"Sư tôn, thoải mái không?"

Tay hắn rất biết nặng nhẹ, vừa vuốt vừa xoa, chỗ nào cần thiết thì miết nhẹ một cái, làm Sở Vãn Ninh dễ chịu đến run rẩy. Gió đêm thổi qua khe cửa hơi lạnh, hắn kéo lấy chăn gấm bên cạnh phủ lên cả hai người, kéo Sở Vãn Ninh vào lồng ngực.

Thứ nghiệp chướng kia hiển nhiên vẫn còn đang phấn chấn hừng hực, không biết xấu hổ nằm chen chúc giữa hai cặp đùi. Sở Vãn Ninh tuy rằng rất mờ mịt, cũng có ý định bỏ chạy, nhưng bản năng cùng ham muốn của y dành cho Mặc Nhiên kéo y trở lại, nói cho y biết Mặc Nhiên vẫn còn khó chịu, vẫn chưa đạt được khoái cảm như y vừa trải qua.

Với lại, như thế này là xong rồi sao? Đoạn sau... không còn gì nữa à?

Sở Vãn Ninh nằm không yên, cứ cựa quậy trong ngực hắn, nhưng cũng không đẩy hắn ra.

Trong phút chốc Mặc Nhiên có hơi hiểu lầm.

Hắn nghĩ Sở Vãn Ninh hẳn là khó hiểu tại sao hắn không làm tới bước cuối, dẫu sao trước đây hai người cũng từng điên loan đảo phụng vô số lần, hắn lại sợ Sở Vãn Ninh hiểu lầm thành mình có ý định xa cách gì đó.

"Chúng ta cứ từ từ, thân thể người cũng cần phải thích ứng lại từ đầu"

Lần đầu tiên ở kiếp trước cả hai người đều không dễ chịu gì, sau đó Sở Vãn Ninh còn phát sốt, môi miệng nứt nẻ, qua mấy ngày cũng không xuống giường nổi, tới bây giờ hắn còn chưa quên.

Từ đây về sau hắn chỉ muốn y được thoải mái, được khoái cảm cực hạn, dần dần dẹp bỏ bóng ma tâm lý của y với chuyện này.

Quả nhiên hai bên tai Sở Vãn Ninh đỏ thấu, may mà hắn không nhìn thấy. Y áp mặt vào lồng ngực vững chãi của Mặc Nhiên, ngửi mùi hương cơ thể hắn, cảm thấy vừa thỏa mãn lại vừa bất mãn.

"Thật ra..."

"Hửm?"

Tai chó Mặc Nhiên vểnh lên, rất kiên nhẫn đợi y mở miệng.

Y giằng co không biết mất bao lâu, cuối cùng cũng đem chuyện pháp chú của lư hương nói ra, nói rất nhỏ, Mặc Nhiên dường như phải nín thở mà nghe.

"Vậy nghĩa là... người..."

Mặc Nhiên ngạc nhiên quá đỗi, vừa lo lắng vừa kinh hỉ. Sở Vãn Ninh tạm thời quên ký ức về chuyện đó, vậy có nghĩa là hắn có cơ hội trải qua lần đầu thật sự với y sao?

Đôi bên tình nguyện, trân trọng, cẩn thận.

"Vãn Ninh, người nguyện ý sao?"

Hắn nâng cằm y lên, gấp gáp hỏi.

"Người vẫn nguyện ý sao?"

Rồi dường như tự nhận thấy mình nói lời dư thừa, Mặc Nhiên trực tiếp ngậm lấy cánh môi y, nuốt câu trả lời của y xuống bụng. Ngọn lửa âm ỉ mà hắn khó khăn lắm mới dằn xuống được lại bốc cháy lên, mạch đập đến phát đau.

Nụ hôn ướt át mà triền miên kéo hai người xuống mặt nước, mà thứ cứu mạng cuối cùng chính là đối phương. Mặc Nhiên muốn nhịn, muốn kiềm chế, nhưng hắn phát hiện cái gì mình cũng không làm được, Sở Vãn Ninh khiến hắn cực kì động tình.

Trước khi lý trí hoàn toàn bị dục vọng ăn mòn, Mặc Nhiên nhanh chóng chóng người dậy đè lên người y, đẩy cặp chân thon dài của y lên.

"Làm gì?"

Sở Vãn Ninh hơi hoảng, mờ mịt nhìn hắn.

"Làm người, người không hiểu sao?"

"Chẳng phải ngươi nói... a"

Dương căn nóng như cây sắt nung chen vào giữa phần đùi non của Sở Vãn Ninh, đỉnh đầu va chạm với tinh hoàn vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục sau cơn cao trào ban nãy. Mặc Nhiên khàn giọng nói.

"Khép lại như vậy, đúng"

Sở Vãn Ninh bối rối làm theo lời hắn, ép chặt đùi mình lại với nhau, Mặc Nhiên dùng một tay cũng bắt được hai mắt cá chân y lại, gác cả hai chân thon dài lên một bên vai, thuận lợi đưa đẩy.

Lực eo của hắn rất tốt, mãnh liệt đưa đẩy đến cơ thể Sở Vãn Ninh liên tục bị thúc về sau.

"Bên trong người nóng quá"

Hắn thở than nói, cảm nhận vật đó của mình khiến đùi trong của y ẩm ướt, tiếng nước càng lúc càng rõ ràng.

Sở Vãn Ninh bị hắn đâm đến thất thần, trở tay nắm chặt lụa trải giường. Y không biết còn có thể làm như vậy, mà đáng xấu hổ hơn là bản thân y lại bắt đầu có phản ứng.

Mặc Nhiên nghiêng mặt sang hôn lên bắp chân y, vừa liếm vừa mút ra mấy dấu đỏ, sau đó còn thấy chưa đủ cắn nhẹ thêm mấy cái, bên dưới càng động ác liệt.

Hơi thở hắn nặng nề, đôi mắt bị dục vọng thiêu đốt, dĩ nhiên hoàn toàn không cảm thấy đủ. Hai chân Sở Vãn Ninh mỏi nhừ, có lúc còn bị hắn xách lên cao, mông không chạm được đến giường. Ngay lúc đó Mặc Nhiên lật sấp y lại, hắn cầm lấy dương căn của mình, cố tình để quy đầu đâm vào phần xương cùng, từ từ men theo khe hở giữa hai cánh mông chen xuống.

Sở Vãn Ninh úp mặt vào gối, hoàn toàn bị động dưới đụng chạm của hắn, mông vô thức hơi vểnh lên. Lúc đỉnh đầu cọ qua lối vào, y giật mình muốn nhổm dậy, nhưng lại bị hắn đè gáy xuống.

"Đừng sợ, ta không vào"

Giọng hắn khàn khàn, rất dễ nghe.

Sự bất mãn làm Mặc Nhiên muốn tìm cách tự thỏa mãn một chút, hắn không tiến vào, nhưng phần đầu ẩm ướt hơi chọc vào cửa động, sau đó nhanh chóng tìm đường xuống phần đùi non, gấp gáp ma sát. Hắn sắp chịu không nổi nữa, thật sự rất muốn xâm phạm Sở Vãn Ninh, rất muốn lặp lại lời nói trong kiếp trước.

"Sở Vãn Ninh, ngươi đã là người của bổn tọa rồi"

Nhưng hắn ép mình phải nhịn, trong cơn nghẹn càng đâm rút nhanh hơn, đến nỗi Sở Vãn Ninh cảm thấy làn da nhạy cảm nơi đó bỏng rát. Hắn cuối người, rải những cái hôn như mưa lên tấm lưng trần tuyệt mỹ của Sở Vãn Ninh, bàn tay không yên phận mò đến tính khí đang dần dần ngẩng đầu phía trước.

"Không cần... a..."

Bên dưới hai người đều ướt đẫm, xúc cảm trơn trượt.

"Không cần, ta vừa mới..."

Sở Vãn Ninh muốn né tránh, nhưng Mặc Nhiên không tha cho y, tay bắt đầu cử động.

"Đến, cùng với ta"

Y mím môi chịu đựng khoái cảm lại ập tới như sóng đánh, trong cơn mơ hồ thậm chí còn ảo giác cho rằng Mặc Nhiên đã hoàn toàn đâm vào bên trong, không ngừng chiếm đoạt y.

Trong phòng có ánh sáng mờ mờ, âm thanh lại nhớp nhúa dâm mỹ, còn nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ.

Qua một lúc lâu, Sở Vãn Ninh rốt cuộc không chịu nổi bắn đầy tay Mặc Nhiên. Cả người y run rẩy, hai tay siết chặt lấy lụa trải giường, bí bách đến mức hất cả gối đầu xuống đất.

"Hưm... Mặc Nhiên.."

Nghe Sở Vãn Ninh gọi, Mặc Nhiên không cầm lòng được, hắn đâm rút thêm mấy mươi cái nữa, dương vật mấy lần trượt khỏi kẽ đùi, bị hắn gấp gáp chen vào lại. Đến khi đủ khoái cảm, hắn kề sát quy đầu đến cửa động, ồ ạt xuất ra.

Tinh dịch vừa nóng vừa nhiều, hình như có một ít chảy vào bên trong, kích thích đến mức Sở Vãn Ninh cuộn tròn cả ngón chân lại, tay tê rần mất cảm giác.

Mặc Nhiên cũng như thất thần, ôm chặt lấy Sở Vãn Ninh một lúc lâu.

Hai người dần dần ổn định hơi thở lại, cơ thể trần trụi dán vào nhau. Mặc Nhiên vuốt tóc y, vuốt xuống lưng, nhẹ nhàng vỗ về.

"Vãn Ninh, ta yêu người"

Không biết đã nói bao nhiêu lần trong lòng, nhưng vĩnh viễn sẽ không đủ, một chữ yêu cũng không thể nào nói cho Sở Vãn Ninh biết tất cả chân tâm của hắn.

"Ta yêu người, thật sự rất yêu người"

Từ trong ra ngoài Sở Vãn Ninh đều trở nên mềm mại, y vòng tay qua ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói.

"Ta cũng vậy"

"Ta cũng yêu ngươi"

Giữa lúc bốn bề im ắng không còn tiếng động, nước mắt Mặc Nhiên lặng lẽ chảy về một bên sườn mặt, từng giọt lẫn vào tóc mai, chảy xuống vành tai lạnh buốt.

Mỗi một lần bên người đều sẽ bị ít đi một lần, Vãn Ninh ơi Vãn Ninh, ta còn có thể lấy gì ra đổi đây?

Sở Vãn Ninh vỗ lên lưng hắn, ân cần như dỗ dành.

"Ngủ đi"

Đêm rất tối, cũng rất dài, may mắn còn có người bên cạnh nắm lấy tay ta.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật