Nhân Gian Không Dài Chớ Buồn Lâu ♧ [Cổ phong ※ Phụ tử] ♤[Hoàn]♤

9 + Hoàn



Bên kia làn sương mù bay là đà trên sông Vong Xuyên, ta nhỏ giọng hỏi:

"Tiểu hòa thượng! Ngươi tại sao lại ở nơi nầy?"

Liên Chu nháy mắt mấy cái, cười nhưng không nói.

Ta bất chợt đưa tay xoa xoa bụng dưới vốn cho rằng mình sờ vào miệng vết thương dữ tợn thế nhưng lại sờ đến một mãnh hư vô.

Liên Chu đang lội qua vũng nước đến gần ta.

"Tòng Dung! Phía trước chính là Cầu Nại Hà, ngươi tiếp tục đi qua hay là quay đầu lại ?"

Màng sương đột nhiên khép lại, thanh âm hắn mông lung, ngậm tràn hương vị đầu độc.

"Ngẫm lại xem.... ngươi mới mười sáu tuổi, ngươi còn rất nhiều thời gian tươi đẹp. Ngươi cùng phụ thân ngươi mơ hồ giằng co nhiều năm như vậy, nhân lúc này, ngươi liền buông tha ngươi.... thời gian còn lại..... Hứa Tòng Dung! Hứa Tòng Dung! Ngươi bỏ được sao?"

Tay của ta hình như run lên dữ dội.

Quả thật sau khi chết qua một lần, ta không dám chết lại lần thứ hai. Thanh âm Liên Chu như có kỳ dị, mị hoặc làm ta ức chế không nổi. Nổi nhớ tới đêm xuân mưa phùn rơi trệ mái hiên tông tông, nhớ tới tiếng vó ngựa tùy ý lướt gió, hương vị ngọt ngào của những viên hồ lô vừa mới ra lò.....

Đúng vậy a! Ta còn quá trẻ. Liên Chu nắm lấy tay áo của ta đi ngược lại dòng sông Vong Xuyên. Ta ngây ngẩn, đần độn đi theo sau lưng hắn, một lần nữa đi qua Hoàng Tuyền Lộ, vượt qua Quỷ Môn Quan.

Ta thấy một tiểu viện dưới núi, ta nhớ rõ ràng khi ta đi vẫn đang trong thời tiết của tháng ba mà bây giờ trở lại cỏ cây tốt tươi, hoa trên núi đã nở rực rỡ.

Đã rất lâu ta không có bị ánh nắng mặt trời xuyên qua đầu, ta đưa tay che lại mắt, ngớ ngẩn hỏi một câu

"Liên Chu! Ta lại trải qua một giấc mộng dài sao?"

Phía sau ta đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, ta một bước bước vào hư không, bên tai còn vang vọng tiếng Liên Chu cười nói

"Phục sinh sau khi chết là hồi sinh, cái gì đang mơ?"

Ta đột nhiên mở mắt ra liền thấy một bức tường trắng, tấm rèm xanh ở trên đầu và cơn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi vào cửa sổ giống như trong buổi chiều tỉnh dậy sau vô số giấc ngủ trưa, êm đềm, bình thản.

"Tòng Dung! Tòng Dung?"

Đột nhiên truyền đến thanh âm kinh hỉ của Hứa Vân Tri bên cạnh, sau đó một phòng chiếu cố loạn lên, tiếng người phân phó, tiếng nói ầm ĩ. Ta mới biết được, ta đây một hồi mê man khoảng chừng hơn hai tháng. Nhắm mắt vẫn đang là cảnh tượng đầu xuân, mở mắt đã là ánh nắng giữa hè chói chang.

Mà Hứa Vân Tri, hai tháng trước vẫn một đầu tóc đen xanh, hôm nay đã trộn lẫn một mãng lớn tóc trắng bạc phơ.

▪️▪️▪️

Ta rút đao tự đâm lần đó, vốn đã mang hết ý chí phải chết, tuy nhiên mai mắn sống sót cũng là hung hiểm vạn phần.

Ta bắt đầu tĩnh dưỡng đến buồn chán. Đại phu nói một đao kia trọng thương đáy lòng, lụm về được cái mạng đã là vạn hạnh, đừng có mơ tưởng được phục hồi lại như cũ. Cũng có nghĩa quãng đường còn lại của ta phải mang theo một thân thể ốm yếu, bệnh tật triền miên. Mỗi bữa ăn đều phải cẩn cẩn thận thận và hơn thế nữa là không thể nào tập luyện võ công.

Thời điểm nghe đại phu nói như vậy, ta im lặng nằm ở trên giường, trong nội tâm thoáng có chút thất lạc, mất mát liền trở về lạnh nhạt, tiếp tục há miệng uống từng muỗng từng muỗng cháo Hứa Vân Tri đang đúc đến.

Ngược lại Hứa Vân Tri, muỗng trong tay đập mạnh vào chén cháo, thần sắc tâm tình bất định. Mười năm trước, khi tiểu thúc vì ta mà chết, một sợi gông xiềng từ đó về sau suốt hơn ba vạn sáu trăm cả ngày lẫn đêm không thể giải thoát. Cho đến hôm nay, sau khi chết qua một lần coi như đã trả xong món nợ này cho đời..... Ta mới cảm thấy thoải mái nhẹ nhỏm.

Ta nuốt xuống muỗng cháo cuối cùng, khẽ nói.

"Phụ thân! Ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Hứa Vân Tri ôm lấy ta, kê một cái gối đầu sau lưng, ta ôm lấy cánh tay hắn không chịu buông ra, nhỏng nhẻo nói.

"Phụ thân! Cùng ta nói chuyện một chút, có được không?"

Hứa Vân Tri cười ôn hòa, điều chỉnh tư thế để cho ta nằm trong ngực hắn được thoải mái hơn và nói.

"Tốt!"

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng thật chua xót, nhịn không được đưa tay sờ sờ mớ tóc mai của hắn.

"Phụ thân, ngài tóc trắng thiệt nhiều."

Hứa Vân Tri không nói lời nào, hồi lâu mới nói.

"Hôm nay đại phu nói những lời kia, con đừng để trong lòng. Con còn nhỏ như vậy có thể nào sẽ....? Phụ thân sẽ tìm mọi cách để cho con thật mạnh khoẻ, nghe được không ?"

Ta cười cười.

"Từ nay phụ thân không cần lo lắng phải đuổi ta đi. Tòng Dung đành phải cả đời đỗ thừa người, bám lấy người cả đời."

Hứa Vân Tri không có tiếp lời, đem đôi môi dán lên tóc của ta. Ta cảm giác thật rõ ràng thân thể hắn rung rung, nhịn không được xoay tay lại ôm lấy hắn, thì thầm.

"Phụ thân chuyện đã qua đừng nên nhắc lại, chúng ta đều phải quên nó đi, có được không ?"

Trong mười năm qua, ta cùng Hứa Vân Tri tự mình sa vào trong thế giớ buồn vui của riêng mình, không chịu ngẩng đầu. Thẳng đến sinh tử, mười sáu cảnh tượng liên tục thay đổi, ta đứng một bên dưới góc độ của người thứ ba quan sát cả đời này, ta mới phát hiện, bên trong mười sáu năm này, chúng ta đều bị bi thương che mờ ánh mắt..... làm cho mắt bị đui mù. Chúng ta thật sâu tự trách, lại trách cứ lẫn nhau, chúng ta không thể tha thứ mình cũng như không thể tha thứ cho đối phương, chúng ta tra tấn chính mình lại giúp nhau tra tấn. Giống cái vòng lẩn quẩn, càng trầm luân càng điên, càng điên càng trầm luân.

Cuộc sống của chúng ta thật sự đã bị áp lực quá lâu, không thể chờ đợi được .... rất cần một tia ánh sáng chiếu rọi.

Cả phòng yên lặng, sau nửa ngày ta mới nghe được Hứa Vân Tri mở miệng

"Tòng Dung! Cha vẫn luôn hy vọng con lúc nào cũng mạnh khoẻ, vui vẻ. Con đáp ứng cha, vĩnh viễn....... vĩnh viễn đừng bao giờ xem nhẹ sinh tử nữa. Nếu như con có cái gì sơ xuất.... Con.....!"

Hắn đột nhiên nghẹn ngào, lòng ta cũng rung lên, sau đó chợt nghe một thanh âm trầm thấp, giống như than thở, lại giống như tự nói.

"Con muốn cha sống thế nào......"

▪️▪️▪️

🍂 10. Hoàn 🍂

Ta đã dần dần khá hơn, đã có thể vịnh tường chậm rãi đi lại. Từ sau khi ta tỉnh lại, Hứa Vân Tri đối đãi với ta vô cùng tốt như hữu cầu tất ứng, đáp ứng mọi yêu cầu ta đưa ra.

Ta không biết đây có thể coi là một loại đền bù. Có đôi khi ta dựa cửa ngắm hoa dạ hợp ngoài sân, cảm giác mười năm trôi qua như một trận ảo mộng, đần độn, không biết vì sao. Chẳng qua tất cả giống như vết sẹo trên bụng này của ta thật khó có thể thay đổi và không bao giờ phai.

Ta đưa tay cầm lên một đóa hoa dạ hợp để lên trước mắt, mặt trời phản chiếu qua từng cánh hoa chiếu thẳng vào mi mắt của ta, ta thấy ở đầu đường nhỏ Liên Chu thật tiêu sái đi đến.

Trong thời gian này Liên Chu đến thăm ta rất nhiều lần. Ta sau khi thần trí thanh tỉnh, câu đầu tiên ta hỏi hắn chính là lần gặp mặt trước Vong Xuyên.

Liên Chu chỉ một bộ mặt kinh ngạc nhìn ta, mỗi lần ta hỏi đến hắn đều kinh ngạc như muốn đi gọi đại phu.

Ta dần dần thoải mái hơn cũng không để ý đến việc đó nữa. Có lẽ từng màng trước Vong Xuyên chỉ là một giấc mộng dài. Trong mộng như thế nào, sau khi tỉnh mộng liền quên sạch sẽ.

Liên Chu đưa tay nhặt lấy hai chiếc lá dạ hợp, cúi đầu hỏi ta.

"Nghe nói ngươi muốn rời đi."

Ta gật gật đầu.

"Có câu nói quê hương khó rời, lá rụng về cội, mười năm rồi.... cần phải trở về. Sau này nếu như ngươi có đến Cô Tô, ngàn vạn nhớ tới tìm ta."

Liên Chu cười cười, tiện tay đem lá cây trong tay vò thành một cục.

"Thật ra, Ngươi vốn là thiếu gia của một tiêu cục lớn, gia tài ngàn vạn lượng, một cái thôn nhỏ này vốn không phải nơi của ngươi."

Ta cúi đầu không nói lời nào.

Liên Chu thở ra một hơi, bước lên một bước kéo ta vào người ôm một cái.

"Tòng Dung! Bảo trọng!"

Ta nhịn không được nói nhỏ.

"Hòa Thượng ta hỏi ngươi một câu, ngươi không cùng ta trở về ?"

Liên Chu lặng yên trong chốc lát, đột nhiên cười to lên.

"Hứa Tòng Dung! Một giấc mộng mà thôi, ngươi nói đó là thật hay là giả ?"

Là thật là giả, là tà hay là chánh?

Ta mở mắt thật to một ý niệm thoáng qua ta cũng liền mở miệng cười to.

▪️▪️▪️

Ngày rời khỏi Trữ Thủy Thôn là một ngày rất đẹp. Ta ngồi trên xe ngựa, trên người phủ áo choàng của Hứa Vân Tri. Ta nói:

"Phụ thân! Bây giờ thực sự phải đi, ta có chút không nở bỏ nơi này!"

Hứa Vân Tri cười cười, đem áo choàng quấn ta chặt hơn như sợ gió sáng sớm mang theo hơi sương thâm nhập vào cơ thể ốm yếu sẽ hại đến thân thể của ta.

Hứa Vân Tri nói, tại Cô Tô hắn đã tìm xong rồi danh y cho ta, chờ ta sau khi khỏe lại hắn sẽ đích thân dạy ta tập võ.

Ta không biết có phải hay không hắn đang dỗ dành ta, cũng không biết thân thể ốm yếu này của ta có thể có một ngày có thể luyện được kiếm hay không. Dù thế nào đây cũng là một hy vọng không phải xấu.

Chuyện đã qua không thể can ngăn, chuyện sắp đến không biết trước được.

Sắc trời ngày càng sáng rỏ, ánh mặt trời đã làm tan đi những đám sương mù trên núi, bên kia khe suối vang vọng lên tiếng cười đùa ca hát của các thôn nữ trong thôn.

*Mùa Xuân không dài, cuộc đời mỏng manh như sợi tóc, nhân gian không dài chớ buồn lâu. Ai bảo năm năm tháng tháng thức thâu đêm, hai người suy ngẫm riêng phần mình......*

Mấy bánh xe ngựa vẫn xoay tròn đè nát bùn đất sau cơn mưa, một đường chạy về Thành Cô Tô. Đó là cố hương của chúng ta, có lâu đài Yên Vũ cùng rượu Kỳ Hạnh Hoa, người dân Cô Tô giống như mặt trăng và người già cần quay trở về.....

🔹🔹🔹

2020.5.10


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật