[Trans-fic] Động vật xã hội - Văn Hiên

04



Niềm vui của Lưu Diệu Văn nhanh chóng bị dập tắt bởi sự lạnh nhạt của Tống Á Hiên. Hắn và cậu nhiều lần bước qua nhau trên hành lang nhưng cậu không thèm đếm xỉa đến hắn, tỏ ra lạnh lùng như không quen biết. Hắn cũng nhiều lần đến lớp tìm cậu nhưng chẳng bao giờ gặp được.

Lưu Diệu Văn biết Tống Á Hiên đang cố tình khiến mọi thứ quay trở lại như cũ. Cậu luôn như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ nhiều, sợ hãi rất nhiều, và luôn muốn tự mình chịu đựng, gánh vác. Hắn chỉ muốn nói với cậu rằng cậu không một mình, thời gian không thể quay trở lại và hắn cũng không muốn quay lại.

Hắn và cậu đã được sắp đặt phải sống trong sự kì thị của mọi người, nếu là người khác muốn tránh né thì cứ việc, riêng hắn sẽ không tách rời khỏi cậu.

Lưu Diệu Văn bị bỏ rơi mất mấy ngày. Chiều chiều hắn vẫn đứng dưới chân tường phía ngoài sân thể dục, hút vài điếu thuốc và chờ đợi một ngạc nhiên "từ trên trời rơi xuống", nhưng chờ mãi đến tận tối muộn vẫn không thấy ai.

Rốt cuộc hắn tìm được cậu tại quán bar.

Lưu Diệu Văn đẩy cửa bước vào trong. Chào đón hắn không còn là giọng hát ấm áp như mọi lần mà thay vào đó là âm thanh thủy tinh bị đập vỡ.

Một gã đàn ông say xỉn đang vung chai rượu và lớn tiếng chửi rủa. Tống Á Hiên đứng ở một góc, ánh mắt đầy vẻ kích động. Quản lý bước lên cố gắng xoa dịu gã đàn ông và tìm cách để cậu đi trước.

Trong chớp mắt, Lưu Diệu Văn thấy gã đàn ông giơ cao chai rượu vói về phía Tống Á Hiên qua bả vai người quản lý. Hắn giật thót, không kịp suy nghĩ vội lao đến chỗ cậu vừa lúc chai rượu giáng xuống.

Lưu Diệu Văn hít một hơi đau đớn, vươn cánh tay chống lên bức tường đằng sau Tống Á Hiên bao bọc lấy cậu. Hắn mỉm cười nhìn xuống gương mặt cậu bên dưới: "Tôi lại tìm thấy cậu rồi."

Những mảnh vỡ thủy tinh cắt vào bên cổ hắn, máu rỉ ra thấm đẫm cổ áo, nhỏ xuống mặt Tống Á Hiên.

"Diệu... Văn... Diệu Văn... Diệu Văn..."

Tống Á Hiên run rẩy gọi tên hắn, nước mắt ứa ra hòa vào vệt máu dính trên má. Lưu Diệu Văn không cầm cự được ngã vào lòng cậu.

Quản lý hối thúc họ mau rời khỏi quán bar. Cậy cố gắng bình tĩnh dìu hắn bước ra ngoài.

Cậu vừa đi vừa khóc, lo sợ hắn sẽ ngã quỵ hoặc cậu vô tình chạm vào vết thương khiến hắn đau đớn.

"Vết thương ở cổ chứ không phải ở chân, cậu cứ buông ra tôi vẫn có thể đi được." Lưu Diệu Văn trấn an cậu, đau đến mức lại phải hít thêm một hơi. Hắn tựa vào người Tống Á Hiên nhưng cố không dồn quá nhiều trọng lực.

"Tôi xin lỗi..." Tống Á Hiên lắp bắp mấy chữ, nói trong tiếng đứt quãng, "Tôi sẽ đưa cậu... đến... bệnh viện.."

Lưu Diệu Văn chạm vào tóc cậu, cảm thấy có chút buồn cười. Rõ ràng người bị thương là hắn, vậy mà cậu khóc nức nở như thể cậu mới là người bị đau. "Tôi không đến bệnh viện đâu. Vết thương không đến nỗi nghiêm trọng, chỉ trầy xước chút thôi. Đưa tôi về nhà cậu rồi giúp tôi băng bó là được."

Tống Á Hiên nghe vậy liền mắng hắn, "Cậu đừng nói nhảm! Vết thương do thủy tinh ghim vào có thể bị nhiễm trùng, sao là chuyện nhỏ được!"

Lưu Diệu Văn bị mắng bèn dụi đầu cọ cọ vào cổ cậu, "Thôi thôi tôi biết rồi, Tống Á Hiên..."

"..."


Tống Á Hiên cầm chìa khóa tra vào ổ với bàn tay run rẩy. Lưu Diệu Văn bèn đặt tay lên tay cậu giúp đỡ, được bàn tay hắn phủ lấy, chiếc chìa khóa trên tay cậu dễ dàng khớp vào và tách một cái mở được cánh cửa.

Tống Á Hiên biết như vậy thật không có nguyên tắc, nhưng cậu cũng không biết làm thế nào với Lưu Diệu Văn. Hắn dường như đã trở thành một điểm yếu của cậu, mọi hành động lời nói của hắn đều ảnh hưởng cậu ghê gớm.

Những chuyện trước đây Tống Á Hiên không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ cậu đã rời khỏi căn biệt thự to lớn ấy. Chuyện duy nhất mà cậu nhớ rõ là đòn roi của ba quất lên người mình.

Câu chuyện mà Lưu Diệu Văn kể về trò chơi trốn tìm ngày đó chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Nhưng khi cậu tỉnh lại, mọi thứ chỉ còn là cảm giác mơ hồ, đến nỗi cậu không biết Lưu Diệu Văn trước mặt kia là thật hay là mơ.

Tống á Hiên mở tủ quần áo lấy ra hộp thuốc, lục lọi tìm kiếm.

Lưu Diệu Văn ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh quen thuộc khiến hắn nhận ra đó là sân thể dục của trường, bèn tặc lưỡi cảm thán "Nhà cậu gần trường như vậy, bao nhiêu hoạt động ồn ào vọng vào hết thì sao!"

Tống Á Hiên dùng bông gạc giúp hắn lau vết thương, "Căn nhà này cũ rồi, giá rẻ nên đành chịu, không được tiện nghi."

"Nhưng tôi lại thấy rất thoải mái." Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hoe đỏ và hàng lông mi dài của Tống Á Hiên, "Tôi cũng muốn sống ở đây."

Tống Á Hiên không ngăn được bật cười, cẩn thận lau vệt máu chung quanh vết thương hắn. Từ động tác tay đến ánh mắt cậu đều toát lên sự dịu dàng. "Ở đây thì có gì tốt chứ, vừa nhỏ vừa ồn, đông lạnh hè nóng, cũng không có cái sân lớn như ở nhà cậu."

Không gian chỉ còn tiếng cười trong veo của cậu và tình cảm dâng lên trong mắt hắn. Ánh trăng len qua khung cửa sổ mang theo một luồng gió lùa vào tóc Lưu Diệu Văn, khiến tai và đáy lòng hắn ngứa ngáy.

Hắn nắm lấy bàn tay đang giúp hắn lau vết thương, tận dụng ánh trăng để nhìn thật rõ đôi mắt xinh đẹp của Tống Á Hiên cùng những đường nét trên mặt cậu, rồi tiến đến nhấm nháp hương vị trên đôi môi cậu.

Nơi môi hắn chạm vào có cảm giác như rượu ấm, vừa ấm lại vừa ươn ướt như đang thưởng thức sương mù trên núi, nhưng mềm mại hơn và xuyên thấm đến trái tim. Còn đối với cậu, trước mắt như hiện lên một làn sương mờ, mũi ngửi thấy hương vị thuốc lá, và cảm giác dòng suối róc rách tuôn trào nơi đầu lưỡi.

Lưu Diệu Văn hít một hơi thật sâu và rời khỏi môi cậu. Đôi mắt đen của hắn nhìn vào ánh mắt trong suốt của cậu.

"Vì ở đây có em."

Lưu Diệu Văn đã được thỏa mong ước, hai người cùng nằm chen chúc trên chiếc giường trò chuyện suốt đêm, không ai chịu ngủ trước. Mãi đến khi Tống Á Hiên kiệt sức dần chìm vào giấc ngủ với hơi thở ổn định, Lưu Diệu Văn mới vòng tay ôm lấy cậu rồi cũng từ từ khép mắt lại.

Hôm sau cả hai cùng đến trường, hai bàn tay đan vào nhau mặc kệ ánh mắt soi mói hay lời xì xầm của những người chung quanh, giống như trên thế giới này trong mắt họ chỉ còn có đối phương.

Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên đến cửa lớp học, lúc đi ngang qua phòng giáo viên thì trông thấy một cặp phụ huynh đang giận dữ mắng vốn thầy chủ nhiệm.

Mơ hồ cảm giác thấy chuyện không hay, trong lòng Lưu Diệu Văn chùng xuống. Điện thoại của Phương Thời đã bị hắn giẫm nát, có thể yên tâm hình ảnh Tống Á Hiên mặc đồ nữ không đến chỗ giáo viên được, nhưng bản thân hắn có nguy cơ vì vụ ẩu đả này mà bị đuổi học.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, hắn rồi cũng sẽ quen thôi. Chẳng phải hắn đã tìm được Tống Á Hiên rồi sao, không học ở đây nữa sau này hắn có thể dạy dỗ những ai bắt nạt cậu mà không lo bị khiển trách phiền phức.

Lưu Diệu Văn đợi hết một ngày, cuối cùng cũng được gọi lên phòng giáo viên vào giữa tiết tự học buổi tối.

Mở đầu câu chuyện là một tiếng thở dài ngao ngán của thầy chủ nhiệm, "Lưu Diệu Văn, trò không thể ngừng gây chuyện được à? Trò mới chuyển trường có vài ngày, một học sinh tốt không gây sự gì với trò cũng bị trò đánh thành như thế."

"Hắn.." Lưu Diệu Văn nghe nhịn không nổi muốn cãi lại, nhưng chữ vừa thốt lên đã bị giáo viên cắt ngang.

"Hắn hắn làm sao? Trò ấy không có sức mạnh như trò. Trò nhìn lại mình xem, học hành thì không lo, suốt ngày chỉ có cúp học đánh nhau.Trò về viết bản kiểm điểm, sáng thứ hai đọc trước toàn trường!"

Lưu Diệu Văn ngạc nhiên, "Viết kiểm điểm thôi sao?"

"Ý trò là hình phạt này còn quá nhẹ?"

Lưu Diệu Văn lắc đầu, nhưng trong lòng không thể hiểu được. Đây là trò đùa gì thế, hắn đập Phương Thời một trận tơi bời mà chỉ phải viết kiểm điểm thôi ư?

Tất nhiên hắn không viết, hắn thấy bản thân không làm gì sai, huống hồ gì đối với loại người rác rưởi như Phương Thời, muốn hắn đi xin lỗi có kiếp sau cũng đừng mơ tới.

Học sinh năm ba tan học trễ hơn những năm khác, Lưu Diệu Văn theo lời Tống Á Hiên ngồi tại lớp đợi cậu. Nhưng đợi mãi đến khi đèn tất cả các lớp học đã tắt hết vẫn không thấy cậu xuất hiện, rốt cuộc lại gặp thầy chủ nhiệm của cậu.

"Hôm nay Tống Á Hiên bị đình chỉ do đánh nhau, ngày mai mẹ em ấy sẽ đến trường làm thủ tục nghỉ học."

Lưu Diệu Văn cau mày, đôi tay dưới bàn đã siết lại thành nắm đấm. Hắn cảm thấy vết thương trên cổ nhói lên, máu cũng bắt đầu thấm ra miếng băng.

"Đánh cái đệt gì chứ! Cậu ấy mà đánh nhau sao!"

Lưu Diệu Văn biết Tống Á Hiên lại đang thể hiện. Cậu luôn sợ mẹ lo lắng, mỗi ngày đều sống thật cẩn thận, cắn răng chịu đựng mọi uất ức để có thể tốt nghiệp một cách êm đẹp. Vậy mà bây giờ lại chấp nhận gánh tội thay cho hắn.

Lưu Diệu Văn không hề thấy cảm động trước hành động này, ngược lại hắn muốn mắng cậu một trận.

"Cám ơn thầy, em đi trước đây"

Hắn xách balo lên rời khỏi lớp.

Hắn chạy qua sân trường, khi chạy ngang sân thể dục, trông thấy ánh đèn mờ mờ bên ngoài bức tường khiến bước chân hắn khẽ chậm lại. Hắn lặng lẽ nhìn quang cảnh một hồi lâu, cuối cùng quyết định băng qua sân thể dục tối đen sũng nước để tiến về phía ánh sáng ấy.

Lưu Diệu Văn trèo lên bức tường, ngồi trên đó nhìn về ánh đèn phát ra từ phòng ngủ của Tống Á Hiên. Đoạn hắn bắt tay lên miệng làm thành loa.


Sau khi về nhà, Tống Á Hiên chỉ im lặng nằm trên giường. Mẹ vỗ vỗ lưng cậu nói rất nhiều thứ, nhưng cậu chỉ muốn khóc, lại thấy mắt mình ráo hoảnh đến một giọt nước mắt cũng không ứa ra được.

Đưa mẹ về phòng xong cậu quay trở lại phòng, lúc đi ngang tủ quần áo chợt nhớ đến chiếc áo khoác màu đen, bèn lấy ra khoác vào người.

Vẫn ấm áp như lần đầu cậu mặc nó.

Tống Á Hiên mặc áo khoác ngồi bó gối trên giường, suy nghĩ có lẽ chính mình đã làm mọi thứ phức tạp lên.

Nếu cậu đã không quá cố chấp, không cố chịu đựng kể từ lần đầu tiên bị bắt nạt và nói với mẹ để nhờ mẹ giúp đỡ, có lẽ mọi đau khổ hiện tại đã không xảy đến.

Nhưng nếu cậu không cố chấp như vậy, thì có lẽ cậu và Lưu Diệu Văn cả đời cũng chỉ là những người tình cờ lướt qua nhau.

Nghĩ đến hắn, cậu vùi mặt vào áo khoác hít một hơi thật sâu, vẫn là mùi thuốc lá nhàn nhạt dễ chịu.

Đột nhiên có thứ gì cấn cấn vào eo, cậu nghi hoặc thò tay vào túi áo lấy ra một tấm thẻ học sinh. Tống Á Hiên nhìn gương mặt mình trên tấm thẻ, không nhớ được thẻ đã bị Lưu Diệu Văn lấy đi từ khi nào.

Ngoài ra trong túi còn có vài viên kẹo và một mảnh giấy nhỏ. Tống Á Hiên đọc dòng chữ viết trên mảnh giấy.

"Dành cho đứa trẻ không biết làm nũng"

Cậu bật cười, bóc một viên kẹo cho vào miệng, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc vọng vào từ ngoài cửa sổ.

"Tống Á Hiên! Mau ra đây gặp tôi!"

"Tôi luôn thích em! Không quan tâm giới tính tôi chính là thích em!"

Tống Á Hiên kinh ngạc, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài và trông thấy Lưu Diệu Văn đang ngồi trên bức tường hướng về phía phòng mình.

Cậu mở cửa sổ ra, giọng nói của Lưu Diệu Văn theo làn gió ùa vào tai cậu.

"Tôi nghĩ tôi có thể là ánh sáng của em, có thể kéo em ra khỏi bóng tối, nhưng tôi đã lầm!"

"Em mới là ánh sáng của tôi! Luôn luôn như vậy, từ trước đến giờ! Em đều là người cứu vớt tôi!"

"Cũng như bây giờ, tôi không thể sống thiếu em được! Tôi không cần em hy sinh cho tôi, tôi muốn đứng bên cạnh em! Cho dù có phải chống lại cả thế giới, tôi vẫn nhất quyết ở cùng một phía với em!"

Tống Á Hiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Diệu Văn dưới ánh trăng, chưa bao giờ cậu thấy hắn như thế.

"Tôi muốn là tương lai của em, Tống Á Hiên, tôi là tương lai của em!"


Thông thường, buổi sinh hoạt đầu tuần vào sáng thứ hai sẽ có phần phát biểu của học sinh có thành tích tốt hoặc đại diện của trường, hôm nay được thay bằng phần đọc kiểm điểm của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn chuẩn bị lên đài đứng rung rung chân, bị thầy chủ nhiệm đánh một cái "Trò làm gi thế, lên kiểm điểm phải nghiêm túc!"

"Em có chút kích động a lão sư, đây là lần đầu tiên em lên diễn thuyết!"

Thầy chủ nhiệm lắc đầu, đối với đứa học sinh mặt dày bất trị này thật sự đã hết thuốc chữa.

Lưu Diệu Văn bước lên bục, nhìn xuống bên dưới điều chỉnh tư thế một chút rồi gập người cúi đầu.

"Hôm nay, trước mặt toàn trường tôi muốn tự kiểm điểm sai lầm của mình. Tôi đã đánh bạn học, quả thật là lỗi của tôi, tôi không đúng."

Hắn lại cúi đầu lần nữa, sau đó đứng thẳng dậy nhìn hết một lượt đám đông ngồi ngay ngắn trên sân trường.

"Nhưng hắn đáng bị như vậy!"

"Không chỉ riêng hắn, mà tất cả mọi người đang nghe tôi nói ở đây đều nợ em một lời xin lỗi."

Thầy chủ nhiệm đứng dưới đài tức giận giậm chân, bấu chặt tay vịn định leo lên lôi Lưu Diệu Văn xuống, không ngờ lại bị thầy giáo tóc xoăn ngăn lại.

Lưu Diệu Văn nhận ra tình hình, khẽ chuyển ánh mắt cám ơn đến thầy giáo kia. Đoạn hắn xé bản kiểm điểm trên tay, gỡ lấy micro trên bục và đi xuống khán đài.

"Và tôi thực sự phải kiểm điểm."

Hắn bước xuống đường băng đỏ của sân thể dục với micro trong tay, tiến về phía Tống Á Hiên đang đứng bên ngoài bức tường.

"Sai lầm lớn nhất của tôi là đã không đến bên em sớm hơn."

"Hiên nhi, thật xin lỗi, tôi đã đến muộn"

Thầy chủ nhiệm đuổi theo hắn, Lưu Diệu Văn dần tăng tốc thành những bước chạy, bỏ lại sau lưng bóng tối để tiến về ánh sáng của riêng hắn.

"Hiện tại lão tử phải cùng bạn trai bỏ trốn!"

"Tống Á Hiên! Tôi thích em!"

Lưu Diệu Văn nói câu cuối vào chiếc micro như một lời tuyên bố đến toàn thế giới.

Rồi hắn nhanh nhẹn nhảy qua bức tường để gặp Tống Á Hiên, người vẫn đang đứng chờ bên ngoài từ nãy giờ. Hắn sẽ đưa cậu trốn đi, cùng nhau thoát khỏi lồng giam và quần thể xã hội vốn không thuộc về họ.

Hết.
—-
Phần cuối cuối cùng cũng ra lò sau một thời gian hơi lâu, cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ fic dịch này nhé ;)


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật