Nếu lại được thấy em!

Nếu lại được thấy em



.Thuyuuki - 2014.

I'm still there everywhere

 I'm the dust in the wind

I'm the star in the northern sky

I never stayed anywhere

I'm the wind in the trees

Would you wait for me forever?

  -------  

1. 11 giờ trưa, hắn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mở cửa bước vào nhà. Không khí mát rượi xộc ra từ bên trong khiến cái đầu đang nóng bừng của hắn dịu đi đôi chút.

Trong phòng khách, ánh đèn màu cam nhạt dịu dàng bao phủ khắp không gian, điều hoà vẫn chạy vù vù. Hắn ném đôi giày lên giá để dép rồi chậm rãi đi vào nhà, cảm thấy vô cùng kì lạ, một người siêu tiết kiệm như thím Tư mà cũng có lúc quên tắt điện và điều hoà ư?

Trong lúc hắn còn đang mải thắc mắc thì một bóng người chợt nhỏm dậy từ ghế sofa, cứ y như một con mèo nhỏ mới thức giấc, vươn hai cánh tay lên, vặn vẹo thân người mềm mại.

- Oáp...

Một tiếng ngáp dài vang lên chẳng buồn che dấu. Người đó vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm hai ba câu vô nghĩa, giọng nói nho nhỏ phát ra nghèn nghẹt hoà cùng tiếng gãi sột soạt trên đầu, nghe dễ thương vô cùng.

Hắn ngẩn người, chăm chú ngắm nhìn bóng hình quen thuộc trên ghế sofa, mỗi động tác, mỗi cử chỉ đều bị hắn thu vào tầm mắt, âu yếm dõi theo. Thậm chí hắn còn không dám thở, không dám chớp mắt vì sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc đáng yêu nào đó.

Là nhỏ sao?

Đúng là nhỏ thật!

Một cảm giác ấm áp chợt len lỏi vào trong trái tim hắn, chuyền qua từng ngóc ngách trên cơ thể rồi lan lên trên khuôn mặt, nụ cười cứ thể nở rộng trên đôi môi khô khốc của hắn. Hắn đứng đó, nhìn nhỏ, cười như một kẻ ngớ ngẩn.

Không biết bao nhiêu lâu sau, nhỏ mới chậm rãi quay đầu lại. Nhìn thấy hắn, nhỏ bật cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp phòng khách, đánh động không gian yên tĩnh của ban trưa:

- Trời ơi, nhìn cái mặt nhọ thấy mà ghê.

Thấy hắn không có động tĩnh gì, nhỏ khẽ nghiêng đầu, cau mày rồi vẫy vẫy tay với hắn:

- Làm gì mà đứng đực ra đấy vậy, đến đây ngồi đi.

Hắn như người bừng tỉnh khỏi cơn mơ, khẽ gật đầu cái rụp, chậm chạp đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh nhỏ. Mùi mồ hôi nồng đậm trên người hắn khiến nhỏ chun mũi, theo thói quen lại lên giọng rầy rà:

- Khiếp, hôi như cú ấy. Lại mới đi đá bóng về hả? Đã nói đừng đá buổi trưa rồi mà, dễ cảm nắng lắm.

Vừa nói nhỏ vừa cầm tờ khăn giấy cọ cọ vết bẩn trên sống mũi hắn, nhỏ làm việc này rất chăm chú, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, cánh môi hồng mím nhẹ, bộ dạng hệt như một cô dâu nhỏ đang chăm sóc chồng. Cái ý nghĩ hay ho này khiến hắn sung sướng chỉ muốn bật cười nhưng phải cố kìm lại, hắn chẳng muốn phá vỡ giây phút yên bình này chút nào.

Đợi nhỏ lau xong vết bẩn, hắn mới lên tiếng phân bua:

- Bình thường toàn đá chiều, hôm nay có trận quan trọng, không bỏ được.

- Xì... chỉ giỏi chống chế. Có ngày ốm ra đấy mới biết sợ.

Nghe nhỏ trách móc, hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi vội chuyển sang chủ đề khác:

- Sao cậu vào được nhà tớ thế?

- Hi hi, tớ nhảy từ ban công tầng hai vào. Phòng cậu không có đóng cửa lách. – Nhỏ nhe răng cười, đắc chí nói.

- Tự nhảy?

- Ừ, một mình. Cậu thấy tớ có giỏi không?

Nhìn khuôn mặt hớn hở của nhỏ, hắn chỉ biết gượng gạo gật đầu. Cái tính ích kỉ, chỉ muốn nhỏ dựa dẫm vào mình khiến hắn chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

Hắn nhớ, mỗi lần trèo từ ban công sang nhà hắn, dù khoảng cách rất ngắn nhưng nếu không có hắn ở bên kia đỡ, nhỏ sẽ chẳng dám trèo qua. Mỗi lần như vậy, nhỏ thường túm chặt lấy bàn tay hắn, đến tận lúc an toàn vẫn không buông. Sự ấm áp toả ra từ bàn tay nhỏ, chút nhớp nháp của mồ hôi trong lòng bàn tay, là những thứ mà hắn nhớ mãi không quên.

Vậy mà giờ nhỏ lại có thể tự mình trèo qua ban công, nhỏ chẳng cần hắn nữa, suy nghĩ này khiến hắn không khỏi hụt hẫng, lồng ngực như có một nắm đấm dội ngược lại. Thật đau.

Nhìn thấy vẻ kì quái trên khuôn mặt hắn, nhỏ khẽ nghiêng đầu, dò hỏi:

- Sao vậy? 

- Không, cậu giỏi lắm. Nhưng tớ có thể gọi công an bắt cậu vì tội xậm nhập bất hợp pháp đấy.

- Quỷ hẹp hòi. – Nhỏ làm mặt xấu với hắn rồi như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ mỉm cười mập mờ. – Tí quên, cậu có thư đấy!

- Thư á? Đâu?

- Hì, trên bàn ấy, làm gì mà vội thế, tớ không có đọc trộm đâu nhé!

Nhỏ cười tủm tỉm, núm đồng tiền chúm chím hai bên má, chiếc răng khểnh lấp ló sau vành môi trông thật xinh. Hắn bật cười, liếc nhỏ một cái rồi vớ lấy tờ giấy trên bàn. Dòng chữ xiêu vẹo của thím Tư đập vào mắt khiến lòng hắn nhẹ bẫng đi, cảm giác như có một dòng mật chảy tràn vào tim, hắn chậm rãi thưởng thức vị ngọt, sung sướng cười đến ngây ngốc.

Nheo nheo mắt nhìn khuôn mặt hớn hở của hắn, nhỏ khẽ bĩu môi, giận dỗi hỏi:

- Xem cái mặt kìa... Nàng nào tỏ tình mà sung sướng thế?

- Làm gì có. Thím Tư nhắn không ăn cơm ở nhà, bữa trưa tớ với cậu phải tự xử rồi. – Hắn gõ đầu nhỏ một cái, bật cười vui vẻ.

- Không có người nấu cơm mà trông cậu vui thế?

- Ai bảo không có người nấu cơm. Chờ tí, tớ tắm xong sẽ xuống nấu.

- Cậu nấu á? Có tin tưởng được không vậy? – Nhỏ phì cười, nhìn hắn bằng đôi mắt khó tin.

- Sao lại không, tin tớ đi. – Hắn vỗ vỗ ngực rồi chỉ tay vào tivi nói với nhỏ. – Rảnh rỗi thì xem tivi đi, chờ một lát tớ tắm xong sẽ xuống nấu cơm.

- Được, tớ chờ cậu. - Nhỏ khẽ tủm tỉm cười rồi vẫy vẫy tay với hắn.

12 giờ trưa.

Phòng ăn mát lạnh, nhỏ cố nhịn cười, chống cằm chăm chú nhìn mâm cơm trước mặt rồi khẽ liếc mắt sang khuôn mặt ngượng ngùng của hắn. Trên mâm, một đĩa rau luộc nát bét, một đĩa trứng chiên cháy đen thui và một bát nước chấm. Tệ đến mức không thể tệ hơn được nữa. Bắt gặp cái nhìn của nhỏ, hắn bật ho khù khụ rồi vội nói:

- Trông vậy thôi chứ ăn cũng ngon lắm.

Nghe hắn nói vậy, nhỏ bật cười khúc khích, khe khẽ lắc đầu rồi chợt hỏi:

- Trong tủ lạnh còn thức ăn không?

- Hả? À... còn chút thịt.

- Ừm, vậy chờ tớ một lát nhé!

Nhỏ mỉm cười rồi không để hắn kịp phản ứng đã chạy vụt xuống bếp. Lát sau, nhỏ bưng lên một đĩa thịt kho, mùi thơm nức mũi khiến hắn không kìm được mà liếm môi. Nhìn đĩa thịt hấp dẫn trước mặt đột nhiên hắn cảm thấy rất đói, bụng sôi lên ùng ục.

- Này, ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ. - Nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của hắn, nhỏ bật cười, nhắc nhở.

- Ừm... iết ồi... Ực, ủa, sao cậu không ăn? – Hắn miệng đầy cơm ngẩng đầu lên nhìn nhỏ dò hỏi, tay đẩy đĩa thịt ra giữa mâm. – Còn nhiều lắm này.

- Không cần, tớ thích ăn cái này hơn.

Nhỏ cười tủm tỉm, gắp một miếng trứng rán, đưa lên miệng cắn rồi gật gù khen ngon. Hắn khẽ lắc đầu, bật cười:

- Hâm.

- Bảo ai hâm hả? - Nhỏ lườm hắn một cái rồi chợt chớp chớp mắt, lơ đãng hỏi. - À này, cậu và bạn gái... dạo này thế nào rồi?

Nghe nhỏ hỏi, hắn cứng người lại trong giây lát, miếng cơm nghẹn đắng ở cổ họng. Lát sau, hắn cúi người xuống bát cơm, thản nhiên đáp:

- Chẳng thế nào cả.

- Nói thế mà nghe được à? Làm sao bạn gái cậu chịu được cậu nhỉ? Mà quên chưa hỏi, cô ấy tên gì? Xinh không?

- Cậu hỏi nhiều như thế làm gì?

- Đồ hẹp hòi, tớ quan tâm mới hỏi chứ bộ. Bạn bè mà... – Nhỏ bĩu môi, giận dỗi đáp.

- Chậc, quan tâm thật hay là ghen tỵ thế? Ai chẳng biết cậu lớn bằng từng này rồi vẫn chưa có mảnh tình dắt vai nào. – Hắn chặt lưỡi, bật cười trêu chọc nhỏ.

- Này, này, chẳng qua tớ không thích đấy thôi. – Nhỏ bĩu nhẹ môi, vênh mặt đầy đắc chí. – Nói cho cậu biết, có một anh trong đội tình nguyện đã tỏ tình với tớ đấy...

- CHOANG...

Tiếng bát rơi khô khốc vang lên trong không khí, cắt ngang câu nói của nhỏ. Hắn thần người, ngực như có một lực mạnh đập vào, đau nhói. Nhỏ giật mình, thảng thốt nhìn hắn rồi cũng lặng người đi, đôi mắt nhỏ trống rỗng. Hắn cúi đầu, không dám nhìn nhỏ, hắn sợ giọt nước trong đôi mắt kia sẽ tràn ra và vết thương trong tim hắn sẽ bị khoét sâu hơn. Rất sợ!

- Nguyên... tớ xin lỗi.

- Tại sao lại xin lỗi?

- Không biết. Chỉ là... tớ cảm thấy cần phải xin lỗi cậu.

Bữa ăn, cứ thế kết thúc một cách chênh vênh như vậy.

-------

2. Cày xong hai bộ movie của Gintama, hắn ngáp một cái rõ to, uể oải nhìn nhỏ hỏi:

- Thế nào, chán chưa?

- Chưa, nhưng cũng hết cái để xem rồi, ra ngoài chơi đi.

- May quá, tớ chờ mãi câu này của cậu.

Hắn thở phào, mỉm cười rồi kéo nhỏ dậy từ chiếc ghế sofa mềm mại. Nhỏ khẽ bĩu môi, lườm hắn một cái, làu bàu chê hắn nhàm chán rồi ngúng nguẩy bỏ ra ngoài trước. Hắn nhún vai, chỉ biết bật cười.

Chiều muộn, hắn và nhỏ rảo bước trên con đường quen thuộc, những tia nắng nhạt phủ nhẹ lên đầu hai đứa. Nhỏ khẽ cúi đầu, nheo mắt nhìn xuống cái bóng xiên xiên trên mặt đường rồi chợt nhảy lên trước một bước, dẫm vào bóng hắn, bật cười thích thú:

- Nhìn xem, tớ dẫm lên cậu rồi này.

Đôi mắt nhỏ cong lên, môi hồng chúm chím, chân tung tăng đuổi theo cái bóng của hắn, thích thú với việc hành hạ nó.

- Này thì cái đầu to... này thì cái tay dài...

Hắn chậm rãi đi đằng sau, bật cười trước những hành động trẻ con của nhỏ, đâu đó trên đoạn đường quen thuộc, một hai người quay lại nhìn hắn chằm chằm, những cái nhìn lạ lẫm!

Chán chê với trò dẫm bóng, nhỏ quay lại mỉm cười với hắn, tay chỉ vào công viên trước mặt:

- Vào đây một lát nhé!

"Công viên cỏ gấu", nơi chứng kiến hắn và nhỏ lớn lên, nơi lưu giữ những kỉ niệm trẻ thơ của hai đứa. Đã nhiều năm trôi qua, công viên này vẫn vậy duy chỉ có khoảng đất trống nằm ở trung tâm công viên với rất nhiều cỏ gấu nay đã được lát đá, hương cỏ gấu ngọt ngào cũng theo đó mà mất đi.

Hắn dắt tay nhỏ, chậm rãi bước vào công viên. Hai đứa ngẩn ngơ nhìn nhau rồi chợt bật cười, những kí ức của tuổi thơ cứ thế tràn về, ngọt ngào và ấm áp.

- Đây là cỏ gì thế Nguyên?

- Là cỏ gấu, cậu nhổ lên sẽ có củ ở bên dưới, mùi thơm lắm, còn ăn được nữa cơ.

- Thật á?... Ưm, thơm quá! Ở đây nhiều cỏ gấu ghê, mình đặt tên công viên này là cỏ gấu nhé!

- Xì, cái tên gì quê một cục, phải đặt là "thảo gấu", thảo là cỏ mà ha ha.

- Đứng lại, tớ đánh chết cậu!

...

- Thảo, đưa tay đây.

- Làm gì?

- Thì cứ đưa tay đây... tặng cậu cái nhẫn cỏ gấu này, không được tháo ra đâu đấy.

- Xì, xấu hoắc à. Tớ thấy trên tivi người ta được tặng nhẫn đẹp lắm. Tớ muốn nhẫn trên tivi cơ.

- Thì... cứ đeo tạm đi, lớn lên tớ sẽ mua cho cậu nhẫn kim cương. Đẹp cực.

- Hứa nha!

Hắn vừa đẩy xích đu cho nhỏ, vừa cười tủm tỉm khi nhớ lại những đoạn kí ức tuổi thơ. Lời hứa của cậu nhóc ngày nào, không biết nhỏ còn nhớ không?

- Cười gì đấy? – Nhỏ khoan khoái duỗi hai chân, quay lại mỉm cười nhìn hắn.

- Không có gì.

- Thế mà tự dưng cười một mình, hâm.

Hắn không phản bác, chỉ bật cười, gia tăng thêm lực, đẩy mạnh xích đu cho nhỏ, tiếng cười trong trẻo lọt vào lỗ tai hắn. Ngọt ngào biết bao!

Nếu cuộc đời mỗi con người là một đoạn đường, hắn chỉ mong, đoạn đường của hắn, dừng lại ở chỗ này...

- Này, này, sao bọn nhóc kia cứ nhìn mình vậy? – Nhỏ quay lại cười cười hỏi hắn. – Có lẽ nào do tớ quá xinh đẹp?

- Tại nó thấy lạ vì cậu lớn đầu rồi mà còn chơi trò con nít chứ sao. Haizz... khổ thân tớ, bị cậu làm vạ lây.

- Xì... Đáng ghét!

- Ha ha...

Không biết hắn đã cầu nguyện bao nhiêu lần, xin thời gian đừng trôi qua nhanh quá, nếu có thể thì ngừng luôn cũng được, chỉ là... thời gian thì vẫn thế, nó có bao giờ nghe lời nguyện cầu của bất cứ ai!

...

Chiều tối, nắng tắt, một số nơi trên đường đã lên đèn, người người qua lại tấp nấp, ai cũng hối hả, ai cũng vội vàng, sự thong thả của hắn và nhỏ bỗng chốc trở nên lạc điệu.

 Như một con chim nhỏ tinh nghịch, nhỏ nhảy lên trước một bước rồi xoay người lại, nhìn hắn mỉm cười:

- Đến đây thôi Nguyên.

- Sao vậy?

- Sáng cậu đi đá bóng, từ trưa đến giờ lại ở cạnh tớ, cũng chẳng thấy cậu nhắn tin hay gọi điện gì cả, ngày cuối tuần mà cậu không dành chút thời gian nào cho bạn gái ư? Mau đi gặp cô ấy đi.

- Nhưng... còn cậu?

- Tớ á? – Nhỏ bật cười khúc khích. – Tất nhiên là về nhà rồi, hẹn cậu buổi tối nha, trên sân thượng, tối nay chắc nhiều sao lắm đấy!

Nhỏ nháy mắt với hắn một cái rồi quay người, nhanh chóng hoà mình vào dòng người tấp nập trên đường, nụ cười tươi tắn vẫn phảng phất trên môi.

Hắn nhìn theo, ngẩn ngơ.

Có lẽ nhỏ nói đúng, hắn cần phải đi gặp Linh... để nói rõ với cô ấy tình cảm của mình, để chấm dứt đoạn tình yêu cố chấp mà cả hắn và cô ấy đều đã quá mệt mỏi. Hắn sẽ làm điều đó cho dù bị căm ghét, cho dù bị chửi là khốn nạn.

Hắn nghĩ rồi rút điện thoại trong túi ra, mở danh bạ. Đúng lúc ấy, tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên, bài Forever nhạc beat, trên màn hình hiện thị tên người gọi đến: "Linh". Thật khéo!

- A lô.

- Bây giờ anh rảnh không, mình gặp nhau ở Mộc Miên nhé, em đợi anh. – Linh nói, vẫn là cái chất giọng Nghệ An đầy ấm áp nhưng hôm nay có chút nghẹn ngào giống như vừa mới khóc xong.

- Ừ. – Hắn đáp, giọng trầm xuống, đầu dây bên kia vang lên nhưng tiếng bíp dài, lần đầu tiên, Linh gác máy trước hắn.

-------

3. Bắt taxi đến phố X, hắn xuống xe đi bộ vào trong ngõ. Không nằm trên những con phố sầm uất hay bên lề những con đường tấp nập, café Mộc Miên nằm tít sâu trong một con ngõ nhỏ, lặng lẽ, yên bình. Có lẽ chính vì thế mà hắn thích nó.

Quán hai tầng, không trang hoàng cầu kì, không biển màu hấp dẫn, không đèn nhấp nháy, chỉ đơn giản là một màu nâu mộc mạc. Dù vậy nó vẫn thu hút rất đông khách. Người ta thích vị café ngọt ngào ở đây, thích những món bánh kem ngon lành của chị chủ, thích không gian yên bình toát ra từ Mộc Miên hay đơn giản chỉ là tò mò với cái tên quán mà ghé vào.

Mùi trầm hương hoà quyện với hương café quen thuộc khiến hắn cảm thấy thư thái. Trong quán, bài hát Forever có giai điệu buồn vang lên. Hắn thần người, đoạn kí ức ngọt ngào chợt ùa về khiến trái tim hắn xao động...

"- Nguyên, nghe bài này đi.

- ... Bài gì đây?

- Hay không? Hay nhỉ, Forever của Stratovarius đấy.

- Nghe buồn quá!

- Ừ, tớ bị ám ảnh bởi đoạn cuối, lời dịch lãng mạn nhưng buồn quá. Would you wait for me forever? Haizz, ước gì khi mình hỏi câu đấy có ai đó nói "Ừ" với mình, hic hic...

- Đoạn cuối... dịch thế nào?

- Hả? À, là...Tôi vẫn ở bên bạn dù bất cứ nơi đâu, tôi sẽ là hạt bụi bay theo gió, tôi sẽ là ngôi sao trên bầu trời phương Bắc, tôi không bao giờ dừng lại ở một nơi nào, tôi sẽ là ngọn gió thổi qua các nhành cây, bạn... sẽ mãi đợi tôi chứ?

- Ừ.

- Hả? Gì... gì cơ?

- Would you wait for me forever? Tớ bảo ừ.

..."

- Này, này, Nguyên. Sao đứng đực ra đó vậy?

Tiếng gọi của chị chủ quán khiến hắn giật mình, bừng tỉnh. Vội bước vào trong, hắn mỉm cười ngượng nghịu:

- Bài hát hay quá!

Chị chủ quán phì cười, nhìn hắn như không tin được:

- Cậu trông thế mà cũng biết thưởng thức nhỉ? À, cô bé kia đến lâu lắm rồi, đợi cậu trên tầng đấy. Hai đứa cãi nhau à?

- Không ạ! Chị cho em một đen đá nhé! - Hắn  khẽ lắc đầu, nói đơn giản rồi chậm rãi bước lên tầng.

Linh ngồi lặng lẽ bên một chiếc bàn cạnh cửa sổ, nhìn mông lung ra bên ngoài. Hắn đi đến, kéo ghế và ngồi xuống. Cô không giật mình, chỉ đơn giản quay ra nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt như chứa đựng cả một màn sương ướt đẫm.

- Em đợi lâu chưa?

- Chưa, em vừa đến thôi. – Linh khẽ lắc đầu, đưa tay lên vuốt ngược mái tóc ra sau.

Cô bé phục vụ bưng lên một cốc đen đá, hắn gật đầu cảm ơn, mắt chợt xẹt qua ly sinh tố bơ và đĩa bánh kem hoa quả trên bàn. Bắt gặp cái nhìn của hắn, Linh mỉm cười, chậm rãi nói:

- Rất lạ đúng không? Thực ra... em vốn không thích bạc xỉu lại càng ghét vị đắng trong những chiếc bánh kem hạnh nhân. Hình như đã rất lâu rồi em mới được quay lại với những sở thích của mình.  

Hắn không ngạc nhiên, hoàn toàn không, bởi lẽ, những điều này hắn đều đã sớm nhận ra chỉ là hắn cố tình làm như không biết và nó vô tình làm tổn thương cô ấy.

Là nhỏ đưa hắn đến với Mộc Miên.

Là nhỏ thích sự mộc mạc của Mộc Miên.

Là nhỏ yêu mùi hương của bạc xỉu và nhỏ cũng là người thích những chiếc bánh kem hạnh nhân.

Hắn, đã vô tình đặt sở thích của nhỏ lên cô ấy.

Một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khoé mắt Linh, lăn qua gò má rồi đọng lại ở bờ môi hồng:

- Từ lâu em đã biết trong trái tim anh có một hình bóng khác chỉ là em quá cố chấp không muốn thừa nhận điều đó, thậm chí em còn tự đẩy mình vào con đường của một kẻ thế thân. Em bỏ qua sự tự tôn của mình, lãng quên những sở thích của bản thân, thậm chí không dám sống thật với mình...

Gạt đi giọt nước mắt trên gò má, Linh mở túi lấy ra một cuốn sổ nhỏ rồi đặt nó lên bàn. Hắn nhìn theo, một chút bàng hoàng, một chút bối rối hơn hết thảy là cảm giác tội lỗi.

- Có lẽ em sẽ mãi u mê trong tình yêu cố chấp này nếu anh không đánh rơi cuốn sổ và em không nhặt được nó.

Hắn lặng lẽ cúi đầu, đôi mắt trũng sâu đầy buồn bã. Gió thổi từ ngoài làm cuốn sổ bị lật tung, bên trong là những dòng chữ xiên xiên, ghi lại hoạt động thường nhật của hắn mà phần lớn là những lần đi xem phim, học ôn ở thư viện, đến Mộc Miên... của hắn và Linh. Nhưng trong sổ, người cùng hắn làm những việc này lại là... Thảo.

- Em chẳng biết mình giống cô gái đó bao nhiêu phần, có lẽ là rất giống thế nên anh mới chấp nhận lời tỏ tình của em. Vì yêu anh, em đã luôn tự lừa dối mình nhưng bây giờ thì không được nữa rồi, em cũng có tự tôn của em, em không thể sống trong bóng dáng của một người khác. Xin lỗi nhưng... mình chia tay thôi Nguyên. - Linh nói, đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói như nghẹn lại.

- Xin lỗi em.

Hắn mấp máy mối, lặng lẽ vươn tay ra muốn giúp cô lau nước mắt nhưng lại khựng lại giữa chừng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ khuôn mặt Linh đến vậy thay vì những đường nét mờ ảo của nhỏ như trước đây. Giờ phút này ngoài câu xin lỗi hắn chẳng biết phải nói với Linh thế nào. Đáng ra ngày đó hắn không nên nhận lời yêu cô, không nên cố chấp bắt đầu một đoạn tình yêu không có kết quả. Hắn đã sai, sai triệt để.

Linh khe khẽ lắc đầu rồi chợt khàn giọng hỏi, sự buồn bã trong giọng nói như muốn nhấn chìm cả không gian xung quanh:

- Em chỉ muốn hỏi anh, tại sao anh không nói với cô gái ấy tình cảm của mình? Tại sao không níu lấy cô ấy mà lại đi tìm một thế thân để lấp đi khoảng trông trong tim mình? Như vậy là không công bằng cho cả em, anh và cô ấy.

- Đã quá trễ rồi... - Hắn khẽ mỉm cười, buồn bã lắc đầu.

- Không, chẳng có lời tỏ tình nào là quá muộn. Dù cô ấy không yêu anh hay cô ấy đã yêu người khác thì anh cũng phải nói cho cô ấy biết tình cảm của mình, nếu không anh sẽ cảm thấy day dứt cả đời và không thể bắt đầu một đoạn tình yêu mới, anh biết không...

Lời nói của Linh như một đòn giáng mạnh vào tâm trí hắn. Chẳng có lời tỏ tình nào là quá muộn, phải vậy không? Hắn thất thần trong giây lát rồi đột nhiên đứng bật dậy, xô đổ cả ghế:

- Cảm ơn em, Linh... Xin lỗi, anh phải đi đây.

Mỉm cười nhìn Linh, hắn nói gấp gáp rồi vội vàng chạy đi. Ra khỏi con ngõ nhỏ, định bắt taxi hắn mới chợt nhận ra mình để quên ví ở quán, cũng chẳng buồn quay lại hắn cứ thế chạy một mạch. Lúc này đây hắn chỉ muốn gặp nhỏ, muốn nói cho nhỏ biết điều mà hắn vẫn giữ trong lòng bấy lâu. Hắn yêu nhỏ, chỉ duy nhất một mình nhỏ mà thôi!

Nhìn theo bóng hắn vội vã chạy đi, Linh khẽ mỉm cười buồn bã. Quen hắn một năm, là cô theo đuổi hắn, ngày cô tỏ tình, hắn nói cô và hắn không thuộc về nhau, nhưng cô cố chấp, nói chỉ cần được ở bên hắn, cô tin một ngày nào đó hắn sẽ động lòng mà yêu cô. Nhưng sự thật đã chứng minh, hắn đúng.

 Cô và hắn... vốn dĩ không thuộc về nhau.

  -------  

4. Sân thượng vào buổi tối lộng gió, không gian tĩnh lặng, thỉnh thoảng ở đâu đó vang lên hai, ba tiếng chó sủa rồi lại nhanh chóng nín thinh. Hương ngọc lan theo gió hoà vào không khí, thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng.

Hắn bước từng bước thật chậm, cố gắng đè nén tiếng thở gấp do phải chạy một quãng đường khá xa. Gió thổi mạnh, táp vào mặt, vào người, luồn qua những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, mát lạnh.

Trên lan can của tầng thượng, một bóng người lặng lẽ ngồi ở đó, chân thõng xuống dưới, mắt ngước lên nhìn bầu trời chăm chú, dáng vẻ tĩnh lặng như cô độc, như buồn bã khiến trái tim hắn khẽ run lên. Hắn muốn lên tiếng gọi nhỏ nhưng giọng nói lại tắc nghẽn trong cuống họng.

Chẳng biết đã qua bao nhiêu thời gian, nhỏ mới chậm rãi quay đầu lại, không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn.

- Cậu về rồi. – Nhỏ mỉm cười, nhẹ giọng.

- Ừ.

- Sao sớm thế? Không hẹn hò à? Haizz, cậu đúng là chán ngắt... À mà này, nhìn xem, hôm nay nhiều sao ghê, cậu thấy tớ đoán chuẩn chưa ha ha... - Nhỏ nói luyên thuyên, tay chỉ loạn xạ lên trời, cười vài tiếng cụt ngủn.

- Thảo.

- Hả? Sao cơ?

- Tớ muốn hỏi cậu một câu.

- ...

- Tại sao... ngày ấy cậu không trở về?

Trong suốt những đêm dài thức trắng của mình, hắn cứ luôn tự hỏi nếu một ngày được gặp lại nhỏ, hắn sẽ nói với nhỏ điều gì? Quá nhiều thứ cần nói, quá nhiều cảm xúc cần biểu đạt. Nhưng giờ phút này hắn lại chỉ muốn hỏi nhỏ điều đó, câu hỏi đã canh cánh trong lòng hắn bấy lâu.

Một năm trước...

"- Oáp, mới sáng sớm mà xách hành lí đi đâu vậy?

- Tớ đi tình nguyện, ở tận miền núi đấy!

- Hả? Tình nguyện gì trên tận miền núi, mấy chỗ đó nguy hiểm bỏ xừ.

- Xì, cậu thì biết cái gì. Thôi, không thèm nói với cậu nữa, tớ đi đây không muộn.

- Này, này, khoan đã... đi rồi nhớ nhanh về đấy?

- Sao phải nhanh về chứ? Hâm.

- Thì... ừm, khi nào cậu về tớ sẽ nói cho cậu một bí mật quan trọng, cực kì quan trọng luôn. Bí mật thầm kín của tớ đấy.

- Hả? Thật không? Hay bây giờ cậu nói luôn đi, đỡ làm tớ tò mò.

- Không, bao giờ cậu về tớ mới nói. Nhưng phải về sớm đấy, tớ không có tính kiên nhẫn đâu. Hứa đi.

- Lại còn phải hứa á?

- Ờ, không nói nhiều.Ngoắc tay hứa đi.

- Gớm chưa, thì hứa. Đúng là... đồ trẻ con."

Nhưng...

Nhỏ không trở về.

Ngày hôm đó, hắn chẳng biết mình làm cách nào để đến được bệnh viện, trong kí ức của hắn, chỉ có căn phòng bệnh ngập màu trắng xóa, mùi ete cay xè xộc vào cánh mũi khiến hắn như mất đi khứu giác, thấp thoáng bên ngoài hành lang là bóng áo xanh tình nguyện.

Nhỏ nằm trên giường bệnh, bất động, tấm khăn trắng phủ kín người. Ba mẹ nhỏ không ai đứng vững, giờ phút ấy họ chỉ biết gục xuống bên người nhỏ, òa lên khóc.

Người ta nói, nhỏ bị ngã trong lúc làm tình nguyện.

Người ta nói, đầu nhỏ đập mạnh vào đá, tổn thương não nghiêm trọng.

Người ta nói, nhỏ chết!

Hắn không khóc, không thể khóc. Hắn không tin đó là nhỏ, chắc chắn đây chỉ là một trò đùa tàn nhẫn và người nằm im bất động kia thực chất không phải là nhỏ. Rõ ràng nhỏ đã hứa với hắn là sẽ trở về sớm kia mà.

Hắn, rất có thể đã mất đi lí trí mà chạy đến giật tung tấm khăn phủ kia ra khỏi người nhỏ nếu như bàn tay quen thuộc ấy không thõng xuống, lộ ra khỏi tấm khăn.

Là bàn tay níu chặt lấy vạt áo hắn khi còn nhỏ.

Là bàn tay run rẩy nằm trọn trong tay hắn mỗi lần trèo từ ban công sang.

Là bàn tay véo tai hắn, giật tóc hắn mỗi lần bị hắn trêu chọc.

Là bàn tay đã theo hắn vào trong những giấc mơ.

Bàn tay ấy giờ lặng im, lạnh ngắt và trầy trật những vết xước. Hắn đứng im, bất động, giờ phút ấy cả bầu trời như sụp đổ trước mắt hắn. Nhỏ, cứ thế mà ra đi không một lời từ biệt!

...

- Tại sao cậu không giữ lời hứa? TẠI SAO?

Tiếng quát của hắn như dội lên cả bầu trời, vang vọng. Nhỏ giật mình thảng thốt rồi òa lên khóc nức nở, những giọt nước mắt trong suốt tràn ra khỏi khóe mi, trượt qua gò má rồi rơi xuống đôi bàn tay đang bấu chặt vào vạt áo. Bờ vai nhỏ run lên, tiếng nấc nghẹn ngào như muốn xé tan lồng ngực:

- Tớ xin lỗi, Nguyên... tớ xin lỗi...

- Đã ra đi tàn nhẫn như vậy, tại sao bây giờ cậu lại trở về, đứng trước mặt tớ như chưa có chuyện gì?

Hắn khóc, nước mắt không tuôn ra ào ạt chỉ từng giọt lặng lẽ rơi xuống, chạy dọc sống mũi, mặn đắng bờ môi. Nhỏ nhìn hắn, lặng người đi, tiếng khóc thổn thức nhỏ dần rồi biến mất, chỉ còn lại những giọt nước mắt vẫn đong đầy. Chậm rãi bước từng bước đến gần hắn, nhỏ áp lòng bàn tay vào má hắn, tay nhỏ lạnh ngắt khiến hắn xót xa. Khẽ ngước mắt lên nhìn bầu trời bao la, nhỏ mỉm cười chua xót:

 - Cậu biết không, mỗi linh hồn khi lên thiên đường đều phải bước qua cánh cổng lãng quên kí ức, để trở thành những thiên thần. Trước đó, chúng tớ sẽ được thấy những người thân yêu của mình lần cuối...

Nhỏ chậm rãi nói, đôi mắt nhìn vào một khoảng không vô định, nước mắt thoáng chốc lại dâng lên ầng ậc, những câu nói nghẹn ngào như cố thoát ra khỏi cuống họng:

- Tớ nhìn thấy mẹ, bà đã đi làm trở lại nhưng  mỗi sáng vẫn theo thói quen, nấu ba phần trứng ốp la, vẫn mua sữa Fami dù trong nhà chẳng còn ai uống, vẫn lên phòng tớ mỗi đêm bật đèn ngủ vì biết tớ sợ tối, vẫn thần người đứng chờ trước cửa dù biết tớ sẽ không trở về... Tớ thấy bố, mỗi sáng lặng lẽ ăn hết hai phần trứng, uống hết sữa Fami trong tủ, mỗi đêm lại lau nước mắt và an ủi mẹ, chờ mẹ ngủ yên rồi mới lên tắt đèn trong phòng tớ... Mạnh mẽ là vậy nhưng bố cũng có những lúc mềm yếu. Nhiều đêm thức trắng, tớ thấy bố lặng lẽ đứng bên cửa sổ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác và bật khóc khi nhìn vào tấm ảnh của tớ. Tớ nhìn thấy con Ú, mặt buồn thiu nằm trên đôi dép bông của tớ, thỉnh thoảng lại tru lên ai oán, đôi mắt nó như muốn hỏi: tại sao tớ không về? Và... tớ thấy cậu...

Nói một hơi thật dài, giọng nhỏ như lạc hẳn đi, càng nói nước mắt càng chảy ra dữ dội. Thấy nhỏ đau khổ như vậy, hắn không đành lòng, đưa tay lên định chặn môi nhỏ lại nhưng nhỏ chỉ khe khẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn chăm chú:

- Trong đám tang của tớ, cậu không khóc, từ đầu đến cuối chỉ là một khuôn mặt tĩnh lặng. Cậu đi học, đi chơi như bình thường và có những mối quan hệ mới một cách nhanh chóng. Dường như mất đi tớ, chẳng làm cậu buồn bã chút nào. Có lẽ tớ sẽ mãi nghĩ như vậy nếu không nhìn thấy cậu xông vào đánh một đàn anh khóa trên chỉ vì anh ta vô ý dẫm nát một khóm hoa thạch thảo, nếu không nhìn thấy cậu, một người vẫn luôn mạnh mẽ lại bật khóc ngay trước lớp khi bản nhạc Forever cất lên, nếu không nhìn thấy cậu mỗi tối lại trèo sang ban công trước phòng tớ, nhìn vào căn phòng tối đen qua tấm cửa kính rồi lại thất vọng ngồi thụp xuống, nếu không nhìn thấy cuốn sổ nhật kí hàng ngày của cậu, tên tớ vẫn xuất hiện đều đặn...

- Đừng nói nữa!

- Lúc ấy, tớ chợt nhận ra rằng, đối với cậu, dường như... tớ chưa hề biến mất. Có lẽ là do mối quan hệ của chúng ta có quá nhiều điều phải tiếc nuối và sự tồn tại của một lời hứa chưa được thực hiện nên Ông trời mới chấp nhận lời cầu xin của tớ, cho tớ được một lần gặp lại cậu, để hoàn thành lời hứa sẽ trở về ngày nào, để nghe điều bí mật quan trọng trong lòng cậu...

Nắm lấy đôi vai đang run lên bần bật của nhỏ, hắn mạnh mẽ kéo nhỏ vào lòng, ôm thật chặt như chỉ sợ nếu lơi tay nhỏ sẽ biến mất.

- Đừng khóc nữa, tớ sai rồi, đáng lẽ tớ phải nói điều này sớm hơn... Tớ yêu cậu, từ rất lâu rất lâu rồi...

Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của nhỏ rồi quấn quýt không rời, gió đưa hương ngọc lan nhẹ nhàng bay tới, vấn vít, hoà quyện cùng vị ngọt trên đầu lưỡi. Lẫn trong tiếng gió và tiếng nhịp tim đập mãnh liệt, hắn nghe nhỏ thổn thức:

- Tớ cũng yêu cậu, Nguyên ơi...

Hắn và nhỏ, rốt cục đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thời gian ở đoạn quá khứ xa xôi kia để hiện tại trong tim chỉ còn lại nỗi ân hận và tiếc nuối. Đoạn đường quá khứ ấy có hắn và nhỏ nhưng tương lai, hắn biết, chỉ còn mình hắn đi...

  -------  

5. Giống như những ngày còn bé, hắn và nhỏ nằm cạnh nhau trên sân thượng, cùng ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy sao, chỉ khác là bây giờ nhỏ đang gối đầu lên tay hắn, mặt nép vào ngực hắn, ấm áp và yên bình làm sao.

- Hãy hứa với tớ là quên tớ đi nhé Nguyên.

- Tại sao? Cậu có thể bước qua cánh cổng ấy và quên tớ dễ dàng nhưng còn tớ, tớ làm cách nào để quên cậu đây?

- Tớ... xin lỗi. – Nhỏ ấp úng nói rồi chợt đặt tay lên ngực hắn, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn nhỏ lên đó. – Nếu vậy, cậu... hãy đặt tớ ở một góc nhỏ của trái tim thôi nhé, nhỏ bằng này này, phần còn lại hãy dành cho người con gái cậu yêu sau này, được không?

Hắn lặng thinh, đôi mắt trống rỗng, một ngày nào đó hắn sẽ yêu một người con gái khác và dành phần lớn trái tim của mình cho cô ấy ư?

- Tại sao cậu không nói gì, hứa đi nhé, được không?

- ...

- Nguyên...

- Tớ hứa. – Hắn thì thầm, buồn bã.

Nhỏ mỉm cười mãn nguyện rồi rúc đầu vào nách hắn, vòng tay nhỏ bé ôm lấy hắn, nước mắt rơi xuống ướt đẫm một vùng áo.

Ngày mai trời sáng, nhỏ thành thiên thần còn hắn, hắn... mất nhỏ vĩnh viễn!

----------------


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật