[Seventeen] [Seoksoo] Thương Em Là Điều Anh Không Thể Ngờ

Chap 30 (End)



Sáng hôm sau, Seokmin dậy trong tình trạng cực kì sảng khoái. Hai người tay quần áo rồi xuống ăn sáng. Bố Lee đang ngồi đọc báo, mẹ Lee thì cũng đang dọn những món cuối cùng ra bàn ăn. Thấy hai đứa đi xuống, mẹ Lee tháo tạp dề, gọi:

-Hai đứa vào ăn đi, xuống vừa đúng lúc. 

Jisoo hơi ngại khi ngày đầu về mà không dậy sớm giúp mẹ được, nằm chết dí trên giường ngủ say như chết. Jisoo ngồi vào bàn ăn rồi nói:

-Con cảm ơn mẹ. Bữa nay con ngủ say quá không xuống giúp mẹ làm bữa sáng được.

Mẹ Lee xua tay đáp:

-Được rồi, cần gì phải thế đâu. Hẳn hai đứa mệt lắm. Tối qua ngủ ngon không?

Seokmin cười rạng rỡ, sảng khoái như thể trúng quà lớn:

-Ngủ ngon lắm mẹ ạ. Vậy nên giờ này mới dậy chứ mẹ.

Nhìn mặt Seokmin anh muốn tẩn cho cậu một trận. Công nhận là sau khi làm tình ngủ sẽ ngon hơn thật, vì mệt mà. Nhưng cái mặt cậu như thể muốn khoe cho cả thế giới biết khiến Jisoo thật sự không biết giấu mặt vào đâu.

Mẹ Lee cười hiền nhưng Jisoo chợt thấy lạnh sống lưng:

-Ừm, thế thì tốt rồi. Mẹ cứ sợ hai đứa mất ngủ cả đêm.

Jisoo giật thót. Trời ạ, có phải tối qua anh lỡ lớn tiếng quá ba mẹ nghe thấy hết rồi không? Nếu ai đó sẵn sàng cho Jisoo nghe câu trả lời thì vâng, đó chính là ba Lee. Người vừa gấp tờ báo lại một cách hết sức từ tốn, đặt qua một bên.

-Làm nhau đến rung cả nhà thế rồi mà vẫn còn không chịu kết hôn, haizzzz. Muốn hành mấy ông bà già này đây mà.

Jisoo cứng đờ, Seokmin cũng y hệt, miệng cậu há rộng đủ để nhé cả chén cơm vào mồm. Seokmin lắp bắp hỏi:

-Ba...ba nghe thấy hết rồi ạ? Con tưởng tường nhà mình cách âm cơ mà?

Mặt Jisoo đỏ bừng lên. Thật không còn gì để nói. Rõ ràng sáng hôm qua Jisoo đã nghĩ đến chuyện này rồi mà giờ vẫn ngượng quá. Trời ạ, để ba mẹ nghe hết những âm thanh ám muội hôm qua, anh thật sự không biết phải phản ứng thế nào luôn.

Ba cậu chỉ tay lên trần nhà, từ tốn húp một ngụm canh một cách sảng khoái rồi đáp:

-Tường đúng là có cách âm, nhưng trần nhà thì không giỏi đến thế. Hôm qua lúc hai đứa đang mặn nồng thì hai ông bà già vẫn ngồi dưới này xem TV. Nên tiếng giường ma sát với sàn nhà, không muốn nghe cũng không được.

Mặt Jisoo đỏ lựng. Trời ạ, bữa sáng nay ngon mà khó nuốt quá. Bên cạnh anh, Seokmin vẫn còn cười rõ rạng rỡ. Mẹ Lee như nhìn ra sự ngại ngùng của anh, dịu dàng nói:

-Soo à, không việc gì phải ngại cả, cứ tự nhiên nhé. Nhưng dù sao còn trẻ cũng nên tiết chế một chút, để...sau này còn lâu dài...con biết mà.

Anh cứ nghĩ sẽ nhận được một lời an ủi của mẹ Lee nhưng không, câu nói của mẹ khiến mặt anh còn đỏ hơn. Jisoo nghĩ mình sắp nổ tung rồi. Trời ạ, sao mẹ Lee có thể nghĩ như vậy chứ. Seokmin, anh thề về nhà anh sẽ cấm dục em một tháng.

-Trời ơi, đáng yêu quá, anh đỏ mặt này.

Seokmin túm lấy hai má của anh mà nhéo nhéo, thằng này sắp bị anh chiều hư rồi. Jisoo đánh cái bốp vào tay Seokmin giả bộ nghiêm giọng:

-Bỏ tay ra, giờ ăn ngồi dựa dựa như thế được à? Ngồi nghiêm chỉnh đi.

Seokmin bĩu môi giả bộ cầu cứu ba mẹ nhưng đáp lại là câu nói đầy nghiêm khắc của ba mình:

-Nó nói sai à, ngồi thẳng lên, ngồi như thế sau này đi làm ăn kiểu gì, cẩn thận cho tôi. Đừng nghĩ anh đến tuổi kết hôn mà tôi không dám cho anh ăn đòn nhé.

Đấy trừ câu kết hôn ra thì ba Lee vẫn là người hay đứng về phía anh nhất. Tuy vậy anh vẫn thương cả hai người. Mẹ Lee thì vui tính nên hay trêu trọc thôi, chứ thường hay nấu đồ tẩm bổ gửi qua cho hai người lắm. Ba Lee thì nghiêm hơn nhưng thực chất ông cũng chiều anh và Seokmin vô điều kiện ấy chứ.

------------------------------------------------------

Sau vài ngày ăn dầm ở dề nhà ba mẹ Seokmin thì hai người lại vác xác qua nhà ba mẹ anh. Nhà Jisoo có em, nó thích Seokmin lắm, hai đứa suốt ngày rủ nhau hát karaoke nghe muốn điên cả đầu. Chưa kể Seokmin ở đây được chiều lắm. Phần vì Seokmin làm về kinh tế nên có gì hai ba con ngồi đàm đạo với nhau được, còn mẹ anh thì luôn sợ hai đứa đói nên lần nào về cũng ăn cho đẫy đà. Jisoo thì trước giờ vốn ăn ít nên mẹ anh chán lắm, còn Seokmin là đứa ăn được ngủ được, gắp cho cái gì cũng ăn, mà ăn ngon lành, nhìn ngoan lắm thành ra vị trí trong gia đình tính ra, trừ thời gian đầu còn ngại ngùng, khi ba mẹ chưa tiếp xúc nhiều với Seokmin, còn về sau này, vị trí của anh auto thấp hơn cậu một bậc. Chưa kể mẹ anh còn luôn nghĩ rằng anh là đứa kén ăn khó hầu, thành ra, càng chăm Seokmin tợn, lần nào cũng nói:

-Seokmin à, ăn nhiều vào con, lấy sức mà chăm cái thằng khó tính khó nết kia. 

Jisoo thật sự cạn lời, đã vậy Seokmin còn chẳng thèm bênh anh, chỉ nhìn mẹ anh cười tít mắt rồi ăn những gì mà mẹ anh gắp cho. Vậy là mẹ anh càng được thể nghĩ anh bắt nạt con trai cưng của mẹ, quá đau đớn luôn. Khi nấu ăn còn luôn dặn dò anh:

-Con lớn hơn nó một tuổi mà toàn bắt nạt nó thôi, giữ cẩn thận đấy, không kiếm đâu được người nào tốt như nó mà chịu được con đâu.

Cho dù Jisoo có giải thích hàng ngàn hạng vạn lần thì mẹ anh vẫn chỉ thích Seokmin nhất mà thôi. Vậy nên anh cũng ậm ừ cho qua. Đã vậy, về nhà anh cho cậu hiểu thế nào là hành thật sự luôn. Dỗi. May là cả hai chưa làm gì tại nhà anh chứ không thì sự hiểu lầm còn không dừng lại ở đó đâu. Nhà anh không có tường cách âm như nhà cậu thành ra anh cấm Seokmin từ sau vụ bại lộ chuyện phòng the ở nhà cậu rồi.

----------------------------------------------------------

Kết thúc kì nghỉ, mọi người lại tất bất bật quay trở về với việc. Hôm nay là chủ nhật, Jisoo nằm phè phỡn trên giường nghịch điện thoại, còn Seokmin thì tất bật chạy qua chạy lại nấu nướng bữa trưa. Anh bảo mà, về nhà anh sẽ hành cậu cho đã để lần nào đi sang mẹ gắp đồ ăn cho cậu anh đỡ cảm thấy áy náy. Gần đến giờ ăn trưa, Seokmin đi vào phòng ngủ của hai người, nằm bẹp lên người anh rồi nói:

-Hyung, em muốn viết truyện, mới tập tành viết được có một chương, hyung đọc rồi chỉnh sửa giúp em nhé.

Jisoo ngạc nhiên buông điện thoại ra hỏi:

-Cái gì cơ, em định viết truyện á? Anh tưởng em ghét văn lắm cơ mà. 

Seokmin biểu cảm hết sức giận dỗi đáp:

-Tại vì đọc nhiều quá nên muốn thử viết tí thôi mà.

Jisoo phì cười rồi gật đầu nói:

-Được rồi, đưa đây anh đọc thử coi.

Seokmin lấy máy của mình, đưa cho anh, những dòng văn của cậu vẫn được để ở chế độ bản thảo. 

-Anh nhớ đọc hết rồi mới được nhận xét đấy, không được nhận xét kiểu giữa chừng đâu.

Jisoo gật đầu nói:

-Ừ, anh biết rồi. 

Trong lòng anh cũng hồi hộp không thôi.

Lá Thư Gửi Tới Tình Yêu Của Tôi

Một ngày đẹp trời tháng 8, em tìm đến anh nhờ anh dậy đàn, bắt đầu một mối quan hệ thật kì lại. Anh dịu dàng, xinh đẹp y như một thiên thần. Em chẳng nhớ mình phải lòng anh lúc nào, nhưng em biết chắc một điều, anh là người tán đổ em.

Anh như một liều tình dược, em uổng từng chút từng chút một đến khi quá liều lúc nào không biết. Bằng chứng là bây giờ em không thể ngừng yêu anh được. Em bị nghiện thứ tình dược mà anh tạo ra rồi.

Joshua đã đợi Dokyeom 15 năm để có được cậu ấy đáp trả vậy mà em chỉ mất có vài ba tháng để có được tình yêu của đời mình, em thấy bản thân may mắn quá.  Ấy vậy mà khi đó bằng sự trẻ con của mình, em lại khiến anh tổn thương, khiến anh đau lòng, để rồi em nhận ra mình cần có anh để sống và để yêu thương. 

Đôi khi em tự hỏi, việc yêu người nhỏ tuổi như em có khiến anh cảm thấy mệt mỏi hay không nhưng rồi thấy anh tựa vào em, dựa dẫm vào em, em thấy yên lòng hẳn. Em thích cách anh dựa vào người em, thích cách anh gọi tên em, thích cách anh cười, thích cả việc được nuôi dưỡng hai cái má bầu bĩnh đáng yêu của anh.

 Anh viết truyện rất hay, hát cũng rất hay, nhưng tất cả đều rất buồn, em luôn tự hỏi anh lấy cảm xúc đó ở đâu để có thể  làm tỉ thử và cái nào cũng có một nỗi sầu như vậy. Và em hứa với bản thân mình sẽ không để anh buồn nữa. Mỗi câu truyện của anh đều có một cái kết đẹp, một cái kết trọn vẹn cho cặp đôi nhân vật chính, anh nói với em rằng " truyện phải có một cái kết đẹp chứ, cuộc đời đã buồn rồi, nếu truyện cũng buồn nốt thì sẽ buồn lắm". Vậy nên em luôn hy vọng bản thân sẽ trở thành niềm vui trong cuộc sống tẻ nhạt của anh, cùng anh vượt qua những chông gai để nhìn thấy nụ cười của anh, để hạnh phúc như cái kết mà anh đã viết dành tặng cho Minh Hạo và Tuấn Huy vậy.

Rồi cái lúc em bị anh giận, bị anh ghen, em mới nhận ra bản thân hốt hoảng nhường nào. Em chưa bao giờ thấy anh như vậy, nhưng giờ nghĩ lại em vẫn thấy anh ngầu dễ sợ. Anh nói với em rằng anh ghen tuông vớ vẩn, em không cần dỗ, để vài ba ngày nữa, sẽ lại trở về bình thường. Em thấy bản thân mình như phạm phải một tội lỗi kinh khủng vậy. Lúc này em mới cay đắng nhận ra việc em ít hơn anh một tuổi tai hại  thế nào. Vì em ít tuổi hơn anh mà anh không dám ghen, sợ em bỏ rơi anh, thế mà anh không nghĩ rằng bà cô kia cũng hơn em một tuổi, em bỏ anh thì làm thế nào em yêu được bà ấy. Có mà em bị đầu đất rồi mới làm anh nghĩ như vậy. Vì thế mà em lại một lần nữa hứa với bản thân rằng sẽ không để anh ghen một lần nào nữa.

Đến năm cuối anh làm đồ án, em vẫn nhớ quyển truyện mà anh thiết kế bìa. Chờ đợi và Chia ly. Nó khiến em sợ hãi. Vì anh đọc xong anh đã hỏi em rằng "Nếu một ngày chúng ta chia tay, không biết liệu chúng ta sẽ thế nào nhỉ?". Tim em như ngừng đập lúc đó, Em còn tưởng anh muốn chia tay em, trong khi bản thân em còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó cả. Khi đó em hốt hoảng còn anh chỉ cười hì bảo rằng anh đùa đấy, em thật muốn dỗi anh luôn nhưng rồi em nghĩ lại. Thời gian đó anh bận muốn chết mà còn phải lo dỗ em nữa thì thật tội lỗi quá, vậy là em lại xoa lưng an ủi anh rằng. "Em sẽ không bao giờ chia tay anh đâu". Anh xem em làm được rồi này.

Từ ngày đi làm, em thấy bản thân mình trưởng thành hơn, dù rằng phải xa anh nhiều hơn, nhưng càng những lúc như vậy, em lại nhận ra rằng bản thân mình yêu anh đến nhường nào, rồi lại phải phòng tránh những con mụ trái khoáy thích cặp kè cùng con cháu đại gia nữa chứ. Em phải giữ mình rất cẩn thận cho anh đó, anh phải yêu thương em nhiều hơn đi, đừng hành em nữa.

Mỗi năm anh ra một quyển truyện, em đều nhận thấy sự thay đổi của anh, người yêu của em đang dần trở nên tươi sáng hơn rồi này, có lẽ vì vậy mà truyện của anh cũng vui vẻ hơn rồi. Vẫn có những phân đoạnngược lấy nước mắt nhưng bây giờ nó giống gia vị của tình yêu hơn. Như anh em mình này, giận dỗi rồi toàn ba mẹ hai bên phải đứng ra giảng hòa. Dù biết bọn mình chẳng giận nhau được lâu đâu nhưng vẫn dỗ dành như thật ý.

Anh luôn viết kết thúc của câu truyện là một đám cưới hạnh phúc, một hôn nhân hoàn hảo, vậy anh có đồng ý viết lên cái kết hạnh phúc cho anh và em không?

WILL YOU MARRY ME?

-------------------------------------------------------

Seokmin không bỏ lỡ một biểu cảm nào trên khuôn mặt anh cả, từ nụ cười hào hứng lúc bắt đầu, rồi ánh mắt hoài niệm khi nhớ lại chuyện xưa, rồi từng giọt nước mắt của anh rơi xuống, rồi thỉnh thoảng anh bật cười một cái. Mặt vẫn mếu máo, nhìn thương đến lạ. Dần đến cuối, nụ cười của anh xuất hiện càng nhiều hơn. Rồi giây phút dòng chữ "Will you marry me?" hiện ra, đôi môi anh cứng đờ, ánh mắt ngạc nhiên quay qua nhìn cậu.

-------------------------------------------------------

Jisoo thật sự không nghĩ rằng bản thân sẽ được cầu hôn theo kiểu này. Ban đầu anh nghĩ cậu sẽ sử dụng 1 cách nào đó trong các câu truyện của anh đề cầu hôn chứ không nghĩ cậu dùng cách đặc biệt này để cầu hôn mình. Jisoo vẫn chưa hết bàng hoàng nhìn qua cậu. Seokmin nở một nụ cười thật tươi, chỉ qua tay còn lại, cánh tay vẫn ôm lấy vai anh từ lúc anh bắt đầu đọc đến bây giờ. Một chiếc hộp màu đỏ tươi với chiếc nhẫn sáng bóng nằm trong đó. Jisoo còn bàng hoàng hơn. Cậu lấy hộp nhẫn lúc nào sao anh không biết nhỉ.

Seokmin buông tay ra, quỳ một chân xuống đất đưa chiếc nhẫn về phía anh nói:

-Will you marry me, my love?

Jisoo lại bật khóc, trời ạ, người yêu anh lãng mạn quá. Jisoo chỉ biết gật đầu trong nước mắt mà thôi. Cậu đeo nhẫn cho anh, lau đi giọt nước mắt của anh rồi nói:

-Thôi nào, không khóc nữa, mình ra ăn trưa nào. 

Trên bàn ăn quen thuộc lúc này có cả nến thơm, rượu vang và một bữa tối kiểu Tây được nấu hoàn hảo. Seokmin kéo ghế cho anh ngồi, bản thân ngồi vào ghế đối diện:

-Em chuẩn bị tất cả chỗ này cho ngày hôm nay đấy. Anh ăn thử xem có được không?

Giờ cậu có đổ cả đống muối vào miếng bít tết trước mặt anh cũng có thể khen ngon được nữa là, trái tim anh bị tình yêu của cậu khiến cho nở hoa luôn rồi. Bữa trưa diễn ra được một lúc, Jisoo mới hoàn hồn mà hỏi Seokmin:

-Em lên kế hoạch từ lúc nào vậy?

Seokmin hơi nhíu mày nghĩ rồi đáp:

-Em cũng không nhớ lắm, chỉ biết là cũng lâu rồi, nhưng là em không biết cầu hôn anh kiểu gì thôi. Em cứ nghĩ mãi, tại em thấy mình không thể làm kiểu phổ thông được, mà cũng không thể chọn một trong số n cách mà anh đã viết được, như vậy chẳng còn gì bất ngờ cả. Thế là em chọn viết một cái gì đó để cho anh đọc. Dù em viết văn tệ đấy nhưng em cũng đã check kĩ lỗi lắm rồi, cả diễn đạt nữa. Mong anh thích nó.

Jisoo cười hạnh phúc, nhìn chiếc nhẫn đính hôn yên vị trên bàn tay của mình nói:

-Chỉ cần là em thì làm gì anh cũng thích cả.

---------------------------------------------------------

Tối hôm đó, Jisoo đăng cả bức thư của Seokmin lên trang cá nhân cũng như đưa nó thành một Oneshot đặc biệt mà mình viết thông báo đính hôn. Jisoo luôn viết những quyển truyện, về những hành trình tìm kiếm hạnh phúc khác nhau. Anh cũng đã tìm được rồi này. Kì diệu thật. Chặng đường anh và cậu đi qua dài quá. Thật may mắn rằng cậu vẫn còn ở đây với anh. Hạnh phúc đối với Jisoo chính là Seokmin. Anh chỉ muốn nói với cậu vậy thôi. Còn Happy Ending, chỉ cần có em bên cạnh, mỗi ngày đối với anh đều là Happy Ending rồi.

---------------------------------------------------------

End rồi đó, các cô thấy cái kết này như thế nào? Không có phiên bản ngoại đâu nhé vì còn bộ Meanie nữa. Do tui được 400 sub rồi nên tui muốn các bạn đọc truyện của tui có cô nào viết fic không chia sẻ cho ít kinh nghiệm, tại lừ lúc viết mấy bộ dài ngoằng này tui phát hiện ra mình hay bị quên lắm. Dù take note cẩn thận rồi nhưng nhiều lúc viết truyện lại tự hỏi không viết cái này viết chưa, đoạn này đã từng có ở mấy chap trên chưa. Mà các cô biết rồi đó, tầm 10 chap hay quên thì đọc lại còn dễ, tầm 30-40 chap đổi lại đọc lại là muốn khóc luôn á. Bộ Meanie kia dự kiến còn dài hơn cả bộ CheolHan nữa nên SOMEONE HELP ME PLEASE!!!!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật