jaedo | Bình thủy tương phùng

13.



Rìa Tây Thanh Châu có loạn, cướp từ phương xa mò đến quấy nhiễu. Tin này rất nhanh truyền đi khắp cả một thành, dân tình loạn thất bát tao, trở thành chủ đề nóng hổi được bát quái mấy ngày liền không dứt.

Kim Đông Anh nằm trong nhóm người đầu tiên biết đến sự tình này, tâm tình hiện tại nhộn nhạo như có hàng ngàn con kiến bò trong bụng.

Trịnh Tại Hiền là thiếu tướng, theo lệnh bên trên truyền xuống phải đi đuổi cướp, hai ngày trước cậu sớm đã dẫn theo binh hướng phía Tây tiến quân. Đêm trước ngày khởi hành, Kim Đông Anh nằm trong vòng tay Trịnh Tại Hiền, hỏi xem mình có đi theo hay không. Bởi vì hai tháng qua đều đặn uống thuốc theo chỉ định của lang y có tiếng trong thành, nên sức khỏe đã gần như hồi phục hoàn toàn, bệnh tim cũng chẳng còn mấy khi tái phát.

Quãng thời gian ấy nếu không phải cùng Lý Đông Hách ra ngoài dạo phố thì cũng chỉ lòng vòng trong gia. Bởi vì thân thể còn yếu nên Trịnh Tại Hiền không dám để anh đi quá xa, trước nay chưa từng sơ xuất mà buông bỏ cảnh giác. Kim Đông Anh đâm ra buồn chán, thời điểm chớp chớp mắt nhìn vài vị giang hồ phô bày võ nghệ, đột nhiên nghĩ hay là mình cũng thử xem sao, dù gì nam nhân của anh cũng là thiếu tướng oai phong lẫy lừng cơ mà.

"Không được."

"Ta chưa có nói xong, em không được là không được cái gì?" Bị từ chối khi còn chưa hoàn thành bày tỏ nguyện vọng, Kim Đông Anh đương nhiên là thấy không vui.

"Nếu huynh muốn học đao pháp, ta sẽ không dạy. Rất nguy hiểm." Trịnh Tại Hiền từ trong đống giấy la liệt trên bàn ngẩng đầu lên, ngữ khí vừa cứng rắn vừa nghiêm túc, vì đây chẳng phải chuyện muốn là có thể làm được.

"Được rồi được rồi, ta biết thỉnh cầu của mình hơi quá, nhưng là, rất nhàm chán đó." Kim Đông Anh cũng chẳng thèm không dữ thể diện nữa, ngả người gối đầu lên đùi Trịnh Tại Hiền, lại vươn tay mân mềm vành tai cậu. Tình cảnh này có thể dùng câu nói của Hiểu Mân từng nói với anh ngày trước, chính là trừ bỏ Kim Đông Anh thì chẳng mấy ai dám tùy tiện với Trịnh Tại Hiền.

Trịnh Tại Hiền nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay anh, dịu dàng đặt lên một chiếc hôn tựa chuồn chuồn lướt nước, khóe miệng câu lên một độ cung nhỏ khi trông thấy anh ngượng ngùng ngoảnh mặt đi.

"Vậy thì ..."

Thời gian sau này, nha lại trong gia mỗi lần vô tình bắt gặp Hiền phu nhân đều là dáng vẻ say sưa đọc sách, đôi lần do chẳng chú ý nhìn đường mà suýt vấp ngã, dọa bọn họ một phen hồn bay phách lạc. Nam nhân này đối với Hiền gia quan trọng bằng nào, bọn họ còn có thể không hiểu rõ sao. Hiền phu nhân xước một vết liền cho gọi lương y bậc nhất Thanh Châu, Hiền phu nhân ho một tiếng liền tỉ mẩn quấn tận ba lớp chăn quanh người, Hiền phu nhân đột nhiên choáng đầu sẽ được Hiền gia ôm về tận phòng, khỏi phải nói Kim Đông Anh ở Trịnh gia chẳng khác nào trên vạn người dưới một người.

Kim Đông Anh chẳng hề nghĩ rằng sẽ có ngày bản thân bị những vấn đề quân sự khô khan cuốn hút, dành cả buổi trời ở phòng sách cũng không khiến anh cảm thấy buồn chán, học được rất nhiều kiến thức về tác chiến quân sự và phương pháp dàn binh.

Kế hoạch tác chiến lần này cũng có sự tham gia đóng góp của anh, mỗi ý kiến đưa ra đều sắc bén đánh thẳng vào trọng tâm, khiến Tử Tiêu ngạc nhiên đến không thốt nên lời, còn Trịnh Tại Hiền không thể ngừng phổng mũi vì tự hào. Quả nhiên là phu nhân nhà cậu, mười phân vẹn cả mười thế này, bảo sao khi muốn bắt về cũng thật khó nhằn. Bảo bối của cậu, thỏ con của cậu, đời này đúng là lấy được một bảo vật vô giá rồi.

Đợi đã, đừng vội tâng bốc quá đà, kỳ thực từ bây giờ mới chính thức bắt đầu chuỗi ngày lầm tưởng rất có tính giải trí của Kim Đông Anh.

Kỳ thực Trịnh Tại Hiền đã kỹ lưỡng chuẩn bị đội quân đầy đủ sẵn sàng, tới nơi mới phát hiện toán cướp nọ nhỏ hơn dự tính, chưa đầy nửa ngày đã đuổi sạch sẽ, còn bắt sống được tên cầm đầu. Trịnh Tại Hiền có điểm không hài lòng, bắt cậu tách khỏi Kim Đông Anh mấy ngày liền chỉ để làm công việc nhàm chán này, nghĩ về anh rồi đột nhiên thấy nhớ quá. Nhưng là Tử Tiêu lại cự tuyệt lời đề nghị lập tức trở về nội thành của cậu, nói rằng cần phải xử lí một số tàn dư sau cuộc hỗn chiến bọn họ cùng toán cướp gây ra đêm qua. Dù gì nơi này cũng thuộc địa bàn dân cư sinh sống, không thể giải quyết qua loa được.

Trịnh Tại Hiền khoanh tay, lý do thuyết phục đấy, nhưng cậu nhớ cứ vẫn là nhớ thôi.

"Tử Tiêu, hay là ngươi về gia một chuyến đi."

"Tôi? Nhưng để làm gì, việc ở đây còn chưa xong mà?"

Hai hôm sau, Kim Đông Anh nghe thấy tiếng ngựa hí rầm rộ khắp cả gia, còn tưởng thiếu tướng nhà mình đánh nhanh thắng nhanh sớm đã quay lại, nhưng thời điểm anh hào hứng cầm theo sách phân tích địa hình Thanh Châu chạy ra cổng đón tiểu binh lập công trở về, lại phát hiện chỉ có duy nhất Tử Tiêu. Kim Đông Anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vì sao lại về một mình, vì sao lại gấp gáp đến vậy, vì sao lại chẳng nói lời nào. Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?

Kim Đông Anh vội vàng túm lấy Tử Tiêu bối rối hỏi thăm tình hình, tuyệt đối không được, Trịnh Tại Hiền không thể bại trận được, càng không thể bị thương. Anh gấp đến độ đánh rơi cả cuốn sách, thế nhưng Tử Tiêu lại cứ mãi ấp úng chẳng nói trọn câu.

"Phu nhân, việc này ... Vẫn là đợi đến khi thích hợp đi."

Tử Tiêu bỏ lại một câu nhát ngừng rồi vội vã ly khai, hắn nào dám bảo rằng Hiền gia sai hắn về đây là để trộm mảnh ngọc bội của Kim Đông Anh mang đến cho ngài ấy ngắm chứ!

Kim Đông Anh cứ như thế nhìn Tử Tiêu đánh ngựa rời đi mà chẳng nắm bắt được chút tin tức gì, sốt ruột đến không còn tâm tình màng chuyện khác, đương nhiên sẽ không phát hiện ra ngọc bội của mình đã biến mất. Thời gian này Kim Đông Anh có chút vất vả, mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, sách cũng không muốn đọc, ban đêm lại cương quyết trải chăn trong thư phòng của Trịnh Tại Hiền nằm ngủ. Dù cho Lý Đông Hách có hết lời khuyên nhủ vẫn là không thành, hiện tại nó chỉ muốn đợi anh rể về rồi đánh cho một trận thôi.

Lần thứ hai có được chút tin tức từ biên giới phía Tây là thông qua một bức thư được gửi về sau khi Trịnh Tại Hiền khởi hành được sáu ngày. Nội dung thư chỉ vỏn vẹn năm chữ, ta sẽ sớm trở về.

Kim Đông Anh bình thản cất gọn thư vào ngăn tủ, ngồi ngoài hiên uống một ngụm trà lài tiếp tục ngắm mây. Dù sao mất bình tĩnh lúc này cũng không phải là cách, bằng không cứ thản nhiên như hiện tại, giận quá lại mất khôn.

"Ngài đừng như vậy nữa được không, lần trước tôi trở về phu nhân rất lo lắng cho ngài đấy." Tử Tiêu hận không thể gào vào lỗ tai Trịnh Tại Hiền nói cho cậu thông suốt, đối mặt với ánh mắt bất an của Kim Đông Anh vài ngày trước đã là cực hình với hắn rồi.

Trịnh Tại Hiền có điểm chột dạ, nhưng vì nghĩa lớn, cậu đành chấp để anh lo lắng vài hôm vậy.

"Ngươi cũng phải hiểu giúp ta chứ, chuyện này không thể tùy tiện được." Trịnh Tại Hiền cười cười gãi đầu, hiện tại chính là thời điểm cần phải giữ bình tĩnh, không thể vì nhớ nhung mà lập tức chạy về tìm anh được, khi ấy toàn bộ kế hoạch mà cậu đã cất công lập nên sẽ đổ sông đổ biển mất.

"Thôi được rồi." Tử Tiêu thở dài, "Chuyện ngài nhờ tôi tìm hiểu, tôi đã làm rồi."

Đúng mười ngày sau cuối cùng cũng có thông tin xác thực, Trịnh Tại Hiền được ban thưởng vì lập công đuổi cướp, tên tuổi cậu được tung hô khắp thành, nhưng vẫn chẳng ai trông thấy bóng dáng vị thiếu tướng trẻ tuổi ấy đâu. Kim Đông Anh quyết định rời khỏi gia đi dạo vì cảm thấy quá ngột ngạt khi cứ mãi lủi thủi trong nhà, kỳ thực thời điểm bức thư thứ hai được gửi về anh vừa vặn phát hiện mảnh ngọc bội đã biến mất. Tìm khắp gia nguyên một ngày trời không có kết quả, Kim Đông Anh suýt thì bật khóc, vì đó là món quà Trịnh Tại Hiền tự tay đeo cho anh vào ngày sinh nhật. May là nhờ có đôi chồng chồng tiểu đệ an ủi một phen, thậm chí Lý Đông Hách còn bô bô nói lớn, rằng chỉ cần anh muốn nó sẽ lôi kéo Lý Minh Hưởng cùng đi đặt làm một mảnh y hệt.

Kim Đông Anh khịt mũi, nghĩ đến lại không nhịn được phì cười. Dạo này anh đúng là thực dễ yếu lòng, chả bù cho hồi trước ngày ngày chịu đánh thay tiểu đệ một giọt nước mắt cũng chẳng buồn rơi.

"Thiếu tướng Trịnh trở về!"

Kim Đông Anh nghe có người hô to, liền không chần chừ vội vã quay đầu chạy nhanh tới cổng thành. Dù chưa biết thực hư thế nào, nhưng không vẫn nên coi qua một chút sao. Vì anh nhớ nam nhân nhà mình đến sắp phát điên rồi.

Rất giống với lần đầu tiên cậu trở về Dư Châu sau khi lập công lớn ở chiến trường, Trịnh Tại Hiền đánh ngựa chậm rãi tiến từng bước, hai bên đường đầy rẫy dân tình nô nức chúc mừng, có chút cảm giác thực hoài niệm. Cũng chính là khung cảnh này hơn ba năm về trước, lần đầu tiên cậu gặp Kim Đông Anh, kể từ đó mọi chuyện bắt đầu. Trịnh Tại Hiền thật muốn cảm ơn Lý Minh Hưởng vì ngày ấy đã đưa cậu đến gặp anh, mới biết được trên thế gian này thì ra vẫn còn có một người tốt đẹp đến vậy.

Nắm chặt hộp gỗ nhỏ trong lòng bàn tay, khi trở về nhất định phải làm điều trọng đại.

"Trịnh Tại Hiền!!"

Trịnh Tại Hiền mở to hai mắt nhìn dáng người nhỏ cố gắng chen chúc qua đám đông tấp nập, thân mình gầy gò trông đến là thập phần khổ sở, nhưng vẫn cắn răng túm chặt lấy xiêm y mà chạy. Cậu vội vàng xuống ngựa, lúc này Kim Đông Anh đồng thời thoát khỏi vòng vây toàn người là người, lao vào lòng cậu ôm thật chặt. Trịnh Tại Hiền ngẩn ngơ trong phút chốc, độ ấm này là thật, khung cảnh ở ngay trước mắt, người thật bằng xương bằng thịt trong vòng tay, cậu lập tức đáp lại cái ôm của anh, để rồi nhận ra phần ngực áo mình đã sớm ướt đẫm.

"H—huynh khóc sao?" Trịnh Tại Hiền hoảng hốt nhẹ nâng khuôn mặt anh lên, khóe mắt ngập nước cùng gò má ướt đẫm đánh thẳng vào thị giác, dọa Trịnh Tại Hiền một phen không nhỏ. Từ trước đến nay đây là lần thứ hai Kim Đông Anh ở trước mặt cậu rơi nước mắt, và Trịnh Tại Hiền ôm anh vào lòng dỗ dành hệt như lần đầu tiên.

Kim Đông Anh có một thói quen nho nhỏ, chính là mỗi lần khóc sẽ cố gắng giấu đi tiếng nức nở của bản thân, cắn răng không phát ra tiếng, cứ như vậy để nước mắt tuôn rơi. Phải chăng là bắt nguồn từ bản tính phòng bị cực kì cao, tuyệt nhiên không muốn để ai trông thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Nhưng có lẽ cả đời này anh sẽ chỉ có duy nhất một ngoại lệ, ngoại lệ vững chãi đáng tin cậy của riêng anh.

"Ta xin lỗi, là ta sai, ta không biết huynh lại lo đến vậy. Đều là do ta hết."

Nếu Kim Đông Anh đang ở trong trạng thái tổn thương, thì mặc kệ là lỗi của ai, Trịnh Tại Hiền sẽ đều nhận về mình để xoa dịu anh. Bất kể tốt hay xấu, tất cả vì muốn che chở anh.

Ngay từ lần đầu tiên, thậm chí là trước cả khi Kim Đông Anh nhận ra cậu, Trịnh Tại Hiền nghĩ rằng mình đã sớm phải lòng anh rồi. Vì sao lại thương huynh ấy, ngay đến chính bản thân cậu cũng chẳng rõ, nhưng cậu có niềm tin vững chắc rằng, tại một thời điểm trong tương lai, huynh ấy nhất định sẽ là người giúp cậu tìm ra.

"Tiểu tử thúi, dám bỏ rơi ta, dám về muộn ..." Kim Đông Anh vùi mặt ở ngực Trịnh Tại Hiền khóc rất lâu, vừa khóc vừa đấm lên lưng đối phương, bằng lực vô cùng nhẹ. Chính là muốn trách móc, nhưng lại không nỡ làm đau.

Khi mà anh rốt cuộc cũng có thể ngừng thút thít, thanh âm râm ran xung quanh sớm đã lắng xuống, mà Kim Đông Anh lúc này ngượng đến mức chẳng dám lộ mặt. Trịnh Tại Hiền nhận ra điểm này đầu tiên, hiện tại chỉ muốn cứ thế mà ôm anh mãi thôi.

"À mà." Trịnh Tại Hiền đột ngột nhớ đến mục đích ban đầu của mình, liền vội vàng đem bàn tay đang nắm chặt đồ vật mở ra. Hộp gỗ nhỏ điêu khắc tinh xảo, bên trong là nhẫn đính thạch anh ánh sắc chàm lấp lánh.

Cho đến tận bây giờ cậu mới có thể trở về, chính là vì muốn trao anh chiếc nhẫn hoàn hảo nhất. Trịnh Tại Hiền không ngại lùng sục khắp thành Thanh Châu, cả lần trở về của Tử Tiêu không chỉ đơn thuần là trộm ngọc bội, hắn đồng thời tìm hiểu về kích thước ngón tay Kim Đông Anh theo lời căn dặn của Trịnh Tại Hiền. Tất cả nỗ lực suốt mười ngày qua, đều chỉ đợi chờ mỗi khoảng khắc này.

"Chẳng phải huynh từng bảo, có nhẫn thì sẽ lấy ta sao?"

Đôi mắt sưng đỏ vì khóc hiện tại mở lớn nhìn chăm chăm vào vật thể trong hộp, môi hé mở nhưng chẳng có thanh âm nào phát ra, vì anh thực sự không biết nên nói gì lúc này. Tựa như trong phút chốc bị tước đi toàn bộ khả năng suy nghĩ, đầu óc Kim Đông Anh trong nháy mắt trở nên trống rỗng, chỉ có khuôn mặt hoàn mĩ của người trước mặt là thứ đang phản chiếu trong trái tim, tươi cười lộ ra má lúm đồng tiền.

Trịnh Tại Hiền có chút buồn cười, không thể kiên nhẫn đợi thêm được nữa, liền ghé đến bên tai anh thì thầm, "Huynh do dự bao lâu, ta hôn huynh bấy lâu."

Kim Đông Anh rốt cuộc hồi tỉnh, chớp chớp mắt ngước lên đối diện với ánh mắt Trịnh Tại Hiền, thực sự giống thỏ con. Phần sau hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, anh thế nhưng lại vươn tay nắm lấy xiêm y cậu, rút ngắn khoảng cách giữa hai đôi môi về con số không.

Chúc hai người hạnh phúc, thiếu tướng Trịnh, Đông Anh huynh.

end.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật