[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Phiên ngoại 16



Biên dịch: Yên Hy

Góc nhìn của Adele 】

Tuyết rơi rồi.

Tháng một tại Na Uy vẫn như cũ rét lạnh như chỗ sâu nhất của hầm băng, tuyết lớn nhạt bay lên vung vãi xen lẫn thành tấm màn che.

Thời điểm tư liệu của Chelsea được gửi tới, đúng lúc tuyết rơi nhiều nhất, những hàng thông bạc và linh sam ở phía đối diện được bao phủ bởi đủ màu sắc, chỉ có tuyết trắng không gợn sóng vẫn đang lan rộng.

Lần này Aro phải chia những con người cần được kiểm soát thành nhiều nhóm, những thứ khác thì giao nhóm Alec tùy ý xử lý, tốt nhất là bị giết như một lời cảnh báo.

Tôi nhìn đống tên lớn trong tay đã bị gạch đen bởi mực đen, biết được con người cuối cùng đang sợ hãi đến cực độ và đau khổ mà thần trí không rõ ràng co quắp bên cạnh lò sưởi âm tường, trên người tản ra hỗn hợp mùi thuốc lá và mùi rượu nho thuần túy, là nhân vật cuối bị Aro cho là "Không cần phải bàn bạc."

Về phần những người khác, một lát chúng ta sẽ được phân đi gặp mặt từng người.

Từ xưa đến nay quyền lợi và giai cấp đều là vật rất quan trọng, mặc kệ đối phương là cái gì, chỉ cần mình có đủ giá trị, liền có thể có một đường sống sót.

Tên của ông ta là Hawke Santis, hiện tại tôi phải gạch tên của ông ta ra khỏi phần danh sách này.

Lúc chúng tôi tìm tới, ông ta đã trốn vào bên trong phòng làm việc không biết chân ra ngoài hơn bốn mươi tiếng, một mực dựa dựa vào cồn cùng thuốc lá miễn cưỡng treo tinh thần. Xem ra sự tình giống suy đoán của nhóm Aro, cái chết đang được thời gian thúc đẩy bởi từng bước đến gần, sinh ra một loại hiệu quả uy hiếp hết sức rõ ràng.

Tôi tìm thấy trên bàn làm việc của ông ta một cây bút máy màu đen tinh xảo, Ngòi vàng được khắc tên tiếng Anh của nhà thiết kế bằng nét in hoa, lúc cầm lên, còn nhỏ xuống chất lỏng màu đỏ ngọt ngào.

Mấy bình thủy tinh màu đen trên mặt bàn đều bị vỡ vụn, rượu vang đỏ Bordeaux từ một nhà máy rượu xa xôi của Pháp chảy từ trên bàn xuống đất, nhiễm một khối lớn trên thảm lông dê sáng màu bên dưới, tựa như máu tươi của con người chảy ra. Tôi dùng bút vuốt ve tên người này vài lần trước khi bóng tối của mực che mất vẻ đẹp của màu rượu.


Tôi để bút xuống, "Được rồi."


Felix không kịp đợi nắm lấy cái cổ đáng thương của người đàn ông này, tạo thành một độ cong ưu nhã. Tiếng xương cốt vỡ vụn rõ ràng truyền tới dưới tay anh ta, hết thảy sinh mạng của ông ta đều bị cố ý cưỡng chế kết thúc.

"Tiếp theo là những người cần gặp mặt nhỉ?" Demetri nhìn người đàn ông bên dưới bằng nửa con mắt,thanh âm nhẹ nhàng đề nghị, "Chúng ta cần đưa quà đến cho người được phỏng vấn đầu tiên không?"

"Quà gì?" Serraus hỏi.

Demetri nhún nhún vai, lúc cười để lộ ra răng nanh trắng đến mức làm người ta run rẩy: "Chính là quà á. Loại có thể làm bọn chúng càng nghe lời hơn."


"Nói ví dụ như, vặn đầu ông ta xuống rồi thắt một cái nơ rồi gửi qua?" Nói xong, Alec quay đầu nhìn tôi một cái, tôi thì rủ mắt xuống lung tung mở sách vở ra, tiếng Na Uy xa lạ làm tôi rất mờ mịt.


"Ý tưởng này không tệ, rất sáng tạo." Mắt Demetri xoay chuyển, ngón tay tái nhợt thon dài vui vẻ nhảy múa bên trên áo khoác nhung mềm mại vài lần, giống như rất hài lòng chuẩn bị món quà này.

"Vẫn trước hết chia mấy người này ra đã." Alec từ chối cho ý kiến.

"Tất cả bốn người, chúng ta chúng ta chia bốn tổ nhé." Serraus tiếp nhận danh sách tôi đưa tới, cầm tới trước mặt Jane, "Chúng ta muốn đi đâu đây?"

Jane rủ mí mắt xuống nhìn lướt qua, tay mảnh khảnh nhô ra từ trong tay áo rộng rãi nhẹ nhàng chỉ vào một cái tên bên trong.

Trang giấy rất nhanh được truyền đi, mỗi người đều tìm tới tên mục tiêu của mình.

Tôi nhìn thấy Alec chọn trúng cái tên sau tài liệu cặn kẽ, số 3918 phố St. Sandra.

Ronald Pelt.


...


Cuối cùng, chúng tôi ở lối vào nhà máy gia công vật liệu gỗ ở Na Uy tìm được ông Pelt này. Theo vợ ông ta nói, ông ta đang kinh doanh buôn bán gỗ với số lượng lớn, đối tác tại Australia.


"Như vậy, ông ta là một thương nhân?" Tôi có chút nghi hoặc hỏi Alec, theo lý mà nói thương nhân hình như cũng không thuộc đối tác đàm phán của Volturi mới đúng. Alec vẫn nhìn càng nhiều gỗ tròn càng nhiều xung quanh, có chút nhăn mày, trong dăm ba câu giải thích mối liên hệ giữa các ông trùm tài chính và các đơn vị chính trị.


Hắn giống như không quá thích nơi này.

Đây là điều tôi nhận ra từ chút biểu cảm nhỏ của hắn, nhưng tôi không biết vì sao.

Đi một lúc, Aec bỗng nhiên ngừng lại, cẩn thận phân biệt thứ gì trong không khí, sau đó nói: "Em có ngửi được hương vị gì kỳ lạ không?"


Tôi sửng sốt, cẩn thận hít thở, "Hình như là xăng. Còn có... Máu và..."

Cùng với một mùi hương tôi không nói ra được, có chút quen thuộc, tôi cảm thấy giống như đã ngửi được ở đâu đó, mùi của đồng lại, nhưng lại không thuộc về bất cứ ma cà rồng nào tôi biết.

Trong trí nhớ tìm kiếm chốc lát, chợt nhớ mấy đứa trẻ ma cà rồng gặp ở bệnh viện. Trong đó có một cô nhóc mắt màu nâu ấm áp có mùi này. Lúc chúng tôi tìm tới mấy nửa ma cà rồng nhỏ đó, cô bé đang ngồi trong đống lông búp bê rách nát bị nhuốm máu, nụ cười đơn thuần vươn hai tay về hướng Alec muốn ôm hắn, đồ chơi bên người hoàn toàn hư tổn.

Cái giá của cái ôm này quá lớn, cô nhóc rất nhanh giống với con búp bê thỉnh thoảng bị chính mình xé nát tay chân.

"Chúng ta đi lên phía trước." Alec dừng lại trong chốc lát sau đó nhìn về phía trước, hơi nâng tay lên, từng tia từng sợi sương mù đen quấn quanh bên trên. Hắn cũng không có nhìn về phía tôi, nhưng đưa tay ra vẫn theo bản năng vờn quanh sau vai tôi, tôi ngửi được mùi hương lạnh ngọt quen thuộc trên người hắn, không giải thích bỗng có chút khẩn trương.

Mặc dù diện tích công xưởng này rất lớn, bốn phía chồng chất vật liệu gỗ và mảnh gỗ màu nâu đậm được bọc bằng tuyết bẩn, nhìn cứ như mê cung được xây dựng bằng gỗ. Nhưng không có gì dễ hơn việc tìm nguồn máu với ma cà rồng, đây là ưu thế của bản năng.

Các bản vẽ thiết kế đồ nội thất rải rác bắt đầu xuất hiện từ góc, dọc theo con đường đến cánh cổng khép hờ của studio nhà kính bằng thép nhựa màu xanh đậm, còn có mùi máu tươi càng ngày càng rõ ràng.Tôi bị thu hút bởi màu sắc của những khối hình vẽ ẩm ướt rơi trên tuyết, kéo lấy vạt áo âu phục của Alec: "Đây là xăng."

Thứ mùi nồng đậm gay mũi, con dấu màu vàng nhạt.

"Có đồng loại đã tới nơi này." Alec cẩn thận quan sát xung quanh, sương mù đen trong tay tỏa ra bao quanh nơi này, "Bây giờ thì ổn rồi."

Vừa nói, hắn dẫn đầu đi ra cửa, nhấc chân đá một cái làm mạnh cánh cổng kim loại mới tinh va vào tường, vôi bột và các mảnh kim loại bị rơi xuống dưới mặt đất.

Ronald ngoẹo đầu ngồi trước bàn làm việc đưa lưng về phía chúng tôi, lộ ra vết cắn rõ ràng trên cổ, phần thịt quay ra ngoài đã bị đông cứng lại với một lớp sương màu đỏ sẫm. Không gian nhỏ hẹp lại bế tắc, hương vị máu tươi giống như âm hồn không biến mất ở trạng thái cô đọng cố định trong văn phòng này.

Tôi đứng ở cửa ra vào nhìn trong chốc lát, một màu đỏ tươi ẩn hiện bắt đầu bốc lên từ mùi máu này, đốt cháy thị giác và cổ họng của tôi.


Tôi bỗng nhiên ý thức được đã một ngày không có ăn uống gì, đây không phải hiện tượng tốt, cũng mây Ronald đã chết, sức hấp dẫn tương đối không quá lớn nữa.

Alec đi đến bên người Ronald kiểm tra một chút, lắc đầu: "Ông ta vô dụng." Sau đó lại lộ ra chút bối rối, thành lớp màng mỏng mềm mại bịt kín vẻ đẹp không chút nhiệt độ kia đi, "Những người của gia tộc Adrian, ngoại trừ Simon, tất cả đều phải chết theo luật. Còn ma cà rồng nào khác tìm đến giết người diệt khẩu sao?"

Cơn khát dần dần rõ ràng ngăn cách suy nghĩ tôi, tôi nhắm mắt lại rút lui ra bên ngoài trước, định để không khí lạnh lẽo bên ngoài giữ vững tỉnh táo của đầu óc.


Đáng tiếc tuyết đã không có thể làm tôi cảm thấy rét lạnh nữa, Nếu không, tôi có thể sử dụng những thứ lỏng mềm này có thể làm giảm bớt cơn nóng như thiêu đốt trong cổ họng. Cũng may, gió đã nổi lên, mùi hôi tanh nồng nặc của máu đông nhanh chóng tan biến.


Gió thổi càng lúc càng lớn, tôi theo thói quen xoay qua hướng khác với cơn gió. Mặc dù hiện tại tôi đã không cần dựa vào cách thức này để tranh đoạt chút không khí để sống sót này, nhưng một ít thói quen khi còn là con người tôi vẫn chưa thể từ bỏ hoàn toàn.

"Adele?" Alec nhận thấy sự dị thường của tôi, vội vàng ngừng kiểm tra công việc đi tới hướng tôi, "Em sao thế?"

"Tôi không sao."

Vừa dứt lời, tôi đột nhiên cảm giác được như mình dẫm lên thứ gì. Dịch chân ra khỏi, tôi từ mặt ngoài tầng tuyết nhặt được một chiếc vòng cổ bị hỏng, trên đó viết một chữ cái "A", còn có một biểu tượng giống như một con chim.

"Đây là cái gì?"

"Gia huy của gia tộc Adrian." Alec nắm dây chuyền trong tay nhìn một chút, tương đối khẳng định.

"Là người của bọn chúng đến giết chết con người này?"

Tôi vừa dứt lời, một tiếng nổ kinh khủng bỗng nhiên truyền tới từ nhà máy bên kia, ngọn lửa lớn màu vỏ quít và bụi mù màu xám cùng những mảnh kiến trúc chợt nổ tung, dường như trong chớp mắt lan tới quanh người chúng ta.

Sóng nhiệt cuồng cuồn, ngọn lửa tùy ý bành trướng cháy lên trên vật liệu gỗ khô ráo bị ngăm xăng, đem không khí làm nóng hổi, quá trình ngọn lửa cháy tạo thành tiếng lách tách kinh dị như tiếng kêu thảm thiết.

Lửa, là thứ ma cà rồng sợ hãi nhất.

Một trời đầy lửa tới gần, giọng nói Alec tái nhợt như muốn hòa chung với da thịt hắn: "Đây là một cái bẫy, gia tộc Adrian muốn đốt chết chúng ta."

Thể chất dễ bị đốt của ma cà rồng làm đầu tôi tỉnh táo lại, tôi nhanh chóng lướt qua căn phòng tạm thời bình yên sau lưng đề nghị, "Trong phòng có máy đun nước, đổ nước lên người rồi chỉ cần lao nhanh ra ngoài là được."

Nói xong, tôi quay người dùng tốc độ nhanh nhất xông vào phòng, đổ bỏ xô nước chưa được sử dụng nhiều, nhựa cứng trong tay tôi trở nên vô cùng mềm mại.

Thừa dịp thế lửa hiện tại bởi vì nhiệt độ thấp và tuyết lớn rơi đầy đất nên vẫn chưa lan ra đến tình trạng mất khống chế, chỉ cần gần sát mặt đất, dùng tốc độ cực nhanh lao ra vẫn có thể bình yên vô sự rời đi.

Thế nhưng tình huống của Alec lại không thích hợp, lần đầu tiên trên mặt hắn dần hiện lên sợ hãi, nỗi sợ với lửa, còn có một phẫn hận và tức giận muốn ngăn chặn lại nổi sợ cùng cực.

Hắn hình như rất sợ lửa.

Mặc dù ma cà rồng đều sợ lửa, nhưng triệu chứng của hắn còn nghiêm trọng hơn so với ma cà rồng bình thường rất nhiều. Nếu nói là sợ hãi, không bằng dùng cụm từ sự kháng cự và trốn tránh đã cắm rễ vào tận xương thịt.

"Alec?" Tôi gọi hắn một tiếng, sau đó chợt nhớ tới câu chuyện hắn từng kể với tôi. Năm mười sáu tuổi đó, hắn và Jane bị trói ở trên cọc gỗ bị ngọn lửa đốt sống đến chết, cho đến tận lúc Aro tới cứu hắn.

Khả năng gây mê của hắn được tạo ra từ chính tâm lý thúc đẩy muốn thoát khỏi cơn đau nhức mãnh liệt do thịt nát xương tan mà ra. Đó là cơn ác mọng ngưng kết từ khi hắn được chuyển biến, mãi mãi tồn tại trong đáy lòng hắn, bất kỳ tác động bên ngoài nào cũng bất lực với vết thương này.


Khó trách, hắn chưa từng cũng sẽ không tham gia hoạt động thiêu hủy tội phạm có liên quan đến lửa.

Ngọn lửa diễm lệ bị gió lỡn thổi cao nhảy vọt, thỉnh thoảng thăm dò tới hướng chúng tôi, mang theo một đợt sóng nóng bỏng. Vòng vây rất chậm rãi thu nhỏ, những vật liệu gỗ tốt nhất trong giờ phút này đều trở thành đồng lõa, dùng hết tất cả sinh mạng đều vô cùng tinh tế trợ giúp đốm lửa lớn đến mức cuối cùng.

Alec bị cảnh tượng quen thuộc này khiến quỳ một gối xuống, những ngọn lửa trống rỗng bùng cháy hơn một nghìn năm trước dường như đã nhen nhóm trở lại, vĩnh viễn vây khốn trong thống khổ. Hắn run rẩy duỗi tay nắm lấy một nắm tuyết trắng không tì vết, tất cả những tiếng rên rỉ đau đớn rên rỉ đó bị cắn nát thành từng mảnh, xinh đẹp trong con mắt đỏ tươi nhanh chóng suy yếu xuống, màu đen trống rỗng phản chiếu toàn cảnh ánh lửa.


Vô tận sương mù màu đen mất khống chế bạo phát từ hai bàn tay hắn, như sóng biển xông vào đá ngầm, ngăn cách ngọn lửa ở giữa không gian, đem chính hắn bọc lại thật chặt.

"Alec!" Tôi bất chấp cảm giác mất sức do thuốc mê càng rõ ràng, chôn bản thân bên trong đám sương mù đen kia, dùng hết sức lực ôm chặt lấy hắn. Tôi có thể nhận thấy hắn đang mất khống chế cực lực ẩn nhẫn chống lại cơn run rẩy, người này rút đi tất cả kiêu ngạo và vẻ ngoài luôn thong dong hơn một ngàn lắm đi, thành thiếu niên yếu ớt bất lực như trong ngọn lửa xa xôi.

Tôi ôm hắn, giống như ôm vào ngực một vật lạnh băng dễ nát. Cho dù qua bao lâu, bản chất vẫn giống như cũ chỉ là một đứa nhóc mười sáu tuổi mà thôi, một chút cũng không thay đổi.

Tôi thử đi tìm mặt hắn, nhưng chỉ có thể dựa vào cảm giác và trí tưởng tượng, màn sương dày thậm chí ngăn cách thanh âm thiêu hủy ở bên ngoài, chúng bắt đầu tước đoạt đi một chút nhận thức từ đầu ngón tay của tôi, tôi không xác định phải chăng mình cũng đang run rẩy: "Alec, chúng tôi có thể rời khỏi nơi này, tôi đảm bảo với anh!"

"Adele..." Hắn hơi giật giật, gương mặt vùi vào bên trong khăn quàng cổ dày của tôi, tiếng cắn răng rõ ràng buồn buồn truyền tới, "Đám lửa kia lại tới... Bọn chúng lại tới... Chúng tôi không phải ma quỷ, không phải..."

Phẫn nộ lẫn sợ hãi thôn dân, bầu trời đêm đen nhánh không có một tia sáng, khắp nơi đều là lửa đang nhảy múa, khắp nơi đều là đau đớn không bến bờ. Đây là ấn tượng không thể xóa nhòa nhất cuối cùng trong cuộc sống con người của hắn.

"Không đâu, nơi này không có những người khác. Anh sẽ không có chuyện gì, chúng ta có thể rời khỏi nơi này, rất nhanh sẽ được thôi." Tôi không biết cách nào an ủi người khác tốt nhất, chỉ có thể vụng về đem tất cả từ đơn lung tung xâu chuỗi thành câu, ngẫu nhiên có đôi lời tiếng Trung không an phận nhảy ra, "Anh tin tôi nhé Alec, chúng ta nhất định sẽ rời đi!"

Tôi không nhớ rõ mình lặp lại với hắn bao nhiêu lần như vậy, không khí nóng lên đè ép tiến lá phổi tôi, làm tăng lên cảm giác thiêu đốt khát khô. Sương mù đen dần tán loạn mở ra, tuyết trắng đang liều chết chống lại ngọn lửa. Tôi đem phần lớn nước không chút nhiệt độ kia tưới lên người Alec, còn lại một chút nước thì vẩy tượng trưng vào trên tóc và áo choàng mình, giữ vai hắn sát đất rồi bọc nó bằng một lớp tuyết mỏng: "Anh sẽ không có chuyện gì, tôi đảm bảo."


"Alec..."

Không cho hắn cơ hội nói chuyện, tôi đem khăn quàng cổ ướt đẫm kia đắp lên trên đầu hắn, che khuất tất cả ánh mắt của hắn. Alec phản xạ có điều kiện nắm lấy tay tôi, sau đó trong chớp mắt, hắn như nhận ra được, thả lỏng khí lực bắt lấy tôi, ngược lại chạm đến mảng lớn quần áo khô ráo trên người tôi, thì kéo tôi lại: "Adele, em không thể cứ như vậy lao ra..."

"Vậy anh nên cầu nguyện anh có thể đuổi theo tốc độ của tôi." Mượn ưu thế của tân sinh, sức mạnh của tôi lớn hơn hắn. Không đợi lại hắn nói gì nữa, tôi đã lôi kéo hắn dùng tốc độ nhanh nhất xông ra bên ngoài.

Alec cầm thật chặt tay tôi, có một ít sương mù không an phận lan ra quấn quanh giữa mười ngón tay quấn giao của tôi và hắn. Xung quanh là biển lửa và sóng nhiệt.

Tuyết trắng trên quần áo rất nhanh bị bốc hơi không thấy tăm hơi, còn sót lại ẩm ướt cũng bị nhiệt dộ xua tan, cơn đau bỏng rát từ rất nhỏ đến rõ ràng bắt đầu bò đầy da của tôi. Tôi cảm thấy nọc độc trong thân thể giống như đều dễ cháy vật, chỉ cần có một chút xíu nhiệt lượng truyền đến sẽ không kịp muốn nổ tung.

Thời điểm cách phiến rừng rậm nguyên thủy u ám kia trong gang tấc, trần nhà cháy hừng hực trên đỉnh đầu ầm ầm sụp đổ.


Tôi không kịp ngẫm nghĩ quá nhiều hậu quả nữa, dùng sức tránh ra khỏi ta Alecy, muốn đem hắn đẩy vào đống tuyết an toàn trước mặt. Thật không nghĩ đến, Alec lại trước một bước giật xuống khăn quàng cổ còn chưa triệt để khô ráo trên mặt ném ra ngoài, trở tay đẩy tôi đi ra, chinh hắn thì thuận theo sức mạch đẩy ra của tôi cũng nhanh chóng lăn một vòng trong đống tuyết, né tránh những ngôi sao lửa kia rơi xuống.

Cổ tay truyền đến chút đau đớn, thế nhưng không nghe được tiếng xương vỡ vụn. Tôi đoán có khả năng vừa rồi tôi bị lửa đốt thoáng một chút, may mắn rằng vừa rồi Alec luôn nắm chặt tay tôi không thả, lượng nước vừa rồi nhuộm trên người hắn cũng nhiễm lây sang ống tay áo tôi.

Tôi đứng lên, nhìn thấy từ cổ tay phải của mình trở xuống đều bày ra một màu đen xám, cứ như tầng xi măng sắp nứt ra. Vết thương hồi phục chậm hơn so với dự đoán của tôi, tôi cũng nghĩ thế bởi vì tôi cần đủ máu tươi để bổ sung thể lực.

"Adele --! Alec --!"

Giọng nói của Demetri và Serraus vang lên từ màn sương lạnh giá trong rừng, tôi mờ mịt ngẩng đầu nhìn xung quanh, khứu giác giống như đều bởi vì nhiệt độ cao vừa rồi và thiếu máu tươi mà bị phế bỏ.

Tôi nhớ tới Alec, thiếu niên ở trong đám cháy sợ hãi như sắp gặp tử thần,

Cậu thiếu niên trong đám cháy kinh hoàng đến mức suýt chết, cuối cùng lại liều lĩnh đẩy tôi vào trong khu vực an toàn. Vào giây phút hắn cứu tôi, tôi muốn quay đầu lại mắng có phải hắn không muốn sống hay không.

Rõ ràng sợ lửa như thế chính là hắn, rõ ràng dù cho qua hơn một ngàn năm, vẫn như cũ bị hành hạ bởi nỗi đau bỏng rát còn hơn cả cái chết là hắn.

Vì sao... Vì sao...


"A... Alec?" Tôi chạy tới, từ trong đống tuyết ôm lấy người vẫn như cũ còn tái nhợt sợ hãi mà run nhè nhẹ, bông tuyết lạnh giá bò đầy lên quàn áo và áo choàng vẫn còn giữ độ ẩm ướt của hắn, ngưng đọng thành mảng lớn hơi văn chói mắt.

Bên trong đồng tử của thiếu niên u ám không chút ánh sáng, như con búp bê tinh xảo không chút sức sống, trống rỗng mà nhìn tôi.

"Alec? Anh vẫn ổn chứ?" Tôi xác nhận trên người hắn không có bất kỳ vết thương đáng kể nào, nhưng tôi không chắc làm thế nào cơn ác mộng này thức giấc để suýt giết hắn một lần nữa, tạo thành vết thương nặng bao lớn trong lòng hắn.


Chúng tôi chỉ cần một lần bị chuyển đổi, nhận thức và sức chịu đựng đều sẽ bị dừng lại, vĩnh viễn sẽ không trưởng thành.


"Alec? !"

Tôi nghe được Jane nhu gào lên, thuận theo tiếng cô ta quay đầu, thấy được cô ta giống như một tàn ảnh màu vàng của vong linh mất khống chế xông lại.

Tôi vô thức muốn tránh ra một vị trí cho cô ta, lại bị Alec đưa tay bỗng nhiên chế trụ cánh tay chợt kéo vào khu vực hắn. Bông tuyết dính trên lọn tóc màu nâu nhạt lắc lư sau đó cuối cùng rơi xuống, không đợi đó bay xuống đất, tôi lại bị động hôn lên môi hắn.

Tay của hắn giữ ở phần gáy của tôi, ép buộc tôi phải quấn quýt với hắn, càng nhiều bông tuyết rơi xuống từ bầu trời màu nâu xanh, hương vị hơi lạnh bị nghiền nát hòa tan cùng với nọc độc bên trong cánh môi dính chặt nhau.

Nụ hôn này kịch liệt đến mức như điên cuồng như nắm được thuốc giải duy nhất, tôi nhìn những cảm xúc sốt ruột mãnh liệt trào dâng trong đôi mắt đen của hắn, ngay cả tiếng bông tuyết rơi bên tai cũng rõ ràng như vậy.

Hết phiên ngoại 16.

HOÀN TOÀN VĂN.

**

Hy: Vậy đã kết thúc bộ truyện này rồi. Hơn một năm mới hoàn được một bộ, cảm ơn các bạn đọc vẫn luôn ủng hộ tôi. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật