???????????????? /Hanahaki/• Kết Hoa Vàng Trong Trái Tim Em (Hoàn)

Phiên Ngoại : Mỗi Ngày Bên Anh Là Đủ (Hoàn)



Tiêu Chiến cùng cậu trải qua nỗi thăng trầm, yêu nhau chân thành. Trái tim cậu đã lấy lại chút hơi ấm. Lời nói của cậu trầm tựa như âm thanh của gió biển.

Bên cạnh nhau được bấy lâu cũng đến lúc công khai với gia đình. Vương Nhất Bác không ngần ngại chỉ cần bên cạnh anh ấy, được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày. Tiêu Chiến lúc trước hay hỏi cậu rằng: Cảm giác mọc hoa trong tim thế nào? Có phải là đau lắm phải không? Mỗi lần nghĩ đến cảm giác cậu đau đến mức tâm tê liệt phế anh càng tự trách bản thân mình hơn.

Anh ôm khư khư lọ hoa vàng đã ngả màu vàng úa kia. Đây là nỗi đau của Vương Nhất Bác, là thứ cậu đã chịu đựng suốt thời gian qua.

"Bây giờ nó là của anh, Nhất Bác sau này cái gì cũng không được giấu anh"

Vương Nhất Bác đang ôm anh trên ghế sofa dùng cả mặt dụi dụi vào lòng anh.

"Em biết rồi bảo bối. Được anh chấp nhận có chút đau đớn này em có nhận cũng đáng"

Anh nhéo mũi cậu, thật là nói bậy nói bạ.

"Nói bậy bạ, em đau một chút anh cũng đau lòng"

Nghe vậy cậu cười tươi hôn anh tới tấp, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác của hiện tại hạnh phúc rất nhiều. Ba mẹ Tiêu biết chuyện cũng không phản đối, anh đem câu chuyện kể cho hai người họ nghe,họ buồn bã nhưng sau đó lại thấy thật tốt vì giờ đây có người vì con trai họ mà không màng mạng sống đang bên bờ tử thần.
.
.
.
Dòng người qua lại cánh hoa vàng rũ sắc, mảnh hoa cuối cùng đã rơi đọng lại trên cửa kính....

Người đó đã đi.

Người đó đã vùi vào cánh đồng hoa cải, không còn hiện diện trên cõi đời này nữa để cùng anh chụp ảnh ,cùng anh đi ngắm cực quang.

Anh ôm lấy di ảnh cậu nằm trong phòng vắng.

"Em thật độc ác, em có biết không?"

Lọ hoa đầy rẫy máu tươi đã khô lại, chút hương thơm còn xót lại là quyển nhật ký có treo ảnh cả hai, vị ô mai còn vương vấn chỗ học tủ.

......

"Đừng mà...đừng bỏ anh"

Tiêu Chiến anh vẫn ám ảnh trong giấc mơ. Đêm đó, cậu đã chìm vào giấc ngủ say không hay biết gì. Anh dùng tay vuốt ve gương mặt cậu.

Em ấy vẫn ở đây. Vẫn còn đây này...

Có phải nếu em phẫu thuật rồi, ký ức về anh em sẽ không nhớ. Ngày hôm đó mưa phùn lạnh buốt như vậy....có phải chăng em cũng sẽ vùi xuống lớp hoa vàng đó mà lịm đi dần nếu như anh không đến kịp.

Nước mắt lăn dài trên má anh.....

"Xin lỗi...xin lỗi Nhất Bác"

Giọng thiểu thào nhẹ nhàng, anh hối hận biết bao nhiêu khi đã nhẫn tâm nói những lời cay đắng kia. Có lẽ giờ anh đã thông suốt, anh đã đúng đắn.

Vương Nhất Bác vẫn nhắm nghiền đôi mắt. Đôi mắt xinh đẹp đến mức anh muốn hôn lên nó.

*Nhớ lại*

Năm đó anh vừa tốt nghiệp Đại học, anh cười hớn hở chạy lên phòng thăm cậu em trai nhỏ.

"Nhất Bác à, Nhất Bác em xem tối nay nhà chúng ta sẽ đi ăn thật to đó. Anh đã tốt nghiệp"

Vương Nhất Bác vội vàng gấp dòng nhật ký đang viết dỡ dang lại. Anh thấy thật bí mật hỏi han vài câu.

"Che giấu gì đó...có phải thích cô gái nào trong lớp rồi hay không...cho anh xem nào"

Anh định giật lấy cậu đã đẩy ra, dùng tay làm ra hành động ngôn ngữ.

/Anh đừng tò mò...không gì cả/

Thật mờ ám. Cả hai giật qua giật lại cả buổi cuối cùng tờ giấy đã bị xé đôi. Góc mà anh nhận được là 4 chữ " Thật thích người đó"....

Tiêu Chiến đọc xong xoay người lại nhìn cậu.

"Nhất Bác, em...em đã biết thích cô gái nào rồi sao? Em thích...em có ý trung nhân rồi?"

Cậu xấu hổ giật lại tờ giấy, thật may chỉ là một góc không bị anh nhìn thấy hết. Cậu gật đầu qua loa cho nhanh, sau đó tay gãi gãi tóc mình ngại ngùng biết bao nhiêu.

Đúng vậy, giây phút đó anh đã buồn, anh cảm giác như mất mác đi một thứ gì đó...

Không mong em sẽ gật đầu, không mong em sẽ có ý trung nhân.

Thoát khỏi dòng ký ức. Đó là tình yêu mà có lẽ anh đã ấp ủ cùng cậu em trai trẻ tuổi này. Anh cứ ngỡ cậu không thích anh, cậu đã có người trong lòng....

Nhưng người đó lại là anh, tương tư đến độ mọc cả hoa trong trái tim nhỏ bé đó.

Anh đang tự hỏi trái tim em đã chịu đựng bao nhiêu? Hoa vàng mà cả hai cùng nhau chơi đùa từ thuở đó lại là vũ khí dập vùi cậu.

Anh xít lại gần dùng mũi mình chạm lấy mũi cậu. Cả mặt đều đã bị ướt vì nước mắt. Cậu không ngủ cậu không thể ngủ khi anh ấy còn đang khóc vì thế đã lấy hai tay ôm lấy mặt anh dùng chính đôi môi này hôn xuống đôi môi đã nhiễm lạnh kia.

"Ưm..."

Anh ôm lấy cậu để cảm nhận hơi ấm.....

Không còn mưa phùn lạnh lẽo nữa...

Giờ đây anh chỉ có em, chỉ có duy nhất một minh Vương Nhất Bác trong tâm trí anh lúc này.

Dứt ra nụ hôn mãnh liệt, cậu ôm lấy anh vuốt ve đôi vai đang khóc nấc.

"Anh khóc em sẽ đau lòng...vì thế anh đừng khóc nữa có được không?

"..."

Vẫn là tiếng khóc nghẹn đó. Lần đầu cậu thấy anh khóc nhiều đến vậy....

Đêm tàn, sự yếu đuối của bản thân càng bọc bạch.

"Anh đừng dằn vặt mình nữa, em không sao. Em rất khoẻ mà"

Lúc này, anh mở mắt nhìn cậu...

"Anh vừa mơ một giấc mơ, thấy em bỏ anh. Anh đã đến trễ...hic...đến trễ để em một..ưm"

Tiếp tục nụ hôn khác để che lấp đi nỗi hoảng sợ của anh. Cậu mạnh bạo cắn vào môi anh, anh cũng đã cắn lấy môi cậu để biết rằng cả hai cùng một cảm giác. Khi buông ra khoé môi cả hai in đậm dấu ấn đối phương để lại.

"Ngốc quá, bảo bối em rất hạnh phúc, em phải thế nào anh mới thoát khỏi nỗi ám ảnh đó đây? Em còn muốn sống bên anh...em đã đặt ra thử thách của bản thân. Cá cược rằng sức chịu đựng em có thể chờ được anh, em đã chờ được, chờ được anh là điều không dễ dàng. Nhưng em vẫn chờ, em rất thích bài hát Nam Hài, em từng ví anh như bài hát đó...."

Nam hài? Tiêu Chiến đôi mắt đỏ hoe, cậu kéo anh ngồi dậy lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt anh, hôn nhẹ vào trán.

"Nhất Bác , anh muốn nghe em hát bài hát đó"

Chần chừ một lúc cậu cũng cười gật đầu.

"Được"

Trong phòng tiếng nhạc vang lên, cậu ngồi ôm anh trong lòng hát lại bài hát đó cho anh nghe, giọng cậu thật ấm. Lần đầu cậu hát cho anh nghe từ lúc có giọng nói lại. Anh dần dần ôm chặt cậu để cảm thấy rằng cậu vẫn ở bên anh, vẫn còn hát bài hát cậu thích, bài hát cậu đã ví von cho anh.

Tình yêu của họ đơn giản như vậy đó, bài hát cảm xúc tiếp thêm một tình yêu cao cả mà cậu dành cho anh....

"Quên không được tình yêu của em
...Nhưng kết quả khó có thể thay đổi...

Tôi không thể giữ em lại
Lại càng không thể giống hắn có thể cho em một kỳ vọng tương lai

Cậu bé ngây thơ kia...."

Tiêu Chiến vừa nghe vừa dần chìm vào giấc ngủ, cậu ngừng lại hôm lấy mái tóc anh.

"Bảo bối, mỗi ngày bên cạnh anh, yêu anh đối với em như vậy là đủ..."

"Bảo bối, ngủ ngon"


_Hết_


Halo, truyện đã qua lâu và ngoại truyện au cũng đã yếm lâu rồi, giờ bung ra cho mọi người đọc nè. Vì bộ này mà không có ngoại truyện thì sẽ thấy thiếu thiếu gì đó. Ai còn đọc bộ này thì hãy đọc luôn phần ngoại truyện nhé❤️
Chúc các cô buổi tối vui vẻ!!!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật