[ Chiến Bác ] Kẻ Tâm Thần

phần 21



Nguyên đám lú đầu ra cửa sổ xem xét nhưng xa quá nên chẳng thấy gì, Quách Thừa lấy cái ống nhòm ra xem thử.

Một cô gái đang chơi xích đu trên nhánh cây, bỗng dưng cô qua quay lại cười với Quách Thừa, chớp mắt một cái hai đôi mắt chạm vào nhau.

Quách Thừa giật mình chọi luôn cái ống nhòm vào mặt cô gái.

"Trời ơi hú hồn..."

Tiêu Chiến đánh cái bốp lên đầu Quách Thừa một cái,...

"Mày chọi cái ống nhòm rồi lấy gì tụi tao coi?"

"Í... Em quên, mà hồi nảy em thấy đường vân máu trong mắt con ma đó , là hình cái nón, hình như ở ngoài cửa có cái giá treo nón."

Vương Nhất Bác đi lại giở cái nón màu đỏ lên, một cái chìa khóa rơi xuống.

Mọi người nhìn cái chìa khóa rồi nhìn Vương Nhất Bác.

"Hồi nảy em có để ý cái tủ đầu giường bị khóa..." Vương Nhất Bác .

Cậu tiến lại mở khóa, bên trong là một quyển nhật ký củ và có vài vết máu.

"Đọc thử bên trong nhật ký ghi gì đi?" Uông Trác Thành.

"Ngày 1/5 : hôm nay bệnh tình của chichi càng ngày càng trở nặng, tôi rất lo.

Ngày 3/7: cha mẹ ruột của chichi đến để đòi lại con bé từ chúng tôi, tôi chỉ muốn con bé vui vẻ.

Ngày 4/7 : chichi ta xin lỗi, con đừng lo ngày mai sẽ tốt hơn mà con nhỉ? Bệnh của con càng ngày càng nặng rồi, ta sợ lắm.

Ngày 6/9 : chichi, con làm sao vậy? Baba con vừa mất sao con lại cười như vậy? Ta lại an ủi con thì con lại đẩy ta ra...

Ngày 14/9 : chichi con làm ơn bình tĩnh lại đi...

Ngày 26/9 : ngôi nhà cháy rồi, có lẽ ta được giải thoát rồi. Chichi hãy nhớ chúng ta rất yêu con."

Nguyên băng thanh niên nghệch mặt ra.

"Cuối cùng cái cần get ở đây là gì?" Tống Kế Dương.

"Để tao phổ cập kiến thức cho tụi bây, cái cần get để ra khỏi đây là tìm ra hung thủ giết hại gia đình này, đứa con gái tên chichi ruốc cuộc là ai, và điều đặt biệt là tìm ra manh mối tại sao căn biệt thự này bị cháy."

Vu Bân tốt bụng phổ cập kiến thức cho đám lâu la bạn bè "tốt" của mình.

"Ê mọi người, nhìn cái gương bên kia sao mờ quá vậy?" Trác Thành.

"Mày lấy cái giẻ lau dưới đất lau cho sáng đi, rảnh thì đi tìm thêm chai xịt kính lau luôn cho bóng."

Tiêu Chiến một tay ôm Nhất Bác mà cái miệng vẫn không quên tạo nghiệp.

Uông Trác Thành lấy cái giẻ lau, tích cực lau lau cái gương... Gương sạch.

*bốp*

Từng mãnh gương nhỏ rơi ra... Đứa bé bên kia gương lao ra đập vào cái gương khiến nó vỡ nát, trên mấy mãnh vỡ hiện lên ba chữ số: 520

"Nó đang tỏ tình với mày kìa Thành." Lưu Hải Khoan.

"Ủa mắc gì tỏ tình với em mà không phải anh?"

"Tại mày là người lau mà." Vu Bân.

Giỏi! Cực kì giỏi! Kẻ tung người hứng! Đôi cẩu nam nam các người! Bổn công tử ta khinh.

"Bên đây có cái két sắt nè, thử mở đi, không chừng có vàng đem về bán mua kem ăn qua ngày cũng được á." Tiêu Chiến.

Trịnh Phồn Tinh nhập mật khẩu mở két sắt ra... Bên trong cái két sắt là vương miện được phủ bằng kim cương.

Họ đem lại chỗ bức tranh nhẹ nhàng gọi cô bé lên.

"Ê con đủy ma, ngoi đầu lên đây coi đây có phải cái vương miện của mày không nè" Quách Thừa.

"Đưa... Đây..."

Quách Thừa đưa cái vương miện cho cô bé, cô bé đưa lại cho Quách Thừa một cái chìa khóa, kèm theo lời nhắn.

"Mở cửa ra ngoài, quẹo trái có cánh cửa màu xanh bước vào."






Trong căn phòng mà cô bé nói là phòng của trẻ em, có những mặt trăng mặt trời bằng nhựa treo lủng lẳng trên trần nhà.

Một con búp bê với khuôn mặt bị rạch nát,bên cạch nó là cây kéo đầy máu, trên giường loan lỗ vết máu, giữa giường là con búp bê bị khoét một lỗ ở vị trí tim, bên trong cái lỗ đó là một quả tim người...

Vương Nhất Bác đi vòng vòng xem thử thì bị Thành túm về. Hắn khẽ quát.

"Em ngốc à? Dưới nền nhà có quá trời mãnh vỡ thủy tinh mà sao em đi không nhìn gì hết vậy?"

"Xin...lỗi."

Vương Nhất Bác ủy ủy khuất khuất cúi đầu bẹp miệng, đôi má tròn căng lên biểu thị giận dỗi.

Tống Kế Dương nhặt mãnh kính vỡ ghép vào tấm gương đứng đối diện giường ngủ.

Con ngựa gỗ đong đưa cô bé với bộ đồ màu trắng bên trên có vài vệt máu.

Cả đám quyết định làm lơ cô bé trong gương tiến lại cái hộp nhạc.

Hôi nhạc xoay, tính tinh tinh tình tính tinh tinh tình...

Âm thanh êm tai như chỉ dẫn họ tiếng đến tần hầm...

Họ bước ra khỏi phòng đi xuống tần hầm, đập vào mắt họ là cái rương kho báu. Cùng một bức thư tay theo kiểu cũ.

"Gửi ông Giang.
Tôi là Hoàn Nam. Chúng tôi đã tìm ra loại hoa có thể giúp con người trường sinh mãi mãi, con gái ông sẽ được cứu sống sớm thôi đừng lo..."

*bốp*

Một người con trai đánh mạnh vào đầu Uông Trác Thành .


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật