Phá Bỏ Ranh Giới|Dramione| Kokonut

Gia Đình Malfoy






Chăm sóc bé Teddy khá dễ dàng khi màu tóc của bé liên tục thay đổi mà không có chủ ý theo cảm xúc, bé lanh lợi, có tính cách tốt bụng của mẹ mình và đặc biệt hiểu chuyện.

Vào sinh nhật của Harry, khi mà cậu vẫn đang làm việc trong phòng sau khi được Ginny chúc mừng, bé đã tặng cậu một bó hoa xinh xắn tự tay hái sau vườn, Harry mỉm cười đón lấy bó hoa, dặn bé đã tới giờ ngủ của bé rồi đưa bé vào phòng.

Sau khi cánh cửa khép lại, Harry đã khóc rất nhiều vì bó hoa đó là hoa Lily...

Scoprius sinh ra trong một hoàn cảnh không thể nào éo le hơn khi đó là nửa đêm, lúc mà Hermione vẫn dán mắt vào mấy tờ giấy da nhàu nát cùng những chữ viết nguệch ngoạc còn Draco thì lại đang lên giáo trình cho môn độc dược yêu thích của mình.

Cả hai ở khá xa nhau, nhưng đều an tâm vì họ biết đối phương không phải dạng dễ đụng vô.

Hermione đang hí hoáy viết những tệp tài liệu dày cộm để kịp đưa cho Kingsley thì cô cảm thấy một cơn đau nhói nhói lên ở bụng của mình. Tưởng như chỉ là một cú đạp mạnh bạo và bình thường của Scoprius nhưng những đợt tiếp theo đã làm cô bóp nát cây bút mực đang cầm trên tay.

"GỌI DRACO ĐI!" bà bầu ôm lấy cái bụng của mình và triệu hồi thần hộ mệnh một cách mạnh bạo nhất có thể.

Bệnh Viện Thánh Mungo hôm đó náo nhiệt đến nỗi các y tá phải đưa cho những bệnh nhân một cái bịt tai để bịt tai họ lại. Không phải là vì tiếng thét đau đớn vì sắp sinh của Hermione mà là tiếng thét thất thanh đến nỗi  có thể thấy được cả cái lưỡi gà của Draco chỉ vì nó bị Hermione cắn.

"Cô Malfoy cô cần phải bình tĩnh!" một cô y tá thực tập cực khổ đưamgia đình rắc rối này vào phòng sinh. Đó là hồi đó, còn bây giờ cô y tá thực tập ấy bỏ việc rồi.

"TÔI ĐANG RẤT BÌNH TĨNH!" Hermione gắt lên cùng độ tác bóp chặt tay Draco.

"Hít sâu vào thưa-"

"VỢ TÔI RẤT BÌNH TĨNH!" Draco như muốn khóc hay gào lên khi Hermione đã bóp gãy vài cái xương tay của nó.

Mọi chuyện còn kịch tính, hồi hộp hơn khi cô y tá thực tập bảo "anh cần ngồi đợi ở ngoài". Vậy là nó phải ngồi đợi suốt vài tiếng và khi nó gặp cậu quý tử mới sinh thì câu đầu tiên nó vụt ra khỏi miệng mình là "cô chắc đây là con tôi chứ?"

Mọi thứ gần như vỡ mộng,da dẻ của cậu bé nhăn nheo, hơi xám lại, mắt nhắm tịt, mấy cọng tóc bạc lưa thưa và trên hết cậu bé quá XẤU. Nó thậm chí đã liên tưởng tới một cậu bé có da dẻ hồng hào, mái tọc bạc lãng tử và đôi mắt cuốn hút. Nhưng thứ gì đây?

"Bình tĩnh đi Draco, thằng bé mới sinh mà, anh đang đòi hỏi quá lố đấy" Hermione nằm trên giường hồi sức, mệt mỏi an ủi ông chồng trẻ con của mình khi hai má của nó đang phồng ra và đôi mắt sướt mướt do vừa giận vừa buồn.

"Anh không đòi hỏi" gương mặt cau có và tủi thân của nó làm Hermione muốn phì cười.

"Ừ... Anh không đòi hỏi, giờ thì lại đây nào cưng" Hermione dang hai tay ra, ôm lấy Scoprius và Draco vào lòng.


Đó là 4 năm sau, dù Draco và Hermione có những công việc khác nhau nhưng cả hai vẫn hay thực hiện những nhiệm vụ hay đi công tác cùng nhau. Còn cậu quý tử nghịch ngợm thì đẩy hẳn qua nhà ngoại hay Hang Sóc, nơi mà Scoprius dành cả ngày để ngắm Rose.

Chuyến công tác hôm đó xa đến nỗi họ gần như bay cả vòng trái đất, từ Anh sang Việt Nam, rồi lại đến Nga và Mĩ, nhưng chuyến đi không uổng tẹo nào khi cặp đôi đã trải nghiệm rất nhiều thứ mới lạ ở đất nước thú vị này. Chỉ có một điều là cả hai đều không hiểu và không biết cách qua đường.

Hermione thì phóng thẳng vào phòng ngủ, mặc xác Draco và cậu con trai chưa đón của mình. Nhưng cô đã quên chuyện còn quan trọng hơn, sinh nhật của chính cô.

Ôi thiên nhiên, những hàng cây xanh thắm và bầu không khí trong lành giữa mùa thu, khi mà những cái cây đang dần thay màu và không khí se lạnh đã dần rõ hơn.Phủ Malfoy bắt đầu trở lại vẻ ảm đạm vốn có của nó. Nhưng đột nhiên giữa những đám mây trắng lại xen kẽ một làn khói đen kì lạ.

Scoprius mơ màng tỉnh dậy và cuống lên khi khói đã mịt mù và che khuất tầm mắt của cậu bé "cháy! Ivy! Gọi ba tôi và mẹ dậy đi! Cháy kìa Ivy!"

Cậu bật dậy, nắm lấy con gấu bông đã bẩn của mình mà chạy loạn khắp phủ rồi phanh gấp khi thấy làn khói đó phát ra từ căn bếp. Vậy là cậu đã biết chuyện gì xảy ra.

"Ba! Con đã nói bao nhiêu lần về việc hỏi ý của mẹ trước khi đốt nhà... Ý con là nấu ăn"

"Im nào Scop, ba đang nấu món bánh tuyệt nhất cho người mẹ yêu quý của con" Draco với cái tạp dề hồng và gương mặt cháy xém đang trang trí thứ gì đó đen xì và để Ivy kể thì mới biết đó là một cái bánh sinh nhật màu đen...

"Cậu chắc là để ông ấy tiếp tục nấu tiếp chứ?" Scoprius lo lắng hỏi con gia tinh và nó lắc đầu lia lịa "Ivy sẽ báo với bà chủ nếu cậu chủ cần"

"Ồ không sao đâu Ivy, để tôi chống mắt lên xem ổng có thể làm gì khi không dùng đũa" Scoprius nở một nụ cười khẩy đúng chuẩn nhà Malfoy rồi bỏ ra ngoài.

Draco nhìn theo bóng của Scoprius đanb khuất đi, lúc đó nó mới bỏ bịch bột đang đổ dở xuống rồi độn thổ đến nghĩa trang Godric.

Mộ của em thầy Dumbledore, gia đình Potter, xác của Dobby, và nằm trang trọng kế bên là tấm bia mộ mang tên Narcissa Malfoy.

Gần đó là bóng dáng lụ khụ và mái tóc bạc của một ông già đang luyến tiếc nhìn bia mộ. Vẻ trang trọng, quý phái hòa lẫn với bình dị, hương khói của nghĩa trang. Ông lão dùng khuôn mặt nhăn nheo để sướt mướt, tự trách bản thân vì đã không chăm sóc vợ mình tốt.

"Ba năm rồi nhỉ Draco" ông lão dùng chất giọng trầm ấm và yêu thương để trò chuyện.

"Ừ, có quá nhiều thứ thay đổi khi bà ấy đi" Draco vuốt lại cọng tóc đang nhổng lên rồi thở dài ra một làm khói lạnh lẽo.

"Con bé và thằng bé vẫn tốt chứ?"

"Cô ấy khỏe, Scoprius đã cao lên vài cen-ti" nó lạnh lùng đáp lại, đặt bó hoa tươi xuống rồi quay gót bỏ đi.

"Con biết ta yêu con bé, thằng bé và con lắm chứ? Con biết đúng không?" ông lão dùng hết sức để hét lên.

"Ừ, tôi biết" nó cười.




Hermione thức dậy từ giường của mình, bụng cô đã đói meo và bộ dạng của cô trông rất tàn tạ sau cả vài ngày hoạt động liên tục, thậm chí chớp mắt là việc gì đó rất xa xỉ với cô trong suốt quá trình làm việc.

Một mùi khét lèn lẹt vang lên khắp phủ, Hermione với mái đầu rối bù và đôi mắt lờ đờ buộc phải chạy xuống để ngăn trường hợp xấu nhất xảy ra và cô thấy một bàn tiệc đã bày sẵn cho mình.

Bàn tiệc hôm đó khá thịnh soạn nhưng mọi thứ trên bàn đều mang một màu u ám nhất định là Scoprius cũng phải dè chừng. Nào là một đĩa gà tây địa ngục, súp âm phủ và cái bánh kem nhiều tầng bốc mùi cháy xém như mái tóc của Draco. Scoprius cũng ngồi đó, cậu bé cũng cố cười nhưng những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống do đã ăn một thìa súp.

"Chào cưng! Chúc mừng sinh nhật! Anh đã mất nửa ngày trời để làm những món này đấy!" Draco cười toe toét, lấy tay khua ngang qua trán để lau mồ hôi. Vậy là Hermione không thể từ chối bữa ăn này được.

"Cảm ơn Draco.. Nhưng hôm nay em có hơi không-"

"Ăn đi này Hermione, anh đã mém mất một ngón tay khi cắt miếng gà này đấy" Draco đưa cho Hermione một miếng gà, sắc mặt cô tái nhợt khi thấy Scoprius lắc đầu lia lịa và thì thầm "đừng mẹ ơi..."

"Sao anh không thử trước đi Draco" Hermione cười cười, dùng nĩa của mình và đưa cho Draco miếng gà ban nãy nhưng sự lươn lẹo đã giúp nó thoát chết "anh ăn trong bếp rồi"

Đúng lúc đó gia đình Harry và Ron xông vào cùng những món quà đẹp đẽ được gói thật kĩ càng, mọi người bước vô và cùng đồng thanh reo lên "chúc mừng sinh nhật quý bà Malfoy!"

Scoprius lấy lại tinh thần, cậu bé rời chỗ ngồi và đến núp sau lưng Teddy và Ginny để thoát khỏi nữa ăn rử thần. Nhưng Draco đâu để yên như thế "mọi người đến rồi, hôm nay tôi đã chuẩn bị nhiều món lắm đấy, Hermione và Scop sẽ không ăn hết đâu" nó nở nụ cười gian xảo.

Vậy là buổi sinh nhật hôm đó kết thúc với những tiếng khóc, tiếng cười mà ta chả ngờ được.


"Gia đình bồ vui thiệt đấy Scoprius, nhưng hôm đó mình bị Đậu Rồng nên..." Rose cảm thán khi nghe xong câu chuyện, cô bé có hơi tiếc nuối.

Cả đám đang chùm một cái chăn kín mít hết người và mỗi đứa đều có một cái đèn dầu để thắp sáng khoảng tối. Những đứa trẻ trốn ngủ đang núp trong phòng Cần Thiết, nơi đã được tu sửa cả ngàn lần sau trận chiến. Cứ mỗi thứ Bảy tụi nó đều sẽ kiếm cách để trốn vào đây và kể cho nhau nghe những câu chuyện dí dỏm về gia đình của nhau

"Bác Harry đã khóc thét lên khi vừa mới ăn món đầu tiên" Scoprius toe toét, một nụ cười rộng toác.

"Mình cũng có nhớ mẹ Gin và dì Hermione đã cố trốn đi" Albus bổ sung thêm.

Cả ba cứ thế hí hửng trò chuyện với nhau cho đến khi cái chăn đột nhiên bay lên không trung, để lộ ra ba đứa nhóc bên trong đang đổ mồ hôi hột "là Bà Béo à?" Scoprius thở hắt.

"Bà ấy chỉ là bức tranh thôi! Hay là hồn ma trong lâu đài" Rose dũng cảm đứng dậy nhưng rồi phải chùn bước vì vị giáo sư độc dược với khuôn mặt cáu kỉnh và hai cái tay chống hông thể hiện sự bất lực đang lườm tụi nó.

"Scop, Rose, Albus, bác đã nhắc mấy lần về việc trốn ngủ?" Draco cùng một cái đèn dầu đang dí vào mặt nó như thể một bộ phim kinh dị rẻ tiền.

"Chào ba yêu quý của con" nụ cười tươi tắn của Scoprius dần trở lên méo mó khi vài hôm trước caajumbes vừa hứa với Draco là sẽ không trốn ngủ nữa.

Mấy đứa cứ căng não ra mà suy nghĩ, liên tục cười trừ để cho qua chuyện, nhưng tiếc là Draco không phải người dễ dãi... Chắc vậy...

"Ba đứa..." Draco thở dài, nó không thể phạt những sinh vật đáng yêu này được "...đi ngủ đi, hãy chắc rằng ông Filch không nhìn thấy ba đứa"

Ba đứa nhóc mở to đôi mắt ướt át rồi ôm lấy Draco, sau đó chuồn đi bằng một lối đi bí mật gần đó.

"Tụi nó làm mình nhớ về năm 7" Draco hạnh phúc nhìn theo ánh sáng đang dần xa đi rồi biến mất, sau đó an tâm quay về văn phòng để tiếp tục viết thư cho vợ yêu.



.The End.

----------------
Au nghĩ mình s viết v sau trn chiến Hogwarts, lúc mà ai cũng ra trưng ri. Draco làm giáo sư Hogwarts, Hermione làm Thn Sáng, din biến thì au vn đang nghĩ.

Hi vọng my bạn đón đọc.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật