Call Me By My Name -KOOKMIN-[TRANS]

SIX



"Làm ơn! Làm ơn đi mà..." Jungkook là một đống hỗn độn, như thể một đoàn tàu vừa tông phải cậu, bàn tay mềm mại của Jimin vỗ nhẹ lên đầu Jungkook, an ủi. "Anh đừng có hát câu đó với em-anh phải chiến đấu đi chứ! Nói với em là chúng ta sẽ cùng về nhà-"

"Khi em mua một con búp bê mới, Jungkookie-nhớ rằng phải yêu cầu chúng được thiết kế cao hơn nhé, và nhớ là phải-"

"Không! Em chỉ muốn anh thôi! Em sẽ không bao giờ cần một con búp bê nào nữa!" Jungkook thét lên chói lói, nắm chặt lấy bàn tay Jimin như thể mỏ neo cuối cùng còn sót lại. "Anh sẽ về nhà với em! Ai nói là em sẽ thay thế anh-"

"Anh chỉ là một con robot Jungkook, là một con robot không phải con người, anh không thể cảm nhận gì cả," có thứ gì đó bên trong cậu xoắn lại, và rồi vỡ tung ra từng mảnh. Jimin xua nó đi. Có lẽ chỉ là do hệ thống điện máy đang dần tắt đi đó thôi. Đâu còn lựa chọn nào khác nữa đâu. "Hãy là một cậu bé ngoan và mua một con robot tốt hơn nhé-một dòng mới ở Genius Lab này sẽ là một ý hay-"

"Không, không-anh đang nói dối! Em không muốn ai cả-"Jungkook nấc lên và không thể nói nữa, Jimin đang ở đây, nhưng lại sắp xa xôi mãi mãi. 

"Em phải tập làm quen với việc buông tay, Jungkook. Hứa với em là em sẽ trở thành nhà lập trình lỗi lạc nhất. Mua một con mới và hiện đại hơn em nhé. Thiết kế và lập trình cho nó-" Jimin đang đau đớn, mỗi câu nói ra đều kèm một tiếng thở, cậu phải nói hết phần mình để không còn gì hối tiếc.

"Đừng...nói nữa...làm ơn...."

"Tạm biệt, Jungkook....Jungkookie bé bỏng của anh."

"Jimin-Jimin-làm ơn-" Jungkook khóc nấc vào lòng bàn tay Jimin, không nhận ra tay mình đang nắm chặt lấy cái cáp nối gáy của Jimin vào nguồn điện.

"Về nhà an toàn nhé, anh yêu em."

"Không, anh là đồ nói dối-làm sao mà-làm sao mà em về nhà-"

Jimin cố nắm lấy chút năng lượng còn sót để nhấn một quyết định cuối cùng.

"Tình yêu của anh sẽ đưa em về nhà."

Jimin ngã vào vòng tay Jungkook. Một dòng chất lỏng trắng bạc vương trên áo Jungkook, nơi người ấy tựa đầu.

Chuyện này là giả dối thôi, đúng không?

Jungkook đang chối bỏ sự thật.

Đã một giờ trôi qua, cậu vẫn quỳ trên sàn cứng lạnh, trong một căn phòng cô đơn tột cùng, ôm con búp bê đã không còn sự sống của mình, một con búp bê đã từng yêu thương cậu.

"Tôi xin lỗi vì đã phải nói thế lúc này, thưa ngài," Namjoon lặng lẽ quỳ xuống cạnh Jungkook. "Nhưng chúng tôi xin được hỏi là cậu đã kí vào biên bản kia chưa?"

"Là cái gì-" Jungkook còn nhận ra giọng mình nữa, nó khản đặc và cạn kiệt sự sống.

"Biên bản, thưa cậu, cái mà Jimin dã đưa cho cậu kí trước đây ấy?"

Jungkook im lặng. Nó có lẽ là ở đâu đó trên bàn của anh ấy thôi. Seokjin đã nói với Namjoon là anh ấy sẽ chịu trách nhiệm phần kế tiếp, và ra hiệu cho Namjoon chuẩn bị hệ thống đựng cơ thể.

"Tôi xin lỗi khi phải nói với cậu thế này, nhưng nếu cậu đã không kí vào biên bản đó khi robot sở hữu của cậu vẫn còn tồn tại, thì cậu không thể giữ Jimin được đâu-theo đúng hệ thống, thì tất cả robot phải quay về nơi sản xuất để phục vụ mục đích nghiên cứu hoặc là tái chế và hiến tạng một khi chúng đã không còn phục vụ nữa. Mỗi một robot đều phải làm đúng như thế, trừ khi người chủ kí kết một biên bản đồng ý cho cả đôi bên để, uhm, đưa xác robot về. Chỉ khi đó cậu mới được phép đưa cậu ấy về mặc cho, uhm, không còn hoạt động nữa."

Jungkook im lặng đến mức ngay cả cái quạt thông gió cũng dừng chạy, cái cảm biến mà Jimin được gắn vào vài phút trước kia này đã dừng chạy.

Không ai thở cả.

"Không, đâu thể nào-anh-anh đang nói dối-" Jungkook run lẩy bẩy, cậu nhìn vào mắt Seokjin với đôi mắt sưng húp đầy nước mắt, nếu như thật sự còn đủ nước mắt để khóc. "Không, không thể nào, đồ nói dối! Không thể nào có chuyện như thế-"

"Cậu đã không kí nó. Cậu đã phụ lòng tin tưởng của số 13 rồi." Yoongi lặng lẽ nói.

"Tên anh ấy là Jimin," Jungkook quát lại, ôm lấy thân hình người kia càng chặt hơn nữa, "Tên anh ấy là Jimin, và anh ấy sẽ về nhà với tôi."

"Chuyện này không hợp pháp-nếu tôi để một người làm thế chỉ bởi vì mềm lòng, sẽ có nhiều trường hợp như thế tái diễn thì sao? Tôi xin lỗi thưa ngài, nhưng đó là luật. Làm ơn chấp nhận sự thất bại này của cậu và đi đi. Chúng tôi phải giữ số 13 lại đây."

Seokjin thương hại nhìn Jungkook, "Tôi rất lấy làm tiếc vì mất mát của cậu, nhưng Yoongi nim nói phải-thời gian của cậu tại đây đã hết, Jungkook-ssi. Cậu cần phải rời đi ngay, nếu không muốn chúng tôi mời đến bảo vệ."

Thứ duy nhất mà Jungkook có thể đem về nhà với mình, là cái vòng cổ của Jimin,


Đã một năm kể từ ngày đó.

Jungkook đang cố làm mình bận rộn với công việc, chậm rãi nhưng chắc chắn, từng bước vững vàng lên hàng cao nhất của lập trình viên. Cậu là trưởng phòng phân phối linh kiện cho Genius Academy. Một bộ phận nhỏ trong toàn bộ quá trình sản xuất của họ, nhưng đó chính là một bước tiến lớn đối với Jungkook để đáp lại những thất bại mà trước đây cậu đã phạm.

Hôm nay lại là ngày mười ba tháng mười. Lá đã bắt đầu rơi rụng. Thu đến. Thời tiết lạnh dần đi. Jimin sẽ thích lắm. Nhưng anh ấy còn thích mùa đông hơn.

Em cũng muốn được ngắm tuyết đầu mùa cùng anh, Jimin. Thỉnh thoảng, Jungkook lại dọn dẹp phòng Jimin, quét đi đám bụi tích tụ lâu ngày. Tĩnh tâm nhớ đến những kỉ niệm của họ, khắc thật sâu trong lòng những gì đã trải qua đời nhau. Bố mẹ Jungkook chỉ thừa nhận tài năng khi sự nghiệp của cậu ngày càng thành công, khác hẳn với Jimin từ trước đã luôn yêu thương dù chỉ là một thành tựu nhỏ nhặt nhất của cậu. 

Jimin đã luôn ở trong căn phòng này, cho đến một năm về trước.

Nhưng giờ, một phần của Jimin vĩnh viễn sẽ luôn được Jungkook mang theo,

Cậu đã quyết định sẽ mang theo anh ấy bất cứ nơi nào mình đến.

"Xin chào? Có phải là Jeon Jungkook-ssi đó không?"

"Vâng, cho hỏi là ai đấy ạ?"

"Ah, vậy là tôi gọi đúng số rồi-đây là Min Yoongi, Genius Lab đây, nếu cậu còn nhớ. Chúc mừng về giải thưởng đầu tiên về lập trình nhé, cậu đã mang đến cho tôi một ý tưởng tuyệt vời để chế tạo ra dòng AI mới đó. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác một lúc nào đó-"

"Yoongi-ssi" Jungkook nhăn mặt, đẩy cái máy tính ra xa khỏi mình và xoay người, cắt tiếng trêu chọc của người kia. "Nếu có bất cứ chuyện gì liên quan đến làm ăn, vui lòng liên hệ quản lý của tôi."

"Bận rộn quá hả, cậu chủ Jeon?" Yoongi cười phá lên. "Tôi e rằng sau những nỗ lực nghiên cứu mà tôi đã làm để những thụ thể và dây chằng hoạt động, cậu sẽ phải kí kết một bản hợp đồng độc quyền với chúng tôi đấy."

Anh ra đang nói gì vậy? Jungkook chẳng hiểu Yoongi đang muốn nói gì. Một lời đe dọa tống tiền à? Về cái gì chứ? "Yoongi-ssi, tôi không hiểu-đã lâu rồi chúng ta mới liên lạc lại, và tôi đang bận-có gì anh có thể-"

"Haha, cứ chờ mà nhận ngạc nhiên đi nhóc. Mà này, nếu tôi nhớ chính xác thì cậu đã từng nói chỉ cần đưa ra giá cả thôi đúng không, tôi đã gửi hóa đơn rồi đấy. Đó là tôi đã giảm giá dữ lắm rồi vì nghĩ đến việc cậu..."

Yoongi nói càng lúc càng khó hiểu, và Jungkook bực mình nghe tiếng chuông cửa réo vang, Cậu thậm chí còn nghe cả tiếng gõ cửa phòng mình nữa, có lẽ là thức ăn nhanh cậu gọi đã được mang đến. Hoặc là cái tài liệu mà ban nãy cậu đã yêu cầu chăng.

"Được thôi, Yoongi-ssi, tôi sẽ nói với anh vào lúc khác được không? Có ai đó ở trước cửa vậy nên nếu anh không phiền..." Nói thật thì Jungkook còn chẳng thèm quan tâm, cậu chỉ nói cho có lệ nhưng tay đã sẵn sàng kết thúc cuộc gọi lắm rồi.

"Okay. Vậy cứ mở cửa đi. Tôi sẽ gặp lại cậu thôi. Hi vọng là cậu thích ngạc nhiên này nhé! Ngày tốt lành, cậu chủ Jeon."

Cứ thế, điện thoại tắt hẳn. Jungkook đã chuẩn bị sẵn sàng lời xin lỗi với bất cứ ai đang phải chờ ở cánh cửa phía bên kia. Ngoài trời có chút lạnh, có lẽ cậu nên tặng thêm tiền tip cho người giao hàng chăng-"

"Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi có điện thoại-"

Điện thoại của Jungkook trượt khỏi tay, rơi xuống sàn phòng với một tiếng "rầm" rền rĩ.

"Oh trời, có vẻ như Yoongi đã định giá đến tận 10 tỉ won tiền phí, nhưng anh có đáng giá đến vậy đâu..."

Có quá nhiều cảm xúc ồ ạt lên Jungkook khiến cậu không thể mở miệng, cơ thể vì quá shock mà đứng lặng như chết, miệng há hốc ra giống hệt một con cá đang thoi thóp thở. Những bánh răng trong não dừng hoạt động. Dây thần kinh ngừng dẫn truyền thông tin, và năng lượng trong người cạn sạch.

"...Jimin?" Khi cậu chạy đến trong lòng Jimin với toàn bộ sức nặng, anh ấy suýt thì ngã ngửa ra sau. Jungkook chỉ có thể nghĩ rằng đây là một giấc mơ, cậu chỉ có thể nghĩ Jimin, Jimin, Jimin, và gọi nó như một chuỗi kinh cầu vô tận.

"Chào buổi chiều, Jungkook. Anh có thể giúp đỡ được gì em hôm nay? Anh nghe rằng em đã thành công trong công việc rồi, chúc mừng em nhé!" Đó là một tiếng cười giống hệt với những gì Jungkook nhớ và ao ước được nghe lại lần nữa suốt cả năm nay. Nụ cười kia cũng thế.

Jimin có chút cao hơn, và đầy sức sống, một vầng hào quang của sự sống bao bọc lấy cả thân người, khiến người khác phải nhìn thật lâu. Anh ấy đã không còn là số 13 nữa, là Park Jimin mà Jungkook nhớ mong da diết. Nhưng Park Jimin này lại vô cùng ấm áp. Và bên trong lồng ngực, một thứ gì đó đang đập rộn ràng.

"Jimin, ngày nào em cũng nhớ anh-" Jungkook sụt sịt, những lời nói cứ lộ xộn tranh nhau nhảy ra trước, và mọi thứ quá sức chịu đựng cứ thế ồ ạt phóng ra.

"Oh không, Jungkookie của anh...làm ơn đừng khóc! Jimin quay lại để khiến em hạnh phúc cơ mà."

"Jimin," Jungkook khóc váng lên, ôm người kia chặt đến mức muốn gãy, và nước mắt rơi lã chã trên áo Jimin. "Jimin, em đã nhớ anh lắm."

"Anh đã ở đây rồi, không phải sao? Tình yêu của em khiến anh trở về nhà."

--End.

Hi, it's me!

Updated cho mọi người ở nhà đừng chán :))))

Stay at home for good pls.

If you have ao3 account, pls sign up and give Jeonify kudos if you enjoy this fic, thank you so much.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật