[ĐM] Mỗi Ngày Phản Diện Hắn Đều Tưởng Bò Ta Giường QAQ

TG3: May Mắn Gặp Được Ngươi (4)



[Xác nhận đổi điểm mua thuốc kích d*c?]

[Yes/No]

Đứng trước lựa chọn đang được hiển thị, Hạ Nhiên do dự mãi giữa hai quyết định, vì anh đang nghĩ, giả dụ như anh chọn [yes], điểm số hiện tại sẽ từ 20 tuột về 10, về sau nếu xảy ra tình huống khác, 10 điểm có thể còn cứu anh được mấy lần nữa đây.

Nhưng, nếu anh không mua lọ thuốc này, biết chờ đến khi nào thì anh mới có thể đường đường chính chính loại trừ hết độc tố trong người phản diện.

Một tháng?

Một năm?

Hay là cả đời?

Nghĩ tới tiến độ hoàn thành còn chưa được bao nhiêu, Hạ Nhiên bực bội đấm mạnh vào tường, chẳng lẽ anh phải đi cưỡng bức hắn mới được sao?

Suy nghĩ vừa loé qua, Hạ Nhiên thoáng khựng người.

Ờ nhỉ, đâu cần tới thuốc làm gì, trói hắn rồi ném lên giường là được mà.

Tự vỗ tay cho ý tưởng này, Hạ Nhiên phấn chấn tinh thần ngay lập tức bắt tay vào việc tìm kiếm công cụ để gây án. May mắn ở thế giới trước anh lụm nhặt được kha khá đồ, chịu khó bới tìm một lúc, anh chọn ra được hai món hữu ích, đó là một sợi dây thừng và một cái chày đâm tiêu.

Về cơ bản đồ nghề đã đủ, giờ chỉ còn chờ thời điểm thích hợp để ra tay thôi.

Mà hiện tại đang là buổi chiều, chờ đến tối anh có thể lẻn vào phòng Bạc Ý đánh ngất hắn rồi kéo lên giường trói hết tứ chi hắn, đề phòng hắn la hét cầu cứu nhét thêm miếng giẻ lau mười năm không giặt, thế là chẳng sợ hắn cầu cứu được ai, cuối cùng đành bất lực nằm yên để anh muốn chơi sao thì chơi, muốn cắn chỗ nào thì cắn.

Chỉ mới tưởng tượng thôi mà người anh em trong quần đã chảy đầy nước miếng muốn thử lẹ lẹ rồi.

Mặc dù cơ thể Hạ Nhiên sớm đã bị hệ thống cải tạo thành bình thuốc giải di động của phản diện, thô thiển hơn chút là búp bê tình dục có tác dụng đi kèm là hút độc giúp hắn. Ban đầu Hạ Nhiên còn phản đối ầm ĩ muốn đổi nhiệm vụ với gấu trúc, nhưng sau khi bị nó cho giật điện mấy lần, anh liền học ngoan không quậy nữa.

Không phải vì anh sợ nó đâu, mà vì anh nhận ra nhiệm vụ còn chỗ lợi với anh. Hệ thống không bắt buộc anh phải đóng vai trò nằm dưới một trăm phần trăm, như vậy anh hoàn toàn có thể lật kèo nằm trên Bạc Ý được mấy lần, hoặc có khi hơn thế.

Nghĩ thôi mà anh sướng rơn người.

Đè được mấy đứa cứng đầu cứng cổ như hắn ịch ịch đến ngoan ngoãn mở lớn hai chân dâm đãng thấy ai cũng gọi chồng, hi sinh chút ít đó rất đáng giá.

Hạ Nhiên cười biến thái, tranh thủ còn thời gian nghĩ thêm vài tư thế mới lạ dùng hết trên người phản diện tối nay, đang nghĩ được vài thế, Bạch Dạ đẩy cửa hớt hải chạy vào, kéo tay anh, ngắn gọn giải thích bằng năm chữ.

"Công tử mất tích rồi"

Nụ cười trên môi Hạ Nhiên phụt tắt, so với y còn muốn sốt sắng hơn: "Cái gì? Hắn mất tích bao lâu rồi?"

Bạch Dạ nhấp môi: "Từ buổi trưa đến bây giờ"

Hạ Nhiên: ヘ⁠(⁠。⁠□⁠°⁠)⁠ヘ

"Ta đã tìm hết tất cả nơi ta biết nhưng mà vẫn không tìm thấy người, còn ngươi? Ngươi có biết thêm nơi nào nữa không?" Bạch Dạ buông tay Hạ Nhiên, hai mắt y đỏ lên nhìn anh, hiếm khi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với anh như hôm nay.

Hạ Nhiên thầm bĩu môi, chỉ có chuyện liên quan tới Bạc Ý mới làm y có thái độ nhúng nhường như vậy, còn thường ngày ấy à, thằng nhóc này còn khuya mới chịu nói chuyện tử tế với anh.

"Xin lỗi nhé chó nhỏ, ta cũng không biết" Hạ Long làm vẻ mặt bất lực lắc đầu, thực chất bên trong thì đang mừng như điên trước biến hoá vi diệu của cốt truyện, haha, không đợi anh ra tay, thiên đạo đã giúp anh rồi, ờm, mặc dù hơi lỗi tí tẹo.

Vốn ôm theo hi vọng tìm được người chạy đến tìm anh, nay lại bị dập tắt lần nữa, Bạch Dạ buồn bã rũ đầu, nước mắt từng giọt từng giọt thấm ướt đôi gò má: "Nếu như công tử xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói sao với cha mẹ của ngài ấy ở trên trời đây?"

Thân là một quý ông đích thực, Hạ Nhiên không đành lòng nhìn tiểu mỹ nhân khóc nên kéo y ngã vào lòng dịu dàng xoa xoa lưng an ủi: "Đừng lo, ta tin sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm ra hắn thôi" Nhưng trước đó hắn phải trở thành người của anh mày đã haha...

"Bây giờ nhé, ta và ngươi chia nhau tìm người, hai người tìm phần trăm tìm được người cũng tăng nhiều hơn là một"

Mặc dù không hiểu hết cái gì mà phần trăm anh nói, Bạch Dạ vẫn lau nước mắt gật đầu: "Được, vậy ta tìm ở hướng kia" Nói xong thì y quay gót đi tìm Bạc Ý ngay.

Hạ Nhiên không đi vội, anh cố ý chờ bóng lưng Bạch Dạ khuất dần sau mấy cái cây, sau đó mới thật sự rời đi nhưng là hướng ngược lại với y, chính xác là cái hồ mấy hôm trước anh và hắn tình cờ gặp nhau.

Từ đây đến đó anh đi còn chưa đến 15 phút, vậy mà Bạch Dạ cứ như bị thứ gì đó che mắt, đi hết mấy giờ liền vẫn không tìm ra được nơi này.

Hơn nữa, Bạch Dạ sống ở đây còn lâu hơn anh, theo lí mọi ngóc ngách ở nơi này phải nắm rõ hơn anh mới phải chứ!

Tuy tình huống vừa được thêm thắt vào truyện diễn ra hơi bất hợp lí, nhưng không thể không thừa nhận, cũng nhờ nó anh mới có cơ hội để ra tay.

Bước qua bụi cây, Hạ Nhiên không lên tiếng mà đứng bất động quan sát người đàn ông y phục dính đầy đất cát và lá cây co ro ngồi ở một góc, rõ ràng tiếng bước chân anh rất gần lại rất vang, không lí nào hắn lại không nghe được, trừ khi, hắn đã mất thính lực.

Mặc dù đã nắm chắc được mấy phần suy đoán nhưng Hạ Nhiên vẫn ngồi xổm trước mặt hắn thử gọi: "Đại phu sao lại ngồi ở đây vậy?"

Hai người dường như tâm ý khá tương thông nhau, Bạc Ý đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, chừng mấy giây ngắn ngủi, hắn lại gục đầu về vị trí cũ, ôm lấy cơ thể chính mình cuộn thành một cái kén bảo vệ.

Vài giây ngắn ngủi hai người chạm mắt nhau, tim Hạ Nhiên như muốn ngừng đập. Anh không dám thở mạnh, chờ đến khi ánh mắt hắn dời xuống mặt đất bên dưới, anh mới dám hít thở như bình thường.

Chết tiệt! Đúng là làm việc xấu nên mới dễ sợ bóng sợ gió mà.

Vuốt ngực vài cái để bình tĩnh, Hạ Nhiên móc từ không gian ra sợi dây thừng, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận người trước mặt, chuẩn bị tập kích hắn bất ngờ.

Khi khoảng cách hai người dần thu hẹp chỉ còn 10 cm, đột ngột Bạc Ý ngẩng đầu, không nói không rằng tặng anh một mớ kim châm làm anh hú hồn hú vía hết một phen. Nằm ngã ngửa trên nền đất lạnh lẽo, Hạ Nhiên cứ tưởng mình chết chắc rồi, vì độc trong kim nháy mắt đã lan ra khắp cơ thể khiến toàn thân anh mềm oặt như cong bún, muốn hét thảm thiết một chút cũng không được.

Dựa theo tình hình này, có lẽ chẳng bao lâu nữa lục phủ ngũ tạng anh sẽ nổ tung thôi. Rồi đầu sẽ một nơi, người một nẻo, à có khi là không toàn thây cũng nên.

Nghĩ đến hình ảnh máu me ở trên, Hạ Nhiên quyết định nhắm mắt lại bình tĩnh nghênh đón cái chết đến. Nhưng mà nằm chờ mãi chờ mãi, bụng anh còn chưa trương lên như quả bóng thì trên người anh đã mọc thêm một đôi tay lạnh ngắt trước rồi.

Bạc Ý sờ mó khắp một lượt, cuối cùng quen thuộc dừng lại ở trước ngực Hạ Nhiên bóp vài cái như kiểm chứng có phải người quen hay không.

Xúc cảm rất tốt.

Hơi nhỏ nhưng rất mềm mại.

"Là ngươi à?" Bạc Ý lúc này mới dám thả lỏng cơ thể nằm đè lên người anh. Hôm nay là ngày mười lăm, độc trong người hắn lại tái phát lần nữa, lần này hắn mất đi thính giác, vốn hắn đang định chịu đau đớn một mình ở chỗ này, không ngờ người này lại tự nguyện tìm tới, xém tí thì chết dưới tay hắn.

Ngửi mùi hương độc nhất chỉ có trên người anh, Bạc Ý nheo mắt hưởng thụ, thật may là hắn kịp thời nhận ra, bằng không giờ này dưới chân hắn lại có thêm một thi thể.

"Lạnh quá, ta có thể ôm ngươi một cái không?"

Hằng tháng, hắn luôn phải chịu đựng đau đớn bỏng rát như cắn xé da thịt, một lúc lại lạnh toát từ trong xương có đắp mấy lớp chăn cũng vô dụng. Vì vậy trong lúc vô thức, hắn theo bản năng tìm kiếm hơi ấm con người, an tâm rúc đầu ở ngực anh run cầm cập liên hồi.

Thật lạnh.

Hắn vòng tay ôm anh chặt hơn.

Nếu như có thể nghe được một lần nữa, hắn đoán trái tim vị công tử mười ngón tay không dính nước này ắt hẳn đang đập rất mạnh mẽ, thình thịch thình thịch liên tục giống như hắn.

"Giang Mẫn"

Lần này là lần thứ ba hắn gọi đủ cả tên lẫn họ, so với lần trước đó, cảm xúc không giống nhau.

Bạc Ý lần mò trong bóng tối vô tận, dựa vào xúc giác còn chưa mất tìm đến bờ môi mềm mại của anh dịu dàng vuốt ve, đồng thời cũng lặng lẽ khắc ghi hình dáng nó vào đầu.

Hắn hỏi: "Ta có thể hôn ngươi không?"

Hôn cái con mẹ mày.

Cút mẹ mày đi.

Hạ Nhiên mấp máy môi chửi rủa hắn không ngừng, giận dữ trừng mắt, xúc động muốn đá bay tên khốn cháy nhà mới lòi ra mặt chuột văng ra khỏi người.

Đáng tiếc tứ chi vô lực, không thể nhấc tay chọc mắt tên lòng lang dạ sói này từ mù tạm thời thành mù vĩnh viễn được, ngược lại còn để hắn thừa nước đục thả câu lấy mất nụ hôn lần đầu thứ n.

Bạc Ý hôn xong còn chưa đã thèm, cúi đầu hôn thêm mấy lần nữa, đến khi anh vì khó thở mà rơi nước mắt mới thôi. Hắn thoả mãn nằm trên ngực anh, bàn tay quen cửa quen nẻo trườn sâu bên trong lớp áo không dày cũng chẳng mỏng, xoa nắn một phen như quà tặng kèm.

Hạ Nhiên tức muốn cắn lưỡi.

Trộm gà không được còn bị mất nắm thóc.

Giờ mà có nắm lá ngón trong tay, anh sẽ chẳng ngại mà vốc thẳng vào mồm hắn cho xem.

Bạc Ý đương nhiên không biết anh có ý nghĩa điên rồ này, hồn nhiên chơi đùa với quả chanh hắn luôn tơ tưởng, một lúc sau, hắn bất cẩn để súng lên nòng, bối rối không biết nên làm sao, ngoài xé quần anh thành miếng nùi giẻ không hơn không kém.

Hắn chen giữa hai chân anh, hiếm khi chân thành nói một câu được coi là còn tính người: "Xin lỗi"

Hạ Nhiên: acbjy!??

Tiếng xé rách vải lụa vang lên, rõ mồm một bên tai anh phóng đại gấp 10 lần. Trợn mắt nhìn vầng trăng to tròn sáng chói nhất đêm nay, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy chùi đýt. Bên dưới vừa đau vừa thốn, vậy mà cứ ngoan cố gắng gượng nuốt ngoại vật không phù hợp vào.

Anh vốn muốn chửi hắn vài câu, nhưng nhìn vầng trán hắn bịn rịn mồ hôi, bỗng cảm thấy vui vẻ hẳn. Ít nhất thì không phải chỉ có mỗi anh chịu đau.

Bởi vì không chuẩn bị gì đã đường đột xông vào, kết quả hai người đều bị đau muốn chửi thề.

Bạc Ý hít một ngụm không khí, giờ hắn muốn lui cũng muộn rồi, đành vuốt ve đùi anh dụ dỗ: "Thả lỏng một chút, cả hai mới thoải mái được"

"..."

Hạ Nhiên tức muốn phun một ngụm máu vào bản mặt hắn.

Đồ điên khùng.

Bị ngáo chó à?

Thả lỏng cái beep á!

Sao mày không chặt con chim quá khổ của mày rồi đem hầm cách thủy đi.

Không đợi anh chửi thêm, Bạc Ý sờ trúng máu đýt, mừng rỡ nói với anh như kiểu tụi nít tìm ra được báu vật khoe với nhau.

"Ngươi xem xem, ngươi cũng thoải mái chảy đầy nước rồi này"

Hạ Nhiên: Haha, mày nên đi chết được rồi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật