[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#8. Đại nguy cơ



Trương Đông và nữ hướng dẫn viên mua sắm lần nữa biến mất.

Trước quầy thu ngân, Tiêu Lam, Triệu Tiểu Hà, Lâm Nghiêm, lưu manh xăm tay đứng đối lập nhau, không ai nói gì. Sự căng thẳng của người chơi tràn ngập bầu không khí, cũng là lần đầu tiên hòa hợp như vậy.

Cuối cùng, Lâm Nghiêm mỉm cười, ánh mắt đảo qua ba người còn lại: "Ha ha, vòng này phải phụ thuộc vào khả năng của mọi người. Tạm biệt."

Dứt lời, anh ta khoan thai rời đi. Người xem đều muốn cầm đế giầy ân cần hỏi thăm ót anh ta.

Rồi gã lưu manh xăm tay cũng rời đi. Trước khi đi còn không có ý tốt đánh giá hai người còn dư lại.

Lúc này Triệu Tiểu Hà nhẹ nhàng thở ra một hơi như vừa mới thoát ra từ miệng mãnh thú, hơi lo lắng nói với Tiêu Lam: "Anh Tiêu, làm sao bây giờ... Hai người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của bọn họ."

Tiêu Lam: "Hiện tại nên tìm cách tránh hai người bọn họ, cố gắng rút ngắn thời gian tìm đồ. Có lẽ bọn họ sẽ tìm được trước chúng ta."

Nói xong lại nhìn chiều cao của Triệu Tiểu Hà: "Em thấp nhưng không gầy, nếu bọn họ ra tay thì em nên ra đòn độc ác về phía dưới, sau đó nhân cơ hội trốn thoát."

Vẻ mặt Triệu Tiểu Hà xoắn xuýt: "Chắc chắn anh Tiêu chưa có bạn gái..."

Nếu có bạn gái thì sao lại nói lời xát tâm đến thế được.

Tiêu Lam sững sờ: "Đúng vậy."

Lúc lên cấp 3 cậu đã bắt đầu làm công kiếm sống, lên đại học thì thường xuyên thiếu khóa, nhưng may không rớt tín chỉ, thậm chí mỗi năm đều nhận được học bổng, trong trường được xưng là học thần.

Thậm chí trên forum trường học nói, từ lâu cậu đã khinh thường ở chung với phàm nhân, cho nên rất ít xuất hiện ở sân trường. Thật ra cậu bận làm thêm, bận đến nỗi giờ ngủ phải giành giật từng phút từng giây. Bị nghèo khó thiếu chút nữa đã down to the sea, lấy đâu ra thời gian yêu đương.

Tình yêu không chỉ tốn thời gian, mà còn tốn tiền!

Dường như nhớ tới điều trước đó, Triệu Tiểu Hà an ủi: "Không sao đâu anh Tiêu, không có bạn gái cũng không phải chuyện quan trọng. Anh có muốn đi WC không?"

Còn tri kỉ đút bịch giấy cho cậu.

Thấy ánh mắt đồng của cô, Tiêu Lam: "..."

Con gái mấy người đều hiểu như vậy hết sao?! Có phải hiểu lầm gì không đấy!

.

Sau khi hai người tách ra.

Tiêu Lam suy tư về mẫu thuốc lá cậu tìm được trong nhà kho, có phải thuốc lá là thứ mà Trương Đông cảm thấy cần thiết nhất? Hắn hút thuốc trong nhà kho là vì yêu thích,  hay là vì tiện có một gói trên tay?

Cần phải thêm nhiều manh mối để phán đoán.

Tiêu Lam nghĩ đến hai cô gái được Trương Đông nhắc đến, một người làm quản lý, một người làm ở quầy thu ngân. Trong đó, rõ ràng sự xuất hiện của quản lý cùng Trương Đông nhiều hơn một chút, thậm chí hai người còn xảy ra xung đột. Cũng có thể cuộc xung đột này đơn phương từ Trương Đông.

Còn có giấy thông cáo xử phạt, ngày Trương Đông bị sa thải và siêu thị thành hiện giờ có lẽ diễn ra cùng một ngày. Rốt cuộc ngày đó xảy ra chuyện gì dẫn đến cái chết của Trương Đông, hơn nữa còn biến thành Lệ Quỷ bồi hồi không đi.

Xem ra phải đến phòng quản lý một chuyến.

.

Phòng quản lý ở lầu hai, mặt tường ở hành lang đều bị bong tróc, những mảnh mốc lớn phát triển, trong không khí ngập tràn mùi ẩm ướt khó chịu.

Cửa phòng quản lý khóa chặt, nhưng đây không phải là vấn đề của Tiêu Lam.

Ba giây sau, cậu đã đứng trong phòng quản lý.

Bên trong phòng quản lý rất ngăn nắp, không có cảnh tượng rùng rợn như trong tưởng tượng của Tiêu Lam, điều này rất không hợp lý. Ngay cả văn phòng giám sát nhà kho đã biến thành như thế, Trương Đông lại là người thường xuyên phàn nàn, không có chuyện văn phòng quản lý không xảy ra việc gì.

Tiêu Lam và Lạc lục lọi trong phòng, nhìn ra được quản lý là một người rất trật tự. Lịch trình mỗi ngày đều được viết rõ ràng, mặt bàn cũng sửa sang lại tỉ mỉ.

Ngay cả vào ngày XX tháng XX, ngày thông báo xử phạt của Trương Đông, lịch trình của cô đã được sắp xếp cho đến tối.

Nhưng lại không có thông tin gì liên quan đến Trương Đông. Chẳng lẽ Trương Đông tự đơn phương cho rằng quản lý đang kiếm cớ gây sự, nhưng thực tế lại chẳng coi trọng hắn ta?

Này cũng thảm quá rồi ----- địch nhân của mình lại chẳng biết sự hiện diện của mình.

[Tiên sinh, trên cửa sổ có dấu vân tay, kích thước không phải của phụ nữ.]

Theo chỉ thị của Lạc mà nhìn sang, cửa sổ nửa mở, lần đầu tiên Tiêu Lam không phát hiện ra dấu vân tay. Đến lúc lại gần mới phát hiện, trên tấm gương có một dấu vết, giống như ai đó chạm nhẹ lưu lại.

Tiêu Lam cẩn thận quan sát, phát hiện dấu vân tay là từ bên ngoài lưu lại. Nơi này là lầu hai, không ai rảnh hơi tới mức trèo cửa sổ.

Giương mắt nhìn ra phía bên ngoài, ngoài cửa sổ là một thành phố hư giả mà trống trải.

Có cao ốc có đèn đường có neon, nhưng tất cả đều bất động và không có người đi đường lẫn xe cộ trên đường. Toàn bộ khung cảnh giống như một bức tranh dán tường đơn điệu.

Tiêu Lam dám khẳng định, nếu lúc này mình nhảy cửa trốn ra ngoài, thì vĩnh viễn sẽ không thoát ra khỏi thế giới này.

Cậu nhìn phía dưới cửa sổ, thấy trên mặt đất rơi lả tả ít mẫu thuốc lá.

Cậu vừa mới xem ngăn kéo, nhìn qua có lẽ người này không hút thuốc, vậy những đầu mẩu thuốc lá này là của ai? Người thứ nhất Tiêu Lam nghĩ đến là Trương Đông.

Quay đầu nhìn lại cấu trúc bên ngoài cửa sổ, Tiêu Lam phát hiện cách đó không xa có một đường ống, nhìn kích có thể chịu được sức nặng của một người. Nếu có ai đó bò trên đường ống và đi về hướng phòng của quản lý, vị trí vừa phải khớp với dấu vân tay bên ngoài cửa sổ.

Tiêu Lam: "Lạc, chúng ta xuống xem thử."

[Xin hãy cẩn thận.]

Bởi vì cửa siêu thị bị phong tỏa, Tiêu Lam quyết định trực tiếp bò xuống từ cửa sổ, độ cao hai tầng không làm khó được cậu.

Chỉ thấy thân thủ cậu khỏe mạnh, giẫm lên khung cửa sổ, sau đó lưu loát bò lên đường ống hai ba cái rồi nhảy xuống đất. Toàn bộ quá trình không mất một phút.

Thuần thục giống như tên trộm.

Tâm trạng Lạc có hơi phức tạp:

[Tiên sinh, có phải vì quá nghèo đói nên vào ban đêm ngài đã làm việc không thể để cho ai biết không?]

Tiêu Lam cảm thán nói: "Để trốn tránh chủ nợ, tiềm năng con người là vô hạn. Đừng nói tầng hai, tầng năm cũng không ngăn cản được tôi."

Bị chủ nợ đuổi theo dưới trời chiều, có lẽ đây là tuổi thanh xuân của cậu.

[Rốt cuộc ngài đã trải qua thời gian đó như thế nào?]

Tiêu Lam: "Về sau có thời gian sẽ từ từ nói rõ."

[Rửa tai lắng nghe]

Tiêu Lam kiểm tra dấu vết trên mặt đất. Những tàn thuốc ở chỗ này đều được hút đến cuối cùng, giống như tác phong của Trương Đông. Nhãn hiệu đó cũng từng xuất hiện qua, tuy đều là tro nhưng vẫn có thể thấy nó trông mới hơn so với nhà kho. Có thể kết luận rằng Trương Đông đã hút loại thuốc này trong một thời gian ngắn.

Cơ bản có thể kết luận là thói quen của Trương Đông thậm chí là đồ ưa thích.

Chỗ nhô lên trong bãi cỏ xanh hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Lam. Đó là nửa khối gạch, không biết rớt bể ở chỗ nào, lộ ra đỉnh nhọn sắc bén. Dưới ánh sáng lờ mờ tựa như có dấu vết

Tiêu Lam: "Lạc, có thể phân biệt đây là cái gì không?"

Bóng dáng màu đen chậm rãi bao trùm một góc của cục gạch, một lát sau:

[Là một ít máu khô và mô não. Nam, trung niên, tỉ lệ mỡ cơ thể vượt quá chỉ tiêu, chức năng thận không được tốt lắm, có xu hướng rụng tóc.]

Cái hình dung này không phải đang nói về Trương Đông sao?

Tiêu Lam: "Kiểm tra thử bên trong mặt cỏ thổ nhưỡng có vết máu không."

Bóng đen bao trùm mặt cỏ.

[Đúng vậy, tiên sinh. Đã đạt đến mức tử vong của con người.]

Toàn bộ sự việc đã gần như rõ ràng.

Trương Đông bởi vì mò cá[1] bị siêu thị sa thải, hắn dưới cơn giận dữ đã đập phá văn phòng giám sát nhà kho vào ban đêm. Sau đó trong cơn tức giận bất bình, hoài nghi quản lý đang nhằm vào mình, vì vậy đã đến phòng quản lý, không biết là đến tập kích hay quậy phá.

[1] chỉ người lười biếng, không làm việc đàng hoàng.

Không ngờ quản lý phải tăng ca, đành phải đợi.

Xem số lượng đầu mẩu thuốc lá, có lẽ chờ rất nhiều giờ, Trương Đông đã tìm được cơ hội. Hắn ý đồ thông qua đường ống bò vào phòng quản lý, lúc mở cửa sổ thì bị ngã xuống, đập đầu vào gạch đi đời nhà ma.

Đây.... Chính là tự tìm đường chết! Hắn làm gì có lý do biến thành Lệ Quỷ!!

Cái kết luận này làm cho ánh mắt Tiêu Lam có chút phức tạp. Cái chết của Trương Đông không hề hấp dẫn, cho dù là sản phẩm kinh dị trong nước cũng sẽ không có boss low như vậy...

Tiêu Lam: "Gu nhân viên được thế giới Hàng Lâm chọn thật tuyệt vời."

[Tôi cảm giác được mình đã từng ghét bỏ như thế.]

Tiêu Lam: "Sau đó anh trở thành thế này?"

[…]

Tiên sinh, hôm nay có thể ngừng nói chuyện này được không?

.

Tiêu Lam lặng lẽ giấu mẩu thuốc lá và cục gạch trong đám cỏ, sau đó đi về đường cũ, rời khỏi phòng quản lý.

Tiêu Lam đi về hướng siêu thị. Cậu không vội đi lấy thuốc lá, cũng không biết Lâm Nghiêm và lưu manh xăm tay đã tìm được hàng hóa qua cửa hay chưa. Chỉ có năm phút chiến đấu, Tiêu Lam thật sự không muốn đối mặt với hai người này.

Trên đường.

Chữ viết của Lạc xuất hiện:

[Tiên sinh, trên này có ít văn tự có thể trợ giúp cho ngài.]

Tiêu Lam đi theo hướng mũi tên Lạc để lại. Có một dòng chữ màu nâu ở dưới cùng bức tường lốm đốm bên cạnh, giống như là viết tay, đa số đều bị màn tường rơi xuống che lại. Cậu tự tay xốc vật che chắn lên, dòng chữ nguyên vẹn xuất hiện:

[Trong chúng ta có người phản bội.]

[Nhiệm vụ của người đó và chúng ta không giống nhau.]

[Người đó muốn giết chết toàn bộ chúng ta, nhưng tôi không người đó là ai]

[Tiểu Khiết, nhanh rời khỏi bọn họ.]

Trên sàn nhà còn có vết nâu sẫm như bị thứ gì đó kéo đi, giống như một người đang bị thương nặng, liều chết để lại thông tin cuối cùng.

Chẳng lẽ là nhóm người chơi trước?

"Người phản bội..." Tiêu Lam cau mày, người đầu tiên cậu nghĩ đến là Lâm Nghiêm. Người này tự xưng là người chơi già dặn kinh nghiệm, mở màn thì vô cùng chủ động dẫn đầu người chơi qua cửa, lấy được tín nhiệm của mọi người thì không ngừng đẩy người chơi ra chịu chết.

Vốn Tiêu Lam suy đoán anh ta dùng người chơi khác thí nghiệm tử vong, như vậy có thể giải thích rõ hành vi của anh ta.

Nhưng đoạn nhắn này lại cho cậu một thông tin mới, chẳng lẽ trong chơi sẽ có người có nhiệm vụ khác? Hoặc Lâm Nghiêm cũng có nhiệm vụ ẩn giống mình, nhưng điều kiện của nhiệm vụ là ----- không được để người chơi khác qua cửa.

Nói nhiệm vụ Lâm Nghiêm là như vậy, nguy hiểm của bọn họ sẽ càng lớn.

Lâm Nghiêm sẽ không vì tìm được hàng hóa phù hợp mà dừng tay, anh ta có thể chủ động gây trở hại cho người chơi, hoặc hủy đi vật phẩm phù hợp.

Phải tăng tốc độ! Qua cửa thất bại sẽ chết!

__________

Truyện đã cập nhật tới chương 9 tại https://winxblx.wordpress.com/


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật