[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#6. Lần lựa chọn thứ hai (1)



Edit: CaRat
_______________

Mọi người lần nữa tập hợp ở quầy thu ngân, bầu không khí lúc này còn ngột ngạt hơn trước. Tiêu Lam và Triệu Tiểu Hà đứng một bên, năm người còn lại đứng một bên, ở giữa là bầu không khí trầm mặc.

Tiêu Lam thấp giọng hỏi Triệu Tiểu Hà: "Em tìm được manh mối chưa?"

Triệu Tiểu Hà gật đầu, cho cậu một ánh mắt yên tâm.

Tiêu Lam cũng không nói nữa, nếu như Triệu Tiểu Hà có manh mối chắc cũng không nhiều. Bây giờ không phải lúc để trao đổi manh mối.

Không ngờ phe đối diện mở miệng trước, phụ nữ trung niên bất mãn nhắm vào Tiêu Lam: "Có được thông tin quan trọng cũng không nói ra, người trẻ tuổi bây giờ đều ích kỉ như vậy đó."

Tiêu Lam nhẹ nhàng lườm bà ta: "Dì à, dì cũng sợ boss sao? Chỉ cần dì ném cái mặt mình về phía người ta, mười boss thay phiên nhau ngày đêm chọc cũng không thủng nổi."

Mặc dù bầu không khí lúc này rất khẩn trương, nhưng Triệu Tiểu Hà nhịn không được bật cười.

Lạc phối hợp tình cảnh, vẽ một huy chương lớn xung quanh đàn bà trung niên, phía dưới đánh dấu "Da mặt ngôi sao hôm nay". Linh hồn hội họa và chữ viết tay của Lạc là hai phía cực đoan, đúng là trên đời không có gì là hoàn mĩ, tuy vị này cũng không phải con người.

Nghe vậy, mặt phụ nữ trung niên đỏ thành cái gan heo. Bà quay đầu tìm đồng đội trợ giúp, không ngờ bọn họ đều dùng ánh mặt ghét bỏ "Bà ăn no rồi nhiều chuyện cái gì."

Bà vội nói: "Không phải tôi vì mọi người sao..."

Lâm Nghiêm khoát tay áo, chuyển hướng sang Tiêu Lam: "Xem ra hai người hạ quyết tâm đối nghịch với tôi sao?"

Anh ta vừa nói xong, lưu manh xăm tay lập tức giơ nắm đấm, giơ giơ trước mặt Tiêu Lam và Triệu Tiểu Hà. Ý đồ trong đó không cần nói cũng biết.

Tiêu Lam không sợ hãi chút nào nhìn lại: "Trò chơi quy định, người chơi không thể ra tay giết người."

Lâm Nghiêm biến sắc, thấy thế lưu manh xăm tay cũng lộ ra mấy phần bất an. Người vừa mới muốn ra tay giết người là gã.

Tiêu Lam nở nụ cười: "Quả nhiên như vậy, quy định trò chơi trong lời anh nói chưa hoàn thiện. Chỉ sợ năng lực bản thân của anh cũng không mạnh như mình đã tuyên bố."

"Thậm chí-------- anh còn cần bọn họ." Tiêu Lam chỉ người bên cạnh Lâm Nghiêm.

Cậu không muốn làm rõ cách làm của Lâm Nghiêm. Một là không muốn làm người chơi già dặn kinh nghiệm nóng nảy, hai là bọn họ bị Lâm Nghiêm tẩy não sẽ không chịu tin lời cậu.

Mấy người bị chỉ không hiểu chuyện gì, nhao nhao quay đầu nhìn Lâm Nghiêm.

Sắc mặt Lâm Nghiêm càng chìm: "Không có việc gì, cậu ta cố ý châm ngòi ly gián chúng ta mà thôi."

Mấy người họ trao đổi ánh mắt, không lên tiếng. Không biết là do tin lời thoái thác của Lâm Nghiêm, hay là do đã lên thuyền của giặc nên không biết làm gì.

"Ha ha ha....., thật biết điều, ha ha ha,..."

Tiếng cười của Trương Đông đột ngột vang lên, làm gián đoạn cuộc đối chối giữa các người chơi. Lúc này tất cả mọi người mới biết sự xuất hiện của hắn, không biết hắn đã ở đây nhìn bao lâu.

Ánh mắt đục ngầu của hắn đảo qua mọi người, mang theo cảm giác ướt lạnh trơn trợt, làm người ta cảm thấy không thoải mái.

"Ừm, lúc này bắt đầu từ bà." Tay hắn chỉ người phụ nữ trung niên, "Bà rất nhao, tôi không muốn chơi chung với bà."

Sắc mặt phụ nữ trung niên lập tức trắng bệch, tâm tư muốn chiếm tiện nghi gì đó đều quăng lên chín tầng mây. Bà cong người như con tôm luộc đi về phía trước vài bước, lại quay đầu nhìn Lâm Nghiêm. Lâm Nghiêm gật gật đầu với bà, phụ nữ trung niên mới tiếp tục đi lên.

Không tới mấy phút, bà ta trở lại.

Phụ nữ trung niên móc từ trong ngực móng ra một quả trứng gà, màu đen, kích thước rất quen mắt ------- là trứng gà mà Tiêu Lam đã chọn ở vòng một.

Bà nom nóm lo sợ đưa quả trứng gà cho Trương Đông, khuôn mặt xám xịt mang theo hơi thở ** của Trương Đông ghé sát vào, khoảng cách giữa hai người chỉ có một cm.

Gương mặt đáng sợ đó kéo ra một nụ cười, nụ cười đó càng lúc càng lớn, vượt qua giới hạn thân thể của người, lộ ra hàm răng trắng nứt đến tận tai.

"Bà muốn ăn gian sao?" Trong giọng nói Trương Đông đều là hưng phấn, "Trừng phạt bà thế nào đây------"

"Không! Không thể nào!" Phụ nữ trung niên quay đầu bối rối nhìn Lâm Nghiêm, lại chỉ thấy vẻ mặt hững hờ của đối phương.

Bà ta lập tức hiểu rõ.

Người này, Lâm Nghiêm cố ý, cố ý nói sẽ an toàn hơn nếu chọn món đồ mà người khác đã chọn, cố ý để bà thử nghiệm -------- như thế có chết hay không!

"Lâm Nghiêm! Mày là đồ con rùa đáng đâm nghìn đao."

Phụ nữ trung niên chửi bới chưa xong, thân thể của bà đột nhiên bị khống chế trở nên vặn vẹo, giống như một đôi tay vô hình đang vặn khăn lau mặt, xương cốt không chịu nổi phát ra tiếng "rốp rốp".

Cuối cùng, cả người bà giống như một chiếc khăn mặt bị vắt khô, máu bị ép khô, chỉ để lại một cổ thân thể bị biến dạng.

"Anh Lâm, anh..." Ánh mắt tình lữ nam đã không đúng.

"Hừ, bây giờ mấy người đã biết không thể chọn món đồ đã được chọn rồi. Sao, định qua cầu rút ván sao?" Lâm Nghiêm lạnh lùng nói.

"Ha ha, đúng vậy..." Tình lữ nam gượng cười phụ họa.

Một lực lượng vô hình kéo thi thể người phụ nữ trung niên đi. Ánh mắt Trương Đông lại quay lại đám người, lúc này hắn phát hiện một người run lợi hại nhất.

"Kế tiếp là cô." Ngón tay chỉ vào cô người yêu.

"Không...." Cô khóc đến nước mũi nước mắt tùm lum, nhìn qua có hơi buồn cười. Cô quay đầu nói với bạn trai mình, "Anh Kiệt, em sợ."

Chàng trai thoạt nhìn có hơi  ích kỉ nhìn bạn gái mình, khẽ cắn môi bảo hộ cô ở sau lưng: "Tôi trước."

Trương Đông nhìn bọn, cảm thấy thú vị nên đồng ý.

"Phải cẩn thận...." Tình lữ nữ khóc nói.

Tình lữ nam miễn cưỡng cười: "Yên tâm, anh Lâm nói.... không phải vòng đầu chúng ta đều ổn hết sao?"

Một lát sau, cậu ta trở về, trong tay cầm theo món đồ chơi ở khu đặc biệt, cẩn thận đặt ở quầy thu ngân.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ cho tôi một món đồ bất ngờ chứ." Trương Đông lạnh lùng nói.

Mọi người nhịn không được hít một hơi khí lạnh, lại sai rồi sao? Bọn họ lặng lẽ lườm Lâm Nghiêm, ánh mắt mang theo cảnh giác, dưới chân dịch xa chỗ Lâm Nghiêm.

Trương Đông cười âm trầm.

Lập tức hắn thô bạo vung tay lên, thân thể tình lữ nam trực tiếp bay lên.

Sắc mặt tình lữ nam trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng tìm sự sống: "Đồ vật ở khu giá đặc biết không phải rẻ nhất đấy sao, tôi không có dùng tiền bậy bạ."

Trương Đông mở to miệng nở nụ cười, không trả lời. Tốc độ hướng lên trên của thân thể tình lữ nam cực kì nhanh.

Thấy đã không còn cơ hội, tình lữ nam quay đầu lại muốn nhìn bạn gái của mình. Đầu của hắn còn chưa quay xong, thân thể đã cấp tốc xông lên trần nhà.

Sau một tiếng va đập cực lớn, trên trần nhà chỉ còn một bãi huyết nhục mơ hồ.

"Anh Kiệt ---------" Tình lữ nữ hét lên.

Rồi cô lao về phía Lâm Nghiêm như điên, đưa tay kéo mạnh cổ áo anh ta: "Anh là cái đồ lừa đảo! Lừa đảo! Anh lừa anh Kiệt! Nếu không phải anh anh ấy mới không chết!"

Người phụ nữ điên cuồng đập mạnh, chửi rủa, nhưng Lâm Nghiêm vẫn đứng thẳng, như thể sức mạnh như vậy không thể tạo thành gánh nặng cho cơ thể anh ta. Anh cau mày, không kiên nhẫn với tình huống này.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nắm vai người phụ nữ, dùng lực trực tiếp ném người ta ra ngoài. Lưng cô đập vào kệ hàng tạo ra một tiếng động rất lớn.

Tiêu Lam nhíu mày nhìn một màn này, đồng thời trong lòng có hơi nghi ngờ.

Người phụ nữ này cũng không gầy yếu, ít nhất cũng 60kg (120 cân). Lâm Nghiêm một mét bảy sáu, dáng người cũng không rắn chắc, không chỉ không bị đối phương lôi kéo đến sứt mẻ, mà còn một tay đẩy người ra ra. Sao anh ta có thể mạnh như thế được?

Chẳng lẽ người chơi lâu năm có kĩ năng tăng cường gì đó mà Lâm Nghiêm không nói ra?

"Anh Kiệt..." cô gái bị đẩy ra khóc rống lên, thất hồn lạc phách ngồi dưới đất. Mắt điếc tai ngơ với nữ hướng dẫn viên đang thúc giục mình.

Thẳng đến lần nhắc nhở thứ ba, cô đột nhiên đứng lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đâm thẳng vào vách tường, sau đó lập tức ngã xuống đất bỏ mình.

Vị trí cô ngã xuống trùng hợp là chỗ vết máu bạn trai nhỏ xuống từ trần nhà. Cặp đôi không làm người khác yêu thích, dùng phương thức làm lòng người thổn thức đi về phía kết cục.

"Hỏi thế gian tình là gì, thẳng...."

Trương Đông muốn ngâm hai câu văn nhã, nhưng không biết trình độ bản thân có hạn, căn bản không nói được nửa câu vế sau. Hai con mắt đục ngầu của hắn lườm về phía nữ hướng dẫn viên mua sắm, làm như đang xin cầu trợ.

Cô bán hàng không có chút ý muốn trợ giúp, trên mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào như hôm nào, giống như có chút trào phúng, cho thấy nội bộ đấu tranh gay gắt của NPC.

Rõ ràng là một tình cảnh vô cùng thảm thiết, giờ phút này lại ẩn dấu vài hơi thở màu đen.

Ánh mắt Trương Đông quét qua người chơi, rốt cuộc cũng tìm được kẻ cầm đầu làm hắn mất mặt ----- cặp kính chết tiệt!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật