[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#27. Qua màn



Editor: nhiên

Tiếng bước chân lên lầu nặng nề và thong thả, dẫm lên cầu thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, nghe như một ông lão lớn tuổi.

Tiếng bước chân dọc theo cầu thang vang vọng về phía trước, dừng trước tầng của Tiêu Lam.

"Cốc cốc cốc-----" Gõ cửa phòng thứ nhất.

"Xin chào, phục vụ phòng đây."

Là giọng nói của ông chủ!

Nhưng Tiêu Lam cảm thấy khả năng cao không phải ông chủ.

Trước không nói đến khách sạn này thoạt nhìn không có người.

Cậu ở khách sạn mấy ngày, ông chủ của khách sạn chính là một ông lão Phật hệ không chịu được, mặc kệ là khách nào cũng chưa từng thấy ông cung cấp dịch vụ phòng cho ai.

Hoạt động chủ yếu hằng ngày của ông chính là xem phim truyền hình, khách đến tìm ông cũng chẳng muốn tiếp chuyện, thời gian xem TV còn không đủ đào đâu ra thời gian quan tâm đến khách.

Hơn nữa ông chủ lục đạo suối nước nóng là một ông lão cao gầy, tuy tuổi đã lớn nhưng thân thể vẫn còn tốt, đi đứng không bước đi nặng nề như vậy.

Là ai? Cố Mặc hay là "Người" bị cô điều khiển?

Nghĩ đến những bóng ma rậm rạp cứng đờ đó, Tiêu Lam cảm thấy tê dại cả đầu.

Đã tiến vào trong được rồi sao?

Cho dù là Cố Mặc hay là bóng ma bị cô thao túng, bước vào trong đây không thể xuất quỷ nhập thần như trước. Đối mặt với cửa phòng đóng chặt, cô cần phải có một người để kiểm tra.

Còn vì sao lại là tầng của Tiêu Lam, Tiêu Lam không rõ lắm. Có lẽ vì cảm nhận được hơi thở của cậu, hoặc có lẽ cậu xui xẻo, dù sao trừ đại sảnh và nhà ăn ra, chỉ có 2 tầng dùng để người ở.

Xác suất một phần hai, dù đoán mò cũng được nửa cơ hội.

Đối với Cố Mặc chính là vận khí tốt, còn đối với Tiêu Lam thì là xui đến tận mạng.

"Ông chủ" gõ cửa ba lần, bên trong không có người đáp lại.

Ông trầm mặc. Tiêu Lam không nghe thấy tiếng động gì khác, nhất thời hành lang yên tĩnh lạ thường.

Vào thời điểm Tiêu Lam nghĩ ông sẽ gõ cửa một phòng khác, cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng "Rầm----".

Đó là tiếng động cánh cửa chạm một lực mạnh va vào vách tường.

Ông chủ chưa biết thật giả đó dùng bạo lực mở cửa cửa, sau đó đi thẳng vào phòng!

Ngay cả chìa khóa cũng không có, Tiêu Lam càng thêm khẳng định thứ đó không phải là ông chủ. Nếu làm ông chủ mà dùng đồ đạc trong quán mình như vậy, không phải sẽ đau lòng đến chết sao.

Tiếng bước chân văng vẳng trong phòng, sau đó kèm theo tiếng soàn soạt như có đồ vật bị di chuyển, dường như nó đang kiếm thứ gì đó.

Một lúc sau, "Ông chủ" đi đến căn phòng tiếp theo.

"Cốc cốc cốc----" Tiếng đập cửa lần nữa xuất hiện.

"Xin chào, tôi đến phục vụ phòng."

Nó như một thiết bị được lập trình sẵn, lặp lại động tác trước.

Thậm chí tiếng bước chân, tần suất gõ cửa hay giọng điệu đều giống như đúc, không một biến hóa.

Không ổn rồi...

Tiêu Lam thấp thỏm.

Nếu như nhảy cửa sổ sẽ bị đám ma quỷ phía bên ngoài phát hiện, một khi bị phát hiện sẽ trở thành kết cục một người đấu với đám quỷ.

Nhưng nếu vẫn còn ngồi ngốc trong phòng, căn phòng này cách cầu thang cũng không xa, với tốc độ gõ cửa của "Ông chủ" thì không bao lâu nữa sẽ đến đây.

Một khi bị ông chủ phát hiện, kết cục là một mình đấu với chúng quỷ.

Tiêu Lam nghĩ đến hình ảnh gợn tóc gáy đó, một đám mặt trắng lè ánh mắt hầm hầm nhìn mình chằm chằm, sau đó Cố Mặc đi đến nói với cậu "Chào mừng cậu đến với chúng tôi".

Tiêu Lam thấy mà phát sầu, thật sự không thể gia nhập bọn họ được, một kẻ nghèo như cậu không thể chia sẻ cái nghèo của mình cho bọn họ được.

Làm sao bây giờ? Tiêu Lam điên cuồng suy nghĩ.

Tranh thủ lúc "Ông chủ" kiểm tra phòng khác mở cửa chạy đi?

Nghe có vẻ rất hay nhưng phải dựa trên tiền đề chỉ có một người bên ngoài. Đến bây giờ Cố Mặc vẫn chưa lộ diện, lỡ như cô vẫn luôn đứng trên hành lang quan sát những cánh cửa thì...

Hoặc là trên hành lang chi chít "Người", chỉ cần gần "Ông chủ" có một âm thanh gì đó thôi, lúc Tiêu Lam mở cửa sẽ được hoan nghênh đối mặt với nghi thức chào mừng người mới của bọn họ.

Nhất thời không thể nghĩ ra được cách nào khác, Tiêu Lam nhăn mày.

[ Thưa ngài ]

Dòng chữ ưu nhã xuất hiện trên mặt tường.

Tiêu Lam quay đầu nhìn còn mèo đen bằng ánh mắt dò hỏi, đôi mắt kim sắc lấp lóe đá quý màu sắc của mèo nhìn cậu, ánh mắt bĩnh tĩnh không chút lo âu, sợ hãi hay một cảm xúc thừa thãi nào khác.

Bỗng dưng Tiêu Lam cảm thấy tâm trạng của mình cũng được xoa dịu được một chút, ít nhất hiện tại không phải mình cậu chiến đấu.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm có đồng đội bên cạnh, luôn cảm thấy an tâm được phần nào.

Lạc tiếp tục viết:

[Tôi có thể biến thành bóng đen bao trùm ngài, người khác sẽ không thấy được ngài.]

[Nhưng ngài phải tạm thời bất động mới kích hoạt được.]

Quả nhiên Lạc là đồng bọn có thể tin được!

Tiêu Lam phấn chấn lên, vươn tay viết trước mặt mèo đen:

[Cảm ơn anh.]

Sau đó mèo đen lần nữa biến thành một bóng đen, bóng đen không ngừng vặn vẹo và biến hóa

Bóng đen chậm rãi lan ra, giống như một chiếc lá mỏng bao trùm cả người Tiêu Lam.

Cảm giác có chút kì lạ, bóng đen không chạm vào được, cho nên xúc giác không cảm thấy khó chịu lắm, nhưng nhìn bằng mắt sẽ thấy Tiêu Lam dường như được bao phủ bởi một làn sương đen thẳm.

"Cạch---"

"Cạch---"

"Cạch---"

Tiếng bước chân nặng nề đến gần.

"Ông chủ" vẫn tuân theo quy trình gõ cửa--- dò hỏi--- rồi lại gõ cửa lần nữa.

Mỗi căn phòng trên đường nó đi đều không được buông tha, sau ba lần gõ cửa không có phản ứng gì đều bị phá cửa đi vào.

Tiêu Lam thở chậm lại, tận lực để đồ vật mình chạm vào lại chỗ cũ, thậm chí dời tấm màn hơi bị lệch về.

Cậu cố gắng hủy đi dấu vết mình để lại trong phòng, sau đó duy trì tư thế đứng thẳng lưng dựa vào tường.

Nơi Tiêu Lam dựa vào là một bức tường trắng, nhìn thế nào cũng không thể giấu gì được. Tìm thứ gì đó cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, sẽ không cẩn thận kiểm tra.

Hiện tại cậu đang hy vọng có thể tránh được nguy cơ này, nhưng manh mối để rời khỏi trò chơi lại trống không.

Truyền tống của Hàng Lâm đã bị Cố Mặc đánh gãy, không biết sao Cố Mặc lại có thể làm được như thế, quá phi logic.

Cậu còn cơ hội tiếp theo sao?

Lẽ nào phải đợi lượt người chơi tiếp theo sao?

Rốt cuộc tiếng bước chân dừng trước cửa phòng Tiêu Lam.

"Cốc cốc cốc---"

"Xin chào, dịch vụ phòng đây."

Như những lần trước, "Ông chủ" máy móc lặp lại những lời đó.

Tiêu Lam thầm đếm số lần đối phương gõ cửa, lần 1, lần 2, lần 3.

Cậu vừa mới thầm đọc đến "3".

Lập tức "Rầm", cánh cửa mở ra.

Người đi vào trông rất giống ông chủ, kể cả dáng người hay cách ăn mặc, thậm chí kiểu tóc cũng không khác.

Nhưng ánh mắt nó mờ mịt chết lặng, sắc mặt trắng bệch, mặt vô biểu cảm, mỗi bước chân đều nặng nề, tứ chi cứng còng cổ quái.

Chỉ cần mắt không bị mù thì sẽ phát hiện nó và ông chủ không giống nhau.

Thấy "Ông chủ" đã bước vào, Tiêu Lam thở chậm lại, đồng thời cầu nguyện khứu giác của đối phương không có năng lực đặc biệt.

"Ông chủ" chậm rãi bước vào phòng, lục tìm khắp nơi. Nó cẩn thận mở từng ngăn tủ, xác nhận trong đó không giấu người mới dời mục tiêu.

Thậm chí còn nằm sấp kiểm tra dưới giường.

Dường như không thấy gì lạ thường, "Ông chủ" xoay người bước về phía cánh cửa, muốn rời đi.

Bỗng nhiên đều của nó xoay chuyển một cách kinh dị về bên trái, hai mắt chết chóc nhìn thằng vào bức màn.

Khách sạn này khá gọn gàng, vị trí bức màn đều giống nhau. Mỗi căn phòng đều đúc từ một khuôn ra, không có gì khác.

Nhưng bức màn này bị lệch một khoảng khá nhỏ, nhưng vì quá nhỏ nên khó phán đoán.

"Ông chủ" nhìn bức màn hồi lâu, song lại không hành động gì.

Một lúc sau, "Ông chủ" xoay cả người về cùng hướng, cổ phát ra tiếng "kẽo kẹt". Sau khi điều chỉnh cơ thể, nó bước đến bức màn.

Mà hiện tại, Tiêu Lam chỉ cách bức màn vài bước chân.

"Ông chủ" đến gần bức màn, mắt đảo qua không phát hiện điều gì bất thường.

Tiếp theo, nó vươn tay giật bức màn một cách thô bạo, ném xuống đất, lộ ra cửa sổ trống rỗng.

"Ông chủ" đến trước cửa sổ, kéo cửa sổ ra, vươn đầu ra ngoài kiểm tra. Bên ngoài ngoại trừ một đám hình người nhao nhao như fans truy tinh thì không còn gì khác.

Không có bóng dáng Tiêu Lam.

Dường như cảm thấy không đúng, ánh mắt nó lướt qua những nơi gần bức màn, thậm chí lướt qua Tiêu Lam nhưng vẫn không cảm nhận được gì. Nơi đó một mảng trống không, không nhận ra vấn đề gì.

"Ông chủ" đứng tại chỗ một lúc lâu, giống như nó đang xử lý một vấn đề phức tạp không thể xử lý được. Lát sau, nó trầm trọng bước ra ngoài.

Thân ảnh cứng đờ của "Ông chủ" bước ra ngoài, trong phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Tim Tiêu Lam treo lơ lửng.

Bởi vì tiếng bước chân vừa ra khỏi cửa đã biến mất, không có dấu hiệu đi tiếp, không hề có tiếng gõ cửa tiếp theo, có nghĩa là---

Cái thứ giống ông chủ vẫn đang đứng trước cửa!

Ngoài cửa không một tiếng động, Tiêu Lam cũng đứng bất động, hai bên im lặng giằng co.

Thời gian từng giây trôi qua, như là trải qua hàng trăm giờ, lại như bị một cỗ lực lượng cường đại bao trùm, tiến về phía trước không quay đầu lại

Mỗi phút trôi qua như dày vò, Tiêu Lam cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, không được để lộ sơ hở.

"Tí tách---"

"Tí tách----"

Tiếng giọt nước vang lên, phá vỡ thế giằng co trong im lặng của đôi bên.

Một vệt nước từ ngoài cửa thấm vào trong phòng.

Lòng Tiêu Lam trầm xuống, là Cố Mặc.

Tình huống tệ nhất vẫn xảy ra.

Vệt nước nhanh chóng lan hết trần nhà, nháy mắt đã chiếm hơn nửa căn phòng, chắn cứng lối ra.

Giọng nói của thiếu nữ vang lên: "Cậu không giống họ, Cậu có thể hiểu được tôi...."

"Thế giới bên ngoài dơ bẩn..."

"Ở lại nơi này đi, chúng ta sẽ không chịu những thương tổn..."

Cùng với âm thanh, hình dáng của Cố Mặc trên trần nhà càng hiện rõ. Nếu vệt nước chiếm hết căn phòng, nơi này sẽ trở thành sân chơi của Cố Mặc, mọi trốn tránh đều vô nghĩa.

Tiêu Lam có thể hiểu tại sao Cố Mặc không có ý tốt với thế giới như vậy. Chết thê thảm, sinh ra bị ức hiếp đến cái chết oán hận đan lồng vào nhau, khiến cô không còn ý tốt với thế giới.

Rốt cuộc từ đầu đến giờ Cố Mặc đều nói Tiêu Lam là người tốt, nơi này rất sạch sẽ. Có lẽ ý định ban đầu của cô không hề có ác ý.

Nhưng mà... chị hai à, cô cần đến gặp bác sĩ tâm lí thì hơn.

Tình huống bây giờ Tiêu Lam không thể thoát nổi.

Nếu không thể cho qua được thì cứ trực diện luôn đi.

Tiêu Lam quyết định dùng Thời Gian Đảo Ngược, chọn mục tiêu quay ngược thời gian làm kỹ năng của mình và đặt lại thời gian hồi chiêu của kỹ năng.

Đồng thời trong lòng cậu có hơi đau xót, đạo cụ thao túng thời gian rất lợi hại, ngược thời gian cũng không phải mộng, cuối cùng dùng để thiết lập lại kỹ năng, quả thực là... phá của.

[Tôi sẽ đưa ngài đi, phiền ngài câu thời gian giúp tôi]

Chữ viết của Lạc hiện lên không trung.

Tiêu Lam: "Năm phút có đủ không?"

[Vậy là đủ rồi, thưa ngài]

Nghe được âm thanh, Cố Mặc trên trần nhà ngước đầu, nhìn thằng về phía Tiêu Lam.

"Đừng đi!" Hơn nửa cơ thể của Cố Mặc từ trần nhà bay ra, nhanh như chớp bay về phía Tiêu Lam.

Xung quanh Tiêu Lam bùng phát màu đen dữ dội so với mọi lần, mạnh mẽ chiếm giữ không gian xung quanh cậu, ngăn cản vệt nước đến gần.

Đòn công kích của Cố Mặc bị một bức tường vô hình ngăn cản.

Bóng tối vừa ngăn chặn công kích của Cố Mặc, vừa ra sức cắn xé rào cản của thế giới.

Tiêu hao cả hai thứ, mắt thường có thể thấy bóng đen đang nhạt dần, chứng minh Lạc đang đến cực hạn.

Tiêu Lam mở kỹ năng:

[Tên: Nghèo đói không thể nào hạn chế trí tưởng tượng của tôi]

[Kỹ năng: Tấn công linh thể]

[Thời gian còn lại: 00:04:59]

Cuối cùng Cố Mặc cũng đánh vỡ được trở ngại, duỗi tay chạm Tiêu Lam.

Người trước mắt bất ngờ tránh được đòn công kích của cô, đồng thời tung một cú đá khiến Cố Mặc phải lùi sâu về sau.

Cố Mặc khiếp sợ trong lòng, thân thể của quỷ là hư vô, sát thương vật lý không thể nào chạm vào cô, người này đã làm thế nào?

Tiêu Lam cũng cảm thán, Cố Mặc không hổ là boss, tuy là tiểu thư, đá vào còn cứng hơn xi măng.

Ông chủ cảm thấy tình hình không ổn, nhân cơ hội đó chạy vào công kích Tiêu Lam.

Đáng tiếc thân thể nó quá yếu so với Cố Mặc, trực tiếp bị Tiêu Lam đánh dính bẹp vào tường, đầu bị kẹt không lấy ra được.

Sau nhiều lần đối đầu, Tiêu Lam có thể thoát khỏi tay Cố Mặc và đánh lại, kéo giãn thêm một ít thời gian, khiến Cố Mặc càng mất kiên nhẫn.

Cố Mặc từ bỏ đánh thường, đôi mắt hóa đỏ, tay mọc ra móng sắc nhọn, cơ thể ngập trong sương mù.

Sương mù ngày càng nhiều, theo động tác của Cố Mặc, như một cánh tay khổng lồ hướng về phía Tiêu Lam.

Xem lần này cậu trốn đi đâu.

Đúng lúc này cuối cùng Lạc cũng thành công xé toạc một lỗ hỏng trong thế giới này, bóng đen chợt lao ra, bao quanh Tiêu Lam đưa cậu vào trong khe hở,

Tục ngữ có một câu rất hay, nếu Thượng đế đóng một cánh cửa, hãy phá bỏ bức tường.

Cố Mặc bắt lấy hư không, Tiêu Lam rơi vào bóng tối vô tận.

"Cậu sẽ hối hận! Nơi này mới chính là cõi thiên đường!" Cố Mặc đứng trước vết nứt không gian sắp khép lại, nói với Tiêu Lam.

"Trốn tránh, vĩnh viễn không được yên vui." Tiêu Lam nghiêm túc nhìn cô nói.

Lần nữa đến với thế giới hắc ám sau khi thông quan.

Tiêu Lam gọi tên Lạc, nhưng không có hồi âm. Cậu ở trong bóng tối chờ đợi, vẫn không đợi được động tĩnh nào, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi trước.

Trở về phòng, Tiêu Lam xuất hiện ở vị trí trước khi rơi vào trò chơi. Trong phòng tối đen như mực, ngoài cửa là ánh đèn neon lập lòe, ban đêm ồn ào náo nhiệt.

Cậu quay đầu nhìn xung quanh, ở trong phòng tìm tòi mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của mèo đen.

Đột nhiên cảm thấy rất trống rỗng.

"Lạc?"

Không có ai đáp lại.

"Lạc, anh ở đâu?"

Vẫn không có lời đáp lại.

Đột nhiên trên trần nhà truyền đến tiếng sột soạt. Vừa trải qua trận đánh bất ngờ trên trần nhà của Cố Mặc, hiện tại Tiêu Lam rất nhạy cảm, theo bản năng nhảy sang một bên. Nhưng căn phòng cũng không lớn, nhảy cũng không xa được.

Cậu ngẩng đầu, phát hiện trên trần nhà là một bóng đen âm trầm, nuốt chửng ánh sáng neon chiếu vào trong phòng, không để lọt một ánh sáng nào.

Bên trong như có thứ gì đó đang giãy dụa, thường lộ ra một chút màu trắng.

Bóng đen lay động, từ bên trong xuất hiện một cái đầu người. Nói là đầu người thì hơi miễn cương, bởi vì hơn nửa khuôn mặt đều bị màu đen bao phủ, chỉ lộ ra đường cằm,và đôi môi mang ý cười.

Tiêu Lam cảm thấy mình nên cảm thấy may mắn vì không phải nửa đêm tỉnh dậy gặp cảnh này, nếu ướt giường thì phiền phức lắm.

"Khụ... tiên...sinh"

Nửa đầu người mấp máy môi, là giọng Lạc. Giọng nói rất ngưng trệ, giống như một chiếc đĩa hát cũ.

"Anh sao vậy?" Thấy tình hình không được ổn, Tiêu Lam có chút lo lắng.

"Tôi muốn... tìm.... một chút tài liệu... lần nữa.. tái tạo lại cơ thể... Sẽ... rời xa ngài một thời gian."Mỗi âm tiết của Lạc đều rất gian nan.

"Thế này anh có ổn không? Có cần tôi giúp không?"

"Ha ha... không cần... Trò chơi tiếp theo... tôi sẽ đến gặp ngài."

"Anh có thể tìm được tôi?"

"Phong thư có... bộ phận bản thể của tôi... Chỉ cần... Ngài không vứt bỏ nó... Tôi vĩnh viễn... có thể tìm được ngài."

Nói xong, bóng đen như trôi theo một nơi không biết tên nào đó, chậm rãi biến mất.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật