[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#14.



Tác giả: Bách Đường

Edtor: Carat

Chương 14: Nơi đóng quân của người chơi.

⟿⟿⟿⟿⟿⟿⟿⟿⟿⟿

Phá hư tình cảnh không những được boss chú ý mà còn được tăng giá trị nghèo khó, Tiêu Lam và Lạc thừa dịp tìm manh mối lập cơ quan có đặt thời gian ở các nơi hẻo lánh. Thời gian là sau khi kết thúc lần lựa chọn thứ ba, hoàn toàn rời khỏi phó bản, điều này là nhớ sự tính toán chính xác của Lạc.

Còn việc Trương Đông tức giận không tặng cậu lễ vật, ai thèm để ý chứ. Phong thư và chứ ký viết tay còn chưa đủ khắc sâu sao?

Tiêu Lam tính nhẩm một chút, hố Trương Đông thì được lấy đi khoảng mười vạn giá trị nghèo khó. Nếu bình thường cậu sẽ buồn đến nỗi không muốn ăn cơm, bây giờ lại chưa thỏa mãn lắm. Đáng tiếc siêu thị tới hạn không có thứ gì đáng giá, phương tiện lại cũ nát, dù cho có phá hủy toàn bộ cũng không được bao nhiêu tiền.

Bây giờ, cảm nhận trong cơ thể lại tăng thêm một phần sức lực, Tiêu Lam hy vọng mình có thể nghèo hơn nữa. Nghèo khó, sẽ làm con người ta vui vẻ.

Trong bóng tối, chữ viết của Lạc xuất hiện.

Để tránh việc Tiêu Lam không thấy chữ trong bóng tối, Lạc còn đặc biệt tạo thêm một vầng sáng nhạt trên chữ viết. Chữ viết nhìn rất mạnh mẽ và rõ nét, cho thấy tình trạng của anh hiện giờ rất tốt:

[Tôi đã rốt hơn rất nhiều rồi, tiên sinh.]

Tiêu Lam kinh hỉ nói: "Thật sao? So với trước kia thế nào?"

[So với trước còn tốt hơn, có lẽ đã sắp ngưng thành hình thể.]

Tiêu Lam thở dài một hơi: "Vậy thì tốt rồi."

Sau khi giúp cậu thoát thân, Lạc bị tiến vào trạng thái suy yếu. Sau khi thảo luận kỹ năng với Tiêu Lam xong, Lạc rơi vào yên lặng. Tiêu Lam rất lo lắng về việc liệu anh có gặp vấn đề gì lớn không nếu tiếp tục như vậy, sau đó vẫn chưa tỉnh lại.

Tuy thế giới trò chơi rất nguy hiểm, nhưng khi có Lạc bên cạnh, bầu không khí bên trong dễ thở hơn nhiều. Chỉ ở cùng nhau ba tiếng đồng hồ, Tiêu Lam phát hiện mình đã quen Lạc tồn tại bên cạnh.

Quả nhiên đồng đội thần khiến người ta phát nghiện.

Trong bóng tối đen kịt, đột nhiên xuất hiện một lối sáng.

Tiêu Lam đến gần nhìn, phát hiện lối ra có chút vặn vẹo mơ hồ. Đây có lẽ là một khu vực bên ngoài trò chơi, nhưng không rõ là hiện thực hay là trò chơi phân chia ra

Tiêu Lam không vội vã đi qua, cậu hỏi Lạc: "Anh có cần ở nơi này lâu thêm một chút không?"

[Không cần, tiên sinh. Năng lượng mà tôi hấp thu đủ để tiêu hóa ở bên ngoài một thời gian ngắn.]

Lúc này Tiêu Lam mới yên lòng, bước qua lối ra.

..

Vừa bước qua lối ra, sự hối hả và nhộn nhịp liền đập vào mặt.

Nơi đây dày đặc các nhà cao ốc, tạo thành vô số đường thẳng đâm lên tận mây xanh. Trên lầu dán vô số biển hiệu neon, nhiều đường ống lộ ra khỏi tường. Mặt đất cũng không bằng phẳng, khắp nơi đều có hố, còn có nước.

Dưới nhà cao tầng người đi qua đi lại rất động, dù là đàn ông hay đàn bà khí thế đều rất nghiêm nghị, nhìn qua không dễ đụng vào. Cũng có không ít người không có ý tốt giấu mình vào những chỗ tối nhìn ra bên ngoài

Nói tóm lại, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Đột nhiên, bên cạnh Tiêu Lam vang lên một giọng nói vui vẻ: "Này! Cậu là người mới tới đây phải không?"

Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, là một mái tóc nâu xoăn, bộ dạng khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to tròn, giữa hai đầu lông mày mơ hồ lộ ra vài phần xui xẻo, cả người ngập tràn cảm giác vô hại.

Trải qua sự việc của Lâm Nghiêm xong, Tiêu Lam cảnh giác hẳn lên, nói: "Có chuyện gì không?"

Tóc xoăn mỉm cười: "Tôi là người đón tiếp người chơi mới."

Nói xong, tóc xoăn còn chỉ nơi mà Tiêu Lam đi ra: "Nơi này là nơi đóng quân của người chơi. Sau lưng cậu là lối ra của tân thủ, thế giới hàng lâm tuyên bố nhiệm vụ, rồi để một người chơi lâu năm đến hướng dẫn và giới thiệu cách chơi.".

Sau đó cậu phơi bày nhiệm vụ của mình ra trước mặt Tiêu Lam, chứng minh mình không có nói sai.

Xác nhận không sai, Tiêu Lam mới thoáng buông lỏng cảnh giác, nói: "Chào anh, tôi là Tiêu Lam."

Tóc xoăn cười rất sáng sủa: "Chào, tôi là Vương Thái Địch, là một người chơi sơ cấp."

Tiêu Lam nhịn không được mái tóc xoăn nâu và đôi mắt to tròn của cậu ta, đúng là người cũng như tên...

Thấy anh mắt của Tiêu Lam, Vương Thái Địch đắc ý nói: "Người ta nói mẹ tôi lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã đặt ngay cái tên này, hehe, bởi vì tôi giống hệt con gấu Teddy nhà tôi như đúc."

Tiêu Lam: ".... Đúng là một cái tên hay."

Dựa theo thú cưng trong nhà mà đặt tên cho con mình thật là đáng sợ, còn may nhà bà ấy không nuôi Husky.

Vương Thái Địch hỏi: "Cậu có thể chấp nhận để tôi làm người chỉ đạo không? Nhiệm vụ sẽ được hoàn thành dưới sự giám sát của thế giới Hàng Lâm."

Tiêu Lam gật đầu chấp nhận.

Kế tiếp, Vương Thái Địch một bên dẫn Tiêu Lam đến nơi đóng quân của người chơi, một bên giải thích về thế giới Hàng Lâm.

Người chơi được chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp và người chơi có khế ước.

Loại trước đều có số lượng nhất định qua cửa, sau đó thế giới Hàng Lâm sẽ căn cứ theo từng cá nhân mà phân chia thực lực. Các cấp bậc khác nhau khi tiến vào trò chơi cũng khác nhau, người chơi cao cấp nếu tiến vào trò chơi cấp thấp sẽ bị giảm năng lực. Đặc biệt nhất là người chơi có khế ước, nghe nói bọn họ ký khế ước với thế giới Hàng Lâm, có thể rời khỏi trò chơi, nhưng số lượng cực nhỏ Vương Thái Địch chưa từng thấy.

Mà người chơi qua cửa sẽ được tăng cường thể chất, điểm này Tiêu Lam đoán được.

Mỗi người chơi trong nơi đóng quân đều có gian phòng riêng, trừ phi được chủ nhà cho phép nếu không những người khác sẽ không được vào.

Hơn nữa căn cứ theo cấp bậc thì gian phòng cũng khác nhau. Người chơi sơ cấp thì khoảng hơn hai mét vuông, khá giống với một cái giường ngủ

Còn về đồ ăn đồ uống đồ sinh hoạt, nơi này có hệ thống nhà hàng và cửa hàng miễn phí. Nếu muốn có đồ dùng tốt hơn, người chơi có thể đến cửa hàng chọn giao dịch đạo cụ. Nhưng đạo cụ đối với người chơi sơ cấp rất là trân quý, vì vậy, việc giao dịch với cửa hàng chính là biểu tượng cho thân phận và sức mạnh.

Nghe đến đó, Tiêu Lam không khỏi cảm thán. Thế giới Hàng Lâm đúng là thứ tốt, còn được bao ăn bao ở. Phòng nhỏ tính làm gì, tốt xấu cũng là căn phòng! Giường cậu ngủ quanh năm bị mưa dột, còn bị đuổi ra ngoài...

Còn có thức ăn miễn phí, rốt cuộc cậu cũng không cần ăn bento hết hạn, đúng là tuyệt vời!

Vương Thái Địch an ủi: "Cậu cũng đừng nản chí, tuy sinh hoạt của người chơi sơ cấp khá khổ, nhưng chỉ cần cố gắng, chúng ta cũng có thể nâng cấp ----"

Vương Thái Địch quay đầu nhìn Tiêu Lam, không ngờ lại thấy mặt mũi cậu tràn đầy kích động, cảm thấy lời an ủi cũng không cần nữa.

Tiêu Lam: "Nơi này đúng là không tệ!"

Vương Thái Địch: "..."

Biểu cảm như vào khu nghỉ mát của cậu là sao hả!

Chẳng lẽ thời đại phát triển quá nhanh, tố chất tâm lý đã mạnh đến nỗi thế rồi sao? Cậu ta không khỏi nhớ lại những người mà mình đã hướng dẫn trước, rồi lại nhìn qua Tiêu Lam, trên đầu treo đầy dấu chấm hỏi.

Cậu ta dứt khoát thay đổi đề tài, hỏi thăm về sự việc của Tiêu Lam.

Nghe Tiêu Lam nói bọn họ 11 người chỉ còn hai người qua cửa, người chơi lâu năm trở thành kẻ phản bội, tóc quăn của Vương Thái Địch bị dọa sợ hãi.

Vương Thái Địch nói: "Tỷ lệ tử vong trong trận của tân thủ bình thường sẽ không hơn một nửa, trận này của các cậu cũng quá đáng sợ rồi. Nếu tôi hợp tác với người cũng có nhiệm vụ tiêu diệt đồng đội, tôi xong chắc."

"A, không đúng, tôi còn chung tổ đội với anh tôi nữa! Anh ấy cũng sẽ không lừa tôi!"

Tiêu Lam: "Cậu cũng có anh trai?"

Vương Thái Địch: "Đúng vậy, anh tôi rất lợi hại! Sau khi ba mẹ tôi tai nạn xe cộ qua đời, tất cả đều do anh trai lo cho tôi. Ba năm trước lúc tiến vào thế giới Hàng Lâm cũng do anh tôi mang tôi theo, hiện tại anh ấy là người chơi cao cấp."

Tiêu Lam cảm thấy Vương Thái Địch rất sáng sủa, không giống người phiêu bạt giữa sự sống và cái chết. Những người cậu gặp trên đường đều rất căng thẳng, chỉ duy nhất mình cậu ta rất vui vẻ, nhất định người này được anh trai bảo vệ rất tốt.

Tiêu Lam: "Mạo muội hỏi một chút, tại sao anh cậu là người chơi cao cấp, mà cậu lại..."

Vương Thái Địch lập tức ỉu xìu: "Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng kỹ năng của tôi là [Tôi không có hứng thú với tiền] , có tiền thì nói cái gì ra cũng biến thành sự thật, có phải nghe rất lợi hại không?"

"Nhưng điều kiện kích hoạt là phải có 100 triệuಥ‿ಥ 100 triệu đó! Cho tôi ba mươi năm cũng không kiếm ra được..."

Tiêu Lam:... Đúng là quá thảm.

"Đúng rồi, mỗi người chơi phải bảo vệ tin tức về kỹ năng của mình, ngàn vạn lần không để ai cho người khác biết biết không?" Vương Thái Địch nghiêm túc dặn dò.

.... Cậu còn nhớ mười giây trước mình vừa nói gì không đấy...

Tâm trạng Tiêu Lam hơi phức tạp, cảm thấy may mắn cho người nay khi có anh trai che chở. Nếu không thì đã sớm bị gài bẫy, thậm chí không cần rớt hố đã tự mình tìm đường chết.

_____

Tuần này mình thi rồi nên hai tuần nữa sẽ không có chương mới đâu. Nhưng yên tâm sẽ không drop truyện 💜


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật