[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#10. Chúng ta còn cơ hội



Bên trong phòng tiện ích.

Nơi đây rất hẹp và chật chội, trong không khí ẩm ướt đầy mùi nấm mốc của những ngôi nhà cũ, người bình thường đều cảm thấy rất khó chịu.

Lạc hỏi dự định của Tiêu Lam:

[Tiên sinh, kế hoạch tiếp theo của ngài là?]

Tiêu Lam tùy tiện tìm cái thùng ngồi lên, bắt chéo chân tự hỏi: "Lâm Nghiêm cũng không rành trò chơi này giống như tôi nghĩ, nếu không anh ta cũng không cần quan sát tôi để tìm manh mối là thuốc lá."

Tiêu Lam đột nhiên hiểu tại sao boss trong trò chơi này trông rất vô đạo đức, bởi vì độ khó của trò chơi không thật sự thuộc về boss!

Trương Đông chỉ là nguồn cung cấp manh mối cho trò chơi, hành vi của hắn cũng bị quy tắc trò chơi hạn chế, cũng không thể giết người chơi một cách bậy bạ. Nữ hướng dẫn viên mua sắm cũng vậy, họ cũng chỉ là một phần trong quy tắc trò chơi mà thôi.

Tất cả cái chết đều bắt nguồn từ hành vi và sự lựa chọn của người chơi.

Mối nguy hiểm thật sự đến từ ---- sự phản bội giữa các người chơi.

Bọn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế thăm dò quy tắc, sau đó hướng dẫn đồng đội vi phạm quy tắc, dẫn đến cái chết của họ.

Nhưng mà, trận chiến này dường như không cho người phản bội đặc thù ưu đãi nào cả, lúc trước Lâm Nghiêm có được hướng đi của Tiêu Lam cũng dựa vào đạo cụ của người chơi lâu năm. Nếu đối thành một tân thủ, tỉ lệ tử vong lần này sẽ không cao như vậy, mười một người chỉ còn bốn người, nếu trừ người phản bội, thì chỉ còn ba người.

Nói như vậy, nhất định sẽ có manh mối mà Lâm Nghiêm không biết. Nếu không biết, anh ta sẽ không thể phá hủy trước.

"Còn hai mươi phút, trước tiên nên quay về một số nơi đó để kiểm tra lại manh mối."

Tiêu Lam đứng dậy: "Lạc, chúng ta còn cơ hội!"

.

Tiêu Lam một bên chạy tới nhà kho, một bên để Lạc duy trì cảnh giới thấp nhất.

Trạng thái hiện giờ của Lạc không thể nhanh mà chính xác như trước được nữa. Dù Lạc tỏ vẻ mình có thể kiên trì, nhưng Tiêu Lam cũng không cho phép anh tiêu hao nhiều năng lượng.

Vốn bị phong bế không biết bao lâu, một lần nữa xuất thế sẽ không đạt được trình độ năng lực như trước, Tiêu Lam sẽ không làm mấy việc ép sạch sẽ con người ta như vậy. Hơn nữa, việc của Lâm Nghiêm còn chưa giải quyết xong, có lẽ bước cuối cùng vẫn cần sự trợ giúp của Lạc, bây giờ nên để anh tu dưỡng nhiều hơn.

"Anh Tiêu..." Đột nhiên truyền đến giọng nói giống như đang khóc của phụ nữ, da đầu bỗng chợt tê dại.

Tiêu Lam quay đầu qua, không thấy người đâu.

"Bên này." Giọng nói phát ra từ phía trên.

Tiêu Lam ngẩng đầu, trông thấy Triệu Tiểu Hà đang núp trên đỉnh của một kệ sắc cao, hai mắt hồng hồng, trên mặt dính đầy nước mắt lẫn bụi bặm. Dường như còn bị trầy da, cả người mang bộ dạng tuyệt vọng sa sút tinh thần.

Trực giác Tiêu Lam cảm thấy không ổn: "Triệu Tiểu Hà? Xảy ra chuyện gì?"

Triệu Tiểu Hà khịt mũi, trong giọng nói không có chút sức sống: "Lâm Nghiêm, anh... Anh ta đột nhiên chạy đến, phá nát bấy đồ em vừa tìm được. Anh ta nói chúng ta nên đi chết hết đi, sao anh ta lại làm như vậy?"

Cô lau nước mắt: "Không còn thời gian...Em cũng không tìm thấy manh mối. Anh Tiêu, em chết chắc rồi."

Cô dù sao cũng là học sinh trung học, nói xong rồi nhịn không được khóc lên.

Cuộc sống của cô còn chưa mở ra, lại bị quấn vào trò chơi kỳ quặc này, chứng kiến bạn thân của mình từng người từng người chết trước mặt mình. Công bằng mà nói, cô biểu hiện khá tốt, nghiêm túc tìm tòi manh mối, tránh thoát điều kiện tử vong, không bị Lâm Nghiêm lừa gạt, thậm chí có thể tỉnh lại sau cái chết của bạn thân.

Coi như người trưởng thành, đặt trong tình huống này mà biểu hiện được như thế hay không rất khó nói.

Đáng tiếc, trong đội có người phản bội, mục tiêu của người đó là tiễn tất cả mọi người xuống địa ngục.

Tiêu Lam không chọn cách an ủi vô ích, cậu nhanh chóng nói: "Hai mươi phút, em vẫn còn cơ hội tìm manh mối. Nếu không còn nhiều thời gian, chi bằng đánh cược một lần."

"Dựa theo quy tắc của siêu thị, hàng hóa càng dễ cầm càng kiếm được tiền, hàng hóa có lợi nhuận cao nhất tỉ lệ song song với vị trí ánh nhìn. Dựa theo thói quen của mọi người, hàng hóa bên phải có lợi nhuận cao hơn hàng hóa bên trái. Ngẫm lại Trương Đông là người nào, hắn sẽ mua cái gì."

Tiêu Lam bình tĩnh nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Hà, trong ánh mắt mang theo kiên định cùng huy vọng, và một số điều Triệu Tiểu Hà không, chỉ duy nhất không có sợ hãi.

Nhìn ánh mắt của cậu, Triệu Tiểu Hà đột nhiên vỡ òa trong lòng. Chưa tới giây phút cuối cùng, còn lâu mới tới lúc từ bỏ! Cho dù không có manh mối, có thể đặt cược vào may mắn, cô không tin, mình sẽ chết trong kế hoạch của tiểu nhân.

Tiêu Lam nói xong thì bỏ đi.

Nhìn bóng lưng kiên định của Tiêu Lam, Triệu Tiểu Hà lau mặt, tự mình tỉnh táo, âm thầm cổ vũ cho bản thân.

.

Sau khi chia tay Triệu Tiểu Hà, Tiêu Lam bước nhanh về phía trước.

Mặc dù trước mặt cô gái nhỏ giả bộ rất lợi hại, nhưng cậu vẫn chưa tìm thấy manh mối đâu...

[Tiên sinh, ngài còn dư 15 phút.]

Chậc! Tiêu Lam cay đắng trong lòng, trực tiếp chạy cho nhanh.

Trở lại văn phòng quản lý nhà kho, không thu hoạch được gì.

[Còn dư mười phút!]

Phòng tài vụ, không thu hoạch được gì.

...

Năm phút cuối cùng, Tiêu Lam quay về phòng quản lý.

Tiêu Lam trực tiếp nhảy xuống cửa sổ, tố chất thân thể cậu bây giờ căn bản sẽ không bị thương.

Quay lại bãi cỏ, Tiêu Lam tìm lại được chỗ mình giấu cục gạch và tàn thuốc lá đi. Xung quanh không có dấu hiệu bị người động qua, có vẻ như Lâm Nghiêm và lưu manh xăm tay chưa tìm tới nơi này, đó là một tin tức tốt.

Tiêu Lam trở lại nơi cậu thấy mẩu thuốc lá, bật đèn pin điện thoại di động nghiên cứu cẩn thận từng chi tiết. Lúc ngọn đèn chiếu xuống, cậu cuối cùng cũng tìm được dấu vết mình bỏ xót.

Đó là một dấu vết màu xám nhạt cực kì không rõ, giống như chất lỏng lan trên đất, sau khi hấp thu bụi bặm từ từ bốc hơi lên. Trải qua thời gian rửa sạch, phía trên tích một tầng tro, khiến nó càng khó thấy được.

Lúc trước Tiêu Lan cũng cảm thấy kì lạ, tuy Trương Đông là người yêu lười biếng hay phàn nàn, nhưng đó chỉ nói miệng mà thôi. Thực tế, khi bị quản lý mắng chỉ dám vụng trộm viết lời trên thùng giấy.

Trên giấy xử phạt cũng chỉ viết hắn tự tiện rời khỏi cương vị và nhục mạ khách hàng, cho thấy hắn là người không có khuynh hướng bạo lực.

Như vậy, tại sao văn phòng giám sát nhà kho lại bị đập phá như vậy?

Còn đêm hôm khuya khoắt bò đường ống tới văn phòng người ta, cuối cùng trượt tay tự mình chết. Tuy nhìn Trương Đông không thông minh, nhưng những hành vi ngu xuẩn này sao người tỉnh táo có thể làm được?

Có thể suy đoán, lúc ấy hắn không tỉnh táo?

Đầu óc không tỉnh táo nhưng thân thể vẫn duy trì được năng lực hành động, suy đoán đơn giản nhất chính là ---- say rượu. Một người khi uống quá nhiều, làm chuyện mất mặt cùng không phải việc gì lạ.

Tuy lúc trước Tiêu Lam đi qua nhiều nơi nhưng không thấy thứ gì liên quan đến rượu, nên không để ý đến. Dấu vết trên mặt đất lúc này đã cho cậu thêm một hy vọng. Có lẽ Trương Đông đã ném chai rượu đi sau khi uống xong, hoặc mang nó theo, cuối cùng được mang đi cùng với thi thể.

Tiêu Lam giơ tay chỉ dấu vết đó, nói với Lạc: "Lạc, giúp tôi kiểm tra xem có dấu vết nào của rượu không."

Lỡ đâu Trương Đông ngồi xổm lâu quá mắc tiểu, hắn cũng không chú ý đến điểm đó, thế thì xấu hổ muốn chết.

Bóng đen nhẹ nhàng bao trùm dấu vết màu xám nọ, lần này mất thời gian lâu hơn chữ viết của Lạc mới xuất hiện:

[Đúng vậy, tiên sinh.]

Tiêu Lam nhẹ nhàng thở ra.

.

"Leng keng ------------"

"Nhóm người may mắn, trò chơi của chúng ta đã bắt đầu rồi, đừng để tôi đợi quá lâu."

Giọng nói khàn khó nghe của Trương Đông vang lên. Cho dù có thông qua hay không, lần này là lần cuối cùng.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật