[EDIT HOÀN/ĐM] Nhật ký liên hôn của Tiểu nhân ngư

Chương 12 [HOÀN]



Chương 12.

Sau một tuần, sóng yên biển lặng, hạng mục khai thác Lưu Thạch tái khởi động, Anh trai nhân ngư đi đứng cũng hùng hục hùng hục, rất là nóng nảy.

Đại hoàng tử còn dồn hết công việc cho y gánh, tự mình chạy đi tìm bé ngoan.

Nó rõ ràng là em trai bố mày đớiiii!

Đại hoàng tử đã lang thang mấy ngày rồi, thân thể nhuốm vị mặn của biển.

Sống phải thấy cá chết phải thấy xác, cho dù là con cá chết, hắn cũng phải tự mình mang về.

Biển đêm gió thổi rì rào, Đại hoàng tử nằm trên boong tàu ngắm sao trên trời, hắn vừa uống chút rượu nên lên đây hóng gió một lát.

Nước bển oàm oạp vỗ vào thân tàu, xa xa truyền đến tiếng hát hư ảo, như lời thủ thỉ bên tai.

Người trên tàu bị tiếng hát hấp dẫn dồn dập chạy ra, Đại hoàng tử mở bừng mắt, ngồi bật dậy.

"Tiếng hát từ đâu tới?"

Người bên cạnh ngẩn ra, đột nhiên hồi tỉnh, "Thần đi điều tra ngay."

Trước kia đã từng có tiền lệ thủy quái dùng tiếng ca hại người trên biển. Đại hoàng tử theo bản năng nghĩ đến Tiểu nhân ngư, người cá cũng có năng lực này.

Hắn chèo thuyền nhỏ đi về nơi tiếng hát vọng ra, trèo ra xa được cỡ trăm mét thì tiếng hát lại nhỏ dần, lúc gần lúc xa, hoàn toàn không tìm được nơi bắt đầu.

Đại hoàng tử dừng lại móc lỗ tai, tự hỏi xem mình có nghe nhầm không.

Tiếng hát dần mất hẳn, Đại hoàng tử cũng lơ mơ.

Mình nghe nhầm thật sao?!

Đại hoàng tử thất vọng định quay về, bỗng phát hiện thuyền không hề nhúc nhích, xung quanh thuyền nổi lên từng đợt gợn sóng, dưới đáy thuyền phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.

Đại hoàng tử nhủ thầm, "Không phải thật sự gặp phải thủy quái chứ, chưa nghe nói Hải Tinh có thứ đồ chơi này bao giờ."

Hắn thử chèo vài cái, thuyền vẫn đứng im một chỗ, lại cảm giác được có một ánh mắt đang dán chặt vào lưng mình.

Đại hoàng tử hít một hơi sâu, tay cầm kiếm laser chuẩn bị nghênh chiến, bất ngờ quay ngoắt lại, cùng lúc dưới nước có người xông tới, tóc đen mắt đỏ, tai mỏng như cánh ve, lộ nửa người trên trần trụi, xinh đẹp đến nỗi ba hồn bảy vía của Đại hoàng tử cũng bị câu đi.

"Tiểu..." Hải sản tươi! Đại hoàng tử kích động lao tới ôm cậu, liền bị Tiểu nhân ngư té nước lên mặt.

Đại hoàng tử: "..."

Tiểu nhân ngư bật cười haha, đôi mắt đỏ sẫm cong lên như hai ngọn lửa, cậu chống cằm dựa vào đuôi thuyền, mái tóc ướt nhẹp dính sau lưng, nhìn Đại hoàng tử thở dài nói: "Anh đẹp trai quá đi mất."

Không đẹp bằng em.

Đại hoàng tử hài lòng, dùng sức kéo cậu lên, "Nếu không bị gì sao không về tìm ta, có biết ta lo cho em lắm không?"

Tiểu nhân ngư né qua một bên, nghiêng đầu, vừa lơ mơ vừa tò mò: "Sao lại tìm anh?"

"..." Đại hoàng tử cũng không tức giận, thấy cậu không giống nói giỡn, giọng nói hơi run rẩy, "Tiểu hải sản tươi em không tìm ta còn muốn tìm thằng nào?"

Tiểu nhân ngư: "Tiểu hải sản tươi là gọi tui hở?"

Đại hoàng tử: "..."

Đại hoàng tử ghé sát lại nhìn, nắm cằm cậu nói: "Em cả mình là ai cũng không nhớ? Thế có nhớ ta là ai không?"

Tiểu nhân ngư mờ mịt nhìn hắn, hỏi: "Ba tui hỏ?"

Đầu Đại hoàng tử nổ oành một tiếng, "Ta là chồng em!"

"À."

Đại hoàng tử đè xuống thái dương đang nảy lên, ôm cá vào thuyền nhỏ, chèo được mấy cái, lại cứ thấy sai sai.

"Sao em lại tin người như vậy! Lỡ ta là người xấu muốn mang em đi làm gỏi cá thì sao?"

Tiểu nhân ngư khó hiểu rụt cổ, đôi mắt sợ sệt, lắc đầu mấy cái, "Không mà, trên người anh có một phần của em."

Đại hoàng tử nghi hoặc: "Ở đâu?"

Tiểu nhân ngư nhanh nhẹn đặt tay lên vị trí tim đập của hắn, nở nụ cười rạng rõ, "Nơi này, của em."

Nhịp tim không ngừng tăng lên, thậm chí còn nghe được tiếng thình thịch thình thịch, Đại hoàng tử dùng tay bao lấy mu bàn tay cậu, trịnh trọng nói: "Đúng, của em."

Dứt lời, cúi đầu thành kính hôn lên từng ngón tay lạnh lẽo của Tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt, đôi tai trong suốt đỏ lên, Đại hoàng tử liếc nhìn, lại đến gần hôn một cái vào vành tai nóng bỏng của cậu.

Đại hoàng tử thành công tìm thấy vợ yêu tỏ ra vô càng vui vẻ, vội chèo thuyền trở về, chỉ lo chậm một lát Tiểu nhân ngư sẽ biến mất.

Tiểu nhân ngư ôm cái đuôi vàng dựa sát vào người hắn, cũng không hỏi bọn họ sẽ đi đâu.

Mấy ngày trước cậu không nhớ nổi tên mình, cũng không biết mình phải đi đâu. Biển cả mênh mông như vậy, dù có đi đâu, cậu cũng chỉ vui vẻ khi thấy sóng yên bể lặng, lại đau lòng khi biển lớn thét gào.

Đêm nay đang lúc dựa vào một tảng đá ngầm, gió biển lại gào thét bên tai, giống như có người đang gọi cậu về nhà.

Nhưng cậu không tìm được đường về.

Nhưng giờ, đường xuất hiện rồi.

Giữa đại dương mênh mông, cậu ở dưới biển nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đang chèo lại đây, trên đấy có một người đàn ông anh tuấn cao lớn, mặt mày ôn nhu. Tiểu nhân ngư trong biển chợt nở nụ cười, gió biển đúng lúc thổi qua, thay cậu nhẹ nhàng chạm vào người đó.

Thuyền nhỏ xa xa khẽ đung đưa, ánh trăng dẫn lối về nhà...

Gió biển truyền đến âm thanh mềm mại của Tiểu nhân ngư, "Chồng là cái chi vậy?"

Đại hoàng tử nói: "Là người làm tình với em, khiến em sinh con cho người đó."

"Nhưng mà em đã có cá nhỏ rồi, anh có thể ''làm tình với em'' nữa không?" Tiểu nhân ngư nói: "Sau đó cá nhỏ của em sẽ gọi anh là cha."

Đại hoàng tử: "..."

Nghe xong cứ thấy quái quái thế nào.

Vốn là con của ta, lại bị Tiểu hải sản tươi nói thành cha hờ.

"Được không?"

Anh trai nhân ngư đưa Tiểu nhân ngư trở về kiểm tra, Tiểu nhân ngư loạng chà loạng choạng trốn ra sau Đại hoàng tử, Đại hoàng tử kéo người ra đằng trước ôm một cái, hỏi Anh trai nhân ngư.

"Không sao rồi, kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường." Anh trai nhân ngư phức tạp nhìn Tiểu nhân ngư ỷ lại vào Đại hoàng tử, "Chắc sẽ không bị gì nữa đâu, giờ nó không cần dùng thuốc cũng có thể dễ dàng biến đổi giữa hai hình thái."

"Lúc trước tại sao lại thế?"

"Có thể là do chỉ có nửa viên Hồn Châu đi." Anh trai nhân ngư giọng điệu buồn bực, "Đám người kia nói thế đấy, chả biết có nghiên cứu kỹ càng không nữa."

Đại hoàng tử gật đầu, không hỏi gì thêm, tóm lại bé người cá nhà ta bình an là tốt rồi.

"Trí nhớ của em ấy có thể hồi phục không?"

Anh trai nhân ngư nhún vai, ý bảo y cũng không biết.

Hai tháng sau, Đại hoàng tử mang cá về Đế tinh, lúc đi chỉ có hai người, trở về lại vác thêm cái bụng. Hoàng thất vui sướng hiếm thấy, thưởng không ít thứ tốt cho Tiểu nhân ngư. Tiểu nhân ngư vui quá là vui, cầm khư khư danh sách quà trong tay.

Đại hoàng tử bất đắc dĩ nói: "Cá nhỏ tham tiền."

Tiểu nhân ngư phản bác, "Đây là tiền sữa bột nhá."

Đại hoàng tử định nói sữa bột hắn đã lo xong rồi, uống đến khi lấy vợ cũng không hết, thế nhưng thấy cậu vui vẻ như vậy cũng không nói chi thêm nữa.

Ngày dự sinh càng cần, Đại hoàng tử càng thêm căng thẳng, trái lại còn phải để Tiểu nhân ngư an ủi.

"Anh đừng có lo, chỉ cho anh làm cha tụi nó."

Đại hoàng tử véo yêu má cậu một cái, "Cảm ơn em."

Tiểu nhân ngư: "Đừng khách sáo."

Đại hoàng tử cẩn thận ôm cá vào lòng, thở dài một cái, nghe nói người cá sinh con thì chín phần sẽ lên chầu tổ tiên, hi vọng Tiểu hải sản tươi của hắn có Hồn Châu hộ thể sẽ kiên cường hơn.

"À phải rồi." Tiểu nhân ngư nói: "Bụng em cứ đau đau, anh xoa xoa cho em đi."

"Được." Đại hoàng tử xoa nhẹ mấy cái, tay vừa trượt xuống đã bị ướt một mảng bèn hốt hoảng gào lên: "Tiểu hải sản tươi em vỡ nước ối sao không nói!?"

Tiểu nhân ngư vô tội nhìn hắn, "Nước gì cơ?"

Đại hoàng tử: "..."

Tiểu nhân ngư bị Đại hoàng tử lo lắng đẩy vào phòng sinh, người cá và con người khác nhau, người cá được sinh trong nước, lâu hơn con người mấy tiếng. Đại hoàng tử vừa chuẩn bị thủ tục xong, trở về ngồi chưa được bao lâu, bác sĩ đã đẩy cửa bước ra, cười nói: "Chúc mừng điện hạ, sinh đôi long phụng."

Đại hoàng tử giật mình sửng sốt, hỏi: "Ta?"

Bác sĩ: "..."

Bác sĩ cúi đầu dòm lại tên, người cá trong phòng sinh chẳng lẽ không phải là hoàng phi à?

Tiểu nhân ngư sinh ra một bé công chúa và một bé nhân ngư, bé công chúa nằm trên giường trẻ sơ sinh tự ngoạm tay, bé nhân ngư lại bơi tung tăng trong bể nước, thỉnh thoảng còn thò đầu phun nước đầy mặt Đại hoàng tử.

Bé nhân ngư giống Tiểu nhân ngư, sức rất lớn, đuôi cá vung vẩy vài phát đã làm nứt bể cá, ngày nào cũng thành công đập vỡ bể trốn đi chơi.

Còi báo động vang vọng toàn biệt thự, tất cả mọi người đều hoang mang hoảng loạn bò ra đầy đất tìm cá, chỉ thấy bé nhân ngư nằm trên mặt đất co duỗi đuôi cá trượt thẳng đến bể bơi, một giây trước khi nó được rơi tõm xuống nước như ý nguyện lại bị cha nó túm lấy.

"Muốn chạy đi đâu?"

"A a a a..." Bé nhân ngư nhỏ hơi nhỏ giọng kêu, giãy đành đạch muốn lao xuống nước.

Thân thể nho nhỏ, thương nhớ biển rộng!

Đại hoàng tử chậc chậc mấy cái, giống ba nó ghê.

Bốn tháng sau, bé nhân ngư cuối cùng cũng được cho phép cùng ngụp lặn với Tiểu nhân ngư trong bể bơi, bé hưng phấn vô cùng, phun bong bóng ùng ục ùng ục. Bé công chúa cũng bắt đầu ước ao, ra sức đánh vào tay cha nó, a a a a.

Muốn bơi.

"Không được." Đại hoàng tử tàn nhẫn từ chối, "Con ngâm xong mặt sẽ nhăn lại như mặt khỉ."

"Không sao không sao, cứ ngồi lên người em là được." Tiểu nhân ngư trong bể bơi giơ tay ôm lấy bé công chúa cho nằm úp sấp lên người mình, bơi hai vòng, nửa đường lại chở thêm một hành khách là bé người cá.

Đại hoàng tử xử lí triều chính xong thấy họ vẫn còn chơi, nhất thời bất mãn, "Ăn cơm."

Vừa nghe ăn cơm, Tiểu nhân ngư lập tức ngửa cổ nhìn hắn, nhanh nhẹn ẵm con trốn đi!

Đại hoàng tử nhấc hai đứa nhỏ giao cho người hầu, tự mình cởi quần áo nhảy vào bể bơi, thò tay mò Tiểu nhân ngư đang định bỏ trốn, "Muốn đi đâu?"

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu nhìn hắn, "Không ăn cơm được không?"

"Cũng được." Đại hoàng tử ngắt eo nhỏ của cậu kéo sát người mình, nụ hôn nóng bỏng rơi trên vành tai đỏ bừng, giọng nói trầm thấp gợi cảm, "Ta ăn cá."

Tiểu nhân ngư không nhịn được vội biến ra cặp giò tinh tế trắng mịn quấn lấy eo hắn, "Vậy em ăn gì?"

"Cho em uống sữa tươi nhé." Đại hoàng tử cắn lỗ tai cậu cười khẽ.

Tiểu nhân ngư lén lút phồng má, rõ là thiệt quá thiệt luôn.

Nhiều năm sau, Đại hoàng tử kế vị, cả nhà dọn vào trong cung, Tiểu nhân ngư trong lúc sắp xếp đồ đạc đã chộp được một bình trân châu, suýt tức chết cá.

Trân châu của con cá khác đâu ra thế này!

Lại còn nhiều dư này!

Tên lừa đảo!

Tra công!

Tiểu nhân ngư ôm chứng cứ bình bịch bình bịch xông vào thư phòng, Đại hoàng tử đang mở video hội nghị, cậu tuy rằng tức lắm, nhưng vẫn cố đợi thêm một lát.

"Cứ như vậy đã, còn lại ngày mai bàn tiếp." Đại hoàng tử kết thúc cuộc họp, nói: "Sao lại chạy vào đây, không chơi với hai con à?"

Tiểu nhân ngư hừ một tiếng, ôm bình trân châu đặt bụp một cái trước mặt hắn, hung dữ hỏi: "Cái gì đây?"

Đại hoàng tử: "Trân châu."

Tiểu nhân ngư: "Của thằng nào con nào?"

Đại hoàng tử: "Của em đó."

Tiểu nhân ngư mở to hai mắt, anh còn không biết xấu hổ đổ quáng đổ quàng cho em.

"Nói điêu! Trân châu vừa vàng vừa nhỏ, xấu chết đi được, còn lâu mới là của em." Tiểu nhân ngư ủy khuất chỉ trích hắn, "Anh nhất định là nuôi con cá khác bên ngoài rồi."

Đại hoàng tử dở khóc dở cười, vụ này mà cũng nghĩ ra được.

"Ta nuôi em, còn phải nuôi hai nhãi con kia, cá khác ở đâu ra." Hắn lấy ra một viên trân châu đặt ở giữa lòng bàn tay cậu, "Đồ của mình cũng không nhận ra à?"

Tiểu nhân ngư ngó chung quanh, im lặng ném đi.

Đại hoàng tử: "..."

"Ba ơi, cha ngoại tình hở?" Khe cửa thò ra hai cái đầu, chớp chớp mắt nhòm vào bên trong.

"Ôi ba đáng thương của con, mình cùng đi tìm mùa xuân thứ hai nha?" Bé công chúa chân thành đưa ra kiến nghị, "Thầy giáo nhà trẻ bọn con đẹp trai vô cùng luôn, còn biết kể chuyện xưa."

Bé nhân ngư bên cạnh gật như bổ củi.

Đại hoàng tử bị lũ trẻ quậy đau đầu, cả giận nói: "Vào xó tự chơi đi!"

"Blè blè." Hai đứa trẻ cùng làm mặt quỷ, co giò chạy ra ngoài.

Đại hoàng tử xoa xoa thái dương, quay đầu đã thấy Tiểu hải sản tươi nước mắt đảo quanh, nom vô cùng đáng thương.

"Chậc, em ngốc vừa thôi Tiểu hải sản tươi, thời gian của ta đều để dỗ con cá là em, có cá khác bao giờ." Đại hoàng tử thèm nói nữa, ôm người vào lòng, đang định lau nước mắt cho cậu, lại bị Tiểu nhân ngư giữ tay không cho.

Tiểu nhân ngư oan oan ức ức rơi xuống một viên trân châu, đưa cho hắn nhìn, "Tròn không?"

"..." Đại hoàng tử nói: "Tròn."

"Sáng không?"

"Sáng."

"Em." Tiểu nhân ngư kiêu ngạo mà trịnh trọng đưa cho hắn, "Anh chọn cái này, hay chọn cái kia?"

Tiểu nhân ngư tự ghen với mình khiến cho Đại hoàng tử khá là vui vẻ, cười cười nhìn cậu, "Rồi rồi, nếu Tiểu hải sản tươi không vui, lát ta đem vứt đi."

"Không được." Tiểu nhân ngư không thể tin nhìn hắn, bật thốt lên.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tiểu nhân ngư không chịu để cho hắn vứt bình trân châu kia đi, nhưng cũng không để cho Đại hoàng tử cất đi ngày ngày ngắm nhìn, nghĩ đến xoắn cả quẩy, ôm cổ Đại hoàng tử mặt đầy luống cuống, "Em không biết, trân châu này từ đâu em chẳng nhớ, anh cũng không được phép nhớ... Em sẽ khóc cho anh trân châu đẹp hơn nhiều nhiều nhiều, anh phải cất kỹ nhá..."

Đại hoàng tử sợ điếng hồn, hắn chỉ muốn trêu chọc Tiểu hải sản tươi một chút, vậy mà người này lại phản ứng lớn như vậy, nghe cậu đứt quãng nói vậy, nhất thời đau lòng không thôi.

Tiểu nhân ngư mặc dù quên hết chuyện trước kia, có thể là vì hắn đã giữ một nửa viên Hồn Châu của cậu, nhưng hai người bọn họ vẫn luôn rất ngọt ngào, dần dần hắn cũng đem vụ mất trí nhớ này ném ra sau đầu.

Đại hoàng tử không thèm để ý, Tiểu nhân ngư lại nghẹn ở cổ họng, biết rõ là mình, lại vẫn không nhịn được ghen với mình trước đây.

Mấy ngày nữa nghi thức lên ngôi sẽ được cử hành, lễ phục và vương miện đã được đem đến trước mặt Đại hoàng tử, hình thức vương miện được thay đổi, trừ viên ruby tượng trưng cho mặt trời ở chính giữa vẫn giữ nguyên, còn lại đều được khảm trân châu thanh nhã. Lễ phục cũng lấy trân châu làm chủ đạo, mấy thứ đá quý khác chỉ làm nền.

Đại hoàng tử cầm tay Tiểu nhân như nhẹ nhàng sờ lên từng viên trân châu trên lễ phục, dịu dàng lưu luyến hỏi, "Thích không?"

Tiểu nhân ngư run rẩy lông mi quay đầu muốn hôn hắn, Đại hoàng tử thuận thế cúi đầu, cởi quần áo của cậu, đem áo bào đỏ rực khoác lên người.

"Đừng như vậy... sẽ bẩn." Thân thể Tiểu nhân ngư rung lên từng nhịp.

"Tiểu hải sản tươi ngoan." Đại hoàng tử dụ dỗ cậu, nhưng từng nhịp ra vào vẫn vô cùng mạnh mẽ, "Hôm nay chỉ cần em khóc ta sẽ ngừng."

Cặp mắt đỏ rực xinh đẹp của Tiểu nhân ngư thoáng trợn to, muốn rỉ ra vài giọt nước mắt, lại bị một tay Đại hoàng tử che lấy.

"... Đáng ghét!"

Trên lễ phục rơi mấy viên trân châu trơn nhẵn, Đại hoàng tử nhặt viên lớn nhất lên, hỏi: "Viên này đẹp không?"

Tiểu nhân ngư che mặt không muốn nhìn hắn, "Không biết."

Đại hoàng tử khẽ cười một tiếng, cài viên trân châu này lên lễ phục.

"Thưa Bệ hạ, lễ phục có vừa không? Có cần chúng tôi sửa lại chỗ nào không?" Đám người hầu dò hỏi.

Đại hoàng tử không nhanh không chậm thay lễ phục trước mặt Tiểu nhân ngư, viên trân châu đẹp đẽ nhất kia như nút áo gắn trên ngực Đại hoàng tử.

"Rất vừa."

"Ông xã em có đẹp trai không?" Đại hoàng tử quỳ một gối trước mắt Tiểu nhân ngư, áo mũ chỉnh tề.

Tiểu nhân ngư túm quần áo dưới đất che đi cơ thể mình, đỏ mặt rấm rứt, "Anh không biết xấu hổ!"

"Em thích nó." Đại hoàng tử nhướn mày cười nói, nâng vương miện đội lên đầu cậu, vừa thâm tình vừa thành kính hôn lên mu bàn tay trắng nõn của Tiểu nhân ngư, đôi mắt sâu thẳm si mê dõi theo cậu.

"Tiểu hải sản tươi em hãy nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần duy nhất, trân châu của em từ nhỏ đến lớn đều được gắn trên vương miện và lễ phục này, cùng ta nhận sự chúc phúc và kính ngưỡng của toàn vương quốc. Vĩnh viễn."

Cho nên, ký ức của quá khứ ta sẽ không quên, ký ức hiện tại ta càng nâng niu, trân trọng.

Editor: Mình EDIT truyện bằng QT + có đoạn chém bật nóc nhà, đến đoạn cuối có chỗ không hiểu mới dò raw một tí nhưng tóm lại vẫn EDIT tào lao cả. Có thời gian BETA lại mình sẽ mò raw đối chiếu và sửa lại những chỗ mình chém bay chém biến (à cũng không nhiều lắm đâu). Các Tiểu thiên sứ nhà mình thông cảm cho mình nhaaaa~

~♥~HOÀN~♥~

Truyện kết rồi, cảm ơn các bạn đã theo dõi. Nhà tớ chỉ làm đoản - ngọt văn, khoái xuyên - sảng văn. Mong được các tiểu thiên sứ ghé thăm 💗


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật