[On-Going] Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Chương 21: Có người muốn cả nhà họ phải chết



Trans: Nhã Diệp, Kim_Minseol

=========================

Cố Diệp cân nhắc một chút, đến ngày nào đó ông bô biết bản thân bị lừa thì xác suất không đánh cậu là bao nhiêu phần trăm? Đáp án: 0%

#########################

Bạn của Triệu phu nhân họ Vương, Triệu Bằng Vũ vẫn hay gọi bà là dì Vương. Gia cảnh dì Vương thuộc loại thường thường bậc trung, khác hoàn toàn so với xuất thân của Triệu phu nhân. Thế nhưng khi học đại học hai người lại chơi với nhau rất thân, trải qua nhiều năm vẫn duy trì tình bạn thân thiết này. Lý do chính là bởi: Tính cách của dì rất tốt! Lòng dạ lương thiện, đối xử với bạn bè thì không có gì phải chê, là một người phụ nữ mạnh mẽ, phóng khoáng, hào sảng, coi trọng tình bạn đến mức có thể hy sinh cả bản thân. Sau cũng có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, hai vợ chồng đều tài giỏi, trong nhà cũng tích góp được ít của cải. Vốn mọi chuyện rất suôn sẻ, nhưng không biết gần đây xảy ra chuyện gì mà bị đủ thứ xui xẻo ập xuống đầu.

Triệu phu nhân vừa nhắc tới dì Vương đã biết ngay là ai. "Có chắc là được thật không thế? Thật sự là cậu ba nhà họ Cố - con trai của Cố Đức Thành kia xem à?"

"Ừ, thần kỳ lắm. Mời bao nhiêu đại sư cũng không giúp được con trai tôi, thế mà Cố Diệp vừa đến đã cứu được nó rồi. Thằng bé không giống như người ta đồn đâu, ánh mắt cực đẹp, cười rất xinh, nói chuyện cũng lễ phép." Tóm lại trong lòng Triệu phu nhân, cả người Cố Diệp không có tí khuyết điểm nào, phi thường hoàn mỹ.

Dì Vương vẫn có chút nghi ngờ. "Nhưng trước đây nhiều người nói đầu óc thằng bé không tốt, sao có thể xem bói được?"

"Ngày trước ấy à, chắc thằng bé muốn khiến cha quan tâm đến mình hơn, nhưng mà ông Cố bận như vậy, không có thời gian để ý nó." Luẩn quẩn trong giới thượng lưu có biết bao nhiêu chuyện, đứa bé này giả ngốc hơn hai mươi năm. Chỉ có thể nói nhà nào càng giàu, càng nhiều người thì gia cảnh càng phức tạp, trong nhà càng dễ xảy ra chuyện. Triệu phu nhân cũng không thích đi hóng hớt chuyện riêng nhà người khác, chỉ tin vào con mắt của mình, trước giờ bà chưa từng nhìn lầm ai. "Tóm lại là có thể tin tưởng đứa bé này, nếu bà tin tôi thì tôi hỏi cho bà, muốn mời thằng bé đến phải xem nó có thời gian không đã, còn nếu bà không tin thì thôi."

Triệu phu nhân đã nói đến như vậy, dì Vương cũng chẳng còn gì phải nghi ngờ. "Được, tôi tin bà. Bà giúp tôi hỏi thăm một chút, tiền bạc không thành vấn đề."

Lúc này Cố Diệp ghé vào cửa thư phòng, vẻ mặt đáng thương nhìn Cố phu nhân đang nghiêm túc học tập. Gần đây Cố phu nhân bắt đầu học làm ăn buôn bán, cửa hàng mỹ phẩm bà mở thật sự kiếm ra tiền. Chuyện này khiến tinh thần học tập của Cố phu nhân ngày càng cao. Cố Diệp buổi chiều ngủ đủ rồi liền chạy tới quấy rầy mẹ mình khiến bà phiền không chịu được.

"Mẹ à, con có chuyện này nhưng không biết có nên nói hay không." Cố Diệp nép ở cửa, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Cố phu nhân vừa nghe cậu khó xử đành bất đắc dĩ ngừng tay. "Làm sao? Hết tiền à?"

Cố Diệp do dự chán chê mới đi vào thư phòng, ngay sau đó lập tức đóng cửa lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ tủi thân.

Cố phu nhân nhịn không được đứng lên. "Con không làm chuyện gì xấu đâu đúng không? Chọc giận ba rồi à?"

Cố Diệp chép miệng. "Con xem qua tướng mạo ba, phát hiện một năm tới ba sẽ có vận đào hoa."

Cố phu nhân giật nảy. "Không thể nào, ba con đã 60 rồi!"

"Nhưng nhìn ba không hề già mà, với cả có nhiều tiền nữa!" Cố Diệp mặt đầy bất an kéo tay Cố phu nhân. "Mẹ không thể thả lỏng cảnh giác được. Giới thượng lưu bây giờ còn thiếu chuyện mấy ông già 60 tuổi cưới gái trẻ à? Con biết ba không phải loại người như vậy, ông ấy đối với mẹ nhất mực chung tình nhưng chưa chắc đã chịu nổi mấy con giáp thứ 13 kia câu dẫn! Con không muốn có mẹ nhỏ. Con đã mười chín rồi, nếu có thêm một người mẹ kế chỉ hơn có vài tuổi, con với em ở trường không dám ngẩng đầu lên mất."

Cố phu nhân ngừng thở, vừa nghĩ đến việc đầu mình sẽ mọc thêm vài cặp sừng, sức chiến đấu bỗng chốc cao lên hai mét tám. "Ai dám?!"

Cố Diệp trầm mặt, lòng đầy căm phẫn. "Bây giờ có rất nhiều nữ sinh tốt nghiệp đại học xong không muốn đi tìm việc mà chuyên đi làm tình nhân cho mấy lão già. Thủ đoạn phải nói là nhiều vô kể, ăn vạ, giả vờ ngã, giả bộ bất tỉnh, giả mang thai, có người còn cố tình nói mình mất trí nhớ. Mẹ nói xem có đáng sợ không?"

Cố phu nhân tưởng tượng, sắc mặt dần dần trở nên khó coi. Đúng là bà nghe được không ít lời đồn đại, có mấy ông già không biết xấu hổ không chỉ bao dưỡng một cô mà tận vài cô cùng một lúc. Ông già nhà này dù đã 60 tuổi nhưng không hề có tóc bạc, nhìn rất giống sugar daddy, có sự thành thục của một người đàn ông trưởng thành, đã thế lại còn giàu, vừa đúng đáp ứng đủ nhu cầu làm mục tiêu của mấy gái học hành không đến nơi đến chốn, không làm gì ra hồn nhưng vẫn muốn hốc hết vào mồm.

Cố Diệp nheo mắt, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Nếu ba thật sự muốn làm ra chuyện như vậy, ai quản được ông ấy? Anh cả nửa năm không về nhà nổi một lần, anh hai có thể quản sao? Anh ấy cũng chẳng ăn được mấy bữa mẹ nấu. Chỉ có con với em là do mẹ nuôi lớn, chờ mẹ già rồi bọn con sẽ chăm sóc mẹ, ai dám động đến mẹ con sẽ liều mạng với nó!"

Cố phu nhân bị mấy lời bày tỏ đột ngột này của Cố Diệp làm cho sửng sốt. Những câu này thật sự đã chạm đến tim bà, khiến bà xúc động đến mức muốn ôm con trai thật chặt. "Con nói vậy thì mẹ cũng an tâm lúc về già rồi."

Thật ra Cố phu nhân đã nghĩ đến vấn đề này từ sớm. Chờ lúc bọn họ già đi, Cố Đức Thành chắc chắn sẽ đi trước một bước, con trai lại là đứa ngờ nghệch không thể dựa dẫm, cả ngày chỉ biết lông bông. Thằng cả, thằng hai là lựa chọn hàng đầu, chỉ tiếc hai người không có nhiều quá nhiều tình cảm với bà. Ngoài mặt nhìn thì không chê vào đâu được nhưng thật tế lại rất xa cách. Nếu Cố Diệp đối xử tốt với bà thì thằng cả, thằng hai cũng sẽ vì nể mặt em trai ruột mà quan tâm đến hai mẹ con hơn.

Về điểm này, Cố Diệp đúng là không lừa bà. Suy cho cùng cũng do một tay Cố phu nhân nuôi lớn, cho dù không cùng huyết thống Cố Diệp cũng sẽ không làm ra hành vi khốn nạn như mặc kệ Cố phu nhân lưu lạc đầu đường xó chợ lúc tuổi già. Chỉ cần Cố phu nhân không hại cậu, phụng dưỡng ma chay đều là bổn phận của đứa con nuôi như cậu.

Hiện tại Cố phu nhân nghe Cố Diệp nói đến mức động lòng, bà nheo mắt lại âm thầm suy nghĩ xem nên đề phòng tuesday như nào. "Con thật sự bói ra một năm tới ba con sẽ có vận đào hoa à?"

Cố Diệp gật đầu. "Người xem bói không thể nói dối." Trong lòng bổ sung thêm một câu: Nhưng mà con trai mẹ thì có thể nha!

Nét mặt Cố phu nhân sa sầm, thề thốt mà nói: "Được, mẹ biết rồi. Quả nhiên là con trai ngoan của mẹ."

Cố Diệp 'bị' khen có chút áy náy, trong lòng quỳ gối dập đầu tạ lỗi, âm thầm đảm bảo sau này mẹ già rồi, ngày nào con cũng sẽ cho mẹ thiệt nhiều thiệt nhiều thứ mẹ thích nhất - tiền.

Cố Diệp ngẩng lên nhìn Cố phu nhân, đột nhiên phát hiện mặt mày bà có gì đó khác thường. Sau khi thấy rõ là cái gì, khóe miệng cậu giật giật, thầm cảm thán 'Không thể nào! Này có máu chó quá không thế?'

"Mặt mẹ có gì à?" Cố phu nhân che mặt lại, bị Cố Diệp nhìn như vậy có hơi sợ. Từ lúc biết Cố Diệp có thể bói toán, bà chỉ muốn nghe điều tốt, không muốn nghe điềm xấu.

Cố Diệp nghiêm túc nói: "Mẹ, năm nay mẹ sẽ phát tài."

Khóe miệng Cố phu nhân vô thức cong lên, ôi cha, đột nhiên vui không kiềm được thế này.

Cố Diệp nói tiếp: "Tiếc là mẹ có đào hoa sát."

Trong lòng Cố phu nhân nhảy dựng, tức giận kêu lên: "Còn cho người ta sống nữa không đấyyyyy?" Chồng thì có vận đào hoa, bà lại có đào hoa sát, bà vẫn muốn sống yên ổn mờ.

Cố Diệp làm bộ đau lòng dặn dò mẹ: "Mẹ đừng tiếp chuyện với đàn ông lạ nhé. Hắn được người khác phái đến chứ không phải vì thích mẹ đâu."

Cố phu nhân 'nháy mắt đã hiểu', lông mày dựng ngược, khí phách bùng nổ. "Muốn chôm tiền của bà đây, nghĩ cũng đừng có nghĩ!"

Cố Diệp nhịn cười, mẹ nhỏ phối hợp quá đi. Cậu còn tưởng phải lươn lẹo thêm một lúc nữa, không ngờ vừa dính tới tiền bạc bà đã tức thành như vậy.

"Mẹ chú ý một chút là được rồi." Cố Diệp lặng lẽ mở cửa. "Con đi đây, nếu gặp được hắn mẹ nhớ nói với con, con đi bắt hắn cho mẹ."

Cố phu nhân cười lạnh đầy thách thức. "Yên tâm đi, ba con sẽ không có cơ hội tìm người khác đâu, cũng chẳng có ai lừa được tiền của mẹ cả. Mẹ con mãi mãi là mẹ của con."

Khi Cố Diệp ra đến cửa, mặt không biểu cảm quay đầu lại, thò tay vào túi áo mò mẫm. Ngay lúc Cố phu nhân cho rằng con trai có đồ muốn đưa mình thì Cố Diệp dùng vẻ mặt nghiêm túc giơ hai ngón tay lên bắn tim, "Mẹ cố lên nha, iu mẹ."

Cố phu nhân: "......"

Thằng quỷ con này!

Cố Diệp quay đầu đi, suýt không kìm được mà cười ra tiếng. Mẹ nhỏ đúng là dễ dỗ mà. Sau buổi tối hôm nay, mẹ nhỏ để giữ vững vị trí Cố phu nhân của mình nhất định sẽ không để người cùng hội cùng thuyền như cậu xuất ngoại. Có bà thổi gió bên tai, ba kiểu gì cũng sẽ do dự, bởi vì ba chỉ có duy nhất một nhược điểm đó là sợ vợ. Còn về đào hoa sát kia kỳ thật chỉ là đóa hoa đào thối* thôi. Từ khi tự mở tiệm làm đẹp, Cố phu nhân bảo dưỡng ngày càng tốt, bản thân đã xinh lại còn có tiền, khó tránh khỏi bị những người không đàng hoàng nhòm ngó, muốn quyến rũ bà. Giờ thì hay rồi, kẻ nào muốn tiếp cận bà bà cũng sẽ cho rằng kẻ đó muốn lừa tiền mình, mẹ nhỏ không xé xác hắn ra mới là lạ.

烂桃花 (Làn táohuā): Chỉ những người không đứng đắn, đáng kinh theo đuổi, dây dưa với mục đích không chính đáng như lừa tiền, lừa tình, thậm chí mang đến tai vạ... Nó cũng chỉ các mối quan hệ nam nữ không chính đáng như ngoại tình, lăng nhăng, chân đạp nhiều thuyền,...

Nghĩ đến cảnh gia đình ổn định, những ngày sau vẫn sẽ trôi qua trong vui vẻ, Cố Diệp trở về phòng với tâm trạng cực kì vui vẻ, nhảy thẳng lên giường, ôm gối mà cười ra tiếng: Perfect!

Lúc này di động dưới gối rung lên mấy cái. Cố Diệp cầm lên nhìn, là Triệu Bằng Vũ gọi đến, trước đó còn có bốn cuộc gọi nhỡ. Cố Diệp nhanh chóng nghe máy. "Xin lỗi, vừa rồi tao có việc không cầm điện thoại theo."

"Đm! Tao còn tưởng mày bị nữ quỷ bắt đi rồi!"

Cố Diệp hạn hán lời. "Tao không phải mày nhá."

"Dừng, không cãi nhau, nói chuyện nghiêm túc đây. Mai mày rảnh không? Tao có một người dì, muốn mời mày đến xem phong thuỷ, gần đây nhà dì ấy xảy ra khá nhiều chuyện."

Cố Diệp tiện tay cầm lấy quyển 'Tổng Hợp Đề' đặt ở đầu giường, vẻ mặt thâm trầm nói: "Khi nào rảnh còn phải xem khi nào đưa tiền. Rảnh ít hay nhiều tùy thuộc vào số tiền bỏ ra."

Triệu Bằng Vũ nói thẳng lại với mẹ: "Mẹ nói với dì Vương trước một câu, gần đây Cố Diệp đang làm từ thiện. Nó đang cần tiền, cần rất nhiều tiền."

Triệu phu nhân vừa nghe, lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn cho bạn. Còn nhịn không được nói với con trai một câu: "Nhìn Cố Diệp rồi nhìn con, haizz..."

Triệu Bằng Vũ mệt tâm, cậu ta thì thế nào? Nói hẳn ra đi chứ!!!

Triệu Bằng Vũ hẹn Cố Diệp 9 giờ sáng mai sẽ đến đón cậu, đưa cậu qua xem phong thủy cho nhà dì Vương. Không ai ngờ vẻn vẹn có một đêm nhà dì Vương đã xảy ra chuyện.

Ba tháng trở lại đây nhà họ Vương thật sự rất xui xẻo, xui đến tột cùng. Đầu tiên là công việc làm ăn của chồng bà liên tiếp có vấn đề, ngay sau đó con trai bị chậu hoa đập vào đầu, nằm trên giường bệnh non nửa tháng. Con gái đi leo núi cùng bạn bè thì gặp sạt lở suýt chút nữa mất mạng. Những việc có thể mất mạng như vậy xảy ra không ngừng, càng đừng nói đến mấy việc nhỏ khác.

Bọn họ cũng đã tìm không ít thầy tới xem, trong nhà sửa đông sửa tây tốn không ít tiền nhưng cũng chẳng được lâu, chưa quá mấy ngày lại tiếp tục xảy ra chuyện.

Vào đúng buổi tối hẹn Cố Diệp xong, trên đường lái xe về nhà thắng xe của chồng dì Vương đột nhiên không ăn, ô tô bay thẳng từ trên cầu xuống.

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, dì Vương đã không nhịn được gọi cho Triệu phu nhân, suy sụp mà thúc giục: "Thầy kia bao giờ mới đến thế? Nhanh đến xem giúp tôi đi, m* nó chứ rốt cuộc tôi đã đắc tội với vị thần Phật nào mà vận xui cứ quấn thân thế này!"

Cố Diệp nhận được điện thoại thúc giục của Triệu Bằng Vũ cũng biết mạng người quan trọng đành bất đắc dĩ mơ mơ màng màng bò dậy, lại phát hiện mình là người dậy muộn nhất nhà. Cả nhà đều có thói quen dậy sớm tập thể dục, Cố Diệp tức khắc cảm thấy mình chẳng khác gì con cá muối.

Cố Đức Thành nhìn Cố Diệp bằng ánh mắt phức tạp, lại nhớ đến những lời vợ nói đêm qua mà thở dài. Đứa lớn thì ở tận nước ngoài, đứa thứ hai cũng không mấy khi về nhà, bên cạnh chỉ còn hai đứa nhỏ, giờ lại đuổi một đứa đi nữa, về sau chỉ sợ chẳng còn lại đứa nào. Sau này ông cũng muốn con cháu đầy đàn, chứ không muốn làm một ông già cô đơn đâu.

Cố Đức Thành không nhịn được, gọi cái người đang muốn chạy là Cố diệp quay lại. "Nghe thằng cả bảo, con không muốn đi du học với nó à?"

Cố Diệp ngoan ngoãn gật đầu.

"Lý do là gì, nói thật đi."

Cố Diệp do dự một chút, cười cười. "Con không có tham vọng, cũng không có thiên thú kinh doanh như anh cả, anh hai, tương lai nhà họ Cố mình cứ giao cho hai anh ấy là được. Con chỉ muốn thường xuyên về nhà thăm mọi người, dẫu sao thì ba cũng đã hơn sáu mươi rồi, sắp đến lúc nghỉ hưu rồi."

Cố Đức Thành không nghĩ tới Cố Diệp sẽ nói ra những lời như vậy, suýt chút nữa vì cảm động mà nóng đầu nói ra mấy lời như tùy con tất. Sau khi bình tĩnh lại ông vẫn bày ra bộ dạng ông bố nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng mà nói với con trai: "Con ở lại trong nước làm mấy cái việc phong kiến mê tín kia còn không bằng ra nước ngoài trải nghiệm với thằng cả. Bố đây vẫn còn trẻ, không cần con ở bên tận hiếu."

Cố Diệp nhịn cười. "Nhưng mà ánh mắt bố lại nói với con rằng: Đừng đi mà ~ ở lại đi mà ~ đừng vứt bỏ người cha già này!"

Giọng điệu Cố Diệp tựa như Nhĩ Khang đang níu giữ Tử Vi, vô cùng khoa trương.

Cố Đức Thành đỏ cả mặt, phun ra một câu: "...Có cái rắm ý."

Cố Diệp nhảy giật lùi ra sau một cách khoa trương, kinh hãi nói: "Bố vậy mà chửi thề á! Đáng sợ qué!"

Giờ khắc này Cố tổng lại muốn đánh thằng con tiếp, Cố Diệp thấy tình hình không ổn liền co cẳng chạy biến. Cố Đức Thành bày ra bộ dạng đó xong, ngược lại lại không giận nữa, khóe miệng cong lên, lắc đầu bất lực, cười mắng một câu: "Oắt con!"

Bữa sáng còn chưa ăn xong Triệu Bằng Vũ đã tới. Nhớ lần trước vì ăn mặc như mấy cậu ấm phá của nên bị anh cả nhà họ Cố dò xét kỹ lưỡng, lần này Triệu Bằng Vũ khôn hơn chỉ mặc một chiếc áo phông theo phong cách Anh, đeo kính cận giả làm học sinh chăm ngoan, học giỏi. Cố Đức Thành thấy cậu quen mắt, vô thức nhìn thêm vài lần, Triệu Bằng Vũ lập tức nói rõ thân phận của mình. Cố Đức Thành đã từng gặp cha mẹ cậu ta, biết hai người họ đều là người có hàm dưỡng. Dựa theo gia giáo của nhà họ Triệu thì Triệu Bằng Vũ cũng nên là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Khi Triệu Bằng Vũ bày ra bộ dạng đàng hoàng đứng đắn kêu có hẹn học nhóm với Cố Diệp, cha Cố không nghĩ nhiều đã thả Cố Diệp đi.

Sau khi ra khỏi cổng Triệu Bằng Vũ bèn cởi kính ra, đắc ý hỏi: "Thế nào? Anh em mày ngụy trang oke không?"

Cố Diệp cân nhắc một chút, đến ngày nào đó ông bô biết bản thân bị lừa thì xác suất không đánh cậu là bao nhiêu phần trăm? Đáp án: 0%

Cố Diệp mệt tâm, chẳng muốn khen cậu ta tí nào.

Hai giờ sau rốt cuộc cũng đến khu chung cư nơi dì Vương ở. Đó là một khu chung cư cao cấp, hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ, cả chung cư tổng cộng có sáu tầng, cứ hai tầng một căn, bình thường một khu chung cư chỉ có ba gia đình ở. Mặc dù không so được với biệt thự Cố gia, Triệu gia nhưng từ nơi ở có thể nhận ra nhà dì Vương này cũng thuộc dạng có tiền.

Ở trước thang máy, Triệu Bằng Vũ nhỏ giọng nói: "Tối qua chồng của dì Vương xảy ra tai nạn ô tô suýt thì mất mạng, dì Vương cũng suy sụp rồi. Tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, tính tình cũng rất được."

Vừa vào thang máy vẻ mặt Cố Diệp đã lạnh băng. "Dì Vương kia sống ở tầng ba đúng không?"

Triệu Bằng Vũ nhìn Cố Diệp với ánh mắt như thấy thần tiền. "Cái này mà mày cũng tính được á? Người anh em à, mày thần thông quá đê."

"Không phải tính ra mà là nhìn ra." Giọng điệu của Cố Diệp càng ngày càng lạnh, cậu trầm giọng bảo: "Sát khí tối đen như mực thế này, đây không phải vấn đề về phong thủy mà là bị người khác nguyền rủa. Có người muốn cả nhà bọn họ phải chết."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật