[Đam mỹ] [EDIT] ???????? ???????????????? ???????????? ???????????? ????????????????

Chương 90 - Cánh cửa thứ 10



Chương 90 - Cánh cửa thứ 10

edit: yuzhu

Không luyện được là không luyện được, cả đời này cũng không thể luyện ngụy âm được. Giả gái cũng không giả, chỉ có kiên trì làm đàn ông mới có thể sống sót.

Vì câu hỏi của Nguyễn Nam Chúc mà Lâm Thu Thạch nơm nớp lo sợ tới mấy ngày liền, cứ sợ cậu sẽ đột nhiên bảo anh cùng đi tới trung tâm mua sắm rồi mua một hai bộ váy gì đó về.

Nhưng may là chuyện Lâm Thu Thạch lo lắng nhất vẫn không xảy ra. Một buổi chiều nào đó, sau khi Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về, cậu liền nói với Lâm Thu Thạch: "Đã gặp mặt bọn chúng, thời gian vào cửa cũng đã hẹn." Lúc nói mấy lời này, Nguyễn Nam Chúc đang mặc một chiếc váy dài, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ. Chỉ là, cách trang điểm này không khiến cho vẻ ngoài của cậu càng thêm xuất sắc, ngược lại còn cố tình giấu đi những đặc điểm nổi bật của cậu, làm cho cậu trông cực kỳ bình thường. Nói thật, Lâm Thu Thạch không thể không bội phục kỹ thuật trang điểm của Nguyễn Nam Chúc, dáng vẻ này của cậu mà đặt trong đám đông thì ngoại trừ chiều cao đáng kinh ngạc ra, căn bản người khác không thèm liếc nhìn một cái.

Mà để che giấu chiều cao, Nguyễn Nam Chúc còn cố ý làm ra tư thế khom lưng cúi đầu, khiến cho cả người nhìn sơ qua cũng thấy đầy vẻ ngoan ngoãn nghe lời, giống như một cây nấm chỉ có thể mọc nơi góc tường ẩm thấp mà thôi.

Đương nhiên, sau khi quay về biệt thự thì khí chất của cậu lập tức thay đổi, Lâm Thu Thạch thấy cậu từ bên ngoài đi vào, hơi mất kiên nhẫn gỡ bộ tóc giả trên đầu xuống rồi tiện tay ném qua một bên, nói: "Đến lúc đó anh cũng đi cùng tôi."

Lâm Thu Thạch: "Tôi cũng đi với cậu?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ừm, cánh cửa bọn chúng đi vào hẳn là không có manh mối, cho nên sẽ có hơi phiền toái." Cậu nói, "Anh đi với tôi nhé."

Tuy rằng Lâm Thu Thạch rất muốn tự tay mình trả thù cho Ngô Kỳ, nhưng anh vẫn có chút lo lắng: "Bọn chúng có thể sẽ nghi ngờ......"

Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Chỉ cần vào cửa rồi thì bọn chúng muốn nghi ngờ thế nào thì cứ việc." Nghi ngờ thì làm sao, cũng không thể trực tiếp từ trong cửa đi ra ngoài.

Lâm Thu Thạch: "Cũng đúng." Anh rối rắm một lúc rồi nhỏ giọng nói, "Vậy tôi......chắc không cần phải giả gái đâu nhỉ?"

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày nhìn anh: "Cuối cùng là anh có ý kiến gì với quần áo nữ thế?"

Lâm Thu Thạch: "Không phải là tại tôi không học ngụy âm được sao? Nếu mặc quần áo nữ thì lại phải giả vờ làm người câm."

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy nói thẳng: "Tiểu ách nữ không phải là dễ thương lắm sao?"

Lâm Thu Thạch: "......" Có phải gu thẩm mỹ của cậu có vấn đề đúng không?

Nhưng cuối cùng Nguyễn Nam Chúc cũng không ép Lâm Thu Thạch, đồng ý không bắt anh mặc đồ nữ nữa.

Thời gian vào cửa là một tháng sau, theo suy đoán của Nguyễn Nam Chúc thì cánh cửa bọn họ sắp tiến vào khả năng cao là của Thôi Học Nghĩa. Bởi vì từ biểu hiện của bạn gái Ngô Kỳ, khẳng định là cô ấy không thể nào là một tay già đời, sẽ không qua được những cánh cửa phía sau. Mà khoảng thời gian giữa những cánh cửa ban đầu cũng cách nhau khá gần, thời hạn một tháng sau vừa lúc trùng với thời điểm cánh cửa thứ ba mở ra, hơn nữa bên kia còn nói rằng thời gian vào cửa không cụ thể cho lắm, điều này hoàn toàn ăn khớp với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc.

Trước khi đi gặp những người đó, Lâm Thu Thạch cũng cố ý thay đổi diện mạo. Lần này vẫn là nhờ Nguyễn Nam Chúc ra tay, dùng một số công cụ trang điểm chuyên dùng để tạo hiệu ứng đặc biệt, thay đổi hoàn toàn dung mạo của Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương, phát ngốc nói: "Nam Chúc cậu giỏi thật đó."

Ngữ khí của Nguyễn Nam Chúc không mặn không nhạt: "Muốn sống sót thì phải nỗ lực nhiều một chút thôi."

Trưa hôm đó, hai người đến chỗ đã hẹn.

Hệt như suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, quả nhiên anh thấy được Thôi Học Nghĩa trong đám người ở đây.

Thôi Học Nghĩa nhìn thấy Lâm Thu Thạch liền ngây ra một lúc, ngay sau đó nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc, nói: "Tiếu Tiểu Vũ, cô làm cái gì vậy? Tại sao lại dẫn thêm người đến đây?" —— Cái tên giả mà Nguyễn Nam Chúc nói cho bọn họ là Tiếu Tiểu Vũ.

Nguyễn Nam Chúc ngập ngừng nói: "Em, em sợ đi một mình. Anh ấy là bạn trai của em......" Lúc cậu nói những lời này còn cẩn thận liếc nhìn Thôi Học Nghĩa, trông bộ dạng như cực kỳ dễ bắt nạt, "Nếu các anh chị không chịu thì em bảo anh ấy đi về cũng được." (lời editor: Oscars nợ anh một chiếc cúp 😉)

Thôi Học Nghĩa đang muốn đáp lời, người phụ nữ bên cạnh lại vỗ vai hắn, cười nói: "Thôi, đã đến đây với nhau rồi thì thôi. Nhưng mà trong đó nguy hiểm cực kỳ, nếu thêm một người nữa thì chúng tôi không thể bảo đảm an toàn cho cậu ấy đâu. Chuyện này cô suy nghĩ kỹ chưa?"

Lâm Thu Thạch nắm chặt tay của Nguyễn Nam Chúc, ngữ khí kiên định trả lời: "Các người không cần lo lắng cho tôi, tôi chỉ muốn bảo vệ Tiểu Vũ."

"Vậy được rồi." Người phụ nữ nói, "Nếu hai cô cậu đã nghĩ kỹ rồi thì chúng tôi cũng không ngăn cản nữa." Cô ta cười vươn tay ra với Lâm Thu Thạch, nói, "Tôi tên là Lâm Tinh Bình, rất vui được gặp hai người." Thái độ của cô ta rất tự nhiên và hào phóng, bộ dạng mười phần nhiệt tình, nếu không phải Lâm Thu Thạch đã biết được 'chuyện tốt' bọn họ đã làm, chỉ sợ thật đúng là sẽ tin tưởng cô ta.

"Ôi, ôi, em cảm ơn chị." Nguyễn Nam Chúc vội vội vàng vàng nói lời cảm ơn.

Trước khi đến chỗ hẹn, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đã thảo luận về chuyện này, về chuyện mấy người Thôi Học Nghĩa có đồng ý cho Lâm Thu Thạch cùng vào cửa hay không. Theo Nguyễn Nam Chúc phân tích, bọn họ hẳn là sẽ rất không muốn những người khác biết chuyện này, bởi vì ngoài cửa dù sao cũng là một xã hội dưới quy định của pháp luật, cho nên giết người thật sự là một việc cực kỳ phiền toái. Bởi vậy khi nhìn thấy Lâm Thu Thạch, một người bạn trai đã biết rõ sự tình, bọn họ ngược lại sẽ nghĩ ngay đến chuyện xử lý anh ngay trong cửa.

Nhưng dù cho cuối cùng bọn chúng không đồng ý thì cũng không sao, một mình Nguyễn Nam Chúc chắc hẳn cũng có thể 'dọn sạch' cả ổ.

Bên Thôi Học Nghĩa tổng cộng có ba người, hai nam một nữ, người nam còn lại tên là Cổ Nguyên Tư, hẳn là cố chủ của cánh cửa lần này.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, Cổ Nguyên Tư luôn tỏ ra rất lo lắng, thậm chí ánh mắt cũng liên tục đảo qua đảo lại, không dám nhìn thẳng vào Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch thu hết tất cả vào trong mắt, nhưng chỉ giả vờ như không hề phát hiện ra điều gì.

Khoảng thời gian tiếp theo, bọn họ đều sẽ 'chung sống' với nhau.

Lâm Tinh Bình bắt đầu làm như vô tình tìm hiểu thông tin của Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc, tuy rằng những câu hỏi đưa ra đều tương đối khéo léo, nhưng vẫn rất dễ phát hiện ra.

Câu hỏi mà Lâm Thu Thạch có thể trả lời thì tùy cơ ứng biến, không thể trả lời thì chém gió cho qua.

Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn ngồi sát rạt bên người anh, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Thu Thạch, bộ dạng như đang nói 'em yêu anh nhiều lắm, anh yêu của em là đẹp trai nhất quả đất'.

Thôi Học Nghĩa nhìn thấy bộ dạng hòa hợp của hai người, trong mắt hiện lên một tia ghê tởm, hiển nhiên là cảm thấy này hai người này dính vào nhau trông ớn chết đi được.

À quên không nói, ngoại hình Lâm Thu Thạch đã thay đổi quả thực khá là khó coi, dùng lời của Trình Thiên Lí nói chính là nhìn bộ dạng của anh nuốt không nổi, ngay cả Trình Thiên Lí còn nuốt không trôi thì cũng đồng nghĩa với một chữ: xấu.

Mỗi người mang theo một tâm tư, cùng lẳng lặng chờ cửa đến.

Buổi tối, khoảng 10 giờ hơn, Lâm Thu Thạch đột nhiên có cảm giác, biểu cảm của những người khác cũng có chút biến hóa, Lâm Tinh Bình đứng lên nói: "Đến rồi."

Cô ta đi tới cửa, kéo cánh cửa phòng ra, chỉ thấy hành lang khách sạn vốn ở bên ngoài đã biến thành mười hai cánh cửa sắt đen nhánh.

Hai trong số đó bị giấy niêm phong dán lên, cánh cửa bọn họ cần vào lần này là cánh cửa thứ ba.

"Đi thôi." Lâm Tinh Bình quay ra nhìn bọn họ ở phía sau.

Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch đứng lên, Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, đáng thương hề hề nói: "Anh yêu ơi, em sợ quá."

Lâm Thu Thạch phối hợp diễn kịch với cậu: "Đừng sợ, đừng sợ, có anh đây."

"Đi thôi." Thôi Học Nghĩa nói, "Có chúng tôi ở đây, các người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lúc hắn nói mấy lời này liền nhìn thoáng qua Cổ Nguyên Tư.

Cổ Nguyên Tư nở nụ cười đầy miễn cưỡng.

Với tư cách là cố chủ, đây là lần đầu tiên Cổ Nguyên Tư vào cửa. Lúc nhìn thấy mấy cánh cửa sắt, toàn bộ thân thể hắn run lên bần bật, tuy rằng cố gắng che giấu nhưng vẫn còn khá lộ liễu.

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc vờ như không thấy.

Lâm Tinh Bình đi đầu, duỗi tay kéo cánh cửa sắt ra.

Lâm Thu Thạch bước vào cửa, cảm giác khung cảnh vặn vẹo một chút, ngay sau đó liền cảm thấy cảnh vật xung quanh xuất hiện biến hóa.

Anh đứng trên con đường nhỏ lát đá, xung quanh là những tòa nhà thấp bé tràn đầy phong vị cổ xưa. Bầu trời đổ cơn mưa to, nước mưa tuôn xối xả tắm gội cho mái hiên lẫn mặt đất, cũng may Lâm Thu Thạch đang đứng dưới mái hiên, nếu không lúc này chỉ sợ đã ướt như chuột lột.

Các căn nhà xung quanh đều đóng kín cửa, Lâm Thu Thạch tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy một cánh cổng lớn mở toang.

Anh bước qua cổng, thấy đã có vài người đứng đợi trên hành lang.

Bởi vì trước đó Lâm Thu Thạch đã nhớ kỹ cách ăn mặc của những người khác nên rất nhanh anh đã phát hiện ra thân ảnh của Nguyễn Nam Chúc ở trong góc.

Trong cánh cửa Nguyễn Nam Chúc trông có vẻ hơi gầy yếu. Bởi vì thật ra vết thương lần trước cậu mắc phải trong cánh cửa thứ chín vẫn chưa khỏi hẳn, vết thương chưa lành này ở bên trong cánh cửa lộ ra cực kỳ rõ ràng —— Nguyễn Nam Chúc thoạt nhìn vô cùng đơn bạc.

Cậu mặc một thân váy dài có màu sắc khá nhạt ngồi trong một góc, giống như một đóa bồ công anh có thể sẽ bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào.

Lâm Thu Thạch đi tới trước mặt cậu, nói: "Tôi là Dư Lâm Lâm."

"Tôi là Chúc Manh." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chào anh."

"Chào cô." Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh cậu, nói, "Đây là lần thứ mấy cô vào cửa thế?"

"Đây là lần thứ hai." Nguyễn Nam Chúc đang nói chuyện với Lâm Thu Thạch thì có hai người từ ngoài cổng lớn đi vào. Nhìn quần áo thì có vẻ đúng là Lâm Tinh Bình cùng Thôi Học Nghĩa ở ngoài cửa. Sau khi hai người bọn chúng vào cửa cũng nhìn thấy Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc, liền giả vờ vô ý đi tới bên đó.

Đương nhiên bọn chúng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, đi tới một chỗ cách hai người Lâm Thu Thạch xa một chút liền dừng bước.

Lâm Thu Thạch thấy thế liền bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một tòa viện tràn ngập phong cách Nhật Bản, bên cạnh là bốn bức tường vây cao lớn, trong viện trồng một cây hoa anh đào thật lớn. Những bông hoa anh đào hẳn là đang kỳ nở rộ, nhưng bởi vì cơn mưa tầm tã này mà tất cả những bông hoa đều bị gió quật xuống, nằm rải rác trên lớp bùn đất đen thui.

Gió thổi qua chiếc chuông gió treo trên hành lang, phát ra tiếng đinh linh linh vui tai, nhưng rồi lại bị tiếng mưa rơi nuốt chửng.

Đây là cánh cửa thứ hai Lâm Thu Thạch vào mà không có manh mối, trên thực tế thì nói là cánh cửa đầu tiên mới đúng, bởi vì lúc ấy anh vẫn còn có Nguyễn Nam Chúc - người có manh mối - ở bên người.

"Sợ à?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên lại gần nói nhỏ vào tai Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch nhìn cậu một cái, lắc đầu.

"Tôi biết là anh không sợ mà." Nguyễn Nam Chúc khe khẽ thở dài, "Nói thật, tôi có hơi nhớ bộ dạng non nớt của anh ở cánh cửa thứ nhất đó."

Khi đó Lâm Thu Thạch ít nhất còn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, đâu có gợn sóng bất kinh[1] giống như bây giờ.

https://chouchoushome.wordpress.com/

Hai người đang kề tai nói nhỏ thì từ ngoài cổng lại truyền đến tiếng người hoảng sợ kêu lên, có một người đàn ông loạng choạng đi vào, hét lớn: "Đây là đâu? Đây là cái chỗ quái nào, các người là ai!!"

Nói thật là đã rất lâu rồi Lâm Thu Thạch mới nhìn thấy lính mới trong cửa.

Người đàn ông đang khóc lóc thì Lâm Tinh Bình đột nhiên bước tới, nói: "Anh bạn, anh đừng kích động, ở đây chính là thế giới bên trong cánh cửa."

"Thế giới bên trong cánh cửa? Thế giới bên trong cánh cửa là cái gì cơ?" Người đàn ông ngẩn ra.

"Những người sắp chết sẽ tiến vào bên trong cánh cửa." Lâm Tinh Bình mỉm cười nói, "Đây là cuộc sống mới mà cánh cửa ban cho chúng ta."

Vẻ mặt người đàn ông mờ mịt, lại hỏi thêm mấy câu hỏi về cánh cửa.

Mà Lâm Tinh Bình lại rất có kiên nhẫn giải đáp từng câu một.

Nhìn hai người trò chuyện, Lâm Thu Thạch lại mạc danh nhớ tới lần đầu tiên anh vào cửa.

Lúc ấy hình như cũng có một người tên Hùng Tất giải đáp mọi nghi vấn của anh như thế, thái độ cực kỳ tốt, thậm chí còn nguyện ý chia sẻ manh mối quan trọng cho anh, nhưng thái độ của Nguyễn Nam Chúc đối người đó vẫn rất kỳ quái. Bây giờ nghĩ đến, cảnh tượng trước mắt anh thực sự có chút cảm giác quen thuộc.

Nhưng mà Hùng Tất rốt cuộc có phải là người tốt hay không thì Nguyễn Nam Chúc chưa bao giờ nói với anh.

Người lần đầu tiên vào cửa đương nhiên là lòng đầy sợ hãi, lúc này chỉ cần bày ra chút thiện ý thì rất dễ đạt được tín nhiệm của họ.

Những người khác sẽ cảm thấy sự tín nhiệm của lính mới không có gì quan trọng, dù sao thì đến lúc ra khỏi cửa mọi người ai nấy đều trở thành những người xa lạ, nhưng mấy người Lâm Tinh Bình lại khác. Thứ bọn chúng cần chính là những lính mới hoang mang rối loạn, cái gì cũng không biết như vậy.

Mưa vẫn chưa ngừng rơi, mọi người lần lượt tụ họp đông đủ trong viện.

Một vị lão nhân mặc kimono xuất hiện ở bên ngoài viện, tay cầm ô bước vào giữa sân.

Tiếng mọi người thảo luận dần lắng xuống, nhìn về phía lão nhân kia.

Lão nhân mở miệng nói: "Hoan nghênh mọi người đến đây du ngoạn." Giọng ông ta thực nhẹ, tràn ngập hương vị suy yếu, nhưng vậy mà lại không hề bị tiếng mưa rơi tầm tã này át mất.

"Tòa viện này chính là nơi mọi người sẽ ở, trên trấn còn có một số địa điểm tham quan khác, mọi người đều có thể đi tham quan." Lão nhân chậm rãi nói, "Nhưng ở đây thường xuyên đổ mưa, cho nên khi ra cửa......nhất định phải mang theo ô. Trước khi vào nhà ở phải nhớ giữ cho thân thể sạch sẽ, nếu không sẽ sinh bệnh."

Lâm Thu Thạch ghi nhớ từng lời của lão nhân thật kỹ.

Trên thực tế, NPC đầu tiên bọn họ gặp được mỗi lần vào cửa thông thường đều là người cho bọn họ manh mối quan trọng nhất. Lão nhân nói xong những lời này liền bắt đầu sắp xếp chia phòng.

Lần này vào cửa tổng cộng có mười bốn người, trong đó có hai người là lính mới, một người trông tương đối bình tĩnh, người còn lại thì gần như suy sụp hết tinh thần. Người đang suy sụp tinh thần kia cũng chính là người Lâm Tinh Bình đang mượn sức, tên là Uông Vinh Hoa.

Vốn dĩ sau khi vào cửa hắn ta vẫn luôn khóc ròng, nhưng được Lâm Tinh Bình trấn an, hắn ta mới miễn cưỡng ổn định tâm tình, đương nhiên, cũng đồng thời sinh ra một lòng tín nhiệm vững chắc với Lâm Tinh Bình.

"Có vậy đã tin rồi à?" Nguyễn Nam Chúc đối với người nọ thập phần khinh thường.

Lâm Thu Thạch nói: "Có thể hiểu được, dù sao thì ai cũng có lúc non nớt như chim non mà."

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy liền liếc Lâm Thu Thạch: "Vậy tại sao anh không có?"

Lâm Thu Thạch: "......" Chờ đã, sao lại xả đến trên người anh rồi.

Nguyễn Nam Chúc: "Là do tôi không đủ đẹp hả?"

Lâm Thu Thạch chỉ có thể căng da đầu giải thích: "Thật ra là tôi cũng có......"

Nguyễn Nam Chúc nghi ngờ: "Thật sao?"

Lâm Thu Thạch: "Thật sự là có." Anh vội vàng đổi đề tài, "Tôi đi nhận phòng."

Phòng ở đây là hai người một gian, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đương nhiên là được ở cùng nhau, Lâm Tinh Bình ở cùng Cổ Nguyên Tư một phòng, Thôi Học Nghĩa ở cùng người mới bị Lâm Tinh Bình nhìn trúng.

Những người khác cũng sôi nổi tìm người lập tổ đội, dự định về phòng nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.

Lúc bọn họ tới đây thì sắc trời vẫn còn tính là sớm, nhưng mất thời gian như vậy một lúc, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Hơn nữa bên ngoài còn đang mưa, cho nên rất nhanh trời đã đen ngòm, gần như là duỗi tay ra không thấy rõ năm ngón.

Lâm Thu Thạch vào phòng mở đèn lên.

Ánh đèn trong phòng cực kỳ ảm đạm, chỉ có thể miễn cưỡng phát huy công dụng chiếu sáng.

Giường ngủ là chiếu tatami bình thường, Lâm Thu Thạch vệ sinh cá nhân xong liền nằm xuống, bên ngoài tiếng mưa vẫn rơi ào ào, ồn tới mức làm người ta đau cả đầu.

Nguyễn Nam Chúc nằm bên cạnh Lâm Thu Thạch, hình như sau khi vào cửa cơ thể của cậu như bị thu nhỏ lại, cuộn thành một cục nho nhỏ tròn tròn trên lớp chiếu tatami, trông đáng yêu đến kỳ lạ.

Bộ dạng này so với một Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm cùng tự phụ ở ngoài cửa thật đúng là khác nhau một trời một vực, Lâm Thu Thạch nghiêng đầu nhìn cậu một hồi lâu.

Nguyễn Nam Chúc chú ý tới ánh mắt của Lâm Thu Thạch, nói: "Thích nhìn tôi đến vậy à?"

Lâm Thu Thạch đột nhiên nhớ tới mấy lời Cố Long Minh đã nói với anh ở cánh cửa trước, anh chớp chớp mắt nói: "Có phải trước kia chất lượng giấc ngủ của cậu không được tốt đúng không?"

Nguyễn Nam Chúc: "Đúng vậy." Cậu thản nhiên thừa nhận chuyện này, "Tôi ở trong cửa gần như là không ngủ được."

Lâm Thu Thạch: "...... Tôi còn tưởng rằng tôi là người duy nhất không ngủ được chứ."

Nguyễn Nam Chúc: "Chẳng phải bình thường lúc anh ngủ cùng tôi thì chất lượng giấc ngủ cũng khá tốt sao?"

Lâm Thu Thạch lâm vào trầm mặc.

Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, đẩy tấm tatami của mình lại bên cạnh Lâm Thu Thạch, nói: "Vậy ngủ cùng nhau đi."

Lâm Thu Thạch ngầm đồng ý.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Nguyễn Nam Chúc tựa đầu vào vai Lâm Thu Thạch, hô hấp dần dần trở nên đều đặn.

Lâm Thu Thạch cũng mơ mơ hồ hồ khép mắt lại.

Tiếng những hạt mưa đánh lên mặt đất làm người ta đau đầu nhức óc. Thính lực của Lâm Thu Thạch nhạy bén, vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ sâu, trong lúc mơ mơ màng màng, anh lại nghe thấy ở bên ngoài gian phòng truyền đến tiếng trẻ con hát vang một khúc đồng dao.

(Bạn nào tò mò về bài đồng dao có thể vừa đọc truyện vừa nghe thử bài hát mình dẫn link ở đây ⬇️⬇️⬇️)

https://www.youtube.com/watch?v=CpOskUclBeM

Mới đầu thanh âm này rất nhỏ, bị vùi lấp trong tiếng mưa rơi, nhưng dần dần, tiếng hát khúc đồng dao vang lên càng lúc càng lớn, Lâm Thu Thạch trực tiếp tỉnh lại.

Anh nghe thấy lời bài hát rõ mồn một:

"Kagome kagome[2] hỡi chú chim trong lồng

Khi nào chú mới thoát khỏi lồng giam đây?

Vào buổi bình minh và cả lúc tối trời

Cả sếu và rùa đều trượt ngã.

Ai là người đứng ngay sau chú đây?"

Khúc đồng dao cứ lặp đi rồi lặp lại, giọng ca lanh lảnh của trẻ con vào lúc này lại nghe có vẻ quỷ dị lạ thường.

Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ có nên đánh thức Nguyễn Nam Chúc dậy hay không, liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Nguyễn Nam Chúc: "Bên ngoài đang hát cái gì vậy?" Cậu không có thính lực nhạy bén như của Lâm Thu Thạch, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy có tiếng hát vang lên giữa cơn mưa tầm tã, nhưng cũng nghe không rõ.

"Là một bài đồng dao." Lâm Thu Thạch nói, "Muốn tôi đọc ra cho cậu nghe không?"

"Đừng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Vẫn chưa biết bài đồng dao này có tác dụng gì, anh gõ vào điện thoại đi."

Lâm Thu Thạch gật đầu, lấy điện thoại ra bắt đầu đánh chữ. Sau khi anh đánh lời của bài đồng dao xong liền đưa cho Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình.

Sau khi xem xong, cậu trả điện thoại lại cho Lâm Thu Thạch, nói: "Đây là bài đồng dao của Nhật Bản, rất nổi tiếng."

Lâm Thu Thạch tỏ vẻ anh chưa từng nghe qua.

"Bài đồng dao này thật ra là một trò chơi. Lúc chơi, bọn trẻ sẽ vây thành một vòng tròn." Nguyễn Nam Chúc thấp giọng giải thích, "Ngồi giữa vòng tròn là một đứa trẻ đóng vai tiểu quỷ, đứa trẻ đóng vai tiểu quỷ sẽ bịt mắt lại, nếu lúc bài đồng dao kết thúc nó có thể chỉ ra được đúng người đang đứng sau lưng nó, thì đứa đứng sau lưng nó sẽ trở thành tiểu quỷ tiếp theo."

Lâm Thu Thạch: "...... Vậy là mấy đứa trẻ ở bên ngoài đang chơi trò chơi này hả?" Bên ngoài mưa to như vậy, anh không nghĩ là sẽ có mấy đứa trẻ đêm hôm khuya khoắt mà còn chơi trò này trong cơn mưa, rõ ràng chuyện này khả năng cao là do mấy thứ dơ bẩn kia gây ra.

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lần này chúng ta không có manh mối, chuyện gì cũng phải cẩn thận."

"Bọn họ thật sự không có manh mối sao?" Đối với chuyện này, Lâm Thu Thạch thật sự là có chút nghi ngờ.

"Có lẽ là có, nhưng bọn chúng chắc chẳng muốn phí hơi chia sẻ manh mối cho người chết làm gì." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù gì thì bọn chúng cũng sẽ tìm mọi cách để đùa chết chúng ta thì thôi."

Lâm Thu Thạch hiểu rõ.

Bài đồng dao có lẽ kéo dài liên tục tới hơn nửa đêm mới dần dần biến mất.

Cơn mưa nặng hạt vẫn kéo dài tới ngày hôm sau mới chịu ngừng lại, có lẽ đến rạng sáng mới trông thấy trời quang mây tạnh.

Lâm Thu Thạch bị tiếng mưa làm nhức đầu cả một đêm, tới rạng sáng mới chợp mắt được một lúc, nhưng bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, Nguyễn Nam Chúc hỏi câu: "Ai vậy?"

"Là tôi." Giọng Lâm Tinh Bình truyền đến, "Hai người vẫn chưa dậy sao?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Lâm tỷ ơi, em còn muốn ngủ thêm chút nữa, các anh chị cứ đi ăn sáng trước đi."

Lâm Tinh Bình có vẻ như không thể nào hiểu nổi Nguyễn Nam Chúc, nói: "...... Ở chỗ này mà hai người cũng ngủ ngon được hả?"

Nguyễn Nam Chúc đè cổ họng làm nũng: "Được ngủ chung với anh yêu của em thì ngủ ở đâu cũng ngon hết."

Lâm Tinh Bình: "......" Tự nhiên bị thồn một muỗng cẩu lương nghẹn cả họng, cuối cùng cô ta chỉ có thể nói vậy hai người cố dậy sớm chút, rồi xoay người rời đi.

Lâm Thu Thạch nghe ngữ khí của cô ta thì tám chín phần đã bắt đầu thầm chửi Nguyễn Nam Chúc là cái đồ ngu xuẩn không có đầu óc ở trong lòng rồi.

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc nói: "Không dậy thật à?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Chẳng phải là anh ngủ không ngon sao? Anh ngủ bù một lát đi, tôi dậy trước cũng được."

Lâm Thu Thạch nói: "Không cần đâu, tôi cũng không buồn ngủ lắm." Anh từ trên giường bò dậy, "Đi ăn sáng trước đi."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Được thôi."

Hai người thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, mở cánh cửa phòng dẫn ra hành lang.

Lúc Lâm Thu Thạch đi tới cửa lại đột nhiên dừng bước, nghi hoặc nhìn vào một nơi nào đó trên hành lang.

"Đó là cái gì vậy? Tối hôm qua nó có ở đó sao?"

Nguyễn Nam Chúc nhìn theo ánh mắt của Lâm Thu Thạch, nhìn thấy một con búp bê cầu nắng[3] treo ở cuối hành lang. Con búp bê trời nắng này rất lớn, cỡ một quả bóng rổ, mặt trên được vẽ vài nét đơn giản miêu tả ngũ quan bằng bút màu đen.

Nguyễn Nam Chúc: "Không có, tối qua không có." Cậu cực kỳ chắc chắn.

Thật ra Lâm Thu Thạch cũng nhớ là không có, nhưng anh sợ rằng mình nhớ lầm, cho nên mới nhờ Nguyễn Nam Chúc xác nhận một chút, bây giờ Nguyễn Nam Chúc cũng nói không có, vậy thật sự là không có.

Hai người đi dọc theo hành lang đến bên dưới búp bê trời nắng. Búp bê trời nắng cũng treo không cao, Lâm Thu Thạch duỗi tay ra là có thể lấy xuống, anh nói: "Muốn lấy xuống không?" Mấy thứ đồ đạc ở đây anh thật sự không dám tùy tiện đụng vào.

"Để đó cho tôi." Nguyễn Nam Chúc hẳn là có át chủ bài của mình, cho nên dứt khoát vươn tay lấy con búp bê trời nắng kia xuống.

Nhưng vừa cầm lấy con búp bê, vẻ mặt của cậu liền thay đổi, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, thấp giọng nói: "Bên trong......hình như có một cái đầu người."

。。。

[1] Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố.

[2] Kagome là một từ có nhiều nghĩa. Trong tiếng Nhật, "kagome" có nghĩa là "vây quanh bạn", vậy nên tên trò chơi có thể được dịch là "Vây quanh bạn, vây quanh bạn" , nhưng "kagome" đôi khi còn được hiểu với nhiều nghĩa khác như "chiếc lồng" hay "bị lạc", hoặc cũng có thể chỉ một người phụ nữ có thai.

Kagome Kagome (かごめかごめ) là một trò chơi quen thuộc tại Nhật Bản, hầu như tất cả những đứa trẻ được sinh ra nơi đây không ai là không biết đến trò chơi này. Tuy nhiên, xoay quanh trò chơi tưởng như dành cho trẻ con này lại là vô số những câu chuyện và giả thuyết nhuốm màu bí ẩn, kỳ quái.

Người ta đồn rằng ở Nhật Bản ngày xưa, vào thời kì nghèo đói, một số ngôi làng vì quá thiếu thốn thức ăn đã phải chơi trò chơi này để có thêm nguồn lương thực. Cách thức chơi không có gì khác bình thường, chỉ có điều khi người bị chọn làm "oni" đoán sai tên người phía sau mình, thì người đó sẽ bị đem đi làm thức ăn cho cả làng. Một số lời đồn khác lại nói rằng ở một số ngôi làng nhân đạo hơn, người thua "chỉ bị" chặt một số bộ phận trên cơ thể đi mà thôi. (nguồn: Kilala, Japankuru)

"Kagome Kagome" không chỉ phổ biến với những câu chuyện kì dị ẩn sau, mà nó còn là nguồn cảm hứng cho âm nhạc. "Kagome Kagome" (Vocaloid) có giai điệu và lời khá rùng rợn, kể về những đứa trẻ mồ côi trở thành nạn nhân của các thí nghiệm tàn ác, những thi thể không nguyên vẹn của chúng bị bỏ trong khu rừng quanh khu thí nghiệm, không người chôn cất. Linh hồn của lũ trẻ xấu số ấy đã ám khu rừng và phòng thí nghiệm, dụ dỗ mọi người vào căn phòng đáng sợ của chúng, khiến họ phải chịu đựng một cái chết đau đớn và thê thảm như chúng từng chịu

Bạn nào gan dạ có thể vừa đọc truyện vừa nghe thử xem sao nhé, chứ chủ nhà nghe xong hổng dám đi toilet luôn 😰

[3] Búp bê cầu nắng - Teru Teru Bōzu (Tiếng Nhật: てるてる坊主) là một loại búp bê truyền thống dùng để cầu thời tiết của Nhật Bản. Tháng sáu là tsuyu (梅雨: mùa mưa). Khoảng thời gian này là lúc mà thời tiết không thuận lợi để đi ra ngoài và tận hưởng không khí. Để cầu cho mưa thuận gió hòa, Nhật Bản đã có một truyền thống khá lâu đời, đó là làm búp bê Teru Teru Bōzu (てるてる坊主) treo ở các cửa sổ khi họ muốn ngày hôm sau nắng ráo. Teru nghĩa là tỏa sáng, và bōzu mang nghĩa là pháp sư, nhưng vì ngày xưa trẻ em Nhật hay để đầu trọc, nên có thể dịch là cậu bé đầu trọc.

Tâm sự mỏng của editor: Phần chú thích hơi dài vì mình muốn tự cung cấp thêm thông tin về những truyền thuyết của Nhật Bản dựa theo bối cảnh truyện, bạn nào thấy dài có thể bỏ qua nhé.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật