[khanhtuan]• cattivo amore

otto;



"em đã nói sẽ không được đâu, làm ơn, em không thể làm một người như anh"

w

"phương tuấn, giết em đi,? sao chúng ta không cùng nhau lao ra xe tải, chúng ta chết ngay khoảnh khắc chúng ta hạnh phúc nhất ấy"

w

"nếu để em như trước kia thì em sẽ mất anh đó"





....

sau khi từ d2 trở về, phương tuấn luôn bị những người khác nhìn bằng đôi mắt khinh thường, một số bạn học ở khoa khác cũng bắt đầu chế giễu đủ điều; phương tuấn không nói, cứ để bọn họ nói ngày này đến ngày khác, đến lúc chán cũng tự động im mồm;



phương tuấn đi cùng nguyễn bảo khánh thường bắt gặp những phụ nữ trung niên sau lưng họ nói "trông cậu sinh viên năm cuối kia có một mối quan hệ lén lút với một tên đầu đường xó chợ?" phương tuấn mỉm cười vỗ vỗ vai gã, mặc kệ, ai thích nói gì cứ nói;

















phương tuấn đã là sinh viên năm hai, từ sau cái ngày sinh nhật ấy, anh đã có bên mình một nguyễn bảo khánh; anh cùng gã ở trọ một căn nhà khác, gã bắt đầu xin việc làm, phương tuấn như thường lệ vẫn đi học, buổi tối về sẽ đi làm cùng gã;



những ngày đầu rất khó khăn, với những chi tiết khó giấu, những ông chủ bà chủ vẫn thường làm khó gã, nhưng thiếu niên sức trẻ làm được việc, chịu đủ lời dèm pha không một lời phàn nàn liền được chấp nhận và giữ lại;



phương tuấn vô tình biết được, trước khi chọn con đường đầy tăm tối này, gã đã từng là một thiếu niên, là tâm điểm của tất cả mọi người; không may, đầu năm lớp10 gia đình gã phá sản, mẹ gã bỏ đi, bố gã bị đánh chết bởi một tên giang hồ nào đó; từ đó gã trở thành một gã đầu đường xó chợ không nơi nương tựa;


sinh nhật 16 tuổi của thiếu niên, gã tự mình đi vào ngõ hẻm đen tối, bắt đầu kết bạn với những thanh thiếu niên quên đời khác, lần đầu tiên cắn chặt răng cầm kim vẽ lên cánh tay những hoạ tiết đáng sợ, đưa tấm lưng trần ngồi im 5 tiếng đồng hồ để thợ xăm hoạ lên một khối chi tiết xấu xí trên lưng;



thiếu niên quên đời tự mình đi đánh đấm, các vết sẹo lòi lõm bị dao chém để lại, bắp chân xăm đè lên xẹo lồi; thiếu niên không rơi một giọt nước mắt; từ đáy mắt con ngươi tối màu lạnh nhạt nhìn đời,


năm 17 tuổi thiếu niên là giang hồ có tiếng khu d2, không một ai dám đụng đến gã nữa; gã không thu đàn em, chỉ một mình đi cùng một đám người gã làm quen lúc mới vào nơi đây, bọn họ cũng có số má, nhưng đa số những nhóm khác không phục liền kéo qua gây sự;



một lần đến viện trợ, gã vô tình bị một tên chém rách toạt lưng, cánh tay và đùi đều bị chém đến bê bếch máu; nhóm người sợ hãi rút lui, anh em mang gã về nhà tự mình may sống; sau hai ngày vết thương lành sẹo thì lại lấy kim điên cuồng hoạ tiết lên những vết thương còn đỏ tươi ấy, anh em không nói gì, nguyễn bảo khánh là vậy; một gã quên đời đến phát điên;



phương tuấn run rẩy khóc suýt nín thở khi nghe gã kể lại; đè nghiến gã hôn môi, ngón tay thon dài lướt qua từng vết sẹo, hôn xuống an ủi; đáng ra gã không nên có cuộc sống thế này;



buổi sáng gã đưa phương tuấn đến trường, buổi trưa đón anh về cùng ăn cơm; buổi chiều gã đi làm, đợi đến tối phương tuấn sẽ đến trực ca đêm; một số anh em biết gã làm ở một quán ăn đêm nhỏ nên thường ghé qua ủng hộ làm quen với phương tuấn;


rồi một ngày lại một ngày, dần có người nói ra nói vào; gã nhịn xuống hết, nhịn không lao vào dùng cách đánh đấm để giải quyết như trước kia, vì phương tuấn gã phải nhịn;


sức chịu đựng tụt xuống mức âm khi gã thấy một tên có những hành động quá đáng đối với phương tuấn, gã lao vào đánh tên đó, những cú đấm rơi xuống mặt người kia, máu me đổ ra đầy sàn quán ăn nhỏ; phương tuấn níu lấy tay gã khóc nức nở phía sau;




ông chủ nổi giận muốn gọi cảnh sát, phương tuấn khóc lóc cầu xin, một số anh em của gã chạy đến dựa vào bảo kê mà hăm doạ, gã chỉ ngồi một góc ôm đầu;


"em đã nói sẽ không được đâu, làm ơn, em không thể làm một người như anh" gã gào lên, đêm đen đặc quánh, trên đầu là vệt máu dài cho chai thuỷ tinh đánh vỡ; "chúng ta có thể làm lại, xin em?..." phương tuấn trợn mắt nhìn gã, dưới ánh đèn đường trông bộ dạng bọn họ nhếch nhác xấu xí;




"phương tuấn, giết em đi,? sao chúng ta không cùng nhau lao ra xe tải, chúng ta chết ngay khoảnh khắc chúng ta hạnh phúc nhất ấy" gã gào lên, khớp tay dọng vào bức tường bê tông, thịt cùng một số khớp xương nát bét lộ ra, đau điếng;



"làm ơn, em chỉ cần ở yên đó thôi, anh không muốn gì nữa hết, chúng ta về nhà, khánh..." phương tuấn không thể khóc được nữa, nước mắt anh chảy ra từ đôi con ngươi đỏ ngầu; anh nhẹ nhàng nâng bàn tay gã, khớp ngón tay thon dài do luyện đàn mà có; gã là một nghệ sĩ trong lòng anh; gã tốt đẹp, tốt đẹp nhất trên đời;



"đáng ra buổi tối hôm ấy em không nên quay lại, quyết định của em đã sai, em lại lừa gạt anh nữa rồi" ngồi bệt xuống đường, đưa bàn tay đầy máu gác lên trán; ánh trăng hôm nay rất đẹp; "em không cần anh nữa sao?" phương tuấn khẽ giọng, cái áo sơmi trắng dính đầy máu, huy hiệu khoa nghiên cứu cùng bản tên muốn rơi ra, mặt anh xanh xao, thì thào một câu hỏi, khung cảnh đáng sợ như sắp chia xa;






"em có, nhưng nếu em như trước kia thì anh sẽ không thế này, làm ơn, như trước kia, anh chỉ cần đi học...." gã mệt mỏi, đôi lời đứt gãy khi phương tuấn áp môi hôn gã, chà xát môi gã, đưa tay gã đặt lên trên trái tim đang điên cuồng của anh; "nếu để em như trước kia thì em sẽ mất anh đó" phương tuấn mỉm cười, kẻ xấu xa lần này cứ để anh làm; khó khăn lắm mới kéo gã ra khỏi cái xã hội tồi tàn đó, anh sẽ không bao giờ để gã đi vào nữa;






"một lần nữa, em hãy cố gắng cùng anh một lần nữa" phương tuấn ôm gã, dỗ dành gã, khoé môi xinh đẹp thì thầm những câu từ mềm mại nhất trên thế gian; gã lại một lần nữa gật đầu, nhẹ nhàng để anh nắm tay dắt đi một con đường mới;







"từ nay không được tự ý mình nữa, bây giờ anh là người nhà của em, không giống như trước kia một mình nữa, phải nghĩ cho anh, em biết chưa?" phương tuấn mỉm cười, anh nắm tay gã đi trên đường đông đúc; không ngại thể hiện tình yêu ngay khi có người ngoài;




ít lâu sau đó gã đã gặp lại mẹ của mình, bà có cuộc sống rất tốt, quần áo xa hoa, người bên cạnh bà là một ông chủ bất động sản, bà rất nhanh nhận ra gã, hình hài lúc này của gã làm bà sợ hãi; vội vàng qua đi xem như không quen biết, gã gật nhẹ đầu xem như chào hỏi, vội vàng lướt qua, tốt rồi,





"bố, con tìm được đối tượng rồi, mẹ vẫn tốt lắm bố hãy yên tâm" gã quỳ lạy ba cái bên phần mộ của người đàn ông đã khuất; để lại bó cúc hoạ mi rồi xoay người bỏ đi trong làn mưa lất phất;



phương tuấn từ bên cái cây to bên cạnh bước ra, đem bó hoa cúc trắng đặt xuống bên cạnh, vái lạy ba cái "cháu là phương tuấn, cháu quyết định gả cho con trai bác, cháu có tiền, có công việc ổn định để lo cho em ấy xin bác yên tâm!!" phương tuấn mỉm cười định bụng rời đi nhưng vừa quay ra đã thấy gã phía sau;



"anh, ừm, chỉ đi theo em có lần này" phương tuấn chột dạ, vội vàng cười cười, mím môi; anh muốn được biết người thân của gã, điều tế nhị này rất là không hay ho; "bố, anh ấy là đối tượng của con" phương tuấn mở to mắt nhìn gã gập người lại, nắm lấy tay anh trước bia mộ bạc màu phía trước;



vội làm theo tư thế gập người, eo phương tuấn bị nắm lại, môi ấm nóng, nụ hôn ngọt ngào ở nghĩa trang bên cạnh bia đá, đôi má ửng đỏ; khoé mắt mập mờ, "về" gã xoay người kéo theo phương tuấn; anh thè lưỡi liếm môi









"anh quyết định gả cho em" phương tuấn nhỏ giọng, anh và gã đang đón hoàng hôn bên cạnh một đường cao tốc vắng vẻ, sườn mặt gã rất đẹp, nốt ruồi dưới đuôi mắt như phát sáng; "ừm" gã nhỏ giọng, vòng tay xiết lấy eo anh




"hôn anh đi" phương tuấn xoay người, hai tay vòng qua cổ gã, nhắm mắt chờ đợi; "dz~" gã mỉm cười cuối đầu áp môi hôn, nụ hôn ngọt ngào tan chảy như ánh chiều buông hoàng hôn màu cam nhạt vàng óng của bầu trời; "em yêu anh" phương tuấn mỉm cười, giọng gã rất khẽ trong nụ hôn;


chỉ cần vậy là đủ rồi, đời này của nguyễn bảo khánh chết đi cũng sẽ không hối tiếc; chỉ mong sau khi có thể làm người lại vô tình làm kẻ lừa đảo tệ hại, gặp được anh, sống chọn kiếp người;






-hoàn-




....

đến đây thì thật sự hoàn luôn rồi nhe,
như đã nói, sau khi hoàn cattivo amore thì sẽ ngưng viết khanhtuan một thời gian;
hẹn gặp lại tất cả ship khanhtuan vào một ngày đẹp trời khác:>

....

cattivo amore, n "badluv"

kktrannn__

sg, t6/03/04/20
13:40


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật