[12 Chòm Sao] Ngả Giấc Tàn Canh

第 3 章「di dịch chuyển địa」



"Cô dâu đó biến mất, rồi sự việc sau đó thế nào?"

"Còn thế nào nữa? Bên phía lãnh chúa rất tức giận, còn cho rằng cả nhà Cửu Xuyên có âm mưu giấu cô dâu đi, phản lại uy nghi của lãnh chúa nữa."

"Ồ..."

"Sau khi cô dâu mất tích không bao lâu, lãnh chúa cắt đặt người đi tìm nhiều lắm, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cô dâu đâu cả. Thậm chí là có nhiều chuyện lạ liên tiếp xảy ra sau đó nữa."

"Chuyện gì thế? Nói tôi nghe với!"

"Tò mò lắm chứ gì? Tôi nói cậu nghe, đừng hối! Lãnh chúa sau đó cho người đi tìm cô dâu chưa được một tuần thì đổ bệnh lạ, không thầy y nào chữa trị được, giờ gần như là một tay đặt vào quan tài rồi. Còn bên nhà Cửu Xuyên thì mới kinh hồn táng đảm, nhà trên nhà dưới gì thì đều như gặp quỷ ấy! Mặt mày hốc hác đi, tối nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, có người còn bảo tận mắt thấy yêu quái đang ăn thịt mình nữa kìa! Trong nhà thường xuyên có tiếng động lạ, cứ như bị lũ quỷ chơi cho một vố ấy."

"Ồ, không ngờ lại có chuyện này..."

Xử Nữ vân vê cằm, mắt phóng xa xăm ra chiều suy nghĩ. Không ngờ đi tới đây có thể gặp chuyện lạ này. Hắn tỏ lời cảm ơn về cuộc trò chuyện thú vị này với bạn khách cùng bàn với mình rồi thong thả rời khỏi tiệm trà. Bên ngoài trời nắng chang chang, trưa trời trưa trật nên mặt trời cũng hừng hực khí thế dự lắm. Suýt nữa thì Xử Nữ không chịu nổi mà muốn rụt cổ quay về tiệm trà.

Song, bước chân của hắn vẫn kia định tiến về phía trước. Dép cỏ lê lết trên đất, lâu lâu hắn còn đá mấy hòn sỏi trên đường đi.

"Cô dâu mất tích à..." Xử Nữ lắc lư cả người. "Xem ra có khả năng cao là yêu quái gây ra rồi. Cô dâu đó hẳn là còn sống, thậm chí không hề gặp nguy hiểm. Hừm, hoặc là cô dâu đó chết ngắt, nhưng khả năng của tình huống này không quá cao."

Hắn lầm ba lầm bầm một mình, mắt nhìn đường đi nhưng tâm trí trôi xa tít ở nơi nào.

"Để xem nào, lãnh chúa thì gặp bệnh lạ sắp chết, gia tộc bên cô dâu thì cũng gặp nạn nhưng chưa nghe nói có mất mạng nào. Xem ra quan hệ của cô dâu với người nhà không tốt đẹp, mà với lãnh chúa thì hận sâu sắc đây. Không thì, vận nạn mà gia tộc bên cô dâu gặp phải cũng chỉ là một thủ thuật che mắt tránh tai ương bên lãnh chúa sẽ giáng xuống thôi."

"Mà tựu trung, các chi tiết trên đều nói rằng... cô dâu có quan hệ không tồi với yêu quái." Xử Nữ cào tóc, mặt mày hắn nhăn nhó. "Trời ơi, là chuyện tình của yêu và người nữa à? Sao dạo này lũ yêu quái cứ thích tìm vợ loài người thế nhỉ? Mấy con yêu nữ rõ đẹp thế mà!"

Hắn không hề nói phét. Xử Nữ từng gặp qua nữ nhi khuynh thành, cũng từng thấy qua yêu nữ diễm lệ. Hiển nhiên nhan sắc của yêu ma luôn ăn đứt dung mạo của nữ tử trần tục. Không lẽ yêu quái bấy giờ yêu đương cũng phải có phong cách mới chịu ư? Và phong cách đang thịnh hành là tình yêu không phân biệt chủng tộc à?

Thôi, sao cũng được. Có việc cho hắn làm.

Xử Nữ vỗ vỗ chuôi kiếm gỗ đào giắt bên đai lưng, hắn mong rằng con yêu quái lần này có thể khiến hắn giãn gân giãn cốt một chút. Nếu không được thì buồn lắm.

Song đi được vài đoạn, Xử Nữ chợt khựng lại với một suy nghĩ lớn mật. Hắn suýt quên một chi tiết, trước khi lên kiệu rước dâu, cô dâu có cầm theo một chiếc gương cho bằng được. Bất chấp lời khuyên của hạ nhân. Vì lý do gì mà cô nhất định phải cầm theo cho bằng được chiếc gương?

Chiếc gương đó có liên hệ gì với yêu quái?

Xử Nữ bước đi tiếp, lần này hắn vừa đi vừa nghĩ nên không nhìn đường đi, mặc cho trực giác của bản thân dẫn đường. Mãi cho tới khi hắn ngửi thấy mùi hoa sữa nồng, Xử Nữ bị mùi hương hăng mũi làm cho sao nhãng, lơ ngơ ngẩng đầu lên nhìn quanh để xem mình đang ở đâu. Thì bỗng dưng, trước mặt hắn sáng bừng, khóe mắt bắt được một vòng phép hiện ra.

Xử Nữ nheo mắt, tay áo đưa lên cản tầm nhìn một chốc nhưng tai vẫn cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh. Gió rì rào qua những cành cây, cánh hoa lả tả rơi trên đất. Đợi một chốc, Xử Nữ cảm thấy ánh sáng rực rỡ phía trước đã dịu đi, hắn mới buông tay xuống.

Trước mặt hắn, chỉ vài sải chân là bóng dáng yểu điệu của một thiếu nữ trẻ đang nằm ngất trên đất, cũng chính là ngay tâm vòng phép vừa nãy hiện ra. Cô ta mặc áo săn, quần dây, trên lưng đeo cung và đồ đựng tên. Ngoài ra chẳng thấy vật tùy thân nào khác. Tóc được buộc lên cao, nhưng cô ấy đang ở trong tư thế nằm nghiêng nên hắn khó mà thấy được rõ dung mạo.

Nhưng xem ra là được người khác thi hành thuật Di Dịch Chuyển Địa đưa đến đây.

Xử Nữ mang tâm trạng tò mò đến gần xem thử, còn cứu hay không cứu... phải xem cô nương này có tiền không đã.

Nghi thức 'biến nhân thành yêu' là thuật phép bị cấm trong giới Âm Dương Sư, nhưng với đám yêu ma quỷ quái mà nói thì lệnh cấm đó chẳng là gì cả. Vốn dĩ, con người mà trở thành yêu quái thì cũng chính là đang tăng dân số cho chúng yêu thôi, nhưng nghi thức cấm kỵ kia cũng không phải muốn thi triển là có thể làm. Nếu con người chết đi rồi, hóa ma thành quỷ còn dễ, nhưng để một người vẫn còn sống khỏe mạnh mà trở thành yêu quái thì không phải là chuyện đùa.

Vạn vật trên thế gian đều là do tự nhiên mà thành, những lẽ trái với tự nhiên xưa giờ đều khó tồn tại. Sinh ra đã là người mà vọng tưởng thành yêu, sinh ra đã là yêu nhưng cứ muốn làm người. Để rồi chỉ có thể rước lấy kết cục bi thương.

Thiên Bình và Nhân Mã vốn là một đôi uyên ương không cùng chủng tộc, một kẻ là yêu quái, một kẻ là phàm nhân.

Nhân Mã ngay từ đầu sinh ra đã là yêu hồ, từng bước tu luyện mà đạt tới bậc Vương tối cao trong chúng yêu, nên chẳng thể nào dễ dàng vứt bỏ đạo hạnh vạn năm chỉ để trở thành phàm nhân trăm năm ngắn ngủi; lòng tự tôn của Yêu Vương sẽ không cho phép nàng ta làm thế. Còn nói đến Thiên Bình thì Bạch Dương không thể đoán chắc, vì gã nhạc công thậm chí còn chẳng phải là một người bình thường. Tuy gã luôn mang bên người cây đàn tam vị mà rong ruổi phố phường ca hát mua vui, nhưng sự thật ít ai biết rằng, gã vốn dĩ cũng từng đi theo một Âm Dương sư có thuật pháp cao thâm học đạo.

Có thiên tư cao trong việc học thuật phép Âm Dương, nhưng Thiên Bình không hề muốn trở thành thiếu chủ theo tâm nguyện của người thầy mà mình tôn kính. Đã vậy, gã còn chẳng đặt nặng ý thức diệt yêu cứu thế như thầy mình mong đợi. Học đạo được một nửa, lông cánh còn chưa mọc đủ mà Thiên Bình đã xin thầy cho phép gã rời khỏi môn hạ để vân du thiên hạ. Và trên chuyến vân du xốc nổi đó, Bạch Dương và gã gặp nhau.

Lúc đó, Thiên Bình và Nhân Mã đã có sẵn đoạn quan hệ dây dưa.

Đáng lẽ ra, Bạch Dương không nên bất ngờ trước sự này mới phải, đây là chuyện mà anh đã lường được từ ngày Nhân Mã chỉ còn nửa bước chân là vào Quỷ Môn Quan.

Thiên Bình không thể nào buông tay Nhân Mã, bằng bất cứ giá nào, gã cũng sẽ ở bên cạnh nàng ta. Nhưng với cương vị Âm Dương sư mà hiện tại của mình, Bạch Dương không hề muốn cớ sự này sẽ diễn ra.

Nhân Mã không phải yêu quái càn quấy, không phân thiện ác; nhưng nàng ta vẫn là yêu, hơn nữa còn là Yêu vương. Trong khi đó, Thiên Bình là con người, lại còn từng là môn đồ của Âm Dương sư.

Đường đi của cả hai quá khác biệt, bọn họ chỉ có thể trở thành hai đường song song.

Nào ai ngờ được, Thiên Bình cam tâm phá hủy con đường song song đó để có thể ở bên cạnh Nhân Mã.

"Cậu thật sự muốn trở thành yêu quái sao?" Bạch Dương nhíu mày nhìn khóe môi cong cớn của đối phương, gương mặt toàn ý trêu cợt ngay lúc này của gã khiến anh không thoải mái. "Cậu có chắc chắn với con đường hiện tại mà cậu đã chọn không? Thiên Bình, một khi thật sự trở thành yêu rồi, cậu không thể nào quay đầu lại nữa."

Để có thể khiến một người kiệm lời như Bạch Dương chịu nhả lời vàng ngọc dăm câu trôi chảy, chứng tỏ trọng lượng của đối phương cũng đủ sức nặng nhẹ trong vòng quan hệ eo hẹp của anh. Cự Giải khá bất ngờ vì điều đó.

"Tôi của hiện tại, rất hạnh phúc." Thiên Bình mỉm cười, nụ cười đó thật sự trông rất mãn nguyện và vui vẻ như chính lời gã nói.

"Anh..."

Cự Giải lo lắng nhìn Bạch Dương, cả gương mặt tuấn tú của anh sa sầm, giăng trên đầu cả trời âm u hắc ám. Cự Giải biết, sắp có chuyện không hay rồi.

"Với cương vị là Âm Dương Sư, ta không thể chuyện hoang đường này diễn ra được." Bạch Dương đứng dậy, anh rút thanh kiếm bên hông ra, lưỡi thép lạnh lẽo và sáng quắc ánh lên vẻ chết chóc, kiếm chưa nhắm vào mục tiêu mà đã khiến người rùng mình ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Chưa bao giờ thấy anh mình chiến đấu, Cự Giải có thoáng chút bỡ ngỡ, nhưng cô cũng biết mình không thể cản trở nên liền bật người nhảy ra phía sau Bạch Dương, trở thành hậu thuẫn cho anh bất cứ lúc nào.

Song, cô cũng có điều thắc mắc, tại sao anh không gọi Thiên Lí, thức thần của anh xuất trận? Dẫu cho Nhân Mã có là yêu vương, nhưng thêm phần hỗ trợ của thức thần chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

"Bạch Dương, cậu dại dột quá." Nhân Mã cất lời, giọng điệu chán chường không để hành động hùng hổ đe dọa của Bạch Dương vào mắt. "Cậu nghĩ sẽ làm được gì ta với thanh kiếm nát đó?"

"Vậy phải xem, thanh kiếm nát này làm được gì." Bạch Dương bình thản đáp trả, lập tức, anh xông lên.

Mũi kiếm hướng thẳng vào vị trí Nhân Mã đang đứng, mặt mày Bạch Dương lạnh như sương, dường như anh đã đưa ra quyết định cho bản thân. Nhân Mã không hề động đậy dù chỉ một chút, thay vào đó, Thiên Bình là người đứng ra chắn trước mặt nàng, cây đàn tam vị giơ lên cản một kiếm.

Cự Giải ngạc nhiên khi thấy cây đàn tam vị thế mà chẳng có chút hư hao, thậm chí còn đẩy lùi được Bạc Dương một chút. Sau đó, Thiên Bình xoay người, đá quét một cái dưới sàn buộc Bạch Dương phải thối lui nếu không muốn bị trúng đòn. Và cũng thừa cơ hội đó, miếng gảy trên tay Thiên Bình đánh một tiếng vào dây đàn tam vị, ngân lên một nốt nhạc trầm bổng.

Nốt nhạc ngân vang, như vọng từ trong tâm ra bên ngoài, mang lại chấn động mãnh liệt trong thoáng chốc. Bạch Dương nhíu mày, Cự Giải thì thấy đầu đau như búa bổ. Cô biết mình bị trúng đòn rồi. Mải mê quan sát cuộc chiến quá nên cô quên mất phải dựng cho mình hàng kết giới phòng ngự tự bảo vệ chính mình.

Cự Giải nhanh chóng rút trong tay áo ra một lá bùa màu vàng đã vẽ sẵn những đường chu sa đỏ thành hình họa gắn kết với hiệu lệnh triệu gọi tương ứng. Cô hét lên một chữ. "Lôi, đến!" Sau đó, bùa cháy lên, tro tàn cháy sém rơi trên hai ngón tay vừa kẹo bùa nhưng không nóng.

Sấm sét từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng vào Thiên Bình nhưng không trúng, một người đã xen vào và đỡ lấy cú sấm sét hung bạo đó, là Yêu Vương - Nhân Mã.

Cự Giải thở hắt ra một hơi, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên thái dương. Cơn đau đầu do ma âm gây ảnh hưởng chưa rút đi, mà cô còn vừa sử dụng pháp lực gọi sấm sét đến nên khiến tinh thần tổn hao kha khá sức lực.

Bên kia, Bạch Dương và Thiên Bình vẫn đang giao chiến gay gắt. Bạch Dương có vẻ đọc được tình hình không ổn nên muốn thoát ra khỏi sự kìm hãm của Thiên Bình mà chạy đến bên cạnh cô, nhưng Thiên Bình thậm chí đã hi sinh một cánh tay để ngăn cản anh thoát khỏi phạm vi kìm hãm của mình.

Thanh kiếm của Bạch Dương chém đứt cánh tay cầm miếng gảy đàn của Thiên Bình, sự việc xảy ra đột ngột đến mức khiến Bạch Dương cũng phải ngạc nhiên dù mình là người hạ độc thủ. Song, sự việc xảy đến sau đó càng khiến cho Bạch Dương thất kinh hơn. Nhân Mã thình lình xuất hiện phía sau Cự Giải, nhanh như chớp nhoáng, trong mắt nàng ta dày đặc sát khí nhắm thẳng về phía cần cổ thanh mảnh của Cự Giải.

Hai mắt Bạch Dương mở to, trong giây phút tử thần sờ gáy, anh hét to gọi tên của Thiên Lí. Thức thần được Âm Dương Sư triệu gọi, nhất nhất nghe theo lệnh mà hiện thân. Thiên Lí không đợi Bạch Dương ra lệnh đã sải cánh bay tới chỗ Cự Giải, tốc độ của Tị Cao Thiên Cẩu nhanh hơn cả chim cắt. Cự Giải còn chưa kịp phản ứng khi tính mạng bản thân bị uy hiếp thì cô đã nằm trong lòng của Thiên Lí.

Nhưng, mọi sự sau đó xảy ra còn tồi tệ hơn. Nhân Mã không muốn chừa đường thoát nào cho Cự Giải, móng vuốt hồ ly vươn dài, các ngón tay Nhân Mã quắp lại trong thế cào rồi vẽ một đường sát chiêu nhắm thẳng đến chỗ Thiên Lí. Không có đường tránh, cũng tránh không kịp. Hai đôi cánh đen sải dài bị tổn thương tận xương cốt, Thiên Lí không thể kiềm chế tiếng rên trầm thấp khi cảm giác đau buốt đang kêu ré lên trong từng sợi thần kinh.

"Thiên... Thiên Lí!" Cự Giải hoảng hốt nhìn máu rỉ ra từ miệng của Thiên Lí, cô nghe tiếng nức nở của chính mà và cả cảm giác bất lực của hiện tại. Cô có thể làm được gì?

"Tiểu thư, Thiên Lí tiễn cô một đoạn nhé!"

Thiên Lí không để ý máu từ dạ dày mình đang trào ngược, vẫn cố gắng kiếm chế cơn đau và bất chấp nguy hiểm mà cất đôi cánh bị thương bay một đoạn xa với tốc lực nhanh nhất. Thiên Cẩu là vương của bầu trời, cho dù có là Cửu Vĩ Bạch Hồ Yêu Vương đi chăng nữa thì cũng phải mất chút ít thời gian mới đuổi kịp.

Thiên Lí cũng chỉ cần khoảng thời gian ngắn ngủi đó thôi.

"Thiên Lí bị thương rồi!!!" Cự Giải hoảng hốt khi Thiên Lí rơi xuống ở chỗ chân núi, một bên cánh máu me đầm đìa còn thấy cả xương. Cô bật khóc trước viễn cảnh tồi tệ mình đang chứng kiến. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

"Tiểu thư, hãy nghe tôi nói!" Thiên Lí như không thấy vết thương của mình, giọng y gấp gáp sau lớp mặt nạ. "Tôi sẽ thi hành thuật Di Dịch Địa Chuyển, lúc đó mặc kệ điểm đến là nơi nào, tiểu thư nhất định phải nhanh chóng tìm được thợ rèn Thượng Dã Bảo Bình, ở làng Hạ Lĩnh tại trấn Mậu Nghị và thuật lại mọi chuyện ngày hôm nay!"

Dứt lời, hai tay Thiên Lí lập tức bắt quyết, tốc độ cực kì nhanh khiến Cự Giải hoa mắt không kịp nhìn, nhưng cô có thể nghe tiếng rì rầm niệm chú đang trôi theo gió thoảng của ngọn núi. Thuật thức dần dần được hình thành, dưới chân Cự Giải hiện vòng phép vẽ biểu tượng cổ xưa và các ký tự cổ nằm quanh rùa vòng tròn, cô đứng ngay trung tâm. Vòng phép của trận Di Dịch Địa Chuyển sáng bừng lên. Cự Giải phải lấy tay che mắt lại nếu không muốn mình bị chói mù.

"Thiên Lí, đi cùng tôi đi!" Cự Giải hét lên gọi Thiên Lí, cô biết nếu Thiên Lí ở lại thì chỉ có con đường chết.

"Thức thần sẽ không bỏ rơi chủ nhân của mình." Thiên Lí dịu dàng đáp lời Cự Giải. "Tiểu thư hãy bình an."

Ánh sáng bừng lên đỉnh điểm, xung quanh Cự Giải bắt đầu nổi gió lốc mạnh mẽ. Trong giây phút cô cảm giác được đất dưới chân mình di chuyển và không gian dường như đang điên đảo, ép chặt từng tấc da thịt và mạch máu trong người, cô nghe thấy tiếng gào của dã thú. Không, là của hồ ly.

"Tên nhãi yêu như ngươi mà dám!"

Đó là âm thanh cuối cùng mà cô nghe được khi chính thức biến mất.

Tim cô quặn thắt với những ý nghĩ thảm khốc của Bạch Dương và Thiên Lí, những hình ảnh giả tưởng trong tâm trí đang lớn dần và nuốt chửng cảm giác an toàn của cô. Cự Giải chỉ muốn khóc nấc lên, song cơn choáng váng đã khiến cô kiệt sức mà bất tỉnh.

Trước khi rơi vào bóng tối hoàn toàn, cô như ngửi thấy mùi nồng của hoa sữa và một bóng hình mờ ảo đang ngồi xổm trước mặt mình.

. . .

Xin chào các bạn đã đến với hố một năm đào chương 1 lần!!!
Ấy ấy, bình tĩnh đừng đánh người nha...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật